Cửu Chuyển Tinh Thần Biến
Chương 34: Thời khắc đặc sắc nhất (2)
- Ha ha, rốt cục đã dùng vũ kỹ. Chỉ là vũ kỹ này cũng không tệ lắm, không ngờ lại có thể làm cho xuất hiện lửa a.
Sở Lâm Phong giật mình nói.
- Người quê mùa, ngay cả cái này cũng chưa thấy qua, còn kêu mình là người của ngũ đại gia tộc kia đấy. Không ngờ lại có thể đứng ở trên lôi đài này, quả thực là mất mặt!
Một người bên cạnh Sở Lâm Phong nhìn Sở Lâm Phong rồi cười nhạo.
Lại có người nói mình như vậy, trong lòng Sở Lâm Phong khẽ cười. Dường như loại cảm giác bị người ta cười nhạo này đã có một đoạn thời gian không cảm nhận được nữa, người này là ai?
Không đợi Sở Lâm Phong mở miệng, Sở Lâm Nguyệt bên cạnh hắn đã cả giận nói:
- Ngươi là thứ gì mà lại dám nói người của Sở gia ta? Ngươi có tin cô nãi nãi ta sẽ giết chết ngươi hay không!
Sở Lâm Nguyệt tính tình nóng nảy, chuyện này Sở Lâm Phong đã lãnh giáo qua. Thà rằng ba ngày không ăn cơm cũng không nên đắc tội với mẫu bạo long như nàng.
Không nghĩ tới hôm nay mẫu bạo long này lại bất bình dùm cho mình:
- Lâm Nguyệt, rất tốt!
Sở Lâm Phong cười nói.
- Sở Lâm Nguyệt, nữ tử thối tha như ngươi cũng có tư cách rắm thí ở trước mặt ta sao? Ngươi cứ chờ coi, lão tử sẽ khiến cho ngươi biết có vài người không phải là người mà ngươi có thể tùy ý nhục mạ!
Thiếu niên kia không để Sở Lâm Nguyệt vào mắt một chút nào.
Sở Lâm Nguyệt nào đã bị vũ nhục như vậy chứ? Không ngờ lại bị người ta mắng thành nữ tử thối tha, khi nàng đang chuẩn bị phát hỏa thì lại bị Sở Lâm Phong cản lại.
- Hà tất phải chấp nhặt cùng con chó điên này chứ, ngươi bị chó cắn một cái thì cũng không nên cắn lại a. Nếu có cơ hội thì giáo huấn hắn một lần là được.
Thanh âm không lớn nhưng lại có thể truyền vào trong tai của đối phương rất rõ ràng.
- Ha ha, Lâm Phong, trình độ mắng chửi người của huynh không tệ a! Số của hắn là số tám, vừa vặn sẽ đối chiến với muội, đợi muội giúp Lâm Nguyệt xả giận!
Lúc này Lâm Nhược Hi nói.
Vẻ mặt thiếu niên kia biến thành màu gan heo, hiển nhiên đã tức giận không nhẹ, nếu như ở đây không phải là lôi đài thì hắn đã sớm không nhịn được động thủ rồi.
Lúc này tỷ thí giữa Công Tôn Hoằng và đệ tử kia cũng đã tiến vào giai đoạn gay cấn, hai người cũng bắt đầu sử dụng vũ kỹ.
Liệt Diễm Trảm của Công Tôn Hoằng có uy lực rất khá, cách xa như vậy mà Sở Lâm Phong cũng có thể cảm giác được có một cỗ khí nóng truyền đến, có thể thấy được thực lực bản thân của hắn không thấp, ít nhất cũng có thực lực Huyền vũ cảnh lục trọng thiên.
Mà tuy rằng tên đệ tử kia sử dụng một cái quạt, thế nhưng lại có thể chống lại được đại đao của Công Tôn Hoằng chém mạnh, hiển nhiên cũng là một thanh linh khí chí ít cũng có cấp độ Linh cấp trung phẩm trở lên.
Mà vũ kỹ hắn thi triển lại càng quái dị, giống như một nữ tử đang khiêu vũ vậy, quạt vung vẩy ở trước người, chân xoay tròn có quy luật ở trên lôi đài.
Nếu như lúc này không phải là hai người đang tỷ thí mà chỉ có tên đệ tử này. Từ động tác của hắn mọi người sẽ cho rằng đối phương đang múa.
Sở Lâm Phong thấy mỗi một lần Công Tôn Hoằng dùng vũ kỹ công kích đều bị hắn chặn lại, hoặc là nói đã dừng lại không tiến thêm được nửa thước ở trước người của hắn.
- Lâm Phong, vũ kỹ của tiểu tử kia là một loại vũ kỹ rất là đặc thù, vũ kỹ phòng ngự, có thể hình thành một đạo tường khí ở bên ngoài thân thể, có thể ngăn cản công kích của người cao hơn hắn một cấp bậc.
Lúc này Kiếm linh Nguyệt Nhi ở trong đầu Sở Lâm Phong nói.
- Vũ kỹ phòng ngự? Thảo nào mỗi một lần Công Tôn Hoằng kia công kích đều bị hắn ta chặn lại, không nghĩ tới còn có vũ kỹ như vậy, hiếm thấy, hiếm thấy!
- Vũ kỹ phòng ngự này cực kỳ tiêu hao tinh thần lực, tối đa hắn chỉ có thể thừa nhận được ba lần công kích của đối phương thì sẽ bị phá giải, đến lúc đó nhất định sẽ bị thua.
Kiếm linh Nguyệt Nhi dùng giọng khẳng định nói.
- Thứ gì có lợi thì cũng có hại, chỉ là tên Công Tôn Hoằng kia không ngừng dùng võ kỹ công kích, có lẽ tinh thần lực trong cơ thể cũng đã tiêu hao không sai biệt lắm ah!
Sở Lâm Phong vừa dứt lời thì Công Tôn Hoằng kia lại một lần nữa bổ Liệt Diễm Trảm về phía đối phương. Lúc này lập tức bức đối phương lui lại mấy bước.
Đây là lần đầu tiên Công Tôn Hoằng đẩy lùi đối phương trong vài lần công kích, hắn lập tức cười nói:
- Tinh thần lực của ngươi đã sắp tiêu hao hết rồ, ta xem ngươi còn có thể tiếp được một chiêu này của ta hay không.
Nói xong đao phong vừa chuyển, cả người lập tức bước về phía không trung:
- Nếm thử Dược Không Cuồng Trảm của ta đo!
Toàn bộ thân đao trong tay của Công Tôn Hoằng tràn ngập quang mang màu đỏ rất là chói mắt, đao khí dài hơn thuớc nhanh chóng đánh tới trên người tên đệ tử kia.
Trên mặt tên đệ tử kia hiện lên vẻ sợ hãi, quát to:
- Phiến Vũ Vân Thiên!
Lúc này cái quạt trong tay cũng phát ra một đạo ánh sáng màu lam rực rỡ, đây là kết quả của việc rót tinh thần lực vào trong đó.
Chung quanh hắn tức thì xuất hiện vô số quạt ảnh, che bản thân mình tới mức kín không có lấy một kẽ hở. Đây chính là chiêu thức phòng ngự mạnh nhất mà hắn có thể thi triển ra được.
Trong lòng Sở Lâm Phong cũng thầm giật mình, không ngờ tinh thần lực của hai người này lại khổng lồ như vậy, xem ra đã vượt ra khỏi phạm vi Huyền vũ cảnh lục trọng thiên rồi.
Đao khí lửa đỏ và quạt ảnh trong nháy mắt đã đụng chạm vào nhau, không có phát ra thanh âm đinh tai nhức óc, hoặc là nói, căn bản không có phát ra bất kỳ âm thanh nào cả.
Quạt ảnh ngăn cản công kích cuồng bạo của Công Tôn Hoằng kia, mà giờ khắc này Công Tôn Hoằng vẫn đang ở trên không trung, tư thế đầu dưới chân trên, dùng toàn bộ thân đao để chống đỡ thân thể.
- Đặc sắc! Đây mới là cao thủ tranh tài a!
Từ phía dưới đài truyền đến thanh âm ủng hộ.
- Vũ kỹ phòng ngự của tiểu tử kia quả thật không tệ, công kích như vậy mà còn có thể đỡ được, xem ra nhất định là vũ kỹ Huyền giai ah!
- Không ngờ Công Tôn Hoằng lại chiến lâu với hắn như vậy, thật là làm mất hết mặt mũi của Công Tôn gia tộc!
Đúng lúc này, quạt ảnh từ từ trở nên chậm chạp, đại đao trong tay Công Tôn Hoằng đã cách thân thể đệ tử này gần hơn một chút.
Trong lòng Sở Lâm Phong mơ hồ có chút lo lắng, nói:
- Xem ra tinh thần lực của hắn sắp tiêu hao hầu như không còn, đúng như Nguyệt Nhi tỷ tỷ nói vậy. Rất nhanh sẽ bị phá tan phòng ngự, chỉ là không biết có bị thương nặng hay không.
- Phá cho ta!
Công Tôn Hoằng lớn tiếng kêu lên, rõ ràng lại tăng lực trên tay lên thêm một phần, gân xanh trên cánh tay nổi lên, rất hiển nhiên hắn cũng đã dùng hết toàn lực.
Thắng bại chỉ trong nháy mắt này, song phương cũng không có giữ lại thực lực, cũng không nghĩ tới việc sau khi thắng lợi bọn họ còn phải đối mặt với những đối thủ càng cường đại hơn nữa.
Trong mắt hai người chỉ có đối phương, đánh bại đối phương thì mới là thắng lợi.
Đúng lúc này quạt ảnh từ tay tên đệ tử rốt cục đã ngừng lại, đao của Công Tôn Hoằng đã bổ vào trên quạt của đối phương.
- Phanh Phịch!
Một tiếng vang rất lớn vang lên, sau đó cả người trên đệ tử kia bị một kích có uy lực cường đại này đánh bay, cái quạt trong tay cũng rớt xuống đất.
Cả người bị đánh bay ra ngoài hơn năm thước, trên cánh tay cầm quạt không ngừng có máu tươi chảy ra. Rất rõ ràng hắn đã bị lực phản chấn rất lớn làm cho vỡ mạch máu.
Ở khóe miệng cũng có máu tươi chảy ra. Ước chừng qua hơn mười giây hắn mới gian nan đứng dậy được, nói:
- Ngươi mạnh hơn ta, ta chịu thua!
Nghe được câu này, Công Tôn Hoằng nở nụ cười, nụ cười hết sức miễn cưỡng, tình huống hiện tại của hắn cũng không tốt gì hơn. Tinh thần lực trong cơ thể cũng không còn dư lại được bao nhiêu.
Hắn đã bất lực đối với tỷ thí kế tiếp, vì danh dự của gia tộc cho nên hắn không có lựa chọn nào khác. Đành phải dùng hết toàn lực đối kháng, sau cùng hắn đã thắng. Thế nhưng kết quả cũng đã định trước, chỉ có thể đứng thứ chín mà thôi.
Lúc này ở dưới đài vang lên tiếng hoan hô nhiệt liệt, mọi người đều cảm thấy đã nghiền với một kích đặc sắc cuối cùng này.
Công Tôn Hoằng chậm rãi đi tới giữa lôi đài, giơ hai tay lên.Trận này Công Tôn Hoằng của Công Tôn gia tộc thắng lợi, có được tư cách tham dự trận tỷ thí kế tiếp.
Tư Mã Tĩnh Di tuyên bố kết quả, sau đó lại tiếp tục nói:
- Trận kế tiếp, Lâm Nhược Hi chống lại Quan Vô Ngã...
Sở Lâm Phong giật mình nói.
- Người quê mùa, ngay cả cái này cũng chưa thấy qua, còn kêu mình là người của ngũ đại gia tộc kia đấy. Không ngờ lại có thể đứng ở trên lôi đài này, quả thực là mất mặt!
Một người bên cạnh Sở Lâm Phong nhìn Sở Lâm Phong rồi cười nhạo.
Lại có người nói mình như vậy, trong lòng Sở Lâm Phong khẽ cười. Dường như loại cảm giác bị người ta cười nhạo này đã có một đoạn thời gian không cảm nhận được nữa, người này là ai?
Không đợi Sở Lâm Phong mở miệng, Sở Lâm Nguyệt bên cạnh hắn đã cả giận nói:
- Ngươi là thứ gì mà lại dám nói người của Sở gia ta? Ngươi có tin cô nãi nãi ta sẽ giết chết ngươi hay không!
Sở Lâm Nguyệt tính tình nóng nảy, chuyện này Sở Lâm Phong đã lãnh giáo qua. Thà rằng ba ngày không ăn cơm cũng không nên đắc tội với mẫu bạo long như nàng.
Không nghĩ tới hôm nay mẫu bạo long này lại bất bình dùm cho mình:
- Lâm Nguyệt, rất tốt!
Sở Lâm Phong cười nói.
- Sở Lâm Nguyệt, nữ tử thối tha như ngươi cũng có tư cách rắm thí ở trước mặt ta sao? Ngươi cứ chờ coi, lão tử sẽ khiến cho ngươi biết có vài người không phải là người mà ngươi có thể tùy ý nhục mạ!
Thiếu niên kia không để Sở Lâm Nguyệt vào mắt một chút nào.
Sở Lâm Nguyệt nào đã bị vũ nhục như vậy chứ? Không ngờ lại bị người ta mắng thành nữ tử thối tha, khi nàng đang chuẩn bị phát hỏa thì lại bị Sở Lâm Phong cản lại.
- Hà tất phải chấp nhặt cùng con chó điên này chứ, ngươi bị chó cắn một cái thì cũng không nên cắn lại a. Nếu có cơ hội thì giáo huấn hắn một lần là được.
Thanh âm không lớn nhưng lại có thể truyền vào trong tai của đối phương rất rõ ràng.
- Ha ha, Lâm Phong, trình độ mắng chửi người của huynh không tệ a! Số của hắn là số tám, vừa vặn sẽ đối chiến với muội, đợi muội giúp Lâm Nguyệt xả giận!
Lúc này Lâm Nhược Hi nói.
Vẻ mặt thiếu niên kia biến thành màu gan heo, hiển nhiên đã tức giận không nhẹ, nếu như ở đây không phải là lôi đài thì hắn đã sớm không nhịn được động thủ rồi.
Lúc này tỷ thí giữa Công Tôn Hoằng và đệ tử kia cũng đã tiến vào giai đoạn gay cấn, hai người cũng bắt đầu sử dụng vũ kỹ.
Liệt Diễm Trảm của Công Tôn Hoằng có uy lực rất khá, cách xa như vậy mà Sở Lâm Phong cũng có thể cảm giác được có một cỗ khí nóng truyền đến, có thể thấy được thực lực bản thân của hắn không thấp, ít nhất cũng có thực lực Huyền vũ cảnh lục trọng thiên.
Mà tuy rằng tên đệ tử kia sử dụng một cái quạt, thế nhưng lại có thể chống lại được đại đao của Công Tôn Hoằng chém mạnh, hiển nhiên cũng là một thanh linh khí chí ít cũng có cấp độ Linh cấp trung phẩm trở lên.
Mà vũ kỹ hắn thi triển lại càng quái dị, giống như một nữ tử đang khiêu vũ vậy, quạt vung vẩy ở trước người, chân xoay tròn có quy luật ở trên lôi đài.
Nếu như lúc này không phải là hai người đang tỷ thí mà chỉ có tên đệ tử này. Từ động tác của hắn mọi người sẽ cho rằng đối phương đang múa.
Sở Lâm Phong thấy mỗi một lần Công Tôn Hoằng dùng vũ kỹ công kích đều bị hắn chặn lại, hoặc là nói đã dừng lại không tiến thêm được nửa thước ở trước người của hắn.
- Lâm Phong, vũ kỹ của tiểu tử kia là một loại vũ kỹ rất là đặc thù, vũ kỹ phòng ngự, có thể hình thành một đạo tường khí ở bên ngoài thân thể, có thể ngăn cản công kích của người cao hơn hắn một cấp bậc.
Lúc này Kiếm linh Nguyệt Nhi ở trong đầu Sở Lâm Phong nói.
- Vũ kỹ phòng ngự? Thảo nào mỗi một lần Công Tôn Hoằng kia công kích đều bị hắn ta chặn lại, không nghĩ tới còn có vũ kỹ như vậy, hiếm thấy, hiếm thấy!
- Vũ kỹ phòng ngự này cực kỳ tiêu hao tinh thần lực, tối đa hắn chỉ có thể thừa nhận được ba lần công kích của đối phương thì sẽ bị phá giải, đến lúc đó nhất định sẽ bị thua.
Kiếm linh Nguyệt Nhi dùng giọng khẳng định nói.
- Thứ gì có lợi thì cũng có hại, chỉ là tên Công Tôn Hoằng kia không ngừng dùng võ kỹ công kích, có lẽ tinh thần lực trong cơ thể cũng đã tiêu hao không sai biệt lắm ah!
Sở Lâm Phong vừa dứt lời thì Công Tôn Hoằng kia lại một lần nữa bổ Liệt Diễm Trảm về phía đối phương. Lúc này lập tức bức đối phương lui lại mấy bước.
Đây là lần đầu tiên Công Tôn Hoằng đẩy lùi đối phương trong vài lần công kích, hắn lập tức cười nói:
- Tinh thần lực của ngươi đã sắp tiêu hao hết rồ, ta xem ngươi còn có thể tiếp được một chiêu này của ta hay không.
Nói xong đao phong vừa chuyển, cả người lập tức bước về phía không trung:
- Nếm thử Dược Không Cuồng Trảm của ta đo!
Toàn bộ thân đao trong tay của Công Tôn Hoằng tràn ngập quang mang màu đỏ rất là chói mắt, đao khí dài hơn thuớc nhanh chóng đánh tới trên người tên đệ tử kia.
Trên mặt tên đệ tử kia hiện lên vẻ sợ hãi, quát to:
- Phiến Vũ Vân Thiên!
Lúc này cái quạt trong tay cũng phát ra một đạo ánh sáng màu lam rực rỡ, đây là kết quả của việc rót tinh thần lực vào trong đó.
Chung quanh hắn tức thì xuất hiện vô số quạt ảnh, che bản thân mình tới mức kín không có lấy một kẽ hở. Đây chính là chiêu thức phòng ngự mạnh nhất mà hắn có thể thi triển ra được.
Trong lòng Sở Lâm Phong cũng thầm giật mình, không ngờ tinh thần lực của hai người này lại khổng lồ như vậy, xem ra đã vượt ra khỏi phạm vi Huyền vũ cảnh lục trọng thiên rồi.
Đao khí lửa đỏ và quạt ảnh trong nháy mắt đã đụng chạm vào nhau, không có phát ra thanh âm đinh tai nhức óc, hoặc là nói, căn bản không có phát ra bất kỳ âm thanh nào cả.
Quạt ảnh ngăn cản công kích cuồng bạo của Công Tôn Hoằng kia, mà giờ khắc này Công Tôn Hoằng vẫn đang ở trên không trung, tư thế đầu dưới chân trên, dùng toàn bộ thân đao để chống đỡ thân thể.
- Đặc sắc! Đây mới là cao thủ tranh tài a!
Từ phía dưới đài truyền đến thanh âm ủng hộ.
- Vũ kỹ phòng ngự của tiểu tử kia quả thật không tệ, công kích như vậy mà còn có thể đỡ được, xem ra nhất định là vũ kỹ Huyền giai ah!
- Không ngờ Công Tôn Hoằng lại chiến lâu với hắn như vậy, thật là làm mất hết mặt mũi của Công Tôn gia tộc!
Đúng lúc này, quạt ảnh từ từ trở nên chậm chạp, đại đao trong tay Công Tôn Hoằng đã cách thân thể đệ tử này gần hơn một chút.
Trong lòng Sở Lâm Phong mơ hồ có chút lo lắng, nói:
- Xem ra tinh thần lực của hắn sắp tiêu hao hầu như không còn, đúng như Nguyệt Nhi tỷ tỷ nói vậy. Rất nhanh sẽ bị phá tan phòng ngự, chỉ là không biết có bị thương nặng hay không.
- Phá cho ta!
Công Tôn Hoằng lớn tiếng kêu lên, rõ ràng lại tăng lực trên tay lên thêm một phần, gân xanh trên cánh tay nổi lên, rất hiển nhiên hắn cũng đã dùng hết toàn lực.
Thắng bại chỉ trong nháy mắt này, song phương cũng không có giữ lại thực lực, cũng không nghĩ tới việc sau khi thắng lợi bọn họ còn phải đối mặt với những đối thủ càng cường đại hơn nữa.
Trong mắt hai người chỉ có đối phương, đánh bại đối phương thì mới là thắng lợi.
Đúng lúc này quạt ảnh từ tay tên đệ tử rốt cục đã ngừng lại, đao của Công Tôn Hoằng đã bổ vào trên quạt của đối phương.
- Phanh Phịch!
Một tiếng vang rất lớn vang lên, sau đó cả người trên đệ tử kia bị một kích có uy lực cường đại này đánh bay, cái quạt trong tay cũng rớt xuống đất.
Cả người bị đánh bay ra ngoài hơn năm thước, trên cánh tay cầm quạt không ngừng có máu tươi chảy ra. Rất rõ ràng hắn đã bị lực phản chấn rất lớn làm cho vỡ mạch máu.
Ở khóe miệng cũng có máu tươi chảy ra. Ước chừng qua hơn mười giây hắn mới gian nan đứng dậy được, nói:
- Ngươi mạnh hơn ta, ta chịu thua!
Nghe được câu này, Công Tôn Hoằng nở nụ cười, nụ cười hết sức miễn cưỡng, tình huống hiện tại của hắn cũng không tốt gì hơn. Tinh thần lực trong cơ thể cũng không còn dư lại được bao nhiêu.
Hắn đã bất lực đối với tỷ thí kế tiếp, vì danh dự của gia tộc cho nên hắn không có lựa chọn nào khác. Đành phải dùng hết toàn lực đối kháng, sau cùng hắn đã thắng. Thế nhưng kết quả cũng đã định trước, chỉ có thể đứng thứ chín mà thôi.
Lúc này ở dưới đài vang lên tiếng hoan hô nhiệt liệt, mọi người đều cảm thấy đã nghiền với một kích đặc sắc cuối cùng này.
Công Tôn Hoằng chậm rãi đi tới giữa lôi đài, giơ hai tay lên.Trận này Công Tôn Hoằng của Công Tôn gia tộc thắng lợi, có được tư cách tham dự trận tỷ thí kế tiếp.
Tư Mã Tĩnh Di tuyên bố kết quả, sau đó lại tiếp tục nói:
- Trận kế tiếp, Lâm Nhược Hi chống lại Quan Vô Ngã...
Bình luận truyện