Cực Sủng Đệ Nhất Phu Nhân
Chương 136: Bà chủ là bảo bối của cậu chủ (5)
Vì vừa mới tắm xong, giọng nói mang theo vài phần lười biếng và thoải mái, mềm mại như lông chim chạm qua da thịt mang đến một trận tê dại, lại có một chút ý tứ hàm xúc làm nũng, Minh Dạ nghe vào trong tai lại hết sức hưởng thụ.
Cho nên cả người anh đều trầm tĩnh lại, chân mày xếch lên lộ ra tâm tình bây giờ của anh.
“Chút việc nhỏ ấy làm khó em rồi sao?”
Lan San chu môi, không vừa ý: “Nếu không có anh, Lam Tu đó cũng không gửi thiệp mời cho tôi, nếu anh ta không phải là bạn anh, tôi cũng không khó xử như vậy.”
“Vậy thì đi thôi, đến lúc đó tôi đi đón em.”
Minh Dạ muốn có anh nhìn, trái phải cũng không xảy ra chuyện gì nhiễu loạn, Sở Tiều nói Lan San không ra nhà họ Minh thời gian dài rồi, để cô ra cửa giải sầu cũng được.
“Vậy được rồi.”
… … … …
Lại là một trận trầm mặc, Lan San không biết nói cái gì, Minh Dạ cũng không mở miệng.
Ngay lúc Lan San chuẩn bị tắt điện thoại, bên tai truyền đến tiếng nói trầm thấp của Minh Dạ: “Vết thương trên người tốt hơn chưa?”
Trong lòng Lan San đột nhiên mềm nhũn, trong mắt lóe lên ý cười giảo hoạt, giống như hồ ly nhỏ chuyên tính kế người khác, hơi nén giận:
“Anh còn biết quan tâm tôi à, sau khi ném tôi trở về, lại không liếc nhìn tôi, chuyện này đã qua một tháng anh mới hỏi, không có thành ý rồi.”
Lan San nói làm Minh Dạ có chút áy náy, rất nhiều lần anh muốn trở về nhìn cô, nhưng mà nghĩ đến lời nói đó của Lan San, lại hạ quyết tâm.
“Còn đau không?”
Lan San nhíu mày cắn móng tay, nghĩ ra ý nghĩ xấu xa đôi môi đỏ mọng cong lên, khàn giọng, đáng thương tội nghiệp nói: “Có đau hay không vẫn là chuyện của tôi, anh lại không quan tâm”
Biết rõ cô cố ý nói cho anh nghe, nhưng mà Minh Dạ vẫn cảm thấy đau lòng.
“Để lại sẹo trên người rồi sao?”
“Ừ… Để lại, xấu muốn chết.”
“Yên tâm, tôi tìm bác sĩ cho em, nhất định sẽ xóa sạch sẹo.”
Lan San nói chuyện đứt quãng với Minh Dạ, cuối cùng chịu không được mệt mỏi, lúc đó không biết vì cái gì, nói xong vậy mà ngủ thiếp đi.
Một đêm này cô ngủ cực kỳ ngon, còn ngủ đến khi mặt trời ngày hôm sau lên cao.
Lan San mơ mơ màng màng tỉnh lại, muốn xem di động là mấy giờ rồi, lại phát hiện trên di động vậy mà vẫn còn đang hiển thị cuộc gọi, Minh Dạ… Vậy mà không tắt điện thoại.
Cho nên cả người anh đều trầm tĩnh lại, chân mày xếch lên lộ ra tâm tình bây giờ của anh.
“Chút việc nhỏ ấy làm khó em rồi sao?”
Lan San chu môi, không vừa ý: “Nếu không có anh, Lam Tu đó cũng không gửi thiệp mời cho tôi, nếu anh ta không phải là bạn anh, tôi cũng không khó xử như vậy.”
“Vậy thì đi thôi, đến lúc đó tôi đi đón em.”
Minh Dạ muốn có anh nhìn, trái phải cũng không xảy ra chuyện gì nhiễu loạn, Sở Tiều nói Lan San không ra nhà họ Minh thời gian dài rồi, để cô ra cửa giải sầu cũng được.
“Vậy được rồi.”
… … … …
Lại là một trận trầm mặc, Lan San không biết nói cái gì, Minh Dạ cũng không mở miệng.
Ngay lúc Lan San chuẩn bị tắt điện thoại, bên tai truyền đến tiếng nói trầm thấp của Minh Dạ: “Vết thương trên người tốt hơn chưa?”
Trong lòng Lan San đột nhiên mềm nhũn, trong mắt lóe lên ý cười giảo hoạt, giống như hồ ly nhỏ chuyên tính kế người khác, hơi nén giận:
“Anh còn biết quan tâm tôi à, sau khi ném tôi trở về, lại không liếc nhìn tôi, chuyện này đã qua một tháng anh mới hỏi, không có thành ý rồi.”
Lan San nói làm Minh Dạ có chút áy náy, rất nhiều lần anh muốn trở về nhìn cô, nhưng mà nghĩ đến lời nói đó của Lan San, lại hạ quyết tâm.
“Còn đau không?”
Lan San nhíu mày cắn móng tay, nghĩ ra ý nghĩ xấu xa đôi môi đỏ mọng cong lên, khàn giọng, đáng thương tội nghiệp nói: “Có đau hay không vẫn là chuyện của tôi, anh lại không quan tâm”
Biết rõ cô cố ý nói cho anh nghe, nhưng mà Minh Dạ vẫn cảm thấy đau lòng.
“Để lại sẹo trên người rồi sao?”
“Ừ… Để lại, xấu muốn chết.”
“Yên tâm, tôi tìm bác sĩ cho em, nhất định sẽ xóa sạch sẹo.”
Lan San nói chuyện đứt quãng với Minh Dạ, cuối cùng chịu không được mệt mỏi, lúc đó không biết vì cái gì, nói xong vậy mà ngủ thiếp đi.
Một đêm này cô ngủ cực kỳ ngon, còn ngủ đến khi mặt trời ngày hôm sau lên cao.
Lan San mơ mơ màng màng tỉnh lại, muốn xem di động là mấy giờ rồi, lại phát hiện trên di động vậy mà vẫn còn đang hiển thị cuộc gọi, Minh Dạ… Vậy mà không tắt điện thoại.
Bình luận truyện