Cữu Chưởng Huyền Công
Chương 4: Cát bụi nhân sinh
Khắc Vị Phong đi tới đi lui trước mặt năm gã tiểu hành khất có bộ mặt nhem nhuốc. Vị Phong không thể nào tin được vào sự việc lại xảy ra tệ hại như vậy. Chàng đã nghe thiên hạ bàn tán về Đạo vương. Chàng đã chứng kiến sự phẫn nộ của bá tánh.
Vị Phong dừng bước lắc đầu lẩm nhẩm nói:
- Không thể nào như vậy được… ta đâu có làm cái chuyện bại hoại, gớm ghiếc và kinh tởm đó.
Vừa nói Khắc Vị Phong vừa nhìn lại bọn tiểu hành khất. Chàng hơi sững sờ khi nhận ra những đôi mắt thao láo, ngây ngô nhìn mình. Tiếp nhận những ánh mắt đó, Khắc Vị Phong không khỏi sượng sùng bởi nghĩ những ánh mắt đang rọi vào chàng bằng sự hoài nghi.
Khắc Vị Phong lắc đầu:
- Không lẽ các đệ không tin đại ca của các đệ à?
Chỉ có im lặng đáp lại câu hỏi của Khắc Vị Phong. Bọn tiểu hành khất đưa tay quệt lỗ mũi, chỉ có ả tiểu nữ trạc mười lăm là nhìn chàng.
Khắc Vị Phong cau mày gắt giọng hỏi:
- Tiểu Bạch… muội có tin đại ca là kẻ bại hoại không?
Tiểu Bạch lắc đầu.
Khắc Vị Phong buông một tiếng thở dài:
- Đại ca có thể thề với trời đất không có làm cái chuyện bại hoại, hại Diệp Diệp nha đầu đó đâu. Các đệ đã sống với đại ca bấy lâu nay chắc chắn phải hiểu đại ca chứ… đại ca của các đệ và Tiểu Bạch đâu có phải là hạng người như người ta đàm tiếu. Thậm chí khi ta hành sự đạo chích cũng chỉ để lấy có ba lượng để về chu toàn cuộc sống cho chúng ta thôi. Các đệ và Tiểu Bạch hãy hiểu cho đại ca.
Tiểu Bạch đứng lên từ tốn nói:
- Đại ca… vậy cái đêm hôm Diệp Diệp tiểu thư chết, đại ca có ở trong Vọng Nguyệt lầu của Vạn Xuân Trang không?
Khắc Vị Phong gật đầu:
- Tất nhiên là có rồi.
Tiểu Bạch miễn cưỡng nói:
- Huynh ở trong Vọng Nguyệt lầu, mà Diệp Diệp tiểu thư lại chết trong đêm đó, vậy ai giết Diệp Diệp tiểu thư và còn làm chuyện băng hoại tày đình đó?
Gã tiểu tử có bộ mặt rỗ bởi bịnh đậu mùa nhìn Khắc Vị Phong nói:
- Chỉ có mình đại ca trong Vọng Nguyệt lầu đêm hôm đó, mà đại ca không là người thủ ác thì là ai nhỉ?
Đôi chân mày của Khắc Vị Phong nhíu lại:
- Hê… Tiểu Quỷ Đại Thủ… ngươi nói vậy hóa ra ngươi nghi ngờ đại ca của ngươi ư?
Đại Thủ lắc đầu:
- Không không… đệ nào dám nghi ngờ đại ca.
Khắc Vị Phong buông tiếng thở dài, rồi nói:
- Nếu như đại ca biết người thủ ác thì đã nói với các đệ và Tiểu Bạch biết rồi. Nhưng khốn nỗi ta không biết mới oan cho ta chứ?
Đại Thủ chau mày, quệt mũi rồi nói:
- Lạ thật đó… đại ca ở trong Vọng Nguyệt lầu, Diệp Diệp tiểu thư chết trong Vọng Nguyệt lầu, cũng ngay vào cái đêm đại ca xâm nhập vào tòa lầu đó. Đại ca không biết thì ai biết nhỉ.
Khắc Vị Phong nghiêm mặt nói:
- Đại Thủ… ngươi đứng lên.
Đại Thủ chỏi tay xuống đất từ từ đứng lên. Y lấm lét nhìn Khắc Vị Phong, lí nhí nói:
- Đại Thủ không có ý nghi ngờ đại ca.
Khắc Vị Phong cau mày:
- Ngươi không cần phải thanh minh với đại ca. Ta biết ngươi chỉ nói như thế thôi, nhưng cái đầu to và bự của ngươi thì nghi ngờ Khắc đại ca rồi.
Buông ra một tiếng thở dài, Khắc Vị Phong nói:
- Thiên hạ ở Dương Châu này, từ các nhân sĩ đức cao vọng trọng, đến những trang đại hiệp, và cả những nhà sư nghi ngờ Đạo vương là kẻ bại hoại làm ra cái chuyện động trời với Diệp Diệp tiểu thư. Tất nhiên các đệ phải nghi ngờ ta chứ?
Nhìn qua tất cả những gã tiểu hành khất, Khắc Vị Phong nói:
- Những người kia Khắc Vị Phong có thể không quan tâm đến, họ muốn nghĩ sao cũng được. Riêng các đệ và Tiểu Bạch là những người đã sống với đại ca, hiểu đại ca là người thế nào mà vẫn nghi ngờ đại ca là kẻ bại hoại. Khắc Vị Phong này quả chẳng còn chốn dung thân nữa rồi.
Tiểu Bạch nhìn Khắc Vị Phong từ từ đứng lên rồi nói:
- Tiểu Bạch không nghi ngờ tiểu huynh đâu.
Khắc Vị Phong tròn mắt nhìn Tiểu Bạch:
- Muội không nghi ngờ đại ca à?
Tiểu Bạch khẳng khái gật đầu, rồi nói:
- Muội không tin đại ca là người bại hoại luân thường. Đại ca không thể là người như vậy được. Đã cùng chung sống với Khắc đại ca bao lâu nay, đại ca một lòng một dạ vì chúng tiểu đệ mình, tất không phải là người băng hoại rồi.
Khắc Vị Phong sa sầm:
- Hây… đó chỉ là lời nói suông của tiểu muội thôi. Chẳng lẽ bây giờ chúng ta nhao nhao tri hô Khắc Vị Phong không phải là kẻ thủ ác. Có ai tin vào lời nói của chúng ta à? Còn đem lời nói của tiểu muội ra phân bày…
Khắc Vị Phong buông tiếng thở dài lắc đầu nói:
- Không chừng thiên hạ lại gán cho chúng đệ và tiểu muội cùng một hạng người thủ ác như đại ca. Và không chừng còn gắn thêm cái tội đồng phạm nữa.
Đại Thủ lên tiếng:
- Khắc đại ca nói đúng rồi… Nếu Khắc đại ca không phải là kẻ thủ ác thì phải có kẻ thủ ác chứ.
Đại Thủ gãi đầu:
- Mà đêm hôm đó chỉ có một mình Khắc đại ca trong Vọng Nguyệt lầu của Vạn Xuân trang.
Tiểu Bạch tròn mắt nhìn Đại Thủ:
- Ngươi lại nghi ngờ Khắc đại ca rồi.
Đại Thủ lắc đầu. Nhăn mặt rặn một nụ cười thật khó coi, y lí nhí nói:
- Đại Thủ không nghi ngờ đại ca… tỷ đừng có nói bậy. Từ trước đến nay Đại Thủ vẫn kính trọng và ngưỡng mộ đại ca mà.
Tiểu Bạch phụng phịu nói:
- Tiểu Đại Thủ… ngươi không được nghĩ đại ca như người ngoài thiên hạ bàn tán đó.
Tiểu Bạch lườm Đại Thủ nhìn lại Khắc Vị Phong:
- Tiểu huynh… Tiểu Bạch nghĩ ra rồi.
Khắc Vị Phong phấn khích hẳn lên:
- Muội nghĩ gì nào?
Tiểu Bạch nheo mày nói:
- Không biết muội nghĩ đúng hay sai. Nhưng có thể lúc đại ca có mặt tại Vọng Nguyệt lầu thì huyết án của Diệp Diệp tiểu thư chưa xảy ra. Nhưng khi đại ca rời Vọng Nguyệt lầu thì vụ án đó mới xảy ra.
Khắc Vị Phong cau mày, xoa trán nhìn Tiểu Bạch:
- Sao huynh không nghĩ ra điều đó nhỉ?
Vừa thốt ra câu nói này, Khắc Vị Phong vừa nhớ lại sự việc đêm hôm đó. Chàng nghĩ thầm: “Chẳng lẽ tên ôn dịch Thượng Quan Đại Phu bày ra tấn kịch huyết án kia rồi đổ tội lên đầu mình. Đúng là lão và ả Di quận chúa đó rồi.”
Ý nghĩ đó trôi qua đầu Khắc Vị Phong, chàng buột miệng nói:
- Đúng rồi… chính là lão thôi.
Tiểu Bạch nghe chàng nói câu này thì vồn vã nói:
- Đại ca nghĩ ra hung thủ rồi ư?
Khắc Vị Phong lưỡng lự:
- Huynh cũng không chắc nữa, nhưng phải nghi ngờ. Và lão mới là người đáng nghi ngờ nhất.
Tiểu Bạch phấn chấn nói:
- Thế thì tốt rồi… Tiểu Bạch và đại ca sẽ đến nha môn báo với huyện đại nhân đem gã thủ ác ra trước công đường.
Vị Phong chau mày nhìn Tiểu Bạch:
- Muội biết huynh nghi ngờ ai không mà nói?
- Ai?
- Thượng Quan Đại Phu mà cả Dương Châu vừa tổ chức đại lễ nghinh tiếp đó.
Tiểu Bạch lẫn Đại Thủ và năm gã tiểu khất há hốc mồm ngơ ngẩn. Tiểu Bạch trố mắt nhìn Khắc Vị Phong:
- Tiểu ca.
Buông tiếng thở dài, Vị Phong nói:
- Đấy… tiểu ca vừa nói ra tục danh của gã thủ ác, muội lẫn các huynh đệ đã sửng sốt rồi. Nếu huynh đến nha môn nói ra ý vừa nãy…
Khắc Vị Phong lắc đầu:
- Không biết đại ca có bao nhiêu cái đầu để hứng chịu những ngọn đại đao của bọn đao phủ đây. Huống chi huynh chẳng có lấy một bằng chứng gì.
Tiểu Bạch hỏi:
- Tiểu ca không có bằng chứng gì à?
Khắc Vị Phong nhăn mặt:
- Làm sao mà có được. Chuyện đó xảy ra khi tiểu ca rời Vọng Nguyệt lầu. Huống chi họ sắp đặt cho tiểu ca.
Tiểu Bạch buông tiếng thở dài, làu nhàu nói:
- Mà đại ca đột nhập chi vào Vọng Nguyệt lầu cho khổ chứ?
Khắc Vị Phong lắc đầu:
- Đại ca chỉ bị bắt buộc thôi… ta đâu có muốn nhưng họa vô đơn chí mà.
Nói dứt câu, Khắc Vị Phong buộc miệng chửi đổng:
- Tổ cha cái thằng già kỳ nhân Thượng Quan Đại Phu khi không mò đến Dương Châu làm gì cho Khắc Vị Phong này phải khốn đốn chứ.
Tiểu Bạch nhìn Khắc Vị Phong:
- Đại ca có chửi thì chỉ có muội và tiểu đệ nghe thôi… chuyện cũng đã lỡ rồi, phải tìm cách gỡ rối.
Khắc Vị Phong xoa trán, nheo mày nghĩ rồi nói:
- Tiểu Bạch… huynh đã nghĩ ra rồi.
Tiểu Bạch phấn chấn nói:
- Tiểu ca đã nghĩ ra cách giải quyết rồi à?
Khắc Vị Phong gật đầu:
- Muội và Đại Thủ ngồi xuống đi.
Tiểu Bạch và Đại Thủ ngồi trở lại chỗ của mình. Khắc Vị Phong ngồi xuống bên Đại Thủ.
Chàng buông tiếng thở dài rồi nói:
- Chuyện đã dĩ lỡ rồi, có lẽ đại ca phải bỏ đi khỏi Dương Châu càng xa càng tốt. Khi nào nguôi ngoai mọi sự, đại ca sẽ quay về đón mọi người. Tạm thời ở đây, đại ca giao lại cho Tiểu Bạch, bởi Tiểu Bạch lớn tuổi nhất, có thể chu toàn cho các đệ.
Nhìn sang Tiểu Bạch:
- Muội nhận lãnh trách nhiệm mà đại ca giao phó được chứ?
Tiểu Bạch nhìn Khắc Vị Phong rồi gật đầu:
- Dù muốn hay không muốn thì Tiểu Bạch cũng phải nhận… nhưng không biết khi vắng đại ca rồi… Tiểu Bạch có quán xuyến nổi không?
- Muội sẽ quán xuyến được mà.
Nhìn lại bọn tiểu hành khất, Khắc Vị Phong nghiêm giọng nói:
- Đại ca trao lại trọng trách chăm sóc các đệ cho Tiểu Bạch. Các đệ phải nghe lời Tiểu Bạch như chính đại ca.
- Chúng đệ sẽ nghe lời đại ca.
Khắc Vị Phong gật đầu:
- Thế thì tốt. Đại ca tạm thời rời khỏi Dương Châu nhưng mắt vẫn không rời các đệ. Số ngân lượng trước đây tiểu ca giao cho muội để dành khi gặp hoạn nạn. Muội hãy giữ lấy chăm sóc cho các đệ.
- Còn đại ca?
- Tiểu ca tự lo cho mình được mà… muội không phải lo cho tiểu ca.
Khắc Vị Phong rút trong túi áo da dê ra xấp ngân phiếu:
- Còn đây là số ngân phiếu mà tiểu ca đã trộm được ở Vọng Nguyệt lầu trong đêm hôm đó. Tiểu ca trao lại cho Tiểu Bạch chi dùng. Khi Khắc đại ca không ở bên các đệ và muội… nhưng vẫn nhớ đến mọi người.
Lệ trào ra khóe mắt Tiểu Bạch.
Đại Thủ cúi gục đầu xuống.
Khắc Vị Phong buông tiếng thở dài. Chàng gượng cười nói:
- Đại ca trở thành Đạo vương là vì các đệ và muội. Cũng vì cuộc sống cơ hàn của đại ca. Cho dù đại ca có là Đạo vương đi nữa nhưng đại ca xin thề mình không phải là kẻ bại hoại như thiên hạ đàm tiếu. Đại ca chỉ mong các đệ và Tiểu Bạch hiểu cho đại ca là đủ rồi. Âu cũng là cơ hội để đại ca tránh xa cái nghiệp Đạo vương, ngao du sơn thủy một thời gian. Các đệ và Tiểu Bạch ở nhà phải bảo trọng đó.
Đại Thủ chồm tới ôm lấy Khắc Vị Phong. Y nghẹn lời nói:
- Đại ca… Tiểu đệ tin đại ca không phải là kẻ bại hoại mà… đại ca ở lại với tiểu đệ.
Khắc Vị Phong gượng cười nhưng nước mắt lại long lanh hiện trong hai con người. Chàng vỗ vai Đại Thủ:
- Đại ca không thể ở lại làm liên lụy đến các đệ được. Đã có Tiểu Bạch thay đại ca rồi. Chỉ cần trong thời gian đại ca không có mặt tại Dương Châu, các đệ nhứt nhứt phải nghe lời Tiểu Bạch.
Chàng buông tiếng thở dài nhìn Tiểu Bạch:
- Với số ngân lượng để dành và số ngân phiếu vừa có được, Tiểu Bạch hãy tìm một kế sinh nhai đặng lo cho các đệ chờ ngày đại ca quay về. Nếu như đại ca có mệnh hệ gì thì Tiểu Bạch thay đại ca chăm lo cho mọi người.
- Nhưng…
Tiểu Bạch cắn răng trên vào môi dưới, thổn thức nói:
- Nhưng còn đại ca…
- Ta nói với Tiểu Bạch là phải chăm lo cho các tiểu đệ nên người. Sau này còn là học sĩ với người ta. Chứ đừng như đại ca dấn thân vào nghiệp Đạo vương. Thế nào cũng có ngày bị trời phạt như bây giờ.
Khắc Vị Phong nắm tay Tiểu Bạch:
- Muội làm được những gì ta nói chứ?
Lệ trào ra khóe mắt Tiểu Bạch. Nàng gật đầu:
- Muội sẽ làm được.
Khắc Vị Phong nắm bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Bạch:
- Nói là phải làm đó… muội không được khóc… số phận của những cô nhi như đại ca và chúng đệ cũng như muội luôn chịu những thiệt thòi trong cuộc sống này mà.
Buông tiếng thở dài, Khắc Vị Phong nói tiếp:
- Tiểu Bạch muội đừng có khóc trước mặt Đại Thủ và lũ tiểu đệ này. Chúng sẽ làm lừng không sợ muội đâu.
- Tiểu Bạch sẽ không khóc.
Tiểu Bạch vừa nói vừa dùng ống tay áo chùi hai dòng lệ đọng trên khóe mắt.
Khắc Vị Phong đứng lên.
Tiểu Bạch, Đại Thủ cùng các tiểu đệ cùng đứng lên.
Khắc Vị Phong lắc đầu:
- Đại ca không muốn các đệ và Tiểu Bạch tiễn ta đâu.
Chàng gượng điểm một nụ cười khích lệ rồi quay bước. Khắc Vị Phong vừa đi vừa rủa thầm.
- Tổ cha cái lão ôn dịch Thượng Quan Đại Phu hắc ám và ả quận chúa lăng loàn trắc nết… tự nhiên lại bày trò đổ tội lên đầu bổn thiếu gia.
Chàng buông tiếng thở dài rồi rủa tiếp.
- Đồ ôn dịch, đồ lăng loàn, nếu như bổn thiếu gia có chết thì cũng đeo bám các ngươi.
Chàng bước ra khỏi tòa nhà hoang nhìn lên bầu trời xanh thẳm nhẩm nói:
- Diệp Diệp tiểu thư có linh thiêng, ở trên đó phò độ cho Khắc Vị Phong giải oan và trả hận cho tiểu thư.
* * *
Tần Á Mỵ ngồi trước tấm gương đồng ngắm mình trong gương. Nàng nghe tiếng động sau lưng mình. Mặc dù nghe tiếng động nhưng nàng vẫn không quay lại.
Nàng vẫn chăm chút việc chải lại mái tóc dài đen mượt của mình.
Nàng cẩn thận như sợ chiếc lược kia sẽ rứt mất một sợi tóc đen mà nàng trau chuốt giữ gìn.
Khắc Vị Phong đến sau lưng Tần Á Mỵ:
- Tần muội.
- Muội tưởng đâu huynh không dám đến đây nữa chứ?
Một thoáng sững sờ hiện trên mặt Khắc Vị Phong.
Khắc Vị Phong miễn cưỡng nói:
- Tần muội tin vào những lời thiên hạ đàm tiếu sao?
Tần Á Mỵ từ từ quay lại nhìn Khắc Vị Phong. Đôi thu nhãn trong sáng và đen lay láy, rọi vào mắt chàng:
- Thế huynh nghĩ sao về hành vi bỉ ổi của mình.
Khắc Vị Phong càng sững sờ hơn với câu nói của Á Mỵ. Chàng lắc đầu nói:
- Tần muội… huynh không phải là hạng người đó.
Nàng đứng lên rồi nói:
- Huynh không phải là hạng người băng hoại, bỉ ổi đó ư… đó chỉ là lời nói của huynh thôi. Còn tất cả bá tánh Dương Châu này đều khẳng định huynh là kẻ bại hoại, bỉ ổi. Ngoài huynh ra đâu còn ai khác nhỉ. Hay huynh chỉ cho muội biết kẻ thủ ác ngoài huynh xem.
Khắc Vị Phong toan nói ra tục danh của Thượng Quan Đại Phu và Di Tuyết Cầm nhưng rồi kịp xua ý niệm đó ra khỏi đầu mình. Chàng nhìn Tần Á Mỵ nghĩ thầm: “Cho dù ta có nói ra tên của Thượng Quan Đại Phu và Di Tuyết Cầm thì chắc gì nàng đã tin. Không chừng nàng lại cho Khắc Vị Phong này là kẻ thủ ác còn bỉ ổi ngậm máu phun người.”
Buông một tiếng thở dài, Khắc Vị Phong nói:
- Huynh thề với muội… huynh không phải là kẻ bại hoại đã hại Diệp Diệp tiểu thư.
Đôi chân mày vòng nguyệt của nàng nhíu lại. Á Mỵ nghiêm giọng nói:
- Huynh nghĩ chỉ một lời nói của huynh sẽ khiến Á Mỵ tin ư. Sẽ khiến người của Dương Châu này tin Đạo vương Khắc Vị Phong không phải là kẻ thủ ác à?
Buông tiếng thở dài.
Á Mỵ nhìn chàng lắc đầu nói:
- Huynh đừng quên Á Mỵ là ái nữ của tổng giáo đầu Dương Châu.
- Huynh biết.
- Vậy thì huynh hãy thú nhận mình là kẻ bại hoại thủ ác đi.
Khắc Vị Phong lắc đầu:
- Sao Tần muội lại có thể nghi ngờ huynh. Chẳng lẽ tình yêu mà muội không thể minh chứng cho huynh được à?
Á Mỵ hơi sững sờ với câu nói này của Khắc Vị Phong:
- Thôi được… Muội tạm tin huynh vậy. Chỉ vì tin mà muội chưa báo với lão nhân gia về chân tướng thật của Đạo vương đó. Nếu như muội báo thì có lẽ huynh chẳng còn đất chôn thây đâu.
Sắc diện Khắc Vị Phong đỏ bừng. Chàng miễn cưỡng nói:
- Nếu Tần muội tin Khắc Vị Phong đã hoan hỷ lắm rồi.
Nàng nhìn Khắc Vị Phong nói:
- Sắp tới đây huynh tính làm gì.
- Huynh đến để từ giã muội… rồi sẽ rời Dương Châu một thời gian. Khi nào vụ án này sáng tỏ, huynh sẽ quay về.
- Chừng nào vụ án của Diệp Diệp mới sáng tỏ?
- Huynh cũng không biết. Nhưng ông trời sẽ có mắt mà. Huynh không làm, ông trời sẽ minh chứng cho huynh.
Nàng nắm tay Khắc Vị Phong:
- Chừng nào huynh đi.
- Ngay bây giờ.
- Ngay bây giờ?
Khắc Vị Phong gật đầu:
- Trời đất bao la, huynh nghĩ mình sẽ tránh được cái họa này. Một cái họa mà huynh chẳng bao giờ ngờ tới nói lại chụp xuống huynh.
Tần Á Mỵ lưỡng lự nói:
- Nếu muội nói với gia gia… huynh sẽ nghĩ sao?
Khắc Vị Phong lắc đầu:
- Lão nhân gia chẳng giúp gì cho huynh được đâu.
- Huynh đừng quên gia gia là tổng giáo đầu Dương Châu.
- Huynh biết, nhưng lúc này huynh chưa biết ai là thủ ác với Diệp Diệp. Mà bá tánh Dương Châu thì chỉ nghĩ huynh là kẻ thủ ác.
Tần Á Mỵ buông tiếng thở dài:
- Lão nhân gia là tổng giáo đầu mà huynh không tin à?
- Huynh chỉ sợ đem phiền lụy cho lão nhân gia mà thôi. Huynh muốn tự mình tìm ra hung thủ.
Tần Á Mỵ nắm tay Vị Phong. Nàng đổi giọng nhu hòa:
- Muội lo cho huynh lắm.
- Á Mỵ… muội tin huynh rồi à?
Nàng gật đầu:
- Tình yêu mách bảo cho muội biết huynh là người khí khái, cương trực, không phải là hạng người bại hoại như thiên hạ đàm tiếu.
Khắc Vị Phong không khỏi xúc động trước những lời nói này của nàng. Chàng vuốt mái tóc đen huyền của Á Mỵ:
- Á Mỵ… muội tin huynh… đủ làm huynh mãn nguyện rồi.
Á Mỵ ngẩng lên nhìn Vị Phong.
Hai người đối nhãn với nhau. Khắc Vị Phong gượng cười với nàng, rồi lấy miếng ngọc bội đặt vào tay Á Mỵ:
- Huynh tặng muội đó… sau này khi huynh không còn ở Dương Châu, muội sẽ nhớ đến huynh.
Á Mỵ ép đầu vào vai chàng.
Mùi tóc thoang thoảng xông vào khứu giác Vị Phong. Ngửi mùi tóc của nàng, Khắc Vị Phong cúi xuống hôn lên mái tóc đó. Chàng nhỏ nhẻ nói:
- Á Mỵ… huynh không muốn xa muội nhưng hoàn cảnh buộc huynh phải đi. Nếu như huynh có mệnh hệ gì, muội bảo trọng lấy thân mình.
Nàng mỉm cười với chàng, khẽ gật.
Á Mỵ nhỏ nhẻ nói:
- Trong tình cảnh này huynh vẫn lo cho muội à.
- Á Mỵ… muội là người huynh yêu nhất trên đời này.
Nàng vòng tay ôm lấy cổ Khắc Vị Phong:
- Tiểu ca…
Sau lời nói đó, Á Mỵ kéo Khắc Vị Phong xuống. Nàng áp chặt hai cánh môi mình dính vào môi Khắc Vị Phong như không muốn rời chàng nữa. Một nụ hôn thắm thiết nồng cháy.
Á Mỵ buông Vị Phong nhìn chàng nhỏ nhẻ nói:
- Tiểu ca… tối nay huynh chờ muội tại ghềnh Dạ Tình.
Nàng chớp mắt.
Khắc Vị Phong khẽ gật đầu.
Á Mỵ nhỏ nhẻ nói:
- Muội muốn… đưa tiểu huynh đi.
Lệ trào ra khóe mắt nàng. Nàng thổn thức nói:
- Khi huynh đi rồi đừng quên muội nhé.
Khắc Vị Phong gật đầu:
- Huynh sẽ không bao giờ quên muội. Không bao giờ quên muội.
Khắc Vị Phong vừa nói vừa ôm chặt thân thể nàng vào người mình. Mùi tóc thoang thoảng của nàng bay vào khứu giác chàng, tạo ra trong Khắc Vị Phong một thứ cảm xúc ngọt ngào và nuối tiếc.
Khắc Vị Phong nâng cằm nàng:
- Huynh sẽ cố tự giải oan cho mình. Để trong mắt Tần Á Mỵ, Đạo vương không phải là kẻ băng hoại đáng kinh tởm như thiên hạ bàn tán.
Á Mỵ gượng cười gật đầu:
- Muội tin huynh.
Hai người lại dán chặt vào nhau như thể không muốn rời xa nhau nữa.
Vị Phong dừng bước lắc đầu lẩm nhẩm nói:
- Không thể nào như vậy được… ta đâu có làm cái chuyện bại hoại, gớm ghiếc và kinh tởm đó.
Vừa nói Khắc Vị Phong vừa nhìn lại bọn tiểu hành khất. Chàng hơi sững sờ khi nhận ra những đôi mắt thao láo, ngây ngô nhìn mình. Tiếp nhận những ánh mắt đó, Khắc Vị Phong không khỏi sượng sùng bởi nghĩ những ánh mắt đang rọi vào chàng bằng sự hoài nghi.
Khắc Vị Phong lắc đầu:
- Không lẽ các đệ không tin đại ca của các đệ à?
Chỉ có im lặng đáp lại câu hỏi của Khắc Vị Phong. Bọn tiểu hành khất đưa tay quệt lỗ mũi, chỉ có ả tiểu nữ trạc mười lăm là nhìn chàng.
Khắc Vị Phong cau mày gắt giọng hỏi:
- Tiểu Bạch… muội có tin đại ca là kẻ bại hoại không?
Tiểu Bạch lắc đầu.
Khắc Vị Phong buông một tiếng thở dài:
- Đại ca có thể thề với trời đất không có làm cái chuyện bại hoại, hại Diệp Diệp nha đầu đó đâu. Các đệ đã sống với đại ca bấy lâu nay chắc chắn phải hiểu đại ca chứ… đại ca của các đệ và Tiểu Bạch đâu có phải là hạng người như người ta đàm tiếu. Thậm chí khi ta hành sự đạo chích cũng chỉ để lấy có ba lượng để về chu toàn cuộc sống cho chúng ta thôi. Các đệ và Tiểu Bạch hãy hiểu cho đại ca.
Tiểu Bạch đứng lên từ tốn nói:
- Đại ca… vậy cái đêm hôm Diệp Diệp tiểu thư chết, đại ca có ở trong Vọng Nguyệt lầu của Vạn Xuân Trang không?
Khắc Vị Phong gật đầu:
- Tất nhiên là có rồi.
Tiểu Bạch miễn cưỡng nói:
- Huynh ở trong Vọng Nguyệt lầu, mà Diệp Diệp tiểu thư lại chết trong đêm đó, vậy ai giết Diệp Diệp tiểu thư và còn làm chuyện băng hoại tày đình đó?
Gã tiểu tử có bộ mặt rỗ bởi bịnh đậu mùa nhìn Khắc Vị Phong nói:
- Chỉ có mình đại ca trong Vọng Nguyệt lầu đêm hôm đó, mà đại ca không là người thủ ác thì là ai nhỉ?
Đôi chân mày của Khắc Vị Phong nhíu lại:
- Hê… Tiểu Quỷ Đại Thủ… ngươi nói vậy hóa ra ngươi nghi ngờ đại ca của ngươi ư?
Đại Thủ lắc đầu:
- Không không… đệ nào dám nghi ngờ đại ca.
Khắc Vị Phong buông tiếng thở dài, rồi nói:
- Nếu như đại ca biết người thủ ác thì đã nói với các đệ và Tiểu Bạch biết rồi. Nhưng khốn nỗi ta không biết mới oan cho ta chứ?
Đại Thủ chau mày, quệt mũi rồi nói:
- Lạ thật đó… đại ca ở trong Vọng Nguyệt lầu, Diệp Diệp tiểu thư chết trong Vọng Nguyệt lầu, cũng ngay vào cái đêm đại ca xâm nhập vào tòa lầu đó. Đại ca không biết thì ai biết nhỉ.
Khắc Vị Phong nghiêm mặt nói:
- Đại Thủ… ngươi đứng lên.
Đại Thủ chỏi tay xuống đất từ từ đứng lên. Y lấm lét nhìn Khắc Vị Phong, lí nhí nói:
- Đại Thủ không có ý nghi ngờ đại ca.
Khắc Vị Phong cau mày:
- Ngươi không cần phải thanh minh với đại ca. Ta biết ngươi chỉ nói như thế thôi, nhưng cái đầu to và bự của ngươi thì nghi ngờ Khắc đại ca rồi.
Buông ra một tiếng thở dài, Khắc Vị Phong nói:
- Thiên hạ ở Dương Châu này, từ các nhân sĩ đức cao vọng trọng, đến những trang đại hiệp, và cả những nhà sư nghi ngờ Đạo vương là kẻ bại hoại làm ra cái chuyện động trời với Diệp Diệp tiểu thư. Tất nhiên các đệ phải nghi ngờ ta chứ?
Nhìn qua tất cả những gã tiểu hành khất, Khắc Vị Phong nói:
- Những người kia Khắc Vị Phong có thể không quan tâm đến, họ muốn nghĩ sao cũng được. Riêng các đệ và Tiểu Bạch là những người đã sống với đại ca, hiểu đại ca là người thế nào mà vẫn nghi ngờ đại ca là kẻ bại hoại. Khắc Vị Phong này quả chẳng còn chốn dung thân nữa rồi.
Tiểu Bạch nhìn Khắc Vị Phong từ từ đứng lên rồi nói:
- Tiểu Bạch không nghi ngờ tiểu huynh đâu.
Khắc Vị Phong tròn mắt nhìn Tiểu Bạch:
- Muội không nghi ngờ đại ca à?
Tiểu Bạch khẳng khái gật đầu, rồi nói:
- Muội không tin đại ca là người bại hoại luân thường. Đại ca không thể là người như vậy được. Đã cùng chung sống với Khắc đại ca bao lâu nay, đại ca một lòng một dạ vì chúng tiểu đệ mình, tất không phải là người băng hoại rồi.
Khắc Vị Phong sa sầm:
- Hây… đó chỉ là lời nói suông của tiểu muội thôi. Chẳng lẽ bây giờ chúng ta nhao nhao tri hô Khắc Vị Phong không phải là kẻ thủ ác. Có ai tin vào lời nói của chúng ta à? Còn đem lời nói của tiểu muội ra phân bày…
Khắc Vị Phong buông tiếng thở dài lắc đầu nói:
- Không chừng thiên hạ lại gán cho chúng đệ và tiểu muội cùng một hạng người thủ ác như đại ca. Và không chừng còn gắn thêm cái tội đồng phạm nữa.
Đại Thủ lên tiếng:
- Khắc đại ca nói đúng rồi… Nếu Khắc đại ca không phải là kẻ thủ ác thì phải có kẻ thủ ác chứ.
Đại Thủ gãi đầu:
- Mà đêm hôm đó chỉ có một mình Khắc đại ca trong Vọng Nguyệt lầu của Vạn Xuân trang.
Tiểu Bạch tròn mắt nhìn Đại Thủ:
- Ngươi lại nghi ngờ Khắc đại ca rồi.
Đại Thủ lắc đầu. Nhăn mặt rặn một nụ cười thật khó coi, y lí nhí nói:
- Đại Thủ không nghi ngờ đại ca… tỷ đừng có nói bậy. Từ trước đến nay Đại Thủ vẫn kính trọng và ngưỡng mộ đại ca mà.
Tiểu Bạch phụng phịu nói:
- Tiểu Đại Thủ… ngươi không được nghĩ đại ca như người ngoài thiên hạ bàn tán đó.
Tiểu Bạch lườm Đại Thủ nhìn lại Khắc Vị Phong:
- Tiểu huynh… Tiểu Bạch nghĩ ra rồi.
Khắc Vị Phong phấn khích hẳn lên:
- Muội nghĩ gì nào?
Tiểu Bạch nheo mày nói:
- Không biết muội nghĩ đúng hay sai. Nhưng có thể lúc đại ca có mặt tại Vọng Nguyệt lầu thì huyết án của Diệp Diệp tiểu thư chưa xảy ra. Nhưng khi đại ca rời Vọng Nguyệt lầu thì vụ án đó mới xảy ra.
Khắc Vị Phong cau mày, xoa trán nhìn Tiểu Bạch:
- Sao huynh không nghĩ ra điều đó nhỉ?
Vừa thốt ra câu nói này, Khắc Vị Phong vừa nhớ lại sự việc đêm hôm đó. Chàng nghĩ thầm: “Chẳng lẽ tên ôn dịch Thượng Quan Đại Phu bày ra tấn kịch huyết án kia rồi đổ tội lên đầu mình. Đúng là lão và ả Di quận chúa đó rồi.”
Ý nghĩ đó trôi qua đầu Khắc Vị Phong, chàng buột miệng nói:
- Đúng rồi… chính là lão thôi.
Tiểu Bạch nghe chàng nói câu này thì vồn vã nói:
- Đại ca nghĩ ra hung thủ rồi ư?
Khắc Vị Phong lưỡng lự:
- Huynh cũng không chắc nữa, nhưng phải nghi ngờ. Và lão mới là người đáng nghi ngờ nhất.
Tiểu Bạch phấn chấn nói:
- Thế thì tốt rồi… Tiểu Bạch và đại ca sẽ đến nha môn báo với huyện đại nhân đem gã thủ ác ra trước công đường.
Vị Phong chau mày nhìn Tiểu Bạch:
- Muội biết huynh nghi ngờ ai không mà nói?
- Ai?
- Thượng Quan Đại Phu mà cả Dương Châu vừa tổ chức đại lễ nghinh tiếp đó.
Tiểu Bạch lẫn Đại Thủ và năm gã tiểu khất há hốc mồm ngơ ngẩn. Tiểu Bạch trố mắt nhìn Khắc Vị Phong:
- Tiểu ca.
Buông tiếng thở dài, Vị Phong nói:
- Đấy… tiểu ca vừa nói ra tục danh của gã thủ ác, muội lẫn các huynh đệ đã sửng sốt rồi. Nếu huynh đến nha môn nói ra ý vừa nãy…
Khắc Vị Phong lắc đầu:
- Không biết đại ca có bao nhiêu cái đầu để hứng chịu những ngọn đại đao của bọn đao phủ đây. Huống chi huynh chẳng có lấy một bằng chứng gì.
Tiểu Bạch hỏi:
- Tiểu ca không có bằng chứng gì à?
Khắc Vị Phong nhăn mặt:
- Làm sao mà có được. Chuyện đó xảy ra khi tiểu ca rời Vọng Nguyệt lầu. Huống chi họ sắp đặt cho tiểu ca.
Tiểu Bạch buông tiếng thở dài, làu nhàu nói:
- Mà đại ca đột nhập chi vào Vọng Nguyệt lầu cho khổ chứ?
Khắc Vị Phong lắc đầu:
- Đại ca chỉ bị bắt buộc thôi… ta đâu có muốn nhưng họa vô đơn chí mà.
Nói dứt câu, Khắc Vị Phong buộc miệng chửi đổng:
- Tổ cha cái thằng già kỳ nhân Thượng Quan Đại Phu khi không mò đến Dương Châu làm gì cho Khắc Vị Phong này phải khốn đốn chứ.
Tiểu Bạch nhìn Khắc Vị Phong:
- Đại ca có chửi thì chỉ có muội và tiểu đệ nghe thôi… chuyện cũng đã lỡ rồi, phải tìm cách gỡ rối.
Khắc Vị Phong xoa trán, nheo mày nghĩ rồi nói:
- Tiểu Bạch… huynh đã nghĩ ra rồi.
Tiểu Bạch phấn chấn nói:
- Tiểu ca đã nghĩ ra cách giải quyết rồi à?
Khắc Vị Phong gật đầu:
- Muội và Đại Thủ ngồi xuống đi.
Tiểu Bạch và Đại Thủ ngồi trở lại chỗ của mình. Khắc Vị Phong ngồi xuống bên Đại Thủ.
Chàng buông tiếng thở dài rồi nói:
- Chuyện đã dĩ lỡ rồi, có lẽ đại ca phải bỏ đi khỏi Dương Châu càng xa càng tốt. Khi nào nguôi ngoai mọi sự, đại ca sẽ quay về đón mọi người. Tạm thời ở đây, đại ca giao lại cho Tiểu Bạch, bởi Tiểu Bạch lớn tuổi nhất, có thể chu toàn cho các đệ.
Nhìn sang Tiểu Bạch:
- Muội nhận lãnh trách nhiệm mà đại ca giao phó được chứ?
Tiểu Bạch nhìn Khắc Vị Phong rồi gật đầu:
- Dù muốn hay không muốn thì Tiểu Bạch cũng phải nhận… nhưng không biết khi vắng đại ca rồi… Tiểu Bạch có quán xuyến nổi không?
- Muội sẽ quán xuyến được mà.
Nhìn lại bọn tiểu hành khất, Khắc Vị Phong nghiêm giọng nói:
- Đại ca trao lại trọng trách chăm sóc các đệ cho Tiểu Bạch. Các đệ phải nghe lời Tiểu Bạch như chính đại ca.
- Chúng đệ sẽ nghe lời đại ca.
Khắc Vị Phong gật đầu:
- Thế thì tốt. Đại ca tạm thời rời khỏi Dương Châu nhưng mắt vẫn không rời các đệ. Số ngân lượng trước đây tiểu ca giao cho muội để dành khi gặp hoạn nạn. Muội hãy giữ lấy chăm sóc cho các đệ.
- Còn đại ca?
- Tiểu ca tự lo cho mình được mà… muội không phải lo cho tiểu ca.
Khắc Vị Phong rút trong túi áo da dê ra xấp ngân phiếu:
- Còn đây là số ngân phiếu mà tiểu ca đã trộm được ở Vọng Nguyệt lầu trong đêm hôm đó. Tiểu ca trao lại cho Tiểu Bạch chi dùng. Khi Khắc đại ca không ở bên các đệ và muội… nhưng vẫn nhớ đến mọi người.
Lệ trào ra khóe mắt Tiểu Bạch.
Đại Thủ cúi gục đầu xuống.
Khắc Vị Phong buông tiếng thở dài. Chàng gượng cười nói:
- Đại ca trở thành Đạo vương là vì các đệ và muội. Cũng vì cuộc sống cơ hàn của đại ca. Cho dù đại ca có là Đạo vương đi nữa nhưng đại ca xin thề mình không phải là kẻ bại hoại như thiên hạ đàm tiếu. Đại ca chỉ mong các đệ và Tiểu Bạch hiểu cho đại ca là đủ rồi. Âu cũng là cơ hội để đại ca tránh xa cái nghiệp Đạo vương, ngao du sơn thủy một thời gian. Các đệ và Tiểu Bạch ở nhà phải bảo trọng đó.
Đại Thủ chồm tới ôm lấy Khắc Vị Phong. Y nghẹn lời nói:
- Đại ca… Tiểu đệ tin đại ca không phải là kẻ bại hoại mà… đại ca ở lại với tiểu đệ.
Khắc Vị Phong gượng cười nhưng nước mắt lại long lanh hiện trong hai con người. Chàng vỗ vai Đại Thủ:
- Đại ca không thể ở lại làm liên lụy đến các đệ được. Đã có Tiểu Bạch thay đại ca rồi. Chỉ cần trong thời gian đại ca không có mặt tại Dương Châu, các đệ nhứt nhứt phải nghe lời Tiểu Bạch.
Chàng buông tiếng thở dài nhìn Tiểu Bạch:
- Với số ngân lượng để dành và số ngân phiếu vừa có được, Tiểu Bạch hãy tìm một kế sinh nhai đặng lo cho các đệ chờ ngày đại ca quay về. Nếu như đại ca có mệnh hệ gì thì Tiểu Bạch thay đại ca chăm lo cho mọi người.
- Nhưng…
Tiểu Bạch cắn răng trên vào môi dưới, thổn thức nói:
- Nhưng còn đại ca…
- Ta nói với Tiểu Bạch là phải chăm lo cho các tiểu đệ nên người. Sau này còn là học sĩ với người ta. Chứ đừng như đại ca dấn thân vào nghiệp Đạo vương. Thế nào cũng có ngày bị trời phạt như bây giờ.
Khắc Vị Phong nắm tay Tiểu Bạch:
- Muội làm được những gì ta nói chứ?
Lệ trào ra khóe mắt Tiểu Bạch. Nàng gật đầu:
- Muội sẽ làm được.
Khắc Vị Phong nắm bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Bạch:
- Nói là phải làm đó… muội không được khóc… số phận của những cô nhi như đại ca và chúng đệ cũng như muội luôn chịu những thiệt thòi trong cuộc sống này mà.
Buông tiếng thở dài, Khắc Vị Phong nói tiếp:
- Tiểu Bạch muội đừng có khóc trước mặt Đại Thủ và lũ tiểu đệ này. Chúng sẽ làm lừng không sợ muội đâu.
- Tiểu Bạch sẽ không khóc.
Tiểu Bạch vừa nói vừa dùng ống tay áo chùi hai dòng lệ đọng trên khóe mắt.
Khắc Vị Phong đứng lên.
Tiểu Bạch, Đại Thủ cùng các tiểu đệ cùng đứng lên.
Khắc Vị Phong lắc đầu:
- Đại ca không muốn các đệ và Tiểu Bạch tiễn ta đâu.
Chàng gượng điểm một nụ cười khích lệ rồi quay bước. Khắc Vị Phong vừa đi vừa rủa thầm.
- Tổ cha cái lão ôn dịch Thượng Quan Đại Phu hắc ám và ả quận chúa lăng loàn trắc nết… tự nhiên lại bày trò đổ tội lên đầu bổn thiếu gia.
Chàng buông tiếng thở dài rồi rủa tiếp.
- Đồ ôn dịch, đồ lăng loàn, nếu như bổn thiếu gia có chết thì cũng đeo bám các ngươi.
Chàng bước ra khỏi tòa nhà hoang nhìn lên bầu trời xanh thẳm nhẩm nói:
- Diệp Diệp tiểu thư có linh thiêng, ở trên đó phò độ cho Khắc Vị Phong giải oan và trả hận cho tiểu thư.
* * *
Tần Á Mỵ ngồi trước tấm gương đồng ngắm mình trong gương. Nàng nghe tiếng động sau lưng mình. Mặc dù nghe tiếng động nhưng nàng vẫn không quay lại.
Nàng vẫn chăm chút việc chải lại mái tóc dài đen mượt của mình.
Nàng cẩn thận như sợ chiếc lược kia sẽ rứt mất một sợi tóc đen mà nàng trau chuốt giữ gìn.
Khắc Vị Phong đến sau lưng Tần Á Mỵ:
- Tần muội.
- Muội tưởng đâu huynh không dám đến đây nữa chứ?
Một thoáng sững sờ hiện trên mặt Khắc Vị Phong.
Khắc Vị Phong miễn cưỡng nói:
- Tần muội tin vào những lời thiên hạ đàm tiếu sao?
Tần Á Mỵ từ từ quay lại nhìn Khắc Vị Phong. Đôi thu nhãn trong sáng và đen lay láy, rọi vào mắt chàng:
- Thế huynh nghĩ sao về hành vi bỉ ổi của mình.
Khắc Vị Phong càng sững sờ hơn với câu nói của Á Mỵ. Chàng lắc đầu nói:
- Tần muội… huynh không phải là hạng người đó.
Nàng đứng lên rồi nói:
- Huynh không phải là hạng người băng hoại, bỉ ổi đó ư… đó chỉ là lời nói của huynh thôi. Còn tất cả bá tánh Dương Châu này đều khẳng định huynh là kẻ bại hoại, bỉ ổi. Ngoài huynh ra đâu còn ai khác nhỉ. Hay huynh chỉ cho muội biết kẻ thủ ác ngoài huynh xem.
Khắc Vị Phong toan nói ra tục danh của Thượng Quan Đại Phu và Di Tuyết Cầm nhưng rồi kịp xua ý niệm đó ra khỏi đầu mình. Chàng nhìn Tần Á Mỵ nghĩ thầm: “Cho dù ta có nói ra tên của Thượng Quan Đại Phu và Di Tuyết Cầm thì chắc gì nàng đã tin. Không chừng nàng lại cho Khắc Vị Phong này là kẻ thủ ác còn bỉ ổi ngậm máu phun người.”
Buông một tiếng thở dài, Khắc Vị Phong nói:
- Huynh thề với muội… huynh không phải là kẻ bại hoại đã hại Diệp Diệp tiểu thư.
Đôi chân mày vòng nguyệt của nàng nhíu lại. Á Mỵ nghiêm giọng nói:
- Huynh nghĩ chỉ một lời nói của huynh sẽ khiến Á Mỵ tin ư. Sẽ khiến người của Dương Châu này tin Đạo vương Khắc Vị Phong không phải là kẻ thủ ác à?
Buông tiếng thở dài.
Á Mỵ nhìn chàng lắc đầu nói:
- Huynh đừng quên Á Mỵ là ái nữ của tổng giáo đầu Dương Châu.
- Huynh biết.
- Vậy thì huynh hãy thú nhận mình là kẻ bại hoại thủ ác đi.
Khắc Vị Phong lắc đầu:
- Sao Tần muội lại có thể nghi ngờ huynh. Chẳng lẽ tình yêu mà muội không thể minh chứng cho huynh được à?
Á Mỵ hơi sững sờ với câu nói này của Khắc Vị Phong:
- Thôi được… Muội tạm tin huynh vậy. Chỉ vì tin mà muội chưa báo với lão nhân gia về chân tướng thật của Đạo vương đó. Nếu như muội báo thì có lẽ huynh chẳng còn đất chôn thây đâu.
Sắc diện Khắc Vị Phong đỏ bừng. Chàng miễn cưỡng nói:
- Nếu Tần muội tin Khắc Vị Phong đã hoan hỷ lắm rồi.
Nàng nhìn Khắc Vị Phong nói:
- Sắp tới đây huynh tính làm gì.
- Huynh đến để từ giã muội… rồi sẽ rời Dương Châu một thời gian. Khi nào vụ án này sáng tỏ, huynh sẽ quay về.
- Chừng nào vụ án của Diệp Diệp mới sáng tỏ?
- Huynh cũng không biết. Nhưng ông trời sẽ có mắt mà. Huynh không làm, ông trời sẽ minh chứng cho huynh.
Nàng nắm tay Khắc Vị Phong:
- Chừng nào huynh đi.
- Ngay bây giờ.
- Ngay bây giờ?
Khắc Vị Phong gật đầu:
- Trời đất bao la, huynh nghĩ mình sẽ tránh được cái họa này. Một cái họa mà huynh chẳng bao giờ ngờ tới nói lại chụp xuống huynh.
Tần Á Mỵ lưỡng lự nói:
- Nếu muội nói với gia gia… huynh sẽ nghĩ sao?
Khắc Vị Phong lắc đầu:
- Lão nhân gia chẳng giúp gì cho huynh được đâu.
- Huynh đừng quên gia gia là tổng giáo đầu Dương Châu.
- Huynh biết, nhưng lúc này huynh chưa biết ai là thủ ác với Diệp Diệp. Mà bá tánh Dương Châu thì chỉ nghĩ huynh là kẻ thủ ác.
Tần Á Mỵ buông tiếng thở dài:
- Lão nhân gia là tổng giáo đầu mà huynh không tin à?
- Huynh chỉ sợ đem phiền lụy cho lão nhân gia mà thôi. Huynh muốn tự mình tìm ra hung thủ.
Tần Á Mỵ nắm tay Vị Phong. Nàng đổi giọng nhu hòa:
- Muội lo cho huynh lắm.
- Á Mỵ… muội tin huynh rồi à?
Nàng gật đầu:
- Tình yêu mách bảo cho muội biết huynh là người khí khái, cương trực, không phải là hạng người bại hoại như thiên hạ đàm tiếu.
Khắc Vị Phong không khỏi xúc động trước những lời nói này của nàng. Chàng vuốt mái tóc đen huyền của Á Mỵ:
- Á Mỵ… muội tin huynh… đủ làm huynh mãn nguyện rồi.
Á Mỵ ngẩng lên nhìn Vị Phong.
Hai người đối nhãn với nhau. Khắc Vị Phong gượng cười với nàng, rồi lấy miếng ngọc bội đặt vào tay Á Mỵ:
- Huynh tặng muội đó… sau này khi huynh không còn ở Dương Châu, muội sẽ nhớ đến huynh.
Á Mỵ ép đầu vào vai chàng.
Mùi tóc thoang thoảng xông vào khứu giác Vị Phong. Ngửi mùi tóc của nàng, Khắc Vị Phong cúi xuống hôn lên mái tóc đó. Chàng nhỏ nhẻ nói:
- Á Mỵ… huynh không muốn xa muội nhưng hoàn cảnh buộc huynh phải đi. Nếu như huynh có mệnh hệ gì, muội bảo trọng lấy thân mình.
Nàng mỉm cười với chàng, khẽ gật.
Á Mỵ nhỏ nhẻ nói:
- Trong tình cảnh này huynh vẫn lo cho muội à.
- Á Mỵ… muội là người huynh yêu nhất trên đời này.
Nàng vòng tay ôm lấy cổ Khắc Vị Phong:
- Tiểu ca…
Sau lời nói đó, Á Mỵ kéo Khắc Vị Phong xuống. Nàng áp chặt hai cánh môi mình dính vào môi Khắc Vị Phong như không muốn rời chàng nữa. Một nụ hôn thắm thiết nồng cháy.
Á Mỵ buông Vị Phong nhìn chàng nhỏ nhẻ nói:
- Tiểu ca… tối nay huynh chờ muội tại ghềnh Dạ Tình.
Nàng chớp mắt.
Khắc Vị Phong khẽ gật đầu.
Á Mỵ nhỏ nhẻ nói:
- Muội muốn… đưa tiểu huynh đi.
Lệ trào ra khóe mắt nàng. Nàng thổn thức nói:
- Khi huynh đi rồi đừng quên muội nhé.
Khắc Vị Phong gật đầu:
- Huynh sẽ không bao giờ quên muội. Không bao giờ quên muội.
Khắc Vị Phong vừa nói vừa ôm chặt thân thể nàng vào người mình. Mùi tóc thoang thoảng của nàng bay vào khứu giác chàng, tạo ra trong Khắc Vị Phong một thứ cảm xúc ngọt ngào và nuối tiếc.
Khắc Vị Phong nâng cằm nàng:
- Huynh sẽ cố tự giải oan cho mình. Để trong mắt Tần Á Mỵ, Đạo vương không phải là kẻ băng hoại đáng kinh tởm như thiên hạ bàn tán.
Á Mỵ gượng cười gật đầu:
- Muội tin huynh.
Hai người lại dán chặt vào nhau như thể không muốn rời xa nhau nữa.
Bình luận truyện