Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương
Quyển 1 - Chương 51: Thiếu niên hoa hồng đỏ
Edit: Thụy Miên
"Aizz, Khuynh Thành, có thể đi rồi chứ?" Lê An An đeo cặp sách lên lung, nhìn Mặc Khuynh Thành bên cạnh đang còn thu dọn, có chút vội vàng.
"Xong ngay." Mực Khuynh Thành phân tâm, vừa nghĩ còn cần phải mang gì, vừa nghĩ buổi tối phải đối mặt với người nào đó như thế nào.
"Nhanh lên, chúng ta đi ăn cơm trước, sau đó lại đi chợ đêm, mình nói cậu nghe, chợ đêm khá vui đấy, cậu nhất định phải đi."
Mặc Khuynh Thành nhìn Lê An An vừa nói vừa làm động tác, buồn cười nói: "Chợ đêm khẳng định còn có đồ ăn vặt."
"Ấy, Khuynh Thành, sao cậu biết?"
"Bởi vì cậu chính là một đứa tham ăn." Tống Tiểu Bảo trắng trợn nói ra.
"Tiểu Bảo chết tiệt, cậu nói bừa cái gì đấy, xem chiêu!"
Mặc Khuynh Thành tiếp tục thu dọn túi xách, mỗi tuần tối này Lê An An đều lôi kéo mình đi chơi, nói cho oai là đi cùng cô ấy, nhưng thật ra là khiến cho mình thả lỏng.
"Khuynh Thành, cậu nhanh lên!"
"Đến đây."
Lê An An ôm Mặc Khuynh Thành, có chút phàn nàn, "Khuynh Thành, Nhạc Thiên sao lại không có thời gian đi chơi cùng chúng ta vậy."
"Không phải cậu ấy nói trong nhà có việc à?" Tống Tiểu Bảo biện hộ cho Tô Nhạc Thiên.
"Tống Tiểu Bảo, khuỷu tay cậu chỉa ra ngoài!" Lê An An lên án, rõ ràng là mình quen Tống Tiểu Bảo trước, dựa vào cái gì mà tình cảm của cậu ấy và Tô Nhạc Thiên lại tốt hơn.
Kì thật, tình hữu nghị giữa Tô Nhạc Thiên và Tống Tiểu Bảo rất kỳ lạ. Đều nói con trai với con trai đánh nhau thành tình cảm, nhưng hai người bọn họ không phải, bọn họ là bởi vì văn chương mà thành bạn bè.
Mà Lê An An không thích nhất là học tập, cô chỉ thích dựa vào nắm đấm nói chuyện, đương nhiên, sau khi ở cùng Mặc Khuynh Thành, cô dựa vào miệng nói chuyện tương đối nhiều.
"Mình hướng vào trong!"
"Tống Tiểu Bảo, có phải cậu muốn đánh nhau hay không!"
"Quả nhiên là nữ nhân và tiểu nhân khó nuôi, cổ nhân cũng không có lừa người."
"Ầm!"
Lê An An thổi thổi nắm đấm của mình, liếc nhìn Tống Tiểu Bảo đang ôm lấy đầu, "Lão tử chính là nữ nhân, ngươi có thể nhịn, đến đánh ta đi!"
"Cậu, không thể nói lý."
"Cậu, ngoan cố không đổi!"
"Hừ."
Mặc Khuynh Thành cảm thấy, hoan hỉ oan gia cũng không hơn gì loại này, lúc ban đầu thì như đánh vào bông, cho đến bây giờ thì ầm ĩ, biến hóa như thế cô nhìn ở mắt, vui ở dưới đáy lòng.
Rất nhanh đến lúc đi tới cổng, ba người ngừng lại.
"Sao lại chặn ở cửa ra vào, chuyện gì xảy ra?" Lê An An thì thầm một câu, đi lên trước vỗ vai người gần mình nhất, "Bạn học, đằng trước xảy ra chuyện gì vậy?"
Người nọ có chút không kiên nhẫn, nhưng thấy Lê An An, thu lại một ít, nghĩ đến câu hỏi của cô, lại kích động một hồi, "Ở cổng có một đại soái ca đi Bentley, rất đẹp trai!"
Lê An An trở lại bên người Mặc Khuynh Thành, cạn lời nói: "Không phải là một soái ca thôi sao, sao có thể soái hơn đẹp hơn Tô Nhạc Thiên và anh Mặc được."
Mặc Khuynh Thành đổ mồ hôi, cô nên cảm ơn Lê An An đã để mắt anh cả của mình như thế sao?
"Nhiều người như vậy, chúng ta làm sao đi qua?" Suy nghĩ của Tống Tiểu Bảo vẫn khác với con gái, cau mày nhìn người tấp nập ở cửa trường học.
"Cái này có gì khó, tiến lên nào!" Lê An An xắn tay áo, dáng vẻ tiên phong, "Theo sát mình."
Vì vậy, giữa biển người mênh mông, mơ hồ có thể thấy một đường thẳng rẽ qua đám người đi đến cổng trường.
"Hô." Tống Tiểu Bảo thở phì phò, lau mồ hôi, thế giới nội tâm theo khoảng cách ngắn ngủi này dần dần sụp đổ. Thường nói ba người con gái một sân khấu, hiện tại nhiều con gái như vậy, quả thực tương đương với thế giới bùng nổ!
Hơi thở của Lê An cũng có chút gấp, hai gò má lặng yên ửng đỏ lên, hai con người cũng bởi vì chút điên cuồng này mà đỏ lên, "Chết tiệt, lão tử nhất định phải đi xem người kia lớn lên đẹp trai thế nào, có thể đem hồn phách bọn hóa sắc này kéo đi!"
Mặc Khuynh Thành không có hứng thú với cái này, hoàn cảnh ầm ĩ chen chúc vừa rồi khiến cho nàng bây giờ thầm nghĩ muốn về nhà tắm rửa thật tốt.
"Khuynh, Khuynh Thành, cậu mau nhìn!" Lê An An nhìn thấy soái ca đột nhiên cà lăm.
"Làm sao thế?" Mặc Khuynh Thành theo tầm mắt nhìn lại, thân thể mềm mại chưa trở về bình thường lại lần nữa cứng ngắc, ai có thể nói cho cô biết, vì sao Mặc Dận lại xuất hiện trước cổng trường của cô được không!
Trọng điểm là, bó hoa hồng trong tay kia là cái quỷ gì!"
**
"Két..."
Tô Nhạc Thiên tiện tay đóng của lại, ném chìa khóa lên trên tủ giày.
Một mình nửa nằm trên sô pha, cánh tay đặt ngay trên mắt, che đậy cảm xúc hỗn loạn bên trong.
"Linh linh linh..."
"A lô."
"Cassiel." Thanh âm trầm trầm truyền ra từ Microphone.
"Cha."
"Tìm được chưa?"
"Xác định chính là nhà đó, nhưng mà không xác định được cụ thể là ai?"
"Cho con thời gian dài như vậy, sao con vẫn chưa điều tra rõ!"
"Thực xin lỗi, cha."
"Được rồi, này cũng là chuyện mấy chục năm rồi, hơn nữa manh mối cũng không có, anh muốn con tìm thế nào, đưa điện thoại cho em!" Đối diện lờ mờ truyền tới giọng nói thanh thúy dễ nghe.
"Cassiel, con ở đó đã quen chưa?"
Trong mắt Tô Nhạc Nhân nhiều hơn một luồng sáng ôn hòa, "Mẹ, ở đây rất tốt, con còn quen được nhiều bạn tốt, bọn họ đối với con rất tốt, chỉ là không khí ở đây không tốt lắm, luôn có sương mù."
"Đế đô chính là như vậy, thời kỳ cao điểm, kẹt xe như rùa bò, nhưng mà con có thể kết bạn nhanh như vậy, mẹ cũng vui mừng thay cho con, lúc trước còn lo lắng con ở giữa núi Lam Vịnh sẽ cô đơn, đúng rồi, sinh hoạt phí dì Chung Điểm đưa cho con còn không, hết rồi thì nói mẹ đưa thêm cho. Không được không được, dì cũng là người ngoài, sao có thể quan tâm con thật lòng được, có muốn mẹ qua đó với con không?"
Lúc tha hương, người lo lắng nhất vĩnh viễn là mẹ, lo lắng ăn có ngon hay không, mặc có đủ ấm hay không, hơn nữa, có phải bởi vì là con lai mà chịu ánh mắt của mọi người không.
Tô Nhạc Thiên hiểu, cho nên căn nhà vắng vẻ mang đến cho mình hư không tĩnh mịch càng không quan trọng, anh biết rõ trọng trách trên vai mình nặng thế nào, "Mẹ, mẹ tới thì cha làm thế nào?"
"Để ông ta một mình ở đây?" Bà hiển nhiên đối với cha của đứa trẻ không vui vẻ, chính mình không có khả năng tìm được người đã mất tích mấy chục năm, bây giờ còn bảo con trai chuyển trường đến tìm, dựa vào cái gì!
"Mẹ, mẹ cam lòng để cho cha một mình đốt phòng bếp, cuối cùng còn bị đói?"
Bên kia nhất thời yên tĩnh lại, Tô Nhạc Thiên cười, an ủi: "Mẹ, con ở bên này rất tốt, không cần lo lắng, mẹ còn không hiểu con của mình sao, chỉ có người khác bị thua thiệt, không thể để mình thua thiệt đâu."
"Aizz, Khuynh Thành, có thể đi rồi chứ?" Lê An An đeo cặp sách lên lung, nhìn Mặc Khuynh Thành bên cạnh đang còn thu dọn, có chút vội vàng.
"Xong ngay." Mực Khuynh Thành phân tâm, vừa nghĩ còn cần phải mang gì, vừa nghĩ buổi tối phải đối mặt với người nào đó như thế nào.
"Nhanh lên, chúng ta đi ăn cơm trước, sau đó lại đi chợ đêm, mình nói cậu nghe, chợ đêm khá vui đấy, cậu nhất định phải đi."
Mặc Khuynh Thành nhìn Lê An An vừa nói vừa làm động tác, buồn cười nói: "Chợ đêm khẳng định còn có đồ ăn vặt."
"Ấy, Khuynh Thành, sao cậu biết?"
"Bởi vì cậu chính là một đứa tham ăn." Tống Tiểu Bảo trắng trợn nói ra.
"Tiểu Bảo chết tiệt, cậu nói bừa cái gì đấy, xem chiêu!"
Mặc Khuynh Thành tiếp tục thu dọn túi xách, mỗi tuần tối này Lê An An đều lôi kéo mình đi chơi, nói cho oai là đi cùng cô ấy, nhưng thật ra là khiến cho mình thả lỏng.
"Khuynh Thành, cậu nhanh lên!"
"Đến đây."
Lê An An ôm Mặc Khuynh Thành, có chút phàn nàn, "Khuynh Thành, Nhạc Thiên sao lại không có thời gian đi chơi cùng chúng ta vậy."
"Không phải cậu ấy nói trong nhà có việc à?" Tống Tiểu Bảo biện hộ cho Tô Nhạc Thiên.
"Tống Tiểu Bảo, khuỷu tay cậu chỉa ra ngoài!" Lê An An lên án, rõ ràng là mình quen Tống Tiểu Bảo trước, dựa vào cái gì mà tình cảm của cậu ấy và Tô Nhạc Thiên lại tốt hơn.
Kì thật, tình hữu nghị giữa Tô Nhạc Thiên và Tống Tiểu Bảo rất kỳ lạ. Đều nói con trai với con trai đánh nhau thành tình cảm, nhưng hai người bọn họ không phải, bọn họ là bởi vì văn chương mà thành bạn bè.
Mà Lê An An không thích nhất là học tập, cô chỉ thích dựa vào nắm đấm nói chuyện, đương nhiên, sau khi ở cùng Mặc Khuynh Thành, cô dựa vào miệng nói chuyện tương đối nhiều.
"Mình hướng vào trong!"
"Tống Tiểu Bảo, có phải cậu muốn đánh nhau hay không!"
"Quả nhiên là nữ nhân và tiểu nhân khó nuôi, cổ nhân cũng không có lừa người."
"Ầm!"
Lê An An thổi thổi nắm đấm của mình, liếc nhìn Tống Tiểu Bảo đang ôm lấy đầu, "Lão tử chính là nữ nhân, ngươi có thể nhịn, đến đánh ta đi!"
"Cậu, không thể nói lý."
"Cậu, ngoan cố không đổi!"
"Hừ."
Mặc Khuynh Thành cảm thấy, hoan hỉ oan gia cũng không hơn gì loại này, lúc ban đầu thì như đánh vào bông, cho đến bây giờ thì ầm ĩ, biến hóa như thế cô nhìn ở mắt, vui ở dưới đáy lòng.
Rất nhanh đến lúc đi tới cổng, ba người ngừng lại.
"Sao lại chặn ở cửa ra vào, chuyện gì xảy ra?" Lê An An thì thầm một câu, đi lên trước vỗ vai người gần mình nhất, "Bạn học, đằng trước xảy ra chuyện gì vậy?"
Người nọ có chút không kiên nhẫn, nhưng thấy Lê An An, thu lại một ít, nghĩ đến câu hỏi của cô, lại kích động một hồi, "Ở cổng có một đại soái ca đi Bentley, rất đẹp trai!"
Lê An An trở lại bên người Mặc Khuynh Thành, cạn lời nói: "Không phải là một soái ca thôi sao, sao có thể soái hơn đẹp hơn Tô Nhạc Thiên và anh Mặc được."
Mặc Khuynh Thành đổ mồ hôi, cô nên cảm ơn Lê An An đã để mắt anh cả của mình như thế sao?
"Nhiều người như vậy, chúng ta làm sao đi qua?" Suy nghĩ của Tống Tiểu Bảo vẫn khác với con gái, cau mày nhìn người tấp nập ở cửa trường học.
"Cái này có gì khó, tiến lên nào!" Lê An An xắn tay áo, dáng vẻ tiên phong, "Theo sát mình."
Vì vậy, giữa biển người mênh mông, mơ hồ có thể thấy một đường thẳng rẽ qua đám người đi đến cổng trường.
"Hô." Tống Tiểu Bảo thở phì phò, lau mồ hôi, thế giới nội tâm theo khoảng cách ngắn ngủi này dần dần sụp đổ. Thường nói ba người con gái một sân khấu, hiện tại nhiều con gái như vậy, quả thực tương đương với thế giới bùng nổ!
Hơi thở của Lê An cũng có chút gấp, hai gò má lặng yên ửng đỏ lên, hai con người cũng bởi vì chút điên cuồng này mà đỏ lên, "Chết tiệt, lão tử nhất định phải đi xem người kia lớn lên đẹp trai thế nào, có thể đem hồn phách bọn hóa sắc này kéo đi!"
Mặc Khuynh Thành không có hứng thú với cái này, hoàn cảnh ầm ĩ chen chúc vừa rồi khiến cho nàng bây giờ thầm nghĩ muốn về nhà tắm rửa thật tốt.
"Khuynh, Khuynh Thành, cậu mau nhìn!" Lê An An nhìn thấy soái ca đột nhiên cà lăm.
"Làm sao thế?" Mặc Khuynh Thành theo tầm mắt nhìn lại, thân thể mềm mại chưa trở về bình thường lại lần nữa cứng ngắc, ai có thể nói cho cô biết, vì sao Mặc Dận lại xuất hiện trước cổng trường của cô được không!
Trọng điểm là, bó hoa hồng trong tay kia là cái quỷ gì!"
**
"Két..."
Tô Nhạc Thiên tiện tay đóng của lại, ném chìa khóa lên trên tủ giày.
Một mình nửa nằm trên sô pha, cánh tay đặt ngay trên mắt, che đậy cảm xúc hỗn loạn bên trong.
"Linh linh linh..."
"A lô."
"Cassiel." Thanh âm trầm trầm truyền ra từ Microphone.
"Cha."
"Tìm được chưa?"
"Xác định chính là nhà đó, nhưng mà không xác định được cụ thể là ai?"
"Cho con thời gian dài như vậy, sao con vẫn chưa điều tra rõ!"
"Thực xin lỗi, cha."
"Được rồi, này cũng là chuyện mấy chục năm rồi, hơn nữa manh mối cũng không có, anh muốn con tìm thế nào, đưa điện thoại cho em!" Đối diện lờ mờ truyền tới giọng nói thanh thúy dễ nghe.
"Cassiel, con ở đó đã quen chưa?"
Trong mắt Tô Nhạc Nhân nhiều hơn một luồng sáng ôn hòa, "Mẹ, ở đây rất tốt, con còn quen được nhiều bạn tốt, bọn họ đối với con rất tốt, chỉ là không khí ở đây không tốt lắm, luôn có sương mù."
"Đế đô chính là như vậy, thời kỳ cao điểm, kẹt xe như rùa bò, nhưng mà con có thể kết bạn nhanh như vậy, mẹ cũng vui mừng thay cho con, lúc trước còn lo lắng con ở giữa núi Lam Vịnh sẽ cô đơn, đúng rồi, sinh hoạt phí dì Chung Điểm đưa cho con còn không, hết rồi thì nói mẹ đưa thêm cho. Không được không được, dì cũng là người ngoài, sao có thể quan tâm con thật lòng được, có muốn mẹ qua đó với con không?"
Lúc tha hương, người lo lắng nhất vĩnh viễn là mẹ, lo lắng ăn có ngon hay không, mặc có đủ ấm hay không, hơn nữa, có phải bởi vì là con lai mà chịu ánh mắt của mọi người không.
Tô Nhạc Thiên hiểu, cho nên căn nhà vắng vẻ mang đến cho mình hư không tĩnh mịch càng không quan trọng, anh biết rõ trọng trách trên vai mình nặng thế nào, "Mẹ, mẹ tới thì cha làm thế nào?"
"Để ông ta một mình ở đây?" Bà hiển nhiên đối với cha của đứa trẻ không vui vẻ, chính mình không có khả năng tìm được người đã mất tích mấy chục năm, bây giờ còn bảo con trai chuyển trường đến tìm, dựa vào cái gì!
"Mẹ, mẹ cam lòng để cho cha một mình đốt phòng bếp, cuối cùng còn bị đói?"
Bên kia nhất thời yên tĩnh lại, Tô Nhạc Thiên cười, an ủi: "Mẹ, con ở bên này rất tốt, không cần lo lắng, mẹ còn không hiểu con của mình sao, chỉ có người khác bị thua thiệt, không thể để mình thua thiệt đâu."
Bình luận truyện