Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Quyển 3 - Chương 25-1: Niềm tin của hắn



Edit: Kiri

Trời đã ngả chiều hôm, ráng chiều đỏ như màu máu.

Đây là một không gian đỏ rực, mọi vật nhuốm màu đỏ tươi của máu, gió thổi qua đưa hương máu bay xa…….

Đột nhiên, có người hét lớn một tiếng: “Tướng quân bị giết rồi!”

Tiếng thét này làm mọi người thức tỉnh, thi thể vị tướng lĩnh kia dữ tợn nằm trên đất, có người hò hét đòi leo lên thành báo thù cho tướng quân.

Có người kéo đồng đội vừa xông lên hét: “Đó cũng là bách tính Nam Hàn chúng ta a!”

Có người nhìn về phía nam tử trên tường thành, nhất thời bất động.

Người kia là tướng lĩnh Nam Hàn lại cướp lương thực của bách tính Nam Hàn, còn đòi giết binh lính Nam Hàn, mà mọi chuyện, đều bị Vương gia Đại Tần ngăn cản, không có gì châm chọc hơn chuyện này. Niềm tin trong lòng lại sụp thêm một góc, mở ra một lỗ hổng vô cùng đau xót!

Quân đội Nam Hàn đại loạn, đúng lúc này, trên tường thành có tiếng trẻ nhỏ non nớt gào lên.

“Mẹ?”

Một đứa trẻ bảy tám tuổi, kinh hãi khàn khàn thét lên, nó rất gầy, da dẻ vàng vọt, hai mắt thâm quầng, nhìn chằm chằm vào một người vừa ngã xuống.

Nó run rẩy gọi: “Mẹ?”

Tiếng gọi này rất nhỏ, có vài phần cẩn thận, rõ ràng ở đây rất ầm ĩ, nhưng lại vang bên tai mỗi người cực kỳ rõ ràng.

Dù là bách tính trên thành hay binh lính Nam Hàn ở dưới đều bất động, kinh ngạc nhìn đứa bé gầy gò kia.

Đứa bé nở nụ cười.

Trên khuôn mặt hốc hác bừng lên một nụ cười, nó bước từng bước đến bên cạnh mẫu thân đã vô tri vô giác: “Mẹ, mẹ đói bụng đúng không? Chỉ là ngất đi thôi đúng không? Vương gia thúc thúc đã nói, viện quân sẽ đến, Vương phi sẽ đến, chúng ta sẽ có cơm ăn!”

Đứa bé cười nhưng nước mắt lại không ngừng chảy xuống, rơi xuống tim mỗi người, bao nỗi chua xót lan đi khắp nơi.

Bắt đầu có bách tính khóc rống lên.

Áp lực trong suốt mười ngày, cuối cùng tại giờ phút có một người phụ nữ chết đói để lại đứa con mỉm cười không muốn tin, hoàn toàn bật ra, bách tính Chiêu Thành nghẹn ngào gào to, họ ôm vai run rẩy trong gió lạnh, cõi lòng chỉ cảm thấy bàng hoàng và thê lương.

Nước mắt thành sông.

Mọi tiếng động đều biến mắt, hai chân binh lính như mọc rễ không hề nhúc nhích, đứng giữa vũng máu, binh khí trong tay rơi loảng xoảng nhưng không ai nhặt, thậm chí bọn họ đã quên mất đây là chiến trường, mọi người đều nhìn đứa bé kia, nhìn nụ cười trên gương mặt nó.

Nụ cười kia vô cùng sáng lạn, như một đóa hoa nhỏ dập dờn trong gió.

Nhưng ở trong mắt bọn họ, chỉ có thê lương.

Niềm tin đang lung lay kia, cuối cùng vào giờ phút này, sụp đổ!

Chiến Bắc Liệt ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu nhìn ánh chiều tà, dù ánh nắng không hề chói chang nhưng hắn vẫn cảm thấy hơi choáng váng, vươn tay che khuất đi màu nắng đỏ như máu kia, đây là chiến tranh, chiến tranh tàn khốc……….

Hắn nên vui mừng, hắn giữ được thành trì này chừng mười ngày, hắn nên ngạc nhiên, binh lính Nam Hàn đã buông vũ khí, nhưng trong lòng lại bi thương vô hạn, có thứ gì đó đang đè nặng lên trái tim hắn.

Hắn không khỏi nhớ lại lần đầu tiên lên chiến trường, một thiếu niên chỉ mới mười lăm tuổi, trong lòng tràn đầy chí lớn, mang niềm tin bảo vệ bách tính trong tim, thống nhất ngũ quốc, để thiên hạ không còn chiến loạn, để bách tính có thể sinh sống an vui. Đến giờ đã qua mười một năm, thấy qua biết bao sinh tử, thấy biết bao người bỏ mạng trên chiến trường, hắn rất may mắn, niềm tin đó chưa bao giờ thay đổi, mặt trời đã ngả về tây, sắp đến lúc đêm tối bao trùm, nhưng đêm qua đi, hắn tin rằng, sẽ lại thấy ánh mặt trời.

Lòng bàn tay truyền đến xúc cảm mềm mại, Chiến Bắc Liệt cúi đầu xuống, một đứa trẻ tầm bốn năm tuổi cầm lấy ngón tay của hắn.

“Vương gia thúc thúc, ca ca và mẫu thân của Bảo nhi đói ngất đi rồi, Bảo nhi cũng đói.”

Nhìn đôi mắt thuần khiết của đứa bé, Chiến Bắc Liệt mỉm cười, giống như từ gương mặt đứa trẻ này, nhìn thấy một thằng nhóc luôn giương nanh múa vuốt đòi đoạt tức phụ với hắn, một nữ tử bạch y hiện lên trong đầu, khóe môi hơi nhếch lên.

Nàng nói: “Còn sống.”

Nàng nói: “Trong vòng hai tháng, ta sẽ trở về!”

Đến hôm nay, là vừa tròn hai tháng……

Khóe môi khô nứt nhếch lên, hắc bào tung bay trong gió, hắn chăm chú nhìn ánh mặt trời phương ra.

“Tức phụ của thúc thúc, nhất định tối nay sẽ đến!”

Lâu rồi không nói khiến giọng rất khàn nhưng lại vô cùng kiên định.

Sự khẳng định vô cùng chắc chắn, giống như niềm tin của hắn, dù mặt trời sẽ lặn xuống ngay bây giờ, dù màn đêm dần bao trùm nhưng niềm tin này chưa bao giờ đổi.

Dân chúng không biết niềm tin đó hắn có như thế nào, bọn họ nhìn nam nhân đứng sừng sững trên tường thành trong mười ngày qua kia, vô cớ tin tưởng.

Từ lúc đến Chiêu Thành đến giờ, hắn không nói nhiều, nhưng đều thực hiện mọi lời hắn nói, hắn nói sẽ không quấy rầy bách tính, hắn nói bọn họ ở chung một thành thì chính là người nhà, hắn nói chỉ cần có hắn thì sẽ để mọi người ăn no, hắn nói dù không đủ no cũng sẽ chịu đói cùng mọi người……..

Việc hắn chưa nói cũng đã làm rồi, đối mặt với đại quân Nam Hàn gấp mười lần, hắn và một vạn binh sĩ Đại Tần, dùng tính mạng bảo vệ thành trì này!

Hôm nay hắn nói, tức phụ hắn nhất định tối nay sẽ đến…..

Bọn họ tin!

Dân chúng ôm tay, run rẩy chờ trong gió lạnh, thậm chí có không ít người đã đói đến sắp ngất đi, nhưng vẫn cố gắng gượng, bọn họ tin nam nhân này!

Đại quân Nam Hàn ở dưới tường thành cũng không công thành nữa, tướng quân đã chết, đại quần còn lại chỉ muốn đợi xem niềm tin của Đại Tần Chiến thần, cuối cùng sẽ có kết quả gì, niềm tin của bọn họ đã sụp đổ rồi, bọn họ rất cần một thứ khác chắc chắn hơn thay thế niềm tin lúc trước.

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía chân trời xa xa.

Bầu trời dần dần tối lại, màn đêm dần dần hiện ra, những áng mây nhuốm màu chiều tà cũng dần biến mất, chỉ còn lại vài tia nắng muộn màng………

Đột nhiên, một tiếng động như có như không vang lên từ phía xa!

Dưới những tia nắng cuối ngày, nơi chân trời xuất hiện một điểm nhỏ, điểm nhỏ ấy tiến dần đến đây, là chiến giáp đen nghìn nghịt như nước lũ, vó ngựa bụi mù lao đến như bay.

Màu áo giáp đen ánh vào mắt mọi người, tiếng vó ngựa âm vang vào lòng mỗi người, phía trên đại quân đông nghịt, một lá cờ được giương cao, đón gió bay phần phật, như đang muốn hét lên:

Niềm tin của Đại Tần Chiến thần, đến rồi!

Trên dưới tường thành đều hoan hô ầm ĩ.

Bọn họ đều nhìn nam tử áo đen đứng trên tường thành, những giọt nước mắt kích động hân hoan rơi xuống như mưa, dân chúng đều òa khóc.

Đến giờ, họ mới thật sự nhìn thấy hy vọng sống!

Trời cao không vứt bỏ bọn họ, dù Nam Hàn vứt bỏ bọn họ, còn có Đại Tần, còn có Đại Tần Chiến thần, kiên định đồng sinh cộng tử cùng bọn họ, vì bọn họ che gió che mưa.

Chiến Bắc Liệt đứng trên tường thành, trong gió to thét gào, mái tóc đen tung bay vô định, hắc bào phần phật,, ưng mâu tràn đầy tơ máu, nhìn chằm chằm phía trước đại quân, nhìn bạch y nữ tử bước dưới ánh chiều tà mà đến, nhìn từ lúc không nhìn rõ mặt đến khi chạy lại gần, mắt phượng mày ngài, cằm hơi ngẩng lên ngạo nghễ, cánh môi anh đào khẽ nhếch, ánh mắt cũng chưa từng rời khỏi hắn!

Bốn mắt giao nhau truyền tải nhớ nhung, âu yếm, đắm say……..

Còn có sự tin tưởng sâu đậm, đã sớm khắc trong tâm khảm!

Gần, càng gần…….

Lãnh Hạ giục ngựa lao tới dưới cửa thành, đột nhiên, dừng lại.

Nàng không dám tin nhìn nam nhân đứng sừng sững trên tường thành, hai tháng không gặp, hắn gầy và tiều tụy đi nhiều quá. Hai mắt thâm quầng, râu ria không cạo, chỉ có đôi mắt kia, sắc bén như mắt chim ưng, vẫn bá đạo tỷ nghễ và duy ngã độc tôn như trước!

Đó là nam nhân của nàng a!

Một giọt nước mắt yên lặng rơi xuống, hai mắt ngập nước, nàng nhìn thấy nam nhân kia thả người nhảy xuống dưới này!

Bất chợt, toàn thân lao vào một vòng tay ấm áp!

Lồng ngực ấm áp và cánh tay rắn chắc bủa vây lấy nàng!

Hắn ôm rất chặt, như muốn hòa nàng vào trong máu thịt……

Lãnh Hạ chôn trong lòng hắn, gắng sức hít thở, hít thở bầu không khí mang mùi vị của Chiến Bắc Liệt, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống như mưa làm vạt áo hắn ướt đẫm.

Bất chợt, bả vai bị nắm lấy, cánh môi cũng bị người nào đó ép mạnh xuống!

Chiến Bắc Liệt hôn nàng rất mạnh, như để phát tiết toàn bộ nhớ nhung, hắn biết, nữ nhân này, hơn một tháng trước chắc chắn đã gặp nguy hiểm, cảm giác của hắn không hề sai, cảm giác kia luôn luôn hành hạ hắn, khiến hắn ăn không ngon ngủ không yên, lòng nóng như lửa đốt, giờ được thấy nàng thế này mới thả được tâm.

Hai người cũng từng cách xa nhưng lần này lại hoàn toàn khác, như vừa chia lìa một thế kỷ vậy.

Một người đi đến sa mạc vô vàn nguy hiểm…….

Một người lẻn vào trung tâm của địch quốc……..

Hai người không lúc nào không lo lắng cho đối phương, nhớ nhung lo lắng hoàn toàn được bộc lộ trong một nụ hôn sâu này.

Dưới tường thành Chiêu Thành, một nam một nữ ôm nhau hôn sâu, coi vô số bách tính và đại quân xung quanh là không khí, nhưng mọi người đều lẳng lặng nhìn họ, tươi cười chúc phúc.

Hai người yêu nhau như thế, cảm động cả trời xanh.

Kết thúc nụ hôn này, hai người tách nhau ra, nhìn thẳng vào mắt nhau, cùng cong khóe miệng lên, quay sang đại quân Nam Hàn đang ngẩn ra.

Quân đội Đại Tần đến đây, chứng tỏ, Gia Hưng thành đã phá!

Lúc này bọn họ nhìn một đôi phu thê đang đứng thâm tình và quân đội Đại Tần đông nghịt nghịt, tâm tình cực kỳ phức tạp, có vài phần giãy dụa, vài phần hoảng sợ, vài phần sợ hãi, vài phần thoải mái…….

Chiến Bắc Liệt ôm vai Lãnh Hạ, dùng nội lực truyền lời: “Gia Hưng đã phá, đầu hàng không giết!”

Đầu hàng không giết!

Đối với những binh lính Nam Hàn hôm nay, thì trong lòng họ đã dao động, trước khi quân Tần đến đã tạm dừng công thành rồi, giờ coi như không còn gì băn khoăn, bọn họ đều ngồi xổm xuống, dùng hành động để nói lên lựa chọn của mình.

Chiêu Thành hoan hô như sấm dậy, qua mười ngày đồng sinh cộng tử, dân chúng trong thành đều đã coi mình là người Đại Tần, bọn họ nhìn đôi nam nữ dưới thành kia cùng hô to:

“Vương gia vạn tuế!”

“Vương phi vạn tuế!”

Tiếng hò hét ngày càng lớn, ngày càng vang dội.

Ngay cả binh lính Đại Tần cũng hoan hô theo, trong đó có sự sùng kính chân thành!

“Vương gia vạn tuế!”

Hoa Thiên cũng vẫy vẫy khăn kích động nhảy lên hò hét: “Vương phi vạn tuế!”

Rồi hắn sửng sốt chạy lại gần một người nho nhỏ, cười tủm tỉm hỏi: “Sao thế? Ai bắt nạt Thập Thất đáng yêu của chúng ta vậy?”

Mỗ tiểu hài tử chọc chọc ngón tay, trên đầu có một đám mây đen đang lượn lờ, oán niệm lẩm bẩm: “Quên Thập Thất rồi quên Thập Thất rồi quên Thập Thất rồi……..”

Hai má phồng lên như hai cái bánh bao, đột nhiên, một tiếng cười vang lên.

“Nhóc con, còn không qua đây!”

Tiểu ưng mâu lập tức sáng lên, mỗ tiểu hài tử ngẩng đầu lên nhìn cha ruột giống y hệt mình, tươi cười rực rỡ rồi nhào lên.

Bây giờ Chiến Bắc Liệt mới thấy đầy đủ, hai người hắn quý hơn mạng sống đều đang ở đây, tức phụ và con trai, cả con gái nho nhỏ trong bụng tức phụ nữa, bốn người một nhà ở cạnh nhau, không gì tốt hơn nữa cả.

Khóe môi chậm rãi cong lên, nhìn con trai nhào về phía mình, chạy a chạy, chạy a chạy……

Hoa cô nương cầm khăn tay lên chấm chấm nước mắt, cảm động nói: “Ta muốn khóc. muốn khóc…… a?”

Phịch!

Một tiếng vang thật lớn.

Hoa cô nương trợn tròn mắt, chớp chớp rồi lại chớp chớp, tiếng hoan hô hò hét đều biến mất, tất cả mọi người đều há hốc miệng, vẫn duy trì tư thế hoan hô vừa nãy, mí mắt giật liên tục, vẻ mặt như thấy quỷ.

Chỉ thấy Đại Tần Chiến thần nhiều ngày không ăn cơm không chợp mắt, bị một đứa trẻ nhào đến làm……

Hôn mê.

Đại Tần Chiến thần nằm thẳng cẳng trên đất, Chiến Thập Thất ngẩn ngơ ngồi trên người hắn, trong đầu hắn chỉ hiện lên một suy nghĩ:

Thằng nhóc chết tiệt, quả nhiên là khắc lão tử!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện