Cữu Chưởng Huyền Công
Chương 5: Khởi sát võ lâm
Ma Kiếm Vương Tạo nhìn Nhứt Điệp Tử Ngao Lãnh trang trọng nói:
- Vương mỗ và Ngao túc hạ đều là kiếm thủ, ta nghĩ không nên làm phiền nhau.
Đôi chân mày mỏng và nhợt của Ngao Lãnh thoạt nhướng lên cùng hai cánh môi khẽ nhép rồi nói:
- Ngao mỗ sẽ không làm phiền Vương túc hạ. Nhưng để Ngao mỗ rời khỏi đây mà chẳng ai làm phiền ai, Vương túc hạ cũng dễ dàng đi khỏi Dương Châu, thế hãy chỉ cho tại hạ biết Đạo vương là ai?
Mặt Vương Tạo sa sầm hẳn lại, biểu lộ những nét bất nhẫn và tàn bạo:
- Tại sao ta phải chỉ Đạo vương cho các hạ?
- Bởi vì chủ nhân của Ngao mỗ muốn vậy!
- Chủ nhân của các hạ ư? Phải chăng chưởng môn của các hạ cũng muốn lập công với Thượng Quan Đại Phu đại nhân?
- Ngao mỗ không quan tâm đến điều đó!
Vương Tạo nhìn vào mắt Ngao Lãnh hừ nhạt một tiếng rồi nói:
- Nếu như Vương mỗ không chỉ điểm thì sao nào?
- Thì các hạ sẽ chết!
- Chết ư? Dễ như vậy ư? Vương mỗ bươn chãi trên giang hồ từ trước đến giờ, chưa bao giờ nghĩ đến cái ngày mình phải chết. Nếu như túc hạ lấy được cái mạng của Ngao mỗ thì ta rất hoan hỷ đó!
- Nếu như Ngao mỗ không lấy được cái mạng của Ma Kiếm Vương Tạo thì cũng có người khác đến lấy thôi. Ngao mỗ khuyên các hạ nên quí cái mạng của mình. Mỗi người chỉ có một cái mạng, không nên hủy hoại nó. Đến khi nó không còn thuộc về mình, nuối tiếc thì đã muộn.
- Rất cảm kích lời chỉ giáo của Ngao túc hạ nhưng rất tiếc Vương mỗ chưa từng biết tiếc nuối. Dù là nuối tiếc cái mạng của mình.
Ngao Lãnh nhếch môi nói:
- Giới võ lâm thường kháo với nhau rằng, những gã luyện kiếm thường tự kiêu, tự đại. Họ chỉ giải quyết mọi việc qua thanh kiếm của mình. Không biết lời nói đó đúng hay sai?
Ma Kiếm nheo mày, ôn nhu đáp lời Ngao Lãnh:
- Lời đó không sai đâu!
Ngao Lãnh gật đầu:
- Có lẽ chuyện hôm nay giữa Ngao mỗ và Ma Kiếm Vương Tạo cũng sẽ được giải quyết với nhau bằng kiếm.
- Kiếm chính là mạng của kiếm thủ. Nên như vậy là hơn!
- Ngao mỗ không khách khí, nhưng ta buộc phải nói cho túc hạ biết, nếu túc hạ không chỉ điểm Đạo vương là ai thì cho dù ngươi có là thiên hạ đệ nhất kiếm cũng không có cơ hội may mắn quay trở về kinh thành Trường An.
Mặt Ma Kiếm Vương Tạo sa sầm. Y khẽ lắc đầu rồi nói:
- Ta không thích nghe những lời nói như thế này. Thay vì nói những lời vừa rồi thì ngươi hãy biểu lộ bản lãnh kiếm chiêu của mình.
Nhứt Điệp Tử Ngao Lãnh ôm quyền:
- Ngao mỗ rất hân hạnh nhận lời chỉ giáo của Ma Kiếm túc hạ!
Miệng thì nói, tay thì từ từ rút kiếm ra khỏi vỏ. Thanh kiếm của y hoàn toàn khác thường, lạ lùng, lưỡi kiếm giống như một cây sắt nhọn hoắt và mềm mại, được nối từ chuôi kiếm khá dài.
Ma Kiếm Vưong Tạo nhìn thanh kiếm của đối phương. Chân diện y bất giác lộ những nét trang trọng. Phàm những kiếm thủ dùng dị kiếm thì kiếm chiêu cũng rất dị thường, đặc biệt là không thể đoán định được. Ma Kiếm biết điều đó. Y biết được điều đó nên biết đối thủ của mình không phải là một kiếm thủ tầm thường.
Ngao Lãnh từ tốn nói:
- Ngao mỗ nghe tiếng túc hạ từ lâu lắm rồi. Thật tâm tại hạ rất muốn giao kiếm với kiếm thủ lừng danh như Ma Kiếm Vương Tạo. Nhưng chúng ta cứ như hai cánh chim kẻ bắc người nam, chẳng có cơ hội để biểu thị tài năng. Hôm nay đúng là dịp tốt, rất mong các hạ chỉ giáo hết bản lãnh của mình để Ngao Lãnh này tiếp thu!
Ma Kiếm từ từ rút kiếm ra khỏi vỏ:
- Ta cũng muốn biết những dị kiếm thủ có chiêu thức như thế nào để đủ giao thủ với Ma Kiếm Vương Tạo này!
Miệng thì nói, Ngao Lãnh rung nhẹ cổ tay cầm đốc kiếm. Mũi kiếm rung lên, tạo thành những âm thanh chanh chách lạ lùng. Cùng với những âm thanh đó là cả một chùm hoa kiếm dày đặc kết thành một mạng lưới đom đóm chụp tới họ Vương.
Đôi chân mày Vương Tạo hơi nhíu lại. Y phải nhíu mày bởi trong màn bông kiếm dày đặc như bày đom đóm kia, y chẳng thể nào phân biệt đâu là thực, đâu là hư.
Trước màn kiếm quang như bầy đom đóm do Nhứt Điệp Tử tạo ra, lần đầu tiên trong cuộc đời của một kiếm thủ phiêu bạt Ma Kiếm Vương Tạo phải thoái bộ. Y không chỉ thoái một bộ mà thoái những ba bộ. Mặc dù Vương Tạo đã thoái bộ nhưng màn kiếm ảnh kia vẫn tạo áp lực về phía y.
Ma Kiếm Vương Tạo buột miệng nói:
- Kiếm chiêu của các hạ quả thật khó lường!
Vừa thốt ra câu nói đó, Vương Tạo phát động kiếm chiêu chém xả vào lưỡi dị kiếm của Nhứt Điệp Tử Ngao Lãnh. Âm thanh do lưỡi kiếm của Vương Tạo cắt ra tợ như tiếng xé lụa, nghe buốt cả cột sống.
- Rét…
Tưởng đâu lưỡi kiếm của Vương Tạo sẽ chạm vào dị kiếm của Ngao Lãnh nhưng Nhứt Điệp Tử như đã có chủ đích từ trước. Y vừa thấy chớp quang kiếm chiêu xuất hiện, liền rút ngay kiếm về, nhanh không thể tưởng. Ngao Lãnh rút kiếm về khiến cho lưỡi kiếm của Vương Tạo chém trượt vào không khí. Vừa chém hụt dị kiếm của đối phương, Vương Tạo biết ngay sự biến nguy hiểm sẽ đến với mình. Y không thu hồi kiếm mà ngửa hẳn người ra sau.
Phản xạ của Ma Kiếm cực kỳ linh hoạt và chính xác. Chính phản xạ đó đã giúp cho Vương Tạo thoát khỏi tử thần trong đường tơ kẽ tóc.
Nhứt Điệp Tử vừa rút kiếm lại, để trường kiếm của Vương Tạo chém vào khoảng không. Y đâu để cho họ Vương có thời khắc biến chiêu hoặc thu hồi kiếm, mà dấn đến một bộ, đâm thẳng kiếm vào yết hầu Vương Tạo. Đây chính là sát chiêu tàn độc của Ngao Lãnh.
Xuất chiêu kiếm này, Nhứt Điệp Tử những tưởng kết thúc cuộc đấu bằng cái chết của Vương Tạo. Nhưng kiếm chỉ đi sạt qua người Ma Kiếm Vương Tạo trong đường tơ kẽ tóc.
Nhứt Điệp Tử đâm hụt Ma Kiếm, vì họ Vương phản ứng quá thần kỳ. Ngao Lãnh toan thu kiếm về thì đến lượt y phải giật mình.
Mặc dù ngã người để tránh lưỡi kiếm của Ngao Lãnh nhưng hai chân Vương Tạo cũng không mất cân bằng. Khi lưỡi dị kiếm vừa đâm xoạt qua, buộc y phải ngã người, nhưng khi đối phương vừa rút kiếm về, thì Ma Kiếm liền chớp thời cơ phản công, nhanh không thể tưởng. Chân trái làm trụ, thân pháp quay nửa vòng, phối hợp cùng với kiếm, cắt ra một đường vòng cung, chém vào vùng thắt lưng của Ngao Lãnh.
Lần này đến lượt Ngao Lãnh phải tiếp nhận điều đó, hốt hoảng điểm mũi giầy lướt về phía sau. Mặc dù, y phản xạ cực nhanh, gần như theo quán tính bản năng tự vệ, mũi kiếm của Vương Tạo vẫn rọc một đường dài cắt ngang y phục của họ Ngao.
Ma Kiếm trở kiếm, dang chân đứng nhìn Ngao Lãnh. Vương Kiếm chiếu đôi sát nhãn tợ cái chết vào Ngao Lãnh, mà trán từ từ rịn ra lớp mồ hôi lấm tấm.
Cuộc đời của Ma Kiếm, đây là lần đầu tiên y rịn mồ hôi trán mặc dù là đắc lợi một chiêu kiếm. Nhưng để đắc lợi chiêu kiếm vừa rồi, Vương Tạo đã hao tốn quá nhiều nguyên khí, đến nỗi mồ hôi phải rịn ra trán.
Phía đối diện, Nhứt Điệp Tử cũng chiếu đôi mắt to, ngây ngô nhìn vào mặt Ma Kiếm Vương Tạo. Y từ tốn:
- Túc hạ đúng là Ma Kiếm!
Y thốt ra lời nói đó thì rùng mình một cái. Cùng với cái rùng mình đó, toàn thân Ngao Lãnh là một lớp da ốc li ti, thậm chí nổi cả lên mặt y.
Làm sao Nhứt Điệp Tử Ngao Lãnh rùng mình sởn người, y buộc phải rơi vào tình trạng đó vì vừa rồi bản sắc tử vong đã chụp xuống y rõ mồn một. Y nhận ra bóng dáng thần chết ngay trong chiêu kiếm của Vương Tạo.
Ma Kiếm Vương Tạo nhạt nhẽo nói:
- Xem như chúng ta đã hiểu nhau rồi!
- Một chiêu kiếm đủ để hiểu nhau. Thế túc hạ có đồng ý cho Ngao mỗ biết Đạo vương là ai không?
- Ta sẽ chỉ khi nào yết hầu ta có được một giọt máu để khỏa lấp nỗi sợ hãi.
- Ngao mỗ vẫn còn một chiêu kiếm.
- Ta cũng còn một chiêu kiếm. Kiếm thủ sẽ không dừng lại khi kiếm chưa dính máu.
- Ngao mỗ cũng không thể tra kiếm vào vỏ khi nó chưa dính máu của ai!
- Kết cục của những kẻ luyện và tỷ kiếm đều giống nhau. Cho dù các hạ có là dị kiếm thủ.
- Ngao mỗ và Vương túc hạ đều biết kết cục đó. Và chúng ta đều là kiếm thủ nên cũng đều sợ kết cục dành cho một kiếm thủ.
- Câu này thì túc hạ nói đúng!
- Vậy ai là người chết?
- Không thể nào biết được khi hai kiếm thủ vẫn còn kiếm trong tay.
- Đến lượt túc hạ nói đúng. Lại rất đúng nữa!
- Thế thì sao túc hạ còn chưa sử dụng đến chiêu kiếm của mình!
- Ngao mỗ và túc hạ đều sợ kết cục dành cho kẻ dùng kiếm, nhưng đã trót nhận mình là kiếm thủ thì không thể chạy trốn nó.
- Không chạy trốn thì buộc phải tiếp nhận nó như sự ban ơn của kiếm dành cho người cầm kiếm.
- Đúng!
Lời còn đọng trên miệng, Nhứt Điệp Tử lại lắc cổ tay. Một chiếc bông vụ tợ như bầy đom đóm khổng lồ chụp tới Vương Tạo. Bầy đom đóm do dị kiếm của Ngao Lãnh tạo ra khiến Ma Kiếm phải chau mày, nheo mắt bởi chúng làm cho mắt của Vương Tạo phải loạn lên, không định được gì sau màn kiếm hoa dầy đặc đó.
Hai cánh môi Vương Tạo mím chặt lại. Thanh trường kiếm của y vẫn giấu sau cánh tay phải của mình, chấn vị không hề nhích động. Màn kiếm quang dày đặc như bầy đom đóm chụp tới, Ma Kiếm không dùng lưỡi kiếm đón thẳng đỡ lấy những bông kiếm của Ngao Lãnh, mà chú mắt dồn vào những bông kiếm đó.
Lỗ tai bên phải của y khẽ nhích lên một cái như thể tiếp nhận âm thanh của sát kiếm. Cùng với cái nhích động của lỗ tai trái, Ma Kiếm chỉ nghiêng người qua một bên phải nửa gang tay.
Mũi dị kiếm của Ngao Lãnh xuất hiện trong màn hoa kiếm như bầy đom đóm xuyên qua bờ vai của Vương Tạo. Mũi dị kiếm như một mũi kim đồng hồ, xuyên qua da thịt của Ma Kiếm Vương Tạo.
Thì ra, Ma Kiếm đã có chủ đích, dùng ngay thân thể mình làm một chiếc mộc để phát hiện ra lưỡi kiếm của đối phương, và khắc chế sát chiêu của họ Ngao. Mặc dù, đâm dị kiếm xuyên vào bờ vai của Vương Tạo rõ ràng, Nhứt Điệp Tử đã đắc chí thành công, nhưng y bỗng giật mình biến sắc.
Mặc dù, Ngao Lãnh đã ghim được mũi kiếm vào thân ảnh của Vương Tạo nhưng chính y cũng rơi vào thế tử vong. Bởi dị kiếm của y ghim vào bờ vai đối phương chứ không phải tử huyệt, chẳng khác nào đã bị Ma Kiếm khắc chế, mà kiếm của Vương Tạo lại chưa phát động kiếm chiêu phản kích. Nhứt Điệp Tử giật thót ruột thì lưỡi kiếm của Vương Tạo xuất hiện.
Một chớp kiếm hình vòng cung chém ngang qua mặt Ngao Lãnh. Cánh tay cầm đốc kiếm của Ngao Lãnh lìa ra khỏi thân thể gã, nhưng vẫn nắm cứng vào đốc kiếm như không chịu buông ra.
Nhứt Điệp Tử loạng choạng thối lui về sau hai bộ. Từ bờ vai phải của gã một vòi máu tuôn trào ra thành vòi, rưới đỏ nền gạch Dương Châu Đệ Nhất lâu.
Một dị ảnh trông thật nực cười. Cánh tay của Ngao Lãnh vẫn nắm cứng đốc kiếm, trong khi kiếm của y vẫn ghim vào bờ vai của họ Vương.
Ngao Lãnh buông tiếng thở dài:
- Ngao mỗ chỉ có thể chết bởi Ma Kiếm Vương Tạo!
- Các hạ nên hiểu như vậy.
Giọng nói thật nhạt nhẽo của Vương Tạo khiến cho khuôn mặt ngây ngô của Ngao Lãnh chảy dài ra, cùng với những nếp nhăn xuất hiện. Y bỗng nhiên trở nên già nua đến ngộ nghĩnh.
Ngao Lãnh ngập ngừng nói:
- Một kiếm thủ đối với kẻ rớt kiếm như thế nào?
Câu hỏi này của Nhứt Điệp Tử chẳng khác nào một lời cầu khẩn được sống, thế nhưng khi thốt xong câu nói đúng như ý niệm của Ngao Lãnh, một chớp kiếm sáng ngời cắt ra, tợ sấm sét bổ xuống đỉnh đầu họ Ngao. Chớp kiếm đó chẻ đôi thân xác Ngao Lãnh thành hai mảnh bằng nhau, bên phải chỉ thiếu một cánh tay, bởi nó vẫn còn nắm cứng đốc dị kiếm ghim vào bờ vai Ma Kiếm.
Thể pháp của Ngao Lãnh từ từ tách ra làm hai ngã về hai phía.
Ma Kiếm tra kiếm vào vỏ, rồi mới rút lưỡi dị kiếm ra khỏi vai mình. Y buông lưỡi kiếm rơi xuống giữa hai mảnh thi thể, rồi nói:
- Kiếm của các hạ bây giờ mới rơi xuống!
Ma Kiếm chẳng màn đến vết thương đang tuôn máu ra trang phục mình. Y bước đến bưng bầu rượu tu ừng ực, rồi quẳng bầu rượu vào góc gian tiền sảnh Dương Châu Đệ Nhất lâu.
Buông một tiếng thở dài, Ma Kiếm thả bước chậm rãi tiến ra ngoài cửa Đệ Nhất lâu. Ma Kiếm vừa bước ra khỏi Đệ Nhất lâu thì buộc phải dừng bước. Y làm sao không dừng bước khi đối diện với một hàng cung thủ của nha môn. Tất cả đều lăm lăm giương cung hướng vào y.
Người đứng đầu hàng nha sai cầm cung tên là một đại giáo đầu vận giáp y. Đó chính là tổng giáo đầu Dương Châu Tần Chương.
Ngoài bọn cung thủ của nha môn, còn gồm những cao thủ khác mang đầy binh khí, tạo ra một thế trận vây chặt lấy Ma Kiếm Vương Tạo.
Đôi chân mày Vương Tạo nhíu lại. Y không màng đến máu đang tuôn ra từ vết thương trên bờ vai phải của mình mà định nhãn xuống quần hào và bọn cung thủ nha môn.
Tần giáo đầu lớn tiếng nói:
- Vương Tạo… mau buông kiếm… để bổn giáo đầu đưa về nha môn.
Đôi mắt cá chép của Vương Tạo lia qua, rồi nhạt nhẽo nói:
- Vương mỗ mà lại về gia môn của các người ư…
- Bổn giáo đầu buộc phải phát lệnh bọn cung thủ lấy mạng ngươi.
- Trước khi Tần giáo đầu phát lệnh cho bọn cung thủ xạ tiễn thì hãy nói cho ta biết ta có tội gì nào?
Tần Chương gằn giọng nói:
- Huyện đại nhân Dương Châu đã phát hiện ra ngươi có mối thông đồng với Đạo vương.
Vương Tạo cau mày hỏi:
- Tần giáo đầu có bằng chứng không?
- Cho dù ngươi không thông đồng thì ngươi cũng đã sát hại bốn mạng người tại thành Dương Châu này rồi.
- Nếu Vương mỗ không giết họ thì thử hỏi Vương mỗ còn đứng đây được hay không? Hay bây giờ Vương mỗ đã về chầu diêm chúa rồi?
- Vương Tạo… Ngươi muốn nói gì hay biện minh gì thì cũng phải buông kiếm trước, rồi theo bổn giáo đầu về nha môn.
Ma Kiếm ngửa mặt cười khanh khách rồi từ tốn nói:
- Tần giáo đầu! Vương mỗ sẽ bỏ kiếm và theo lão về nha môn để giải bày sự việc, nhưng trước hết lão hãy tìm cho mỗ một vò Bồ Đào Phổ Thồn Tửu của Thượng Quan Đại Phu đại nhân đi.
Nghe Vương Tạo thốt ra câu này, Tần Chương không khỏi bối rối. Y miễn cưỡng nói:
- Bồ Đào Thổ Phồn Tửu của Thượng Quan Đại Phu đại nhân đâu có sẵn để ta đưa cho ngươi.
- Nếu không có vò rượu ấy thì tổng giáo đầu báo với Thượng Quan Đại Phu là Vương Tạo này không diện kiến đâu.
- Ngươi dám trái lệnh của quan sai nha môn à?
Vương Tạo cười khẩy rồi nói:
- Xem ra Tổng giáo đầu chẳng biết gì cả rồi. Giáo đầu đã chẳng biết thì Vương mỗ cũng chẳng đôi co với giáo đầu làm gì. Giáo đầu cứ đi tìm Bồ Đào Thổ Phồn Tửu cho Vương mỗ, tất Vương mỗ sẽ giải trình cho giáo đầu biết tất cả thôi.
Y nhếch môi cười ruồi, rồi tiếp:
- Hê, không chừng biết vụ này rồi, giáo đầu sẽ được thăng quan tiến chức đó!
Tần Chương lưỡng lự nói:
- Vương Tạo… ngươi đợi bổn giáo đầu ở đó. Nếu ngươi giở trò gì thì đừng trách bổn giáo đầu.
- Tại hạ chỉ chờ Bồ Đào Thổ Phồn Tửu của Tần giáo đầu đem về mà thôi.
Giáo đầu Tần Chương nhìn Vương Tạo hừ nhạt một tiếng. Đáp lại ánh mắt dè xét của Tần Chương, Ma Kiếm Vương Tạo điểm một nụ cười giả lả, y xua tay:
- Giáo đầu còn đứng đó làm gì?
Tần Chương hừ nhạt một lần nữa. Lão thầm nghĩ: “Ta về báo với Thượng Quan Đại Phu để thỉnh ý của ngài.”
Tần Chương quay lưng đi được ba bước thì nghe những tiếng huỳnh huỵch sau lưng mình. Lão liền dừng bước nhưng chưa kịp nghĩ ra đó là những âm thanh gì và chuyện gì đã xảy ra. Tần Chương quay ngoắt lại. Một ý niệm lóe lên trong đầu lão: “Ta bị lừa rồi!”
Tần Chương phải nghĩ đến điều đó thôi vì khi lão vừa quay lưng thì Ma Kiếm Vương Tạo cũng vừa chớp được thời cơ trong khoảnh khắc sao nhãng của những gã cung thủ nha môn bằng một thân thủ siêu phàm xuất chúng, Vương Tạo lướt vụt về phía bọn cung thủ. Cùng phối hợp với bộ pháp đó, là những chiếc ám tiễn rào rào phóng ra từ tả thủ của Vương Tạo. Bọn cung thủ như những cây chuối ngã nhào xuống đất.
Tổng giáo đầu Dương Châu phát hiện ra điều đó thì bọn cung thủ chẳng khác nào rắn mất đầu, nhốn nháo tan tác bởi không ai cầm đầu. Tần Chương toan rút binh khí thì mũi kiếm của Vương Tạo đã điểm vào yết hầu y.
Bị mũi kiếm của Vương Tạo điểm vào yết hầu, tổng giáo đầu Tần Chương biến sắc, đứng đực ra như bị trời trồng. Ngay cả quần hào võ lâm cũng chẳng có người nào kịp phản ứng gì.
Tần Chương ngơ ngẩn hỏi:
- Ngươi muốn gì!
- Tần giáo đầu là thống lĩnh nha sai nhưng lại chẳng có chút kiến văn gì cả… nhưng ta chẳng làm gì lão đâu… mà muốn nhắn gửi Thượng Quan Đại Phu qua lão… Lão đại nhân đừng tơ tưởng đến chuyện bắt Ma Kiếm Vương Tạo.
Y nói dứt câu, liền tra kiếm vào vỏ, điểm mũi giầy, thi triển khinh công băng mình đi.
Tần Chương cứ ngây người ra chẳng biết làm gì, khi Ma Kiếm Vương Tạo đã đi hẳn rồi, Tần Chương mới cảm thấy yết hầu mình ran rát. Y rờ tay lên yết hầu, nhận ra máu, nhưng chỉ đúng một giọt điểm ở đầu ngón tay.
Họ Tần bất giác rùng mình khi nghĩ đến cái chết mất đầu, nếu như Ma Kiếm muốn lấy mạng lão.
Rời Dương Châu Đệ Nhất lâu, Vương Tạo ra khỏi trấn Dương Châu, đến một tòa lầu, có những vòng tường bao bọc chung quanh. Y như thể là chủ nhân của tòa biệt lầu này nên rất rành rẽ, Vương Tạo bước đến trước cửa tòa biệt lâu, gõ đúng ba tiếng. Y chờ một lúc thì gõ thêm hai tiếng nữa. Lúc ấy, hai cánh cửa đóng im liền hé mở. Ma Kiếm len qua cửa vào trong gian chính sảnh. Đối diện với Ma Kiếm là một mỹ nữ chỉ trạc ngoài đôi mươi.
Nàng thấy máu nhuộm bờ vai trái Vương Tạo, liền vồn vã hỏi:
- Vương huynh… huynh có sao không?
Vương Tạo từ tốn đáp lời nàng:
- Thượng Quan Đại Phu đã phát hiện ra huynh rồi!
Y vừa nói vừa cởi áo. Bờ vai trái của y là một lỗ thủng sâu hun hút, máu đang rỉ ra, chung quanh vết thương sưng tấy, được màu xám xịt.
Vương Tạo nói:
- Kiếm của Nhứt Điệp Tử Ngao Lãnh có độc. Huynh không ngờ một dị kiếm thủ như Ngao Lãnh lại dụng độc tẩm vào kiếm.
- Để Sương Sương xem lại vết thương cho huynh.
Vương Tạo gật đầu, nhìn nàng nói:
- Sương Sương… nếu như ta không thể đến phó hội với Đạo vương được thì muội phải đến đó thế ta.
Sương Sương gật đầu. Vương Tạo bước đến bàn, ngồi xuống. Y nhìn Sương Sương nói:
- Cho ta một bầu rượu!
Sương Sương bước đến kệ, lấy bầu rượu hai cân đến bàn cho Vương Tạo. Nàng vừa rọc vết thương vừa nói:
- Vương huynh biết Ngao Lãnh dụng độc gì không?
- Ta không biết!
Thốt ra câu này mà giọng của Vương Tạo khác hẳn đi. Mồ hôi tuôn ra ướt đẫm mặt gã.
Sương Sương vẫn tiếp tục dùng ngọn trủy thủ lóc lớp thịt bị nhiễm độc trên bờ vai Vương Tạ mà nói:
- Nếu như không kịp giải độc thì Vương huynh sẽ phải mất một cánh tay nếu như không muốn phải vong mạng.
Vương Tạo buông một tiếng thở dài. Hai hàm răng của y nghiến lại, phát ra những âm thanh ken két mà tuyệt nhiên không thốt ra tiếng kêu rên nào.
Sương Sương lóc xong lớp thịt nhiễm độc quanh vết thương, Vương Tạo mới thở phào. Y nói:
- Ta không muốn mất một cánh tay!
- Lúc này thì Vương huynh không mất một cánh tay rồi.
Nàng đặt ngọn trủy thủ xuống bàn, lấy thuốc trị thương đắp lên bờ vai Vương Tạo rồi băng lại. Vừa băng lại vết thương, Sương Sương liền nói:
- Vương huynh phó hội với Đạo vương ở đâu?
- Tại…
Y toan nói ra nhưng rồi lại không nói, nheo mày dời mắt về bức bình phong. Ma Kiếm nhìn Sương Sương thoạt thay đổi. Những nét hoảng hốt lộ ra mặt nàng.
Vương Tạo nhanh như cắt chộp lấy tay nàng. Y gằn giọng nói:
- Nàng đã phản bội ta!
Sương Sương biến sắc, nàng chưa kịp trả lời thì từ sau bức bình phong Di Tuyết Cầm bước ra. Vương Tạo vẫn khống chế hổ khẩu của Sương Sương nhưng mặt thì rọi vào Di Tuyết Cầm.
Tuyết Cầm chấp tay sau lưng, từ tốn nói:
- Sương Sương cô nương không hề phản bội các hạ mà chỉ muốn tìm cho các hạ một con đường sống thôi.
Ma Kiếm nghiêm giọng hỏi:
- Cô nương là ai?
- Điều đó các hạ chẳng cần biết làm gì. Ta chỉ có thể nói cho các hạ biết, thuốc trị thương cho các hạ là của ta đó thôi. Nếu không có thuốc trị thương ấy thì trong ba ngày, chất độc xâm nhập qua xương tủy, cuối cùng là một cái chết cực kỳ đau khổ.
Vương Tạo giật mạnh tay Sương Sương. Nàng lảo đảo, té xuống trước mũi giầy Vương Tạo.
Di Tuyết Cầm cau mày:
- Các hạ đừng nóng nảy thái quá như vậy. Chỉ có những kẻ phàm phu tục tử mới đối xử với nữ nhân một cách dung tục. Còn Ma Kiếm Vương Tạo là một tay kiếm lẫy lừng khắp võ lâm, đâu phải hạng người phàm phu tục tử.
Vương Tạo gằn giọng nói:
- Bất cứ kẻ nào phản bội lại ta, đều đáng bị ta coi thương và kiếm ta chẳng dung tình.
Tuyết Cầm nhướng đôi chân mày vòng nguyệt mỏng như lá liễu, ôn nhu nói:
- Nếu như các hạ muốn giết Sương Sương cô nương để thỏa mãn sự phẫn nộ của mình…
Hai cánh môi của nàng điểm nụ cười mỉm thật tươi rồi nói:
-… Túc hạ cứ ra tay… Tuyết Cầm không chen vào.
Vương Tạo hừ nhạt một tiếng rồi nói:
- Thật ra cô nương muốn gì ở ta nào?
- Túc hạ đã hỏi, Tuyết Cầm cũng chẳng giấu túc hạ làm gì. Trước nhất, Tuyết Cầm muốn các hạ trả lại cái ân đã cho túc hạ thuốc trị thương để bảo toàn tánh mạng. Thứ hai là muốn túc hạ hợp tác với Tuyết Cầm.
Vương Tạo hừ nhạt rồi nói:
- Trả ân hay trả lại thuốc trị thương? Được… tại hạ sẽ trả cho cô nương.
Y nói dứt câu, liền dùng tay lột phăng vòng lụa băng vết thương và giật cả số thảo dược đắp trên vết thương quẳng xuống sàn gạch. Y nhìn Di Tuyết Cầm:
- Ta trả cho cô nương đó!
Tuyết Cầm cau mày:
- Ma Kiếm Vương Tạo đúng là một kẻ võ phu!
- Ta là kẻ võ phu… Đúng rồi đó, vậy nàng định liệu như thế nào?
- Rượu mời không uống, chắc túc hạ định uống rượu phạt.
Nàng nhếch môi mỉm cười rồi tiếp:
- Nếu túc hạ muốn uống rượu mời thì hãy cho ta biết: Đạo vương là ai? Túc hạ hẹn với Đạo vương ở chốn nào? Còn như muốn uống rượu phạt thì hãy rút kiếm. Vết thương trên người túc hạ chắc không ảnh hưởng đến kiếm chiêu của một kiếm thủ lẫy lừng danh tiếng như Ma Kiếm Vương Tạo.
Ma Kiếm nhíu mày. Y đã nhận ra thái độ tự thị của Di Tuyết Cầm, mặc dù nàng đã biết đối thủ chính là Ma Kiếm Vương Tạo, một kiếm thủ nổi danh khắp giang hồ. Điều đó chứng tỏ nàng cũng là một cao thủ võ lâm.
Di Tuyết Cầm nhỏ nhẻ nói:
- Túc hạ chọn thứ nào?
Vương Tạo im lặng nhìn nàng.
Di Tuyết Cầm lắc đầu, mỉm cười từ tốn nói:
- Ta biết các hạ khó chọn, có lẽ vì sự có mặt của Sương Sương cô nương. Vậy để ta mời Sương Sương ra ngoài vậy.
Lời nói vừa dứt thì Di Tuyết Cầm khẽ phủi một cái như ra hiệu cho Sương Sương. Nhưng Sương Sương không đứng lên mà giật nẩy người. Trên trán nàng, giữa Tam Tinh xuất hiện một hạt huyết đậu. Nàng rùng mình một lần nữa, rồi ngã xuống, hồn lìa khỏi xác.
Di Tuyết Cầm nhìn Vương Tạo từ tốn nói:
- Giờ chỉ còn ta với các hạ. Các hạ có thể chọn được rồi.
Vừa nói nàng ta vừa chấp tay sau lưng, bước đến đứng đối mặt với Vương Tạo. Mặc dù ánh thu nhãn của nàng rất nhu hòa nhưng khi Vương Tạo tiếp nhận ánh mắt đó, vẫn có cảm giác gai lạnh cột sống.
Di Tuyết Cầm nhìn vào mắt Vương Tạo, ôn nhu hỏi:
- Đạo vương là ai? Các hạ ước hẹn với y ở đâu?
Hai cánh môi Vương Tạo nhíu lại. Y suy nghĩ một lúc rồi hỏi ngược lại Di Tuyết Cầm:
- Tại sao cô nương muốn biết Đạo vương và… muốn tìm gã?
- Rất đơn giản…
Nàng bỏ lửng câu nói giữa chừng. Vương Tạo buột miệng nói:
- Cô nương đừng nói với Vương mỗ rằng cô nương muốn tìm Đạo vương chỉ vì cái chết bi ai của Diệp Diệp.
Di Tuyết Cầm phá lên cười. Nàng vừa cười vừa nói:
- Ai cũng có số phần cả mà. Diệp Diệp chết là do y có cái số mạng yếu… Bổn cô nương không truy cứu Đạo vương về cái chết của Diệp Diệp.
Ma Kiếm tức giận, gằn giọng nói:
- Làm sao cô nương truy cứu Đạo vương về cái chết của Diệp Diệp được. Bởi cái chết của Diệp Diệp, Đạo vương không nhúng tay vào. Vương mỗ cam đoan như vậy.
- Nhưng y có mặt tại Vọng Nguyệt lầu, thì y phải nhận lãnh trách nhiệm về cái chết của Diệp Diệp tiểu thư.
Nàng nhún vai:
- À, mà Đạo vương có phải là hung thủ sát hại Diệp Diệp tiểu thư hay không thì bổn cô nương cũng không quan tâm lắm!
Vương Tạo nhếch môi rồi nói:
- Cô nương cần gì quan tâm đến Đạo vương, mà chỉ quan tâm đến những thứ y đã trộm được trong Vọng Nguyệt lầu?
Nàng trừng mắt, nhìn thẳng vào mặt Vương Tạo:
- Các hạ nói đúng rồi đó… Ta chỉ quan tâm đến những thứ mà Đạo vương đã lấy trộm trong Vọng Nguyệt lầu.
Vương Tạo từ từ thở ra:
- Ta cũng quan tâm đến những thứ đó.
- Nếu thế chúng ta có thể hợp tác với nhau rồi.
- Rất tiếc… ta không nghĩ sẽ hợp tác với cô nương.
Cùng với câu nói đó, Ma Kiếm bất ngờ rút soạt trường kiếm. Bằng một động tác cực nhanh, y điểm mũi kiếm vào yết hầu Di Tuyết Cầm.
Thao tác của Vương Tạo nhanh nhưng Di Tuyết Cầm còn nhanh hơn một bậc. Hữu thủ của nàng nhanh hơn lưỡi kiếm của Vương Tạo, với một thế Ưng Trảo công thần kỳ thộp thẳng vào lưỡi kiếm mà chẳng một chút e dè sự sắc bén của lưỡi kiếm đó.
Nàng nắm cứng lưỡi kiếm trong hữu thủ của mình. Vương Tạo hơi giật mình vì thủ pháp kỳ diệu của Di Tuyết Cầm. Nhưng rồi y cũng nghiệm ra, vì sao nàng không ngại sự sắc bén của lưỡi kiếm, bởi ngọc thủ của nàng có bao tay. Chiếc bao tay này bó sát lấy bàn tay, với màu sắc xanh nhợt.
Di Tuyết Cầm nhạt nhẽo nói:
- Các hạ đã chọn rượu phạt ư?
Liền ngay sau câu nói đó, Di Tuyết Cầm hơi đảo người chuyển tới. Cùng với bộ pháp uyển chuyển như tiên nữ hái hoa đó, nàng kéo ghịt Vương Tạo về phía mình.
Bình nhật, Vương Tạo đâu dễ bị mất thế thăng bằng, nhưng lần này, đôi chân của y như chẳng còn lực để trụ thân, mà hơi chúi người về phía trước. Y chợt hiểu ra, nội lực của y đã tản mác tự bao giờ mà y chẳng hề hay biết.
Vương Tạo vừa chúi đến trước thì đã nhận ngay một chưởng của Di Tuyết Cầm vào vùng thượng đẳng.
- Bình…
Hứng trọn một chưởng của Di Tuyết Cầm, Vương Tạo buộc phải buông đốc kiếm, thoái liền ba bộ, ôm lấy ngực, ngồi xuống ghế.
Y rùng mình, cùng với cái rùng mình đó, máu rỉ ra hai bên mép. Ma Kiếm cùng ống tay áo quệt vết máu dính hai bên mép. Di Tuyết Cầm bước đến bàn. Nàng nhìn Vương Tạo, ôn nhu nói:
- Các hạ đã hiểu ra tình thế của mình rồi chứ?
Vương Tạo nhìn nàng:
- Không quang minh chút nào!
- Cái gì là quang minh? Cái gì là không quang minh? Một sát thủ khét tiếng võ lâm như Ma Kiếm Vương Tạo lại thốt ra những lời đó sao? Nghe lạ tai lắm đó!
Vương Tạo buông tiếng thở dài rồi nói:
- Cô nương đã dùng nhuyễn độc để ta mất nội lực… có gì là quang minh nào? Thật ra cô cũng chẳng có chút bản lãnh gì cả.
- Với ta chỉ có được và không được, chỉ có thắng và bại. Cần gì phải phân biệt quang minh hay không quanh minh!
Vương Tạo hừ nhạt rồi nói:
- Nếu thắng được ta bằng bản lãnh của mình thì ta sẽ nói Đạo vương là ai, và đêm nay ta hẹn với y tại đâu!
Di Tuyết Cầm cười khẩy rồi nói:
- Bổn cô nương không muốn mất thời giờ với các hạ đâu. Bây giờ, các hạ buộc phải nói cho ta biết thôi!
Di Tuyết Cầm vừa nói vừa bưng bầu rượu đặt vào tay Vương Tạo:
- Các hạ hãy uống một chút Bồ Đào Thổ Phồn Tửu mà các hạ đã đòi hỏi ở Dương Châu Đệ Nhất lâu đi!
Ma Kiếm Vương Tạo dốc bầu rượu, tu luôn một ngụm dài. Y đặt bầu rượu xuống bàn, rồi nhìn nàng nói:
- Thế nàng nghĩ có thể bắt buộc được Vương Tạo này nói không nào?
- Ta nghĩ các hạ sẽ phái nói!
- Nếu như ta không nói thì sao nào?
- Đau đớn lắm!
- Cuộc đời của Vương mỗ không thiếu phần này. Dù cho có đau đớn thêm cũng không ăn nhằm gì đâu.
Nàng nhướng cao đôi chân mày lá liễu:
- Thật thế sao?
Vương Tạo nhìn thẳng vào mắt nàng. Hai cánh môi của y điểm một nụ cười mỉm và giả lả nói:
- Cô nương… ta rất muốn biết sự chịu đựng của mình như thế nào. Và muốn biết cô nương sẽ hành động bằng cách nào để khiến nghị lực Ma Kiếm Vương Tạo mềm ra đó!
Di Tuyết Cầm khẽ gật đầu:
- Di Tuyết Cầm rất sẵn lòng cho các hạ thấy mùi vị đau đớn mà Di Tuyết Cầm đã ban phát cho người khác. Ta cũng rất thích chiêm nghiệm sự đau đớn của kẻ khác. Nhất là những nam nhân có dũng lược và kiêu ngạo như Ma Kiếm Vương Tạo.
Nàng vừa nói vừa lấy trong người ra một chiếc tráp bằng sắt, có màu đen xì. Mở nắp tráp, nàng cố ý để cho Vương Tạo thấy những thứ đựng bên trong đó. Trong tráp là những mũi châm đủ cỡ, màu sắc xám ngoét.
Nàng nhón lấy một mũi châm, đưa đến bên Vương Tạo, từ tốn nói:
- Các hạ có biết những mũi châm này không? Chúng có tên là Đoạn Hồn Châm!
- Cô nương sẽ dụng những mũi châm đó như thế nào?
- Các hạ muốn biết, ta rất sẵn lòng cho biết. Phàm một con người tồn tại trong cõi nhân sinh này gồm có hai phần. Phần thực là cái xác hữu dụng, còn phần vô hình là cái hồn của các hạ. Không biết phần hồn vô hình của các hạ có chịu đựng nổi sự tra tấn của Di Tuyết Cầm không nữa.
Nàng mỉm cười, nhướng mày nhìn Vương Tạo:
- Người có thể luyện thân xác thành kim cương bất hoại, hoặc không cảm nhận được sự đau đớn nhưng chưa bao giờ có ai luyện được phần hồn cả… bổn cô nương nói đúng chứ.
Vương Tạo chỉ im lặng, lấy mắt nhìn nàng. Hắn nhìn Di Tuyết Cầm và nghĩ tới sự hành hạ sắp tới của nàng. Bất giác toàn thân Vương Tạo nổi đầy gai ốc. Sự thay đổi thể trạng của Ma Kiếm không qua mắt được Di Tuyết Cầm. Nàng nhỏ nhẻ nói:
- Túc hạ đã nghiệm ra được điều gì sẽ đến với mình rồi ư?
Vương Tạo vẫn đóng đinh ánh mắt cá chép vào mặt Di Tuyết Cầm nhưng mồ hôi thì đã tuôn ra ướt đẫm mặt gã. Mặc dù, Di Tuyết Cầm chưa đụng đến Đoạn Hồn Châm nhưng Vương Tạo đã cảm nhận được sự đau đớn tột cùng qua mũi châm trên tay nàng.
Y buông tiếng thở dài rồi nói:
- Tại hạ đã cảm thấy sự đau đớn như thế nào rồi!
- Đó mới chỉ là cảm giác. Chứ muốn biết thì các hạ cần phải thử qua.
Di Tuyết Cầm vừa nói vừa ghim ngay mũi châm trên tay mình vào đại huyệt Thiên Linh Cái của Vương Tạo. Ma Kiếm rùng mình một cái, y ngồi thẳng lưng như biến thành pho tượng. Thể xác của y như có một cây nọc đâm dọc theo cột sống, tạo ra thứ cảm giác nhoi nhói đến độ mù tai, mắt hoa, thần trí mụ mẫm.
Y bất giác rống lên một tiếng thật lớn:
- Á…
Chỉ mới một mũi châm Đoạn Hồn thôi mà Vương Tạo đã đã nhũn cả người, rống lên âm thanh khủng khiếp thì làm sao y có thể chịu đựng được những mũi châm kế tiếp.
Hai hàm răng Vương Tạo nghiến lại ken két. Y vừa nghiến răng vừa nói:
- Ta hợp tác với nàng!
Di Tuyết Cầm ngửa mặt cười khanh khách. Tiếng cười của nàng như tiếng ngọc lưu ly va vào nhau. Nàng vừa cười vừa nói:
- Bổn cô nương những tưởng đâu Ma Kiếm Vương Tạo là một kẻ bất khả chiến bại chứ!
Vương Tạo từ từ cúi mặt xuống. Mồ hôi trên trán gã nhễu thành giọt, từng giọt từng giọt rơi xuống sàn, đọng lại ngay trước mũi giầy.
Di Tuyết Cầm nghiêm giọng, lạnh lùng nói:
- Bổn cô nương muốn lấy những thứ mà Đạo vương đã trộm được trong Vọng Nguyệt lầu.
Răng trên của Ma Kiếm Vương Tạo cắn chặt vào môi dưới đến rướm máu. Y im lặng, không trả lời nàng.
Di Tuyết Cầm nâng cằm Vương Tạo, nhìn vào mắt gã:
- Túc hạ giúp ta chứ?
Nàng vừa nói vừa nhón tay lấy tiếp một mũi châm khác, đặt mũi châm vào đúng Tam Tinh của Vương Tạo. Nàng nhướng mắt, mở to hết cỡ:
- Túc hạ đồng ý… vậy hãy nói cho ta biết Đạo vương là ai?
Vừa thốt ra câu nói đó, Di Tuyết Cầm vừa se mũi châm ghim từ từ vào Tam Tinh của Vương Tạo. Gã nhăn mặt, nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói:
- Khắc Vị Phong!
Nàng buột miệng lập lại câu nói của gã:
- Khắc Vị Phong?
Vương Tạo buông tiếng thở dài, khẽ nói:
- Ta đã thất bại!
Di Tuyết Cầm phá lên cười. Vừa cười vừa rút mũi châm lại. Nàng nhìn Vương Tạo nói:
- Chưa một ai thắng được Thanh Ma Thủ Di Tuyết Cầm!
- Vương mỗ và Ngao túc hạ đều là kiếm thủ, ta nghĩ không nên làm phiền nhau.
Đôi chân mày mỏng và nhợt của Ngao Lãnh thoạt nhướng lên cùng hai cánh môi khẽ nhép rồi nói:
- Ngao mỗ sẽ không làm phiền Vương túc hạ. Nhưng để Ngao mỗ rời khỏi đây mà chẳng ai làm phiền ai, Vương túc hạ cũng dễ dàng đi khỏi Dương Châu, thế hãy chỉ cho tại hạ biết Đạo vương là ai?
Mặt Vương Tạo sa sầm hẳn lại, biểu lộ những nét bất nhẫn và tàn bạo:
- Tại sao ta phải chỉ Đạo vương cho các hạ?
- Bởi vì chủ nhân của Ngao mỗ muốn vậy!
- Chủ nhân của các hạ ư? Phải chăng chưởng môn của các hạ cũng muốn lập công với Thượng Quan Đại Phu đại nhân?
- Ngao mỗ không quan tâm đến điều đó!
Vương Tạo nhìn vào mắt Ngao Lãnh hừ nhạt một tiếng rồi nói:
- Nếu như Vương mỗ không chỉ điểm thì sao nào?
- Thì các hạ sẽ chết!
- Chết ư? Dễ như vậy ư? Vương mỗ bươn chãi trên giang hồ từ trước đến giờ, chưa bao giờ nghĩ đến cái ngày mình phải chết. Nếu như túc hạ lấy được cái mạng của Ngao mỗ thì ta rất hoan hỷ đó!
- Nếu như Ngao mỗ không lấy được cái mạng của Ma Kiếm Vương Tạo thì cũng có người khác đến lấy thôi. Ngao mỗ khuyên các hạ nên quí cái mạng của mình. Mỗi người chỉ có một cái mạng, không nên hủy hoại nó. Đến khi nó không còn thuộc về mình, nuối tiếc thì đã muộn.
- Rất cảm kích lời chỉ giáo của Ngao túc hạ nhưng rất tiếc Vương mỗ chưa từng biết tiếc nuối. Dù là nuối tiếc cái mạng của mình.
Ngao Lãnh nhếch môi nói:
- Giới võ lâm thường kháo với nhau rằng, những gã luyện kiếm thường tự kiêu, tự đại. Họ chỉ giải quyết mọi việc qua thanh kiếm của mình. Không biết lời nói đó đúng hay sai?
Ma Kiếm nheo mày, ôn nhu đáp lời Ngao Lãnh:
- Lời đó không sai đâu!
Ngao Lãnh gật đầu:
- Có lẽ chuyện hôm nay giữa Ngao mỗ và Ma Kiếm Vương Tạo cũng sẽ được giải quyết với nhau bằng kiếm.
- Kiếm chính là mạng của kiếm thủ. Nên như vậy là hơn!
- Ngao mỗ không khách khí, nhưng ta buộc phải nói cho túc hạ biết, nếu túc hạ không chỉ điểm Đạo vương là ai thì cho dù ngươi có là thiên hạ đệ nhất kiếm cũng không có cơ hội may mắn quay trở về kinh thành Trường An.
Mặt Ma Kiếm Vương Tạo sa sầm. Y khẽ lắc đầu rồi nói:
- Ta không thích nghe những lời nói như thế này. Thay vì nói những lời vừa rồi thì ngươi hãy biểu lộ bản lãnh kiếm chiêu của mình.
Nhứt Điệp Tử Ngao Lãnh ôm quyền:
- Ngao mỗ rất hân hạnh nhận lời chỉ giáo của Ma Kiếm túc hạ!
Miệng thì nói, tay thì từ từ rút kiếm ra khỏi vỏ. Thanh kiếm của y hoàn toàn khác thường, lạ lùng, lưỡi kiếm giống như một cây sắt nhọn hoắt và mềm mại, được nối từ chuôi kiếm khá dài.
Ma Kiếm Vưong Tạo nhìn thanh kiếm của đối phương. Chân diện y bất giác lộ những nét trang trọng. Phàm những kiếm thủ dùng dị kiếm thì kiếm chiêu cũng rất dị thường, đặc biệt là không thể đoán định được. Ma Kiếm biết điều đó. Y biết được điều đó nên biết đối thủ của mình không phải là một kiếm thủ tầm thường.
Ngao Lãnh từ tốn nói:
- Ngao mỗ nghe tiếng túc hạ từ lâu lắm rồi. Thật tâm tại hạ rất muốn giao kiếm với kiếm thủ lừng danh như Ma Kiếm Vương Tạo. Nhưng chúng ta cứ như hai cánh chim kẻ bắc người nam, chẳng có cơ hội để biểu thị tài năng. Hôm nay đúng là dịp tốt, rất mong các hạ chỉ giáo hết bản lãnh của mình để Ngao Lãnh này tiếp thu!
Ma Kiếm từ từ rút kiếm ra khỏi vỏ:
- Ta cũng muốn biết những dị kiếm thủ có chiêu thức như thế nào để đủ giao thủ với Ma Kiếm Vương Tạo này!
Miệng thì nói, Ngao Lãnh rung nhẹ cổ tay cầm đốc kiếm. Mũi kiếm rung lên, tạo thành những âm thanh chanh chách lạ lùng. Cùng với những âm thanh đó là cả một chùm hoa kiếm dày đặc kết thành một mạng lưới đom đóm chụp tới họ Vương.
Đôi chân mày Vương Tạo hơi nhíu lại. Y phải nhíu mày bởi trong màn bông kiếm dày đặc như bày đom đóm kia, y chẳng thể nào phân biệt đâu là thực, đâu là hư.
Trước màn kiếm quang như bầy đom đóm do Nhứt Điệp Tử tạo ra, lần đầu tiên trong cuộc đời của một kiếm thủ phiêu bạt Ma Kiếm Vương Tạo phải thoái bộ. Y không chỉ thoái một bộ mà thoái những ba bộ. Mặc dù Vương Tạo đã thoái bộ nhưng màn kiếm ảnh kia vẫn tạo áp lực về phía y.
Ma Kiếm Vương Tạo buột miệng nói:
- Kiếm chiêu của các hạ quả thật khó lường!
Vừa thốt ra câu nói đó, Vương Tạo phát động kiếm chiêu chém xả vào lưỡi dị kiếm của Nhứt Điệp Tử Ngao Lãnh. Âm thanh do lưỡi kiếm của Vương Tạo cắt ra tợ như tiếng xé lụa, nghe buốt cả cột sống.
- Rét…
Tưởng đâu lưỡi kiếm của Vương Tạo sẽ chạm vào dị kiếm của Ngao Lãnh nhưng Nhứt Điệp Tử như đã có chủ đích từ trước. Y vừa thấy chớp quang kiếm chiêu xuất hiện, liền rút ngay kiếm về, nhanh không thể tưởng. Ngao Lãnh rút kiếm về khiến cho lưỡi kiếm của Vương Tạo chém trượt vào không khí. Vừa chém hụt dị kiếm của đối phương, Vương Tạo biết ngay sự biến nguy hiểm sẽ đến với mình. Y không thu hồi kiếm mà ngửa hẳn người ra sau.
Phản xạ của Ma Kiếm cực kỳ linh hoạt và chính xác. Chính phản xạ đó đã giúp cho Vương Tạo thoát khỏi tử thần trong đường tơ kẽ tóc.
Nhứt Điệp Tử vừa rút kiếm lại, để trường kiếm của Vương Tạo chém vào khoảng không. Y đâu để cho họ Vương có thời khắc biến chiêu hoặc thu hồi kiếm, mà dấn đến một bộ, đâm thẳng kiếm vào yết hầu Vương Tạo. Đây chính là sát chiêu tàn độc của Ngao Lãnh.
Xuất chiêu kiếm này, Nhứt Điệp Tử những tưởng kết thúc cuộc đấu bằng cái chết của Vương Tạo. Nhưng kiếm chỉ đi sạt qua người Ma Kiếm Vương Tạo trong đường tơ kẽ tóc.
Nhứt Điệp Tử đâm hụt Ma Kiếm, vì họ Vương phản ứng quá thần kỳ. Ngao Lãnh toan thu kiếm về thì đến lượt y phải giật mình.
Mặc dù ngã người để tránh lưỡi kiếm của Ngao Lãnh nhưng hai chân Vương Tạo cũng không mất cân bằng. Khi lưỡi dị kiếm vừa đâm xoạt qua, buộc y phải ngã người, nhưng khi đối phương vừa rút kiếm về, thì Ma Kiếm liền chớp thời cơ phản công, nhanh không thể tưởng. Chân trái làm trụ, thân pháp quay nửa vòng, phối hợp cùng với kiếm, cắt ra một đường vòng cung, chém vào vùng thắt lưng của Ngao Lãnh.
Lần này đến lượt Ngao Lãnh phải tiếp nhận điều đó, hốt hoảng điểm mũi giầy lướt về phía sau. Mặc dù, y phản xạ cực nhanh, gần như theo quán tính bản năng tự vệ, mũi kiếm của Vương Tạo vẫn rọc một đường dài cắt ngang y phục của họ Ngao.
Ma Kiếm trở kiếm, dang chân đứng nhìn Ngao Lãnh. Vương Kiếm chiếu đôi sát nhãn tợ cái chết vào Ngao Lãnh, mà trán từ từ rịn ra lớp mồ hôi lấm tấm.
Cuộc đời của Ma Kiếm, đây là lần đầu tiên y rịn mồ hôi trán mặc dù là đắc lợi một chiêu kiếm. Nhưng để đắc lợi chiêu kiếm vừa rồi, Vương Tạo đã hao tốn quá nhiều nguyên khí, đến nỗi mồ hôi phải rịn ra trán.
Phía đối diện, Nhứt Điệp Tử cũng chiếu đôi mắt to, ngây ngô nhìn vào mặt Ma Kiếm Vương Tạo. Y từ tốn:
- Túc hạ đúng là Ma Kiếm!
Y thốt ra lời nói đó thì rùng mình một cái. Cùng với cái rùng mình đó, toàn thân Ngao Lãnh là một lớp da ốc li ti, thậm chí nổi cả lên mặt y.
Làm sao Nhứt Điệp Tử Ngao Lãnh rùng mình sởn người, y buộc phải rơi vào tình trạng đó vì vừa rồi bản sắc tử vong đã chụp xuống y rõ mồn một. Y nhận ra bóng dáng thần chết ngay trong chiêu kiếm của Vương Tạo.
Ma Kiếm Vương Tạo nhạt nhẽo nói:
- Xem như chúng ta đã hiểu nhau rồi!
- Một chiêu kiếm đủ để hiểu nhau. Thế túc hạ có đồng ý cho Ngao mỗ biết Đạo vương là ai không?
- Ta sẽ chỉ khi nào yết hầu ta có được một giọt máu để khỏa lấp nỗi sợ hãi.
- Ngao mỗ vẫn còn một chiêu kiếm.
- Ta cũng còn một chiêu kiếm. Kiếm thủ sẽ không dừng lại khi kiếm chưa dính máu.
- Ngao mỗ cũng không thể tra kiếm vào vỏ khi nó chưa dính máu của ai!
- Kết cục của những kẻ luyện và tỷ kiếm đều giống nhau. Cho dù các hạ có là dị kiếm thủ.
- Ngao mỗ và Vương túc hạ đều biết kết cục đó. Và chúng ta đều là kiếm thủ nên cũng đều sợ kết cục dành cho một kiếm thủ.
- Câu này thì túc hạ nói đúng!
- Vậy ai là người chết?
- Không thể nào biết được khi hai kiếm thủ vẫn còn kiếm trong tay.
- Đến lượt túc hạ nói đúng. Lại rất đúng nữa!
- Thế thì sao túc hạ còn chưa sử dụng đến chiêu kiếm của mình!
- Ngao mỗ và túc hạ đều sợ kết cục dành cho kẻ dùng kiếm, nhưng đã trót nhận mình là kiếm thủ thì không thể chạy trốn nó.
- Không chạy trốn thì buộc phải tiếp nhận nó như sự ban ơn của kiếm dành cho người cầm kiếm.
- Đúng!
Lời còn đọng trên miệng, Nhứt Điệp Tử lại lắc cổ tay. Một chiếc bông vụ tợ như bầy đom đóm khổng lồ chụp tới Vương Tạo. Bầy đom đóm do dị kiếm của Ngao Lãnh tạo ra khiến Ma Kiếm phải chau mày, nheo mắt bởi chúng làm cho mắt của Vương Tạo phải loạn lên, không định được gì sau màn kiếm hoa dầy đặc đó.
Hai cánh môi Vương Tạo mím chặt lại. Thanh trường kiếm của y vẫn giấu sau cánh tay phải của mình, chấn vị không hề nhích động. Màn kiếm quang dày đặc như bầy đom đóm chụp tới, Ma Kiếm không dùng lưỡi kiếm đón thẳng đỡ lấy những bông kiếm của Ngao Lãnh, mà chú mắt dồn vào những bông kiếm đó.
Lỗ tai bên phải của y khẽ nhích lên một cái như thể tiếp nhận âm thanh của sát kiếm. Cùng với cái nhích động của lỗ tai trái, Ma Kiếm chỉ nghiêng người qua một bên phải nửa gang tay.
Mũi dị kiếm của Ngao Lãnh xuất hiện trong màn hoa kiếm như bầy đom đóm xuyên qua bờ vai của Vương Tạo. Mũi dị kiếm như một mũi kim đồng hồ, xuyên qua da thịt của Ma Kiếm Vương Tạo.
Thì ra, Ma Kiếm đã có chủ đích, dùng ngay thân thể mình làm một chiếc mộc để phát hiện ra lưỡi kiếm của đối phương, và khắc chế sát chiêu của họ Ngao. Mặc dù, đâm dị kiếm xuyên vào bờ vai của Vương Tạo rõ ràng, Nhứt Điệp Tử đã đắc chí thành công, nhưng y bỗng giật mình biến sắc.
Mặc dù, Ngao Lãnh đã ghim được mũi kiếm vào thân ảnh của Vương Tạo nhưng chính y cũng rơi vào thế tử vong. Bởi dị kiếm của y ghim vào bờ vai đối phương chứ không phải tử huyệt, chẳng khác nào đã bị Ma Kiếm khắc chế, mà kiếm của Vương Tạo lại chưa phát động kiếm chiêu phản kích. Nhứt Điệp Tử giật thót ruột thì lưỡi kiếm của Vương Tạo xuất hiện.
Một chớp kiếm hình vòng cung chém ngang qua mặt Ngao Lãnh. Cánh tay cầm đốc kiếm của Ngao Lãnh lìa ra khỏi thân thể gã, nhưng vẫn nắm cứng vào đốc kiếm như không chịu buông ra.
Nhứt Điệp Tử loạng choạng thối lui về sau hai bộ. Từ bờ vai phải của gã một vòi máu tuôn trào ra thành vòi, rưới đỏ nền gạch Dương Châu Đệ Nhất lâu.
Một dị ảnh trông thật nực cười. Cánh tay của Ngao Lãnh vẫn nắm cứng đốc kiếm, trong khi kiếm của y vẫn ghim vào bờ vai của họ Vương.
Ngao Lãnh buông tiếng thở dài:
- Ngao mỗ chỉ có thể chết bởi Ma Kiếm Vương Tạo!
- Các hạ nên hiểu như vậy.
Giọng nói thật nhạt nhẽo của Vương Tạo khiến cho khuôn mặt ngây ngô của Ngao Lãnh chảy dài ra, cùng với những nếp nhăn xuất hiện. Y bỗng nhiên trở nên già nua đến ngộ nghĩnh.
Ngao Lãnh ngập ngừng nói:
- Một kiếm thủ đối với kẻ rớt kiếm như thế nào?
Câu hỏi này của Nhứt Điệp Tử chẳng khác nào một lời cầu khẩn được sống, thế nhưng khi thốt xong câu nói đúng như ý niệm của Ngao Lãnh, một chớp kiếm sáng ngời cắt ra, tợ sấm sét bổ xuống đỉnh đầu họ Ngao. Chớp kiếm đó chẻ đôi thân xác Ngao Lãnh thành hai mảnh bằng nhau, bên phải chỉ thiếu một cánh tay, bởi nó vẫn còn nắm cứng đốc dị kiếm ghim vào bờ vai Ma Kiếm.
Thể pháp của Ngao Lãnh từ từ tách ra làm hai ngã về hai phía.
Ma Kiếm tra kiếm vào vỏ, rồi mới rút lưỡi dị kiếm ra khỏi vai mình. Y buông lưỡi kiếm rơi xuống giữa hai mảnh thi thể, rồi nói:
- Kiếm của các hạ bây giờ mới rơi xuống!
Ma Kiếm chẳng màn đến vết thương đang tuôn máu ra trang phục mình. Y bước đến bưng bầu rượu tu ừng ực, rồi quẳng bầu rượu vào góc gian tiền sảnh Dương Châu Đệ Nhất lâu.
Buông một tiếng thở dài, Ma Kiếm thả bước chậm rãi tiến ra ngoài cửa Đệ Nhất lâu. Ma Kiếm vừa bước ra khỏi Đệ Nhất lâu thì buộc phải dừng bước. Y làm sao không dừng bước khi đối diện với một hàng cung thủ của nha môn. Tất cả đều lăm lăm giương cung hướng vào y.
Người đứng đầu hàng nha sai cầm cung tên là một đại giáo đầu vận giáp y. Đó chính là tổng giáo đầu Dương Châu Tần Chương.
Ngoài bọn cung thủ của nha môn, còn gồm những cao thủ khác mang đầy binh khí, tạo ra một thế trận vây chặt lấy Ma Kiếm Vương Tạo.
Đôi chân mày Vương Tạo nhíu lại. Y không màng đến máu đang tuôn ra từ vết thương trên bờ vai phải của mình mà định nhãn xuống quần hào và bọn cung thủ nha môn.
Tần giáo đầu lớn tiếng nói:
- Vương Tạo… mau buông kiếm… để bổn giáo đầu đưa về nha môn.
Đôi mắt cá chép của Vương Tạo lia qua, rồi nhạt nhẽo nói:
- Vương mỗ mà lại về gia môn của các người ư…
- Bổn giáo đầu buộc phải phát lệnh bọn cung thủ lấy mạng ngươi.
- Trước khi Tần giáo đầu phát lệnh cho bọn cung thủ xạ tiễn thì hãy nói cho ta biết ta có tội gì nào?
Tần Chương gằn giọng nói:
- Huyện đại nhân Dương Châu đã phát hiện ra ngươi có mối thông đồng với Đạo vương.
Vương Tạo cau mày hỏi:
- Tần giáo đầu có bằng chứng không?
- Cho dù ngươi không thông đồng thì ngươi cũng đã sát hại bốn mạng người tại thành Dương Châu này rồi.
- Nếu Vương mỗ không giết họ thì thử hỏi Vương mỗ còn đứng đây được hay không? Hay bây giờ Vương mỗ đã về chầu diêm chúa rồi?
- Vương Tạo… Ngươi muốn nói gì hay biện minh gì thì cũng phải buông kiếm trước, rồi theo bổn giáo đầu về nha môn.
Ma Kiếm ngửa mặt cười khanh khách rồi từ tốn nói:
- Tần giáo đầu! Vương mỗ sẽ bỏ kiếm và theo lão về nha môn để giải bày sự việc, nhưng trước hết lão hãy tìm cho mỗ một vò Bồ Đào Phổ Thồn Tửu của Thượng Quan Đại Phu đại nhân đi.
Nghe Vương Tạo thốt ra câu này, Tần Chương không khỏi bối rối. Y miễn cưỡng nói:
- Bồ Đào Thổ Phồn Tửu của Thượng Quan Đại Phu đại nhân đâu có sẵn để ta đưa cho ngươi.
- Nếu không có vò rượu ấy thì tổng giáo đầu báo với Thượng Quan Đại Phu là Vương Tạo này không diện kiến đâu.
- Ngươi dám trái lệnh của quan sai nha môn à?
Vương Tạo cười khẩy rồi nói:
- Xem ra Tổng giáo đầu chẳng biết gì cả rồi. Giáo đầu đã chẳng biết thì Vương mỗ cũng chẳng đôi co với giáo đầu làm gì. Giáo đầu cứ đi tìm Bồ Đào Thổ Phồn Tửu cho Vương mỗ, tất Vương mỗ sẽ giải trình cho giáo đầu biết tất cả thôi.
Y nhếch môi cười ruồi, rồi tiếp:
- Hê, không chừng biết vụ này rồi, giáo đầu sẽ được thăng quan tiến chức đó!
Tần Chương lưỡng lự nói:
- Vương Tạo… ngươi đợi bổn giáo đầu ở đó. Nếu ngươi giở trò gì thì đừng trách bổn giáo đầu.
- Tại hạ chỉ chờ Bồ Đào Thổ Phồn Tửu của Tần giáo đầu đem về mà thôi.
Giáo đầu Tần Chương nhìn Vương Tạo hừ nhạt một tiếng. Đáp lại ánh mắt dè xét của Tần Chương, Ma Kiếm Vương Tạo điểm một nụ cười giả lả, y xua tay:
- Giáo đầu còn đứng đó làm gì?
Tần Chương hừ nhạt một lần nữa. Lão thầm nghĩ: “Ta về báo với Thượng Quan Đại Phu để thỉnh ý của ngài.”
Tần Chương quay lưng đi được ba bước thì nghe những tiếng huỳnh huỵch sau lưng mình. Lão liền dừng bước nhưng chưa kịp nghĩ ra đó là những âm thanh gì và chuyện gì đã xảy ra. Tần Chương quay ngoắt lại. Một ý niệm lóe lên trong đầu lão: “Ta bị lừa rồi!”
Tần Chương phải nghĩ đến điều đó thôi vì khi lão vừa quay lưng thì Ma Kiếm Vương Tạo cũng vừa chớp được thời cơ trong khoảnh khắc sao nhãng của những gã cung thủ nha môn bằng một thân thủ siêu phàm xuất chúng, Vương Tạo lướt vụt về phía bọn cung thủ. Cùng phối hợp với bộ pháp đó, là những chiếc ám tiễn rào rào phóng ra từ tả thủ của Vương Tạo. Bọn cung thủ như những cây chuối ngã nhào xuống đất.
Tổng giáo đầu Dương Châu phát hiện ra điều đó thì bọn cung thủ chẳng khác nào rắn mất đầu, nhốn nháo tan tác bởi không ai cầm đầu. Tần Chương toan rút binh khí thì mũi kiếm của Vương Tạo đã điểm vào yết hầu y.
Bị mũi kiếm của Vương Tạo điểm vào yết hầu, tổng giáo đầu Tần Chương biến sắc, đứng đực ra như bị trời trồng. Ngay cả quần hào võ lâm cũng chẳng có người nào kịp phản ứng gì.
Tần Chương ngơ ngẩn hỏi:
- Ngươi muốn gì!
- Tần giáo đầu là thống lĩnh nha sai nhưng lại chẳng có chút kiến văn gì cả… nhưng ta chẳng làm gì lão đâu… mà muốn nhắn gửi Thượng Quan Đại Phu qua lão… Lão đại nhân đừng tơ tưởng đến chuyện bắt Ma Kiếm Vương Tạo.
Y nói dứt câu, liền tra kiếm vào vỏ, điểm mũi giầy, thi triển khinh công băng mình đi.
Tần Chương cứ ngây người ra chẳng biết làm gì, khi Ma Kiếm Vương Tạo đã đi hẳn rồi, Tần Chương mới cảm thấy yết hầu mình ran rát. Y rờ tay lên yết hầu, nhận ra máu, nhưng chỉ đúng một giọt điểm ở đầu ngón tay.
Họ Tần bất giác rùng mình khi nghĩ đến cái chết mất đầu, nếu như Ma Kiếm muốn lấy mạng lão.
Rời Dương Châu Đệ Nhất lâu, Vương Tạo ra khỏi trấn Dương Châu, đến một tòa lầu, có những vòng tường bao bọc chung quanh. Y như thể là chủ nhân của tòa biệt lầu này nên rất rành rẽ, Vương Tạo bước đến trước cửa tòa biệt lâu, gõ đúng ba tiếng. Y chờ một lúc thì gõ thêm hai tiếng nữa. Lúc ấy, hai cánh cửa đóng im liền hé mở. Ma Kiếm len qua cửa vào trong gian chính sảnh. Đối diện với Ma Kiếm là một mỹ nữ chỉ trạc ngoài đôi mươi.
Nàng thấy máu nhuộm bờ vai trái Vương Tạo, liền vồn vã hỏi:
- Vương huynh… huynh có sao không?
Vương Tạo từ tốn đáp lời nàng:
- Thượng Quan Đại Phu đã phát hiện ra huynh rồi!
Y vừa nói vừa cởi áo. Bờ vai trái của y là một lỗ thủng sâu hun hút, máu đang rỉ ra, chung quanh vết thương sưng tấy, được màu xám xịt.
Vương Tạo nói:
- Kiếm của Nhứt Điệp Tử Ngao Lãnh có độc. Huynh không ngờ một dị kiếm thủ như Ngao Lãnh lại dụng độc tẩm vào kiếm.
- Để Sương Sương xem lại vết thương cho huynh.
Vương Tạo gật đầu, nhìn nàng nói:
- Sương Sương… nếu như ta không thể đến phó hội với Đạo vương được thì muội phải đến đó thế ta.
Sương Sương gật đầu. Vương Tạo bước đến bàn, ngồi xuống. Y nhìn Sương Sương nói:
- Cho ta một bầu rượu!
Sương Sương bước đến kệ, lấy bầu rượu hai cân đến bàn cho Vương Tạo. Nàng vừa rọc vết thương vừa nói:
- Vương huynh biết Ngao Lãnh dụng độc gì không?
- Ta không biết!
Thốt ra câu này mà giọng của Vương Tạo khác hẳn đi. Mồ hôi tuôn ra ướt đẫm mặt gã.
Sương Sương vẫn tiếp tục dùng ngọn trủy thủ lóc lớp thịt bị nhiễm độc trên bờ vai Vương Tạ mà nói:
- Nếu như không kịp giải độc thì Vương huynh sẽ phải mất một cánh tay nếu như không muốn phải vong mạng.
Vương Tạo buông một tiếng thở dài. Hai hàm răng của y nghiến lại, phát ra những âm thanh ken két mà tuyệt nhiên không thốt ra tiếng kêu rên nào.
Sương Sương lóc xong lớp thịt nhiễm độc quanh vết thương, Vương Tạo mới thở phào. Y nói:
- Ta không muốn mất một cánh tay!
- Lúc này thì Vương huynh không mất một cánh tay rồi.
Nàng đặt ngọn trủy thủ xuống bàn, lấy thuốc trị thương đắp lên bờ vai Vương Tạo rồi băng lại. Vừa băng lại vết thương, Sương Sương liền nói:
- Vương huynh phó hội với Đạo vương ở đâu?
- Tại…
Y toan nói ra nhưng rồi lại không nói, nheo mày dời mắt về bức bình phong. Ma Kiếm nhìn Sương Sương thoạt thay đổi. Những nét hoảng hốt lộ ra mặt nàng.
Vương Tạo nhanh như cắt chộp lấy tay nàng. Y gằn giọng nói:
- Nàng đã phản bội ta!
Sương Sương biến sắc, nàng chưa kịp trả lời thì từ sau bức bình phong Di Tuyết Cầm bước ra. Vương Tạo vẫn khống chế hổ khẩu của Sương Sương nhưng mặt thì rọi vào Di Tuyết Cầm.
Tuyết Cầm chấp tay sau lưng, từ tốn nói:
- Sương Sương cô nương không hề phản bội các hạ mà chỉ muốn tìm cho các hạ một con đường sống thôi.
Ma Kiếm nghiêm giọng hỏi:
- Cô nương là ai?
- Điều đó các hạ chẳng cần biết làm gì. Ta chỉ có thể nói cho các hạ biết, thuốc trị thương cho các hạ là của ta đó thôi. Nếu không có thuốc trị thương ấy thì trong ba ngày, chất độc xâm nhập qua xương tủy, cuối cùng là một cái chết cực kỳ đau khổ.
Vương Tạo giật mạnh tay Sương Sương. Nàng lảo đảo, té xuống trước mũi giầy Vương Tạo.
Di Tuyết Cầm cau mày:
- Các hạ đừng nóng nảy thái quá như vậy. Chỉ có những kẻ phàm phu tục tử mới đối xử với nữ nhân một cách dung tục. Còn Ma Kiếm Vương Tạo là một tay kiếm lẫy lừng khắp võ lâm, đâu phải hạng người phàm phu tục tử.
Vương Tạo gằn giọng nói:
- Bất cứ kẻ nào phản bội lại ta, đều đáng bị ta coi thương và kiếm ta chẳng dung tình.
Tuyết Cầm nhướng đôi chân mày vòng nguyệt mỏng như lá liễu, ôn nhu nói:
- Nếu như các hạ muốn giết Sương Sương cô nương để thỏa mãn sự phẫn nộ của mình…
Hai cánh môi của nàng điểm nụ cười mỉm thật tươi rồi nói:
-… Túc hạ cứ ra tay… Tuyết Cầm không chen vào.
Vương Tạo hừ nhạt một tiếng rồi nói:
- Thật ra cô nương muốn gì ở ta nào?
- Túc hạ đã hỏi, Tuyết Cầm cũng chẳng giấu túc hạ làm gì. Trước nhất, Tuyết Cầm muốn các hạ trả lại cái ân đã cho túc hạ thuốc trị thương để bảo toàn tánh mạng. Thứ hai là muốn túc hạ hợp tác với Tuyết Cầm.
Vương Tạo hừ nhạt rồi nói:
- Trả ân hay trả lại thuốc trị thương? Được… tại hạ sẽ trả cho cô nương.
Y nói dứt câu, liền dùng tay lột phăng vòng lụa băng vết thương và giật cả số thảo dược đắp trên vết thương quẳng xuống sàn gạch. Y nhìn Di Tuyết Cầm:
- Ta trả cho cô nương đó!
Tuyết Cầm cau mày:
- Ma Kiếm Vương Tạo đúng là một kẻ võ phu!
- Ta là kẻ võ phu… Đúng rồi đó, vậy nàng định liệu như thế nào?
- Rượu mời không uống, chắc túc hạ định uống rượu phạt.
Nàng nhếch môi mỉm cười rồi tiếp:
- Nếu túc hạ muốn uống rượu mời thì hãy cho ta biết: Đạo vương là ai? Túc hạ hẹn với Đạo vương ở chốn nào? Còn như muốn uống rượu phạt thì hãy rút kiếm. Vết thương trên người túc hạ chắc không ảnh hưởng đến kiếm chiêu của một kiếm thủ lẫy lừng danh tiếng như Ma Kiếm Vương Tạo.
Ma Kiếm nhíu mày. Y đã nhận ra thái độ tự thị của Di Tuyết Cầm, mặc dù nàng đã biết đối thủ chính là Ma Kiếm Vương Tạo, một kiếm thủ nổi danh khắp giang hồ. Điều đó chứng tỏ nàng cũng là một cao thủ võ lâm.
Di Tuyết Cầm nhỏ nhẻ nói:
- Túc hạ chọn thứ nào?
Vương Tạo im lặng nhìn nàng.
Di Tuyết Cầm lắc đầu, mỉm cười từ tốn nói:
- Ta biết các hạ khó chọn, có lẽ vì sự có mặt của Sương Sương cô nương. Vậy để ta mời Sương Sương ra ngoài vậy.
Lời nói vừa dứt thì Di Tuyết Cầm khẽ phủi một cái như ra hiệu cho Sương Sương. Nhưng Sương Sương không đứng lên mà giật nẩy người. Trên trán nàng, giữa Tam Tinh xuất hiện một hạt huyết đậu. Nàng rùng mình một lần nữa, rồi ngã xuống, hồn lìa khỏi xác.
Di Tuyết Cầm nhìn Vương Tạo từ tốn nói:
- Giờ chỉ còn ta với các hạ. Các hạ có thể chọn được rồi.
Vừa nói nàng ta vừa chấp tay sau lưng, bước đến đứng đối mặt với Vương Tạo. Mặc dù ánh thu nhãn của nàng rất nhu hòa nhưng khi Vương Tạo tiếp nhận ánh mắt đó, vẫn có cảm giác gai lạnh cột sống.
Di Tuyết Cầm nhìn vào mắt Vương Tạo, ôn nhu hỏi:
- Đạo vương là ai? Các hạ ước hẹn với y ở đâu?
Hai cánh môi Vương Tạo nhíu lại. Y suy nghĩ một lúc rồi hỏi ngược lại Di Tuyết Cầm:
- Tại sao cô nương muốn biết Đạo vương và… muốn tìm gã?
- Rất đơn giản…
Nàng bỏ lửng câu nói giữa chừng. Vương Tạo buột miệng nói:
- Cô nương đừng nói với Vương mỗ rằng cô nương muốn tìm Đạo vương chỉ vì cái chết bi ai của Diệp Diệp.
Di Tuyết Cầm phá lên cười. Nàng vừa cười vừa nói:
- Ai cũng có số phần cả mà. Diệp Diệp chết là do y có cái số mạng yếu… Bổn cô nương không truy cứu Đạo vương về cái chết của Diệp Diệp.
Ma Kiếm tức giận, gằn giọng nói:
- Làm sao cô nương truy cứu Đạo vương về cái chết của Diệp Diệp được. Bởi cái chết của Diệp Diệp, Đạo vương không nhúng tay vào. Vương mỗ cam đoan như vậy.
- Nhưng y có mặt tại Vọng Nguyệt lầu, thì y phải nhận lãnh trách nhiệm về cái chết của Diệp Diệp tiểu thư.
Nàng nhún vai:
- À, mà Đạo vương có phải là hung thủ sát hại Diệp Diệp tiểu thư hay không thì bổn cô nương cũng không quan tâm lắm!
Vương Tạo nhếch môi rồi nói:
- Cô nương cần gì quan tâm đến Đạo vương, mà chỉ quan tâm đến những thứ y đã trộm được trong Vọng Nguyệt lầu?
Nàng trừng mắt, nhìn thẳng vào mặt Vương Tạo:
- Các hạ nói đúng rồi đó… Ta chỉ quan tâm đến những thứ mà Đạo vương đã lấy trộm trong Vọng Nguyệt lầu.
Vương Tạo từ từ thở ra:
- Ta cũng quan tâm đến những thứ đó.
- Nếu thế chúng ta có thể hợp tác với nhau rồi.
- Rất tiếc… ta không nghĩ sẽ hợp tác với cô nương.
Cùng với câu nói đó, Ma Kiếm bất ngờ rút soạt trường kiếm. Bằng một động tác cực nhanh, y điểm mũi kiếm vào yết hầu Di Tuyết Cầm.
Thao tác của Vương Tạo nhanh nhưng Di Tuyết Cầm còn nhanh hơn một bậc. Hữu thủ của nàng nhanh hơn lưỡi kiếm của Vương Tạo, với một thế Ưng Trảo công thần kỳ thộp thẳng vào lưỡi kiếm mà chẳng một chút e dè sự sắc bén của lưỡi kiếm đó.
Nàng nắm cứng lưỡi kiếm trong hữu thủ của mình. Vương Tạo hơi giật mình vì thủ pháp kỳ diệu của Di Tuyết Cầm. Nhưng rồi y cũng nghiệm ra, vì sao nàng không ngại sự sắc bén của lưỡi kiếm, bởi ngọc thủ của nàng có bao tay. Chiếc bao tay này bó sát lấy bàn tay, với màu sắc xanh nhợt.
Di Tuyết Cầm nhạt nhẽo nói:
- Các hạ đã chọn rượu phạt ư?
Liền ngay sau câu nói đó, Di Tuyết Cầm hơi đảo người chuyển tới. Cùng với bộ pháp uyển chuyển như tiên nữ hái hoa đó, nàng kéo ghịt Vương Tạo về phía mình.
Bình nhật, Vương Tạo đâu dễ bị mất thế thăng bằng, nhưng lần này, đôi chân của y như chẳng còn lực để trụ thân, mà hơi chúi người về phía trước. Y chợt hiểu ra, nội lực của y đã tản mác tự bao giờ mà y chẳng hề hay biết.
Vương Tạo vừa chúi đến trước thì đã nhận ngay một chưởng của Di Tuyết Cầm vào vùng thượng đẳng.
- Bình…
Hứng trọn một chưởng của Di Tuyết Cầm, Vương Tạo buộc phải buông đốc kiếm, thoái liền ba bộ, ôm lấy ngực, ngồi xuống ghế.
Y rùng mình, cùng với cái rùng mình đó, máu rỉ ra hai bên mép. Ma Kiếm cùng ống tay áo quệt vết máu dính hai bên mép. Di Tuyết Cầm bước đến bàn. Nàng nhìn Vương Tạo, ôn nhu nói:
- Các hạ đã hiểu ra tình thế của mình rồi chứ?
Vương Tạo nhìn nàng:
- Không quang minh chút nào!
- Cái gì là quang minh? Cái gì là không quang minh? Một sát thủ khét tiếng võ lâm như Ma Kiếm Vương Tạo lại thốt ra những lời đó sao? Nghe lạ tai lắm đó!
Vương Tạo buông tiếng thở dài rồi nói:
- Cô nương đã dùng nhuyễn độc để ta mất nội lực… có gì là quang minh nào? Thật ra cô cũng chẳng có chút bản lãnh gì cả.
- Với ta chỉ có được và không được, chỉ có thắng và bại. Cần gì phải phân biệt quang minh hay không quanh minh!
Vương Tạo hừ nhạt rồi nói:
- Nếu thắng được ta bằng bản lãnh của mình thì ta sẽ nói Đạo vương là ai, và đêm nay ta hẹn với y tại đâu!
Di Tuyết Cầm cười khẩy rồi nói:
- Bổn cô nương không muốn mất thời giờ với các hạ đâu. Bây giờ, các hạ buộc phải nói cho ta biết thôi!
Di Tuyết Cầm vừa nói vừa bưng bầu rượu đặt vào tay Vương Tạo:
- Các hạ hãy uống một chút Bồ Đào Thổ Phồn Tửu mà các hạ đã đòi hỏi ở Dương Châu Đệ Nhất lâu đi!
Ma Kiếm Vương Tạo dốc bầu rượu, tu luôn một ngụm dài. Y đặt bầu rượu xuống bàn, rồi nhìn nàng nói:
- Thế nàng nghĩ có thể bắt buộc được Vương Tạo này nói không nào?
- Ta nghĩ các hạ sẽ phái nói!
- Nếu như ta không nói thì sao nào?
- Đau đớn lắm!
- Cuộc đời của Vương mỗ không thiếu phần này. Dù cho có đau đớn thêm cũng không ăn nhằm gì đâu.
Nàng nhướng cao đôi chân mày lá liễu:
- Thật thế sao?
Vương Tạo nhìn thẳng vào mắt nàng. Hai cánh môi của y điểm một nụ cười mỉm và giả lả nói:
- Cô nương… ta rất muốn biết sự chịu đựng của mình như thế nào. Và muốn biết cô nương sẽ hành động bằng cách nào để khiến nghị lực Ma Kiếm Vương Tạo mềm ra đó!
Di Tuyết Cầm khẽ gật đầu:
- Di Tuyết Cầm rất sẵn lòng cho các hạ thấy mùi vị đau đớn mà Di Tuyết Cầm đã ban phát cho người khác. Ta cũng rất thích chiêm nghiệm sự đau đớn của kẻ khác. Nhất là những nam nhân có dũng lược và kiêu ngạo như Ma Kiếm Vương Tạo.
Nàng vừa nói vừa lấy trong người ra một chiếc tráp bằng sắt, có màu đen xì. Mở nắp tráp, nàng cố ý để cho Vương Tạo thấy những thứ đựng bên trong đó. Trong tráp là những mũi châm đủ cỡ, màu sắc xám ngoét.
Nàng nhón lấy một mũi châm, đưa đến bên Vương Tạo, từ tốn nói:
- Các hạ có biết những mũi châm này không? Chúng có tên là Đoạn Hồn Châm!
- Cô nương sẽ dụng những mũi châm đó như thế nào?
- Các hạ muốn biết, ta rất sẵn lòng cho biết. Phàm một con người tồn tại trong cõi nhân sinh này gồm có hai phần. Phần thực là cái xác hữu dụng, còn phần vô hình là cái hồn của các hạ. Không biết phần hồn vô hình của các hạ có chịu đựng nổi sự tra tấn của Di Tuyết Cầm không nữa.
Nàng mỉm cười, nhướng mày nhìn Vương Tạo:
- Người có thể luyện thân xác thành kim cương bất hoại, hoặc không cảm nhận được sự đau đớn nhưng chưa bao giờ có ai luyện được phần hồn cả… bổn cô nương nói đúng chứ.
Vương Tạo chỉ im lặng, lấy mắt nhìn nàng. Hắn nhìn Di Tuyết Cầm và nghĩ tới sự hành hạ sắp tới của nàng. Bất giác toàn thân Vương Tạo nổi đầy gai ốc. Sự thay đổi thể trạng của Ma Kiếm không qua mắt được Di Tuyết Cầm. Nàng nhỏ nhẻ nói:
- Túc hạ đã nghiệm ra được điều gì sẽ đến với mình rồi ư?
Vương Tạo vẫn đóng đinh ánh mắt cá chép vào mặt Di Tuyết Cầm nhưng mồ hôi thì đã tuôn ra ướt đẫm mặt gã. Mặc dù, Di Tuyết Cầm chưa đụng đến Đoạn Hồn Châm nhưng Vương Tạo đã cảm nhận được sự đau đớn tột cùng qua mũi châm trên tay nàng.
Y buông tiếng thở dài rồi nói:
- Tại hạ đã cảm thấy sự đau đớn như thế nào rồi!
- Đó mới chỉ là cảm giác. Chứ muốn biết thì các hạ cần phải thử qua.
Di Tuyết Cầm vừa nói vừa ghim ngay mũi châm trên tay mình vào đại huyệt Thiên Linh Cái của Vương Tạo. Ma Kiếm rùng mình một cái, y ngồi thẳng lưng như biến thành pho tượng. Thể xác của y như có một cây nọc đâm dọc theo cột sống, tạo ra thứ cảm giác nhoi nhói đến độ mù tai, mắt hoa, thần trí mụ mẫm.
Y bất giác rống lên một tiếng thật lớn:
- Á…
Chỉ mới một mũi châm Đoạn Hồn thôi mà Vương Tạo đã đã nhũn cả người, rống lên âm thanh khủng khiếp thì làm sao y có thể chịu đựng được những mũi châm kế tiếp.
Hai hàm răng Vương Tạo nghiến lại ken két. Y vừa nghiến răng vừa nói:
- Ta hợp tác với nàng!
Di Tuyết Cầm ngửa mặt cười khanh khách. Tiếng cười của nàng như tiếng ngọc lưu ly va vào nhau. Nàng vừa cười vừa nói:
- Bổn cô nương những tưởng đâu Ma Kiếm Vương Tạo là một kẻ bất khả chiến bại chứ!
Vương Tạo từ từ cúi mặt xuống. Mồ hôi trên trán gã nhễu thành giọt, từng giọt từng giọt rơi xuống sàn, đọng lại ngay trước mũi giầy.
Di Tuyết Cầm nghiêm giọng, lạnh lùng nói:
- Bổn cô nương muốn lấy những thứ mà Đạo vương đã trộm được trong Vọng Nguyệt lầu.
Răng trên của Ma Kiếm Vương Tạo cắn chặt vào môi dưới đến rướm máu. Y im lặng, không trả lời nàng.
Di Tuyết Cầm nâng cằm Vương Tạo, nhìn vào mắt gã:
- Túc hạ giúp ta chứ?
Nàng vừa nói vừa nhón tay lấy tiếp một mũi châm khác, đặt mũi châm vào đúng Tam Tinh của Vương Tạo. Nàng nhướng mắt, mở to hết cỡ:
- Túc hạ đồng ý… vậy hãy nói cho ta biết Đạo vương là ai?
Vừa thốt ra câu nói đó, Di Tuyết Cầm vừa se mũi châm ghim từ từ vào Tam Tinh của Vương Tạo. Gã nhăn mặt, nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói:
- Khắc Vị Phong!
Nàng buột miệng lập lại câu nói của gã:
- Khắc Vị Phong?
Vương Tạo buông tiếng thở dài, khẽ nói:
- Ta đã thất bại!
Di Tuyết Cầm phá lên cười. Vừa cười vừa rút mũi châm lại. Nàng nhìn Vương Tạo nói:
- Chưa một ai thắng được Thanh Ma Thủ Di Tuyết Cầm!
Bình luận truyện