Cực Hạn
Chương 108: Trầm Hoan
"Kiềm cầm máu!"
Diệp Hiểu Hạ mồ hôi đầy đầu nhìn chằm chằm tay bác sĩ vô lương đưa được, một đầu mờ mịt.
“Tôi nói kiềm cầm máu! ¨
"Kiềm cầm máu là cái gì?" Ánh mắt của Diệp Hiểu Hạ lắc lắc trên khay để dụng cụ phẫu thuật, tuy có rất nhiều kìm, nhưng thoạt nhìn giống như không khác nhau lắm. Như vậy cái nào mới là kiềm cầm máu ?
"Cái thứ nhất trong khay bên tay trái cô." Đại khái là bác sĩ vô lương đã chết lặng, cư nhiên không phát giận, thậm chí còn có lòng tốt nói cho Diệp Hiểu Hạ biết kiềm cầm máu ở chỗ nào.
Diệp Hiểu Hạ vội vàng lấy kiềm cầm máu đưa cho bác sĩ vô lương, ngay cả ánh mắt cũng vội chuyển về trên khay dụng cụ.
Đáng sợ!
Tuy rằng cô cũng không phải người thấy máu là choáng, nhưng là từ nhỏ đến lớn cô là người nhát gan, phim kinh dị này nọ cơ hồ cho tới bây giờ không dám xem. Nhưng hiện thực lại cố tình vui đùa lớn như vậy với cô, đời này lần đầu tiên đối mặt mở bụng phá bụng cư nhiên không phải xem phim, mà là người lạc vào cảnh giới kỳ lạ.
Trời ạ, ai tới cứu cứu cô.
Tuy rằng che khẩu trang, nhưng là mùi máu tươi gay mũi vẫn khiến cô muốn ói.
Có đôi khi, con người không thể quá chuyên chú tưởng một sự kiện, giống như lúc này, Diệp Hiểu Hạ vừa mới nghĩ cô hơi muốn ói, thì thật sự cảm thấy lồng ngực bốc lên, cơ hồ muốn ói ra.
"Đây là phòng giải phẫu vô khuẩn, không được phun. Nuốt xuống cho tôi." Bác sĩ vô lương đầu cũng không chuyển một chút, lạnh nhạt ra lệnh như vậy.
Cái gì? Anh ta nói cái gì? Nuốt xuống! Sao anh ta có thể như vậy! Bảo cô nuốt xuống cảm giác nôn mửa đã vọt tới yết hầu! Anh ta không phải người mà!
Diệp Hiểu Hạ căm tức tên bác sĩ vô lương này, cũng không nghĩ tới giờ phút này bác sĩ vô lương vừa vặn quay đầu nhìn cô, đôi mắt tối đen mà nghiêm cẩn nhìn chằm chằm cô, mê hoặc nói: "Lau mồ hôi!"
Lau mồ hôi lau mồ hôi! Diệp Hiểu Hạ loạn tay loạn chân đi tìm băng gạc lau mồ hôi cho anh ta, đây là chuyện gì vậy! Cô là bé ngoan khỏe mạnh từ nhỏ đến lớn rất ít đến bệnh viện, huống chi ngành học chuyên nghiệp cũng không có xíu quan hệ nào với y học, sao hôm nay lại biến hóa nhanh chóng trở thành hộ sĩ chứ ? Còn là hộ sĩ trong phòng giải phẫu nữa nha!
"Gây tê cơ."
Bác sĩ vô lương lại chỉ huy Diệp Hiểu Hạ với không biết gì về y học tìm gây tê cơ.
Diệp Hiểu Hạ vội vàng vọt tới một đầu khác của bàn mổ, bắt đầu thắm thiết rối rắm với máy móc thần bí kia.
Dựa theo yêu cầu của bác sĩ vô lương cô bấm mấy chữ số lên trên màn hình, lại bị chỉ huy đi làm này nọ .
Phải giải phẫu bao lâu nữa ?
Không biết.
Dù sao đối với Diệp Hiểu Hạ mà nói, cô chỉ cảm thấy mình chạy không dưới mấy trăm vòng trong phòng giải phẫu đáng ghét kia. Tuy rằng thoạt nhìn phạm vi vận động không lớn, nhưng là cô cơ hồ mệt đến muốn nằm sấp xuống .
Mãi cho đến khi bác sĩ vô lương khâu miệng vết thương lại xong, nhìn Diệp Hiểu Hạ nói: "Xong rồi, nâng anh ta lên xe đẩy đi."
"Xong rồi?" Giờ phút này Diệp Hiểu Hạ mới ngẩn người nhìn xem bác sĩ vô lương hơi rối rắm hỏi.
"Ừ, giải phẫu xong rồi, người, đoán chừng tạm thời còn không xong." Bác sĩ vô lương ôm lấy nửa người dưới của người đàn ông này, chỉ huy Diệp Hiểu Hạ ôm lấy nửa người trên của anh ta, chuyển anh qua xe đẩy một bên, rồi đẩy anh ta ra khỏi phòng giải phẫu, xuyên qua một hành lang hẹp dài mà u ám đi vào một căn phòng vô cùng sạch sẽ.
Sau đó, anh ta lại chỉ huy Diệp Hiểu Hạ cùng mình nâng người đàn ông này lên trên giường bệnh, thuần thục cắm ống truyền dịch, làm mấy loại kiểm tra rồi ý bảo Diệp Hiểu Hạ rời khỏi.
Đi ra khỏi gian phòng kia, Diệp Hiểu Hạ đặt mông an vị trên ghế tựa ở cửa phòng, mệt đến không nhấc tay nổi.
Bác sĩ vô lương nhìn cô một cái, rồi cởi trang phục phòng hộ bên ngoài của mình đặt một bên, xoay người lấy một bao thuốc từ trên cửa sổ, rút ra một điếu châm lên, sau khi hít một ngụm thật sâu, nhìn Diệp Hiểu Hạ hỏi: "Cô tên gì?"
"Diệp Hiểu Hạ." Diệp Hiểu Hạ bỏ mũ xuống, cũng cởi trang phục phòng hộ, giờ phút này cô mới phát hiện, trên lưng mình cơ hồ đã bị mồ hôi thấm ướt, trong khung cảnh này, vậy mà lạnh run.
"Trầm Hoan xảy ra chuyện gì?" Ngón tay bác sĩ vô lương nhẹ nhàng gảy điếu thuốc, khói bụi nhanh chóng bị chấn động mà rớt xuống .
"Trầm Hoan ?"
Diệp Hiểu Hạ ngẩn người, ánh mắt không tự giác quay lại đi, nhìn về phía người đàn ông đang ngủ say trên giường trong phòng kia.
"Chính là anh ta."
"Bác sĩ, anh thế nào?"
"Cũng không tệ, không chết được, một viên đạn, lại không trúng chỗ quan trọng." Bác sĩ vô lương nhếch miệng, sau đó nói: "Tôi không tên bác sĩ, tôi tên Tang Chẩm Lưu, hai người quen thế nào? Trong cảnh thái bình thịnh thế này sao còn có thể có sung chứ ?"
Diệp Hiểu Hạ thở dài một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc, lúc này mới kể hai người gặp thế nào, lại làm sao có thể biến thành thế này cho Tang Chẩm Lưu.
Trong lúc đó, Tang Chẩm Lưu lại đốt một điếu thuốc, lẳng lặng tựa vào cạnh tường, nghe Diệp Hiểu Hạ không nhanh không chậm tự thuật, ánh mắt thường thường rơi trên người Trầm Hoan trong phòng lại rơi xuống trên người Diệp Hiểu Hạ.
"Anh ta không chịu đi bệnh viện, nói là muốn tới nơi này, vì thế mới đến nơi này. Chuyên sau đó bác sĩ Tang hẳn là đều biết, tôi không nói nhiều nữa." Diệp Hiểu Hạ dùng hai tay bụm mặt, xoa xoa hai gò má, lại buông ra, hít một hơi thật sâu, như muốn bình phục tâm trạng của mình.
"Thực nhìn không ra, anh ta cư nhiên thích lo chuyện bao đồng như vậy." bên môi mỏng manh của Tang Chẩm Lưu lộ ra tươi cười yếu ớt, như là trào phúng lại như mang theo ôn nhu, làm cho người ta không biết ý tưởng chân chính trong nội tâm anh ta.
"Cái gì?"
Diệp Hiểu Hạ cũng không nghe rõ Tang Chẩm Lưu đến cùng đang nói cái gì, cô nhìn lại anh, hi vọng anh lại lặp lại một lần.
"Không có gì." Tang Chẩm Lưu vứt điếu thuốc còn chưa cháy hết trong tay vào trong thùng rác.
Sau đó anh đứng thẳng lên, nhìn Diệp Hiểu Hạ ngồi trên băng ghế lộ ra một tia tươi cười không có ý tốt: "Hiểu Hạ thân ái, dựa theo cô nói, Trầm Hoan là vì cứu cô nên mới bị thương."
Diệp Hiểu Hạ nhìn tươi cười bên môi Tang Chẩm Lưu, bỗng nhiên cảm thấy trong hành lang này thế nào lại nổi gió lên, lạnh đến cả người cô nổi da gà. Có phải không phải cảm giác của cô sai không, mà sao cô cảm thấy người trước mặt này đang tính kế cô, nhưng, giữa cô và người kia không có gì đế tính kế và bị tính kế lợi ích.
Chỉ là, bị rắn cắn một lần ba năm sợ dây thừng, cô do dự một hồi mới chậm rãi mở miệng thừa nhận: "Có thể nói như vậy."
"Vậy từ hôm nay trở đi, do cô chăm sóc Trầm Hoan, thẳng đến khi anh ta khỏe hẳn." Tang Chẩm Lưu thoạt nhìn vô cùng vừa lòng với câu trả lời của Diệp Hiểu Hạ, anh vỗ vỗ tay, cầm quần áo phòng hộ ném một bên vừa nãy đi tới phòng giải phẫu.
"Được." Diệp Hiểu Hạ thở dài nhẹ nhõm một hơi, chuyện này dù Tang Chẩm Lưu không đề cập tới, tự cô cũng là sẽ chủ động yêu cầu. Cô nhìn bóng lưng Tang Chẩm Lưu, lộ ra tươi cười, thoạt nhìn vừa rồi cô thật là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử .
"Cô có biết chăm sóc là có ý tứ gì không."
Đột nhiên Tang Chẩm Lưu dừng bước, quay đầu nhìn Diệp Hiểu Hạ cười đến vô cùng đẹp mắt.
Chăm sóc? Cô đương nhiên biết là có ý tứ gì, nhưng, nghe Tang Chẩm Lưu nói như vậy, hình như không giống cô nghĩ. Cô vừa mới thả tâm nhất thời lại cảnh giác mãnh liệt."Anh nói chăm sóc là..."
"Chăm sóc cũng không chỉ là nấu cơm đưa cơm bưng trà đưa nước hầu hạ đại tiểu tiện làm bạn trắng đêm nga ~~" Tang Chẩm Lưu cười càng rực rỡ: "Còn có tỷ như giúp anh ta lau người bên người tắm rửa linh tinh cũng phải làm. "
"Cái gì!" Diệp Hiểu Hạ cơ hồ nhảy lên từ trên ghế. Ánh mắt cô mở to, mặt cũng không tự giác đỏ lên: "Cái này, ày chuyện tắm rửa này không phải do hộ sĩ chuyên nghiệp làm sao?"
Tang Chẩm Lưu chỉ là hắc hắc cười, căn bản không quản vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Hiểu Hạ, chỉ mang theo khuôn mặt cười xấu xa tính kế, vừa dời bước rời khỏi, lại còn lưu manh nhắc nhở : "Hiểu Hạ thân ái, vừa rồi là tự cô đồng ý chăm sóc, thế nào? Giờ muốn đổi ý sao? Về phần hộ sĩ... Nơi này của tôi chỉ là một phòng khám dởm, từ đâu đến trang bị cao cấp như vậy!"
“Bác sĩ Tang! Bác sĩ Tang!" Diệp Hiểu Hạ xấu hổ quay đầu nhìn thoáng qua Trầm Hoan đang ngủ say, mặt càng đỏ hơn, cầm quần áo phòng hộ đuổi theo Tang Chẩm Lưu.
Không quản Diệp Hiểu Hạ nói như thế nào, cuối cùng trọng trách tắm rửa này vẫn dừng trên đầu cô như thường. Đi vài ngày, mỗi ngày cô vội vàng nấu cơm mua đồ ăn đưa cơm, căn bản là không rảnh đi bận tâm trò chơi .
Tang Chẩm Lưu bưng một cái cặp lồng cơm, bên trong là cơm Diệp Hiểu Hạ đưa tới cho bệnh nhân, ăn thật vui vẻ. Anh cười tủm tỉm nhìn Diệp Hiểu Hạ, chỉ vào Trầm Hoan vẻ mặt xanh mét ở trên giường nói: "Hiểu Hạ à, người này rất thối rồi, cô nên tắm rửa cho anh ta."
Diệp Hiểu Hạ nhìn gương mặt Trầm Hoan đã biến thành màu đen, xấu hổ cười khan vài tiếng: "Phải không ? Tôi, tôi không ngửi thấy. "
"Có mà, tôi ngửi thấy mà, rất thối rất thối, so với chao để bên ngoài một mùa hè còn thối hơi." Tang Chẩm Lưu cợt nhả phẩy phẩy không khí trước cái mũi, giống như thật sự thối như vậy.
"Anh câm miệng cho tôi." Cuối cùng Trầm Hoan trên giường quay đầu dùng ánh mắt giết người trừng mắt nhìn Tang Chẩm Lưu một cái. Sau đó mới nhìn Diệp Hiểu Hạ, mặt không biểu cảm nói: "Cô không cần chăm sóc tôi, tự tôi có thể đi."
"Nhưng anh bị thương..." Diệp Hiểu Hạ thở dài một hơi, cô chỉ biết người đàn ông này sau khi tỉnh sẽ không giống lúc bị thương dễ nói chuyện như vậy. Từ khi anh tỉnh, cự tuyệt như vậy không biết đã xuất hiện bao nhiêu lần, tuy Diệp Hiểu Hạ cảm thấy rất bất lực, cũng thực sự có vài lần muốn bỏ của chạy lấy người, nhưng, dù sao cô là người nhận ân huệ, nếu thật sự phủi tay mặc kệ, lương tâm cô không chịu nổi.
"Chuyện ngày đó tôi chỉ vì tự cứu, không có quan hệ gì với cô, cô không cần áy náy, càng không cần bởi vì tôi mà làm những chuyện này đó, cô về đi." Trầm Hoan buông mắt xuống, quật cường cự tuyệt ý tốt của Diệp Hiểu Hạ
Diệp Hiểu Hạ nhíu nhíu mày, Trầm Hoan vài lần cự tuyệt khiến cô hơi căm tức, cô thật sự không biết làm sao có thể có vừa thối lại vừa ngang như vậy."Tôi nói anh thật là kỳ lạ, đối mặt thiện ý của người khác hẳn là hào phóng nhận rồi nói cám ơn, mà không phải cự tuyệt như vậy! Anh thật sự thật không có lễ phép!"
Cuối cùng cô cũng tức giận: "Ra khỏi phòng này ai lại quen ai? Chỉ hôm nay đã ngồi cùng nhau, tôi chăm sóc anh, anh khiêm tốn vui vẻ nhận, sau đó chân thành nói lời cảm tạ!"
Trầm Hoan ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu kinh ngạc Diệp Hiểu Hạ đang tức giận trước mắt. Không chỉ Trầm Hoan ngây ngẩn cả người, ngay cả Tang Chẩm Lưu cũng ngây ngẩn cả người, nhìn không ra, viên bùn thoạt nhìn có thể tùy tiện nắn bóp này cũng có tì khí .
Diệp Hiểu Hạ bưng cơm cho bệnh nhân lên, múc một thìa, đưa tới trước mặt Trầm Hoan, khuôn mặt nghiêm túc, mang theo vài phần uy hiếp nói: "Ăn đi, nếu anh dám quay đầu, tôi sẽ đổ cơm này lên mặt anh."
Biểu cảm Trầm Hoan hơi cổ quái, anh hơi hơi nhíu nhíu mày, cuối cùng vươn tay nhận cơm, rầu rĩ nói: "Tôi tự ăn."
Diệp Hiểu Hạ cũng không cự tuyệt, đưa cặp lồng cơm cho anh. Sau đó đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài nấu nước sôi, cô mới đi tới cửa, bỗng nhiên nghe thấy theo phía sau truyền một tiếng nói rất nhỏ cơ hồ có thể xem nhẹ.
"Cám ơn. "
Diệp Hiểu Hạ mồ hôi đầy đầu nhìn chằm chằm tay bác sĩ vô lương đưa được, một đầu mờ mịt.
“Tôi nói kiềm cầm máu! ¨
"Kiềm cầm máu là cái gì?" Ánh mắt của Diệp Hiểu Hạ lắc lắc trên khay để dụng cụ phẫu thuật, tuy có rất nhiều kìm, nhưng thoạt nhìn giống như không khác nhau lắm. Như vậy cái nào mới là kiềm cầm máu ?
"Cái thứ nhất trong khay bên tay trái cô." Đại khái là bác sĩ vô lương đã chết lặng, cư nhiên không phát giận, thậm chí còn có lòng tốt nói cho Diệp Hiểu Hạ biết kiềm cầm máu ở chỗ nào.
Diệp Hiểu Hạ vội vàng lấy kiềm cầm máu đưa cho bác sĩ vô lương, ngay cả ánh mắt cũng vội chuyển về trên khay dụng cụ.
Đáng sợ!
Tuy rằng cô cũng không phải người thấy máu là choáng, nhưng là từ nhỏ đến lớn cô là người nhát gan, phim kinh dị này nọ cơ hồ cho tới bây giờ không dám xem. Nhưng hiện thực lại cố tình vui đùa lớn như vậy với cô, đời này lần đầu tiên đối mặt mở bụng phá bụng cư nhiên không phải xem phim, mà là người lạc vào cảnh giới kỳ lạ.
Trời ạ, ai tới cứu cứu cô.
Tuy rằng che khẩu trang, nhưng là mùi máu tươi gay mũi vẫn khiến cô muốn ói.
Có đôi khi, con người không thể quá chuyên chú tưởng một sự kiện, giống như lúc này, Diệp Hiểu Hạ vừa mới nghĩ cô hơi muốn ói, thì thật sự cảm thấy lồng ngực bốc lên, cơ hồ muốn ói ra.
"Đây là phòng giải phẫu vô khuẩn, không được phun. Nuốt xuống cho tôi." Bác sĩ vô lương đầu cũng không chuyển một chút, lạnh nhạt ra lệnh như vậy.
Cái gì? Anh ta nói cái gì? Nuốt xuống! Sao anh ta có thể như vậy! Bảo cô nuốt xuống cảm giác nôn mửa đã vọt tới yết hầu! Anh ta không phải người mà!
Diệp Hiểu Hạ căm tức tên bác sĩ vô lương này, cũng không nghĩ tới giờ phút này bác sĩ vô lương vừa vặn quay đầu nhìn cô, đôi mắt tối đen mà nghiêm cẩn nhìn chằm chằm cô, mê hoặc nói: "Lau mồ hôi!"
Lau mồ hôi lau mồ hôi! Diệp Hiểu Hạ loạn tay loạn chân đi tìm băng gạc lau mồ hôi cho anh ta, đây là chuyện gì vậy! Cô là bé ngoan khỏe mạnh từ nhỏ đến lớn rất ít đến bệnh viện, huống chi ngành học chuyên nghiệp cũng không có xíu quan hệ nào với y học, sao hôm nay lại biến hóa nhanh chóng trở thành hộ sĩ chứ ? Còn là hộ sĩ trong phòng giải phẫu nữa nha!
"Gây tê cơ."
Bác sĩ vô lương lại chỉ huy Diệp Hiểu Hạ với không biết gì về y học tìm gây tê cơ.
Diệp Hiểu Hạ vội vàng vọt tới một đầu khác của bàn mổ, bắt đầu thắm thiết rối rắm với máy móc thần bí kia.
Dựa theo yêu cầu của bác sĩ vô lương cô bấm mấy chữ số lên trên màn hình, lại bị chỉ huy đi làm này nọ .
Phải giải phẫu bao lâu nữa ?
Không biết.
Dù sao đối với Diệp Hiểu Hạ mà nói, cô chỉ cảm thấy mình chạy không dưới mấy trăm vòng trong phòng giải phẫu đáng ghét kia. Tuy rằng thoạt nhìn phạm vi vận động không lớn, nhưng là cô cơ hồ mệt đến muốn nằm sấp xuống .
Mãi cho đến khi bác sĩ vô lương khâu miệng vết thương lại xong, nhìn Diệp Hiểu Hạ nói: "Xong rồi, nâng anh ta lên xe đẩy đi."
"Xong rồi?" Giờ phút này Diệp Hiểu Hạ mới ngẩn người nhìn xem bác sĩ vô lương hơi rối rắm hỏi.
"Ừ, giải phẫu xong rồi, người, đoán chừng tạm thời còn không xong." Bác sĩ vô lương ôm lấy nửa người dưới của người đàn ông này, chỉ huy Diệp Hiểu Hạ ôm lấy nửa người trên của anh ta, chuyển anh qua xe đẩy một bên, rồi đẩy anh ta ra khỏi phòng giải phẫu, xuyên qua một hành lang hẹp dài mà u ám đi vào một căn phòng vô cùng sạch sẽ.
Sau đó, anh ta lại chỉ huy Diệp Hiểu Hạ cùng mình nâng người đàn ông này lên trên giường bệnh, thuần thục cắm ống truyền dịch, làm mấy loại kiểm tra rồi ý bảo Diệp Hiểu Hạ rời khỏi.
Đi ra khỏi gian phòng kia, Diệp Hiểu Hạ đặt mông an vị trên ghế tựa ở cửa phòng, mệt đến không nhấc tay nổi.
Bác sĩ vô lương nhìn cô một cái, rồi cởi trang phục phòng hộ bên ngoài của mình đặt một bên, xoay người lấy một bao thuốc từ trên cửa sổ, rút ra một điếu châm lên, sau khi hít một ngụm thật sâu, nhìn Diệp Hiểu Hạ hỏi: "Cô tên gì?"
"Diệp Hiểu Hạ." Diệp Hiểu Hạ bỏ mũ xuống, cũng cởi trang phục phòng hộ, giờ phút này cô mới phát hiện, trên lưng mình cơ hồ đã bị mồ hôi thấm ướt, trong khung cảnh này, vậy mà lạnh run.
"Trầm Hoan xảy ra chuyện gì?" Ngón tay bác sĩ vô lương nhẹ nhàng gảy điếu thuốc, khói bụi nhanh chóng bị chấn động mà rớt xuống .
"Trầm Hoan ?"
Diệp Hiểu Hạ ngẩn người, ánh mắt không tự giác quay lại đi, nhìn về phía người đàn ông đang ngủ say trên giường trong phòng kia.
"Chính là anh ta."
"Bác sĩ, anh thế nào?"
"Cũng không tệ, không chết được, một viên đạn, lại không trúng chỗ quan trọng." Bác sĩ vô lương nhếch miệng, sau đó nói: "Tôi không tên bác sĩ, tôi tên Tang Chẩm Lưu, hai người quen thế nào? Trong cảnh thái bình thịnh thế này sao còn có thể có sung chứ ?"
Diệp Hiểu Hạ thở dài một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc, lúc này mới kể hai người gặp thế nào, lại làm sao có thể biến thành thế này cho Tang Chẩm Lưu.
Trong lúc đó, Tang Chẩm Lưu lại đốt một điếu thuốc, lẳng lặng tựa vào cạnh tường, nghe Diệp Hiểu Hạ không nhanh không chậm tự thuật, ánh mắt thường thường rơi trên người Trầm Hoan trong phòng lại rơi xuống trên người Diệp Hiểu Hạ.
"Anh ta không chịu đi bệnh viện, nói là muốn tới nơi này, vì thế mới đến nơi này. Chuyên sau đó bác sĩ Tang hẳn là đều biết, tôi không nói nhiều nữa." Diệp Hiểu Hạ dùng hai tay bụm mặt, xoa xoa hai gò má, lại buông ra, hít một hơi thật sâu, như muốn bình phục tâm trạng của mình.
"Thực nhìn không ra, anh ta cư nhiên thích lo chuyện bao đồng như vậy." bên môi mỏng manh của Tang Chẩm Lưu lộ ra tươi cười yếu ớt, như là trào phúng lại như mang theo ôn nhu, làm cho người ta không biết ý tưởng chân chính trong nội tâm anh ta.
"Cái gì?"
Diệp Hiểu Hạ cũng không nghe rõ Tang Chẩm Lưu đến cùng đang nói cái gì, cô nhìn lại anh, hi vọng anh lại lặp lại một lần.
"Không có gì." Tang Chẩm Lưu vứt điếu thuốc còn chưa cháy hết trong tay vào trong thùng rác.
Sau đó anh đứng thẳng lên, nhìn Diệp Hiểu Hạ ngồi trên băng ghế lộ ra một tia tươi cười không có ý tốt: "Hiểu Hạ thân ái, dựa theo cô nói, Trầm Hoan là vì cứu cô nên mới bị thương."
Diệp Hiểu Hạ nhìn tươi cười bên môi Tang Chẩm Lưu, bỗng nhiên cảm thấy trong hành lang này thế nào lại nổi gió lên, lạnh đến cả người cô nổi da gà. Có phải không phải cảm giác của cô sai không, mà sao cô cảm thấy người trước mặt này đang tính kế cô, nhưng, giữa cô và người kia không có gì đế tính kế và bị tính kế lợi ích.
Chỉ là, bị rắn cắn một lần ba năm sợ dây thừng, cô do dự một hồi mới chậm rãi mở miệng thừa nhận: "Có thể nói như vậy."
"Vậy từ hôm nay trở đi, do cô chăm sóc Trầm Hoan, thẳng đến khi anh ta khỏe hẳn." Tang Chẩm Lưu thoạt nhìn vô cùng vừa lòng với câu trả lời của Diệp Hiểu Hạ, anh vỗ vỗ tay, cầm quần áo phòng hộ ném một bên vừa nãy đi tới phòng giải phẫu.
"Được." Diệp Hiểu Hạ thở dài nhẹ nhõm một hơi, chuyện này dù Tang Chẩm Lưu không đề cập tới, tự cô cũng là sẽ chủ động yêu cầu. Cô nhìn bóng lưng Tang Chẩm Lưu, lộ ra tươi cười, thoạt nhìn vừa rồi cô thật là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử .
"Cô có biết chăm sóc là có ý tứ gì không."
Đột nhiên Tang Chẩm Lưu dừng bước, quay đầu nhìn Diệp Hiểu Hạ cười đến vô cùng đẹp mắt.
Chăm sóc? Cô đương nhiên biết là có ý tứ gì, nhưng, nghe Tang Chẩm Lưu nói như vậy, hình như không giống cô nghĩ. Cô vừa mới thả tâm nhất thời lại cảnh giác mãnh liệt."Anh nói chăm sóc là..."
"Chăm sóc cũng không chỉ là nấu cơm đưa cơm bưng trà đưa nước hầu hạ đại tiểu tiện làm bạn trắng đêm nga ~~" Tang Chẩm Lưu cười càng rực rỡ: "Còn có tỷ như giúp anh ta lau người bên người tắm rửa linh tinh cũng phải làm. "
"Cái gì!" Diệp Hiểu Hạ cơ hồ nhảy lên từ trên ghế. Ánh mắt cô mở to, mặt cũng không tự giác đỏ lên: "Cái này, ày chuyện tắm rửa này không phải do hộ sĩ chuyên nghiệp làm sao?"
Tang Chẩm Lưu chỉ là hắc hắc cười, căn bản không quản vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Hiểu Hạ, chỉ mang theo khuôn mặt cười xấu xa tính kế, vừa dời bước rời khỏi, lại còn lưu manh nhắc nhở : "Hiểu Hạ thân ái, vừa rồi là tự cô đồng ý chăm sóc, thế nào? Giờ muốn đổi ý sao? Về phần hộ sĩ... Nơi này của tôi chỉ là một phòng khám dởm, từ đâu đến trang bị cao cấp như vậy!"
“Bác sĩ Tang! Bác sĩ Tang!" Diệp Hiểu Hạ xấu hổ quay đầu nhìn thoáng qua Trầm Hoan đang ngủ say, mặt càng đỏ hơn, cầm quần áo phòng hộ đuổi theo Tang Chẩm Lưu.
Không quản Diệp Hiểu Hạ nói như thế nào, cuối cùng trọng trách tắm rửa này vẫn dừng trên đầu cô như thường. Đi vài ngày, mỗi ngày cô vội vàng nấu cơm mua đồ ăn đưa cơm, căn bản là không rảnh đi bận tâm trò chơi .
Tang Chẩm Lưu bưng một cái cặp lồng cơm, bên trong là cơm Diệp Hiểu Hạ đưa tới cho bệnh nhân, ăn thật vui vẻ. Anh cười tủm tỉm nhìn Diệp Hiểu Hạ, chỉ vào Trầm Hoan vẻ mặt xanh mét ở trên giường nói: "Hiểu Hạ à, người này rất thối rồi, cô nên tắm rửa cho anh ta."
Diệp Hiểu Hạ nhìn gương mặt Trầm Hoan đã biến thành màu đen, xấu hổ cười khan vài tiếng: "Phải không ? Tôi, tôi không ngửi thấy. "
"Có mà, tôi ngửi thấy mà, rất thối rất thối, so với chao để bên ngoài một mùa hè còn thối hơi." Tang Chẩm Lưu cợt nhả phẩy phẩy không khí trước cái mũi, giống như thật sự thối như vậy.
"Anh câm miệng cho tôi." Cuối cùng Trầm Hoan trên giường quay đầu dùng ánh mắt giết người trừng mắt nhìn Tang Chẩm Lưu một cái. Sau đó mới nhìn Diệp Hiểu Hạ, mặt không biểu cảm nói: "Cô không cần chăm sóc tôi, tự tôi có thể đi."
"Nhưng anh bị thương..." Diệp Hiểu Hạ thở dài một hơi, cô chỉ biết người đàn ông này sau khi tỉnh sẽ không giống lúc bị thương dễ nói chuyện như vậy. Từ khi anh tỉnh, cự tuyệt như vậy không biết đã xuất hiện bao nhiêu lần, tuy Diệp Hiểu Hạ cảm thấy rất bất lực, cũng thực sự có vài lần muốn bỏ của chạy lấy người, nhưng, dù sao cô là người nhận ân huệ, nếu thật sự phủi tay mặc kệ, lương tâm cô không chịu nổi.
"Chuyện ngày đó tôi chỉ vì tự cứu, không có quan hệ gì với cô, cô không cần áy náy, càng không cần bởi vì tôi mà làm những chuyện này đó, cô về đi." Trầm Hoan buông mắt xuống, quật cường cự tuyệt ý tốt của Diệp Hiểu Hạ
Diệp Hiểu Hạ nhíu nhíu mày, Trầm Hoan vài lần cự tuyệt khiến cô hơi căm tức, cô thật sự không biết làm sao có thể có vừa thối lại vừa ngang như vậy."Tôi nói anh thật là kỳ lạ, đối mặt thiện ý của người khác hẳn là hào phóng nhận rồi nói cám ơn, mà không phải cự tuyệt như vậy! Anh thật sự thật không có lễ phép!"
Cuối cùng cô cũng tức giận: "Ra khỏi phòng này ai lại quen ai? Chỉ hôm nay đã ngồi cùng nhau, tôi chăm sóc anh, anh khiêm tốn vui vẻ nhận, sau đó chân thành nói lời cảm tạ!"
Trầm Hoan ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu kinh ngạc Diệp Hiểu Hạ đang tức giận trước mắt. Không chỉ Trầm Hoan ngây ngẩn cả người, ngay cả Tang Chẩm Lưu cũng ngây ngẩn cả người, nhìn không ra, viên bùn thoạt nhìn có thể tùy tiện nắn bóp này cũng có tì khí .
Diệp Hiểu Hạ bưng cơm cho bệnh nhân lên, múc một thìa, đưa tới trước mặt Trầm Hoan, khuôn mặt nghiêm túc, mang theo vài phần uy hiếp nói: "Ăn đi, nếu anh dám quay đầu, tôi sẽ đổ cơm này lên mặt anh."
Biểu cảm Trầm Hoan hơi cổ quái, anh hơi hơi nhíu nhíu mày, cuối cùng vươn tay nhận cơm, rầu rĩ nói: "Tôi tự ăn."
Diệp Hiểu Hạ cũng không cự tuyệt, đưa cặp lồng cơm cho anh. Sau đó đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài nấu nước sôi, cô mới đi tới cửa, bỗng nhiên nghe thấy theo phía sau truyền một tiếng nói rất nhỏ cơ hồ có thể xem nhẹ.
"Cám ơn. "
Bình luận truyện