Cữu Chưởng Huyền Công
Chương 3: Ma kiếm Vương Tạo
Cả Dương Châu rơi vào cơn chấn động kể từ sau cái đêm Khắc Vị Phong đột nhập vào Vọng Nguyệt lầu trộm báu vật của Thượng Quan Đại Phu và Di Tuyết Cầm. Nhưng không phải Dương Châu chấn động vì sự thật xảy ra đêm đó mà lại vì một nguyên nhân khác. Đâu đâu cũng nghe thiên hạ bàn tán về Đạo vương, nhưng họ bàn tán chỉ vì một huyết án vừa xảy ra trong Vọng Nguyệt lầu. Một huyết án xảy ra ngay trong thời điểm vị kỳ nhân Thượng Quan Đại Phu có mặt tại Dương Châu. Ái nữ của vị trang chủ Vạn Xuân trang là Diệp Diệp tuổi chỉ vừa mười bốn mười lăm, đã bị Đạo vương cưỡng bức và chết ngay trong Vọng Nguyệt lầu.
Cái tin đó không chỉ làm chấn động cả Dương Châu mà giới võ lâm cũng kinh hoàng. Trong giới võ lâm ai cũng biết trang chủ Vạn Xuân trang Hoàng Khởi Nguyên, một người đạo mạo, và có tiếng là đại thiện nhân của kẻ thất cơ lỡ vận. Cái chết bi ai của Diệp Diệp khiến trang chủ Vạn Xuân trang Hoàng Khởi Nguyên đau khổ tột cùng, tất nhiên quần hào võ lâm cũng phẫn nộ.
Tất cả mọi người ở Dương Châu, bất kể già trẻ, trai gái, cơ hàn hay đại phú, người chốn quan trường hay kẻ thuộc giới võ lâm đều chung một ý niệm xé xác phanh thây gã Đạo vương bại hoại và vô cùng tàn nhẫn kia.
Tang lễ của Diệp Diệp được tổ chức ngay tại Vạn Xuân trang. Mà người chủ trì tang lễ lại là Thượng Quan Đại Phu. Ai cũng đau lòng trước cái chết của Diệp Diệp trút căm hờn lên Đạo vương, nhưng khốn nỗi chẳng một ai biết mặt Đạo vương. Giới võ lâm cũng như bá tính Dương Châu chỉ biết mỗi một điều duy nhất, Đạo vương là kẻ xuất quỷ nhập thần, có thể ra vào bất cứ tòa nhà hay biệt trang nào ở Dương Châu. Ngoài điều đó ra thì họ chẳng biết gì nữa.
Như để khỏa lấp nỗi hờn căm phẫn nỗ đang trào tột đỉnh của bá tính Dương Châu, Thượng Quan Đại Phu là vị kỳ nhân vang tiếng thiên hạ dã tuyên cáo trước lúc động quan, sẽ tìm ra Đạo vương, và bắt y phải chịu nhục hình bá đao loạn xác, nếu không thì lăng trì, hoặc để mọi người tự tay tùng xẻo gã.
Lời tuyên cáo của vị Thượng Quan Đại Phu đại kỳ nhân khiến cho người Dương Châu vơi đi sự phẫn nộ phần nào. Họ vơi đi sự phẫn nộ nhưng vẫn còn bàn tán và nguyền rủa Đạo vương.
Trong buổi tang lễ của Diệp Diệp, có một người lặng lẽ lắng nghe và quan sát vị kỳ nhân Thượng Quan Đại Phu. Người đó chính là Ma Kiếm Vương Tạo.
Dưới sự chủ trì tang lễ của Thượng Quan Đại Phu, cả Dương Châu cùng đưa linh cữu của Diệp Diệp về mộ địa Dương Châu. Một đám tang thật trọng thể, linh đình. Họ đưa linh cữu của Diệp Diệp đến nơi an nghỉ cuới cùng bằng sự thương tiếc nhưng thật ra bên trong thì cũng muốn tỏ lòng với vị kỳ nhân Thượng Quan Đại Phu. Tỏ lòng thành với Thượng Quan Đại Phu thì có mất mát gì, ngược lại không chừng còn được phật gia tái thế kia ngoảnh mặt nhìn tới.
Cả một đám tang vang động tiếng khóc, tiếng than. Ai cũng khóc, ai cũng thương tiếc, nước mắt có lẽ đong được cả một lu đầy, mặc dù trong những người đưa tang khóc thảm thương đó có người chẳng có chút quan hệ gì đến Vạn Xuân trang chủ Hoàng Khởi Nguyên. Thậm chí có người còn chưa thấy mặt qua Diệp Diệp, vị ái nữ của Vạn Xuân trang chủ. Nhưng họ phải khóc đau đớn tiếc thương kẻ không quen, không biết bởi vì người chủ là Thượng Quan Đại Phu kỳ nhân Trung Thổ.
Sau khi hạ huyệt di quan của Diệp Diệp, Thượng Quan Đại Phu trịnh trọng nói:
- Kể từ hôm nay Hoàng Khởi Nguyên trang chủ sẽ là người nhà của bổn nhân.
Lão vuốt râu buông tiếng thở dài, nhìn lại Hoàng Khởi Nguyên:
- Hoàng trang chủ… bổn nhân nghiêng mình chia buồn với Hoàng trang chủ. Vong hồn bé nhỏ của Diệp Diệp sẽ minh chứng cho bổn nhân. Bổn nhân sẽ tìm ra Đạo vương để trả hận cho Diệp Diệp tiểu nữ. Bổn nhân mãi mãi ghi sâu hình bóng của Diệp Diệp, xem Diệp Diệp như ái nữ của mình.
Nói rồi Thượng Quan Đại Phu ôm lấy Hoàng Khởi Nguyên. Lão nấc nghẹn rồi nói:
- Ta đau lòng lắm.
Chính vào lúc nước mắt của Thượng Quan Đại Phu chực trào ra thì nhân dạng của Ma Kiếm Vương Tạo đập vào mắt lão. Vẻ đau khổ trên mặt Thượng Quan Đại Phu chợt biến qua nét lạnh lùng và tàn nhẫn.
Lão buông Hoàng Khởi Nguyên trang chủ.
Hoàng Khởi Nguyên nhìn Thượng Quan Đại Phu:
- Đó là số của Điệp Điệp… Đại nhân đừng đau lòng. Không chỉ Đại nhân đau lòng mà cả giới võ lâm đều đau lòng như dao cắt ruột cắt gan.
Trời cao lồng lộng, lưới trời thưa, nhưng bổn trang chủ tin rằng Đạo vương không thể nào thoát khỏi lưới tình. Y sẽ bị trừng phạt. y phải trả món nợ này cho Vạn Xuân trang.
Thượng Quan Đại Phu buông tiếng thở dài:
- Trang chủ đừng quá đau lòng… Bổn nhân sẽ làm hết sức mình để lôi gã Đạo vương biến thái, băng hoại và bỉ ổi ra trước sự phân xử của trời đất.
Thốt dứt câu nói này, hai dòng lệ trào ra khóe của Thượng Quan Đại Phu. Thấy vị kỳ nhân Thượng Quan Đại Phu khóc, chẳng ai bảo ai mọi người đưa đám bật khóc rống lên thảm thiết.
Ma Kiếm Vương Tạo lia mắt nhìn qua đám tang Diệp Diệp rồi lặng lẽ rời khỏi mộ địa. Rời mộ địa, Ma Kiếm Vương Tạo vào Dương Châu Đệ Nhất lâu.
Y chọn cái bàn trong góc Dương Châu tửu điếm gọi luôn một vò rượu bốn cân. Chuốc rượu ra ba cái chén to, Ma Kiếm Vương Tạo bưng từng chén uống liên tục. Cứ như đám tang vừa rồi của Diệp Diệp khiến y đau lòng quá đỗi mà phải dùng rượu để vơi bớt đi nỗi muộn phiền.
Uống cạn chén rượu thì từ ngoài cửa Dương Châu Đệ Nhất lâu, ba gã đại hán lực lưỡng, tay xách đại đầu đao bước vào. Ba người đó chọn chiếc bàn đối diện với Ma Kiếm Vương Tạo.
Gã có hàm râu quai nón gằn giọng nói:
- Nhị đệ… với tội ác tày trời của Đạo vương… Tam Đao Thần Sát của chúng ta phải làm sao?
Gã đại hán có râu quai nón vừa nói vừa liếc xéo về phía Ma Kiếm Vương Tạo.
Vương Tạo bưng chén rượu thứ tư dốc lên miệng. Y đặt thanh trường kiếm lên mặt bàn. Lại thêm năm người nữa bước vào Dương Châu Đệ Nhất lâu. Họ chọn chiếc bàn phía sau Ma Kiếm Vương Tạo. Họ cũng lại nói về hành vi băng hoại của Đạo vương.
Chén rượu thứ năm Vương Tạo uống cạn, thì một người vận bạch y trắng toát, tuổi trạc ngoài tam tuần cỡ Vương Tạo. Y mặt thõn, cằm nhẵn thín như một quả đồi trọc chẳng có lấy một sợi râu, hay dấu tích của râu. Đúng là khuôn mặt của đứa trẻ chưa mọc râu nhưng đã già dặn.
Bạch y thư sinh dừng bước ngang ngưỡng cửa Dương Châu tửu lâu định nhãn nhìn Ma Kiếm Vương Tạo.
Hai cánh môi mỏng của Bạch y thư sinh nhếch lên tạo một nụ cười giả lả.
Y thả bước vào trong Dương Châu Đệ Nhất lâu, từ tốn nói:
- Tại hạ là Ngao Lãnh. Tại hạ biết một người có thể người này biết Đạo vương là ai.
Tam Sát thần quân đang ngồi bật đứng lên.
Gã có râu quai nón trịnh trọng ôm quyền nói:
- Nhứt Điệp Tử Ngao đại hiệp có nhớ Tam Sát thần quân không?
Ngoa Lãnh nhìn Tam Sát thần quân, nhếch môi cười mỉm rồi nói:
- Tam Sát thần quân, người Giang Đông làm sao Ngao Lãnh quên được. Câu Thư Nại các hạ cũng đến Dương Châu à?
Câu Thư Nại ôm quyền nói:
- Ngao đại hiệp nhận ra Câu mỗ thì hay quá. Tam Sát thần quân ngưỡng mộ Ngao tráng sĩ từ lâu rồi. Nay được hội kiến ở Dương Châu, thật là hay quá.
Y kéo ghế nhìn Ngao Lãnh nói tiếp:
- Mời Ngao tráng sĩ.
Ngao Lãnh bước đến bàn Tam Sát thần quân. Hai người kia đứng lên ôm quyền từ tốn nói:
- Tại hạ là Cổ Nhật Tình.
- Còn tại hạ là Mộc Thửa.
Ngao Lãnh ôm quyền nói:
- Tại hạ đã nghe danh ba vị từ lâu rồi… ba vị đều là những hiệp khách trên giang hồ. Nay được diện kiến tại Dương Châu là vinh dự cho Ngao mỗ.
Câu Thư Nại chuốc rượu ra chén mời Ngao Lãnh:
- Mời Ngao tráng sĩ.
Bốn người cùng cạn chén. Vừa đặt chén xuống bàn, Câu Thư Nại nói:
- Vừa rồi Ngao tráng sĩ nói, biết một người, mà người đó có thể biết chân tướng của Đạo vương.
Ngao Lãnh gật đầu:
- Ngao mỗ cho là như vậy.
Câu Thư Nại vồn vã hỏi:
- Ngao tráng sĩ có thể cho Câu mỗ biết người đó không?
Ngao Lãnh vuốt cằm, cười khẩy rồi nói:
- Câu đại hiệp định lập công lớn với Thượng Quan Đại Phu tôn giá à?
Câu Thư Nại gắt giọng đáp lời Ngao Lãnh:
- Lập công với Thượng Quan Đại Phu tôn giá, Câu mỗ không dám nghĩ đến. Nhưng hành động băng hoại, bỉ ổi của Đạo vương thì Câu mỗ không thể bỏ qua được.
Y nghiến răng rít giọng nói tiếp:
- Với một người hành hiệp giang hồ, bọn ta từ Giang Đông đến Hà Bắc, xuôi ngược khắp Trung Thổ, Tam Sát thần quân đâu để cho gã Đạo vương kia nhởn nhơ khi làm chuyện mà quỷ thần cũng phải phẫn nộ chứ.
Ngao Lãnh vuốt cằm nói:
- Tam Sát thần quân đúng là có hào khí hơn người. Thảo nào bọn ma nhân đều khiếp sợ.
Ngao Lãnh khẽ gật đầu rồi trịnh trọng nói tiếp.
- Tại hạ xuôi ngược trên giang hồ nên biết một người có tài xuất quỷ nhập thần, kiến văn cực kỳ uyên bác. Người đó có thể biết Đạo vương là ai.
Y rút trong tay áo ra một tấm giấy hồng điều. Mảnh giấy chẳng có chữ cũng chẳng có nét phác họa gì, mà còn để trống. Ngao Lãnh đưa tờ giấy hồng điều qua trước mặt mọi người đang hiện hữu tại Dương Châu Đệ Nhất lâu, trịnh trọng nói:
- Người tại hạ sắp nói ra đây có thể vẽ ra chân diện, tướng mạo của “Đạo vương” để chúng ta truy tìm hắn lôi ra trước công đạo giang hồ.
Câu Thư Nại vồn vã hỏi:
- Ngao tráng sĩ nói… kẻ đó là ai?
Ngao Lãnh từ từ quay mặt nhìn lại Ma Kiếm Vương Tạo. Y trang trọng buông ra từng lời nói thật chậm:
- Người đang ngồi độc ẩm trước mặt chúng ta. Ma Kiếm Vương Tạo.
Câu Thư Nại buột miệng nói.
Tất cả mọi người đang có mặt tại Dương Châu Đệ Nhất lâu đều đổ dồn mắt nhìn Vương Tạo.
Ngao Lãnh vẫn nhìn Vương Tạo từ tốn nói:
- Vương huynh không phủ nhận lời nói của tại hạ chứ?
Vương Tạo bưng chén rượu thứ sáu dốc lên miệng uống. Y dời mắt nhìn lại Ngao Lãnh và Tam Sát thần quân nhạt nhẽo nói:
- Ta là Vương Tạo thì đã sao nào?
Câu Thư Nại ôn nhu nói:
- Câu mỗ đã nghe tiếng Vương tôn giá. Nay mới diện kiến.
Câu Thư Nại ôm quyền xá:
- Hạnh ngộ… hạnh ngộ.
Ma Kiếm Vương Tạo bưng bầu rượu chuốc ra chén. Y vừa chuốc rượu vừa nói:
- Vương mỗ không thích nghe những lời sáo rỗng đó. Nếu Câu Thư Nại đã biết Ma Kiếm Vương Tạo thì đừng quấy nhiễu. Ta không thích làm phiền ai, cũng không muốn ai làm phiền ta.
Ngao Lãnh mỉm cười nói:
- Nhưng các hạ chắc là biết Đạo vương.
Vương Tạo khoát tay:
- Đi tìm Đạo vương mà hỏi hắn.
Y nói rồi dốc chén rượu trút vào miệng mình.
Chân diện của Câu Thư Nại sa sầm. Y trố hai luồng sát nhãn chiếu vào Ma Kiếm Vương Tạo.
Câu Thư Nại giật lấy tấm giấy hồng điều trên tay Ngao Lãnh, sải bước qua bàn Ma Kiếm Vương Tạo.
Y trải tấm giấy hồng điều lên bàn gằn giọng nói:
- Nếu Vương tôn giá biết Đạo vương là ai… hãy vẽ mặt y trên tấm giấy hồng điều này.
Đôi mắt cá chép của Vương Tạo từ từ đứng lên nhìn Câu Thư Nại:
- Nếu như Câu các hạ nghĩ ta biết, thì ta có vẽ không nào?
Câu Thư Nại tiếp nhận hai luồng ánh mắt cá chép của Ma Kiếm Vương Tạo, mặt chảy dài ra. Y cảm nhận rõ mồn một sắc na thần chết của Ma Kiếm Vương Tạo. Sự cảm nhẫn đó khiến hai môi mỏng của Câu Thư Nại bất giác dính chặt vào nhau nên không thể nào thốt ra lời được.
Y không nói, cũng không ừ mà cứ đứng đực ra như thể bị trời trồng.
Vương Tạo cau mày, bưng bầu rượu từ từ đổ lên tấm giấy hồng điều. Y vừa đổ rượu vừa nói:
- Quay trở về bàn của mình đi.
Giọng nói của Ma Kiếm Vương Tạo như người ta phán lịnh, khiến cho chân diện của Câu Thư Nại đã chảy xệ càng xệ hơn. Hai má y giận giật nhưng lại đứng bất động chẳng có chút biểu hiện gì. Sắc mặt của Câu Thư Nại từ từ đỏ bừng lên. Chẳng mấy chốc trông chẳng khác nào hòn than.
Y buông tiếng thở dài rồi nói:
- Vương tôn giá không vì chính đạo.
Vương Tạo cau mày:
- Ta nói Câu các hạ quay về bàn của mình thì quay về, đừng có lải nhải chính đạo hay tà đạo làm phiền đến Vương mỗ. Quay về bàn của ngươi đi.
Sắc diện của Câu Thư Nại càng đỏ hơn. Lời nói vừa rồi của Ma Kiếm Vương Tạo những tưởng đâu một gáo nước sôi nóng bỏng tát thẳng vào mặt họ Câu.
Trước mặt bao nhiêu người, Câu Thư Nại đâu dễ bị sỉ nhục như vậy được.
Y bắt đầu nổi giận.
Câu Thư Nại gắt giọng nói:
- Nếu như các hạ không nói… Câu mỗ sẽ xem các hạ cùng một hạng người với Đạo vương.
Lời còn đọng trên hai cánh môi của Câu Thư Nại thì Ma Kiếm Vương Tạo rút soạt lưỡi trường kiếm ra khỏi vỏ. Y vừa rút kiếm vừa phát động chiêu công. Lưỡi kiếm không rời khỏi vỏ, mà chỉ rút ra được phân nửa, nhưng hai lỗ tai của Câu Thư Nại đã rơi xuống đất.
Máu tuôn ra ướt đẫm hai bên thái dương Câu Thư Nại, rồi tràn xuống nhuộm vai gã.
Ma Kiếm Vương Tạo tra lưỡi kiếm rút sâu vào trong vỏ, nhạt nhẽo nói:
- Nếu kiếm của ta rời khỏi vỏ, ngươi không thể đứng nhí nhố trước mặt ta đâu.
Sắc diện của Câu Thư Nại đỏ bầm chuyển qua màu tía rồi biến xang màu xanh nhạt lá cây. Vừa rồi Câu Thư Nại chỉ cảm nhận có hai làn gió thoảng qua tai mình, khi Vương Tạo đã tra kiếm vào vỏ rồi y vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra. Thậm chí khi nghe Vương Tạo nói, y còn toan phản bác lại nhưng khi cảm nhận hai bên thái dương mình rát bỏng, và nhận ra máu tràn xuống vai mới biến sắc ngậm miệng.
Câu Thư Nại từ từ cúi xuống, nhìn hai chiếc lỗ tai của mình nằm trơ trọi trước mũi giày. Y lặp bặp nói:
- Ngươi…
Câu Thư Nại thốt được mỗi một câu thì lại chạm vào ánh mắt cá chép của Ma Kiếm Vương Tạo. Cảm nhận sắc na chết chóc qua hai luồng ánh mắt đó, họ Câu lại ngậm miệng.
Y buông tiếng thở dài, gắng gượng chịu đựng cái đau rát buốt hai bên mang tai mình, quay bước trở lại bàn. Bây giờ tất cả mọi người đều căng mắt, với vẻ trang trọng nhìn Ma Kiếm Vương Tạo.
Câu Thư Nại quay lại bàn. Tay y đặt vào đốc ngọn đại đao. Hai cánh môi mím lại cùng với tiếng nghiến răng ken két phát ra. Y nhìn Cổ Nhật Tỉnh và Mộc Thửa.
Ánh mắt của Câu Thư Nại ám hiệu nói với hai gã nhị Sát và Tam Sát.
Câu Thư Nại chớp mắt một cái. Liền sau cái chớp mắt của gã, Tam Sát thần quân đồng loạt xấut động đao phát sát chiêu. Ba ngọn đại đao tợ như ba lưỡi tầm sét, bổ thẳng đến Ma Kiếm Vương Tạo.
Cùng với sự xuất động của ba lưỡi đại đao đó, thì tả thủ của Ma Kiếm Vương Tạo vỗ mạnh xuống mặt bàn một cái. Bầu rượu lẫn những chiếc chén bật tung lên cao non ba bộ. Bầu rượu lẫn những chiếc chén còn lơ lửng thì ba ngọn đại đao cũng chém bổ tới với uy lực mạnh mẽ khôn lường.
Ma Kiếm Vương Tạo vẫn ngồi trên chiếc đôn, nhưng chiếc đôn giật lùi về sau hơn nửa bộ để ba ngọn đại đao nặng non hai trăm cân bổ thẳng xuống chiếc bàn.
- Chát…
Ba ngọn đại đao cùng bổ xuống chiếc bàn cây nhưng chỉ một âm thanh phát ra. Chiếc bàn bị chặt làm ba khúc. Tam Sát thần quân chưa kịp thu hồi binh khí thì một chớp kiếm làm lóa mắt mọi người. Ngay cả Tam Sát thần quân cũng bị lóa mắt bởi chớp kiếm đó.
Cả ba đứng đực ra như pho tươợng, trong khi lưỡi kiếm Vương Tạo thì hứng lấy những chiếc chén rượu đang rơi xuống. Ba chén rượu như ba cánh bướm đậu trên mũi kiếm của y. Còn tả thủ Vương Tạo lấy bầu rượu chuốc vào ba cái chén đó.
Y lắc lưỡi kiếm.
Ba chén rượu được khiển bằng lưỡi kiếm cùng nghiêng một lúc, rót vào ba thanh đại đầu đao còn dính chặt vào chiếc mặt gỗ, khi ba chén rượu rót hết lên ba lưỡi đao thì Tam Sát thần quân cũng buông binh khí. Ba thanh đại đao cùng ba chén rượu rơi một lúc xuống sàn Dương Châu Đệ Nhất lâu.
Những âm thanh loảng xoảng và lạch cạch vang lên như tiếng chuông gọi hồn của Hắc Bạch Vô Thường. Liền sau những âm thanh đó thì Tam Sát thần quân đồng quỳ gối, đổ lăn ra sàn gạch. Trên yết hầu của ba người đó xuất hiện một luồng chỉ đỏ, mắt của Tam Sát thần quân vẫn còn mở trừng trừng với vẻ ngạc nhiên và ngớ ngẩn.
Ma Kiếm Vương Tạo tra kiếm vào vỏ rồi từ từ đứng lên. Tất cả mọi người có mặt tại Dương Châu Đệ Nhất lâu chứng kiến cái chết của Tam Sát thần quân đều như hóa thành tượng. Họ ngồi thừ ra gần như chẳng dám thở mạnh nữa. Cái chết của Tam Sát thần quân đã tước đi hào khí mới đầu của họ.
Ma Kiếm Vương Tạo nhìn lướt qua mọi người rồi nói:
- Còn ai muốn biết chân diện thật của Đạo vương không?
Chỉ có sự im lặng nặng nề đáp lại câu hỏi của Ma Kiếm Vương Tạo. Rồi chẳng ai bảo ai lần lượt từng người rời Dương Châu Đệ Nhất lâu. Đối mặt với một Ma Kiếm Vương Tạo thì chẳng ai muốn bao giờ. Bởi lẽ đối mặt với y là đối mặt với tử thần. Đối mặt với cái chết rình rập.
Mọi người lần lượt rời khỏi Dương Châu Đệ Nhất lâu, nhưng một người ở lại đó là Nhứt Điệp Tử Ngao Lãnh.
Ngao Lãnh nhìn Ma Kiếm Vương Tạo nhếch môi nói:
- Vẫn còn một người muốn biết chân tướng thật của Đạo vương.
- Nhứt Điệp Tử Ngao Lãnh.
- Không sai.
Cái tin đó không chỉ làm chấn động cả Dương Châu mà giới võ lâm cũng kinh hoàng. Trong giới võ lâm ai cũng biết trang chủ Vạn Xuân trang Hoàng Khởi Nguyên, một người đạo mạo, và có tiếng là đại thiện nhân của kẻ thất cơ lỡ vận. Cái chết bi ai của Diệp Diệp khiến trang chủ Vạn Xuân trang Hoàng Khởi Nguyên đau khổ tột cùng, tất nhiên quần hào võ lâm cũng phẫn nộ.
Tất cả mọi người ở Dương Châu, bất kể già trẻ, trai gái, cơ hàn hay đại phú, người chốn quan trường hay kẻ thuộc giới võ lâm đều chung một ý niệm xé xác phanh thây gã Đạo vương bại hoại và vô cùng tàn nhẫn kia.
Tang lễ của Diệp Diệp được tổ chức ngay tại Vạn Xuân trang. Mà người chủ trì tang lễ lại là Thượng Quan Đại Phu. Ai cũng đau lòng trước cái chết của Diệp Diệp trút căm hờn lên Đạo vương, nhưng khốn nỗi chẳng một ai biết mặt Đạo vương. Giới võ lâm cũng như bá tính Dương Châu chỉ biết mỗi một điều duy nhất, Đạo vương là kẻ xuất quỷ nhập thần, có thể ra vào bất cứ tòa nhà hay biệt trang nào ở Dương Châu. Ngoài điều đó ra thì họ chẳng biết gì nữa.
Như để khỏa lấp nỗi hờn căm phẫn nỗ đang trào tột đỉnh của bá tính Dương Châu, Thượng Quan Đại Phu là vị kỳ nhân vang tiếng thiên hạ dã tuyên cáo trước lúc động quan, sẽ tìm ra Đạo vương, và bắt y phải chịu nhục hình bá đao loạn xác, nếu không thì lăng trì, hoặc để mọi người tự tay tùng xẻo gã.
Lời tuyên cáo của vị Thượng Quan Đại Phu đại kỳ nhân khiến cho người Dương Châu vơi đi sự phẫn nộ phần nào. Họ vơi đi sự phẫn nộ nhưng vẫn còn bàn tán và nguyền rủa Đạo vương.
Trong buổi tang lễ của Diệp Diệp, có một người lặng lẽ lắng nghe và quan sát vị kỳ nhân Thượng Quan Đại Phu. Người đó chính là Ma Kiếm Vương Tạo.
Dưới sự chủ trì tang lễ của Thượng Quan Đại Phu, cả Dương Châu cùng đưa linh cữu của Diệp Diệp về mộ địa Dương Châu. Một đám tang thật trọng thể, linh đình. Họ đưa linh cữu của Diệp Diệp đến nơi an nghỉ cuới cùng bằng sự thương tiếc nhưng thật ra bên trong thì cũng muốn tỏ lòng với vị kỳ nhân Thượng Quan Đại Phu. Tỏ lòng thành với Thượng Quan Đại Phu thì có mất mát gì, ngược lại không chừng còn được phật gia tái thế kia ngoảnh mặt nhìn tới.
Cả một đám tang vang động tiếng khóc, tiếng than. Ai cũng khóc, ai cũng thương tiếc, nước mắt có lẽ đong được cả một lu đầy, mặc dù trong những người đưa tang khóc thảm thương đó có người chẳng có chút quan hệ gì đến Vạn Xuân trang chủ Hoàng Khởi Nguyên. Thậm chí có người còn chưa thấy mặt qua Diệp Diệp, vị ái nữ của Vạn Xuân trang chủ. Nhưng họ phải khóc đau đớn tiếc thương kẻ không quen, không biết bởi vì người chủ là Thượng Quan Đại Phu kỳ nhân Trung Thổ.
Sau khi hạ huyệt di quan của Diệp Diệp, Thượng Quan Đại Phu trịnh trọng nói:
- Kể từ hôm nay Hoàng Khởi Nguyên trang chủ sẽ là người nhà của bổn nhân.
Lão vuốt râu buông tiếng thở dài, nhìn lại Hoàng Khởi Nguyên:
- Hoàng trang chủ… bổn nhân nghiêng mình chia buồn với Hoàng trang chủ. Vong hồn bé nhỏ của Diệp Diệp sẽ minh chứng cho bổn nhân. Bổn nhân sẽ tìm ra Đạo vương để trả hận cho Diệp Diệp tiểu nữ. Bổn nhân mãi mãi ghi sâu hình bóng của Diệp Diệp, xem Diệp Diệp như ái nữ của mình.
Nói rồi Thượng Quan Đại Phu ôm lấy Hoàng Khởi Nguyên. Lão nấc nghẹn rồi nói:
- Ta đau lòng lắm.
Chính vào lúc nước mắt của Thượng Quan Đại Phu chực trào ra thì nhân dạng của Ma Kiếm Vương Tạo đập vào mắt lão. Vẻ đau khổ trên mặt Thượng Quan Đại Phu chợt biến qua nét lạnh lùng và tàn nhẫn.
Lão buông Hoàng Khởi Nguyên trang chủ.
Hoàng Khởi Nguyên nhìn Thượng Quan Đại Phu:
- Đó là số của Điệp Điệp… Đại nhân đừng đau lòng. Không chỉ Đại nhân đau lòng mà cả giới võ lâm đều đau lòng như dao cắt ruột cắt gan.
Trời cao lồng lộng, lưới trời thưa, nhưng bổn trang chủ tin rằng Đạo vương không thể nào thoát khỏi lưới tình. Y sẽ bị trừng phạt. y phải trả món nợ này cho Vạn Xuân trang.
Thượng Quan Đại Phu buông tiếng thở dài:
- Trang chủ đừng quá đau lòng… Bổn nhân sẽ làm hết sức mình để lôi gã Đạo vương biến thái, băng hoại và bỉ ổi ra trước sự phân xử của trời đất.
Thốt dứt câu nói này, hai dòng lệ trào ra khóe của Thượng Quan Đại Phu. Thấy vị kỳ nhân Thượng Quan Đại Phu khóc, chẳng ai bảo ai mọi người đưa đám bật khóc rống lên thảm thiết.
Ma Kiếm Vương Tạo lia mắt nhìn qua đám tang Diệp Diệp rồi lặng lẽ rời khỏi mộ địa. Rời mộ địa, Ma Kiếm Vương Tạo vào Dương Châu Đệ Nhất lâu.
Y chọn cái bàn trong góc Dương Châu tửu điếm gọi luôn một vò rượu bốn cân. Chuốc rượu ra ba cái chén to, Ma Kiếm Vương Tạo bưng từng chén uống liên tục. Cứ như đám tang vừa rồi của Diệp Diệp khiến y đau lòng quá đỗi mà phải dùng rượu để vơi bớt đi nỗi muộn phiền.
Uống cạn chén rượu thì từ ngoài cửa Dương Châu Đệ Nhất lâu, ba gã đại hán lực lưỡng, tay xách đại đầu đao bước vào. Ba người đó chọn chiếc bàn đối diện với Ma Kiếm Vương Tạo.
Gã có hàm râu quai nón gằn giọng nói:
- Nhị đệ… với tội ác tày trời của Đạo vương… Tam Đao Thần Sát của chúng ta phải làm sao?
Gã đại hán có râu quai nón vừa nói vừa liếc xéo về phía Ma Kiếm Vương Tạo.
Vương Tạo bưng chén rượu thứ tư dốc lên miệng. Y đặt thanh trường kiếm lên mặt bàn. Lại thêm năm người nữa bước vào Dương Châu Đệ Nhất lâu. Họ chọn chiếc bàn phía sau Ma Kiếm Vương Tạo. Họ cũng lại nói về hành vi băng hoại của Đạo vương.
Chén rượu thứ năm Vương Tạo uống cạn, thì một người vận bạch y trắng toát, tuổi trạc ngoài tam tuần cỡ Vương Tạo. Y mặt thõn, cằm nhẵn thín như một quả đồi trọc chẳng có lấy một sợi râu, hay dấu tích của râu. Đúng là khuôn mặt của đứa trẻ chưa mọc râu nhưng đã già dặn.
Bạch y thư sinh dừng bước ngang ngưỡng cửa Dương Châu tửu lâu định nhãn nhìn Ma Kiếm Vương Tạo.
Hai cánh môi mỏng của Bạch y thư sinh nhếch lên tạo một nụ cười giả lả.
Y thả bước vào trong Dương Châu Đệ Nhất lâu, từ tốn nói:
- Tại hạ là Ngao Lãnh. Tại hạ biết một người có thể người này biết Đạo vương là ai.
Tam Sát thần quân đang ngồi bật đứng lên.
Gã có râu quai nón trịnh trọng ôm quyền nói:
- Nhứt Điệp Tử Ngao đại hiệp có nhớ Tam Sát thần quân không?
Ngoa Lãnh nhìn Tam Sát thần quân, nhếch môi cười mỉm rồi nói:
- Tam Sát thần quân, người Giang Đông làm sao Ngao Lãnh quên được. Câu Thư Nại các hạ cũng đến Dương Châu à?
Câu Thư Nại ôm quyền nói:
- Ngao đại hiệp nhận ra Câu mỗ thì hay quá. Tam Sát thần quân ngưỡng mộ Ngao tráng sĩ từ lâu rồi. Nay được hội kiến ở Dương Châu, thật là hay quá.
Y kéo ghế nhìn Ngao Lãnh nói tiếp:
- Mời Ngao tráng sĩ.
Ngao Lãnh bước đến bàn Tam Sát thần quân. Hai người kia đứng lên ôm quyền từ tốn nói:
- Tại hạ là Cổ Nhật Tình.
- Còn tại hạ là Mộc Thửa.
Ngao Lãnh ôm quyền nói:
- Tại hạ đã nghe danh ba vị từ lâu rồi… ba vị đều là những hiệp khách trên giang hồ. Nay được diện kiến tại Dương Châu là vinh dự cho Ngao mỗ.
Câu Thư Nại chuốc rượu ra chén mời Ngao Lãnh:
- Mời Ngao tráng sĩ.
Bốn người cùng cạn chén. Vừa đặt chén xuống bàn, Câu Thư Nại nói:
- Vừa rồi Ngao tráng sĩ nói, biết một người, mà người đó có thể biết chân tướng của Đạo vương.
Ngao Lãnh gật đầu:
- Ngao mỗ cho là như vậy.
Câu Thư Nại vồn vã hỏi:
- Ngao tráng sĩ có thể cho Câu mỗ biết người đó không?
Ngao Lãnh vuốt cằm, cười khẩy rồi nói:
- Câu đại hiệp định lập công lớn với Thượng Quan Đại Phu tôn giá à?
Câu Thư Nại gắt giọng đáp lời Ngao Lãnh:
- Lập công với Thượng Quan Đại Phu tôn giá, Câu mỗ không dám nghĩ đến. Nhưng hành động băng hoại, bỉ ổi của Đạo vương thì Câu mỗ không thể bỏ qua được.
Y nghiến răng rít giọng nói tiếp:
- Với một người hành hiệp giang hồ, bọn ta từ Giang Đông đến Hà Bắc, xuôi ngược khắp Trung Thổ, Tam Sát thần quân đâu để cho gã Đạo vương kia nhởn nhơ khi làm chuyện mà quỷ thần cũng phải phẫn nộ chứ.
Ngao Lãnh vuốt cằm nói:
- Tam Sát thần quân đúng là có hào khí hơn người. Thảo nào bọn ma nhân đều khiếp sợ.
Ngao Lãnh khẽ gật đầu rồi trịnh trọng nói tiếp.
- Tại hạ xuôi ngược trên giang hồ nên biết một người có tài xuất quỷ nhập thần, kiến văn cực kỳ uyên bác. Người đó có thể biết Đạo vương là ai.
Y rút trong tay áo ra một tấm giấy hồng điều. Mảnh giấy chẳng có chữ cũng chẳng có nét phác họa gì, mà còn để trống. Ngao Lãnh đưa tờ giấy hồng điều qua trước mặt mọi người đang hiện hữu tại Dương Châu Đệ Nhất lâu, trịnh trọng nói:
- Người tại hạ sắp nói ra đây có thể vẽ ra chân diện, tướng mạo của “Đạo vương” để chúng ta truy tìm hắn lôi ra trước công đạo giang hồ.
Câu Thư Nại vồn vã hỏi:
- Ngao tráng sĩ nói… kẻ đó là ai?
Ngao Lãnh từ từ quay mặt nhìn lại Ma Kiếm Vương Tạo. Y trang trọng buông ra từng lời nói thật chậm:
- Người đang ngồi độc ẩm trước mặt chúng ta. Ma Kiếm Vương Tạo.
Câu Thư Nại buột miệng nói.
Tất cả mọi người đang có mặt tại Dương Châu Đệ Nhất lâu đều đổ dồn mắt nhìn Vương Tạo.
Ngao Lãnh vẫn nhìn Vương Tạo từ tốn nói:
- Vương huynh không phủ nhận lời nói của tại hạ chứ?
Vương Tạo bưng chén rượu thứ sáu dốc lên miệng uống. Y dời mắt nhìn lại Ngao Lãnh và Tam Sát thần quân nhạt nhẽo nói:
- Ta là Vương Tạo thì đã sao nào?
Câu Thư Nại ôn nhu nói:
- Câu mỗ đã nghe tiếng Vương tôn giá. Nay mới diện kiến.
Câu Thư Nại ôm quyền xá:
- Hạnh ngộ… hạnh ngộ.
Ma Kiếm Vương Tạo bưng bầu rượu chuốc ra chén. Y vừa chuốc rượu vừa nói:
- Vương mỗ không thích nghe những lời sáo rỗng đó. Nếu Câu Thư Nại đã biết Ma Kiếm Vương Tạo thì đừng quấy nhiễu. Ta không thích làm phiền ai, cũng không muốn ai làm phiền ta.
Ngao Lãnh mỉm cười nói:
- Nhưng các hạ chắc là biết Đạo vương.
Vương Tạo khoát tay:
- Đi tìm Đạo vương mà hỏi hắn.
Y nói rồi dốc chén rượu trút vào miệng mình.
Chân diện của Câu Thư Nại sa sầm. Y trố hai luồng sát nhãn chiếu vào Ma Kiếm Vương Tạo.
Câu Thư Nại giật lấy tấm giấy hồng điều trên tay Ngao Lãnh, sải bước qua bàn Ma Kiếm Vương Tạo.
Y trải tấm giấy hồng điều lên bàn gằn giọng nói:
- Nếu Vương tôn giá biết Đạo vương là ai… hãy vẽ mặt y trên tấm giấy hồng điều này.
Đôi mắt cá chép của Vương Tạo từ từ đứng lên nhìn Câu Thư Nại:
- Nếu như Câu các hạ nghĩ ta biết, thì ta có vẽ không nào?
Câu Thư Nại tiếp nhận hai luồng ánh mắt cá chép của Ma Kiếm Vương Tạo, mặt chảy dài ra. Y cảm nhận rõ mồn một sắc na thần chết của Ma Kiếm Vương Tạo. Sự cảm nhẫn đó khiến hai môi mỏng của Câu Thư Nại bất giác dính chặt vào nhau nên không thể nào thốt ra lời được.
Y không nói, cũng không ừ mà cứ đứng đực ra như thể bị trời trồng.
Vương Tạo cau mày, bưng bầu rượu từ từ đổ lên tấm giấy hồng điều. Y vừa đổ rượu vừa nói:
- Quay trở về bàn của mình đi.
Giọng nói của Ma Kiếm Vương Tạo như người ta phán lịnh, khiến cho chân diện của Câu Thư Nại đã chảy xệ càng xệ hơn. Hai má y giận giật nhưng lại đứng bất động chẳng có chút biểu hiện gì. Sắc mặt của Câu Thư Nại từ từ đỏ bừng lên. Chẳng mấy chốc trông chẳng khác nào hòn than.
Y buông tiếng thở dài rồi nói:
- Vương tôn giá không vì chính đạo.
Vương Tạo cau mày:
- Ta nói Câu các hạ quay về bàn của mình thì quay về, đừng có lải nhải chính đạo hay tà đạo làm phiền đến Vương mỗ. Quay về bàn của ngươi đi.
Sắc diện của Câu Thư Nại càng đỏ hơn. Lời nói vừa rồi của Ma Kiếm Vương Tạo những tưởng đâu một gáo nước sôi nóng bỏng tát thẳng vào mặt họ Câu.
Trước mặt bao nhiêu người, Câu Thư Nại đâu dễ bị sỉ nhục như vậy được.
Y bắt đầu nổi giận.
Câu Thư Nại gắt giọng nói:
- Nếu như các hạ không nói… Câu mỗ sẽ xem các hạ cùng một hạng người với Đạo vương.
Lời còn đọng trên hai cánh môi của Câu Thư Nại thì Ma Kiếm Vương Tạo rút soạt lưỡi trường kiếm ra khỏi vỏ. Y vừa rút kiếm vừa phát động chiêu công. Lưỡi kiếm không rời khỏi vỏ, mà chỉ rút ra được phân nửa, nhưng hai lỗ tai của Câu Thư Nại đã rơi xuống đất.
Máu tuôn ra ướt đẫm hai bên thái dương Câu Thư Nại, rồi tràn xuống nhuộm vai gã.
Ma Kiếm Vương Tạo tra lưỡi kiếm rút sâu vào trong vỏ, nhạt nhẽo nói:
- Nếu kiếm của ta rời khỏi vỏ, ngươi không thể đứng nhí nhố trước mặt ta đâu.
Sắc diện của Câu Thư Nại đỏ bầm chuyển qua màu tía rồi biến xang màu xanh nhạt lá cây. Vừa rồi Câu Thư Nại chỉ cảm nhận có hai làn gió thoảng qua tai mình, khi Vương Tạo đã tra kiếm vào vỏ rồi y vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra. Thậm chí khi nghe Vương Tạo nói, y còn toan phản bác lại nhưng khi cảm nhận hai bên thái dương mình rát bỏng, và nhận ra máu tràn xuống vai mới biến sắc ngậm miệng.
Câu Thư Nại từ từ cúi xuống, nhìn hai chiếc lỗ tai của mình nằm trơ trọi trước mũi giày. Y lặp bặp nói:
- Ngươi…
Câu Thư Nại thốt được mỗi một câu thì lại chạm vào ánh mắt cá chép của Ma Kiếm Vương Tạo. Cảm nhận sắc na chết chóc qua hai luồng ánh mắt đó, họ Câu lại ngậm miệng.
Y buông tiếng thở dài, gắng gượng chịu đựng cái đau rát buốt hai bên mang tai mình, quay bước trở lại bàn. Bây giờ tất cả mọi người đều căng mắt, với vẻ trang trọng nhìn Ma Kiếm Vương Tạo.
Câu Thư Nại quay lại bàn. Tay y đặt vào đốc ngọn đại đao. Hai cánh môi mím lại cùng với tiếng nghiến răng ken két phát ra. Y nhìn Cổ Nhật Tỉnh và Mộc Thửa.
Ánh mắt của Câu Thư Nại ám hiệu nói với hai gã nhị Sát và Tam Sát.
Câu Thư Nại chớp mắt một cái. Liền sau cái chớp mắt của gã, Tam Sát thần quân đồng loạt xấut động đao phát sát chiêu. Ba ngọn đại đao tợ như ba lưỡi tầm sét, bổ thẳng đến Ma Kiếm Vương Tạo.
Cùng với sự xuất động của ba lưỡi đại đao đó, thì tả thủ của Ma Kiếm Vương Tạo vỗ mạnh xuống mặt bàn một cái. Bầu rượu lẫn những chiếc chén bật tung lên cao non ba bộ. Bầu rượu lẫn những chiếc chén còn lơ lửng thì ba ngọn đại đao cũng chém bổ tới với uy lực mạnh mẽ khôn lường.
Ma Kiếm Vương Tạo vẫn ngồi trên chiếc đôn, nhưng chiếc đôn giật lùi về sau hơn nửa bộ để ba ngọn đại đao nặng non hai trăm cân bổ thẳng xuống chiếc bàn.
- Chát…
Ba ngọn đại đao cùng bổ xuống chiếc bàn cây nhưng chỉ một âm thanh phát ra. Chiếc bàn bị chặt làm ba khúc. Tam Sát thần quân chưa kịp thu hồi binh khí thì một chớp kiếm làm lóa mắt mọi người. Ngay cả Tam Sát thần quân cũng bị lóa mắt bởi chớp kiếm đó.
Cả ba đứng đực ra như pho tươợng, trong khi lưỡi kiếm Vương Tạo thì hứng lấy những chiếc chén rượu đang rơi xuống. Ba chén rượu như ba cánh bướm đậu trên mũi kiếm của y. Còn tả thủ Vương Tạo lấy bầu rượu chuốc vào ba cái chén đó.
Y lắc lưỡi kiếm.
Ba chén rượu được khiển bằng lưỡi kiếm cùng nghiêng một lúc, rót vào ba thanh đại đầu đao còn dính chặt vào chiếc mặt gỗ, khi ba chén rượu rót hết lên ba lưỡi đao thì Tam Sát thần quân cũng buông binh khí. Ba thanh đại đao cùng ba chén rượu rơi một lúc xuống sàn Dương Châu Đệ Nhất lâu.
Những âm thanh loảng xoảng và lạch cạch vang lên như tiếng chuông gọi hồn của Hắc Bạch Vô Thường. Liền sau những âm thanh đó thì Tam Sát thần quân đồng quỳ gối, đổ lăn ra sàn gạch. Trên yết hầu của ba người đó xuất hiện một luồng chỉ đỏ, mắt của Tam Sát thần quân vẫn còn mở trừng trừng với vẻ ngạc nhiên và ngớ ngẩn.
Ma Kiếm Vương Tạo tra kiếm vào vỏ rồi từ từ đứng lên. Tất cả mọi người có mặt tại Dương Châu Đệ Nhất lâu chứng kiến cái chết của Tam Sát thần quân đều như hóa thành tượng. Họ ngồi thừ ra gần như chẳng dám thở mạnh nữa. Cái chết của Tam Sát thần quân đã tước đi hào khí mới đầu của họ.
Ma Kiếm Vương Tạo nhìn lướt qua mọi người rồi nói:
- Còn ai muốn biết chân diện thật của Đạo vương không?
Chỉ có sự im lặng nặng nề đáp lại câu hỏi của Ma Kiếm Vương Tạo. Rồi chẳng ai bảo ai lần lượt từng người rời Dương Châu Đệ Nhất lâu. Đối mặt với một Ma Kiếm Vương Tạo thì chẳng ai muốn bao giờ. Bởi lẽ đối mặt với y là đối mặt với tử thần. Đối mặt với cái chết rình rập.
Mọi người lần lượt rời khỏi Dương Châu Đệ Nhất lâu, nhưng một người ở lại đó là Nhứt Điệp Tử Ngao Lãnh.
Ngao Lãnh nhìn Ma Kiếm Vương Tạo nhếch môi nói:
- Vẫn còn một người muốn biết chân tướng thật của Đạo vương.
- Nhứt Điệp Tử Ngao Lãnh.
- Không sai.
Bình luận truyện