[Cường Ái Hệ Liệt 2] Ác Cảnh

Chương 10



Khi tỉnh lại cảm thấy sau khi đánh nhau với mấy tên côn đồ kia, trên người không chỗ nào không đau, vết thương trên lưng đau đớn như thiêu đốt vậy.

Tay lại bị còng ở sau lưng. Trương Hằng không nhìn thấy cổ tay bị còng, nhưng cũng phản ứng được, tuyệt đối đó là còng tay của cảnh sát. Bị còng nhiều lần, đây chính là trực giác xuất hiện.

Trước mắt ngay cả một cánh cửa sổ đều không có, không biết được bên ngoài hiện tại là ban ngày hay ban đêm, căn nhà tối tăm âm u đại khái giống như phòng thẩm vấn.

“Đầu năm nay đúng là khó khăn, cảnh sát cũng chơi trò bắt cóc.”

“Người ta nói đều không phải là ranh giới trắng đen phân minh, tụ lại cùng một chỗ, đều thành màu xám đi.”

“Mọi người đều biết nhau, có chuyện gì cứ nói rõ ra, hà tất phải làm đến bí mật như thế này, mang tôi đến nơi không thấy ánh mặt trời này. Hôm nay ngài muốn chỉ bảo tôi chuyện gì?” Trương Hằng nhìn khuôn mặt đối phương, kéo khóe miệng cười gằn từng chữ kêu lên thân phận hắn, “Cảnh sát Ngụy.”

Trương Hằng cùng với sở cảnh sát là đối thủ cũ, cảnh sát Ngụy Linh Kiệt đã công tác trên dưới ba mươi năm trong ngành, Trương Hằng không có khả năng không biết.

Ngụy Linh Kiệt kéo ghế ngồi đối diện trước mặt Trương Hằng.

“Hồng Lê Minh ở tổ điều tra đặc biệt, cậu rất thân với hắn phải không!?”

“Ân, có quen biết.”

“Gần đây các bang phái xã hội đen đấu đá nhau, cảnh sát Hồng được thể đục nước béo cò, lập lên không ít công lao. Hiện tại hắn rất có tiếng nói trong ngành, nhưng tiếp tục như vậy nữa, hắn có thể ngồi lên vị trí Cảnh sát trưởng là điều hiển nhiên.”

Ngụy Linh Kiệt nói thẳng.

Đã trói Trương Hằng lên ghế rồi, người là thịt cá, ta là dao thớt. Lần hành động này, Ngụy Linh Kiệt xem như dốc toàn lực, tuyệt không đi vòng vèo, một câu cuối cùng, trực tiếp nêu ra mấu chốt – vị trí Cảnh sát trưởng.

“Nếu như chỉ muốn làm Cảnh sát trưởng, chưa tính tới việc đấu không lại hắn. Thế nhưng hôm qua hắn chợt bắt đầu một hạng mục kiểm tra nội bộ cảnh sát, muốn tìm ra nội gian của bên xã hội đen lẻn vào. Cái này chính là chặn đường sống của tôi.” Ngụy Linh Kiệt bắn ra oán hận, âm trầm nói, “Tốt, nếu hắn muốn đuổi tận giết tuyệt, tôi đây cũng đành liều cái mạng già này, cùng lắm thì cá chết lưới rách.”

Trương Hằng sửng sốt một chút.

Suýt chút nhữa nhịn không được bật cười.

Hồng Lê Minh là con riêng của Hồng Diêm, bản thân hắn cũng đã ẩn dấu thân thế trong sở cảnh sát. Người như vậy, cư nhiên lại đứng đầu tra hạng mục nội gian, có thể nói là kẻ trộm hô bắt trộm.

Không nghĩ tới, khiến cho tên trộm nhỏ bé như Ngụy Linh Kiệt sợ hãi.

“Không nhìn ra cảnh sát Ngụy, thời gian dài như vậy, hóa ra chúng ta là anh em một nhà a? Sớm biết trước, chúng ta không phải đã có quan hệ giao thiệp với nhau.” Trương Hằng có chút hả hê cười.

Ngụy linh Kiệt âm trầm liếc hắn.

“Làm cảnh sát, lại không có ai quan hệ một chút cùng với bên xã hội đen. Tôi cũng không làm trái pháp luật, tối đa chỉ là thu chút tiền, tiện thể đưa vài đàn em từ trong nhà lao cứu ra thôi. Cảnh sát biết trước sự việc, cũng khiến cho bên kia không có nhiều tổn thất lớn. Không nghĩ tới tên khốn Hồng Lê Minh kia, ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không bỏ qua. Tra một chút liền nhắm ngay tôi làm mục tiêu.”

“Ha ha, họ Hồng kia cũng thật ác. Tôi là thấy hắn lấy việc công trả thù riêng, muốn đả kích đối thụ cạnh tranh chức Cảnh sát trưởng a!”

Trương Hằng nói lời này đương nhiên khiến cho Ngụy Linh Kiệt đồng cảm.

Ngụy Linh Kiệt hừ lạnh, hung tợn nói, “Hồng Lê Minh muốn bức tuyệt tôi, tôi trước tiên giết chết hắn.”

Giết chết Hồng Lê Minh?

Trương Hằng trong lòng nổi lên cảnh giác.

“Cảnh sát Ngụy, tôi và Hồng Lê Minh tuy quen biết nhau, nhưng ông cũng không biết, quen biết ở dạng tình huống gặp nhau là chém giết nhau a. Địch nhân của địch nhân là bằng hữu, ha ha, thật ra tôi với cảnh sát Ngụy chính là bạn bè đi.”

“Tôi cũng nghĩ như vậy.”

“Kia,” Trương Hằng lay động cổ tay, tiếng va chạm thanh thúy phát ra từ chiếc còng sắt, “Không thể cởi ra sao? Được rồi, chuyện của bọn côn đồ kia, cám ơn. Nếu không phải ông đúng lúc ra tay, tôi còn không biết sẽ thảm tới mức nào đâu.”

“Chuyện tối qua chỉ là trùng hợp. Lúc tôi tan ca, nhận được báo nguy vừa lúc gần đó, cũng không nghĩ tới cậu xảy ra chuyện. Tôi nhận được tin liền mang theo mấy người tới đưa cậu từ trên xe bọn chúng tới đây.”

Trương Hằng nghĩ có quỷ mới tin hắn, nào có chuyện trùng hợp như vậy.

Tám phần mười là Nguy Linh kiệt vì đối phó với Hồng Lê Minh, nhắm ngay hắn làm mục tiêu. Tối hôm qua lúc Trương Hằng tiến vào câu lạc bộ, e là đã có người của Ngụy Linh Kiệt theo dõi, chỉ là vừa lúc gặp phải chuyện của bọn côn đồ kia, Ngụy Linh Kiệt mới xuất đầu lộ diện, sau khi tới nơi vắng vẻ mới động thủ chặn xe cướp người.

Nhưng lão Ngụy muốn dạy dỗ Hồng Lê Minh, tại sao lại bắt cóc mình a?

Lẽ nào hắn biết quan hệ giữa mình với Hồng Lê Minh?

Trương Hằng hắn, ở trong lòng Hồng Lê Minh, không có quan trọng như vậy đâu!

Nghĩ như vậy, không biết trong lòng bỗng nhiên ê ẩm.

“Này, trước tiên mở còng tay cho tôi được không? Ngồi như vậy rất khó chịu.”

Trương Hằng tiếp tục lắc còng tay, phát ra tiếng vang ồn ào, cánh tay che dấu sau lưng ghế đang lặng lẽ cạy mở khóa.

“Bình tĩnh chớ nóng nảy, Trương lão đại. Còng tay tôi sẽ sớm mở cho cậu. Lần này nhờ Trương lão đại tới là có việc cần nhờ Trương lão đại giúp đỡ.”

“Muốn tôi giúp ông đối phó Hồng Lê Minh?”

“Đúng vậy.”

“Tôi cũng muốn giúp ông nha cảnh sát Ngụy. Nhưng tuy có tâm nhưng không có bản lĩnh này.” Trương Hằng lộ ra vẻ mặt cười khổ. “Ông suy nghĩ lại xem, nếu như tôi có thể đối phó Hồng Lê Minh thì tôi đã sớm giết chết hắn, còn đợi tới lúc hắn điều tra đến mức đóng cửa câu lạc bộ Thiên Đường Mỹ Lệ sao?”

Ở chỗ tối lúc Ngụy Linh Kiệt không nhìn đến, Trương Hằng lấy lò xò vặn thẳng, dựa vào cảm xúc mò mẫm xỏ vào trong lỗ khóa.

Lăn lộn mấy năm, việc bẻ khóa còng tay là kỹ năng cơ bản nhất cần có.

Đáng giận là tối hôm qua trong lúc ẩu đả, ngã trên mặt đất, không bị bị tên chết dẫm nào đạp một phát, cảm giác như xương ngón trỏ một bên bị rạn rồi. đầu ngón tay khẽ động liền ảnh hưởng tới vết thương đau muốn chết, cũng ảnh hưởng tới cảm giác nhạy bén cùng sự linh hoạt khi mở khóa.

Cọ cọ thanh lò xo được bẻ thẳng kia cả buổi cũng không cọ đúng điểm.

“Trương lão đại, tôi nói đều là thật. Tôi biết quan hệ giữa cậu cùng Hồng Lê Minh, không đơn giản như bên ngoài người ta nhìn thấy.” Nguy Linh Kiệt không nhanh không chậm vạch ra.

“Ông có ý gì?”

“Hồng Lê Minh mặt ngoài rõ ràng không ngừng truy đuổi cậu, thật ra mỗi lần đều vang dội như vậy. Tôi biết rất rõ những chiến tích to lớn của Hồng Lê Minh, từ khi hắn đến, phàm là mục tiêu nào bị hắn nhìn trúng, cuối cùng đều rất thảm. Chỉ có cậu là ngoại lệ duy nhất. Hắn hiện tại hao phí nhiều thứ vì cậu như vậy. Ngoại trừ việc kinh doanh của Thiên Đường Mỹ Lệ bị tạm dừng, mấy tên đàn em bị giữ lại vài ngày, những việc khác cũng không tổn hại chút nào.” Ngụy Linh Kiệt chậm rãi nói, “Cậu còn nói cho tôi, cậu với hắn không có một chút gì qua hệ sao?”

Hắn dùng ánh mắt giảo hoạt, khi hiểu rõ nội tình chằm chằm nhìn Trương Hằng.

Trương Hằng lạnh lùng nhìn hắn.

Mặt ngoài nhìn như cam chịu, kì thật lúc này, Trương lão đại đều tập trung tinh thần trên đầu ngón tay. Dựa vào ngón tay bị thương ở phía sau lưng phá loại khóa tinh xảo như vậy, thật sự rất khó khăn.

Những năm qua sống an nhàn sung sướng quen rồi, cơ hội chiến đấu thực tiễn ngày càng ít, kỹ năng sinh tồn dường như bị thụt lùi.

Trở về mấy năm trước, mở khóa còng tay này tính là cái gì? Chớp mắt thì giải quyết xong. Hiện tại mọi thứ đều có mấy tên đàn em làm thay, mình cũng sắp biến thành phế vật rồi. Ăn bát mì dê cũng có thể bị một nam nhân đùa giỡm, còn bị đánh, bị nhét vào sau xe, bị bắt cóc…

Quả nhiên là sống thì gian nan khổ cực, chết thoải mái.

“Hồng Lê Minh cùng cậu thật ra đã sớm âm thầm qua lại với nhau a!? Mặt ngoài giống như nước với lửa, trên thực tế lại hỗ trợ lẫn nhau. Hồng Lê Minh một mực dùng quyền lực để bảo hộ cậu.”

“Hắn bảo hộ tôi thì được cái gì?”

“Đương nhiên được lợi. Hắn làm ô dù cho cậu, cậu cho hắn thứ hắn muốn. Có lẽ là tiền, có lẽ là nữ nhân, biết đâu….” Ngụy Linh Kiệt liếc mắt nhìn Trương Hằng, khiến người khác dựng thẳng lông tơ. Hắn cười một cách không bình thường, giọng nói lộ ra điểm hạ lưu, “Cái mông của Trương lão đại cậu đã mê hoặc hắn.”

“Con mẹ nó ông!.” Trương Hằng bực bội hừ mạnh.

Trong lòng kinh ngạc.

Ngụy Linh Kiệt thực sự biết hắn cùng Hồng Lê Minh có loại quan hệ đó? Người nào tiết lộ? Điều tra ra được nhất định phải luộc sống lên ăn!

“Đừng nóng giận, Trương lão đại, chuyện vụ án phát sinh ở Thiên Đường Mỹ Lệ đêm hôm đó, cậu cùng Hồng Lê Minh phiên vân phúc vũ ở trên giường đều ghi âm lại làm lời khai.”

Trương Hằng chết lặng.

Thì ra cái tên ngu ngốc cần đem luộc sống chính là mình. Quả thực, ngay tại trước mặt mọi người ở Thiên Đường Mỹ Lệ nói ra những lời này.

Nhưng là…

“Ông đều tin?” Trương Hằng dùng ánh mắt nhìn Ngụy Linh Kiệt như một tên ngốc.

“Tuy tất cả mọi người đều nghĩ cậu bịa đặt, cố ý bôi đen Hồng Lê Minh. Nhưng tôi thì lại tin tưởng lời cậu nói là sự thật.”

Đối mặt với phần tín nhiệm hiếm thấy này, Trương Hằng tuyệt đối không có một chút cảm động nào, duy nhất chính là muốn X.

“Vì sao?”

“Tôi từng nhìn thấy biểu tình trên mặt Hồng Lê Minh lúc nhìn ảnh chụp của cậu.” Ngụy Linh Kiệt nhún vai, “Đừng nhìn tôi với ánh mắt đó, tôi cũng là nam nhân, hơn nữa còn là một người có thể ngửi được mùi vị của dục vọng. Tuy Hồng Lê Minh giả bộ nghiêm trang, dáng vẻ chính nghĩa bắt trói cậu, thế nhưng sau lần giao dịch súng ống đạn dược, tôi nhìn ra được có điểm kỳ lạ. Sau đó tôi bí mật quan sát hắn rất nhiều lần, mặc dù không dám tin tưởng, nhưng cuối cùng vẫn xác định, mỗi lần hắn nhìn hồ sơ cá nhân hoặc ảnh chụp của cậu, trong mắt ẩn nhẫn loại ham muốn tình dục mãnh liệt.”

“Kháo”. Trương Hằng sửng sốt, chỉ có thể thổ ra một từ này.

Hắn thật sự thất bại.

Mười lăm năm kinh nghiệm trong nghề…

“Trương lão đại, Hồng Lê Minh cường bạo cậu đúng không?”

Không hổ là người trong nghề, hỏi đúng trọng tâm câu chuyện, vừa tùy tiện lại trực tiếp nha.

Trương Hằng co rút gương mặt, khàn giọng hỏi “Tai sao ông biết là cường bạo?”

“Thấy thế nào cậu cũng không giống như loại người nguyện ý bị nam nhân dùng bộ phận sinh dục đâm vào mông như vậy.”

Ngài cảnh sát, ông có thể nói văn minh một chút không được sao?

“Tôi không muốn thảo luận loại đề tài này.”

“Tôi biết, là nam nhân, bị một người nam nhân khác cường bạo, chính là làm tổn thương đến tôn nghiêm của cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện