Chương 132: Tâm Ý
Tiến vào địa phận tiểu trấn Ngô Trạch, hai người xuống ngựa đi bộ. Trữ Tử Mộc, một thân trường bào giáng hồng, tóc búi khá cao, là kiểu tóc búi của phu nhân nhưng không cầu kỳ như khi còn ở trong cung. Tóc đen như mực đối nghịch với nước da như tuyết, dù đã thu liễm khí chất cao ngạo quyền uy, nhưng quanh nàng luôn tỏa ra một loại tôn quý khiến người kiêng dè, lại càng khiến cho bản thân nàng cùng không gian nhỏ bé nơi tiểu trấn thuần phác này có vài phần không hợp.
Đi qua quán rượu Trần gia, Thanh Sanh vừa thấy Trần đại tẩu đang đứng trước sân liền kéo Trữ Tử Mộc nhanh chóng lướt qua, nhưng vẫn là không kịp.
"Cố Thanh, tên tửu quỷ vừa nghèo vừa lười nhà ngươi, ta nói cho ngươi biết, mau mau trả hết số tiền còn nợ cho lão nương. Nhìn ngươi xem, đời này có định cưới gả không đây, đã bao nhiêu tuổi rồi còn không lo lập thất!", Trần đại tẩu vừa nhìn thấy bóng dáng Thanh Sanh liền chống nạnh quát tháo, kinh động đến cả Trần lão bản đang đong rượu bên trong, khiến hắn vội vàng chạy ra cố sức lôi kéo phu nhân đi vào.
"Đừng để ý tới hắn nữa, mau vào thôi!".
Thanh Sanh muốn kéo Trữ Tử Mộc đi về, nhưng người kia không những nhất định không chịu theo nàng mà còn một đường quay lại, hướng về phía quán rượu Trần gia mà đi tới. Nàng đi tới trước quầy, ngón tay gõ lên bàn gỗ, lạnh lùng hỏi Trần đại tẩu,
"Cố Thanh thiếu ngươi bao nhiêu tiền?"
Trần lão bản thấy một phu nhân cao quý đột nhiên hạ giá tới quán của hắn, ánh mắt đăm đăm dán chặt lên dung nhan tuyệt mỹ của nàng không nhúc nhích. Trần đại tẩu ném cho hắn một cái nhìn vô cùng sắc nhọn, rồi mở miệng trả lời, "Riêng hôm nay còn mười đồng chưa trả, ngày thường hắn cũng trả không đủ, tổng cộng là ba lượng bạc".
Trữ Tử Mộc không nói không rằng lấy ra từ trong túi y trang một thỏi bạc trắng năm mươi lượng, ném tới trên bàn gỗ, "Hắn muốn uống bao nhiêu lấy cho hắn bấy nhiêu, không cần trả lại", mà Trần đại tẩu thấy nàng vung tay rộng rãi như thế, trên mặt đã chất đầy ý cười, liên tục gật đầu hứa hẹn.
"Ta kiêng rượu rồi, năm mươi lượng này còn thừa bao nhiêu trả lại đi", Thanh Sanh đi tới, thản nhiên cất lời, khiến cho Trần đại tẩu ngây người đến mức nụ cười trên mặt cũng sớm đông cứng. Cuối cùng liếc xéo Thanh Sanh một cái rồi giục Trần lão bản vào trong lấy ngân lượng, lại nói,
"Cố Thanh, ngươi thật đúng là vô cùng tốt số, ở đâu lại gặp được quý nhân hào phóng rộng rãi như vậy. Mừng cho ngươi, vậy là rốt cuộc cũng có việc làm rồi a, làm chân sai vặt hay đánh xe thế?", Trần đại tẩu khinh khỉnh hỏi han, gọi là hỏi han nhưng rõ ràng là cạnh khóe nói mát, nửa phần thể diện cũng không muốn giữ lại cho nàng.
"Ta là nương tử hắn", Trữ Tử Mộc lạnh giọng buông một câu, con ngươi hổ phách sâu kín lấp lóe, biểu tình lạnh lẽo mà khóe miệng không kìm được mà giương lên. Lời này làm cho Trần đại tẩu há miệng thật lớn, lớn đến mức có thể nhét vừa một nén bạc trắng, ngũ quan cứng ngắc như vừa bị đông đá.
"Phu nhân, tất cả chỗ ngân lượng chúng ta có cũng chỉ trả lại được bốn mươi lượng bạc, phải làm sao đây?", Trần lão bản đi ra, hắn còn đang cúi đầu đếm số bạc vụn trên tay.
"Bốn mươi thì bốn mươi thôi, chỗ còn lại coi như là để cảm tạ Trần đại ca những ngày qua đã chăm sóc", Thanh Sanh nhận lấy chỗ bốn mươi lượng bạc vụn, thản nhiên nói, khiến cho hai vợ chồng Trần lão bản thở phào, lúc này mới bắt đầu tươi cười, nhưng ánh mắt vẫn là nhất nhất dính trên người nữ tử một thân xiêm y đẹp đẽ hoa quý kia, không ngừng đánh giá.
"Ma quỷ... quả thật là có quỷ... Trần Phúc, ngươi thử đánh ta một cái xem...", Trần đại tẩu ngơ ngác than thở, "Cái tên Cố Thanh kia, rốt cuộc ăn phải cái gì mà có thể may mắn như vậy... có khi nào hắn là thần tiên trên trời, thần tiên trên trời không a...".
---
"Từ sau nàng mặc nam trang thôi, Tử Mộc, ta không muốn bọn họ dùng ánh mắt kia nhìn nàng ", Thanh Sanh quay đầu nhìn một nhóm nông phu vừa đi ngang qua, dùng ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị mà cắt đứt dư quang của bọn hắn đang hướng về Trữ Tử Mộc.
"Nhưng ta muốn làm nương tử của ngươi, không phải làm huynh đệ của ngươi a, phải làm sao đây?", Trữ Tử Mộc nhìn sang Thanh Sanh, bày ra biểu tình vô tội, ánh mắt linh động mềm mại, tiếp lời,
"Nếu không... vậy ta mặc nam trang, Thanh Sanh đổi lại nữ trang đi, thế nào?",
"Không được",
"Tại sao không được?", Trữ Tử Mộc mang theo tia khó hiểu hỏi lại, nụ cười phảng phất giảo hoạt.
"Không phải ta không muốn mặc nữ trang, nhưng việc này còn liên quan đến tôn nghiêm", Thanh Sanh thản nhiên trả lời, dáng vẻ nghiêm túc nhìn thẳng phía trước, biểu tình đứng đắn có chút không phù hợp với đề tài như thế này.
"Tôn nghiêm cái gì chứ... không phải khi xưa lần đầu của ngươi là bổn cung lấy hay sao...", Trữ Tử Mộc đảo mắt khinh thường, rồi lại có chút ngượng ngùng, cúi đầu mà ý cười không giảm, khiến cho thân hình Thanh Sanh chấn động một phen.
Hai người trở lại gian nhà của Thanh Sanh, trong phòng chỉ có một giường đơn, trên sàn hết thảy đều hỗn loạn. Nàng vân vê sợi tóc, có chút khó xử,
"Tử Mộc, nàng ở ngoài đợi ta một chút, ta dọn dẹp vài thứ là được", rồi theo sau là những tiếng đinh tai nhức óc của vò rượu va vào nhau, xếp lại thành từng đống đặt một góc sân. Nàng thay lại chăn gối, từng ngóc ngách trong nhà đều lau qua một lần, khi ấy mới để Trữ Tử Mộc vào.
Nàng bỗng nhiên thở dài, nhẹ giọng, "Tử Mộc theo ta, sợ rằng từ nay phải chịu khổ rồi".
Trữ Tử Mộc nắm lấy tay nàng, túi y trang cũng hạ xuống mặt bàn, vật cứng cáp bên trong va với mặt gỗ tạo ra những tiếng vang. Nàng mở túi, hết thảy đều là bạc trắng, còn có một sấp ngân phiếu.
"Mộ Hàn ca ca đưa cho ta, nói rằng sau này nếu cần thêm cứ báo hắn."
Thanh Sanh liếc nhìn sấp ngân phiếu, kéo Trữ Tử Mộc sát vào người mình, cúi đầu kề bên tai nàng,
"Sau này ta nuôi nàng, không cần phải dùng đến ngân lượng của hắn".
Sườn mặt tinh xảo của Trữ Tử Mộc áp bên vạt áo trước ngực Thanh Sanh, dùng ngữ điệu khinh thị trêu chọc mà trả lời, "Nhưng bổn cung xưa nay quen sống trong nhung lụa, quen sơn hào hải vị cùng ba tấc hoa phục, ngươi nuôi nổi sao?".
Thanh Sanh cúi đầu vỗ về người trong lòng, "Nàng cho ta chút thời gian".
"Khi ấy chúng ta ở Mạc Bắc, khổ sở tới vậy ta vẫn chịu được, hiện tại có khó khăn một chút đã là gì, hơn nữa bản thân ta cũng chưa thấy khổ đâu, không phải đang rất tốt đẹp sao. Trong lòng ngọt ngào là đủ rồi", Trữ Tử Mộc vòng tay qua eo Thanh Sanh mà ôm lấy, nhẹ giọng hồi đáp.
Thanh Sanh đang muốn mở miệng, đột nhiên từ ngoài cửa truyền tới tiếng gọi ầm ĩ, "Cố Thanh, ngươi làm cái gì đây, bình rượu đều mang ra bên ngoài. Ta nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, nếu ngươi có một chút nỗ lực, một chút thành ý, dù là không có thật giàu có nhưng vẫn có thể tới cầu thân ta, phụ thân ta cũng sẽ đồng ý thôi!".
Thanh Sanh cười khổ không biết nói gì, mà Trữ Tử Mộc đã nhíu mày, mắt phượng lại phảng phất một cỗ lãnh liệt nguy hiểm đã lâu không thấy, nhưng vô cùng quen thuộc. Thanh Sanh buông Trữ Tử Mộc ra, đi tới mở cửa. Ngoài cửa là một nữ tử, người mặc một váy dài đỏ thẫm, chất vải trung bình, trên đầu cài mấy cành hoa hồng, nhìn qua thì dung nhan cũng có vài nét thanh tú, nhưng dáng vẻ người này quả thực phá hết nét thanh tú rồi, bộ dạng chống mạnh cau có đứng giữa sân.
"Lý Tiểu Hoa, lại là ngươi. Tốt lắm, hôm nay ta giới thiệu một chút, ta có nương tử rồi", Thanh Sanh thản nhiên nói, đương nhiên là dù có thản nhiên hơn nữa nàng kia cũng không tin.
"Chỉ bằng ngươi? Trên đời này trừ ta còn có ai khác đồng ý gả cho ngươi?", Thanh Sanh chưa kịp trả lời đã có một thân ảnh đỏ rực hoa diễm từ sau đi tới, mỹ mạo vô song mang theo khí chất cao quý bức người, ở nơi bình dị này nàng lại càng tuyệt thế.
"Ngươi... ngươi...", Lý Tiểu Hoa run run chỉ vào Thanh Sanh, vạn lần không dám tin, chỉ có thể nói nhằng nói cuội một hồi, cuối cùng vừa thẹn vừa giận mà dậm chân chạy về.
Trữ Tử Mộc một câu cũng chưa nói, chỉ đứng đó ngạo nghễ nhìn xuống tiểu cô nương kia, rồi tới khi người kia chạy đi rồi, nàng mới quay đầu đối mắt với Thanh Sanh, bình tĩnh ngẫm nghĩ, tựa như đang đợi câu trả lời.
"Một chút rắc rối mà thôi, còn có ai có thể lọt vào mắt ta được chứ", câu này vào tai Trữ Tử Mộc mới khiến cỗ lạnh lẽo ngạo nghễ quen thuộc đang phảng phất trong đáy mắt nàng tản đi, thay vào đó là ý cười mềm mại.
Tối đến, Thanh Sanh tự mình xuống bếp làm vài món đơn giản, mà đây là lần đầu tiên Trữ Tử Mộc thử đồ nàng nấu, cũng rất vừa lòng. Thanh Sanh biết nàng đã quen một đời có kẻ hầu người hạ, nên cũng sủng nàng đến vô cùng, mọi việc nhỏ nhất đều không để nàng sờ tới, đều tự mình làm hoàn hảo.
Nhưng chính là tới khi đi ngủ, giường gỗ cứng rắn vẫn là làm khó Trữ Tử Mộc, khiến nàng lăn qua lăn lại không thể ngủ nổi. "Ngày mai ta đi đổi đệm mềm một chút... ngân lượng của Tô Mộ Hàn, sau này ta sẽ trả lại không thiếu một văn", Thanh Sanh đau lòng nhìn Trữ Tử Mộc không quen, cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp. Nàng kéo Trữ Tử Mộc lại gần mình, "Vậy nằm lên người ta đi, có thể sẽ thoải mái hơi chút".
"Như thế này?", Trữ Tử Mộc ghé vào bên người nàng, dưới ánh nến, ánh mắt chớp động như sao.
"Như thế này không phải tốt hơn rồi sao?", Trữ Tử Mộc khơi dậy hứng thú trong lòng Thanh Sanh, khiến cho bàn tay nàng cũng trở nên không thành thật, bắt đầu như xuân phong mà lướt theo gáy ngọc, trượt xuống vòng eo mảnh khảnh chậm rãi vuốt ve.
"Tử Mộc, nàng nói xem, tương lai của chúng ta nên như thế nào?", Thanh Sanh cúi đầu hỏi, nhưng Trữ Tử Mộc cũng chỉ lắc đầu,
"Hiện tại có thể ở bên ngươi rồi, đối với ta cũng không còn điều gì quan trọng. Sau này ngươi đi đâu ta cũng sẽ đi theo, mà nếu ngươi muốn ở lại, ta ở lại bên ngươi là được rồi".
Thanh Sanh đưa tay vỗ về sườn mặt người kia, "Mấy ngày nữa ta muốn lên đường rời khỏi nơi này, ta vẫn còn tâm nguyện chưa hoàn thành".
Trữ Tử Mộc càng ghé sát vào trong lòng Thanh Sanh, cảm nhận được sự ấm áp ôn noãn cùng hương cỏ mát lạnh bao vây tứ phía, lẩm bẩm, "Ngươi vẫn không quên được nàng, phải không?".
"Chỉ là, ta không thể an ổn cùng nàng tiêu dao khoái hoạt, mà Nhược Hoa lại cô độc trong bốn phía hồng tường", Thanh Sanh nhẹ giọng, ngón tay xuyên qua mái tóc đen của Trữ Tử Mộc.
Nghe Thanh Sanh nói thế, Trữ Tử Mộc cũng chỉ có thể phát tiết bằng cách cắn một nghụm bên cổ nàng, "Nửa đời trước ta cùng Đoan Nhược Hoa cùng nhau tranh tranh đoạt đoạt ân sủng từ một nam nhân, nửa đời sau lại cùng tranh giành một nữ nhân... bất quá, lần này không giống".
Thanh Sanh hạ môi trên trán Trữ Tử Mộc, nhè nhẹ vỗ về, "Một người lấy tính mạng yêu ta, một người dùng tính mạng bảo vệ ta, mà trong lòng ta có cả hai, nàng nói ta nên làm sao?"
"Lời lẽ sai trái, chính là ngươi đang ngụy biện, ngụy biện lòng tham của ngươi a...", Trữ Tử Mộc không cam lòng mà nhéo nàng một cái.
"Được rồi, cứ cho là ta tham lam, chính là... ta không quên được ai...", bàn tay Thanh Sanh lại chậm rãi di chuyển.
"Tương lai như thế nào ta không quan tâm, nhưng hiện tại ngươi chỉ có ta, trong lòng ngươi cũng chỉ có thể nghĩ tới một mình ta", Trữ Tử Mộc nắm lấy cằm Thanh Sanh, kề sát bên môi mình, lời lẽ bá đạo nhưng thực ra là thỏa hiệp, nàng cũng giận mình không thể dứt bỏ.
"Ân...", Thanh Sanh khẽ đáp, bàn tay phủ trên khỏa mềm mại của Trữ Tử Mộc, nhẹ nhàng vuốt ve khiêu khích, ánh mắt dưới ngọn nến cũng nóng lên.
"Ta mệt rồi...", Trữ Tử Mộc xoay người không để ý tới Thanh Sanh, mà người kia lại áp sát từ phía sau, nhẹ giọng cũng đủ làm nàng trầm luân,
"Nàng mệt mỏi, ta tới là được...", rồi lại tiếp tục đốt lên từng đoàn lửa trên cơ thể nàng.
"Cố... Thanh Sanh... sao ngươi có thể...",
"Ngoan, nghe lời ta...".
---Hết chương 132---
Editor lảm nhảm: Nữ chủ với nương nương lại phát cẩu lương T_T Thôi được sồi chị với chế ân ái quá không chịu ngược nhao thì tém lại đi chớ nhà đài chịu ko thấu T_T
Mờ đoạn "tôn nghiêm" ta nói hài gì đâu :v Về lại ngày xưa xem lại cảnh Trữ Quý phi lấy lần đầu của Thanh nô tỳ đi mấy thí chủ, nửa điểm tình thú cx ko có nữa :))))
Bình luận truyện