Cưới Trước Yêu Sau: Ông Xã Phúc Hắc Sủng Vợ Yêu

Chương 128: Ông xã, ôm một cái



Trằn trọc vài lần, Trì Tảo Tảo thật sự chịu không nổi, nhanh chóng hít thở không thông, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng đẩy Diệp Khuyết ra.

Giống như cũng cảm giác được cô không khỏe, Diệp Khuyết bỗng nhiên buông cô ra, nâng khuôn mặt nhỏ tinh xảo của cô hỏi, “Làm sao vậy?”

Trì Tảo Tảo được buông lỏng, lúc này mới thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.

Thở hổn hển vài lần, cô lắc đầu với anh, “Không có việc gì, chúng ta tiếp tục đi!”

Sau đó, chủ động hôn anh.

Diệp Khuyết, “……”

Thấy cô nhiệt tình như vậy, anh cũng không kém cỏi, hai người lại lần nữa trầm luân trong kích thích tuyệt vời.

Anh không dám động vào cô, nhưng chỉ hôn như thế này, sao có thể thỏa mãn nhu cầu lẫn nhau, vì vậy, cầm lòng không được, anh duỗi tay đưa vào trong quần áo của cô, nắm lấy bầu ngực đầy đặn tuyết trắng của Trì Tảo Tảo.

“Hắc!”

Ai biết, mới vừa nắm lấy, Trì Tảo Tảo đã cười ra tiếng, ngượng ngùng không thôi, ngừng hôn môi giữa chừng, cô nói, “Rất nhột.”

Diệp Khuyết, “……”

Trì Tảo Tảo đặt tay lên trên tay của anh, tay của anh, còn bao trùm ở chỗ bánh bao trước ngực cô, cô hỏi anh, “Anh vuốt có cảm giác gì? Cũng không nhỏ đi? Hẳn là không nhỏ đi? Em nghe người trong ký túc xá nói, cái này phải có đàn ông sờ nhiều thì mới có thể lớn được, đàn ông đều là thích lớn đúng không? Vậy anh sờ nhiều chút.”

“……”

Trời biết, hai người rõ ràng dục hỏa đốt người, Trì Tảo Tảo vừa nói xong, ngữ khí buồn cười mà đáng yêu, hơn nữa vẻ mặt đặc biệt ngốc đó, ai còn xuống tay được nữa?

Ngược lại, Diệp Khuyết giống như bị một chậu nước lạnh dội từ đỉnh đầu xuống, hoàn toàn không có kích thích và xúc động lúc trước.

Anh chuẩn bị thu tay về, nhưng mà Trì Tảo Tảo không cho, đè lại tay anh nói, “Anh lại không chơi nữa? Có phải anh ghét bỏ của em nhỏ hay không, anh vuốt không có cảm giác?”

“……” Anh không còn lời gì để nói.

Nhưng anh không nói lời nào, cô lại cho rằng anh thật sự ghét ngực của cô nhỏ, lập tức đã giận dỗi, đẩy anh ra ngồi ở một bên, “Dù sao em chỉ lớn được nhiêu đó, nếu anh không thích thì thôi, em sẽ xem như những lời anh nói với em lúc trước đều là đánh rắm.”

Cô đứng dậy, khập khiễng tránh ra.

Diệp Khuyết thờ ơ, nhìn bóng dáng nhỏ gầy của cô dần dần đi xa, anh nhẫn nhịn không được, khóe môi gợi lên tiếng cười.

Trên đời này, sao vẫn còn có tiểu gia hỏa đáng yêu như vậy chứ?

Anh thật là không có biện pháp với cô.

Thấy cô đi đường lung lay, giống như có thể té ngã bất cứ lúc nào, anh nhanh chóng đi tới, ôm chầm lấy eo cô.

Trì Tảo Tảo khó chịu tránh tay anh, “Anh ghét em thì đừng chạm vào em.”

Anh còn khiêu khích cô một chút, “Không tiếp tục chạm vào, làm sao làm nó to lên được?”

Gì?

Trì Tảo Tảo ngẩng đầu nhìn anh, “Vậy vừa rồi vì sao anh không tiếp tục nữa?”

Anh ta nghiêm túc nói, “Vừa rồi ngửi được một chút mùi vị.”

“……” Có ý gì? Anh nói cô hôi?

Trì Tảo Tảo trừng mắt nhìn anh, còn chưa hỏi ra miệng, chỉ thấy anh duỗi tay đặt ở giữa hai chân của cô, dùng sức đè, “Tiểu yêu tinh, ướt.”

Trong nháy mắt, mặt của Trì Tảo Tảo, thoắt một cái đỏ lên, cô xấu hổ và giận dữ giơ tay đánh anh, “Anh vô sỉ, Diệp Khuyết, lưu manh.”

“Chẳng lẽ anh nói sai rồi?”

Cô ngượng ngùng nhìn anh, “Đừng nói nữa, ghê tởm, mắc cỡ chết được.”

“Cho nên…” Anh giơ tay đỡ cô, nhéo cái mũi nhỏ của cô, “Nếu lại tiếp tục, em sẽ rất muốn, mà anh, sẽ cầm lòng không được, em còn nhỏ, trên người lại bị thương, anh luyến tiếc ăn em như vậy, từ từ, chờ thêm một đoạn thời gian nữa, được không?”

Trì Tảo Tảo quay đầu nhìn anh, “Vậy…… Anh vẫn là yêu em, đúng không?”

“Em nói đi?” Anh hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Cô mở rộng hai tay, nhào vào trong ngực anh, “Em đã biết mà, anh yêu nhất là khi dễ em, ông xã, chân em tê quá, ôm một cái.”

Tiểu quỷ bướng bỉnh.

Anh không nói hai lời, đưa tay bế cô lên theo kiểu công chúa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện