Chương 28: 28: Cũng Thật Sự Rất Biết Cách Chọc Giận Người Khác
Mới hơn 5 giờ sáng một chút, Lâm Lạc Lạc đã tự động tỉnh lại, thu thập chỉnh tề rồi xuống lầu chạy bộ.
Nơi đó đã có một người đang chạy, hai người liếc nhau, rồi lại không nói gì, từng người dựa theo tiết tấu của mình rồi chạy đi.
Một giờ sau, người của tổ tiết mục cũng lục tục dậy, nhìn thấy toàn bộ hành trình không giao lưu một lòng chạy bộ của hai người, đạo diễn trên lầu nhịn không được lấy di động ra, quay hai người khoảng một phút, đăng trên Official Weibo cùng với một câu đơn giản nói:【Người trẻ tuổi tinh thần phấn chấn bồng bột thật tốt!】
Ngay từ đầu chỉ có lác đác lưa thưa mấy bình luận, không bao lâu có người mang theo chân dung Cố Thần Hi:【!!! Để tôi mở mắt chó hợp kim Titan của tôi ra nhìn xem, kia không phải anh trai nhà tôi sao?】
Kế tiếp bình luận liền tăng nhanh như hoả tốc:【A a a a, anh trai nhà tôi đang chạy bộ buổi sáng kìa!】
【Cho nên vấn đề tới, cô gái bên cạnh kia???】
【Chị gái! Là chị Lạc Lạc nhà tôi a a a a a!】
Vì thế fans Lâm Lạc Lạc cũng hoả tốc tiến đến đưa tin, bắt đầu khen thần tượng nhà mình như thường ngày, thuận tiện ghét bỏ ghét bỏ nhà đối phương.
Nhưng mà fans hai bên gần đây đều bị người đại diện của thần tượng của nhà mình phân phó thu liễm một chút, không cần cùng người khác khắc khẩu, không cần công kích người khác, miễn cho bại hoại duyên người qua đường của thần tượng, cho nên cãi rất là thu liễm.
Độ hot của chương trình liên tục tăng cao, đạo diễn tỏ vẻ thực sung sướng, ông chính là tràn ngập tò mò nhìn Lâm Lạc Lạc cùng Cố Thần Hi: "Hai người này, đến tột cùng có xung đột gì với nhau nhỉ?"
Lâm Lạc Lạc về phòng tắm rửa một cái liền xuống lầu ăn cơm.
Bữa sáng kết thúc liền bắt đầu ghi hình, đầu tiên Lâm Lạc Lạc bị đưa tới một căn phòng nhỏ, phó đạo diễn ngồi ở bên trong, nói là phải tiến hành phỏng vấn.
Sau khi hỏi một ít vấn đề nhỏ, phó đạo diễn tiến vào chủ đề chính: "Hãy nói ưu điểm của cộng sự của cô."
Quả nhiên là kiểu câu hỏi này, mặc dù chương trình được gọi là minh tinh đại quyết đấu, nhưng sau khi nó phát sóng thì thường xuyên bị người ta phun tào là chương trình minh tinh yêu đương.
Bởi vì thi đấu cạnh tranh cơ bản đều chỉ để giải trí, ngược lại các loại CP giữa các tổ minh tinh lại được hình thành, nguyên nhân thì có hơn phân nửa đều phải quy kết với tổ tiết mục.
Cô vô cùng thành khẩn nói: "Không thân, không có gì để nói."
Phó đạo diễn: "......"
Coi bọn họ là đồ ngốc sao?
Ông không ngừng cố gắng, dẫn đường đủ kiểu, nhưng bất đắc dĩ Lâm Lạc Lạc dầu muối không ăn, cho dù có nói giỡn chọc cười thì cũng không chịu nói ưu điểm của Cố Thần Hi, cuối cùng ông không có biện pháp: "Một cái, chỉ nói một cái."
"Lớn lên còn được." Lâm Lạc Lạc cười tủm tỉm nói.
Phó đạo diễn: "......"
Đạo diễn, ông muốn thay đổi người! Ông muốn đi phỏng vấn Cố Thần Hi!
Ông vốn dĩ thấy Lâm Lạc Lạc một cô gái nhỏ, còn tưởng rằng cô dễ lừa hơn Cố Thần Hi, ai biết cô dầu muối không ăn, một chút cũng không bị dụ nói ra, sớm biết thế ông đã trực tiếp đi phỏng vấn Cố Thần Hi, cho đạo diễn tới phỏng vấn cô.
Phó đạo điễn bất đắc dĩ đành phải cho Lâm Lạc Lạc đi, chính thức tiến vào hạng mục thi đấu.
Chủ đề kỳ một của minh tinh đại quyết đấu là ăn ý, chủ yếu là khảo nghiệm sự hợp tác tổ đội giữa các minh tinh.
Các hạng mục được đề ra về cơ bản đều yêu cầu hai người phối hợp, tỷ như một người làm vận động, người kia trả lời câu hỏi, hoặc là hai người phối hợp hoàn thành một hành động nào đó.
Cố Thần Hi và Lâm Lạc Lạc tựa như hai cỗ máy vô tình làm xong nhiệm vụ, ngoại trừ nội dung đột phá tất yếu thì toàn bộ hành trình cơ bản đều không giao lưu, nhưng cố tình bọn họ lại là đội hoàn thành tất cả các hạng mục nhanh nhất, là đội ăn ý nhất trong ba tổ.
Người hai tổ khác thường xuyên hỏng mất nhìn hai người, một đám mặt ủ mày ê: "Hai người không thể bắt nạt người như vậy, cầu xin hai người chờ chúng tôi."
Lâm Lạc Lạc cùng Cố Thần Hi thật ra lại thường xuyên dừng lại chờ.
Thời điểm nghỉ ngơi giữa trưa, diễn viên hài kịch Tưởng Chân Tâm thậm chí còn lặng lẽ tới hỏi Lâm Lạc Lạc: "Hai người, thật sự quan hệ không tốt sao?"
"Cô đoán xem?" Lâm Lạc Lạc chớp chớp mắt.
"Ai da, đừng phóng điện với tôi, tôi không muốn cong đâu." Tưởng Chân Tâm che lại trái tim, chợt lắc đầu, "Xem bộ dáng phối hợp ăn ý kia của hai người, tôi quả thực muốn hoài nghi hai người là bạn tốt nhiều năm."
"Ha hả......" Hai giọng cười lạnh khác nhau đồng thời vang lên, một cái xuất phát từ Lâm Lạc Lạc, một cái khác xuất phát từ Cố Thần Hi vừa vặn đi tới, hai người liếc nhau, lại từng người mặt không biểu tình quay đầu đi.
Tưởng Chân Tâm: "......"
Độ ăn ý này, thật sự bái phục!
Ghi hình buổi sáng vẫn là tiểu đánh tiểu nháo*, nhưng đến buổi chiều có chút mạnh, đầu tiên là cửa thứ nhất, muốn một người trong đó mang một người khác đi xong 400 mét, phương thức cõng hay ôm đều được, trên đường có thể thay đổi, nhưng thời điểm đi phải có một người chân không chạm đất.
*Tiểu đánh tiểu nháo: ý chỉ những việc lặt vặt nhỏ bé, mang ý nghĩa trêu đùa, hài hước.
Đội của ngôi sao nhí Liêu Nhất Thống cùng nữ diễn viên hài kịch Tưởng Chân Tâm còn đỡ một chút, Liêu Nhất Thống cõng Tưởng Chân Tâm đi hơn phân nửa, Tưởng Chân Tâm cõng Liêu Nhất Thống đi một đoạn ngắn, thay phiên nhau đi xong 400 mét.
Nhưng đội của Lương Mẫn Na cùng người chủ trì Vương Mộc Đức thì lại rất gian nan, Lương Mẫn Na so với Vương Mộc Đức còn cao hơn một ít.
Thời điểm Vương Mộc Đức cõng Lương Mẫn Na, chân của cô ấy đều kéo trên mặt đất, Vương Mộc Đức nghiến răng nghiến lợi cũng không đi được bao nhiêu, Lương Mẫn Na bất đắc dĩ nên đành phải cõng Vương Mộc Đức, như vậy ngược lại còn nhanh hơn rất nhiều.
Cô vừa đi vừa nhìn đội của Lâm Lạc Lạc và Cố Thần Hi, cảm giác lòng tràn đầy thê lương: Nhìn xem đây là đối lập!
Lâm Lạc Lạc cùng Cố Thần Hi là xuất phát cuối cùng, đạo diễn tuyên bố xong quy tắc nói bắt đầu, hai người liền mặt không biểu tình đứng ở tại chỗ, tổ đạo diễn cùng hai người đại diện kinh hồn táng đảm nhìn bọn họ, một giây đó cho rằng bọn họ muốn bỏ ghi hình.
Thẳng đến hai đội khác đi được khoảng 100 mét, Lâm Lạc Lạc quay đầu vừa định cùng Cố Thần Hi thương lượng, lại cảm giác cả người nhẹ hơn, Cố Thần Hi bế cô lên.
Gần như là theo bản năng, cô vòng tay ôm cổ anh, Cố Thần Hi sửng sốt, rũ mắt lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, thấp giọng cảnh cáo cô: "Đừng lộn xộn."
Anh nói chưa dứt lời, nhưng nếu anh đã nói như vậy, thì Lâm Lạc Lạc tự nhiên là muốn lộn xộn.
Cô điều chỉnh tư thế một chút, để bản thân thoải mái dễ chịu nép ở trong lòng ngực anh, còn cười tủm tỉm vỗ vỗ bả vai anh: "Đi nào Pikachu."
Cố Thần Hi rất muốn ném cô xuống, chỉ là tay cô gắt gao ôm lấy cổ anh, trong mắt tràn đầy đắc ý cùng khiêu khích: "Anh cứ không đi, thì ván này chúng ta sẽ phải thua nha, với lại nếu anh không làm được thì thả tôi xuống, để tôi làm cũng được."
Biết rõ đây là phép khích tướng của cô, nhưng Cố Thần Hi thật đúng là bị cô kích tới rồi, đôi tay ôm cô cất bước tiến lên, ổn định vững chắc vượt qua hai đội đang gian nan đi tới khác.
Cô được tiện nghi còn khoe mẽ, trên đường vẫn luôn đang hỏi anh: "Anh có được không a? Không được cũng đừng cố quá! Không được thì thả tôi xuống dưới, tôi cõng cho nè.
Hình như có hơi chậm, có phải không được hay khô......"
Cố Thần Hi bị cô nói đến mức khó chịu, cuối cùng buông cô, tức giận cười: "Cô được thì cô tới."
Đừng thấy anh gầy mà coi thường, hơn nữa anh rất cao, cơ bắp trên người lại còn rắn chắc, anh thật đúng là không tin cô có thể cõng hoặc ôm mình đi.
Nhìn xem chờ một chút cô cầu anh như thế nào!
"Tôi cõng, leo lên đi." Lâm Lạc Lạc không chút khiếp sợ, nửa ngồi xổm xuống trước mặt anh, muốn khiêng anh.
Cố Thần Hi: "......"
Cô vỗ bả vai nhỏ kia của mình: "Leo lên, đảm bảo anh sẽ không ngã đâu."
Cố Thần Hi không biết giận, anh lại lần nữa bế cô lên: "Ha, tôi còn được."
Anh ngày hôm qua không nên nhất thời hứng khởi, tiếp tục tổ đội với cô, hôm nay mới sẽ không bị cô làm cho tức giận đủ kiểu.
Lần này hai người vẫn là đội đầu tiên hoàn thành, Lâm Lạc Lạc toàn bộ hành trình đều được ôm công chúa, không chỉ được hai nữ khách mời hâm mộ, mà ngay cả ánh mắt những nữ nhân viên công tác nhìn cô cũng tràn đầy hâm mộ ghen tị hận.
Một cửa cuối cùng còn lại rất khó, là một bức tường cao khoảng 3 mét, cả hai người bắt buộc phải trèo lên hết thì mới xem như đột phá thành công.
Bốn khách mời nhìn bức tường kia run bần bật, còn Cố Thần Hi lại nhìn chằm chằm nó vài giây, ở trong đầu diễn luyện nên nhảy qua như thế nào, cuối cùng nói với không khí: "Tôi đi lên trước, rồi lại kéo cô lên."
"Anh cũng quá coi thường tôi đi." Lâm Lạc Lạc xoa tay hầm hè, cô lui về phía sau vài mét, sau đó chạy nhanh về phía tường cao rồi nhảy lên, một chân dẫm lên tường, chân còn lại mượn lực leo lên, đôi tay cũng bám lấy mặt tường đồng thời dùng sức, giây tiếp theo đã ngồi ở đỉnh tường, đứng trên cao nhìn xuống mọi người phía dưới.
Thời điểm cô bật nhảy, trong lòng Cố Thần Hi kịch liệt nhảy dựng, anh vội vàng tiến về phía trước vài bước, tùy thời chuẩn bị đỡ được cô - người có khả năng sẽ ngã xuống.
Thẳng đến khi cô ổn định vững chắc ngồi ở đỉnh tường, trong lòng mới thả lỏng, rồi lại không dấu vết lui về.
Mọi người phía dưới từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, đồng loạt vỗ tay tán thưởng, Tưởng Chân Tâm lại vừa huýt sáo vừa hoan hô: "Quá lợi hại!"
Vương Mộc Đức khen ngợi: "Nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát, tư thế quá soái!"
"Quá khen quá khen." Lâm Lạc Lạc chắp tay thi lễ với phía dưới, nhưng nụ cười kia lại vô cùng xán lạn, lấp lánh tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Cố Thần Hi đứng ở nơi âm u phía dưới nhìn cô, ánh mắt có chút sâu thẳm.
Lâm Lạc Lạc ghé vào đỉnh tường, vươn tay về phía anh: "Tới a, tôi kéo anh lên."
Cô rõ ràng là đang trêu chọc anh, nhưng nhìn cánh tay tuyết trắng trước mặt tường màu xanh lục, cùng với năm ngón tay hơi hơi mở ra kia, Cố Thần Hi lại nhịn không được vươn tay ra, thật sự nắm lấy tay cô.
"Anh thật sự muốn tôi kéo anh sao?" Cô dừng cười, tràn đầy kinh ngạc.
Khóe miệng Cố Thần Hi gợi lên một tia cười lạnh: "Cho nên cô là biết tôi không cần, mới có thể giả vờ tốt bụng như vậy?"
Cô mi mắt cong cong cười, nhìn giống hệt thiên sứ, nhưng lại hoàn toàn không phủ nhận tâm tư xấu xa kia của mình.
Anh hừ một tiếng, cố ý dùng sức kéo xuống, cô bị kéo xuống tới một chút, biểu tình cuối cùng cũng có thêm một chút hoảng hốt: "Chậm một chút chậm một chút."
"Không phải nói muốn kéo tôi sao? Chỉ vậy đã không được?" Anh lạnh nhạt hỏi
"Tự anh leo lên, tôi tin tưởng anh có thể." Cô rút tay về, anh lại không thả, gắt gao nắm chặt bàn tay mềm mại trơn trượt kia.
Cô cố ý tê một tiếng, lộ ra một biểu tình đau đớn: "Ai nha eo hình như bị vặn rồi."
Cố Thần Hi vội vàng buông ra, cô nhanh chóng thu hồi cánh tay, lại khôi phục bộ dáng cười hì hì.
Biểu tình khẩn trương vừa thu lại, anh đã lập tức biết, cô vừa rồi là giả bộ.
"Muốn tôi kéo anh sao? Cầu tôi đi!" Lâm Lạc Lạc kiêu ngạo lên, "Nói vài câu dễ nghe cho tôi."
"Cô muốn tôi nói cái gì?" Cố Thần Hi lạnh lùng nhìn cô.
"Khen khen tôi." Lâm Lạc Lạc rất rõ ràng, khi phỏng vấn Cố Thần Hi khẳng định cũng sẽ không nói ưu điểm của mình, cô ra vẻ hào phóng nói, "Tùy tiện liệt kê mười tám ưu điểm của tôi đi."
"Ha hả......" Cố Thần Hi cười lạnh lui về một chút, sau khi cơ bắp căng chặt thì cũng nhảy lên trên, cũng dễ như trở bàn tay nhảy lên tường, lạnh lùng liếc cô một cái, "Tưởng bở."
Bốn vị khách mời khác còn đang nỗ lực thì lại tràn đầy hâm mộ, Vương Mộc Đức kháng nghị với đạo diễn: "Đạo diễn, không công bằng! Vì sao hai người bọn họ lợi hại như vậy? Mà bọn tôi bốn người lại già cả ốm yếu?"
"Ai già cả ốm yếu với anh chứ?" Ba người khác đồng thời phản bác.
"Tôi, tôi một người già cả ốm yếu được chưa." Vương Mộc Đức thảm hề hề nói, một đám người đều cười rộ lên.
Lâm Lạc Lạc cười vô cùng vui vẻ, thiếu chút nữa đã ngã ngửa ra sau tường, Cố Thần Hi vươn một tay ôm lấy eo cô, lạnh mặt đỡ lấy, tầm mắt lại trước sau ngạo kiều không nhìn cô.
Để ý thấy ánh mắt Lâm Lạc Lạc dừng ở trên cánh tay mình, anh liền thu hồi, tròng mắt Lâm Lạc Lạc xoay chuyển, làm bộ lại lần nữa ngã người ra sau, Cố Thần Hi lại duỗi tay ra đỡ cô, lần này cô cố ý ngã vào trong lòng ngực anh.
Cố Thần Hi một người không hay biết, ôn hương nhuyễn ngọc ôm đầy cõi lòng, anh cả người cứng đờ, nhưng hai người ngồi ở trên đỉnh tường, anh lại không dám đẩy cô.
Liền nghe cô nhỏ giọng nói: "Anh trai nhỏ ôm ấp thật là thoải mái."
Anh hơi hơi cúi đầu, cô đưa lưng về phía camera ngửa đầu lên, chớp chớp mắt với anh: "Thật luyến tiếc buông ra."
Lại đùa giỡn anh!
Đôi tay Cố Thần Hi phát ngứa, thật muốn đẩy cô xuống mà.
Nhưng chung quy anh làm không được, vì thế lạnh mặt nhảy xuống tường, chạy.
Chờ bốn người khác trăm cay ngàn đắng bò lên trên tường, một ngày ghi hình cuối cùng cũng kết thúc.
Tổ đạo diễn vốn đang muốn thăng hoa một chút chủ đề, nói về gian nan hiểm trở không buông tay mới có thể thành công, hoặc là hợp tác giữa đoàn đội quan trọng như thế nào, muốn cảm ơn cộng sự bên người linh tinh.
Nhưng mà nhìn đến Lâm Lạc Lạc cùng Cố Thần Hi, đạo diễn bản nháp đầy mình lại đột nhiên không có, ông bất đắc dĩ vẫy vẫy tay, cảm thấy hai người này chính là tới gây rối.
Trước khi kết thúc công việc lại là phỏng vấn, lần này vẫn là phó đạo diễn hồi sáng: "Trải qua một ngày ghi hình, ấn tượng của cô đối với cộng sự có gì thay đổi không?"
"Không có." Lâm Lạc Lạc cười tủm tỉm trả lời.
Phó đạo diễn yên lặng hít sâu: "Vậy cô và anh ấy hợp tác một ngày, hẳn là có hiểu thêm một chút về anh ấy đi? Cô hiện tại cảm thấy anh ấy có ưu điểm gì?"
Lâm Lạc Lạc mới sẽ không khen Cố Thần Hi trước mặt mọi người đâu: "Lớn lên cũng được."
Phó đạo diễn: "......"
Có gì khác với buổi sáng không? Đến tột cùng là có gì khác nhau không???
- ---
Vất vả một ngày, buổi tối tổ tiết mục mời một bữa tiệc lớn, vừa ăn vừa chiếu video phỏng vấn mới quay buổi sáng hôm nay.
Hai tổ khác nói lên ưu điểm của cộng sự, đều là thao thao bất tuyệt, trên mặt là đủ loại biểu tình sùng bái, đêm đó khi được hỏi ấn tượng đối với cộng sự, lại nhiều thêm những ưu điểm khác, còn thuận tiện phàn nàn một chút khuyết điểm nhỏ.
Mỗi khi được cộng sự khích lệ, khách mời ở đó liền thể hiện ra sự vui vẻ, thẹn thùng thích hợp, hoặc là cùng cộng sự nhìn nhau cười, thập phần hài hòa, thật sự cực kỳ giống chương trình yêu đương.
Nhưng khi chiếu đến đội của Lâm Lạc Lạc và Cố Thần Hi, không khí lại đột nhiên thay đổi, lạnh tới cực điểm.
Chiếu trước là video phỏng vấn Lâm Lạc Lạc, khi cô nàng nói ra những lời "Không thân, không có gì để nói", các khách mời khác đều xấu hổ, riêng Cố Thần Hi lại quay đầu nhìn về phía Lâm Lạc Lạc, biểu tình có chút cổ quái, còn có chút như suy tư gì.
Lúc cô nói ra lớn lên còn được, biểu tình của Cố Thần Hi càng cổ quái, anh tựa hồ muốn nói chuyện, cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Những khách mời khác cho rằng anh xấu hổ hoặc là tức giận Lâm Lạc Lạc không cho mặt mũi, nhưng mà sự thật không phải như thế.
Bởi vì kế tiếp liền chiếu video phỏng vấn Cố Thần Hi, khi anh được hỏi về ưu điểm của Lâm Lạc Lạc, anh nhàn nhạt nói: "Không thân, không có gì để nói."
Lời nói vô cùng quen thuộc này, bốn khách mời khác vốn dĩ có chút xấu hổ lại đồng thời sửng sốt, ngây ngốc nhìn về phía hai người.
Khi đạo diễn chết sống muốn Cố Thần Hi nói một ưu điểm của Lâm Lạc Lạc, Cố Thần Hi vẫn nhàn nhạt như cũ: "Lớn lên cũng được."
Không biết là ai, phụt một tiếng liền cười ra tới, tiếp theo toàn trường cười vang, Tưởng Chân Tâm vỗ bả vai Lâm Lạc Lạc hỏi: "Hai người đã thương lượng tốt rồi đi? Đáp án nhất trí như vậy?"
"Không có." Lâm Lạc Lạc và Cố Thần Hi đồng thời trả lời.
Biểu tình của những người khác càng cổ quái, nhìn Lâm Lạc Lạc rồi lại nhìn sang Cố Thần Hi.
Tổ đạo diễn còn hưng phấn hơn tất cả mọi người, lúc bọn họ xem xong video phỏng vấn buổi sáng của Lâm Lạc Lạc cùng Cố Thần Hi, trời mới biết bọn họ lúc ấy có bao nhiêu hưng phấn!!!
Tiếp theo lại chiếu video phỏng vấn vào buổi tối, lúc hỏi đến ấn tượng với cộng sự có gì thay đổi, Lâm Lạc Lạc cùng Cố Thần Hi vẫn nhất trí như cũ "Không có", lại lần nữa bị buộc hỏi ưu điểm, hai người vẫn trả lời lớn lên còn được, toàn trường lại lần nữa cười vang.
"Hai người thật sự không phải thương lượng tốt sao?" Lương Mẫn Na cười đến nỗi chảy nước mắt, "Đáp án vì sao đều giống nhau?"
"Có cái câu gọi là gì nhỉ?" Vương Mộc Đức gõ gõ đầu, dưới sự ra hiệu của đạo diễn nói, "Tâm hữu linh tê nhất điểm thông*."
*Tâm hữu linh tê nhất điểm thông (心有灵犀一点通): Người có lòng thì suy nghĩ giống nhau, thường dùng để chỉ tình cảm giữa nam và nữ, cũng là phép ẩn dụ cho việc có thể lĩnh hội tâm ý của nhau.
"Trùng hợp mà thôi." Lâm Lạc Lạc cùng Cố Thần Hi lại trăm miệng một lời.
"Ha ha ha ha ha......" Toàn trường lại lần nữa cười to, "Đừng giải thích, độ ăn ý hôm nay hai người là quán quân, tuyệt đối quán quân."
"Chúng tôi cam bái hạ phong." Bốn khách mời khác đồng thời nói.
Đây xác thật là trùng hợp, Cố Thần Hi ở trong lòng nói, nhưng tầm mắt không tự chủ được nhìn về bên Lâm Lạc Lạc, lại thấy cô đang cong mắt nhìn mình, ở dưới ánh đèn màu vàng ấm áp, nụ cười này của cô thật sự rất ngọt ngào và xinh đẹp.
Cố Thần Hi dời tầm mắt đi, biểu tình tuy rằng vẫn bình tĩnh, nhưng tim đập lại có chút nhanh.
Khi phỏng vấn anh cũng không có nói sai, cô xác thật lớn lên rất được, phi thường rất được.
Ăn tối xong, mọi người từng người trở về nghỉ ngơi, chạy nhảy suốt một ngày, cho dù là khách mời hay là tổ tiết mục, thì tất cả đều đã kiệt sức.
Cố Thần Hi lại có chút ngủ không được.
Lần này tổ tiết mục thuê một tòa nhà bốn tầng cho mọi người ở, bên cạnh có một bể bơi, Cố Thần Hi luôn thích bơi lội, cho nên muốn đi bơi vài vòng.
Tuy nhiên bể bơi cũng không phải trống không, có một người đang ở trong nước bơi qua bơi lại.
Gần như là nháy mắt, một cái tên hiện ra trong đầu anh -- Lâm Lạc Lạc.
Lâm Lạc Lạc bơi rất giỏi, cô tung tăng dưới nước, dưới ánh trăng dịu dàng cô tựa như một nàng tiên cá đi lạc vào nhân gian, như ẩn như hiện trong làn nước, bể bơi nho nhỏ này căn bản không đủ để cô ngao du.
Cố Thần Hi đi đến bên cạnh hồ, lẳng lặng nhìn cô trong nước, cô như vậy thật sự rất đẹp.
Lâm Lạc Lạc bơi tới bên cạnh Cố Thần Hi, đột nhiên tạt nước vào người anh, Cố Thần Hi không kịp phòng ngừa bị tạt cho ướt hết nửa người.
Cô còn trả đũa, làm bộ kinh ngạc hỏi anh: "Ai nha, sao anh lại không né?"
Cố Thần Hi cười lạnh, anh vừa mới nãy sao sẽ cảm thấy cô đẹp?
Cô đứng ở trong nước, gỡ mũ bơi lội trên đỉnh đầu xuống, lắc lắc mái tóc dài ướt đẫm, rồi lau sạch nước trên mặt, đột nhiên tới gần anh, nghiêng đầu hỏi: "Chẳng lẽ tôi không đẹp sao?"
Gương mặt kia gần trong gang tấc, tim Cố Thần Hi lại đập nhanh hơn.
Một giọt nước nhỏ đậu trên lông mi cô, nhưng lại không tiếp tục chảy xuống, mà chỉ nhẹ nhàng run rẩy trên lông mi cong vút, có chút giống chơi đánh đu, cô tựa hồ cảm thấy không thoải mái lắm, định duỗi tay ra sờ.
Anh lại đè lại tay cô, ánh mắt không biết là nhìn chằm chằm bọt nước nho nhỏ, hay là nhìn chằm chằm lông mi, hoặc là khuôn mặt kia.
Lâm Lạc Lạc thật sự cảm thấy không thoải mái, vì thế nhẹ nhàng lắc đầu, bọt nước nhỏ trên lông mi cô cuối cùng cũng rơi xuống, Cố Thần Hi vươn tay, tiếp được nó.
Xúc cảm hơi lạnh dừng ở lòng bàn tay anh, nhẹ nhàng, nho nhỏ.
"Tiếng tim anh đập, thật lớn nha!" Lâm Lạc Lạc nhẹ giọng nói.
Cố Thần Hi rũ mắt nhìn cô, lúc này cô cũng đang cười, nhưng trên mặt lại tràn đầy giảo hoạt, tinh nghịch.
"Cô là cố ý đi?" Anh không đầu không đuôi hỏi.
"Đúng vậy!" Cô cười tủm tỉm trả lời.
"Cô biết tôi đang hỏi cái gì sao?"
"Không biết!" Cô thành thật lắc đầu.
Cố Thần Hi: "......"
Đẹp thì đẹp đó, nhưng cũng thật sự rất biết cách chọc giận người khác..
Bình luận truyện