Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Tiểu Nương Tử
Chương 67
Đối với Tề Nhạc, khoảng thời gian này có lẽ chính là thời điểm u tối nhất cuộc đời hắn. Trong kí ức của Đỗ Thu Nương, Tề Nhạc đã trải qua ba bước ngoặt lớn, lần đầu giả điên, kết quả thất bại, phải đi Thục Châu. Vài năm sau, hoàng đế bỗng nhiên nổi lên cảm giác áy náy với hắn, cho hắn về kinh lại. Lần thứ hai, Tề Nhạc giả bộ bị trúng vu cổ, lần này hắn không chỉ thoát khỏi vực sâu, còn thành công đá đối thủ xuống. Lần thứ ba….
Đỗ Thu Nương cười cười thầm nghĩ, nếu lần đầu tiên đã giải quyết được vấn đề thì cần gì phải nhớ tới lần thứ ba! Trong tờ giấy gửi Tề Nhạc, nàng chỉ viết tổng cộng có hai từ, ‘tiên hoàng hậu’ và ‘vu cổ’.
Đỗ Thu Nương đợi hai ngày liền Tề Nhạc vẫn im hơi lặng tiếng. Đến ngày cuối cùng, Tề Nhạc làm một bàn tiệc cực kỳ khiêm tốn, chỉ mời Phạm Trường An, Đỗ Thu Nương, và Trương Bác Hưng.
Sau khi uống vài ly Phạm Trường An không biết bị trúng cái gì, ôm Tề Nhạc nói, “Đời này vô duyên làm huynh đệ, mong kiếp sau có duyên gặp lại….” Hắn thao thao bất tuyệt hồi lâu đến mức khiến Tề Nhạc cứ co giật khóe mắt liên tục. Đỗ Thu Nương giải thích Phạm Trường An có tật xấu hễ uống rượu vào là lại nói lung tung Tề Nhạc mới an tâm.
Đỗ Thu Nương thấy Phạm Trường An đang định nhào tới ôm nàng thì lập tức duỗi chân chắn lại. Phạm Trường An linh hoạt né ra trực tiếp nhào về phía Trương Bác Hưng, cười nói, “Hì hì, Thu Nương, sao nàng lại ở đây?”
Đỗ Thu Nương thấy ba nam nhân đã uống say, đêm cũng khuya bèn ngỏ ý cáo từ. Thục vương phi lại cười nói không sao, chuyện của nam nhân nữ nhân không xen vào được, rủ nàng đi dạo hoa viên một lát.
“Ta thường nghe vương gia nhắc tới Phạm thiếu gia và Phạm thiếu phu nhân.” Thái tử phi có phong thái động lòng người, nói năng tự có một cỗ quý khí, lại hiền hòa dễ thân, khoát tay Đỗ Thu Nương nói, “Thật sự ta rất hâm mộ Phạm thiếu phu nhân….”
“Vương phi cứ kêu ta Thu Nương là được rồi!” Đỗ Thu Nương cười một tiếng, nói, “Vương gia quyền cao chức trọng, vương phi lại dịu dàng đoan trang, tuy lúc này gặp chút khó khăn, nhưng tin tưởng vương gia là người tốt ắt sẽ được ông trời phù hộ, tương lai sẽ được hưởng phúc!”
Thục vương phi nghe vậy cũng thấy thoải mái hơn nhiều, khoát tay cười nói, “Ta nói không phải vương quyền. Đối với nữ nhân, cả đời chỉ cầu có được trượng phu thương yêu, nhi tôn hiếu thuận là đủ rồi. Không nói gạt ngươi, trước khi ngươi tới ta thường nghe có người nói, Phạm Tử Chính tài thì tài đó, đáng tiếc trong nhà có một ‘đố phụ’ vừa hung hãn vừa hay ghen. Phạm Tử Chính cực kỳ sợ nương tử nên không được khí phách cho lắm. Nay ta thấy, phải nói là hắn hết sức yêu thương, nâng niu thê tử mới đúng.… Không giống ta, muốn được vương gia yêu, thì phải luôn tỏ vẻ hào phóng hiền lương, không thể lộ ra nửa phần ghen tức!”
Đỗ Thu Nương nghĩ tới đánh giá của dân chúng đối với thái tử phi ở đời trước là hiền lương thục đức, đoan trang hào phóng, không ngờ lại nói những lời này, nên khá ngạc nhiên. Thục vương phi tự giễu cười, “Ngươi đừng ngạc nhiên, ta thấy ngươi không phải người làm bộ làm tịch như nhiều kẻ khác mới nói với ngươi những lời này. Đông cung lớn như vậy, ta thật sự là chán muốn chết rồi, đi cũng tốt!”
Trên mặt Thục vương phi hiện ra cô đơn nhàn nhạt. Đỗ Thu Nương vốn không hiểu lắm, muốn an ủi lại không biết phải nói gì. Thục vương phi lại chuyển đề tài tới đứa bé trong bụng nàng, khen nàng có phúc. Hai người tán gẫu một hồi, cho đến lúc nghe thấy tiếng mõ báo hiệu canh ba. Đỗ Thu Nương thầm nghĩ: ba người này thật là, ngày mai Thục vương phải bôn ba đường dài mà còn uống. Nàng đang đang định mở miệng cáo từ, đột nhiên nghe một hồi náo động.
Lúc này Đỗ Thu Nương mới phát hiện hai người đã đi cách xa bàn tiệc. Không biết rốt cuộc chỗ đó đã xảy ra chuyện gì. Thục vương phi hết sức trấn định kêu tỳ nữ bên cạnh đi xem đã có chuyện gì. Tỳ nữ kia chạy vội vàng chạy đi, chốc lát sau đã lảo đảo trở về, kinh hoảng nói, “Vương phi, có thích khách lẻn vào vương phủ! Vương gia kêu nương nương và Phạm phu nhân mau tìm một chỗ an toàn trốn đi!”
Đỗ Thu Nương cả kinh không biết là kẻ nào có mắt không tròng cả gan tới ám sát Tề Nhạc ngay đêm trước ngày hắn đi. Đỗ Thu Nương đang định chạy tới chỗ Phạm Trường An thì Thục vương phi đã kéo nàng lại nói, “Ngươi đang mang thai, không nên tới chỗ đó!”
Thục vương phi vừa nói vừa kéo Đỗ Thu Nương tới một ngọn núi giả. Thục vương phi nhấn chốt mở mật thất, nhét Đỗ Thu Nương vào, để tỳ nữ ở lại trông Đỗ Thu Nương, rồi chạy đi.
Đỗ Thu Nương muốn chạy theo thì tỳ nữ kia vội quỳ xuống nói, “Phu nhân, vương phi đã dặn dò nô tỳ phải bảo vệ ngài, nếu phu nhân bị thương chỉ một cọng tóc nô tỳ thôi cũng không sống nổi!” Bộ dáng kia giống như nếu Đỗ Thu Nương dám động một bước thì nàng ta sẽ bị róc xương lóc thịt ngay lập tức.
Đột nhiên Đỗ Thu Nương cảm thấy bụng đau âm ỉ không ngừng. Nàng sợ hài tử trong bụng có chuyện, vội hít sâu không dám động, một hồi sau mới bớt.
Bên ngoài người tới người đi nhốn nháo, náo động không dứt, trong mật thất lại yên tĩnh một cách lạ thường, chỉ có tiếng hít thở. Đỗ Thu Nương lo lắng cho Phạm Trường An nhưng sợ chạy đi sẽ động thai khí ảnh hưởng tới hài tử, đành đứng đợi, cảm giác cực kỳ giày vò.
Hồi lâu sau, Đỗ Thu Nương nói với nô tỳ kia, “Hiện giờ hai vị chủ tử của ngươi và phụ thân của hài tử trong bụng ta đang gặp nguy hiểm ngoài kia. Chủ nhân của ngươi dặn ngươi không cho ta đi ra ngoài, nhưng không nói ngươi không ra. Ngươi hẳn phải cho ta biết tình hình bên ngoài thế nào, nếu không ta làm sao an tâm được!”
Lúc đầu nô tỳ kia còn kiên trì không chịu đi, sau Đỗ Thu Nương lại khuyên một hồi, mới dặn Đỗ Thu Nương nhất định không được đi ra ngoài, rồi rút nhuyễn kiếm mang theo bên người ra, lặng lẽ đi.
Ước chừng nửa canh giờ sau, nô tỳ kia mới trở về nói với Đỗ Thu Nương, “Phu nhân mau đi theo nô tỳ!”
Đỗ Thu Nương ra ngoài mới thấy ở góc tây nam của vương phủ đang có ánh lửa ngút trời, nha hoàn thị vệ rối rít chạy tới chạy lui chữa lửa. Nô tỳ kia lại nói, “Vương gia muốn bắt sống, nhưng bọn thích khách đều là tử sĩ đã tự sát hết rồi! Vương gia bị thương nặng hôn mê không tỉnh, Phạm thiếu gia và Trương đại nhân chỉ bị thương sơ sơ không đáng ngại, phu nhân đừng quá lo lắng!”
“Còn vương phi thì sao….” Đỗ Thu Nương không thấy Thục vương phi bèn hỏi. Nô tỳ kia suýt khóc nấc lên, cố nén nước mắt nói, “Vương phi chắn một kiếm cho vương gia, bị đâm vào giữa ngực, hiện tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc. Bọn thích khách đáng hận kia muốn đuổi tận giết tuyệt, phóng hỏa khắp vương phủ, hiện vương gia và vương phi đều bị thương nặng, cũng may còn Trắc vương phi có thể làm chủ mới không dẫn tới hỗn loạn.”
Đỗ Thu Nương đã vô tâm lo chuyện vương phủ, một lòng muốn gặp Phạm Trường An. Nàng vừa vào trong viện của Tề Nhạc đã nghe thấy tiếng khóc kinh thiên động địa của của nhóm nữ nhân. Sau đó có một giọng nữ quát to, “Vương gia vẫn còn sống sờ sờ ở đây, các ngươi khóc cái gì? Còn sức thì về phòng trông hài tử đi, đừng để bọn nhỏ sợ hãi! Mau về phòng hết đi!”
Đỗ Thu Nương nhớ ra người này hẳn là Thần trắc phi, muội muội ruột của Thục vương phi, tính tình mạnh mẽ hơn Thục vương phi nhiều. Thấy Đỗ Thu Nương bước vào, vẻ mặt của Thần trắc phi vẫn nhàn nhạt, chỉ vào trong phòng nói, “Phạm thiếu gia ở bên trong.”
Đỗ Thu Nương mới bước vào phòng đã bị mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi thiếu chút nữa nôn ra, đến khi thấy Phạm Trường An bình yên vô sự đứng đó mới yên lòng.
Đỗ Thu Nương lại gần mới thấy trên người Phạm Trường An và Trương Bác Hưng đều có vài vết đao. Trương Bác Hưng xuất thân văn nhân, không có bản lĩnh gì, nên có vẻ thảm hơn nhiều, tay bị thương được cố định trước ngực, tóc tai thì rối bù, chẳng khác gì một thư sinh nghèo túng, chật vật đứng bên cạnh Phạm Trường An, làm nền cho Phạm Trường An trông vẫn còn tuấn tú chán.
Đỗ Thu Nương thầm nói: cám ơn trời đất, ngốc tử nhà nàng không bị gì.
Tề Nhạc đang nằm trên giường, khuôn mặt không chút sức sống, áo lót trắng tinh bị máu nhuộm thành màu đỏ tươi, nhưng trong tay vẫn ôm một quyển trục không buông.
Thục vương phi thì được đặt trên tháp nhỏ cách đó không xa. Hai con người chỉ hai canh giờ trước vẫn tràn đầy sức sống giờ lại trắng bệch chẳng khác gì hai tờ giấy.
“Hai người họ…. Không sao chứ?” Đỗ Thu Nương ngập ngừng hỏi.
“Ta chỉ có thể làm tới đó, còn lại phải chờ thái y tới!” Phạm Trường An nói nhỏ, “Lần này náo loạn lớn như vậy, hoàng thượng không muốn để ý tới cũng không được rồi!”
Đỗ Thu Nương thở phào một hơi, nắm lấy tay Phạm Trường An, sợ hãi nói, “Cũng may chàng không sao….” Đỗ Thu Nương nắm tay Phạm Trường An nói, dần dần cảm giác có thứ gì đó ướt ướt ấm ấm. Nàng kinh hãi vội kéo ống tay áo hắn lên xem thử, lập tức thấy trên tay hắn có một vết thương rất lớn, máu tươi đang nhỏ từng giọt không ngừng từ đó….
“Ta… Ta quên đã bị đao chém! Thu Nương ta bị thương….” Phạm Trường An đột nhiên ôm lấy Đỗ Thu Nương nói, rồi té nhào xuống đất, bất tỉnh.
Sau, theo lời Trương Bác Hưng kể thì ngày đó có tổng cộng hơn mười thích khách tới ám sát Tề Nhạc. Thích khách xuất hiện đột ngột, trong ba người, chỉ có Phạm Trường An là giỏi võ nhất, thái tử thứ hai, Trương Bác Hưng tệ nhất không biết gì. Vì vậy Trương Bác Hưng vô tình trở thành cục nợ của Phạm Trường An. Phạm Trường An vừa đánh vừa phải lo bảo vệ Trương Bác Hưng, một địch một đám. Đến khi viện binh tới thì Thục vương và Thục vương phi đều đã bị thương. Phạm Trường An lại từ hộ vệ biến thành đại phu vội vội vàng vàng cứu người….
Tên ngốc này thật là….
Phạm Trường An ngủ thẳng một giấc tới tận sáng hôm sau mới tỉnh. Lúc đầu hắn còn mờ mịt không biết đang ở đâu, khi thấy Đỗ Thu Nương lập tức chu môi nhào vào ngực nàng, kể lể, “Thu Nương, thích khách hung quá! Ta sợ!”
Từ khi Đỗ Thu Nương mang thai, vòng một đầy đặn hơn xưa rất nhiều. Phạm Trường An không được ăn thịt, lại bắt đầu thích chơi trò chôn đầu vào ngực nàng thế này. Đỗ Thu Nương thấy hắn nhào tới, bèn vươn tay cản lại, hung hăng nói, “Phạm Trường An, chàng thôi giả bộ đi!”
Phạm Trường An bĩu môi, ôm Đỗ Thu Nương nói, “Cũng may không có việc gì, bằng không ta thành đại hiệp cụt tay mất! Giờ ta bị thương một tay làm sao tắm rửa đây….”
Đỗ Thu Nương cười thầm, chỉ tay vào trán hắn nói, “Để ta tắm cho chàng!”
Đang yên đang lành đi ăn bữa tiệc tiễn đưa lại suýt thành hai xác bốn mạng, nghĩ tới đã thấy xui rồi. Đỗ Thu Nương và Phạm Trường An về tới nhà, hai họ Đỗ, Phạm biết chuyện đều tới thăm, đều nói ‘A di đà Phật’.
Đến trưa Trương Bác Hưng mới về, lúc bước vào thiếu chút nữa vấp phải bậc cửa, động tới vết thương trên tay, đau như đứt từng khúc ruột.
Đỗ Thu Nương nhớ ra sau khi Phạm Trường An té xỉu, nàng vội vàng đưa hắn về nhà, không rõ mọi chuyện sau đó lắm, bèn hỏi Trương Bác Hưng thử.
“Thật là xui xẻo!” Trương Bác Hưng mắng, “Đang uống rượu thì gặp giết người phóng hỏa. Giờ Thục vương và Thục vương phi đều hôn mê không tỉnh, phòng ở bị đốt vài gian, chết mất mấy lương đễ. Trong đó còn có một lương đễ đang mang thai, một xác hai mạng, thật là đáng thương!”
“Bọn họ có bị bắt đi Thục Châu nữa không?’ Đỗ Thu Nương cau mày hỏi.
“Đi gì nổi nữa mà đi!”
Chuyện đã kinh động tới hoàng thượng, bởi vì thương thế của Thục vương quá nặng, hoàng đế cũng sợ đây là lần cuối được thấy mặt hắn vội vã chạy tới thăm. Vừa thấy Thục vương sắc mặt trắng bệch nằm trên giường đã rất xúc động. Hoàng thượng thấy hắn cứ nắm một quyển trục không buông, bèn kéo ra xem thử, vừa nhìn lập tức rơi nước mắt: người trong bức họa là hoàng hậu đã mất của hắn.
Thần trắc phi thấy hoàng thượng, bắt đầu khóc nói: mỗi ngày Tề Nhạc đều ngắm bức họa của tiền hoàng hậu lấy nước mắt rửa mặt, trước khi bất tỉnh hắn đã dặn đi dặn lại nếu hắn có chuyện gì, nhất định phải giúp hắn cầu xin hoàng thượng tha thứ cho hắn vì không thể tận hiếu này nọ vân vân.
Hoàng thượng không biết có phải bị bức họa của tiền hoàng hậu làm xúc động hay không, mà nhất thời cảm thấy thật có lỗi với nhi tử này, vội hạ lệnh điều tra kỹ chuyện này.
Bá quan trong triều phần lớn đều gió chiều nào theo chiều ấy, thấy thánh thượng ra lệnh như vậy, lập tức có người âm thầm bàn luận thái tử luôn khiêm tốn làm việc theo lễ nghi, bỗng nhiên thời gian gần đây giống như bị trúng tà, hay đúng hơn là trúng vu cổ. Người này một tiếng người kia một tiếng, rốt cuộc truyền tới tai hoàng thượng. Hoàng thượng bèn cho người lục soát Đông cung, không ngờ tìm thấy một con rối rách mướp bị chôn sâu dưới đất, viết tục danh và ngày sinh của Tề Nhạc. Nếu chỉ có Tề Nhạc không thì không nói, quan trọng là bên cạnh đó còn có một con viết tên thánh thượng….
Hoàng đế ngẫm lại mấy ngày trước mình cứ giận dữ nóng nảy khác thường, lại nghĩ tới bộ dáng không tỉnh táo của hoàng hậu đã mất và phế thái tử càng thêm tin tưởng có kẻ hạ vu cổ.
“Cũng coi như được phúc trong họa!” Trương Bác Hưng nhỏ giọng nói, “Đáng thương nhất là hài tử trong bụng của vị lương đễ kia, chưa kịp ra đời đã bỏ mạng. Ta từng thấy nàng ta một lần rồi, xinh đẹp hơn vương phi và trắc phi nhiều, Thục vương cũng yêu thương nàng ta nhất. Đúng là hồng nhan bạc mệnh!”
Trương Bác Hưng than ngắn thở dài một hồi. Sau khi hắn đi, Đỗ Thu Nương nhảy dựng lên bá cổ Phạm Trường An nổi cơn lôi đình lắc mạnh cổ hắn qua lại, “Phạm Trường An, chàng đúng là tên ngốc, để Tề Nhạc bắt làm con rối! Nương hắn, đừng để ta gặp lại hắn, bằng không thấy một lần chém một lần! Khốn kiếp!”
Phạm Trường An bị lắc tới tai ù đầu váng, hồi lâu sau mới ngơ ngác nhìn Đỗ Thu Nương nói, “A?”
Đỗ Thu Nương cười cười thầm nghĩ, nếu lần đầu tiên đã giải quyết được vấn đề thì cần gì phải nhớ tới lần thứ ba! Trong tờ giấy gửi Tề Nhạc, nàng chỉ viết tổng cộng có hai từ, ‘tiên hoàng hậu’ và ‘vu cổ’.
Đỗ Thu Nương đợi hai ngày liền Tề Nhạc vẫn im hơi lặng tiếng. Đến ngày cuối cùng, Tề Nhạc làm một bàn tiệc cực kỳ khiêm tốn, chỉ mời Phạm Trường An, Đỗ Thu Nương, và Trương Bác Hưng.
Sau khi uống vài ly Phạm Trường An không biết bị trúng cái gì, ôm Tề Nhạc nói, “Đời này vô duyên làm huynh đệ, mong kiếp sau có duyên gặp lại….” Hắn thao thao bất tuyệt hồi lâu đến mức khiến Tề Nhạc cứ co giật khóe mắt liên tục. Đỗ Thu Nương giải thích Phạm Trường An có tật xấu hễ uống rượu vào là lại nói lung tung Tề Nhạc mới an tâm.
Đỗ Thu Nương thấy Phạm Trường An đang định nhào tới ôm nàng thì lập tức duỗi chân chắn lại. Phạm Trường An linh hoạt né ra trực tiếp nhào về phía Trương Bác Hưng, cười nói, “Hì hì, Thu Nương, sao nàng lại ở đây?”
Đỗ Thu Nương thấy ba nam nhân đã uống say, đêm cũng khuya bèn ngỏ ý cáo từ. Thục vương phi lại cười nói không sao, chuyện của nam nhân nữ nhân không xen vào được, rủ nàng đi dạo hoa viên một lát.
“Ta thường nghe vương gia nhắc tới Phạm thiếu gia và Phạm thiếu phu nhân.” Thái tử phi có phong thái động lòng người, nói năng tự có một cỗ quý khí, lại hiền hòa dễ thân, khoát tay Đỗ Thu Nương nói, “Thật sự ta rất hâm mộ Phạm thiếu phu nhân….”
“Vương phi cứ kêu ta Thu Nương là được rồi!” Đỗ Thu Nương cười một tiếng, nói, “Vương gia quyền cao chức trọng, vương phi lại dịu dàng đoan trang, tuy lúc này gặp chút khó khăn, nhưng tin tưởng vương gia là người tốt ắt sẽ được ông trời phù hộ, tương lai sẽ được hưởng phúc!”
Thục vương phi nghe vậy cũng thấy thoải mái hơn nhiều, khoát tay cười nói, “Ta nói không phải vương quyền. Đối với nữ nhân, cả đời chỉ cầu có được trượng phu thương yêu, nhi tôn hiếu thuận là đủ rồi. Không nói gạt ngươi, trước khi ngươi tới ta thường nghe có người nói, Phạm Tử Chính tài thì tài đó, đáng tiếc trong nhà có một ‘đố phụ’ vừa hung hãn vừa hay ghen. Phạm Tử Chính cực kỳ sợ nương tử nên không được khí phách cho lắm. Nay ta thấy, phải nói là hắn hết sức yêu thương, nâng niu thê tử mới đúng.… Không giống ta, muốn được vương gia yêu, thì phải luôn tỏ vẻ hào phóng hiền lương, không thể lộ ra nửa phần ghen tức!”
Đỗ Thu Nương nghĩ tới đánh giá của dân chúng đối với thái tử phi ở đời trước là hiền lương thục đức, đoan trang hào phóng, không ngờ lại nói những lời này, nên khá ngạc nhiên. Thục vương phi tự giễu cười, “Ngươi đừng ngạc nhiên, ta thấy ngươi không phải người làm bộ làm tịch như nhiều kẻ khác mới nói với ngươi những lời này. Đông cung lớn như vậy, ta thật sự là chán muốn chết rồi, đi cũng tốt!”
Trên mặt Thục vương phi hiện ra cô đơn nhàn nhạt. Đỗ Thu Nương vốn không hiểu lắm, muốn an ủi lại không biết phải nói gì. Thục vương phi lại chuyển đề tài tới đứa bé trong bụng nàng, khen nàng có phúc. Hai người tán gẫu một hồi, cho đến lúc nghe thấy tiếng mõ báo hiệu canh ba. Đỗ Thu Nương thầm nghĩ: ba người này thật là, ngày mai Thục vương phải bôn ba đường dài mà còn uống. Nàng đang đang định mở miệng cáo từ, đột nhiên nghe một hồi náo động.
Lúc này Đỗ Thu Nương mới phát hiện hai người đã đi cách xa bàn tiệc. Không biết rốt cuộc chỗ đó đã xảy ra chuyện gì. Thục vương phi hết sức trấn định kêu tỳ nữ bên cạnh đi xem đã có chuyện gì. Tỳ nữ kia chạy vội vàng chạy đi, chốc lát sau đã lảo đảo trở về, kinh hoảng nói, “Vương phi, có thích khách lẻn vào vương phủ! Vương gia kêu nương nương và Phạm phu nhân mau tìm một chỗ an toàn trốn đi!”
Đỗ Thu Nương cả kinh không biết là kẻ nào có mắt không tròng cả gan tới ám sát Tề Nhạc ngay đêm trước ngày hắn đi. Đỗ Thu Nương đang định chạy tới chỗ Phạm Trường An thì Thục vương phi đã kéo nàng lại nói, “Ngươi đang mang thai, không nên tới chỗ đó!”
Thục vương phi vừa nói vừa kéo Đỗ Thu Nương tới một ngọn núi giả. Thục vương phi nhấn chốt mở mật thất, nhét Đỗ Thu Nương vào, để tỳ nữ ở lại trông Đỗ Thu Nương, rồi chạy đi.
Đỗ Thu Nương muốn chạy theo thì tỳ nữ kia vội quỳ xuống nói, “Phu nhân, vương phi đã dặn dò nô tỳ phải bảo vệ ngài, nếu phu nhân bị thương chỉ một cọng tóc nô tỳ thôi cũng không sống nổi!” Bộ dáng kia giống như nếu Đỗ Thu Nương dám động một bước thì nàng ta sẽ bị róc xương lóc thịt ngay lập tức.
Đột nhiên Đỗ Thu Nương cảm thấy bụng đau âm ỉ không ngừng. Nàng sợ hài tử trong bụng có chuyện, vội hít sâu không dám động, một hồi sau mới bớt.
Bên ngoài người tới người đi nhốn nháo, náo động không dứt, trong mật thất lại yên tĩnh một cách lạ thường, chỉ có tiếng hít thở. Đỗ Thu Nương lo lắng cho Phạm Trường An nhưng sợ chạy đi sẽ động thai khí ảnh hưởng tới hài tử, đành đứng đợi, cảm giác cực kỳ giày vò.
Hồi lâu sau, Đỗ Thu Nương nói với nô tỳ kia, “Hiện giờ hai vị chủ tử của ngươi và phụ thân của hài tử trong bụng ta đang gặp nguy hiểm ngoài kia. Chủ nhân của ngươi dặn ngươi không cho ta đi ra ngoài, nhưng không nói ngươi không ra. Ngươi hẳn phải cho ta biết tình hình bên ngoài thế nào, nếu không ta làm sao an tâm được!”
Lúc đầu nô tỳ kia còn kiên trì không chịu đi, sau Đỗ Thu Nương lại khuyên một hồi, mới dặn Đỗ Thu Nương nhất định không được đi ra ngoài, rồi rút nhuyễn kiếm mang theo bên người ra, lặng lẽ đi.
Ước chừng nửa canh giờ sau, nô tỳ kia mới trở về nói với Đỗ Thu Nương, “Phu nhân mau đi theo nô tỳ!”
Đỗ Thu Nương ra ngoài mới thấy ở góc tây nam của vương phủ đang có ánh lửa ngút trời, nha hoàn thị vệ rối rít chạy tới chạy lui chữa lửa. Nô tỳ kia lại nói, “Vương gia muốn bắt sống, nhưng bọn thích khách đều là tử sĩ đã tự sát hết rồi! Vương gia bị thương nặng hôn mê không tỉnh, Phạm thiếu gia và Trương đại nhân chỉ bị thương sơ sơ không đáng ngại, phu nhân đừng quá lo lắng!”
“Còn vương phi thì sao….” Đỗ Thu Nương không thấy Thục vương phi bèn hỏi. Nô tỳ kia suýt khóc nấc lên, cố nén nước mắt nói, “Vương phi chắn một kiếm cho vương gia, bị đâm vào giữa ngực, hiện tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc. Bọn thích khách đáng hận kia muốn đuổi tận giết tuyệt, phóng hỏa khắp vương phủ, hiện vương gia và vương phi đều bị thương nặng, cũng may còn Trắc vương phi có thể làm chủ mới không dẫn tới hỗn loạn.”
Đỗ Thu Nương đã vô tâm lo chuyện vương phủ, một lòng muốn gặp Phạm Trường An. Nàng vừa vào trong viện của Tề Nhạc đã nghe thấy tiếng khóc kinh thiên động địa của của nhóm nữ nhân. Sau đó có một giọng nữ quát to, “Vương gia vẫn còn sống sờ sờ ở đây, các ngươi khóc cái gì? Còn sức thì về phòng trông hài tử đi, đừng để bọn nhỏ sợ hãi! Mau về phòng hết đi!”
Đỗ Thu Nương nhớ ra người này hẳn là Thần trắc phi, muội muội ruột của Thục vương phi, tính tình mạnh mẽ hơn Thục vương phi nhiều. Thấy Đỗ Thu Nương bước vào, vẻ mặt của Thần trắc phi vẫn nhàn nhạt, chỉ vào trong phòng nói, “Phạm thiếu gia ở bên trong.”
Đỗ Thu Nương mới bước vào phòng đã bị mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi thiếu chút nữa nôn ra, đến khi thấy Phạm Trường An bình yên vô sự đứng đó mới yên lòng.
Đỗ Thu Nương lại gần mới thấy trên người Phạm Trường An và Trương Bác Hưng đều có vài vết đao. Trương Bác Hưng xuất thân văn nhân, không có bản lĩnh gì, nên có vẻ thảm hơn nhiều, tay bị thương được cố định trước ngực, tóc tai thì rối bù, chẳng khác gì một thư sinh nghèo túng, chật vật đứng bên cạnh Phạm Trường An, làm nền cho Phạm Trường An trông vẫn còn tuấn tú chán.
Đỗ Thu Nương thầm nói: cám ơn trời đất, ngốc tử nhà nàng không bị gì.
Tề Nhạc đang nằm trên giường, khuôn mặt không chút sức sống, áo lót trắng tinh bị máu nhuộm thành màu đỏ tươi, nhưng trong tay vẫn ôm một quyển trục không buông.
Thục vương phi thì được đặt trên tháp nhỏ cách đó không xa. Hai con người chỉ hai canh giờ trước vẫn tràn đầy sức sống giờ lại trắng bệch chẳng khác gì hai tờ giấy.
“Hai người họ…. Không sao chứ?” Đỗ Thu Nương ngập ngừng hỏi.
“Ta chỉ có thể làm tới đó, còn lại phải chờ thái y tới!” Phạm Trường An nói nhỏ, “Lần này náo loạn lớn như vậy, hoàng thượng không muốn để ý tới cũng không được rồi!”
Đỗ Thu Nương thở phào một hơi, nắm lấy tay Phạm Trường An, sợ hãi nói, “Cũng may chàng không sao….” Đỗ Thu Nương nắm tay Phạm Trường An nói, dần dần cảm giác có thứ gì đó ướt ướt ấm ấm. Nàng kinh hãi vội kéo ống tay áo hắn lên xem thử, lập tức thấy trên tay hắn có một vết thương rất lớn, máu tươi đang nhỏ từng giọt không ngừng từ đó….
“Ta… Ta quên đã bị đao chém! Thu Nương ta bị thương….” Phạm Trường An đột nhiên ôm lấy Đỗ Thu Nương nói, rồi té nhào xuống đất, bất tỉnh.
Sau, theo lời Trương Bác Hưng kể thì ngày đó có tổng cộng hơn mười thích khách tới ám sát Tề Nhạc. Thích khách xuất hiện đột ngột, trong ba người, chỉ có Phạm Trường An là giỏi võ nhất, thái tử thứ hai, Trương Bác Hưng tệ nhất không biết gì. Vì vậy Trương Bác Hưng vô tình trở thành cục nợ của Phạm Trường An. Phạm Trường An vừa đánh vừa phải lo bảo vệ Trương Bác Hưng, một địch một đám. Đến khi viện binh tới thì Thục vương và Thục vương phi đều đã bị thương. Phạm Trường An lại từ hộ vệ biến thành đại phu vội vội vàng vàng cứu người….
Tên ngốc này thật là….
Phạm Trường An ngủ thẳng một giấc tới tận sáng hôm sau mới tỉnh. Lúc đầu hắn còn mờ mịt không biết đang ở đâu, khi thấy Đỗ Thu Nương lập tức chu môi nhào vào ngực nàng, kể lể, “Thu Nương, thích khách hung quá! Ta sợ!”
Từ khi Đỗ Thu Nương mang thai, vòng một đầy đặn hơn xưa rất nhiều. Phạm Trường An không được ăn thịt, lại bắt đầu thích chơi trò chôn đầu vào ngực nàng thế này. Đỗ Thu Nương thấy hắn nhào tới, bèn vươn tay cản lại, hung hăng nói, “Phạm Trường An, chàng thôi giả bộ đi!”
Phạm Trường An bĩu môi, ôm Đỗ Thu Nương nói, “Cũng may không có việc gì, bằng không ta thành đại hiệp cụt tay mất! Giờ ta bị thương một tay làm sao tắm rửa đây….”
Đỗ Thu Nương cười thầm, chỉ tay vào trán hắn nói, “Để ta tắm cho chàng!”
Đang yên đang lành đi ăn bữa tiệc tiễn đưa lại suýt thành hai xác bốn mạng, nghĩ tới đã thấy xui rồi. Đỗ Thu Nương và Phạm Trường An về tới nhà, hai họ Đỗ, Phạm biết chuyện đều tới thăm, đều nói ‘A di đà Phật’.
Đến trưa Trương Bác Hưng mới về, lúc bước vào thiếu chút nữa vấp phải bậc cửa, động tới vết thương trên tay, đau như đứt từng khúc ruột.
Đỗ Thu Nương nhớ ra sau khi Phạm Trường An té xỉu, nàng vội vàng đưa hắn về nhà, không rõ mọi chuyện sau đó lắm, bèn hỏi Trương Bác Hưng thử.
“Thật là xui xẻo!” Trương Bác Hưng mắng, “Đang uống rượu thì gặp giết người phóng hỏa. Giờ Thục vương và Thục vương phi đều hôn mê không tỉnh, phòng ở bị đốt vài gian, chết mất mấy lương đễ. Trong đó còn có một lương đễ đang mang thai, một xác hai mạng, thật là đáng thương!”
“Bọn họ có bị bắt đi Thục Châu nữa không?’ Đỗ Thu Nương cau mày hỏi.
“Đi gì nổi nữa mà đi!”
Chuyện đã kinh động tới hoàng thượng, bởi vì thương thế của Thục vương quá nặng, hoàng đế cũng sợ đây là lần cuối được thấy mặt hắn vội vã chạy tới thăm. Vừa thấy Thục vương sắc mặt trắng bệch nằm trên giường đã rất xúc động. Hoàng thượng thấy hắn cứ nắm một quyển trục không buông, bèn kéo ra xem thử, vừa nhìn lập tức rơi nước mắt: người trong bức họa là hoàng hậu đã mất của hắn.
Thần trắc phi thấy hoàng thượng, bắt đầu khóc nói: mỗi ngày Tề Nhạc đều ngắm bức họa của tiền hoàng hậu lấy nước mắt rửa mặt, trước khi bất tỉnh hắn đã dặn đi dặn lại nếu hắn có chuyện gì, nhất định phải giúp hắn cầu xin hoàng thượng tha thứ cho hắn vì không thể tận hiếu này nọ vân vân.
Hoàng thượng không biết có phải bị bức họa của tiền hoàng hậu làm xúc động hay không, mà nhất thời cảm thấy thật có lỗi với nhi tử này, vội hạ lệnh điều tra kỹ chuyện này.
Bá quan trong triều phần lớn đều gió chiều nào theo chiều ấy, thấy thánh thượng ra lệnh như vậy, lập tức có người âm thầm bàn luận thái tử luôn khiêm tốn làm việc theo lễ nghi, bỗng nhiên thời gian gần đây giống như bị trúng tà, hay đúng hơn là trúng vu cổ. Người này một tiếng người kia một tiếng, rốt cuộc truyền tới tai hoàng thượng. Hoàng thượng bèn cho người lục soát Đông cung, không ngờ tìm thấy một con rối rách mướp bị chôn sâu dưới đất, viết tục danh và ngày sinh của Tề Nhạc. Nếu chỉ có Tề Nhạc không thì không nói, quan trọng là bên cạnh đó còn có một con viết tên thánh thượng….
Hoàng đế ngẫm lại mấy ngày trước mình cứ giận dữ nóng nảy khác thường, lại nghĩ tới bộ dáng không tỉnh táo của hoàng hậu đã mất và phế thái tử càng thêm tin tưởng có kẻ hạ vu cổ.
“Cũng coi như được phúc trong họa!” Trương Bác Hưng nhỏ giọng nói, “Đáng thương nhất là hài tử trong bụng của vị lương đễ kia, chưa kịp ra đời đã bỏ mạng. Ta từng thấy nàng ta một lần rồi, xinh đẹp hơn vương phi và trắc phi nhiều, Thục vương cũng yêu thương nàng ta nhất. Đúng là hồng nhan bạc mệnh!”
Trương Bác Hưng than ngắn thở dài một hồi. Sau khi hắn đi, Đỗ Thu Nương nhảy dựng lên bá cổ Phạm Trường An nổi cơn lôi đình lắc mạnh cổ hắn qua lại, “Phạm Trường An, chàng đúng là tên ngốc, để Tề Nhạc bắt làm con rối! Nương hắn, đừng để ta gặp lại hắn, bằng không thấy một lần chém một lần! Khốn kiếp!”
Phạm Trường An bị lắc tới tai ù đầu váng, hồi lâu sau mới ngơ ngác nhìn Đỗ Thu Nương nói, “A?”
Bình luận truyện