Cuồng Luyến Em
Chương 12-2
Editor: Vi Đạt @packha03
Beta: Behind @ha19626
Chủ nhật, ngày lễ tốt nghiệp mong chờ cuối cùng cũng tới…
Buổi sáng là diễn văn khen ngợi những sinh viên có thành tích xuất sắc trong những năm qua, buổi tối chính là tiệc chia tay tốt nghiệp.
Đại học Bình Xuyên là trường đại học nổi danh về nghệ thuật, không chỉ chú trọng về mặt lý thuyết, mà thực hành cũng rất được quan tâm. Cho nên, mỗi năm, buổi tiệc chia tay tốt nghiệp dành cho sinh viên được xem là tâm điểm chú ý của trường.
Buổi chiều, Hứa Tri Nam đi trang điểm chuẩn bị cho bữa tiệc tối.
Cô ngày thường cũng không hay trang điểm, nhưng trời sinh cô có làn da trắng nõn, môi hồng không cần tô son nhưng vẫn đỏ mọng, ngay cả lông mi cũng dài và cong vút, không đậm không nhạt, cực kỳ xinh đẹp, mang một vẻ đẹp quyến rũ khó nói thành lời.
Sân khấu cũng được chú trọng, trang trí khá tỉ mỉ, MC Từ Đồng Đài chính là nữ phát thanh của trường đang giúp cô trang điểm.
“A Nam, tớ phát hiện ra làn da của cậu siêu cấp thích hợp hóa trang thành mấy tỉ tỉ trong phim cổ trang. Thực sự là da cậu không có một tý khuyết điểm nào luôn ấy.” Từ Đồng Đài nói rồi, cầm bảng má hồng đánh phơn phớt lên má Hứa Tri Nam.
Hứa Tri Nam nhìn bản thân trong gương, giơ tay lên ngăn lại: “Có phải là đậm quá rồi hay không?”
“Cậu yên tâm đi, không có đâu. Sân khấu ánh sáng như vậy, dưới khán đài mọi người nhìn sẽ cảm thấy bình thường thôi.”
Hứa Tri Nam có làn da trắng nõn, để tránh lớp trang điểm bị dày, lúc lên sân khấu không bị đậm, má hồng mang theo nét đẹp tinh tế ẩn hiện lộ ra.
Sau khi trang điểm xong, bốn người dẫn chương trình vào vị trí của mình.
Thời điểm Lâm Thanh Dã biểu diễn còn chưa xác định, cũng không có phân chia xem ai là người giới thiệu phần biểu diễn của Lâm Thanh Dã.
Mọi người thay phiên nhau bốc thăm, theo trình tự từ trên xuống dưới, bốc thăm cuối cùng là Hứa Tri Nam nói.
“Vậy thì, trong chốc lát khi Lâm Thanh Dã đến, cậu nhớ nói qua với anh ta một chút.”
“Được.” Hứa Tri Nam đáp một tiếng.
Một người nữ dẫn chương trình khác đẩy đẩy cánh tay cô, áp sát tiến đến bên người cô trêu trọc nói: “Nếu như có người thấy hai cậu đứng cạnh nhau, trăm phần trăm diễn đàn của trường lại bùng nổ ‘Hoa hậu giảng đường và Giáo thảo* bí mật hẹn hò’ cho mà xem.”
*校草[Xiào cǎo] Chỉ các chàng trai đẹp trai nhất được công nhận bởi tất cả mọi người trong trường. (Nguồn Baidu.com)
Hứa Tri Nam: “…!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại Truyện Bất Hủ và wordpress @chatteriehome33. Những trang đăng tải khác đều là ăn cắp.]
***
Sắc trời cũng dần dần tối, trong hội trường hơi lạnh từ điều hòa cũng vừa phải. Hứa Tri Nam mặc lễ phục váy dài, phía sau lưng khoét sâu, khoe trọn đường cong cột sống.
Nhóm sinh viên sắp tốt nghiệp bàn tán sôi nổi, những người ngồi phía trước cũng vui vẻ tham gia câu chuyện.
Phía sau cánh gà* đã chuẩn bị ổn thỏa.
*Hậu trường.
Thầy phụ trách trang phục biểu diễn cũng kiểm tra xong xuôi mọi thứ, đi vài vòng rồi tới hỏi: “Em có thấy Lâm Thanh Dã không? Giờ này chẳng phải có mặt đông đủ rồi sao?”
Có người giúp cô trả lời: “Học trưởng còn chưa tới, không ai gặp được anh ấy.”
Thầy phụ trách nhíu mi: “Sao lại thế này? Các tiết mục đã sắp bắt đầu rồi. Thầy đã thông báo là những ai tham gia biểu diễn đều phải đến sớm mà.” Không ai nói chuyện, cô nàng lại đánh giá một câu: “Người này tính tình cũng quá buông thả rồi, y hệt tên của cậu ta.”
“Được rồi, trong các em có ai có phương thức liên hệ của em ấy không? Mau gọi điện thoại hỏi khi nào thì đến. Toàn bộ chương trình hôm nay đều được quay lại, tuyệt đối không thể xảy ra sai sót.”
Những người dẫn chương trình đều là sinh viên năm ba, tỏ vẻ làm sao có được phương thức của đại thần được.
Thầy phụ trách: “Thầy đi trước để liên hệ với người hướng dẫn của em ấy. Còn các em tiếp tục chuẩn bị tiết mục tiếp theo.”
“Thầy à.” Hứa Tri Nam nói: “Để em đi ra bên ngoài xem thử xem học trưởng đã tới chưa.”
“Được được. Em mau đi đi.”
Hứa Tri Nam buông tờ thuyết trình, lấy điện thoại từ trên bàn đi theo một đường ra phía bên ngoài hội trường.
Cô cúi đầu gửi tin nhắn cho Lâm Thanh Dã.
[Hứa Tri Nam: Anh Thanh Dã, anh đến chưa?]
Anh nhanh chóng trả lời lại: [Tới rồi.]
Cô nhìn quanh một vòng, mọi người cơ bản đều đã đến đông đủ. Nhưng không tìm được bóng dáng của Lâm Thanh Dã, cô một lần nữa cúi đầu.
[Ở đâu cơ?]
Hứa Tri Nam đi ra ngoài nghe ngóng, nghĩ từ chung cư của Lâm Thanh Dã đến đây hẳn phải đi qua cửa phía sau, liền hướng cửa phía sau đi tới.
Cửa sau này không có ai khác, thật an tĩnh.
“Ở đây.”
Phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Hứa Tri Nam quay đầu lại, những lọn tóc xoay theo một độ cong nhất định, bỗng nhiên cô thấy Lâm Thanh Dã.
Anh lùi một bước, mí mắt nhếch lên, tầm mắt đảo qua toàn người cô. Bất giác, Hứa Tri Nam có chút khẩn trương, giơ tay che ngực.
Anh cười: “Em che cái gì?”
Cổ áo cô không thấp, kiểu dáng cũng trung quy trung củ*.
*中规中矩(zhòng guī zhòng jǔ) – Một câu thành ngữ Trung Quốc đề cập đến một tiêu chuẩn hoặc quy định phù hợp với nghi thức và sự chỉnh chu.
Ngược lại, nghe anh nói như vậy, Hứa Tri Nam lại càng ngượng ngùng, cuối cùng cũng buông tay ra, ngẩng đầu nhìn anh: “Thầy phụ trách sân khấu đang tìm anh đó.”
“Có chuyện gì?”
“Khi lên sân khẩu phải theo trình tự sắp xếp một chút.”
Anh câu môi, cười giễu: “Nhiều chuyện.”
Hứa Tri Nam nhấp môi dưới, đem trình tự sắp xếp đưa cho anh: “Đây là trình tự các tiết mục, được yêu cầu là hai tiết mục trước phải có mặt sau hội trường. Anh là người cuối cùng biểu diễn, có thể chờ khi tiết mục hát đoàn ca bắt đầu có thể đến cũng được. Sau đó…”
Cô vừa mới nói qua đoạn giới thiệu kia với Lâm Thanh Dã, rồi nói thêm một câu: “Sau khi em nói xong câu cuối cùng này, anh từ bên phải đi vào sân khẩu là được.”
“Được.” Anh đáp cho có lệ.
Dặn dò mọi chuyện đã xong, hành lang một lần nữa lâm vào an tĩnh.
Mặt sau cửa được mở ra, ánh mặt trời chiếu vào, giống như tùy lúc sẽ có người đi vào.
Hứa Tri Nam: “…Em phải đi trước đây, nói với thầy một tiếng là anh đã tới rồi.”
“Em gấp cái gì.”
Anh dùng tay chế trụ cô, lôi kéo cô về phía chính mình, tay hơi lạnh xoa xoa mặt cô, lòng bàn tay cọ cọ: “Làm sao lại hồng như vậy?”
Bàn tay anh rất lớn, Hứa Tri Nam nhất thời có chút hoảng loạn, giải thích: “Bạn em nói, sân khấu bố trí ánh sáng phải đánh má hồng như vậy.”
“Anh xem mặt em rất đỏ, lại còn uốn tóc nữa."
Bởi vì những lời này của anh, Hứa Tri Nam cảm thấy mặt mình ngày càng đỏ hơn.
“Hôm nay môi cũng rất đẹp.”
Đầu cô đều bị anh giữ trong lòng bàn tay, không thể động đậy được, lông mi nhấp nháy có chút sợ sệt, nhỏ giọng cả giận nói: “Đó là do son môi!”
“Em tự mình trang điểm?”
“Không phải, là bạn học giúp em trang điểm.”
“Vậy thì lát nữa, kêu bạn em… Đánh son lại một chút.”
Cô vẫn chưa hiểu được lời anh nói, vừa mới kinh ngạc ngẩng đầu lên, đã bị anh nâng cằm, ngay sau đó là một nụ hôn rơi xuống.
Ở một nơi như vậy, ngoài hành lang bữa tiệc tốt nghiệp chia tay các sinh viên năm cuối. Cô và Lâm Thanh Dã tại đây hôn môi!!!
Thậm chí cô còn nghe thấy được âm thanh ầm ĩ trong hội trường dù cách một bức tường.
[Đọc truyện ở trang chính chủ chính là tôn trọng công sức của dịch giả]
Anh phác họa cánh môi tinh tế của cô qua nụ hôn nồng nhiệt, khó có được sự kiên nhẫn, nhưng lại như cố ý tra tấn cô. Lòng bàn tay từ từ hạ xuống cổ cô, nhẹ nhàng ma sát.
Hứa Tri Nam sửng sốt hơn mười giây, cho đến khi điện thoại Lâm Thanh Dã vang lên, cô mới bừng tỉnh. Lâm Thanh Dã buông cô ra.
Đoán chừng có lẽ là thầy phụ trách chờ không thấy anh đến nên gọi tới.
Sau khi anh nhấn nút nghe, câu đầu tiên người hướng dẫn hỏi là anh ở đâu.
“Tới rồi.” Anh trả lời.
Người hướng dẫn: “Tới rồi? Vậy sao thầy phụ trách lại bảo không tìm thấy cậu?”
“Ở cửa.”
Anh nâng cằm Hứa Tri Nam lần nữa, cúi người che lại cánh môi, hoàn toàn không có sự cấm kỵ. Sau đó đứng thẳng dậy nói: “Anh bây giờ phải vào trong rồi.”
Tắt điện thoại, anh rất có hứng thú thưởng thức bộ dáng mặt đỏ tai hồng của Hứa Tri Nam. Muốn trêu chọc cô vài câu nhưng từ cửa sau truyền tới một trận âm thanh ầm ĩ, mấy người bạn anh đi vào.
Nhìn thấy một màn này của hai người bọn họ, một người nam sinh đầu tiên phản ứng lại: “Ai u, xin lỗi đã quấy rầy nha.”
Bên cạnh nam sinh còn có mấy người, trừ bỏ ba người trong ban nhạc mà Hứa Tri Nam từng gặp, còn lại đều là những người cô không quen.
Lâm Thanh Dã quay đầu nhìn, không chút xấu hổ: “Các cậu tại sao lại tới đây?”
“Đương nhiên là đến cổ vũ cho bạn tôi rồi.” Nam sinh vui đùa nói.
Lập tức nhớ đến thời gian, Hứa Tri Nam kéo góc áo Lâm Thanh Dã, nhẹ giọng nói: “Em đi vào trước.”
Anh xoa tóc cô: “Đi đi.”
Hứa Tri Nam mặc lễ phục, xách theo làn váy đi theo hướng cửa ở bên cạnh.
Đi được vài bước lại quay đầu nhìn, nam sinh vừa rồi quả thực rất quen mắt.
Cô nhíu mi, cố gắng nhớ lại.
Nam sinh kia tên là Tần Đường…
***
Packha: Xin chào, mình là editor mới. Còn sai sót gì, mong các bạn góp ý. (づ。◕‿‿◕。)づ
Behind: Chào mọi người, trùng hợp, mình cũng là beta mới của team luôn. Mong mọi người chiếu cố hai chị em mình cũng như cả team nhó ??♀️❤️
Beta: Behind @ha19626
Chủ nhật, ngày lễ tốt nghiệp mong chờ cuối cùng cũng tới…
Buổi sáng là diễn văn khen ngợi những sinh viên có thành tích xuất sắc trong những năm qua, buổi tối chính là tiệc chia tay tốt nghiệp.
Đại học Bình Xuyên là trường đại học nổi danh về nghệ thuật, không chỉ chú trọng về mặt lý thuyết, mà thực hành cũng rất được quan tâm. Cho nên, mỗi năm, buổi tiệc chia tay tốt nghiệp dành cho sinh viên được xem là tâm điểm chú ý của trường.
Buổi chiều, Hứa Tri Nam đi trang điểm chuẩn bị cho bữa tiệc tối.
Cô ngày thường cũng không hay trang điểm, nhưng trời sinh cô có làn da trắng nõn, môi hồng không cần tô son nhưng vẫn đỏ mọng, ngay cả lông mi cũng dài và cong vút, không đậm không nhạt, cực kỳ xinh đẹp, mang một vẻ đẹp quyến rũ khó nói thành lời.
Sân khấu cũng được chú trọng, trang trí khá tỉ mỉ, MC Từ Đồng Đài chính là nữ phát thanh của trường đang giúp cô trang điểm.
“A Nam, tớ phát hiện ra làn da của cậu siêu cấp thích hợp hóa trang thành mấy tỉ tỉ trong phim cổ trang. Thực sự là da cậu không có một tý khuyết điểm nào luôn ấy.” Từ Đồng Đài nói rồi, cầm bảng má hồng đánh phơn phớt lên má Hứa Tri Nam.
Hứa Tri Nam nhìn bản thân trong gương, giơ tay lên ngăn lại: “Có phải là đậm quá rồi hay không?”
“Cậu yên tâm đi, không có đâu. Sân khấu ánh sáng như vậy, dưới khán đài mọi người nhìn sẽ cảm thấy bình thường thôi.”
Hứa Tri Nam có làn da trắng nõn, để tránh lớp trang điểm bị dày, lúc lên sân khấu không bị đậm, má hồng mang theo nét đẹp tinh tế ẩn hiện lộ ra.
Sau khi trang điểm xong, bốn người dẫn chương trình vào vị trí của mình.
Thời điểm Lâm Thanh Dã biểu diễn còn chưa xác định, cũng không có phân chia xem ai là người giới thiệu phần biểu diễn của Lâm Thanh Dã.
Mọi người thay phiên nhau bốc thăm, theo trình tự từ trên xuống dưới, bốc thăm cuối cùng là Hứa Tri Nam nói.
“Vậy thì, trong chốc lát khi Lâm Thanh Dã đến, cậu nhớ nói qua với anh ta một chút.”
“Được.” Hứa Tri Nam đáp một tiếng.
Một người nữ dẫn chương trình khác đẩy đẩy cánh tay cô, áp sát tiến đến bên người cô trêu trọc nói: “Nếu như có người thấy hai cậu đứng cạnh nhau, trăm phần trăm diễn đàn của trường lại bùng nổ ‘Hoa hậu giảng đường và Giáo thảo* bí mật hẹn hò’ cho mà xem.”
*校草[Xiào cǎo] Chỉ các chàng trai đẹp trai nhất được công nhận bởi tất cả mọi người trong trường. (Nguồn Baidu.com)
Hứa Tri Nam: “…!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại Truyện Bất Hủ và wordpress @chatteriehome33. Những trang đăng tải khác đều là ăn cắp.]
***
Sắc trời cũng dần dần tối, trong hội trường hơi lạnh từ điều hòa cũng vừa phải. Hứa Tri Nam mặc lễ phục váy dài, phía sau lưng khoét sâu, khoe trọn đường cong cột sống.
Nhóm sinh viên sắp tốt nghiệp bàn tán sôi nổi, những người ngồi phía trước cũng vui vẻ tham gia câu chuyện.
Phía sau cánh gà* đã chuẩn bị ổn thỏa.
*Hậu trường.
Thầy phụ trách trang phục biểu diễn cũng kiểm tra xong xuôi mọi thứ, đi vài vòng rồi tới hỏi: “Em có thấy Lâm Thanh Dã không? Giờ này chẳng phải có mặt đông đủ rồi sao?”
Có người giúp cô trả lời: “Học trưởng còn chưa tới, không ai gặp được anh ấy.”
Thầy phụ trách nhíu mi: “Sao lại thế này? Các tiết mục đã sắp bắt đầu rồi. Thầy đã thông báo là những ai tham gia biểu diễn đều phải đến sớm mà.” Không ai nói chuyện, cô nàng lại đánh giá một câu: “Người này tính tình cũng quá buông thả rồi, y hệt tên của cậu ta.”
“Được rồi, trong các em có ai có phương thức liên hệ của em ấy không? Mau gọi điện thoại hỏi khi nào thì đến. Toàn bộ chương trình hôm nay đều được quay lại, tuyệt đối không thể xảy ra sai sót.”
Những người dẫn chương trình đều là sinh viên năm ba, tỏ vẻ làm sao có được phương thức của đại thần được.
Thầy phụ trách: “Thầy đi trước để liên hệ với người hướng dẫn của em ấy. Còn các em tiếp tục chuẩn bị tiết mục tiếp theo.”
“Thầy à.” Hứa Tri Nam nói: “Để em đi ra bên ngoài xem thử xem học trưởng đã tới chưa.”
“Được được. Em mau đi đi.”
Hứa Tri Nam buông tờ thuyết trình, lấy điện thoại từ trên bàn đi theo một đường ra phía bên ngoài hội trường.
Cô cúi đầu gửi tin nhắn cho Lâm Thanh Dã.
[Hứa Tri Nam: Anh Thanh Dã, anh đến chưa?]
Anh nhanh chóng trả lời lại: [Tới rồi.]
Cô nhìn quanh một vòng, mọi người cơ bản đều đã đến đông đủ. Nhưng không tìm được bóng dáng của Lâm Thanh Dã, cô một lần nữa cúi đầu.
[Ở đâu cơ?]
Hứa Tri Nam đi ra ngoài nghe ngóng, nghĩ từ chung cư của Lâm Thanh Dã đến đây hẳn phải đi qua cửa phía sau, liền hướng cửa phía sau đi tới.
Cửa sau này không có ai khác, thật an tĩnh.
“Ở đây.”
Phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Hứa Tri Nam quay đầu lại, những lọn tóc xoay theo một độ cong nhất định, bỗng nhiên cô thấy Lâm Thanh Dã.
Anh lùi một bước, mí mắt nhếch lên, tầm mắt đảo qua toàn người cô. Bất giác, Hứa Tri Nam có chút khẩn trương, giơ tay che ngực.
Anh cười: “Em che cái gì?”
Cổ áo cô không thấp, kiểu dáng cũng trung quy trung củ*.
*中规中矩(zhòng guī zhòng jǔ) – Một câu thành ngữ Trung Quốc đề cập đến một tiêu chuẩn hoặc quy định phù hợp với nghi thức và sự chỉnh chu.
Ngược lại, nghe anh nói như vậy, Hứa Tri Nam lại càng ngượng ngùng, cuối cùng cũng buông tay ra, ngẩng đầu nhìn anh: “Thầy phụ trách sân khấu đang tìm anh đó.”
“Có chuyện gì?”
“Khi lên sân khẩu phải theo trình tự sắp xếp một chút.”
Anh câu môi, cười giễu: “Nhiều chuyện.”
Hứa Tri Nam nhấp môi dưới, đem trình tự sắp xếp đưa cho anh: “Đây là trình tự các tiết mục, được yêu cầu là hai tiết mục trước phải có mặt sau hội trường. Anh là người cuối cùng biểu diễn, có thể chờ khi tiết mục hát đoàn ca bắt đầu có thể đến cũng được. Sau đó…”
Cô vừa mới nói qua đoạn giới thiệu kia với Lâm Thanh Dã, rồi nói thêm một câu: “Sau khi em nói xong câu cuối cùng này, anh từ bên phải đi vào sân khẩu là được.”
“Được.” Anh đáp cho có lệ.
Dặn dò mọi chuyện đã xong, hành lang một lần nữa lâm vào an tĩnh.
Mặt sau cửa được mở ra, ánh mặt trời chiếu vào, giống như tùy lúc sẽ có người đi vào.
Hứa Tri Nam: “…Em phải đi trước đây, nói với thầy một tiếng là anh đã tới rồi.”
“Em gấp cái gì.”
Anh dùng tay chế trụ cô, lôi kéo cô về phía chính mình, tay hơi lạnh xoa xoa mặt cô, lòng bàn tay cọ cọ: “Làm sao lại hồng như vậy?”
Bàn tay anh rất lớn, Hứa Tri Nam nhất thời có chút hoảng loạn, giải thích: “Bạn em nói, sân khấu bố trí ánh sáng phải đánh má hồng như vậy.”
“Anh xem mặt em rất đỏ, lại còn uốn tóc nữa."
Bởi vì những lời này của anh, Hứa Tri Nam cảm thấy mặt mình ngày càng đỏ hơn.
“Hôm nay môi cũng rất đẹp.”
Đầu cô đều bị anh giữ trong lòng bàn tay, không thể động đậy được, lông mi nhấp nháy có chút sợ sệt, nhỏ giọng cả giận nói: “Đó là do son môi!”
“Em tự mình trang điểm?”
“Không phải, là bạn học giúp em trang điểm.”
“Vậy thì lát nữa, kêu bạn em… Đánh son lại một chút.”
Cô vẫn chưa hiểu được lời anh nói, vừa mới kinh ngạc ngẩng đầu lên, đã bị anh nâng cằm, ngay sau đó là một nụ hôn rơi xuống.
Ở một nơi như vậy, ngoài hành lang bữa tiệc tốt nghiệp chia tay các sinh viên năm cuối. Cô và Lâm Thanh Dã tại đây hôn môi!!!
Thậm chí cô còn nghe thấy được âm thanh ầm ĩ trong hội trường dù cách một bức tường.
[Đọc truyện ở trang chính chủ chính là tôn trọng công sức của dịch giả]
Anh phác họa cánh môi tinh tế của cô qua nụ hôn nồng nhiệt, khó có được sự kiên nhẫn, nhưng lại như cố ý tra tấn cô. Lòng bàn tay từ từ hạ xuống cổ cô, nhẹ nhàng ma sát.
Hứa Tri Nam sửng sốt hơn mười giây, cho đến khi điện thoại Lâm Thanh Dã vang lên, cô mới bừng tỉnh. Lâm Thanh Dã buông cô ra.
Đoán chừng có lẽ là thầy phụ trách chờ không thấy anh đến nên gọi tới.
Sau khi anh nhấn nút nghe, câu đầu tiên người hướng dẫn hỏi là anh ở đâu.
“Tới rồi.” Anh trả lời.
Người hướng dẫn: “Tới rồi? Vậy sao thầy phụ trách lại bảo không tìm thấy cậu?”
“Ở cửa.”
Anh nâng cằm Hứa Tri Nam lần nữa, cúi người che lại cánh môi, hoàn toàn không có sự cấm kỵ. Sau đó đứng thẳng dậy nói: “Anh bây giờ phải vào trong rồi.”
Tắt điện thoại, anh rất có hứng thú thưởng thức bộ dáng mặt đỏ tai hồng của Hứa Tri Nam. Muốn trêu chọc cô vài câu nhưng từ cửa sau truyền tới một trận âm thanh ầm ĩ, mấy người bạn anh đi vào.
Nhìn thấy một màn này của hai người bọn họ, một người nam sinh đầu tiên phản ứng lại: “Ai u, xin lỗi đã quấy rầy nha.”
Bên cạnh nam sinh còn có mấy người, trừ bỏ ba người trong ban nhạc mà Hứa Tri Nam từng gặp, còn lại đều là những người cô không quen.
Lâm Thanh Dã quay đầu nhìn, không chút xấu hổ: “Các cậu tại sao lại tới đây?”
“Đương nhiên là đến cổ vũ cho bạn tôi rồi.” Nam sinh vui đùa nói.
Lập tức nhớ đến thời gian, Hứa Tri Nam kéo góc áo Lâm Thanh Dã, nhẹ giọng nói: “Em đi vào trước.”
Anh xoa tóc cô: “Đi đi.”
Hứa Tri Nam mặc lễ phục, xách theo làn váy đi theo hướng cửa ở bên cạnh.
Đi được vài bước lại quay đầu nhìn, nam sinh vừa rồi quả thực rất quen mắt.
Cô nhíu mi, cố gắng nhớ lại.
Nam sinh kia tên là Tần Đường…
***
Packha: Xin chào, mình là editor mới. Còn sai sót gì, mong các bạn góp ý. (づ。◕‿‿◕。)づ
Behind: Chào mọi người, trùng hợp, mình cũng là beta mới của team luôn. Mong mọi người chiếu cố hai chị em mình cũng như cả team nhó ??♀️❤️
Bình luận truyện