Cực Sủng Đệ Nhất Phu Nhân
Chương 182: Đột nhiên hôn môi (8)
Vệ Thạc Nhân đẩy gọng kính vàng trên sống mũi, ánh mắt khẽ lóe sáng nhìn chăm chú vào đôi bàn tay đan chặt vào của Minh Dạ và Lan San.
Minh Dạ nắm tay Lan San ung dung ngồi xuống, mọi người rất biết ý nhường lại cho bọn họ hai vị trí liền kề nhau.
Lam Vi Nhi sắc mặt mệt mỏi ngồi ở bên trái Lam Tu, bộ dáng uể oải, cúi đầu không nhìn hai người, nhưng trong lòng lại như đang nấu nước, sôi ùng ục.
Lan San vừa ngồi xuống liền cảm nhận được ánh mắt Vệ Thạc Nhân, tuy không phải quá mức nóng bỏng, nhưng vẫn khiến cả người cô không thoải mái;
Cô quy củ ngồi trên ghế, cúi đầu miếng được miếng không ăn cơm.
Người chung quanh trò chuyện với nhau rất thích thú, nếu có thể xem nhẹ ánh mắt Vệ Thạc Nhân, đây chắc chắn sẽ là một bữa tiệc tối vui vẻ.
Minh Dạ đương nhiên có thể cảm nhận sự khác thường của Lan San lúc này, anh gắp một miếng cá, cẩn thận nhặt hết xương cá sau đó đặt vào bát Lan San.
"Nếm thử cá này đi xem có thích không, không phải em thích ăn cá nhất sao."
Hành động này khiến mọi người hoảng sợ tới mức đôi đũa trong tay run run, Lam Tu mới vừa uống ngụm rượu vào miệng nháy mắt liền sặc lên mũi, che miệng ho khan không ngừng.
Lan San gặp tình huống này ăn cũng không được mà không ăn cũng không xong, xấu hổ ngồi đó đón nhận ánh mắt từ bốn phương tám hướng phóng tới.
Cô véo đùi Minh Dạ một cái, biết ngay người này không đáng tin mà.
Dặn anh không được phép nói lung tung, thảo nào anh đồng ý rất nhanh, hừ, nhìn xem, trở về sẽ cùng anh tính sổ.
Minh Dạ nháy mắt mấy cái với Lan San, anh không nói lung tung nhé, anh chẳng qua chỉ là giúp cô gắp một ít đồ ăn thôi, đây cũng tính là nói lung tung à?
Cuối cùng không cưỡng lại ánh mắt chờ mong của Minh Dạ, cô chỉ có thể nuốt miếng cá kia vào bụng.
Hương vị của nó tới cùng ra sao cô không có tâm tình mà suy nghĩ, tóm lại là ăn nhạt như nước ốc.
Lan San vốn tưởng một miếng cá này là đủ, ai biết Minh Dạ gắp đến nghiện, ăn xong một bữa cơm, không thấy anh ăn được mấy miếng, trái lại toàn bộ thời gian đều là anh gắp thức ăn cho cô.
Giờ phút này Lan San không có cách nào để ý tới tâm tình Minh Dạ, cậu chủ nọ thấy cô từng chút từng chút ăn thức ăn anh gắp, trong lòng tự nhiên sinh ra một lọai cảm giác thỏa mãn, lập tức vô cùng thích thú với hình thức ‘chăn nuôi’ này.
Anh thầm nghĩ, nếu tự tay anh đút cho cô chẳng phải lại càng tuyệt vời hay sao…
Minh Dạ nắm tay Lan San ung dung ngồi xuống, mọi người rất biết ý nhường lại cho bọn họ hai vị trí liền kề nhau.
Lam Vi Nhi sắc mặt mệt mỏi ngồi ở bên trái Lam Tu, bộ dáng uể oải, cúi đầu không nhìn hai người, nhưng trong lòng lại như đang nấu nước, sôi ùng ục.
Lan San vừa ngồi xuống liền cảm nhận được ánh mắt Vệ Thạc Nhân, tuy không phải quá mức nóng bỏng, nhưng vẫn khiến cả người cô không thoải mái;
Cô quy củ ngồi trên ghế, cúi đầu miếng được miếng không ăn cơm.
Người chung quanh trò chuyện với nhau rất thích thú, nếu có thể xem nhẹ ánh mắt Vệ Thạc Nhân, đây chắc chắn sẽ là một bữa tiệc tối vui vẻ.
Minh Dạ đương nhiên có thể cảm nhận sự khác thường của Lan San lúc này, anh gắp một miếng cá, cẩn thận nhặt hết xương cá sau đó đặt vào bát Lan San.
"Nếm thử cá này đi xem có thích không, không phải em thích ăn cá nhất sao."
Hành động này khiến mọi người hoảng sợ tới mức đôi đũa trong tay run run, Lam Tu mới vừa uống ngụm rượu vào miệng nháy mắt liền sặc lên mũi, che miệng ho khan không ngừng.
Lan San gặp tình huống này ăn cũng không được mà không ăn cũng không xong, xấu hổ ngồi đó đón nhận ánh mắt từ bốn phương tám hướng phóng tới.
Cô véo đùi Minh Dạ một cái, biết ngay người này không đáng tin mà.
Dặn anh không được phép nói lung tung, thảo nào anh đồng ý rất nhanh, hừ, nhìn xem, trở về sẽ cùng anh tính sổ.
Minh Dạ nháy mắt mấy cái với Lan San, anh không nói lung tung nhé, anh chẳng qua chỉ là giúp cô gắp một ít đồ ăn thôi, đây cũng tính là nói lung tung à?
Cuối cùng không cưỡng lại ánh mắt chờ mong của Minh Dạ, cô chỉ có thể nuốt miếng cá kia vào bụng.
Hương vị của nó tới cùng ra sao cô không có tâm tình mà suy nghĩ, tóm lại là ăn nhạt như nước ốc.
Lan San vốn tưởng một miếng cá này là đủ, ai biết Minh Dạ gắp đến nghiện, ăn xong một bữa cơm, không thấy anh ăn được mấy miếng, trái lại toàn bộ thời gian đều là anh gắp thức ăn cho cô.
Giờ phút này Lan San không có cách nào để ý tới tâm tình Minh Dạ, cậu chủ nọ thấy cô từng chút từng chút ăn thức ăn anh gắp, trong lòng tự nhiên sinh ra một lọai cảm giác thỏa mãn, lập tức vô cùng thích thú với hình thức ‘chăn nuôi’ này.
Anh thầm nghĩ, nếu tự tay anh đút cho cô chẳng phải lại càng tuyệt vời hay sao…
Bình luận truyện