Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Tiểu Nương Tử

Chương 68



Đỗ Thu Nương thật sự rất tức giận, bị người ta lừa vào bẫy, không những không được chút ích lợi gì, còn suýt nữa mất mạng cả nhà. Chắc chắn Trạng Nguyên đã tính tới việc Trường An nhà nàng vừa có thể làm hộ vệ vừa làm đại phu được mới dám bày ra cái bẫy như vậy. Chỉ có Trường An ngốc nhà nàng là khiêm tốn không nhận ra tài năng của mình thôi.

Thật sự phải dùng tới cách hại địch một ngàn hại mình tám trăm như vậy sao? Phòng ở bị đốt hơn mười cái, yêu thiếp và hài tử chưa ra đời đã táng thân trong biển lửa, hắn không đau lòng?

Đỗ Thu Nương thật muốn viết thật to mấy chữ ‘Cấm súc vật và Trạng Nguyên!” ở trước cổng Mai Viên, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn chỉ có thể thầm kéo hắn vào sổ đen thôi, không thể ghét ra mặt được.

Đỗ Thu Nương nói ý tưởng của nàng với Phạm Trường An. Hắn nghe xong bĩu môi nói, “Thu Nương mới là kẻ ngốc, kẻ lỗ mãng đó! Ta đã nói với nàng bao nhiêu lần đừng áp đặt chuyện của kiếp trước cho kiếp này! Nàng xem, vì nàng nhắc Trạng Nguyên nên mới xảy ra sự cố không chỉ hao tài tốn của mà còn ảnh hưởng hao máu nữa thấy không! Máu tươi đầm đìa trên cánh tay ta là minh chứng rõ ràng nhất này!”

Đỗ Thu Nương định liếc mắt khinh thường Phạm Trường An, nhưng tiếc rằng những điều hắn nói đều là sự thật, hết đường phản bác. Nàng quay đầu qua một bên, tự sinh hờn dỗi. Ngẫm nghĩ hồi lâu lại thấy không đúng, nàng tiết lộ thiên cơ là vì ai chứ, còn không phải là vì để cả nhà được bình an, hắn còn dám trách nàng? Gan to rồi ha!

Đỗ Thu Nương nhảy dựng lên, bá cổ Phạm Trường An kéo xuống, nói, “Phạm Trường An, chàng dám mắng ta, cãi lời ta, coi chừng ta đánh nhi tử của chàng đó!”

Đỗ Thu Nương làm bộ muốn vỗ bụng mình, Phạm Trường An lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, thầm nghĩ: từ khi Thu Nương mang thai, nội dung uy hiếp hắn đã đa dạng hơn rất nhiều, chỉ một câu đã khiến hắn phải cứng họng. Trong đó, thường nhất là ba câu sau: một, Phạm Trường An, chàng dám cãi ta, ta sẽ cho chàng quỳ bàn giặt! Hai, Phạm Trường An, chàng dám cãi ta, ta sẽ đánh nhi tử của chàng! Ba, Phạm Trường An, chàng dám cãi ta, ta sẽ ôm bụng về Kiến Châu ngay lập tức!

Điều thứ nhất nhằm vào hắn, điều thứ hai nhằm vào hài tử chưa ra đời, điều thứ ba là nàng và hai hài tử trong bụng….

Phạm Trường An muốn phản bác lời Đỗ Thu Nương, nhưng suy tư hồi lâu cũng chỉ nghĩ được cách đối phó với điều thứ hai. Nếu lần tới nàng còn nói điều thứ hai nữa, nhất định hắn sẽ phản bác, ‘Đỗ Thu Nương, nàng dám đánh nhi tử của ta, ta sẽ đánh nhi tử của nàng!’

Như vậy có phải rất tội nghiệp cho hai hài tử trong bụng Đỗ Thu Nương hay không….

Ây da, Thu Nương nhà hắn nghĩ ra được nhiều chuyện để uy hiếp như vậy, thật là thông minh!

Phạm Trường An đột nhiên ôm cánh tay, rên, “Thu Nương, tay ta đau quá! Nàng xem, lại rướm máu rồi này!”

Đỗ Thu Nương cả kinh, vội hỏi, “Đâu, ở đâu?”

Chỉ cần như vậy chẳng phải là ổn hết rồi sao? Phạm Trường An cười trộm, lập tức ôm lấy Đỗ Thu Nương giở trò lưu manh.

Mấy ngày sau, có kết quả kỳ thi. Không ngoài dự đoán, Phạm Trường An đậu Trạng Nguyên. Lý Nhiên thì nằm trong tam giáp, thành tiến sĩ. Ba nhà Phạm, Lý, Đỗ lo lắng hồi lâu rốt cuộc cũng thở phào một hơi.

Đến ngày Trạng Nguyên cưỡi ngựa dạo phố vinh quy bái tổ, Lý thị, Diêu thị đã đặt bàn sát cửa sổ có thể nhìn ra đường lớn trong một quán ăn, rồi tới Mai Viên đón Đỗ Thu Nương đi xem. Phạm Trường An mặc áo lụa đỏ, tay nâng chiếu chỉ, chân đạp bàn đạp mạ vàng, tinh thần phấn chấn. Người trên đường nhốn nháo, khiến nàng cũng phấn khích theo, hận không thể vọt tới trước mặt mọi người tuyên bố, “Tân khoa Trạng Nguyên chính là tướng công của Đỗ Thu Nương ta đó!”

Trải qua biết bao nhiêu chuyện, rốt cuộc Đỗ Thu Nương đã hiểu câu ‘mọi cố gắng chỉ vì một khắc vinh quang sau cùng’ có ý nghĩa gì. Mười năm gian khổ học tập không ai hỏi, một lúc thành danh mọi người đều biết. Không biết bao nhiêu người đã tiêu hao hết cả đời cũng chưa chắc được. May mắn nàng tốt số, đánh bậy đánh bạ chộp được tên ngốc Phạm Trường An này!

Đỗ Thu Nương xúc động, lén lau nước mắt. Diêu thị cầm tay nàng cười nói với Lý thị, “Nương xem, tẩu tử mừng đến khóc luôn rồi kìa….”

Lý thị cũng kích động nắm tay Đỗ Thu Nương, luôn miệng nói nhờ tổ tông phù hộ không để cho truyền thống nhà họ Phạm đứt đoạn trong tay Phạm Trọng Lương.

Không biết có phải là do phu thê hai người tâm linh tương thông hay không mà lúc Đỗ Thu Nương đứng bên của sổ thì vừa hay Phạm Trường An cũng ngẩng đầu nhìn lên, nhếch miệng cười ngây ngô. Đỗ Thu Nương bật cười, thầm nghĩ: tên ngốc này không sợ người ta nhận ra hắn ngốc hay sao?

Các tân khoa tiến sĩ sau khi cưỡi ngựa dạo phố xong, còn có một bữa tiệc ăn mừng lớn gọi là ‘Thiêu vĩ yến’, với ý nghĩa: phải đốt hết đuôi cá chép mới có thể hoàn toàn hóa thân thành rồng bay lên trời. Trong ‘Thiêu vĩ yến’, các tân khoa tiến sĩ sẽ lên thuyền lần lượt kính rượu nhau, sau đó lên bờ ăn uống tiếp. Đỗ Thu Nương biết Phạm Trường An tửu lượng không tốt, cứ dặn đi dặn lại hắn uống ít thôi. Phạm Trường An nói hắn và Lý Nhiên sẽ chiếu ứng lẫn nhau, kêu nàng cứ an tâm. 

Nhưng Phạm Trường An là Trạng Nguyên dĩ nhiên thành tiêu điểm của mọi người, ai ai cũng cầm ly mời rượu. Sau mấy ly, hắn tự biết đã uống nhiều bèn lấy cớ say muốn đi ra ngoài hóng gió một tí. Hắn ra khỏi khu bày tiệc, hứng gió lạnh một hồi, cuối cùng cũng tỉnh táo được chút. 

Phạm Trường An thầm nghĩ: còn tiếp tục như vậy, hắn không bị chuốc đến ngất đi mới là lạ đó! Còn Lý Nhiên, tửu lượng khá hơn hắn hẳn là chưa tới mức ngục đâu. 

Phạm Trường An tìm một cái núi giả, ngồi vào chỗ trống trong đó, định bụng ngủ một giấc cho tỉnh. Ngay lúc hắn mơ mơ màng màng thiếp đi thì nghe tiếng bước chân đang tiến lại gần. Có hai nam tử nói chuyện, giọng rất nhỏ, hình như đang bàn bạc muốn hại ai đó.

“Chỉ cần chuốc say hai tên đó, rồi vác lên giường mỹ nhân là xong! Chậc, hai tiểu tử đó thật có phúc, không chỉ đề tên bảng vàng mà còn được chúng ta tặng cho một đêm xuân miễn phí…. Có điều e là say quá không có phúc hưởng!” Giáp nói.

“Ta thấy tên Trạng Nguyên kia sắp không say khướt rồi! Vừa nãy hắn nói đi vệ sinh, tới giờ vẫn chưa về! Họ Lý kia thì cũng chẳng chống được bao lâu nữa đâu….” Ất tiếp lời, “Có điều ta vẫn không hiểu, nếu Đại thiếu gia nhìn hai tiểu tử kia không vừa mắt, muốn chém muốn giết gì chỉ một câu xong, làm chi phải phí công như vậy?”

“Ngươi thì biết cái gì! Ta nghe nói, Đại thiếu gia vừa mắt vị hôn thê của người ta. Mà hai tiểu tử kia cũng không phải hạng muốn giết là giết. Theo ta, ý Đại thiếu gia là không giết được thì để cho bọn hắn thân bại danh liệt luôn, tính ra cũng chẳng khác chết là bao!”

“Vừa mắt một tiểu nha đầu, cướp về là được, còn phải bày nhiều trò như vậy! Một nữ nhân mà thôi, với quyền thế của Đại thiếu gia, chỉ một câu nói, nữ nhân loại nào mà chẳng chiếm được!”

“Ngu quá! Không nghe người ta nói: thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, trộm được lại không bằng trộm không được sao? Tiểu yêu tinh kia hẳn là thuộc dạng trộm không được chứ gì nữa! Vả lại, suy nghĩ của Đại thiếu gia bọn hạ nhân như chúng ta làm sao hiểu nổi, chỉ cần làm theo lệnh là được! Ngươi phải coi chừng tên Trạng Nguyên cho kỹ vào, đừng để mất dấu, bằng không chúng ta không gánh nổi hậu quả đâu….”

Phạm Trường An vốn đang bực hai tên này nói chuyện lớn quá không cho hắn ngủ, chờ nghe xong, lập tức tỉnh rượu hơn phân nửa!

Họ Lý chẳng lẽ là Lý Nhiên? Trạng Nguyên? Chỗ này trừ hắn ra thì còn có thể là ai?

Lúc Phạm Trường An ló ra muốn ra nhìn mặt hai tên kia thì đã không còn bóng người nữa. 

Phạm Trường An nghe xong, lập tức khẩn trương lên, nếu Lý Nhiên thật sự bị hai kẻ kia mang đi, thì hắn phải tìm ở đâu đây? 

Phạm Trường An quét mắt nhìn khắp bốn phía, đột nhiên nảy ra một kế. Lúc hắn ngẩng đầu lên, hai mắt đầy nước, miệng nỉ non nói sảng gì đó.

Một tiến sĩ cười nói, “Mọi người nhìn Tử Chính này, ai cũng nói hắn là tài tử có một không hai không ngờ tửu lượng lại tệ như vậy, chỉ mấy chén đã say khướt rồi….”

Phạm Trường An giơ cái ly trong tay lên, nói, “Ta không hề say, không hề say, chỉ là hơi choáng váng thôi….”

Ba giây sau….

Cái ly rớt xuống đất vỡ tan, Phạm Trường An thuận thế gục mặt xuống bàn, khiến cả bàn cười ầm lên.

Lập tức có người chạy lại đỡ Phạm Trường An lên. Hắn phối hợp thả lỏng người, mềm nhũn tựa vào kẻ đó.

“Tên Trạng Nguyên này, trông gầy gầy mà lại nặng khiếp!” Kẻ dìu hắn lầm bầm oán trách.

Phạm Trường An nghe, cố gắng nhớ lại giọng hai tên lúc nãy, đoán tên này hẳn là Giáp. Hắn vận công dùng chiêu Thiên cân trụy. Giáp lập tức cảm thấy như có tảng đá nặng ngàn cân đang đè xuống người, suýt nữa đứt hơi mà chết, vội ném Phạm Trường An vào trong bụi cỏ, đứng nghỉ một lát.

“Chẳng lẽ tên Trạng Nguyên này bẩm sinh nặng xương, nhìn gầy gầy lại nặng như cả ngàn cân chứ không ít….” Giáp lau mồ hôi đầm đìa trên mặt, lầm bầm tiếp, “Nương hắn, chết vì bị tên Trạng Nguyên này đè, chẳng phải là rất oan ức!”

Phạm Trường An nghe Giáp lầm bầm, buồn cười nghĩ: không biết kẻ nào không có mắt, chọn một tên lỗ mãng như vậy làm việc này. Giáp nghỉ mệt xong, lại cõng Phạm Trường An vừa thở hổn hển đi tiếp. Phạm Trường An thầm nghĩ: nếu không phải đang lo cho Lý Nhiên thì hắn đã làm mấy lần nữa để chọc Giáp chơi rồi.

Giáp cõng người lảo đảo đi cả đoạn đường, lúc tới nơi đã mệt tới mức sắp tắt thở. Giáp ném Phạm Trường An xuống đất, rồi nói với đồng bọn, “Ai nói tên này gầy, hắn đè ta sắp chết luôn rồi này!”

“Còn xàm xàm cái gì đó! Mau vác hắn vào đi! Đại thiếu gia sắp dẫn người tới rồi!” Ất đá Giáp một cái, nói. Giáp nghe lời, vội vác Phạm Trường An vào phòng. 

Phạm Trường An ngửi thấy một mùi thơm rất nồng, sau đó cảm giác dưới thân mềm nhũn. Khi hắn hé mắt ra thì đập vào mắt là một cô nương đã bị lột sạch trơn.

Giáp nói, “Hai tên này say bất tỉnh rồi, còn làm ăn gì nữa! Uổng phí hai mỹ nhân!”

“Thì rót thuốc cho bọn hắn đi! Một chén không được thì hai, không sợ bọn hắn không làm ăn gì được!” Ất đá Giáp một cái, nói tiếp, “Ngươi lo tên này để ta qua phòng bên giải quyết tên còn lại!” Dứt lời, Ất lập tức đi ra ngoài.

“Lúc nào cũng ra lệnh cho ta là giỏi! Ngươi là cái thá gì chứ!” Giáp bực mình, hùng hùng hổ hổ đi lấy thuốc.

Phạm Trường An nắm chặt thời cơ, lập tức bật dậy bổ một chưởng vào gáy Giáp. Giáp lập tức ngã xuống bất tỉnh. Hắn thấy nữ nhân trên giường không một mảnh vải trông rất đáng thương bèn lột y phục của Giáp ra bọc nữ nhân kia lại, giấu nàng ta xuống gầm giường. Chờ hắn làm xong thì ngoài phòng truyền tới tiếng bước chân xột xoạt kèm theo tiếng của Ất, “Ta xong rồi! Ngươi làm cái gì mà chậm như rùa vậy!”

Phạm Trường An vội trốn sau cánh cửa, chờ Ất vừa đẩy cửa bước vào, lập tức giải quyết hắn bằng một phát đập lên gáy luôn. Hắn chạy qua phòng sát vách, quả nhiên thấy Lý Nhiên đang đỏ bừng mặt, bò lên người nữ nhân mê mang nằm bên cạnh.

“Lý Nhiên!” Phạm Trường An vội chạy tới kéo Lý Nhiên ra. Nào ngờ Lý Nhiên lại mơ mơ màng màng trở người ôm lấy hắn, còn bẹp một cái lên trán, rồi cười ngây ngô nói, “Nhược…. Nhược Lan, ta rất thích nàng….”

Phạm Trường An vừa lau nước bọt dính trên trán vừa hoảng hồn nghĩ: hắn…. hắn…. hắn…. Vừa bị một nam nhân hôn!

Hôn xong còn chưa đủ, Lý Nhiên bắt đầu ôm Phạm Trường An muốn giở trò lưu manh! Phạm Trường An vừa thấy nơi đó của Lý Nhiên gồ lên, đã có xúc động đập chết Lý Nhiên cho rồi. Nhưng ý nghĩ kia vừa xuất hiện đã lập tức tiêu tan, hắn nghĩ: thôi, Phạm Trường An hắn đại nhân phải có đại lượng, khoan dung cho tên Lý Nhiên đã bị chuốc thuốc này một lần, không nên tức giận với một nam nhân đã giữ thân như ngọc suốt hai mươi mấy năm! Có trách thì phải trách kẻ đã lập mưu hãm hại hai người mới đúng! 

Phạm Trường An cười lạnh một tiếng, gỡ hai cái tay đang ôm hông hắn của Lý Nhiên ra, trói thật chặt lại cho Lý Nhiên đàng hoàng một chút, rồi lột hết y phục của Ất ra mặc cho nữ nhân nằm trên giường, xong cũng giấu nàng ta xuống gầm giường.

Phạm Trường An rót hết mớ thuốc còn lại vào miệng Giáp xong vứt Ất và Giáp lên giường.

“Đời ta ghét nhất là ỷ mạnh hiếp yếu! Nay ta cho ngươi cơ hội báo thù, còn lại ngươi phải tự cố gắng thôi!” Phạm Trường An cười híp mắt vỗ vỗ mặt Giáp nói. 

Bố trí xong xuôi hết, Phạm Trường An xoay người cõng Lý Nhiên lên định chạy ra ngoài. Ai ngờ ngoài cửa đã truyền tới những tiếng bước chân và tiếng người nói ngày càng gần. Hắn nghe thấy giọng Tề Phong và Tần Viễn, xen lẫn trong đó là giọng của không ít các tân khoa tiến sĩ.

Phạm Trường An vội nhìn khắp phòng tìm chỗ trốn, nhưng trong này chỉ có dưới gầm giường là có thể núp được. Có điều trên đó có hai tên nam nhân đang bắt đầu ‘thân thiết’ nhau, bảo hắn làm sao trốn?

Nhóm người tới vào phòng cách vách trước. 

Tần Viễn cứ nghĩ vừa mở cửa sẽ thấy cảnh ‘ướt át’ gì đó, nào ngờ một bóng người cũng không có. Khuôn mặt vốn hưng phấn của hắn lập tức vặn vẹo hẳn: ha, chẳng lẽ bốn người tập trung ở một phòng! Như vậy thì càng kích thích nữa! Hắn nháy mắt ra hiệu với Tề Phong.

Tề Phong lập tức kéo cả bọn sang phòng kế bên.

Phạm Trường An sốt ruột than: trời ơi, làm sao đây?! Bốn nam nhân, hai trần truồng quay cuồng trên giường, còn lại một đang ‘gặm’ cổ một. Nếu để người khác nhìn thấy, Phạm Trường An hắn đừng mong còn mặt mũi gặp ai nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện