Cuồng Luyến Em
Chương 12
Editor: Vi Đạt @packha03
Beta: Behind @ha19626
Cuối cùng, vẫn là lương tâm của Quý Yên trỗi dậy, phát hiện ra Hứa Tri Nam vẫn còn ở bên kia. Không chừng những lời nói vui đùa của bọn họ khi nãy đều đã nghe được.
Thập Tứ vừa định mở miệng đã bị Quý Yên "đi đường quyền", huých mạnh vào khuỷu tay, lập tức hít một hơi khí lạnh: "CMN, cậu làm cái gì đấy!".
"Câm miệng". Quý Yên nhẹ giọng nói, Hứa Tri Nam đứng bên kia liếc mắt nhìn một cái.
Thập Tứ theo ánh mắt cô nàng nhìn qua, tiểu cô nương an tĩnh đứng ở bên kia đường, nghiêm túc nhìn vào màn hình di động Lâm Thanh Dã, một tay khác gắt gao nắm quần áo.
Anh giật mình, chợt hiểu rõ lời Quý Yên nói, bỗng chốc cảm thấy căng thẳng. Bình thường anh không có hành vi ngu ngốc như vậy.
Thập Tứ ngoan ngoãn ngậm miệng.
Bài hát mới vang lên được một phần ba đã kết thúc.
Hát xong đoạn cuối cùng của bài, Hứa Tri Nam bấm nút tắt ghi hình điện thoại.
Lâm Thanh Dã đem đàn guitar một lần nữa bỏ vào trong túi đựng đàn, ném cho nhân viên công tác quán bar, rồi từ trên khán đài nhảy xuống.
Hứa Tri Nam bất động, quét mắt nhìn một vòng khán giả bên dưới. Mấy cô gái ngồi gần sân khẩu giơ cánh tay cổ vũ kêu tên Lâm Thanh Dã cũng không có tiến lên.
Sau đó, Quý Yên từ trên ghế cao đứng dậy, chỉ vào mấy nữ sinh. Một mạch hướng Lâm Thanh Dã đi đến.
Trong quán bar, âm thanh dương cầm lại một lúc nữa vang lên, lấn át đi những âm thanh kêu gào của đám nữ sinh. Có lẽ nghe thấy tiếng gọi, Lâm Thanh Dã dừng bước chân, quay đầu lại, đi qua.
Quý Yên không tiếng động chìa ra ba ngón tay, ý bảo Thập Tứ chịu thua, nhanh nhanh trả tiền đánh cược.
Lâm Thanh Dã đứng ở trước mặt nữ sinh, cúi đầu, thần sắc khuôn mặt ảm đạm.
Bất chợt, nữ sinh kia không biết xoay sở làm sao, từ tầng hai nhìn xuống, chỉ có thể nhìn thấy miệng cô ta mấp máy, nói một đoạn rất dài, kết hợp với bộ dáng thành khẩn.
Sau đó Lâm Thanh Dã cười yếu ớt, Hứa Tri Nam đọc khẩu hình miệng của anh, nhìn thấy rõ lời anh nói - Thật xin lỗi.
Không chút để ý, trực tiếp xoay người đi lên tầng trên.
"A Nam." Hắn đứng ở cầu thang, nâng cánh tay lên: "Chất lượng video có tốt không?"
"Quay đẹp lắm." Hứa Tri Nam đi qua, đưa điện thoại cho anh.
Lâm Thanh Dã đã tính toán điều chỉnh tốc độ, nhanh chóng xem qua một lần, rồi đưa cho nhân viên hướng dẫn. Sau đó ôm lấy vai Hứa Tri Nam, một bên khác cùng Quý Yên và Thập Tứ nói: "Chúng tôi đi trước."
Nói xong lời tạm biệt, Thập Tứ nhìn hai người rời đi nói: "Ai u, cậu nghĩ xem những lời vừa rồi của chúng ta liệu cô ấy nghe được hay không?"
"Nói nhảm."
"Ngôi sao của đại học Bình Xuyên này, tính tình cũng quá tốt rồi, không hề giống như lời đồn. Hiện tại càng không giống như một đội trưởng khó tính."
Quý Yên rút ví từ trong túi anh, lấy ra 100 tệ, quơ quơ tay trước mặt anh: "Tiền cá cược, oke?"
Thập Tứ xùy một tiếng: "Xem đức hạnh cậu này."
Quý Yên: "Giận dỗi cũng chỉ có đội trưởng mới dỗ được."
Thập Tứ liếc cô nàng: "Quả là người từng trải."
Quý Yên trợn mắt: "Cậu cho rằng đội trưởng trước đây không biết tớ từng thích anh ấy sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại Truyện Bất Hủ và wordpress @chatteriehome33. Những trang đăng tải khác đều là ăn cắp.]
Thập Tứ sửng sốt, không tiếp lời, rũ mắt nhìn cô.
Quý Yên nhún vai, cười tự giễu nói: "Anh ấy không có ngốc, cậu nhìn ra chẳng lẽ anh ấy còn không biết sao? Nhưng đội trưởng chính là để trong lòng không muốn nói ra, cho nên chuyện tớ từ bỏ là điều không thể tránh khỏi."
Cô xoay xoay ly thủy tinh trong tay, chất lỏng màu hổ phách sóng sánh: "Tớ thật đúng là khá tò mò, người giống như Lâm Thanh Dã nếu gặp tình huống trắc trở ấy sẽ giải quyết như thế nào."
Quý Yên cười khẽ, khôi phục bộ dáng vui sướng khi người khác gặp họa: "Cũng coi như báo đáp lại vừa rồi."
...
Hứa Tri Nam cùng Lâm Thanh Dã đi từ cửa sau của quán bar ra ngoài. Sau đó, Lâm Thanh Dã muốn quay trở lại phòng làm việc, còn cô thì về trường học trước.
Lúc đến gần phòng ký túc xá, Triệu Thiến liền xông tới: "Huhu, A Nam, ngày hôm qua cậu không về làm tớ sợ muốn chết."
Hứa Tri Nam biết mình có lỗi, thành thật nhận sai: "Tớ ngày hôm qua buồn ngủ quá, khi về lên giường ngủ như chết nên không nghe được điện thoại của cậu. Đã khiến các cậu lo lắng rồi."
"Còn có siêu cấp soái ca nghe điện thoại nữa, bằng không tớ và Khương Nguyệt có lẽ đã báo công an rồi." Triệu Thiến nói: "Đúng rồi, cậu khi nào có anh trai mà trước giờ không thấy giới thiệu cho chị em biết."
Hứa Tri Nam kéo ghế ra, buông cặp sách lên bàn, mở hộp sữa bò, hút một ngụm vào miệng, chậm rãi nói: "Không phải là anh trai ruột."
"Đẹp trai không?"
"Ơ...?"
Triệu Thiến: "Chỉ cần nghe qua âm thanh thôi tớ cũng có thể tưởng tượng ra chính là một mỹ nam siêu cấp đẹp trai."
Hứa Tri Nam cười cười, nhẹ nhàng đổi đề tài, bèn hỏi: "Khương Nguyệt đi đâu rồi?"
"Cậu ấy đương nhiên là đi thư viện rồi, khoảng thời gian trước cậu ấy vẫn luôn muốn nhanh chóng thi lên thạc sĩ. Hiện tại, rốt cuộc cũng nhận thấy được rằng sắp tới có bài kiểm tra luận văn cuối kỳ."
Hứa Tri Nam gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới trên người vẫn còn mặc quần áo của Lâm Thanh Dã. Sợ bị phát hiện, bèn lấy quần áo trong tủ, vội vàng đi tắm.
Từ phòng tắm ra, vừa đúng lúc Nguyễn Viên Viên quay trở lại. Từ trước đến nay cô và ba người trong phòng không thân lắm, đứng ở cửa với bạn cùng phòng cũng không nói lời chào hỏi, ngâm nga đi vào.
Hứa Tri Nam đang giặt quần áo.
Nguyễn Viên Viên hỏi: "Đúng rồi A Nam, danh sách tiết mục chuẩn bị tạm biệt các anh chị khóa trên ấy, cậu xác định là Lâm Thanh Dã sẽ tham gia sao?"
"Ừ, tớ vừa mới được thông báo." Hứa Tri Nam cũng không giấu giếm cô nàng.
Nguyễn Viên Viên từ trước đến nay cũng không che giấu sự yêu thích của mình đối với Lâm Thanh Dã. Nhiều nữ sinh chỉ nhìn Lâm Thanh Dã thôi cũng đã thấy sợ, cô nàng có gan thừa nhận cũng là một điều đáng khen ngợi.
"Thật tốt quá, những bông hoa tớ đặt mua không bị lãng phí rồi."
Phòng ký túc xá được bố trí: phía trên là giường, bên dưới là bàn học. Nguyễn Viên Viên nắm lấy lan can giường, với lấy cái ghế, lắc qua lắc lại: "Anh ấy là sinh viên sắp tốt nghiệp biểu diễn cuối cùng, tớ phải thông báo lên diễn đàn trường mới được."
Triệu Thiến đã sớm quen thuộc với cô nàng, nghe vậy bĩu môi, không chen vào nói.
"Ừ."
Hứa Tri Nam dừng một chút, cô nhận thấy cần nhắc nhở cô bạn cùng phòng này, nhưng lại không biết mở miệng thế nào.
Hiện tại mối quan hệ giữa cô và Lâm Thanh Dã không muốn cho người ngoài biết, sợ sẽ bị nước bọt đè chết.
Mặc dù biết Lâm Thanh Dã sẽ từ chối Nguyễn Viên Viên, bởi người thích anh nhiều như vậy, anh đã sớm tập thành thói quen rồi.
Cô nàng phô trương lên đài tặng hoa như vậy, thực sự rất dễ bị bẽ mặt.
"Lên khán đài, ngàn vạn lần không nên, nhỡ anh ấy từ chối cậu, cậu tính toán phương án B chưa?" Hứa Tri Nam hỏi lại.
"Chuyện này có gì đâu, tớ nghĩ rằng học trưởng cũng sẽ đâu đồng ý tớ."
"......" Là cô nhiều chuyện.
Vì thế Hứa Tri Nam ngậm miệng, không tiếp tục khuyên nữa.
***
Sắp tới là kiểm tra cuối kỳ cho sinh viên. Kỳ này có vài môn chỉ cần thiết kế giao diện bài tập là được, Hứa Tri Nam đã hoàn thành xong từ lâu, mặt khác hiện tại, cô còn phải thi hai môn nữa mà trước đó chưa hoàn thành.
Cô rút sách giáo khoa từ trên kệ ra, đồng thời cầm bút ghi và bút nhớ để đánh dấu những chỗ quan trọng cần học.
Lúc trước đi học, những điều cơ bản này cô đã nắm rõ cho nên ôn tập kiến thức cuối kỳ rất nhanh, cô không mất nhiều thời gian đã làm xong. Hứa Tri Nam chỉ đánh dấu những cấu trúc khó hiểu cần phải tra từ và chú thích bên cạnh.
[Đọc truyện ở trang chính chủ chính là tôn trọng công sức của dịch giả.]
Ôn tập kiến thức đã xong, cô đem sách đóng lại, một lần nữa để lại đúng chỗ trên giá sách.
Tối hôm qua cô ngủ đủ tám tiếng, không biết có phải là do Lâm Thanh Dã lăn lộn đến mệt mỏi hay bởi vì ác mộng kia mà cô cảm thấy đầu có chút đau.
Hứa Tri Nam ngồi ở phía trước bàn học, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương.
Một lát sau, bỗng nhiên cô nhớ tới poster thiết kế tiệm xăm của cô. Trong túi sách không có tấm poster, có lẽ cô đã để quên ở cửa tiệm.
Cô đành mở máy tính, dựa vào trí nhớ của bản thân tìm kiếm địa chỉ trang web.
Kết quả tìm ra được một trang web, màu sắc và ánh sáng, kết hợp với dòng chữ poster ấn tượng "Giải thi đấu thiết kế xăm hình."
Cuộc thi đấu có báo danh, quy trình đăng ký rất tiên tiến, giải nhất còn có 20000 tệ* tiền thưởng.
*Xấp xỉ 65.000.000 VNĐ
Kỳ thực loại tiền thưởng thi đấu này cũng không quan trọng, cái người ta chú ý là độ nổi tiếng có được sau giải đấu.
Rất nhiều người yêu thích xăm hình sẽ đều chú ý đến loại thi đấu này, sau đó sẽ đi tìm kiếm người lấy được danh hiệu "Bậc thầy xăm hình".
Khoản thu nhập của thợ xăm hình là rất lớn. Các khoản chi phí cao nhất là được tính theo giờ, mỗi giờ là vài nghìn; thấp hơn là được tính từ vài chục đến vài trăm.
Nếu tham gia thi đấu đoạt được giải thưởng, đối với Hứa Tri Nam là rất tốt.
Cô đơn giản xem qua một lượt, cuộc thi đấu được tổ chức vào đúng dịp nghỉ hè, sẽ không trùng lịch với việc học.
Chỉ còn ngày mai là hết hạn đăng ký.
Hứa Tri Nam điền một loạt thông tin bản thân, kết hợp gửi đi cả những tác phẩm được lưu trữ trong máy tính cá nhân - hoàn tất đăng ký.
Beta: Behind @ha19626
Cuối cùng, vẫn là lương tâm của Quý Yên trỗi dậy, phát hiện ra Hứa Tri Nam vẫn còn ở bên kia. Không chừng những lời nói vui đùa của bọn họ khi nãy đều đã nghe được.
Thập Tứ vừa định mở miệng đã bị Quý Yên "đi đường quyền", huých mạnh vào khuỷu tay, lập tức hít một hơi khí lạnh: "CMN, cậu làm cái gì đấy!".
"Câm miệng". Quý Yên nhẹ giọng nói, Hứa Tri Nam đứng bên kia liếc mắt nhìn một cái.
Thập Tứ theo ánh mắt cô nàng nhìn qua, tiểu cô nương an tĩnh đứng ở bên kia đường, nghiêm túc nhìn vào màn hình di động Lâm Thanh Dã, một tay khác gắt gao nắm quần áo.
Anh giật mình, chợt hiểu rõ lời Quý Yên nói, bỗng chốc cảm thấy căng thẳng. Bình thường anh không có hành vi ngu ngốc như vậy.
Thập Tứ ngoan ngoãn ngậm miệng.
Bài hát mới vang lên được một phần ba đã kết thúc.
Hát xong đoạn cuối cùng của bài, Hứa Tri Nam bấm nút tắt ghi hình điện thoại.
Lâm Thanh Dã đem đàn guitar một lần nữa bỏ vào trong túi đựng đàn, ném cho nhân viên công tác quán bar, rồi từ trên khán đài nhảy xuống.
Hứa Tri Nam bất động, quét mắt nhìn một vòng khán giả bên dưới. Mấy cô gái ngồi gần sân khẩu giơ cánh tay cổ vũ kêu tên Lâm Thanh Dã cũng không có tiến lên.
Sau đó, Quý Yên từ trên ghế cao đứng dậy, chỉ vào mấy nữ sinh. Một mạch hướng Lâm Thanh Dã đi đến.
Trong quán bar, âm thanh dương cầm lại một lúc nữa vang lên, lấn át đi những âm thanh kêu gào của đám nữ sinh. Có lẽ nghe thấy tiếng gọi, Lâm Thanh Dã dừng bước chân, quay đầu lại, đi qua.
Quý Yên không tiếng động chìa ra ba ngón tay, ý bảo Thập Tứ chịu thua, nhanh nhanh trả tiền đánh cược.
Lâm Thanh Dã đứng ở trước mặt nữ sinh, cúi đầu, thần sắc khuôn mặt ảm đạm.
Bất chợt, nữ sinh kia không biết xoay sở làm sao, từ tầng hai nhìn xuống, chỉ có thể nhìn thấy miệng cô ta mấp máy, nói một đoạn rất dài, kết hợp với bộ dáng thành khẩn.
Sau đó Lâm Thanh Dã cười yếu ớt, Hứa Tri Nam đọc khẩu hình miệng của anh, nhìn thấy rõ lời anh nói - Thật xin lỗi.
Không chút để ý, trực tiếp xoay người đi lên tầng trên.
"A Nam." Hắn đứng ở cầu thang, nâng cánh tay lên: "Chất lượng video có tốt không?"
"Quay đẹp lắm." Hứa Tri Nam đi qua, đưa điện thoại cho anh.
Lâm Thanh Dã đã tính toán điều chỉnh tốc độ, nhanh chóng xem qua một lần, rồi đưa cho nhân viên hướng dẫn. Sau đó ôm lấy vai Hứa Tri Nam, một bên khác cùng Quý Yên và Thập Tứ nói: "Chúng tôi đi trước."
Nói xong lời tạm biệt, Thập Tứ nhìn hai người rời đi nói: "Ai u, cậu nghĩ xem những lời vừa rồi của chúng ta liệu cô ấy nghe được hay không?"
"Nói nhảm."
"Ngôi sao của đại học Bình Xuyên này, tính tình cũng quá tốt rồi, không hề giống như lời đồn. Hiện tại càng không giống như một đội trưởng khó tính."
Quý Yên rút ví từ trong túi anh, lấy ra 100 tệ, quơ quơ tay trước mặt anh: "Tiền cá cược, oke?"
Thập Tứ xùy một tiếng: "Xem đức hạnh cậu này."
Quý Yên: "Giận dỗi cũng chỉ có đội trưởng mới dỗ được."
Thập Tứ liếc cô nàng: "Quả là người từng trải."
Quý Yên trợn mắt: "Cậu cho rằng đội trưởng trước đây không biết tớ từng thích anh ấy sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại Truyện Bất Hủ và wordpress @chatteriehome33. Những trang đăng tải khác đều là ăn cắp.]
Thập Tứ sửng sốt, không tiếp lời, rũ mắt nhìn cô.
Quý Yên nhún vai, cười tự giễu nói: "Anh ấy không có ngốc, cậu nhìn ra chẳng lẽ anh ấy còn không biết sao? Nhưng đội trưởng chính là để trong lòng không muốn nói ra, cho nên chuyện tớ từ bỏ là điều không thể tránh khỏi."
Cô xoay xoay ly thủy tinh trong tay, chất lỏng màu hổ phách sóng sánh: "Tớ thật đúng là khá tò mò, người giống như Lâm Thanh Dã nếu gặp tình huống trắc trở ấy sẽ giải quyết như thế nào."
Quý Yên cười khẽ, khôi phục bộ dáng vui sướng khi người khác gặp họa: "Cũng coi như báo đáp lại vừa rồi."
...
Hứa Tri Nam cùng Lâm Thanh Dã đi từ cửa sau của quán bar ra ngoài. Sau đó, Lâm Thanh Dã muốn quay trở lại phòng làm việc, còn cô thì về trường học trước.
Lúc đến gần phòng ký túc xá, Triệu Thiến liền xông tới: "Huhu, A Nam, ngày hôm qua cậu không về làm tớ sợ muốn chết."
Hứa Tri Nam biết mình có lỗi, thành thật nhận sai: "Tớ ngày hôm qua buồn ngủ quá, khi về lên giường ngủ như chết nên không nghe được điện thoại của cậu. Đã khiến các cậu lo lắng rồi."
"Còn có siêu cấp soái ca nghe điện thoại nữa, bằng không tớ và Khương Nguyệt có lẽ đã báo công an rồi." Triệu Thiến nói: "Đúng rồi, cậu khi nào có anh trai mà trước giờ không thấy giới thiệu cho chị em biết."
Hứa Tri Nam kéo ghế ra, buông cặp sách lên bàn, mở hộp sữa bò, hút một ngụm vào miệng, chậm rãi nói: "Không phải là anh trai ruột."
"Đẹp trai không?"
"Ơ...?"
Triệu Thiến: "Chỉ cần nghe qua âm thanh thôi tớ cũng có thể tưởng tượng ra chính là một mỹ nam siêu cấp đẹp trai."
Hứa Tri Nam cười cười, nhẹ nhàng đổi đề tài, bèn hỏi: "Khương Nguyệt đi đâu rồi?"
"Cậu ấy đương nhiên là đi thư viện rồi, khoảng thời gian trước cậu ấy vẫn luôn muốn nhanh chóng thi lên thạc sĩ. Hiện tại, rốt cuộc cũng nhận thấy được rằng sắp tới có bài kiểm tra luận văn cuối kỳ."
Hứa Tri Nam gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới trên người vẫn còn mặc quần áo của Lâm Thanh Dã. Sợ bị phát hiện, bèn lấy quần áo trong tủ, vội vàng đi tắm.
Từ phòng tắm ra, vừa đúng lúc Nguyễn Viên Viên quay trở lại. Từ trước đến nay cô và ba người trong phòng không thân lắm, đứng ở cửa với bạn cùng phòng cũng không nói lời chào hỏi, ngâm nga đi vào.
Hứa Tri Nam đang giặt quần áo.
Nguyễn Viên Viên hỏi: "Đúng rồi A Nam, danh sách tiết mục chuẩn bị tạm biệt các anh chị khóa trên ấy, cậu xác định là Lâm Thanh Dã sẽ tham gia sao?"
"Ừ, tớ vừa mới được thông báo." Hứa Tri Nam cũng không giấu giếm cô nàng.
Nguyễn Viên Viên từ trước đến nay cũng không che giấu sự yêu thích của mình đối với Lâm Thanh Dã. Nhiều nữ sinh chỉ nhìn Lâm Thanh Dã thôi cũng đã thấy sợ, cô nàng có gan thừa nhận cũng là một điều đáng khen ngợi.
"Thật tốt quá, những bông hoa tớ đặt mua không bị lãng phí rồi."
Phòng ký túc xá được bố trí: phía trên là giường, bên dưới là bàn học. Nguyễn Viên Viên nắm lấy lan can giường, với lấy cái ghế, lắc qua lắc lại: "Anh ấy là sinh viên sắp tốt nghiệp biểu diễn cuối cùng, tớ phải thông báo lên diễn đàn trường mới được."
Triệu Thiến đã sớm quen thuộc với cô nàng, nghe vậy bĩu môi, không chen vào nói.
"Ừ."
Hứa Tri Nam dừng một chút, cô nhận thấy cần nhắc nhở cô bạn cùng phòng này, nhưng lại không biết mở miệng thế nào.
Hiện tại mối quan hệ giữa cô và Lâm Thanh Dã không muốn cho người ngoài biết, sợ sẽ bị nước bọt đè chết.
Mặc dù biết Lâm Thanh Dã sẽ từ chối Nguyễn Viên Viên, bởi người thích anh nhiều như vậy, anh đã sớm tập thành thói quen rồi.
Cô nàng phô trương lên đài tặng hoa như vậy, thực sự rất dễ bị bẽ mặt.
"Lên khán đài, ngàn vạn lần không nên, nhỡ anh ấy từ chối cậu, cậu tính toán phương án B chưa?" Hứa Tri Nam hỏi lại.
"Chuyện này có gì đâu, tớ nghĩ rằng học trưởng cũng sẽ đâu đồng ý tớ."
"......" Là cô nhiều chuyện.
Vì thế Hứa Tri Nam ngậm miệng, không tiếp tục khuyên nữa.
***
Sắp tới là kiểm tra cuối kỳ cho sinh viên. Kỳ này có vài môn chỉ cần thiết kế giao diện bài tập là được, Hứa Tri Nam đã hoàn thành xong từ lâu, mặt khác hiện tại, cô còn phải thi hai môn nữa mà trước đó chưa hoàn thành.
Cô rút sách giáo khoa từ trên kệ ra, đồng thời cầm bút ghi và bút nhớ để đánh dấu những chỗ quan trọng cần học.
Lúc trước đi học, những điều cơ bản này cô đã nắm rõ cho nên ôn tập kiến thức cuối kỳ rất nhanh, cô không mất nhiều thời gian đã làm xong. Hứa Tri Nam chỉ đánh dấu những cấu trúc khó hiểu cần phải tra từ và chú thích bên cạnh.
[Đọc truyện ở trang chính chủ chính là tôn trọng công sức của dịch giả.]
Ôn tập kiến thức đã xong, cô đem sách đóng lại, một lần nữa để lại đúng chỗ trên giá sách.
Tối hôm qua cô ngủ đủ tám tiếng, không biết có phải là do Lâm Thanh Dã lăn lộn đến mệt mỏi hay bởi vì ác mộng kia mà cô cảm thấy đầu có chút đau.
Hứa Tri Nam ngồi ở phía trước bàn học, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương.
Một lát sau, bỗng nhiên cô nhớ tới poster thiết kế tiệm xăm của cô. Trong túi sách không có tấm poster, có lẽ cô đã để quên ở cửa tiệm.
Cô đành mở máy tính, dựa vào trí nhớ của bản thân tìm kiếm địa chỉ trang web.
Kết quả tìm ra được một trang web, màu sắc và ánh sáng, kết hợp với dòng chữ poster ấn tượng "Giải thi đấu thiết kế xăm hình."
Cuộc thi đấu có báo danh, quy trình đăng ký rất tiên tiến, giải nhất còn có 20000 tệ* tiền thưởng.
*Xấp xỉ 65.000.000 VNĐ
Kỳ thực loại tiền thưởng thi đấu này cũng không quan trọng, cái người ta chú ý là độ nổi tiếng có được sau giải đấu.
Rất nhiều người yêu thích xăm hình sẽ đều chú ý đến loại thi đấu này, sau đó sẽ đi tìm kiếm người lấy được danh hiệu "Bậc thầy xăm hình".
Khoản thu nhập của thợ xăm hình là rất lớn. Các khoản chi phí cao nhất là được tính theo giờ, mỗi giờ là vài nghìn; thấp hơn là được tính từ vài chục đến vài trăm.
Nếu tham gia thi đấu đoạt được giải thưởng, đối với Hứa Tri Nam là rất tốt.
Cô đơn giản xem qua một lượt, cuộc thi đấu được tổ chức vào đúng dịp nghỉ hè, sẽ không trùng lịch với việc học.
Chỉ còn ngày mai là hết hạn đăng ký.
Hứa Tri Nam điền một loạt thông tin bản thân, kết hợp gửi đi cả những tác phẩm được lưu trữ trong máy tính cá nhân - hoàn tất đăng ký.
Bình luận truyện