Cưỡng Đoạt
Chương 6: Mua sắm…
Lăng Sóc rất nhanh đã ăn sạch hộp cơm còn âm ấm, hương vị ngon ngoài sức tưởng tượng, chỉ là đối với hắn mà nói, ít quá đi. Giống như lúc nãy đang đánh nhau sảng khoái thì bị Diệp Đồng cắt ngang trớt quớt, bây giờ cơm cũng vậy, mới ăn được có mấy miếng, đã đem niềm vui của hắn cắt ngang, nhìn lại lần nữa, trong hộp cơm cách nhiệt đã chẳng còn cái gì.
Cái này thiệt là khiến cho người ta bực bội mà.
Trên mặt Lăng Sóc chẳng hề có lấy một tia xấu hổ khi cướp cơm của bạn học, thậm chí lời cám ơn còn không có, chỉ đem hộp cơm rỗng bỏ lại trên đùi Cốc Vũ, nói: “Ngon lắm, nhưng mà ít quá đi, thức ăn cũng hơi nguội.”
Có ai từng gặp qua người nào kiêu ngạo như vậy chưa? Cướp cơm của người khác ăn xong lại còn bày ra bộ dáng đường đường chính chính mà nói đồ ăn không nóng lại còn ít!
Lăng Sóc này ngạo mạn quá, bá đạo quá!
Trong mắt Cốc Vũ, kẻ cướp đồ của cậu cũng đều là kẻ ác giống như Diệp Đồng kia, nhưng mà trong ấn tượng, hình như cũng chỉ bị cướp một lần hồi mùa đông đó, lại còn kéo đi rửa tay. Sau đó, Diệp Đồng mặc kệ là ở trường hay là ở tiệm cơm của nhà cậu ta cũng không bao giờ để mắt nhìn đến cậu, cũng làm cho mấy người bạn học thành tích đội sổ không còn đánh cậu trút giận nữa! Điều này làm cho Cốc Vũ vui vẻ suốt một hồi lâu, cuối cùng cũng không còn phải lâu lâu lại mang thương thích về nhà.
Cốc Vũ nhìn người học sinh nam kia đi đến cái bàn cách vị trí của cậu hai chỗ, móc ra một cái điện thoại di động màu đen xinh đẹp từ trong hộc bàn, sau đó đi ra khỏi cửa cũng chẳng hề quay đầu lại.
Nhưng dù là như thế, Cốc Vũ không thể nào đoán ra học sinh kia là thái tử Lăng, kẻ khiến cho cả trường nhốn nháo, qua hết một năm, làm cho toàn bộ giáo viên nữ cùng học sinh nữ trong trường lúc nào cũng tim hồng bay phấp phới.
Bởi vì sau khi không nghe được những bạn nữ kia nhiều chuyện, Cốc Vũ căn bản cũng đã quên chuyện trong lớp có một học sinh chuyển đến.
Qua hơn một phút, Cốc Vũ cuống quít đem chuyện hộp cơm của mình bị cướp ném ra đằng sau, vội vàng quét lớp. Cậu sực nhớ ra, khuyến mãi giảm giá giấy vệ sinh với bột giặt chỉ kéo dài đến ba giờ chiều nay, nếu không tranh thủ, thì cậu không thể kịp giờ.
—
Cốc Vũ vốn rất tự ti, cũng không thích đến nơi đông người, cậu sợ hãi những ánh mắt cứ nhìn chằm chặp vào mình. Nhưng mà đối với chuyện có thể tiết kiệm tiền, cậu sẽ tự nhủ “không nhìn thấy không nhìn thấy” để tự an ủi thần kinh, tự cổ vũ bản thân, đi theo đoàn người vào siêu thị.
Cậu cầm một cái giỏ mua hàng, cúi đầu, nhìn vào danh mục những thứ cần mua thật cẩn thận, làm như là mình cũng chỉ là một người đi siêu thị thông thường. Chỉ là cách cậu làm quá lộ liễu, căn bản là bịt tai trộm chuông.
May mà, chưa đầy hai mươi ngày nữa là đến năm mới rồi, sự chú ý của mọi người đều bị núi hàng hóa đầy ắp thu hút.
Cốc Vũ cùng mọi người đi đến khu giảm giá, mắt có chút trợn tròn, mọi người nhanh chóng tràn qua, nhân viên bán hàng của siêu thị cầm loa đứng trước quầy giảm giá thông báo, giấy vệ sinh vốn hai mươi ba đồng một bọc bây giờ chỉ còn mười ba đồng, mỗi người được mua tối đa năm bọc, quả thực làm cho người ta động tâm.
Cốc Vũ ngốc nghếch đứng, nhìn giấy cuộn “bay tới bay lui” trên đầu mình. Rất muốn mở miệng nhờ người phía trước lấy giúp hai bọc, nhưng mà bờ môi của cậu mấp máy vài lần, vẫn không dám mở miệng, lại bị đẩy tới xô lui, xô dạt về phía trước.
Sau đó, cũng mua được hai bọc, nhưng muốn đi ra ngoài cũng rất khó.
Thật vất vả chen ra khỏi đám người đông như kiến cỏ, Cốc Vũ cúi người thở dốc, xoa xoa chân trái, trước khi đứng dậy thì chỉnh lại mắt kính đã bị lệch, mua thêm hai bịch bột giặt lớn nữa là đủ.
Rồi lại trải qua một lần chen chúc giành giật, lấy được hai bịch bột giặt bình thường với giá 2,7 đồng, Cốc Vũ cảm thấy rất hào hứng, nhưng lúc bước đi chân trái có chút đau, huống hồ đồ cậu cầm trên tay cũng có vẻ nặng. Nhưng mà cậu sợ không mua được hàng giảm giá, cho nên mới mua trước giấy vệ sinh cùng bột giặt rất nặng này.
“Này, Vũ què, mày ở đây làm gì?”
Cốc Vũđang thở dốc ngẩng đầu lên, đôi mắt sau gọng kính có chút mở to, có chút kinh hoàng, ánh mắt cũng bắt đầu tránh né.
Diệp Đồng nổi giận, rít nhỏ: “Mày điếc à? Tao cũng có ăn thịt mày đâu, mày sợ cái con khỉ?! Không phải tao chỉ hỏi tại sao mày đi siêu thị một mình thôi à?”
Đúng là tức chết cậu ta mà, khó lắm cậu ta mới tốt bụng định xách đồ dùm nó, nhưng mà cái tên Vũ què nhát như thỏ đế này không những vừa nhìn thấy cậu ta thì lộ ra ánh mắt sợ hãi, coi cậu ta là quỉ sao?! Hay là hơn một năm qua không đánh nên da nó bị ngứa? Đáng ghét. nếu không phải vì trong siêu thị có nhiều người, hơn nữa mẹ cậu ta còn đứng gần đó mua rau cải cậu ta chắc đánh người rồi!
Cốc Vũ lí nhí nói: “Mẹ bạn cho tôi phiếu mua hàng, nên thi xong tôi đến mua ít đồ.”
Diệp Đồng nhẹ liếc mắt nhìn Cốc Vũ xoa xoa chân trái, rồi lại nhìn đến giỏ hàng đặt dưới chân cậu chỉ có hai bọc giấy vệ sinh cùng hai bịch bột giặt, hỏi: “Mày còn muốn mua gì nữa?”
Cốc Vũ cũng không dám không đưa danh mục mấy thứ cậu viết xuống cho Diệp Đồng xem.
Diệp Đồng đẩy xe hàng trên tay qua một bên, giật lấy giỏ đựng đồ của Cốc Vũ nói: “Mày coi cái nào cần mua đi, tao lấy đồ lại dùm mày! Đúng là, cũng không nhìn người ngợm như thế nào, lại còn lựa lúc người ta chen chúc thế này mà đi mua đồ, con chừng què nữa bây giờ!”
Cốc Vũ vươn tay nhưng ngay cả vạt áo của Diệp Đồng cũng không có chụp được, Diệp Đồng cứ thế mà tự cho là đúng hòa vào dòng người giúp cậu mua đồ.
Cốc Vũ bất an đứng chờ ở một bên, trong đầu óc không được thông minh cho lắm của cậu vẫn còn đang nghĩ ngợi thì Diệp Đồng đã cầm những thứ cần mua đem về cho cậu, cũng còn chưa kịp nghĩ ra vì sao Diệp Đồng lại tự nhiên tốt bụng như vậy, vẫn cứ cảm thấy nếu mà gặp lại, sẽ bị Diệp Đồng đánh cho một trận đáp lễ vì lần xách đồ hộ này.
Diệp Đồng không có bất an như Cốc Vũ, nhưng thật ra trong lòng bất giác đã lấy đủ những đồ Cốc Vũ cần mua, chỉ là khi đụng đến những đồ dùng vệ sinh của nữ, mặt có chút đỏ, trong đáy lòng chửi Cốc Vũ một chặp. Nhưng mà nghĩđến tự bản thân đòi giúp, đành phải tìm đến khu bán nhãn hàng đó, vội vàng chụp lấy rồi chạy nhanh ra, buồn cười chính là, sau khi đi xa cậu ta còn nghe thấy được hai cô gái nói cậu mua giúp cho bạn gái, đúng là người đàn ông chân chính.
Những lời nói này làm cho tâm trạng kì quái của Diệp Đồng tốt hẳn ra. Nhưng mà cũng chẳng khá hơn được ba phút, vừa nhìn thấy Cốc Vũđứng nép ở trong góc như bị mọi người xua đuổi, trong lòng Diệp Đồng co thắt một cái mà không hiểu tại sao, cảm giác này, so với cái đêm mùa đông nọ nhìn theo bóng lưng Cốc Vũ bỏ chạy bất an còn buồn bực hơn, khắc sâu hơn. Sau lại nhớ tới lời hai cô gái kia nói, nếu như Cốc Vũ là con gái, cho dù cậu ấy có vừa xấu lại bị tật, ánh mắt của mình có phải cũng sẽ dừng lại trên người cậu ấy chăm sóc cho cậu ấy hay không?
—
Dì Diệp cười vui vẻ nói: “Tiểu Vũ, xe đạp của con chở đồ không tiện, không thì gởi đồ lên xe dì đi, có gì con đến tiệm lấy chở về nhà cũng tiện hơn.”
Cốc Vũ nhẹ nhàng gật đầu: “Cảm ơn dì Diệp.” Rồi quay qua Diệp Đồng, giọng nói nhỏ đi một chút: “Cảm ơn bạn, Diệp… Diệp Đồng.”
Diệp Đồng lúc đầu bởi vì tâm tình kì lạ ở siêu thị đã khiến cho tâm phiền ý loạn, bây giờ lại bị mẹ nhìn chằm chặp, mặt liền lạnh lùng, leo lên ghế phụ của chiếc xe bánh mì* ngồi.
Mắt dì Diệp cau chặt vài lần, thật sự là không thể hiểu được vì sao thằng con nhà mình không thích Cốc Vũ rất lễ độ này, rõ ràng đều là con trai, bằng tuổi nhau, ở chung một con hẻm, cùng học một trường, sao vậy nhi? Đó là dì còn không biết hai người còn học chung lớp, cách ba cái bàn là ngồi chung một chỗ.
—
Cốc Vũ dắt xe đạp, cúi đầu nhìn theo làn khói xả ra từ chiếc xe bánh mì, một cơn gió lạnh thấu xương xộc thẳng vào mặt, khiến Cốc Vũ lạnh run cầm cập.
Thình lình nghĩđến thái độ kì lạ của Diệp Đồng, cảm giác da đầu cũng tê rần, nghĩ ngợi, sẽ không phải bởi vì khi mua đồ vệ sinh cho mẹ của mình bị trêu chọc, cho nên mới lộ ra khuôn mặt đáng sợ này chứ?
Cốc Vũ cầu nguyện, trong khoảng thời gian nghỉ lễ mừng năm mới này giúp việc ở tiệm cơm nhà Diệp Đồng thì tuyệt đối đừng chạm mặt Diệp Đồng. Cậu chỉ muốn cùng mẹ trải qua một năm yên ổn, không muốn bị thương.
Nhưng mà lời cầu nguyện của cậu sẽ thành sao?
—
Xe bánh mì – 小面包车
Cái này thiệt là khiến cho người ta bực bội mà.
Trên mặt Lăng Sóc chẳng hề có lấy một tia xấu hổ khi cướp cơm của bạn học, thậm chí lời cám ơn còn không có, chỉ đem hộp cơm rỗng bỏ lại trên đùi Cốc Vũ, nói: “Ngon lắm, nhưng mà ít quá đi, thức ăn cũng hơi nguội.”
Có ai từng gặp qua người nào kiêu ngạo như vậy chưa? Cướp cơm của người khác ăn xong lại còn bày ra bộ dáng đường đường chính chính mà nói đồ ăn không nóng lại còn ít!
Lăng Sóc này ngạo mạn quá, bá đạo quá!
Trong mắt Cốc Vũ, kẻ cướp đồ của cậu cũng đều là kẻ ác giống như Diệp Đồng kia, nhưng mà trong ấn tượng, hình như cũng chỉ bị cướp một lần hồi mùa đông đó, lại còn kéo đi rửa tay. Sau đó, Diệp Đồng mặc kệ là ở trường hay là ở tiệm cơm của nhà cậu ta cũng không bao giờ để mắt nhìn đến cậu, cũng làm cho mấy người bạn học thành tích đội sổ không còn đánh cậu trút giận nữa! Điều này làm cho Cốc Vũ vui vẻ suốt một hồi lâu, cuối cùng cũng không còn phải lâu lâu lại mang thương thích về nhà.
Cốc Vũ nhìn người học sinh nam kia đi đến cái bàn cách vị trí của cậu hai chỗ, móc ra một cái điện thoại di động màu đen xinh đẹp từ trong hộc bàn, sau đó đi ra khỏi cửa cũng chẳng hề quay đầu lại.
Nhưng dù là như thế, Cốc Vũ không thể nào đoán ra học sinh kia là thái tử Lăng, kẻ khiến cho cả trường nhốn nháo, qua hết một năm, làm cho toàn bộ giáo viên nữ cùng học sinh nữ trong trường lúc nào cũng tim hồng bay phấp phới.
Bởi vì sau khi không nghe được những bạn nữ kia nhiều chuyện, Cốc Vũ căn bản cũng đã quên chuyện trong lớp có một học sinh chuyển đến.
Qua hơn một phút, Cốc Vũ cuống quít đem chuyện hộp cơm của mình bị cướp ném ra đằng sau, vội vàng quét lớp. Cậu sực nhớ ra, khuyến mãi giảm giá giấy vệ sinh với bột giặt chỉ kéo dài đến ba giờ chiều nay, nếu không tranh thủ, thì cậu không thể kịp giờ.
—
Cốc Vũ vốn rất tự ti, cũng không thích đến nơi đông người, cậu sợ hãi những ánh mắt cứ nhìn chằm chặp vào mình. Nhưng mà đối với chuyện có thể tiết kiệm tiền, cậu sẽ tự nhủ “không nhìn thấy không nhìn thấy” để tự an ủi thần kinh, tự cổ vũ bản thân, đi theo đoàn người vào siêu thị.
Cậu cầm một cái giỏ mua hàng, cúi đầu, nhìn vào danh mục những thứ cần mua thật cẩn thận, làm như là mình cũng chỉ là một người đi siêu thị thông thường. Chỉ là cách cậu làm quá lộ liễu, căn bản là bịt tai trộm chuông.
May mà, chưa đầy hai mươi ngày nữa là đến năm mới rồi, sự chú ý của mọi người đều bị núi hàng hóa đầy ắp thu hút.
Cốc Vũ cùng mọi người đi đến khu giảm giá, mắt có chút trợn tròn, mọi người nhanh chóng tràn qua, nhân viên bán hàng của siêu thị cầm loa đứng trước quầy giảm giá thông báo, giấy vệ sinh vốn hai mươi ba đồng một bọc bây giờ chỉ còn mười ba đồng, mỗi người được mua tối đa năm bọc, quả thực làm cho người ta động tâm.
Cốc Vũ ngốc nghếch đứng, nhìn giấy cuộn “bay tới bay lui” trên đầu mình. Rất muốn mở miệng nhờ người phía trước lấy giúp hai bọc, nhưng mà bờ môi của cậu mấp máy vài lần, vẫn không dám mở miệng, lại bị đẩy tới xô lui, xô dạt về phía trước.
Sau đó, cũng mua được hai bọc, nhưng muốn đi ra ngoài cũng rất khó.
Thật vất vả chen ra khỏi đám người đông như kiến cỏ, Cốc Vũ cúi người thở dốc, xoa xoa chân trái, trước khi đứng dậy thì chỉnh lại mắt kính đã bị lệch, mua thêm hai bịch bột giặt lớn nữa là đủ.
Rồi lại trải qua một lần chen chúc giành giật, lấy được hai bịch bột giặt bình thường với giá 2,7 đồng, Cốc Vũ cảm thấy rất hào hứng, nhưng lúc bước đi chân trái có chút đau, huống hồ đồ cậu cầm trên tay cũng có vẻ nặng. Nhưng mà cậu sợ không mua được hàng giảm giá, cho nên mới mua trước giấy vệ sinh cùng bột giặt rất nặng này.
“Này, Vũ què, mày ở đây làm gì?”
Cốc Vũđang thở dốc ngẩng đầu lên, đôi mắt sau gọng kính có chút mở to, có chút kinh hoàng, ánh mắt cũng bắt đầu tránh né.
Diệp Đồng nổi giận, rít nhỏ: “Mày điếc à? Tao cũng có ăn thịt mày đâu, mày sợ cái con khỉ?! Không phải tao chỉ hỏi tại sao mày đi siêu thị một mình thôi à?”
Đúng là tức chết cậu ta mà, khó lắm cậu ta mới tốt bụng định xách đồ dùm nó, nhưng mà cái tên Vũ què nhát như thỏ đế này không những vừa nhìn thấy cậu ta thì lộ ra ánh mắt sợ hãi, coi cậu ta là quỉ sao?! Hay là hơn một năm qua không đánh nên da nó bị ngứa? Đáng ghét. nếu không phải vì trong siêu thị có nhiều người, hơn nữa mẹ cậu ta còn đứng gần đó mua rau cải cậu ta chắc đánh người rồi!
Cốc Vũ lí nhí nói: “Mẹ bạn cho tôi phiếu mua hàng, nên thi xong tôi đến mua ít đồ.”
Diệp Đồng nhẹ liếc mắt nhìn Cốc Vũ xoa xoa chân trái, rồi lại nhìn đến giỏ hàng đặt dưới chân cậu chỉ có hai bọc giấy vệ sinh cùng hai bịch bột giặt, hỏi: “Mày còn muốn mua gì nữa?”
Cốc Vũ cũng không dám không đưa danh mục mấy thứ cậu viết xuống cho Diệp Đồng xem.
Diệp Đồng đẩy xe hàng trên tay qua một bên, giật lấy giỏ đựng đồ của Cốc Vũ nói: “Mày coi cái nào cần mua đi, tao lấy đồ lại dùm mày! Đúng là, cũng không nhìn người ngợm như thế nào, lại còn lựa lúc người ta chen chúc thế này mà đi mua đồ, con chừng què nữa bây giờ!”
Cốc Vũ vươn tay nhưng ngay cả vạt áo của Diệp Đồng cũng không có chụp được, Diệp Đồng cứ thế mà tự cho là đúng hòa vào dòng người giúp cậu mua đồ.
Cốc Vũ bất an đứng chờ ở một bên, trong đầu óc không được thông minh cho lắm của cậu vẫn còn đang nghĩ ngợi thì Diệp Đồng đã cầm những thứ cần mua đem về cho cậu, cũng còn chưa kịp nghĩ ra vì sao Diệp Đồng lại tự nhiên tốt bụng như vậy, vẫn cứ cảm thấy nếu mà gặp lại, sẽ bị Diệp Đồng đánh cho một trận đáp lễ vì lần xách đồ hộ này.
Diệp Đồng không có bất an như Cốc Vũ, nhưng thật ra trong lòng bất giác đã lấy đủ những đồ Cốc Vũ cần mua, chỉ là khi đụng đến những đồ dùng vệ sinh của nữ, mặt có chút đỏ, trong đáy lòng chửi Cốc Vũ một chặp. Nhưng mà nghĩđến tự bản thân đòi giúp, đành phải tìm đến khu bán nhãn hàng đó, vội vàng chụp lấy rồi chạy nhanh ra, buồn cười chính là, sau khi đi xa cậu ta còn nghe thấy được hai cô gái nói cậu mua giúp cho bạn gái, đúng là người đàn ông chân chính.
Những lời nói này làm cho tâm trạng kì quái của Diệp Đồng tốt hẳn ra. Nhưng mà cũng chẳng khá hơn được ba phút, vừa nhìn thấy Cốc Vũđứng nép ở trong góc như bị mọi người xua đuổi, trong lòng Diệp Đồng co thắt một cái mà không hiểu tại sao, cảm giác này, so với cái đêm mùa đông nọ nhìn theo bóng lưng Cốc Vũ bỏ chạy bất an còn buồn bực hơn, khắc sâu hơn. Sau lại nhớ tới lời hai cô gái kia nói, nếu như Cốc Vũ là con gái, cho dù cậu ấy có vừa xấu lại bị tật, ánh mắt của mình có phải cũng sẽ dừng lại trên người cậu ấy chăm sóc cho cậu ấy hay không?
—
Dì Diệp cười vui vẻ nói: “Tiểu Vũ, xe đạp của con chở đồ không tiện, không thì gởi đồ lên xe dì đi, có gì con đến tiệm lấy chở về nhà cũng tiện hơn.”
Cốc Vũ nhẹ nhàng gật đầu: “Cảm ơn dì Diệp.” Rồi quay qua Diệp Đồng, giọng nói nhỏ đi một chút: “Cảm ơn bạn, Diệp… Diệp Đồng.”
Diệp Đồng lúc đầu bởi vì tâm tình kì lạ ở siêu thị đã khiến cho tâm phiền ý loạn, bây giờ lại bị mẹ nhìn chằm chặp, mặt liền lạnh lùng, leo lên ghế phụ của chiếc xe bánh mì* ngồi.
Mắt dì Diệp cau chặt vài lần, thật sự là không thể hiểu được vì sao thằng con nhà mình không thích Cốc Vũ rất lễ độ này, rõ ràng đều là con trai, bằng tuổi nhau, ở chung một con hẻm, cùng học một trường, sao vậy nhi? Đó là dì còn không biết hai người còn học chung lớp, cách ba cái bàn là ngồi chung một chỗ.
—
Cốc Vũ dắt xe đạp, cúi đầu nhìn theo làn khói xả ra từ chiếc xe bánh mì, một cơn gió lạnh thấu xương xộc thẳng vào mặt, khiến Cốc Vũ lạnh run cầm cập.
Thình lình nghĩđến thái độ kì lạ của Diệp Đồng, cảm giác da đầu cũng tê rần, nghĩ ngợi, sẽ không phải bởi vì khi mua đồ vệ sinh cho mẹ của mình bị trêu chọc, cho nên mới lộ ra khuôn mặt đáng sợ này chứ?
Cốc Vũ cầu nguyện, trong khoảng thời gian nghỉ lễ mừng năm mới này giúp việc ở tiệm cơm nhà Diệp Đồng thì tuyệt đối đừng chạm mặt Diệp Đồng. Cậu chỉ muốn cùng mẹ trải qua một năm yên ổn, không muốn bị thương.
Nhưng mà lời cầu nguyện của cậu sẽ thành sao?
—
Xe bánh mì – 小面包车
Bình luận truyện