Cửa Cung Hoan

Chương 155: Hoàng thượng rơi xuống vực



Diệp Hoài Du dẫn theo nhi tử về nhà, cả nhà đoàn tụ.

Đúng lúc lũ lụt cũng qua đi, dân chúng cũng được bố trí ổn thỏa, người người có cơm ăn có áo mặc, dân lưu lạc trong thành đã ít hơn nhiều, chỉ có một số ít người còn đắm chìm trong đau thương mất đi người thân.

Tất nhiên, đây chỉ là dân lưu lạc chân chính.

Cho tới bây giờ, trong thành vẫn còn không ít người giả dạng nạn dân đốt, gϊếŧ, cướp, đánh, mắng Hoàng đế khắp nơi.

Diệp tri huyện chỉ có thể gặp một tên thì bắt một tên, không còn biện pháp nào tốt hơn.

Mấy hôm sau, Diệp Tư Nhàn chính thức đoàn tụ với cả nhà.

Ban ngày ở bên cạnh mẫu thân, nói Nhị Hoa ở sát vách lấy chồng sinh hai tiểu tử mập mạp, nói Lý Qua Tử ở sau phố kiếm được một cô vợ trẻ, nói con dâu của Trương đại nương Đông nhai không hiếu thuận, cười cười nói nói chuyện nhà, Diệp Tư Nhàn như lại trở về những năm tháng trước đây.

Buổi tối cùng ăn cơm với phụ thân và ca ca vừa về từ bên ngoài.

Bầu không khí trong nhà nhẹ nhõm vui vẻ.

Lòng Diệp Tư Nhàn tràn đầy hình ảnh tưởng tượng, Hoàng thượng xong việc có thể tới Diệp gia nghỉ chân một chút, gặp người nhà mà nàng yêu thương nhất một lần, nếm thử thức nhắm sở trường do mẫu thân làm, cùng ca ca đi xem môi trường sống của huyện Giang Hoài.

Nhưng huyễn tưởng này còn chưa thành hiện thực đã bị hoàn thành hóa thành bọt nước.

Đêm hôm ấy, Diệp Tư Nhàn nói chuyện phiếm với mẫu thân xong, định đi ngủ, cửa lớn Diệp trạch bỗng bị Triệu Nguyên Thuần phá tan.

''Diệp tẩu tẩu, không xong rồi!''

Sắc mặt Triệu Nguyên Thuần tái nhợt, toàn thân trên dưới đều ướt đẫm, y quỳ gối trước mặt Diệp Tư Nhàn như người bị bắt mất hồn.

''Hoàng huynh, Hoàng huynh....rơi xuống vực rồi''

Bên tai vang lên tiếng ầm ầm, đầu như bị tảng đá đập trúng, mơ hồ, ánh mắt Diệp Tư Nhàn bỗng trống rỗng chết lặng, nàng nhìn chằm chằm Triệu Nguyên Thuần bỗng cười cười.

''Người nói đùa cái gì vậy chứ, đêm hôm khuya khoắt, người ở đâu đến đây?''

''Thuần Tiểu Vương gia, sau này người không được tới Cẩm Tú Hiên vào ban đêm, chỉ có thể tới ban ngày, chỉ một lần này, lần sau không được như vậy nữa!''

Nàng quay người muốn về phòng lấy điểm tâm, nhưng vừa mới cất bước, thân thể mềm nhũn ngã xuống.

''Nhàn nhi!''

''Nhàn Nhàn!''

''Muội muội!''

Tiếng kinh hô vang lên khắp nơi, Diệp Tư Quân bước nhanh đến phía trước ôm muội muội đưa vào phòng.

Diệp phu nhân cũng vội vàng kéo Triệu Nguyên Thuần lên: ''Con trai....à không, không phải, là Vương gia, Tiểu Vương gia, ngài nói Hoàng thượng bị làm sao?''

''Rơi xuống vực rồi''

''Hoàng huynh đi thị sát đê, xung quanh đột nhiên vây rất nhiều người áo đen, trong nháy mắt liền vây khắp xung quanh Hoàng huynh, ta dẫn người đi tìm cách cứu viện cũng không kịp''

''Bọn hắn quyết đuổi theo Hoàng huynh không buông, đuổi tới vách núi ngoài thành, Hoàng huynh đơn thương độc mã rơi vào đường cùng, bị buộc phải rơi xuống vách núi''

Triệu Nguyên Thuần nói xong, cả người bắt đầu run rẩy, ánh mắt gần như tan rã, nếu không phải diệp phu nhân đỡ lấy y, chỉ sợ y ngay cả đứng cũng không vững.

''Vậy...mau đi tìm, mau đi tìm đi!''

''Đã đi rồi''

Triệu Nguyên Thuần rốt cuộc không chống đỡ nổi, hài tử mười hai tuổi mềm nhũn ngã trên đất.

Diệp phu nhân không đỡ nổi y, vẫn là Diệp Tư Quân đi ra, đưa Thuần Tiểu Vương gia đến ngoại viện Thư phòng.

''Mời đại phu, mau mời đại phu!''

...

Tin tức Hoàng thượng ngã xuống sườn núi nhanh chóng truyền từ huyện Giang Hoài đến Kinh thành.

Thái hậu cầm mất báo xem tới xem lui không thể tin nổi.

''Là thật sao? Sống phải thấy người chết phải thấy xác, bây giờ còn chưa thấy cái gì hết, kết luận có chút quá sớm đi?''

''Thái hậu nương nương, trước mắt cứ mặc kệ là sống hay chết, chỉ cần có đủ người chứng minh Hoàng thượng đã ngã xuống sườn núi băng hà, vậy thì Hoàng thượng chính là băng hà, chờ Lục Vương gia của chúng ta đăng cơ, nói cái gì cũng muộn rồi'' Nhạn Thu cười khuyên.

''Ngươi nói đúng, Nhạn Thu, từ khi nào ngươi trở nên thông minh như vậy?''

''Nương nương thông minh trí tuệ, nô tỳ theo bên cạnh người mưa dầm thấm đất, thời gian dài cũng sẽ như vậy''

Cùng hôm đó Thái hậu cầm mật báo, đi vào Thái Hòa điện triệu tập đại thần, vô cùng đau xót công bố tin tức.

''Trước mắt Hoàng thượng sinh tử chưa rõ, ai gia hết sức đau lòng, nhưng trong cung ngoài cung, Kinh thành lớn như vậy không ai chủ trì thì không được, ai gia...Ai gia...''

Thái hậu khóc nức nở, được triều thần an ủi, thái y vây quanh rời khỏi Thái Hòa điện.

Chỉ để lại triều thần cả sảnh đường hoang mang lo sợ.

Bọn hắn như ong vỡ tổ, loạn xị bát nhát thảo luận nếu Hoàng thượng bất ngờ băng hà, nên lập ai làm tân Quân.

''Nghe nói Đại hoàng tử của Hứa phi nương nương rất tàn bạo, bị Hoàng thượng ném tới quân doanh rèn luyện''

''Hoàng thượng chỉ có một Hoàng tử này, nếu như Đại hoàng tử không được thì chỉ có thể chọn một trong những Vương gia thôi...''

''Lục Vương gia chính là đích tử của Thái hậu, lúc Tiên Đế còn sống cũng coi như xem trọng, văn võ song toàn không kém Hoàng thượng là bao, lão thần thấy có thể tiếp lấy vị trí tân quân''

''Ừm! Không tệ, cộng thêm có Thái hậu, cũng coi như danh chính ngôn thuận''

''Ngoài Lục Vương gia ra, cũng không còn ai khác, cũng không thể để các ấu tử do vũ cơ kia sinh ra kế thừa đại thống''

''Đúng vậy đó, vẫn là Lục Vương gia phù hợp nhất!''

Triều thần xôn xao thảo luận, rất nhanh đã cho ra kết luận, nguyện đi theo Thái hậu lập Lục Vương gia thành tân quân, quản lý quốc sự.

Thái hậu vừa về Ninh Thọ Cung, đám quan chức liền phái người đại diện đến truyền lời, biểu hiện lòng trung thành.

Bà khóc nức nở mắng tên quan viên kia ra ngoài.

''Hoàng đế sống không thấy người chết chưa thấy xác, ai gia làm sao nỡ lòng, các ngươi làm sao nỡ, các ngươi đều là do Hoàng nhi cất nhắc lên mà!''

''Thái hậu nương nương người nén bi thương, nước không thể một ngày không có vua, vẫn xin nương nương nghĩ lại;

''Nhiều nhất là ba ngày, sau ba ngày không có tin tức của Hoàng thượng, bách quan sẽ ủng lập tân quân đăng cơ, đến lúc đó người vẫn là Thái hậu, triều cục ổn định, bách quan tin phục, Đại Cảnh triều của chúng ta nhất định có thể vượt qua nguy nan lần này''

Lão thượng thư Lễ bộ quỳ gối Ninh Thọ Cung hùng hồn phân trần, biểu đạt ý nguyện của các bách quan.

Thái hậu tuy vui mừng nhưng trong lòng cũng không ưa loại người này.

Chủ tử vừa chết ngoảnh lại đã tìm chủ tử mới, loại người như vậy ai mà dám dùng?

Bà khóc sai Nhạn Thu mời người ra ngoài, cười lạnh mỉa mai một hồi lâu.

Mãi đến khi Triệu Nguyên Triệt vội vàng từ ngoài cung chạy tới.

''Mẫu hậu, Hoàng huynh của con....là thật sao?''

Thái hậu khóc gật gật đầu, trong mắt nước mắt vô thức chảy xuống.

Nhu tử đần độn, nhất định không thể để cho y nhìn ra sơ hở, bằng không y nhất định không muốn đăng cơ, thậm chí có khả năng lập tức chạy tới Giang Nam đi tìm Hoàng huynh của y.

''Triệt, bọn họ đều nói lần này Hoàng huynh con lành ít dữ nhiều, sợ là...không ổn, hài tử, mẫu hậu phải làm gì đây? Kinh thành này phải làm sao đây?'' Thái hậu đau khổ tột cùng, buông thõng ngực.

Triệu Nguyên Triệt đứng cứng ngắc tại chỗ, trong đầu trống rỗng, mới hôm qua y nhận được tin tức, Huệ Vương đã dẫn binh xuất phát, dẫn hai mươi vạn đại quân đi, để lại mười vạn ở tại chỗ chuẩn bị trợ giúp.

Y đang định truyền tám trăm dặm cấp báo đến Giang Nam, kết quả là nghe được tin dữ này, Hoàng huynh rơi xuống vực.

...

Lũ lụt Giang Nam, Huệ Vương mưu phản, Đế vương ngã xuống sườn núi chưa biết sống chết.

Triệu Nguyên Triệt ngửa đầu nhìn trời xanh, y hận không thể lột tấm da xanh của ông trời ra hỏi cho ra lẽ, rõ ràng Hoàng huynh đã cẩn thận như vậy, sao lại rơi vào kết cục như thế?

Y không tin, y tuyệt đối không tin!

''Triệt, triều thần đã thương lượng rồi, sau ba ngày, sẽ ủng lập con đăng cơ...''

''Không! Con không muốn! Cả đời này con cũng sẽ không chạm vào Hoàng vị, mẫu hậu, các người chọn người khác đi!'' Triệu Nguyên Triệt vừa dứt lời lập tức rời đi. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện