Cung Lược
Chương 9: Ngươi không có ánh mắt như vậy, lần sau gặp lại ta có thể nhớ ra sao?
Người sau lưng hít một hơi khí lạnh, nàng vội xoay người lại, liên thanh nói, “Xin lỗi, ta không nhìn thấy ngài, đạp phải chân ngài rồi, thật xin lỗi…”
Nói xong nhìn sang, vừa thấy liền ngẩn người. Người trước mắt rất cao, trông dáng vẻ khoảng 27-28 tuổi. Đứng chắp tay, vai rộng eo thon, thân thể thẳng tắp như cán bút. Vẻ mặt tuy lạnh lùng, gương mặt lại anh tuấn hiếm thấy. Nói sao nhỉ? Chính là loại toàn tu toàn vĩ đấy (toàn vẹn, hoàn mỹ), không có một chỗ nào mà không xinh đẹp. Ban nãy tiểu Công gia nhà họ Côn trong vô lại có tuấn tú, xem như là một nhân vật toàn vẹn đi? Nhưng vị này lại càng vượt bậc hơn. Cặp mắt lại càng thâm thúy, cúi đầu nhìn nàng, trên trời ánh dương lấp lóe chiếu xuống, rọi lên lông mi tạo thành hai hàng bóng râm rậm rạp trên xương gò má. Mới vừa nhìn sơ nửa trên đã có cảm giác nghiêm cẩn không dễ gần, có điều kỳ quái, trong ngũ quan kiêu ngạo lại có phần giống “môi đỏ răng trắng” (chỉ mấy anh công tử bột, diêm dúa). Một người đàn ông với làn môi phong diễm trơn bóng như này, song không hề nữ khí, ngược lại toát lên vẻ đẹp một cách kỳ dị.
Quả thực chưa từng thấy qua bộ dạng trầm ổn như vậy, ngay cả người mù mặt như nàng còn có chút kinh ngạc. Người Mãn và người Hán bất đồng, tổ tông người Mãn vốn là dân du mục, mọi phương diện so với người Hán đều cục mịch thô lỗ hơn. Vóc dáng cao to, đứng trước mặt tựa như núi. Nhưng vị này lại khiến người ta không đoán ra được xuất xứ, không to con vai u thịt bắp như người Mãn, nhưng lại cường tráng rắn chắc. Nếu quả quyết hắn là người Hán, hình như lại không giống lắm, người Hán không có khuôn mặt hình lập thể như vậy. Thật sự mà nói, có điểm giống hậu duệ của người Hán cùng người Tiên Bi thông hôn sinh hạ ra hơn, tập trung ưu điểm của cả hai dân tộc, có góc cạnh lại không mất đi vẻ mượt mà.
Người sạch sẽ khoáng đạt như vậy, nàng lại đạp phải chân người ta!
Nàng lấm lét liếc nhìn xuống dưới một cái, trên mặt giày bằng vải Chương nhung đính châu thành đụn mây, hiện ra nửa dấu chân. Hẳn là hắn rất tức giận đây, chau mày trừng mắt nhìn nàng như thế mà. Nàng cảm thấy lúng túng, hơi khom lưng nói, “Ngài đừng trừng ta như vậy, ta biết ta đã mạo phạm, để ta lau cho ngài!”
Thật sự là ở trong cung bảy năm, khom lưng quỳ gối thành quen, nàng ngồi xổm xuống lau giày cho người ta không một chút lưỡng lự. Lau xong cầm khăn tay phủi vài cái, “Ngài xem, sạch tinh rồi.”
Hắn vẫn không có vẻ gì là hài lòng, mím môi, vẻ mặt không kiên nhẫn. Tố Dĩ lén nhìn vài bận, đoán không ra lai lịch của hắn, nhưng biết nhất định là một chủ tử không dễ chọc. Khách khứa đến nơi này phúng viếng ai nấy đều có thân phận cả, nhấc chân còn cao hơn cái đầu của nàng, nàng thật sự không đắc tội nổi. Suy nghĩ một chút nói, “Hay là thế này đi, quý phủ ở nơi nào ngài bảo ta biết. Ta xem giày này là loại trong nhà làm đúng không, quay về ta sẽ xoay sở tìm ra được một đôi đến phủ ngài vậy.” Nàng chờ hắn lên tiếng, nhưng hắn vẫn trưng ra cái bộ mặt bất mãn như cũ. Cái này khiến nàng bó tay hết cách rồi, cắn răng một cái đem chân bước ra một bước, “Nếu ngài vẫn không bớt giận, thì giẫm lại ta đi!”
Hắn lia tầm mắt qua nhìn nàng, ánh mắt âm lạnh tựa như băng cứng. Tim Tố Dĩ bắn ngược lên, người ta còn chưa giẫm lại, nàng đã cảm thấy đầu ngón chân ẩn ẩn nhức rồi. Thấy hắn thực sự có động tác, nàng sợ tới mức nhắm tịt mắt. Nàng không cố ý mà, giẫm một cái có thể nặng bao nhiêu? Hắn là đàn ông, nếu nhắm chuẩn giẫm một cái, phỏng chừng nàng ngay cả đường còn không bước đi nổi rồi!
“Ta không rảnh chơi trò con nít với ngươi, loại người như ngươi, có thể sống sót trong cung, thật sự là chuyện lạ.” Khóe miệng hắn hơi trầm xuống, “Quy củ của ngươi là học từ ai? Xem ra không xuất sư được Quản Đới liền phủi tay, mới mò ra được kẻ lơ ngơ như ngươi.”
Tố Dĩ thầm nghĩ vị gia này tánh tình ghê gớm thật, bất kể có xin lỗi hắn thế nào cũng vô dụng. Cũng may mà không tính toán chi ly thưởng lại một cước, để cho hắn xỉ vả đôi câu thì cũng thôi đi. Có điều trông khí độ hắn rất là bất phàm, nghĩ bụng tám phần là có dính dáng với hoàng thân quốc thích, có lẽ là một công hầu, hoặc giả là một thân vương cũng không chừng.
Nàng dằn lòng, giải thích, “Ta không được hầu hạ trước mặt chủ tử, vậy cũng là tạo hóa đi! Sư phụ ta là người tốt, có lẽ là thấy ta không thể thành người tài, mới không phân ta ra ngoài.” Nhắc đến vị cô cô ban đầu nhận nàng vào cửa, nàng bất giác trở nên trang nghiêm, “Sư phụ của ta ấy thế mà là một người rất giỏi, trước kia từng hầu hạ tại ngự tiền, về sau điều đến Thượng Nghi Cục làm quản sự đấy.”
Hắn nghe vậy xoay người nhìn sắc thu ngoài hành lang, sau một lúc lâu mới nói, “Người ngươi nói ta có biết, là Quắc Quắc Nhi có đúng không?”
Tố Dĩ thật kinh ngạc, “Ngài cũng biết không ít đấy, khẳng định là thường xuyên đi lại trong đại nội đúng không! Sư phụ của ta là người rất tốt, có điều người tốt không trường mệnh…”
Quắc Quắc Nhi đích xác là được ban chết, bởi vì Thái hoàng thái hậu cùng Thái hậu ở Sướng Xuân Viên hai người mẹ chồng nàng dâu không hợp nhau. Trước khi Quắc Quắc Nhi được điều chức là tâm phúc của Thái hậu, Thái hoàng thái hậu muốn bắt bớ, không thể động đến Thái hậu ngoài sáng, bèn bắt người bên cạnh chịu tội. Khi đó Thái Thượng Hoàng còn đang tại vị, Thái hậu khóc lóc nỉ non bèn ầm ỹ đòi đi thủ lăng, với tình cảm của Thái Thượng Hoàng đối với Thái hậu, suýt nữa nháo loạn đến mẫu tử Thiên gia trở mặt.
Nữ nhân ỷ sủng mà kiêu thật sự không chấp nhận được, vị Thái hậu ở Sướng Xuân Viên kia gây không ít tai họa. Đám Thái phi trong cung oán hận nàng ta độc chiếm long sàng, tiền Hoàng hậu hận nàng hủy hoại thái tử Đông Ly, ngay cả Thái Thượng Hoàng thoái vị đương lúc tuổi còn thịnh cũng là vì muốn cùng nàng ta song túc song phi.
Bản mặt đẹp thì thế nào? Làm mài mòn ý chí chiến đấu của quân vương, cả ngày bó chân trong nhi nữ tình trường (chuyện tình cảm nam nữ), hạng nữ nhân này so với “hại nước hại dân” có kém là bao chứ? Hắn lại liếc nhìn Tố Dĩ, mi dài mắt đẹp, mặt nõn nà như mỡ đặc. Quắc Quắc Nhi thấy nàng lớn lên với gương mặt như vậy, cố ý giữ nàng trong Thượng Nghi Cục đây! Dầu gì đã cứu nàng ta một cái mạng, nàng đối với người ta mang ơn cũng là việc phải làm. Nhưng đến tột cùng nàng ta ngu ngốc cỡ nào, đến bây giờ còn không thể nhận ra hắn.
“Ta lại cảm thấy ánh mắt của Quắc Quắc Nhi không tốt, giữ ngươi ở lại Thượng Nghi Cục, làm hỏng mất quy củ trong cung!” Hắn chán ghét quay đầu chỗ khác, nhìn thêm một lần cũng cảm thấy ngứa mắt.
Tố Dĩ vì giẫm phải chân người ta, còn đang áy náy, bị hắn châm chọc khiêu khích hai câu hả giận nàng cũng nhận, nhưng hắn không được liên lụy đến sư phụ nàng. Nàng thuận thuận khí, nghiêm mặt nói cho hắn, “Ngài mắng ta, ta không phản bác, chỉ là đừng chọc đến sư phụ ta. Người cũng không còn nữa, ta còn khiến cho bà bị trách móc, ta thật có lỗi với bà.”
Hắn lạnh lùng liếc nàng, “Rõ là cao thượng nhỉ, xuất cung quy củ thể thống gì liền quên sạch sẽ.”
Tố Dĩ nghe hai câu này của hắn chỉ có thể trơ mắt ếch, trong lòng thấp thỏm, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng. Khẩu khí này sao lại lớn như vậy? Toàn bộ thấy na ná như Vạn Tuế Gia vậy. Nàng lại cẩn thận tỉ mỉ quan sát hắn vài lần, từ quần áo cách ăn vận mà đoán, cùng lắm là dòng dõi quý tộc. Bên cạnh Vạn Tuế Gia có Vinh Thọ đi theo, với phần tâm tận tâm tận lực kia của Vinh Đại tổng quản, tuyệt đối không để lại Vạn Tuế Gia một mình được.
“Ngài không thể bám riết không tha như vậy được, ta đã xin lỗi rồi, còn cho ngài đạp lại, còn muốn thế nào?” Nàng rất giỏi khống chế cảm xúc, có nổi nóng cỡ nào, giọng điệu nói chuyện vẫn rất nhã nhặn, “Lại nói, lỗi của ta quả lớn nhất, nhưng cũng không phải ngài không hề sai a! Ngài xem ngài đứng sau lưng ta, nếu ta không đạp trúng ngài, quay lại cũng bị giật mình nhảy dựng, đúng không?”
Hóa ra sự cố này đáng lẽ ra phải chia đều, bởi vì đạp phải hắn hoàn toàn là lỗi ở bản thân hắn ư? Hắn nhướn mày, “Già mồm cãi cố như ngươi thật hiếm thấy, nếu ở trong cung ngươi cãi lại thử xem, đã sớm bị nghiền thành phấn vụn.”
Trong cung trong cung! Tố Dĩ cảm thấy người này thực sự “cầm lông gà mà tưởng thẻ lệnh”, trong cung mà làm như nhà của hắn ấy. Nhưng nàng cũng không chắc chắn, nói không chừng hắn chính là đương kim Vạn Tuế Gia, cải trang đến dâng hương cho cha vợ thì sao. Người Mãn có tập tục, tang sự hỉ sự đều phải mời khách quý ngồi giường ấm phía nam, mang thịt luộc lên ăn với nước tương. Ban nãy tiểu Công gia nói hầu Vạn Tuế Gia ăn thịt, chứng tỏ chủ tử gia còn đang ở Côn phủ. Chẳng lẽ chính là vị này? Trong lòng nàng có hơi sợ, lại nhìn thêm vài bận, càng nhìn càng giống. Lại không thể trực tiếp hỏi “Ngài là Hoàng thượng hả”, đành phải đi đường vòng dò xét, “Ngài cũng ở trong cung hay sao? Là thường lui tới hay thường trụ lại? Là người của trị phòng Quân Cơ Xử hay là ngự tiền? Thứ cho trí nhớ ta kém, không nhận ran gay được.”
Hắn hừ một tiếng, “Quả thực trí nhớ đủ kém. Ngươi không nhận ra thật không? Ta thấy ngươi ngay cả tiểu Công gia cũng không nhận ra được.”
Tố Dĩ hậm hực gật đầu, “Đúng là có bệnh vặt này, không thể trị. Người vừa gặp, quay đầu liền quên mất diện mạo. Ai không biết còn nói ta kênh kiệu làm bộ làm tịch, kỳ thật đâu phải vậy, khiếm khuyết này của ta, nhìn thấy mười bận tám hồi là có thể nhớ kỹ mà.”
Nói như vậy, nguyên nhân nàng không được phân ra là vì phương diện này. Trong cung nhân khẩu đông, phi tần nào mà gặp nàng một lần, gặp lại đại khái là không biết ai với ai.
“Chứng bệnh này cũng thật hiếm thấy, còn là một bệnh bất trị.” Hắn chậm rãi thong thả bước trên hành lang, bước vài bước không thấy nàng theo sau, lại dừng chân quay đầu nhìn nàng, “Ngươi không có ánh mắt như vậy, lần tới gặp lại ta có thể nhớ ra không?”
Nàng chớp chớp mắt, “Cái này…”
Hắn nhíu mày, “Ngươi chỉ là không nhận ra người, hay là không nhận ra được những vật khác? Chim chóc trên trời, côn trùng dưới đất, ngươi có phân biệt được không?”
Cổ áo nguyên bảo (đặc điểm y phục nhà Thanh) nâng lấy gương mặt mỹ mạo, nàng ngẹo đầu đứng trên bậc thang, cười nói, “Gia ngài thích nói giỡn, ta nếu đến cả chim chóc và côn trùng đều không phân rõ, vậy không phải thành kẻ ngốc sao! Ta khi bé còn từng chơi bắt sâu, côn trùng trống mái ta liếc mắt một cái còn nhìn ra nữa là.”
Không phân rõ mặt người, lại có thể phân biệt côn trùng trống mái. Hắn có điểm tò mò, “Chơi côn trùng gì?”
Nàng thoáng do dự, ngượng ngùng nói, “Chơi bọ hung, bên ngoài có người bán dạo, chuyên bán cho trẻ em. Rửa sạch bọ xong cột một đoạn cỏ quanh lưng, sau lưng dùng giấy ghim vào làm một cái xe đẩy nhỏ bằng giấy, kêu nó kéo xe, khỏi nói chơi vui cỡ nào! Lúc chơi đùa chúng ta còn hát hò,” nàng chụm hai tay thành hình cái loa, “Con la béo, kéo xe nhanh… Cứ thế, mấy đứa bé láng giềng đều chụm đầu vô chơi chung.” (la: chỉ con bọ hung kéo xe)
Hắn không rõ lắm, “Con la béo, kéo xe nhanh?” Hắn lớn lên trong Tử Cấm thành, châu chấu, dế cơm cũng thường chơi, mấy loại bọ hung bẩn như thế, mới nghĩ không đã thấy buồn nôn.
Tố Dĩ nhớ lại những chuyện thơ ấu thì rất cao hứng, cũng nguyện ý giải thích cho hắn, “Bọn hung phân thành mấy loại, có con lớn cỡ đồng tiền, con trống gọi là ‘quan lão gia’, con mái gọi là ‘quan nương tử’. “Con la mập” là chỉ những con có đầu nhỏ hơn một chút, chịu khó, chịu được sức nặng, lực cũng lớn, kéo xe vừa nhanh lại vừa bền.”
Vẻ mặt hắn cổ quái, “Ngươi không phải là tiểu thư nhà quan sao, sao lại chơi những thứ dơ bẩn đó?”
Nàng giật mình, thầm nghĩ người này trước kia chắc chắn đã gặp rồi, ngay cả xuất thân của nàng cũng biết. Lúc này nếu gây chuyện, nàng không thể dám mạnh miệng nhận được, chỉ nói, “Trước kia hạ nhân trong nhà có nhiều con nít, bọn họ dẫn theo ta chơi cùng.”
Hắn ngậm miệng, bởi vì thấy Ân Hựu đã thay đồ xong đang đi từ xa tới. Đến trước mặt phù một tiếng cúi chào, cười toe toét nói, “Vạn Tuế Gia sao lại đến đây thế ạ? Thần chậm trễ một chút, xin chủ tử thứ tội.” Liếc mắt nhìn bộ dáng cô nương bên cạnh như bị sét đánh, ngửa đầu nhìn nhìn, ngạc nhiên nói, “Cũng không có trở trời a, bị làm sao thế?”
Quả nhiên là Hoàng đế! Tố Dĩ lúc này mới hoảng hồn, vội quỳ sụp xuống. Trong lòng khiếp đảm, lần đầu là va phải thánh giá, lần này là đạp phải chân rồng, xem ra dương thọ thật sự là chấm dứt tại đây rồi.
Hoàng đế là vị chủ tử hỉ nộ không lộ, vỗ vỗ viền tay áo thêu chỉ vàng, nhẹ nhàng ném xuống một câu, “Trẫm có một cách giúp ngươi luyện trí nhớ lâu, hầu hạ tang sự nơi này xong, thưởng ngươi ‘đề linh’. Hồi cung lập tức làm, không được sai sót.”
* đề linh: rung chuông, một hình thức xử phạt với cung nữ. Cung nữ “đề linh” mỗi đêm phải đi từ cổng Càn thanh cung đến cổng Nhật tinh môn, Nguyệt hoa môn, sau đó vòng lại trước Càn Thanh cung, bước đi phải chầm chậm, thẳng người nghiêm chính, bất kể trời mưa gió, hát to thiên hạ thái bình, giọng phải chậm mà vang dài, tương ứng như tiếng chuông vậy. (linh: chuông)
Tiểu Công gia không biết nguyên do, nghe vậy trợn mắt há hốc mồm. Lại nhìn người đang quỳ nọ, cung kính dập đầu, ổn định lại cổ họng thưa vâng, “Nô tài tạ Vạn Tuế Gia thưởng.”
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tiểu Công gia rất biết thương hương tiếc ngọc, muốn hỏi đến tột cùng, Hoàng đế trầm mặt không nói, xoay người liền hướng đến cửa Thuỳ Hoa rời đi.
Nói xong nhìn sang, vừa thấy liền ngẩn người. Người trước mắt rất cao, trông dáng vẻ khoảng 27-28 tuổi. Đứng chắp tay, vai rộng eo thon, thân thể thẳng tắp như cán bút. Vẻ mặt tuy lạnh lùng, gương mặt lại anh tuấn hiếm thấy. Nói sao nhỉ? Chính là loại toàn tu toàn vĩ đấy (toàn vẹn, hoàn mỹ), không có một chỗ nào mà không xinh đẹp. Ban nãy tiểu Công gia nhà họ Côn trong vô lại có tuấn tú, xem như là một nhân vật toàn vẹn đi? Nhưng vị này lại càng vượt bậc hơn. Cặp mắt lại càng thâm thúy, cúi đầu nhìn nàng, trên trời ánh dương lấp lóe chiếu xuống, rọi lên lông mi tạo thành hai hàng bóng râm rậm rạp trên xương gò má. Mới vừa nhìn sơ nửa trên đã có cảm giác nghiêm cẩn không dễ gần, có điều kỳ quái, trong ngũ quan kiêu ngạo lại có phần giống “môi đỏ răng trắng” (chỉ mấy anh công tử bột, diêm dúa). Một người đàn ông với làn môi phong diễm trơn bóng như này, song không hề nữ khí, ngược lại toát lên vẻ đẹp một cách kỳ dị.
Quả thực chưa từng thấy qua bộ dạng trầm ổn như vậy, ngay cả người mù mặt như nàng còn có chút kinh ngạc. Người Mãn và người Hán bất đồng, tổ tông người Mãn vốn là dân du mục, mọi phương diện so với người Hán đều cục mịch thô lỗ hơn. Vóc dáng cao to, đứng trước mặt tựa như núi. Nhưng vị này lại khiến người ta không đoán ra được xuất xứ, không to con vai u thịt bắp như người Mãn, nhưng lại cường tráng rắn chắc. Nếu quả quyết hắn là người Hán, hình như lại không giống lắm, người Hán không có khuôn mặt hình lập thể như vậy. Thật sự mà nói, có điểm giống hậu duệ của người Hán cùng người Tiên Bi thông hôn sinh hạ ra hơn, tập trung ưu điểm của cả hai dân tộc, có góc cạnh lại không mất đi vẻ mượt mà.
Người sạch sẽ khoáng đạt như vậy, nàng lại đạp phải chân người ta!
Nàng lấm lét liếc nhìn xuống dưới một cái, trên mặt giày bằng vải Chương nhung đính châu thành đụn mây, hiện ra nửa dấu chân. Hẳn là hắn rất tức giận đây, chau mày trừng mắt nhìn nàng như thế mà. Nàng cảm thấy lúng túng, hơi khom lưng nói, “Ngài đừng trừng ta như vậy, ta biết ta đã mạo phạm, để ta lau cho ngài!”
Thật sự là ở trong cung bảy năm, khom lưng quỳ gối thành quen, nàng ngồi xổm xuống lau giày cho người ta không một chút lưỡng lự. Lau xong cầm khăn tay phủi vài cái, “Ngài xem, sạch tinh rồi.”
Hắn vẫn không có vẻ gì là hài lòng, mím môi, vẻ mặt không kiên nhẫn. Tố Dĩ lén nhìn vài bận, đoán không ra lai lịch của hắn, nhưng biết nhất định là một chủ tử không dễ chọc. Khách khứa đến nơi này phúng viếng ai nấy đều có thân phận cả, nhấc chân còn cao hơn cái đầu của nàng, nàng thật sự không đắc tội nổi. Suy nghĩ một chút nói, “Hay là thế này đi, quý phủ ở nơi nào ngài bảo ta biết. Ta xem giày này là loại trong nhà làm đúng không, quay về ta sẽ xoay sở tìm ra được một đôi đến phủ ngài vậy.” Nàng chờ hắn lên tiếng, nhưng hắn vẫn trưng ra cái bộ mặt bất mãn như cũ. Cái này khiến nàng bó tay hết cách rồi, cắn răng một cái đem chân bước ra một bước, “Nếu ngài vẫn không bớt giận, thì giẫm lại ta đi!”
Hắn lia tầm mắt qua nhìn nàng, ánh mắt âm lạnh tựa như băng cứng. Tim Tố Dĩ bắn ngược lên, người ta còn chưa giẫm lại, nàng đã cảm thấy đầu ngón chân ẩn ẩn nhức rồi. Thấy hắn thực sự có động tác, nàng sợ tới mức nhắm tịt mắt. Nàng không cố ý mà, giẫm một cái có thể nặng bao nhiêu? Hắn là đàn ông, nếu nhắm chuẩn giẫm một cái, phỏng chừng nàng ngay cả đường còn không bước đi nổi rồi!
“Ta không rảnh chơi trò con nít với ngươi, loại người như ngươi, có thể sống sót trong cung, thật sự là chuyện lạ.” Khóe miệng hắn hơi trầm xuống, “Quy củ của ngươi là học từ ai? Xem ra không xuất sư được Quản Đới liền phủi tay, mới mò ra được kẻ lơ ngơ như ngươi.”
Tố Dĩ thầm nghĩ vị gia này tánh tình ghê gớm thật, bất kể có xin lỗi hắn thế nào cũng vô dụng. Cũng may mà không tính toán chi ly thưởng lại một cước, để cho hắn xỉ vả đôi câu thì cũng thôi đi. Có điều trông khí độ hắn rất là bất phàm, nghĩ bụng tám phần là có dính dáng với hoàng thân quốc thích, có lẽ là một công hầu, hoặc giả là một thân vương cũng không chừng.
Nàng dằn lòng, giải thích, “Ta không được hầu hạ trước mặt chủ tử, vậy cũng là tạo hóa đi! Sư phụ ta là người tốt, có lẽ là thấy ta không thể thành người tài, mới không phân ta ra ngoài.” Nhắc đến vị cô cô ban đầu nhận nàng vào cửa, nàng bất giác trở nên trang nghiêm, “Sư phụ của ta ấy thế mà là một người rất giỏi, trước kia từng hầu hạ tại ngự tiền, về sau điều đến Thượng Nghi Cục làm quản sự đấy.”
Hắn nghe vậy xoay người nhìn sắc thu ngoài hành lang, sau một lúc lâu mới nói, “Người ngươi nói ta có biết, là Quắc Quắc Nhi có đúng không?”
Tố Dĩ thật kinh ngạc, “Ngài cũng biết không ít đấy, khẳng định là thường xuyên đi lại trong đại nội đúng không! Sư phụ của ta là người rất tốt, có điều người tốt không trường mệnh…”
Quắc Quắc Nhi đích xác là được ban chết, bởi vì Thái hoàng thái hậu cùng Thái hậu ở Sướng Xuân Viên hai người mẹ chồng nàng dâu không hợp nhau. Trước khi Quắc Quắc Nhi được điều chức là tâm phúc của Thái hậu, Thái hoàng thái hậu muốn bắt bớ, không thể động đến Thái hậu ngoài sáng, bèn bắt người bên cạnh chịu tội. Khi đó Thái Thượng Hoàng còn đang tại vị, Thái hậu khóc lóc nỉ non bèn ầm ỹ đòi đi thủ lăng, với tình cảm của Thái Thượng Hoàng đối với Thái hậu, suýt nữa nháo loạn đến mẫu tử Thiên gia trở mặt.
Nữ nhân ỷ sủng mà kiêu thật sự không chấp nhận được, vị Thái hậu ở Sướng Xuân Viên kia gây không ít tai họa. Đám Thái phi trong cung oán hận nàng ta độc chiếm long sàng, tiền Hoàng hậu hận nàng hủy hoại thái tử Đông Ly, ngay cả Thái Thượng Hoàng thoái vị đương lúc tuổi còn thịnh cũng là vì muốn cùng nàng ta song túc song phi.
Bản mặt đẹp thì thế nào? Làm mài mòn ý chí chiến đấu của quân vương, cả ngày bó chân trong nhi nữ tình trường (chuyện tình cảm nam nữ), hạng nữ nhân này so với “hại nước hại dân” có kém là bao chứ? Hắn lại liếc nhìn Tố Dĩ, mi dài mắt đẹp, mặt nõn nà như mỡ đặc. Quắc Quắc Nhi thấy nàng lớn lên với gương mặt như vậy, cố ý giữ nàng trong Thượng Nghi Cục đây! Dầu gì đã cứu nàng ta một cái mạng, nàng đối với người ta mang ơn cũng là việc phải làm. Nhưng đến tột cùng nàng ta ngu ngốc cỡ nào, đến bây giờ còn không thể nhận ra hắn.
“Ta lại cảm thấy ánh mắt của Quắc Quắc Nhi không tốt, giữ ngươi ở lại Thượng Nghi Cục, làm hỏng mất quy củ trong cung!” Hắn chán ghét quay đầu chỗ khác, nhìn thêm một lần cũng cảm thấy ngứa mắt.
Tố Dĩ vì giẫm phải chân người ta, còn đang áy náy, bị hắn châm chọc khiêu khích hai câu hả giận nàng cũng nhận, nhưng hắn không được liên lụy đến sư phụ nàng. Nàng thuận thuận khí, nghiêm mặt nói cho hắn, “Ngài mắng ta, ta không phản bác, chỉ là đừng chọc đến sư phụ ta. Người cũng không còn nữa, ta còn khiến cho bà bị trách móc, ta thật có lỗi với bà.”
Hắn lạnh lùng liếc nàng, “Rõ là cao thượng nhỉ, xuất cung quy củ thể thống gì liền quên sạch sẽ.”
Tố Dĩ nghe hai câu này của hắn chỉ có thể trơ mắt ếch, trong lòng thấp thỏm, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng. Khẩu khí này sao lại lớn như vậy? Toàn bộ thấy na ná như Vạn Tuế Gia vậy. Nàng lại cẩn thận tỉ mỉ quan sát hắn vài lần, từ quần áo cách ăn vận mà đoán, cùng lắm là dòng dõi quý tộc. Bên cạnh Vạn Tuế Gia có Vinh Thọ đi theo, với phần tâm tận tâm tận lực kia của Vinh Đại tổng quản, tuyệt đối không để lại Vạn Tuế Gia một mình được.
“Ngài không thể bám riết không tha như vậy được, ta đã xin lỗi rồi, còn cho ngài đạp lại, còn muốn thế nào?” Nàng rất giỏi khống chế cảm xúc, có nổi nóng cỡ nào, giọng điệu nói chuyện vẫn rất nhã nhặn, “Lại nói, lỗi của ta quả lớn nhất, nhưng cũng không phải ngài không hề sai a! Ngài xem ngài đứng sau lưng ta, nếu ta không đạp trúng ngài, quay lại cũng bị giật mình nhảy dựng, đúng không?”
Hóa ra sự cố này đáng lẽ ra phải chia đều, bởi vì đạp phải hắn hoàn toàn là lỗi ở bản thân hắn ư? Hắn nhướn mày, “Già mồm cãi cố như ngươi thật hiếm thấy, nếu ở trong cung ngươi cãi lại thử xem, đã sớm bị nghiền thành phấn vụn.”
Trong cung trong cung! Tố Dĩ cảm thấy người này thực sự “cầm lông gà mà tưởng thẻ lệnh”, trong cung mà làm như nhà của hắn ấy. Nhưng nàng cũng không chắc chắn, nói không chừng hắn chính là đương kim Vạn Tuế Gia, cải trang đến dâng hương cho cha vợ thì sao. Người Mãn có tập tục, tang sự hỉ sự đều phải mời khách quý ngồi giường ấm phía nam, mang thịt luộc lên ăn với nước tương. Ban nãy tiểu Công gia nói hầu Vạn Tuế Gia ăn thịt, chứng tỏ chủ tử gia còn đang ở Côn phủ. Chẳng lẽ chính là vị này? Trong lòng nàng có hơi sợ, lại nhìn thêm vài bận, càng nhìn càng giống. Lại không thể trực tiếp hỏi “Ngài là Hoàng thượng hả”, đành phải đi đường vòng dò xét, “Ngài cũng ở trong cung hay sao? Là thường lui tới hay thường trụ lại? Là người của trị phòng Quân Cơ Xử hay là ngự tiền? Thứ cho trí nhớ ta kém, không nhận ran gay được.”
Hắn hừ một tiếng, “Quả thực trí nhớ đủ kém. Ngươi không nhận ra thật không? Ta thấy ngươi ngay cả tiểu Công gia cũng không nhận ra được.”
Tố Dĩ hậm hực gật đầu, “Đúng là có bệnh vặt này, không thể trị. Người vừa gặp, quay đầu liền quên mất diện mạo. Ai không biết còn nói ta kênh kiệu làm bộ làm tịch, kỳ thật đâu phải vậy, khiếm khuyết này của ta, nhìn thấy mười bận tám hồi là có thể nhớ kỹ mà.”
Nói như vậy, nguyên nhân nàng không được phân ra là vì phương diện này. Trong cung nhân khẩu đông, phi tần nào mà gặp nàng một lần, gặp lại đại khái là không biết ai với ai.
“Chứng bệnh này cũng thật hiếm thấy, còn là một bệnh bất trị.” Hắn chậm rãi thong thả bước trên hành lang, bước vài bước không thấy nàng theo sau, lại dừng chân quay đầu nhìn nàng, “Ngươi không có ánh mắt như vậy, lần tới gặp lại ta có thể nhớ ra không?”
Nàng chớp chớp mắt, “Cái này…”
Hắn nhíu mày, “Ngươi chỉ là không nhận ra người, hay là không nhận ra được những vật khác? Chim chóc trên trời, côn trùng dưới đất, ngươi có phân biệt được không?”
Cổ áo nguyên bảo (đặc điểm y phục nhà Thanh) nâng lấy gương mặt mỹ mạo, nàng ngẹo đầu đứng trên bậc thang, cười nói, “Gia ngài thích nói giỡn, ta nếu đến cả chim chóc và côn trùng đều không phân rõ, vậy không phải thành kẻ ngốc sao! Ta khi bé còn từng chơi bắt sâu, côn trùng trống mái ta liếc mắt một cái còn nhìn ra nữa là.”
Không phân rõ mặt người, lại có thể phân biệt côn trùng trống mái. Hắn có điểm tò mò, “Chơi côn trùng gì?”
Nàng thoáng do dự, ngượng ngùng nói, “Chơi bọ hung, bên ngoài có người bán dạo, chuyên bán cho trẻ em. Rửa sạch bọ xong cột một đoạn cỏ quanh lưng, sau lưng dùng giấy ghim vào làm một cái xe đẩy nhỏ bằng giấy, kêu nó kéo xe, khỏi nói chơi vui cỡ nào! Lúc chơi đùa chúng ta còn hát hò,” nàng chụm hai tay thành hình cái loa, “Con la béo, kéo xe nhanh… Cứ thế, mấy đứa bé láng giềng đều chụm đầu vô chơi chung.” (la: chỉ con bọ hung kéo xe)
Hắn không rõ lắm, “Con la béo, kéo xe nhanh?” Hắn lớn lên trong Tử Cấm thành, châu chấu, dế cơm cũng thường chơi, mấy loại bọ hung bẩn như thế, mới nghĩ không đã thấy buồn nôn.
Tố Dĩ nhớ lại những chuyện thơ ấu thì rất cao hứng, cũng nguyện ý giải thích cho hắn, “Bọn hung phân thành mấy loại, có con lớn cỡ đồng tiền, con trống gọi là ‘quan lão gia’, con mái gọi là ‘quan nương tử’. “Con la mập” là chỉ những con có đầu nhỏ hơn một chút, chịu khó, chịu được sức nặng, lực cũng lớn, kéo xe vừa nhanh lại vừa bền.”
Vẻ mặt hắn cổ quái, “Ngươi không phải là tiểu thư nhà quan sao, sao lại chơi những thứ dơ bẩn đó?”
Nàng giật mình, thầm nghĩ người này trước kia chắc chắn đã gặp rồi, ngay cả xuất thân của nàng cũng biết. Lúc này nếu gây chuyện, nàng không thể dám mạnh miệng nhận được, chỉ nói, “Trước kia hạ nhân trong nhà có nhiều con nít, bọn họ dẫn theo ta chơi cùng.”
Hắn ngậm miệng, bởi vì thấy Ân Hựu đã thay đồ xong đang đi từ xa tới. Đến trước mặt phù một tiếng cúi chào, cười toe toét nói, “Vạn Tuế Gia sao lại đến đây thế ạ? Thần chậm trễ một chút, xin chủ tử thứ tội.” Liếc mắt nhìn bộ dáng cô nương bên cạnh như bị sét đánh, ngửa đầu nhìn nhìn, ngạc nhiên nói, “Cũng không có trở trời a, bị làm sao thế?”
Quả nhiên là Hoàng đế! Tố Dĩ lúc này mới hoảng hồn, vội quỳ sụp xuống. Trong lòng khiếp đảm, lần đầu là va phải thánh giá, lần này là đạp phải chân rồng, xem ra dương thọ thật sự là chấm dứt tại đây rồi.
Hoàng đế là vị chủ tử hỉ nộ không lộ, vỗ vỗ viền tay áo thêu chỉ vàng, nhẹ nhàng ném xuống một câu, “Trẫm có một cách giúp ngươi luyện trí nhớ lâu, hầu hạ tang sự nơi này xong, thưởng ngươi ‘đề linh’. Hồi cung lập tức làm, không được sai sót.”
* đề linh: rung chuông, một hình thức xử phạt với cung nữ. Cung nữ “đề linh” mỗi đêm phải đi từ cổng Càn thanh cung đến cổng Nhật tinh môn, Nguyệt hoa môn, sau đó vòng lại trước Càn Thanh cung, bước đi phải chầm chậm, thẳng người nghiêm chính, bất kể trời mưa gió, hát to thiên hạ thái bình, giọng phải chậm mà vang dài, tương ứng như tiếng chuông vậy. (linh: chuông)
Tiểu Công gia không biết nguyên do, nghe vậy trợn mắt há hốc mồm. Lại nhìn người đang quỳ nọ, cung kính dập đầu, ổn định lại cổ họng thưa vâng, “Nô tài tạ Vạn Tuế Gia thưởng.”
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tiểu Công gia rất biết thương hương tiếc ngọc, muốn hỏi đến tột cùng, Hoàng đế trầm mặt không nói, xoay người liền hướng đến cửa Thuỳ Hoa rời đi.
Bình luận truyện