Cùng Thú Triền Miên
Chương 13: Ai thích Đại Tinh Tinh?
Vật núp ở dưới da thú ngẩng lên cao, làm cho da thú nhô lên, giơ cánh tay lên khoe bắp thịt, rồi hướng về phía Đường Lâm nở nụ cười dữ tợn, khuôn mặt thô kệch nhất thời biến đổi cực kỳ kinh khủng, làm Đường Lâm sợ đến mức vội vàng nhắm mắt lại.
Nghi ngờ nhìn hành động quỷ dị của Wall, tròng mắt đen nhẹ nhàng chớp chớp, đưa tay kéo Da La, và nhẹ giọng hỏi: "Này! Tên đại ngốc kia đang làm gì thế? Não tàn à, rút gân à •••"
Chớp mí mắt và khinh bỉ nhìn chằm chằm vào Wall, dáng dấp xấu xí còn chưa tính, lại còn bị bệnh tâm thần, thứ người như thế sao còn chưa bị giam lại, tùy tiện đi ở trong bộ lạc như vậy, chẳng lẽ không biết là sẽ dọa trẻ con sợ à, Đường Lâm nảy sinh suy nghĩ, tầm mắt nhìn chằm chằm vào Wall càng quỷ dị hơn.
Thấy Đường Lâm nhìn chằm chằm vào Wall, sắc mặt của Lord và Da La càng âm u hơn, sát khí bao phủ xung quanh càng nồng nặc hơn, và chỉ chạy về phía Wall, Wall hình như không có phát hiện ra.
Cứ thế khoe ra bắp thịt tráng kiện, tràn đầy tự tin mà liếc mắt đưa tình với Đường Lâm, đối diện với tầm mắt của Đường Lâm, rồi vén da thú phía dưới lên.
Vật ở dưới da thú, to lớn lộ ở trước mặt Đường Lâm, vật đó ngẩng lên thật cao, hướng về phía Đường Lâm đầy khí thế và ngẩng cao gật mấy cái, cái chóp đầy sắc trắng, Đường Lâm nhìn thân thể trần truồng của Wall muốn nôn mửa, khóe miệng giật giật mấy cái.
Nói người này bị bệnh thần kinh thật đúng là nể mặt hắn, xác định đó không phải là tinh tinh từ vườn thú chạy ra chứ? Bộ lông ở bên dưới xanh đen rậm, hiện đầy cả người, vật cứng rắn đó sống ở trong bụi cỏ rậm.
Giống như con thú dữ tợn, làm cho người ta sợ hãi, thân thể cường tráng, tư thế ngồi quỷ dị, và không ngừng õng ẹo làm dáng cho Đường Lâm xem, bày ra tư thế tự nhận là tuấn mỹ, không biết Đường Lâm ở sau lưng Da La, nhìn thấy đã muốn nôn mửa rồi.
Nghe Đường Lâm nói thế, thì thân thể Da La cứng ngắc, hình như không phản ứng kịp, chậm chạp cúi đầu nhìn chằm chằm vào Đường Lâm, mở miệng rộng, và giật mình không thôi.
Ngây ngốc ngẩng đầu nhìn về phía Lord ở bên cạnh, cẩn thận nuốt nước miếng, tròng mắt màu xanh lá cây mang theo khiếp đảm, và dò hỏi: "Lâm, không thích Wall sao? Không cảm thấy Wall rất cường tráng, mạnh mẽ có lực sao, làm cho người ta có cảm giác rất an toàn."
Nhếch miệng và lạnh nhạt mà nhìn chằm chằm vào Wall, hắn tuyệt đối không thừa nhận là đang ghen ghét cường tráng của Wall, phần lớn giống cái trong bộ lạc đều thích dạng như Wall.
Wall rõ ràng trưởng thành chưa được mấy tháng, nhưng không ít giống cái trong bộ lạc đều đưa ô liu cho hắn ta, mà mấy người hắn và Lord đều đã trưởng thành hơn mấy năm rồi, nhưng vẫn không có giống cái dụ dỗ bọn họ.
Nghĩ như thế nào thì trong lòng cũng cảm thấy không công bằng, bây giờ thật vất vả mới có Lâm không chê bọn họ, Wall này lại không biết xấu hổ mà chạy đến trước mặt Lâm õng ẹo làm dáng, sớm muộn cũng trừng trị hắn ta đến chết, Da La âm hiểm nở nụ cười quỷ dị, rồi nhìn Lord, ngay sau đó nhẹ nhàng gật đầu, Lord thân là bác sĩ, làm một vài động tác thì với tính tình u mê của Wall, nhất định là không phát hiện được.
"Thích Wall, tại sao phải thích hắn ta? Toàn thân đều là lông màu đen, nhìn đã cảm thấy ghê tởm rồi, cảm giác an toàn, an toàn cái đầu anh đó, loại đàn ông có bộ dáng giống như tinh tinh thế này thì ai mà vừa mắt chứ."
Đường Lâm trợn mắt, ý chán ghét không cần nói cũng biết, nhẹ nhàng rùng mình một cái, không ngừng vỗ da gà nổi ở trên người.
Nhìn thế nào cũng nghĩ tới khổng tước xòe đuôi, động tác thần kinh làm thế nào cũng cảm thấy giống như đang bị kinh phong, Đường Lâm vuốt ve lòng bàn tay, im lặng quan sát Wall, làm sao cũng không hiểu loại diện mạo này mà được giống cái thích?
Nghe lời nói sắc bén của Đường Lâm, động tác của Wall cứng đờ, khuôn mặt to ngông cuồng tràn đầy uất ức, mắt hổ đầy sương mù, người cao gần hai mét cuộn tròn bả vai.
Lord đi tới trước mặt Wall, và cười nói: "Ai nha! Lâm nói thật đúng, loại đàn ông này bộ dáng giống như tinh tinh thì ai mà vừa mắt?" Dứt lời, chân phải còn hung hăng đạp Wall đi.
Trong bộ lạc, thể trạng của hắn cùng với Da La không được giống cái ưa thích, vì thế bị khinh bỉ không ít, thật vất vả mới có cơ hội phản công, Lord làm sao có thể bỏ qua.
Với lại hắn là bác sĩ duy nhất trong bộ lạc, là người tôn quý, nhưng đối mặt vấn đề giống cái, giống đực trong bộ lạc đều xem thường hắn, coi thường thân thể hắn yếu đuối.
"Xảy ra chuyện gì đây?"
Giống cái nhỏ nhắn đứng cạnh cửa Thánh Trì, đi theo phía sau là giống đực cao lớn, thân thể cường tráng to lớn, lại còn cao hơn Wall ba phần, mặt mũi cũng đẹp hơn Wall.
Giống đực đi cùng có vẻ mặt dịu dàng nhưng không hợp với thân thể của hắn, cẩn thận dắt giống cái nhỏ nhắn đi vào Thánh Trì, tầm mắt rơi vào trên người Đường Lâm thì vẻ mặt toát ra kinh ngạc tò mò, kinh ngạc chỉ lóe lên một chút rồi biến mất, từ từ đi tới trước mặt mọi người.
Joss buông tay Horry ra, đảo quanh Đường Lâm, mặt tròn trịa khả ái, trong nháy mắt cực kỳ đáng yêu. Thân thể mảnh khảnh mềm dẻo cân xứng, thoạt nhìn hết sức thoải mái.
Đường Lâm cảm thấy thú vị để mặc cho Joss quan sát mình, liếc nhìn Joss cao hơn cô một chút, màu da ngăm đen, khiến cho Joss thoạt nhìn có vẻ là người nhiệt tình ấm áp.
"Cô là giống cái do Arthur mang về thật sao? Tôi tên là Joss, là bạn đời của Horry, đúng rồi, Horry là Tộc trưởng của bộ lạc Hắc Sơn, Arthur là em trai của tôi."
"Đường Lâm."
Thẳng thắn lưu loát, trong nháy mắt tiêu hóa lời nói của Joss, tròng mắt đen chợt chớp chớp, Arthur yêu nghiệt lại có chị gái đáng yêu như vậy, đúng là không thể tưởng tượng nổi, nhưng mà cặp mắt đào hoa hơi nhếch kia ngược lại có phần giống hệt.
Nhưng mà đôi mắt đào hoa của Arthur lại nghiêng về mị hoặc, còn Joss là thiên hướng về đáng yêu. Mắt vàng nhiệt tình như lửa giống nhau, không nén được hấp dẫn con mắt của người ta.
Quét qua Horry cao lớn bên người, tứ chi tráng kiện có lực, cánh tay xuôi nhẹ ở bên người, bàn tay đầy vết chai, cánh môi thật dầy mím chặt, không khó nhìn ra hẳn là một nhân thú cẩn thận nghiêm túc, mắt hổ trong trẻo không giận mà uy nghiêm.
"Đường Lâm có bạn đời chưa?" Joss tò mò hỏi, tầm mắt quét qua ánh mắt phòng bị của Lord và Da La, mắt to đáng yêu mang theo ý nhạo báng, Horry ở bên người thấy thế, thân thể hơi run lên, liếc nhìn Lord và Da La thương hại.
Joss lại muốn giày vò người rồi, khi tầm mắt quét qua Đường Lâm thì thoáng qua vẻ kinh ngạc, không giống với giống cái khác trong bộ lạc, làn da trắng mịn mềm mại, khi chạm tới làm mọi người mê hoặc, khuôn mặt xinh đẹp không kém Arthur bao nhiêu.
Joss được xưng là Đệ Nhất Mỹ Nhân bộ lạc, nhưng mà so với giống cái trước mắt, thì Joss thua kém ba phần, nhưng mà Joss ở trong mắt của hắn vĩnh viễn là đẹp nhất.
"Không có liên quan với cô, Lord tôi đói rồi, đưa chén gỗ tới đây."
Liếc nhìn Joss, không nhìn ánh mắt hiếu kỳ của Joss, cô cũng không bỏ qua đáy mắt giảo hoạt của Joss, cô không phải là kẻ ngốc, Joss rõ ràng cảm thấy rất hứng thú với cô, chuyện của cô từ trước đến giờ không cho người khác nhúng tay vào. Chỉ huy Lord chuẩn bị thức ăn, rồi nhận lấy và cúi đầu bắt đầu ăn.
Mùi thơm mê người, không ngừng quyến rũ vị giác của mọi người. Da La ôm Đường Lâm, đặt đầu ở đầu vai, nhẹ nhàng cọ vào cổ của Đường Lâm, và nói: "Lâm, tôi cũng đói bụng."
Nhẹ nhàng xoa bụng, con ngươi màu xanh đậm mang theo sự chờ đợi, thơm quá! Nhẹ nhàng nuốt nước miếng, cẩn thận nhìn chằm chằm vào Đường Lâm, Joss hung ác hứng thú thì ở trong bộ lạc ai mà không biết, ai mà không hiểu, bình thường đều là ỷ vào sự che chở của Horry, không ai muốn trêu chọc cô ta, hơn nữa trò đùa của Joss chưa bao giờ quá đáng lắm, nên mọi người cũng không để ở trong lòng.
"Tự mình làm đi, tôi không có rảnh để phục vụ anh."
Bữa sáng rất ngon, mà bị đám người kia quậy đến ngổn ngang, tính khí của Đường Lâm có phần nóng nảy, liếc mắt nhìn Joss, ý cảnh cáo rất mạnh.
Chống lại tầm mắt của Đường Lâm, Joss thu hồi tất cả khinh thường trong nháy mắt, khéo léo đi tới ngồi xuống ghế gỗ đối diện Đường Lâm, nuốt nước miếng, con ngươi sợ hãi nhìn chằm chằm vào Đường Lâm.
Trong mắt mang theo vẻ sùng bái, chưa bao giờ có ai dám quát lớn cô như vậy, Đường Lâm vẫn là người đầu tiên, ánh mắt mới vừa rồi, khiến Joss hơi run rẩy.
Đường Lâm vừa dứt lời, thì Da La nhanh chóng múc thức ăn trong nồi, bắt đầu ăn như hổ đói, những người khác đứng ở bên cạnh, nghe mùi thơm thì nuốt nước miếng không ngừng, ngại ánh mắt lạnh lùng trước đó của Đường Lâm, nên cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ, Joss uất ức nhìn chằm chằm vào Horry, đôi mắt vàng mang theo van xin, và Horry từ trước đến giờ đều cưng chiều Joss.
Không thể chối từ đành phải tiến lên, khuôn mặt thô kệch hơi lúng túng, nhìn chằm chằm vào Đường Lâm, chỉ vào thức ăn trong nồi và tò mò hỏi "Đường Lâm, cái này là cái gì? Mùi vị rất thơm, chúng tôi có thể thử một chút không?"
Horry vừa dứt lời, Joss ở bên cạnh ra sức gật đầu, đầu lưỡi thở nhẹ, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào thức ăn trong nồi, thấy động tác càn quét của Da La, thì giận đến mức nghiến răng, hận không thể xông lên cắn Da La vài cái.
Cánh mũi đáng yêu không ngừng làm rung động, miệng dùng sức hít, phòng ngừa nước miếng chảy xuống, bộ dáng rất đáng yêu. Thấy vậy, Đường Lâm rất kinh ngạc, nhưng lại im lặng, bình thường xử lý như vậy, cũng là để cho bọn họ làm ra hành động khoa trương như vậy.
"Canh thịt thôi, chén ở trong tủ gỗ, muốn ăn thì tự mình làm đi."
Dù sao cũng nấu không ít, cô và Lord hai người cũng ăn không hết. Vừa nghe Đường Lâm đồng ý, Joss vội vọt vào trong nhà gỗ, lấy ra mấy cái chén gỗ, đưa cho Horry, ngồi xuống nghiêm chỉnh chờ Horry phục vụ.
"Ăn ngon lắm à?" Nhìn động tác quá đáng của mấy người Joss, Đường Lâm nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhìn hành động khoa trương giống nhau của Lord và Da La, Đường Lâm nghiêng đầu, buông chén gỗ trong tay xuống, tò mò ăn thêm mấy miếng, mùi vị rất bình thường, chỉ có tăng thêm chút muối, rau củ dại và nấm thôi.
Joss hài lòng để xuống chén gỗ đã liếm sạch sẽ, đôi mắt lóe ra tia lửa, nhanh chóng kéo tay Đường Lâm, miệng chẹp chẹp rồi hỏi "Đường Lâm cô lợi hại thật đó, ăn ngon lắm, tôi chưa bao giờ ăn thịt ngon như vậy, những thứ xanh xanh kia là cái gì? Mùi vị cũng thật ngon."
"Thật sự ăn rất ngon?" Tầm mắt rơi vào mặt Lord, thấy vẻ mặt Lord cũng thỏa mãn, Đường Lâm không nhịn được mà đầu đầy hắc tuyến, quả nhiên cô đánh giá cao thời không này, vốn tưởng rằng thực lực Arthur bọn hắn mạnh mẽ, cái khác cũng không kém.
Từ đầu nhìn tới nhà gỗ đơn sơ thì nên phản ứng kịp, dụng cụ đơn sơ, tài nghệ nấu nướng nhất định cũng không cao.
Nhưng mà cũng không ngờ lại lạc hậu như vậy, chỉ vào thìa là bên bàn gỗ, và nói: "Về sau nấu ăn thì để những thứ đồ này vào, mùi vị sẽ ngon hơn."
"Đây không phải là cỏ dại bên cạnh bộ lạc sao? Đường Lâm những thứ đồ này có thể ăn ••••" Joss trợn tròn mắt, sau đó chỉ vào thìa là trên bàn, còn có củ gừng. Những thứ đồ này ngay cả heo cũng không ăn, thật sự có thể ăn sao?
"Không tin?" Lời nói sắc bén ném qua Joss, Đường Lâm không thích người khác chất vấn lời nói của cô, cái này hay là nghề nghiệp có liên quan tới cô.
Đứng dậy đi tới bên cạnh phòng bếp, lấy ra rau củ dại và nấm mới vừa rồi nấu ăn còn dư lại, bỏ lên trên bàn bày ra, "Những thứ này cũng có thể ăn, chớ nghĩ rằng ăn không chết người, chẳng qua tôi thấy các người ăn bậy cũng sẽ không độc chết."
Nghe lời nói cay nghiệt của Đường Lâm, khóe mắt của Joss giật mấy cái, những người khác vội vàng cúi đầu, dù cho tiếp xúc ngắn ngủn, nhưng mấy người họ cũng biết chỗ lợi hại của Đường Lâm, ai cũng không dám mở miệng trước.
Da La giống như không có xương, quấn lấy Đường Lâm, dựa nửa người vào Đường Lâm, chính là không muốn hoạt động thân thể, thấy thế Lord giận đến mức nghiến răng, ngại thân phận bác sĩ của mình, nên hắn không thể làm quá được, dù sao bình thường ở trong bộ lạc, hình tượng của hắn thiên về chững chạc.
Hít sâu mấy hơi, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy nụ cười gằn, nhìn chằm chằm vào nụ cười giả tạo của Da La và nói: "Da La, nếu tao nhớ không sai, thì hôm nay mày nên cùng Arthur giúp bố trí tiết khánh phong của bộ lạc, tại sao mày lại xuất hiện ở nơi này?"
Đôi mắt xanh lục xấu xa tính toán, nghe lời nói của Lord, thân thể của Da La bỗng chốc cứng đờ, sắc mặt chuyển sang trắng, lo lắng chuyển ánh mắt, không dám chống lại ánh mắt nguy hiểm của Joss.
Arthur là em trai của Joss, chuyện Joss cưng chiều em trai thì đoàn người ở trong bộ lạc ai cũng biết, không ít giống cái đều bị Joss dặn dò là phải chăm sóc Arthur thật tốt, nhưng mà bởi vì diện mạo và chiều cao của Arthur, nên giống cái đều buông tha, không muốn sống chung một chỗ với hắn.
Joss cười rất dịu dàng, liếc nhìn mặt Da La đang dần dần trắng bệch, cô nhớ không lầm, thì Đường Lâm chính là giống cái do Arthur mang về, tại sao Lord và Da La lại cùng quấn lấy Đường Lâm?
Ngón tay mảnh khảnh siết chặt, nụ cười bên khóe miệng hơi khiếp người, Horry sợ hãi nhẹ nhàng lui về phía sau mấy bước, Joss hóa xấu xa mà hắn cũng không nguyện trêu chọc, ai biết xui xẻo có phải là hắn không, hắn cũng không muốn ở ngoài phòng ngủ, hắn thích ôm thân thể nho nhỏ của Joss ngủ hơn.
"Khụ khụ! Tao lo lắng mày có lòng dạ xấu xa với Đường Lâm, nên tao cố ý trở lại giám sát mày." Da La quay một vòng, trả lời với lẽ đương nhiên, vừa ôm chặt Đường Lâm, làm thế nào cũng không muốn buông tay. Đáng thương cho Wall co rúc thân thể đứng ở góc, không dám tiến lên, hình như vẫn còn chưa có hồi hồn từ đả kích của Đường Lâm.
Si mê nhìn chằm chằm vào thân thể trắng nõn của Đường Lâm, dùng sức nuốt nước miếng, nhưng mà cũng không dám tiến lên làm gì? Với ánh mắt ăn thịt người của Da La hai người này, mà hắn cũng không có lá gan làm gì?
Nhẹ nhàng nuốt nước miếng, tay hơi run cầm vật phía dưới, tầm mắt lửa nóng nhìn chằm chằm vào Đường Lâm, hơi thở gấp, khuôn mặt thật thà mà thô kệch, mang theo ý bỉ ổi.
Nghi ngờ nhìn hành động quỷ dị của Wall, tròng mắt đen nhẹ nhàng chớp chớp, đưa tay kéo Da La, và nhẹ giọng hỏi: "Này! Tên đại ngốc kia đang làm gì thế? Não tàn à, rút gân à •••"
Chớp mí mắt và khinh bỉ nhìn chằm chằm vào Wall, dáng dấp xấu xí còn chưa tính, lại còn bị bệnh tâm thần, thứ người như thế sao còn chưa bị giam lại, tùy tiện đi ở trong bộ lạc như vậy, chẳng lẽ không biết là sẽ dọa trẻ con sợ à, Đường Lâm nảy sinh suy nghĩ, tầm mắt nhìn chằm chằm vào Wall càng quỷ dị hơn.
Thấy Đường Lâm nhìn chằm chằm vào Wall, sắc mặt của Lord và Da La càng âm u hơn, sát khí bao phủ xung quanh càng nồng nặc hơn, và chỉ chạy về phía Wall, Wall hình như không có phát hiện ra.
Cứ thế khoe ra bắp thịt tráng kiện, tràn đầy tự tin mà liếc mắt đưa tình với Đường Lâm, đối diện với tầm mắt của Đường Lâm, rồi vén da thú phía dưới lên.
Vật ở dưới da thú, to lớn lộ ở trước mặt Đường Lâm, vật đó ngẩng lên thật cao, hướng về phía Đường Lâm đầy khí thế và ngẩng cao gật mấy cái, cái chóp đầy sắc trắng, Đường Lâm nhìn thân thể trần truồng của Wall muốn nôn mửa, khóe miệng giật giật mấy cái.
Nói người này bị bệnh thần kinh thật đúng là nể mặt hắn, xác định đó không phải là tinh tinh từ vườn thú chạy ra chứ? Bộ lông ở bên dưới xanh đen rậm, hiện đầy cả người, vật cứng rắn đó sống ở trong bụi cỏ rậm.
Giống như con thú dữ tợn, làm cho người ta sợ hãi, thân thể cường tráng, tư thế ngồi quỷ dị, và không ngừng õng ẹo làm dáng cho Đường Lâm xem, bày ra tư thế tự nhận là tuấn mỹ, không biết Đường Lâm ở sau lưng Da La, nhìn thấy đã muốn nôn mửa rồi.
Nghe Đường Lâm nói thế, thì thân thể Da La cứng ngắc, hình như không phản ứng kịp, chậm chạp cúi đầu nhìn chằm chằm vào Đường Lâm, mở miệng rộng, và giật mình không thôi.
Ngây ngốc ngẩng đầu nhìn về phía Lord ở bên cạnh, cẩn thận nuốt nước miếng, tròng mắt màu xanh lá cây mang theo khiếp đảm, và dò hỏi: "Lâm, không thích Wall sao? Không cảm thấy Wall rất cường tráng, mạnh mẽ có lực sao, làm cho người ta có cảm giác rất an toàn."
Nhếch miệng và lạnh nhạt mà nhìn chằm chằm vào Wall, hắn tuyệt đối không thừa nhận là đang ghen ghét cường tráng của Wall, phần lớn giống cái trong bộ lạc đều thích dạng như Wall.
Wall rõ ràng trưởng thành chưa được mấy tháng, nhưng không ít giống cái trong bộ lạc đều đưa ô liu cho hắn ta, mà mấy người hắn và Lord đều đã trưởng thành hơn mấy năm rồi, nhưng vẫn không có giống cái dụ dỗ bọn họ.
Nghĩ như thế nào thì trong lòng cũng cảm thấy không công bằng, bây giờ thật vất vả mới có Lâm không chê bọn họ, Wall này lại không biết xấu hổ mà chạy đến trước mặt Lâm õng ẹo làm dáng, sớm muộn cũng trừng trị hắn ta đến chết, Da La âm hiểm nở nụ cười quỷ dị, rồi nhìn Lord, ngay sau đó nhẹ nhàng gật đầu, Lord thân là bác sĩ, làm một vài động tác thì với tính tình u mê của Wall, nhất định là không phát hiện được.
"Thích Wall, tại sao phải thích hắn ta? Toàn thân đều là lông màu đen, nhìn đã cảm thấy ghê tởm rồi, cảm giác an toàn, an toàn cái đầu anh đó, loại đàn ông có bộ dáng giống như tinh tinh thế này thì ai mà vừa mắt chứ."
Đường Lâm trợn mắt, ý chán ghét không cần nói cũng biết, nhẹ nhàng rùng mình một cái, không ngừng vỗ da gà nổi ở trên người.
Nhìn thế nào cũng nghĩ tới khổng tước xòe đuôi, động tác thần kinh làm thế nào cũng cảm thấy giống như đang bị kinh phong, Đường Lâm vuốt ve lòng bàn tay, im lặng quan sát Wall, làm sao cũng không hiểu loại diện mạo này mà được giống cái thích?
Nghe lời nói sắc bén của Đường Lâm, động tác của Wall cứng đờ, khuôn mặt to ngông cuồng tràn đầy uất ức, mắt hổ đầy sương mù, người cao gần hai mét cuộn tròn bả vai.
Lord đi tới trước mặt Wall, và cười nói: "Ai nha! Lâm nói thật đúng, loại đàn ông này bộ dáng giống như tinh tinh thì ai mà vừa mắt?" Dứt lời, chân phải còn hung hăng đạp Wall đi.
Trong bộ lạc, thể trạng của hắn cùng với Da La không được giống cái ưa thích, vì thế bị khinh bỉ không ít, thật vất vả mới có cơ hội phản công, Lord làm sao có thể bỏ qua.
Với lại hắn là bác sĩ duy nhất trong bộ lạc, là người tôn quý, nhưng đối mặt vấn đề giống cái, giống đực trong bộ lạc đều xem thường hắn, coi thường thân thể hắn yếu đuối.
"Xảy ra chuyện gì đây?"
Giống cái nhỏ nhắn đứng cạnh cửa Thánh Trì, đi theo phía sau là giống đực cao lớn, thân thể cường tráng to lớn, lại còn cao hơn Wall ba phần, mặt mũi cũng đẹp hơn Wall.
Giống đực đi cùng có vẻ mặt dịu dàng nhưng không hợp với thân thể của hắn, cẩn thận dắt giống cái nhỏ nhắn đi vào Thánh Trì, tầm mắt rơi vào trên người Đường Lâm thì vẻ mặt toát ra kinh ngạc tò mò, kinh ngạc chỉ lóe lên một chút rồi biến mất, từ từ đi tới trước mặt mọi người.
Joss buông tay Horry ra, đảo quanh Đường Lâm, mặt tròn trịa khả ái, trong nháy mắt cực kỳ đáng yêu. Thân thể mảnh khảnh mềm dẻo cân xứng, thoạt nhìn hết sức thoải mái.
Đường Lâm cảm thấy thú vị để mặc cho Joss quan sát mình, liếc nhìn Joss cao hơn cô một chút, màu da ngăm đen, khiến cho Joss thoạt nhìn có vẻ là người nhiệt tình ấm áp.
"Cô là giống cái do Arthur mang về thật sao? Tôi tên là Joss, là bạn đời của Horry, đúng rồi, Horry là Tộc trưởng của bộ lạc Hắc Sơn, Arthur là em trai của tôi."
"Đường Lâm."
Thẳng thắn lưu loát, trong nháy mắt tiêu hóa lời nói của Joss, tròng mắt đen chợt chớp chớp, Arthur yêu nghiệt lại có chị gái đáng yêu như vậy, đúng là không thể tưởng tượng nổi, nhưng mà cặp mắt đào hoa hơi nhếch kia ngược lại có phần giống hệt.
Nhưng mà đôi mắt đào hoa của Arthur lại nghiêng về mị hoặc, còn Joss là thiên hướng về đáng yêu. Mắt vàng nhiệt tình như lửa giống nhau, không nén được hấp dẫn con mắt của người ta.
Quét qua Horry cao lớn bên người, tứ chi tráng kiện có lực, cánh tay xuôi nhẹ ở bên người, bàn tay đầy vết chai, cánh môi thật dầy mím chặt, không khó nhìn ra hẳn là một nhân thú cẩn thận nghiêm túc, mắt hổ trong trẻo không giận mà uy nghiêm.
"Đường Lâm có bạn đời chưa?" Joss tò mò hỏi, tầm mắt quét qua ánh mắt phòng bị của Lord và Da La, mắt to đáng yêu mang theo ý nhạo báng, Horry ở bên người thấy thế, thân thể hơi run lên, liếc nhìn Lord và Da La thương hại.
Joss lại muốn giày vò người rồi, khi tầm mắt quét qua Đường Lâm thì thoáng qua vẻ kinh ngạc, không giống với giống cái khác trong bộ lạc, làn da trắng mịn mềm mại, khi chạm tới làm mọi người mê hoặc, khuôn mặt xinh đẹp không kém Arthur bao nhiêu.
Joss được xưng là Đệ Nhất Mỹ Nhân bộ lạc, nhưng mà so với giống cái trước mắt, thì Joss thua kém ba phần, nhưng mà Joss ở trong mắt của hắn vĩnh viễn là đẹp nhất.
"Không có liên quan với cô, Lord tôi đói rồi, đưa chén gỗ tới đây."
Liếc nhìn Joss, không nhìn ánh mắt hiếu kỳ của Joss, cô cũng không bỏ qua đáy mắt giảo hoạt của Joss, cô không phải là kẻ ngốc, Joss rõ ràng cảm thấy rất hứng thú với cô, chuyện của cô từ trước đến giờ không cho người khác nhúng tay vào. Chỉ huy Lord chuẩn bị thức ăn, rồi nhận lấy và cúi đầu bắt đầu ăn.
Mùi thơm mê người, không ngừng quyến rũ vị giác của mọi người. Da La ôm Đường Lâm, đặt đầu ở đầu vai, nhẹ nhàng cọ vào cổ của Đường Lâm, và nói: "Lâm, tôi cũng đói bụng."
Nhẹ nhàng xoa bụng, con ngươi màu xanh đậm mang theo sự chờ đợi, thơm quá! Nhẹ nhàng nuốt nước miếng, cẩn thận nhìn chằm chằm vào Đường Lâm, Joss hung ác hứng thú thì ở trong bộ lạc ai mà không biết, ai mà không hiểu, bình thường đều là ỷ vào sự che chở của Horry, không ai muốn trêu chọc cô ta, hơn nữa trò đùa của Joss chưa bao giờ quá đáng lắm, nên mọi người cũng không để ở trong lòng.
"Tự mình làm đi, tôi không có rảnh để phục vụ anh."
Bữa sáng rất ngon, mà bị đám người kia quậy đến ngổn ngang, tính khí của Đường Lâm có phần nóng nảy, liếc mắt nhìn Joss, ý cảnh cáo rất mạnh.
Chống lại tầm mắt của Đường Lâm, Joss thu hồi tất cả khinh thường trong nháy mắt, khéo léo đi tới ngồi xuống ghế gỗ đối diện Đường Lâm, nuốt nước miếng, con ngươi sợ hãi nhìn chằm chằm vào Đường Lâm.
Trong mắt mang theo vẻ sùng bái, chưa bao giờ có ai dám quát lớn cô như vậy, Đường Lâm vẫn là người đầu tiên, ánh mắt mới vừa rồi, khiến Joss hơi run rẩy.
Đường Lâm vừa dứt lời, thì Da La nhanh chóng múc thức ăn trong nồi, bắt đầu ăn như hổ đói, những người khác đứng ở bên cạnh, nghe mùi thơm thì nuốt nước miếng không ngừng, ngại ánh mắt lạnh lùng trước đó của Đường Lâm, nên cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ, Joss uất ức nhìn chằm chằm vào Horry, đôi mắt vàng mang theo van xin, và Horry từ trước đến giờ đều cưng chiều Joss.
Không thể chối từ đành phải tiến lên, khuôn mặt thô kệch hơi lúng túng, nhìn chằm chằm vào Đường Lâm, chỉ vào thức ăn trong nồi và tò mò hỏi "Đường Lâm, cái này là cái gì? Mùi vị rất thơm, chúng tôi có thể thử một chút không?"
Horry vừa dứt lời, Joss ở bên cạnh ra sức gật đầu, đầu lưỡi thở nhẹ, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào thức ăn trong nồi, thấy động tác càn quét của Da La, thì giận đến mức nghiến răng, hận không thể xông lên cắn Da La vài cái.
Cánh mũi đáng yêu không ngừng làm rung động, miệng dùng sức hít, phòng ngừa nước miếng chảy xuống, bộ dáng rất đáng yêu. Thấy vậy, Đường Lâm rất kinh ngạc, nhưng lại im lặng, bình thường xử lý như vậy, cũng là để cho bọn họ làm ra hành động khoa trương như vậy.
"Canh thịt thôi, chén ở trong tủ gỗ, muốn ăn thì tự mình làm đi."
Dù sao cũng nấu không ít, cô và Lord hai người cũng ăn không hết. Vừa nghe Đường Lâm đồng ý, Joss vội vọt vào trong nhà gỗ, lấy ra mấy cái chén gỗ, đưa cho Horry, ngồi xuống nghiêm chỉnh chờ Horry phục vụ.
"Ăn ngon lắm à?" Nhìn động tác quá đáng của mấy người Joss, Đường Lâm nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhìn hành động khoa trương giống nhau của Lord và Da La, Đường Lâm nghiêng đầu, buông chén gỗ trong tay xuống, tò mò ăn thêm mấy miếng, mùi vị rất bình thường, chỉ có tăng thêm chút muối, rau củ dại và nấm thôi.
Joss hài lòng để xuống chén gỗ đã liếm sạch sẽ, đôi mắt lóe ra tia lửa, nhanh chóng kéo tay Đường Lâm, miệng chẹp chẹp rồi hỏi "Đường Lâm cô lợi hại thật đó, ăn ngon lắm, tôi chưa bao giờ ăn thịt ngon như vậy, những thứ xanh xanh kia là cái gì? Mùi vị cũng thật ngon."
"Thật sự ăn rất ngon?" Tầm mắt rơi vào mặt Lord, thấy vẻ mặt Lord cũng thỏa mãn, Đường Lâm không nhịn được mà đầu đầy hắc tuyến, quả nhiên cô đánh giá cao thời không này, vốn tưởng rằng thực lực Arthur bọn hắn mạnh mẽ, cái khác cũng không kém.
Từ đầu nhìn tới nhà gỗ đơn sơ thì nên phản ứng kịp, dụng cụ đơn sơ, tài nghệ nấu nướng nhất định cũng không cao.
Nhưng mà cũng không ngờ lại lạc hậu như vậy, chỉ vào thìa là bên bàn gỗ, và nói: "Về sau nấu ăn thì để những thứ đồ này vào, mùi vị sẽ ngon hơn."
"Đây không phải là cỏ dại bên cạnh bộ lạc sao? Đường Lâm những thứ đồ này có thể ăn ••••" Joss trợn tròn mắt, sau đó chỉ vào thìa là trên bàn, còn có củ gừng. Những thứ đồ này ngay cả heo cũng không ăn, thật sự có thể ăn sao?
"Không tin?" Lời nói sắc bén ném qua Joss, Đường Lâm không thích người khác chất vấn lời nói của cô, cái này hay là nghề nghiệp có liên quan tới cô.
Đứng dậy đi tới bên cạnh phòng bếp, lấy ra rau củ dại và nấm mới vừa rồi nấu ăn còn dư lại, bỏ lên trên bàn bày ra, "Những thứ này cũng có thể ăn, chớ nghĩ rằng ăn không chết người, chẳng qua tôi thấy các người ăn bậy cũng sẽ không độc chết."
Nghe lời nói cay nghiệt của Đường Lâm, khóe mắt của Joss giật mấy cái, những người khác vội vàng cúi đầu, dù cho tiếp xúc ngắn ngủn, nhưng mấy người họ cũng biết chỗ lợi hại của Đường Lâm, ai cũng không dám mở miệng trước.
Da La giống như không có xương, quấn lấy Đường Lâm, dựa nửa người vào Đường Lâm, chính là không muốn hoạt động thân thể, thấy thế Lord giận đến mức nghiến răng, ngại thân phận bác sĩ của mình, nên hắn không thể làm quá được, dù sao bình thường ở trong bộ lạc, hình tượng của hắn thiên về chững chạc.
Hít sâu mấy hơi, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy nụ cười gằn, nhìn chằm chằm vào nụ cười giả tạo của Da La và nói: "Da La, nếu tao nhớ không sai, thì hôm nay mày nên cùng Arthur giúp bố trí tiết khánh phong của bộ lạc, tại sao mày lại xuất hiện ở nơi này?"
Đôi mắt xanh lục xấu xa tính toán, nghe lời nói của Lord, thân thể của Da La bỗng chốc cứng đờ, sắc mặt chuyển sang trắng, lo lắng chuyển ánh mắt, không dám chống lại ánh mắt nguy hiểm của Joss.
Arthur là em trai của Joss, chuyện Joss cưng chiều em trai thì đoàn người ở trong bộ lạc ai cũng biết, không ít giống cái đều bị Joss dặn dò là phải chăm sóc Arthur thật tốt, nhưng mà bởi vì diện mạo và chiều cao của Arthur, nên giống cái đều buông tha, không muốn sống chung một chỗ với hắn.
Joss cười rất dịu dàng, liếc nhìn mặt Da La đang dần dần trắng bệch, cô nhớ không lầm, thì Đường Lâm chính là giống cái do Arthur mang về, tại sao Lord và Da La lại cùng quấn lấy Đường Lâm?
Ngón tay mảnh khảnh siết chặt, nụ cười bên khóe miệng hơi khiếp người, Horry sợ hãi nhẹ nhàng lui về phía sau mấy bước, Joss hóa xấu xa mà hắn cũng không nguyện trêu chọc, ai biết xui xẻo có phải là hắn không, hắn cũng không muốn ở ngoài phòng ngủ, hắn thích ôm thân thể nho nhỏ của Joss ngủ hơn.
"Khụ khụ! Tao lo lắng mày có lòng dạ xấu xa với Đường Lâm, nên tao cố ý trở lại giám sát mày." Da La quay một vòng, trả lời với lẽ đương nhiên, vừa ôm chặt Đường Lâm, làm thế nào cũng không muốn buông tay. Đáng thương cho Wall co rúc thân thể đứng ở góc, không dám tiến lên, hình như vẫn còn chưa có hồi hồn từ đả kích của Đường Lâm.
Si mê nhìn chằm chằm vào thân thể trắng nõn của Đường Lâm, dùng sức nuốt nước miếng, nhưng mà cũng không dám tiến lên làm gì? Với ánh mắt ăn thịt người của Da La hai người này, mà hắn cũng không có lá gan làm gì?
Nhẹ nhàng nuốt nước miếng, tay hơi run cầm vật phía dưới, tầm mắt lửa nóng nhìn chằm chằm vào Đường Lâm, hơi thở gấp, khuôn mặt thật thà mà thô kệch, mang theo ý bỉ ổi.
Bình luận truyện