Cửu Chuyển Tinh Thần Biến
Chương 37: Lửa giận của tư mã tĩnh di
Tốc độ của người tới rất nhanh, thanh âm vừa dứt thì người đã đến.
Nhìn Thượng Quan Vô Ngã người đầy vết máu một chút, trong mắt người tới tràn ngập sát khí vô hạn:
- Tiện tỳ! Hôm nay ngươi phải chết!
Người tới dùng tốc độ mà mắt thường khó có thể thấy được bổ ra một chưởng về phía Lâm Nhược Hi cách đó hơn năm thước.
Nếu như bị một chưởng ôm hận của người này đánh trúng, dùng thân thể đang tiêu hao quá lớn của Lâm Nhược Hi hiện tại, làm sao có thể ngăn chặn được chứ?
Sở Lâm Phong vội vàng thi triển ra Di hình hoán ảnh, đồng thời Thanh Sương kiếm trong tay cũng dùng tốc độ rất nhanh thi triển ra Truy Phong Kiếm Quyết thức thứ bảy Phong quyển tàn vân.
Sở Lâm Phong nhanh, chỉ là trên lôi đài còn có người có tốc độ nhanh hơn hắn. Ngay khi Sở Lâm Phong bắt đầu thi triển Di hình hoán ảnh thì Tư Mã Tĩnh Di cách hắn không xa cũng đã động.
Một đạo tàn ảnh xẹt qua trước mặt của Sở Lâm Phong, ngay sau đó một tiếng nổ vang lên ở bên tai Sở Lâm Phong.
Đó là công kích của Tư Mã Tĩnh Di và công kích của người kia va chạm với nhau.
Mà lúc này công kích của Sở Lâm Phong cũng đã đến, tuy rằng uy lực của Phong quyển tàn vân kém công kích của cao thủ Địa Vũ Cảnh, nhưng lực công kích cũng không nhỏ.
Người kia bị một chưởng vội vàng của Tư Mã Tĩnh Di đẩy lui mấy bước, tiếp theo lại đón nhận công kích của Sở Lâm Phong. Mặc dù không đánh cho hắn trọng thương, thế nhưng cũng làm cho hắn toát mồ hôi.
Y phục trên người bị xé rách, ở khóe miệng loáng thoáng có thể thấy một tia máu màu đỏ tràn ra ngoài.
Sở Lâm Phong thấy không ngờ công kích của mình không thể đánh cho đối phương trọng thương, trong lòng đã hiểu rõ. Nhất định đối phương cũng là cao thủ Địa Vũ Cảnh.
Chỉ là kình phong do Phong quyển tàn vân hình thành cũng không yếu, mặt lôi đài vốn đã là mạng nhện lập tức bị nghiền nát, rất nhiều kiến trúc tài liệu của lôi đài bị cuốn lên trên không.
So với lúc hắn quyết đấu với tên trọng tài kia còn kinh khủng hơn, có thể nói là phô thiên cái địa. Thậm chí ngay cả khăn che mặt trên mặt Tư Mã Tĩnh Di cũng bị cuốn đi.
- Thượng Quan Thương Hùng, ngươi lại dám làm trái quy định của Phủ thành chủ ta, ta thấy Thượng Quan gia ngươi muốn xoá tên trong Lưu Vân Thành rồi!
Tư Mã Tĩnh Di cũng không vì khăn che mặt trên mặt bị cuốn đi, dung nhan tuyệt thế của mình bại lộ ở trước mặt mọi người mà trách tội Sở Lâm Phong. Trái lại nàng lại cả giận nói với Thượng Quan Thương Hùng đã phá hỏng quy định của Phủ thành chủ.
Hóa ra người này tên là Thượng Quan Thương Hùng, Sở Lâm Phong nhớ gia chủ của Thượng Quan gia tộc kêu gọi là Thượng Quan Thương Long, lẽ nào người này là đệ đệ của hắn, hoặc là ca ca của hắn?
- Tư Mã Tĩnh Di, đừng dùng danh nghĩa Thượng Quan gia tộc tới ép ta, lão phu sẽ không để mình bị đẩy vòng vòng đâu. Thượng Quan Thương Hùng ta đã sớm thoát khỏi Thượng Quan gia tộc rồi.
Thượng Quan Thương Hùng không nể mặt Tư Mã Tĩnh Di một chút nào.
- Trái với quy củ của Phủ thành chủ ta thì phải bị nghiêm phạt, Chấp pháp trưởng lão, mau mang người này đi!
Tư Mã Tĩnh Di quay về phía lôi đài tỷ thí, lại nói với một người trong đó.
Trong nháy mắt đã có hai lão giả đầu đầy tóc bạc đi tới lôi đài, sau đó cung kính nói với Tư Mã Tĩnh Di:
- Tiểu thư định xử trí người này như thế nào?
- Phế tu vi, trục xuất ra khỏi Lưu Vân Thành!
Lúc Tư Mã Tĩnh Di nói lời này, trên mặt không có một chút biểu hiện nào cả.
Đối với người dám khiêu chiến uy nghiêm của Phủ thành chủ, cho tới bây giờ nàng chưa từng lưu tình.
- Tư Mã Tĩnh Di, đồ kỹ nữ nhà ngươi. Con ta bị tiện tỳ này chém giết, ngươi không hỏi trắng đen mà đã làm như vậy với lão phu. Cho dù lão phu có chết cũng sẽ kéo theo ngươi làm đệm lưng!
Thượng Quan Thương Hùng gầm lên.
Nhi tử chết cộng thêm phương thức xử lý vô tình của Tư Mã Tĩnh Di khiến cho hắn hoàn toàn nổi giận.
Trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm màu vàng, bắp thịt trên mặt đang không ngừng vặn vẹo, cộng thêm vết máu ở khóe miệng, cho nên nhìn qua có vẻ hết sức dữ tợn.
- Làm càn! Đây há là nơi mà ngươi có thể dương oai?
Một lão giả tóc trắng trong đó cả giận nói.
Chỉ thấy thân ảnh của lão giả này lóe lên, trường kiếm màu vàng trong tay của Thượng Quan Thương Hùng đã bị thu vào trong tay của hắn.
- Thực lực Địa Vũ cảnh nhất trọng thiên mà lại dám làm càn ở trước mặt ta!
Trong miệng lão giả tóc trắng phun ra một câu khiến cho Sở Lâm Phong giật mình không thôi.
- Rốt cuộc thực lực của lão giả này là gì, chẳng lẽ là Địa Vũ Cảnh nhị trọng thiên? Hay là tam trọng thiên? Như vậy lão giả còn lại sẽ là cảnh giới gì đây?
Trong lòng Sở Lâm Phong lẩm bẩm nói.
- Thực lực của hắn là Địa Vũ Cảnh tam trọng thiên, thực lực Địa Vũ cảnh nhất trọng thiên ở trong tay của hắn cũng không đỡ nổi một chiêu. Tu vi của lão nhân kia cũng là Địa Vũ Cảnh tam trọng thiên.
Lúc này Kiếm linh Nguyệt Nhi nói.
- Mang đi! Cũng mang theo Thượng Quan Vô Ngã này nữa, để hắn dùng một viên hồi sinh đan, giữ cho hắn một cái mạng nhỏ, sau đó lại để hắn và phụ thân hắn cùng rời khỏi Lưu Vân Thành.
Tư Mã Tĩnh Di nói.
Sau đó nàng đi tới trước mặt của Lâm Nhược Hi rồi nói:
- Thiên phú của ngươi không tệ, vũ kỹ cũng không tệ, muốn tiến vào top ba cũng không có vấn đề.
Sở Lâm Phong ngây người như phỗng nhìn mỹ nhân tuyệt thế trước mặt mình. Hai mỹ nhân này đều có quan hệ xác thịt với hắn, trong lúc nhất thời trong lòng hắn hiện lên vô số suy nghĩ ngổn ngang.
Tư Mã Tĩnh Di xử lý mọi chuyện rất quả quyết, cùng với dung nhan để lộ ra của nàng làm cho mọi người ở chung quanh cả kinh, không nói được thành lời.
Một cao thủ Địa Vũ cảnh, chỉ bằng nói mấy câu của nàng đã bị phế bỏ tu vi, đúng là không phải ai cũng có thể khiêu chiến được uy nghiêm của Phủ thành chủ.
Lâm Nhược Hi xinh đẹp và Tư Mã Tĩnh Di xinh đẹp hiện lên rõ ràng trong lòng mọi người. Tuy rằng trong lòng mọi người đều kinh ngạc, chỉ là lúc này lại không có ai dám lên tiếng.
Chọc giận tiểu thư của Phủ thành chủ này, như vậy kết cục cũng không phải là đùa giỡn.
- Sở Lâm Phong, ngươi còn sững sờ ở chỗ này làm gì. Trận kế tiếp là của ngươi, đừng làm cho ta thất vọng, tốt nhất đừng gây ra án mạng, không thì ta sẽ không dễ xử lý.
Lúc này Sở Lâm Phong mới hồi phục tinh thần lại, nói:
- Tư Mã mỹ nữ, chuyện hôm nay Lâm Phong ta nhớ kỹ, ta thay Nhược Hi cám ơn ngươi!
Nói xong hắn kéo tay của Lâm Nhược Hi, dưới hai mắt của mọi người đi tới bên cạnh lôi đài, dù sao chuyện hai người đình hôn cũng đã lan truyền ra khắp nơi rồi.
Sao lại không thoải mái để cho mọi người biết vị hôn thê của mình không phải là xấu nữ trong miệng bọn hắn, mà có thể nói là tuyệt thế mỹ nữ a.
Tư Mã Tĩnh Di nhìn Sở Lâm Phong kéo tay của Lâm Nhược Hi, trong lòng lập tức có cảm giác nói không ra lời, loại cảm giác này đã xuất hiện lần thứ hai rồi.
- Nhược Hi, nàng không sao chứ!
Sở Lâm Phong quan tâm hỏi.
Lâm Nhược Hi bị Sở Lâm Phong kéo tay ở trước mặt mọi người, nàng cảm thấy có chút xấu hổ, rất muốn đưa tay rút về. Thế nhưng Sở Lâm Phong nắm quá chặt, hắn cũng không muốn buông tay.
- Không có việc gì, chỉ là tinh thần lực tiêu hao khá lớn, mau buông ra, nhiều người nhìn như vậy rất ngại ngùng đó!
Lâm Nhược Hi nhỏ giọng nói.
- Sợ cái gì, ta kéo tay hôn thê của ta là chuyện thiên kinh địa nghĩa, đừng có suy nghĩ lung tung.
Khi Sở Lâm Phong nói ra lời này hắn cũng cảm thấy da mặt mình đủ dày.
Mà lúc này trên khán đài khách quý có mấy người đang nghị luận:
- Lão Sở, lá gan của nhi tử ngươi thật là lớn nha. Đứng ở trước mặt nhiều người mà lại dám kéo tay của nữ nhi ta như vậy!
Mặt già của Sở Nguyên Phách cũng đỏ lên, Sở Lâm Phong làm việc càng ngày càng không biết đúng mực a:
- Ông thông gia, đó là chuyện của bọn chúng, chúng ta không nên quan tâm nhiều như vậy, ngươi không cảm thấy bọn chúng đúng là tuyệt phối hay sao?
- Ha ha! Đúng! Đúng! Tiểu tử Lâm Phong này, quả nhiên ta không nhìn lầm người!
Gia chủ Lâm quyền của Lâm gia cười nói.
- Tiểu nhân đắc chí! Có gì mà đắc ý cơ chứ?
- Lưu Nguyên Khải ngươi nói cái gì, cẩn thận ta sẽ làm cho Lưu gia các ngươi gà chó không yên!
Tâm tình của Sở Nguyên Phách rất tốt, cộng thêm hiện tại quan hệ với Lâm gia đã tiến hơn một bước, cho nên khi nói chuyện cũng càng thêm nắm chắc.
- Ngươi... Ngươi...
Cuối cùng Lưu Nguyên Khải vẫn lựa chọn ẩn nhẫn, đối mặt với hai đại thế gia hắn cũng sẽ không làm ra việc ngốc nghếch như vậy.
Lúc này thanh âm của Tư Mã Tĩnh Di xuất hiện ở trong tai của mọi người:
- Trận tỷ thí thứ ba, Sở Lâm Phong đấu với Lưu Lang...
Nhìn Thượng Quan Vô Ngã người đầy vết máu một chút, trong mắt người tới tràn ngập sát khí vô hạn:
- Tiện tỳ! Hôm nay ngươi phải chết!
Người tới dùng tốc độ mà mắt thường khó có thể thấy được bổ ra một chưởng về phía Lâm Nhược Hi cách đó hơn năm thước.
Nếu như bị một chưởng ôm hận của người này đánh trúng, dùng thân thể đang tiêu hao quá lớn của Lâm Nhược Hi hiện tại, làm sao có thể ngăn chặn được chứ?
Sở Lâm Phong vội vàng thi triển ra Di hình hoán ảnh, đồng thời Thanh Sương kiếm trong tay cũng dùng tốc độ rất nhanh thi triển ra Truy Phong Kiếm Quyết thức thứ bảy Phong quyển tàn vân.
Sở Lâm Phong nhanh, chỉ là trên lôi đài còn có người có tốc độ nhanh hơn hắn. Ngay khi Sở Lâm Phong bắt đầu thi triển Di hình hoán ảnh thì Tư Mã Tĩnh Di cách hắn không xa cũng đã động.
Một đạo tàn ảnh xẹt qua trước mặt của Sở Lâm Phong, ngay sau đó một tiếng nổ vang lên ở bên tai Sở Lâm Phong.
Đó là công kích của Tư Mã Tĩnh Di và công kích của người kia va chạm với nhau.
Mà lúc này công kích của Sở Lâm Phong cũng đã đến, tuy rằng uy lực của Phong quyển tàn vân kém công kích của cao thủ Địa Vũ Cảnh, nhưng lực công kích cũng không nhỏ.
Người kia bị một chưởng vội vàng của Tư Mã Tĩnh Di đẩy lui mấy bước, tiếp theo lại đón nhận công kích của Sở Lâm Phong. Mặc dù không đánh cho hắn trọng thương, thế nhưng cũng làm cho hắn toát mồ hôi.
Y phục trên người bị xé rách, ở khóe miệng loáng thoáng có thể thấy một tia máu màu đỏ tràn ra ngoài.
Sở Lâm Phong thấy không ngờ công kích của mình không thể đánh cho đối phương trọng thương, trong lòng đã hiểu rõ. Nhất định đối phương cũng là cao thủ Địa Vũ Cảnh.
Chỉ là kình phong do Phong quyển tàn vân hình thành cũng không yếu, mặt lôi đài vốn đã là mạng nhện lập tức bị nghiền nát, rất nhiều kiến trúc tài liệu của lôi đài bị cuốn lên trên không.
So với lúc hắn quyết đấu với tên trọng tài kia còn kinh khủng hơn, có thể nói là phô thiên cái địa. Thậm chí ngay cả khăn che mặt trên mặt Tư Mã Tĩnh Di cũng bị cuốn đi.
- Thượng Quan Thương Hùng, ngươi lại dám làm trái quy định của Phủ thành chủ ta, ta thấy Thượng Quan gia ngươi muốn xoá tên trong Lưu Vân Thành rồi!
Tư Mã Tĩnh Di cũng không vì khăn che mặt trên mặt bị cuốn đi, dung nhan tuyệt thế của mình bại lộ ở trước mặt mọi người mà trách tội Sở Lâm Phong. Trái lại nàng lại cả giận nói với Thượng Quan Thương Hùng đã phá hỏng quy định của Phủ thành chủ.
Hóa ra người này tên là Thượng Quan Thương Hùng, Sở Lâm Phong nhớ gia chủ của Thượng Quan gia tộc kêu gọi là Thượng Quan Thương Long, lẽ nào người này là đệ đệ của hắn, hoặc là ca ca của hắn?
- Tư Mã Tĩnh Di, đừng dùng danh nghĩa Thượng Quan gia tộc tới ép ta, lão phu sẽ không để mình bị đẩy vòng vòng đâu. Thượng Quan Thương Hùng ta đã sớm thoát khỏi Thượng Quan gia tộc rồi.
Thượng Quan Thương Hùng không nể mặt Tư Mã Tĩnh Di một chút nào.
- Trái với quy củ của Phủ thành chủ ta thì phải bị nghiêm phạt, Chấp pháp trưởng lão, mau mang người này đi!
Tư Mã Tĩnh Di quay về phía lôi đài tỷ thí, lại nói với một người trong đó.
Trong nháy mắt đã có hai lão giả đầu đầy tóc bạc đi tới lôi đài, sau đó cung kính nói với Tư Mã Tĩnh Di:
- Tiểu thư định xử trí người này như thế nào?
- Phế tu vi, trục xuất ra khỏi Lưu Vân Thành!
Lúc Tư Mã Tĩnh Di nói lời này, trên mặt không có một chút biểu hiện nào cả.
Đối với người dám khiêu chiến uy nghiêm của Phủ thành chủ, cho tới bây giờ nàng chưa từng lưu tình.
- Tư Mã Tĩnh Di, đồ kỹ nữ nhà ngươi. Con ta bị tiện tỳ này chém giết, ngươi không hỏi trắng đen mà đã làm như vậy với lão phu. Cho dù lão phu có chết cũng sẽ kéo theo ngươi làm đệm lưng!
Thượng Quan Thương Hùng gầm lên.
Nhi tử chết cộng thêm phương thức xử lý vô tình của Tư Mã Tĩnh Di khiến cho hắn hoàn toàn nổi giận.
Trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm màu vàng, bắp thịt trên mặt đang không ngừng vặn vẹo, cộng thêm vết máu ở khóe miệng, cho nên nhìn qua có vẻ hết sức dữ tợn.
- Làm càn! Đây há là nơi mà ngươi có thể dương oai?
Một lão giả tóc trắng trong đó cả giận nói.
Chỉ thấy thân ảnh của lão giả này lóe lên, trường kiếm màu vàng trong tay của Thượng Quan Thương Hùng đã bị thu vào trong tay của hắn.
- Thực lực Địa Vũ cảnh nhất trọng thiên mà lại dám làm càn ở trước mặt ta!
Trong miệng lão giả tóc trắng phun ra một câu khiến cho Sở Lâm Phong giật mình không thôi.
- Rốt cuộc thực lực của lão giả này là gì, chẳng lẽ là Địa Vũ Cảnh nhị trọng thiên? Hay là tam trọng thiên? Như vậy lão giả còn lại sẽ là cảnh giới gì đây?
Trong lòng Sở Lâm Phong lẩm bẩm nói.
- Thực lực của hắn là Địa Vũ Cảnh tam trọng thiên, thực lực Địa Vũ cảnh nhất trọng thiên ở trong tay của hắn cũng không đỡ nổi một chiêu. Tu vi của lão nhân kia cũng là Địa Vũ Cảnh tam trọng thiên.
Lúc này Kiếm linh Nguyệt Nhi nói.
- Mang đi! Cũng mang theo Thượng Quan Vô Ngã này nữa, để hắn dùng một viên hồi sinh đan, giữ cho hắn một cái mạng nhỏ, sau đó lại để hắn và phụ thân hắn cùng rời khỏi Lưu Vân Thành.
Tư Mã Tĩnh Di nói.
Sau đó nàng đi tới trước mặt của Lâm Nhược Hi rồi nói:
- Thiên phú của ngươi không tệ, vũ kỹ cũng không tệ, muốn tiến vào top ba cũng không có vấn đề.
Sở Lâm Phong ngây người như phỗng nhìn mỹ nhân tuyệt thế trước mặt mình. Hai mỹ nhân này đều có quan hệ xác thịt với hắn, trong lúc nhất thời trong lòng hắn hiện lên vô số suy nghĩ ngổn ngang.
Tư Mã Tĩnh Di xử lý mọi chuyện rất quả quyết, cùng với dung nhan để lộ ra của nàng làm cho mọi người ở chung quanh cả kinh, không nói được thành lời.
Một cao thủ Địa Vũ cảnh, chỉ bằng nói mấy câu của nàng đã bị phế bỏ tu vi, đúng là không phải ai cũng có thể khiêu chiến được uy nghiêm của Phủ thành chủ.
Lâm Nhược Hi xinh đẹp và Tư Mã Tĩnh Di xinh đẹp hiện lên rõ ràng trong lòng mọi người. Tuy rằng trong lòng mọi người đều kinh ngạc, chỉ là lúc này lại không có ai dám lên tiếng.
Chọc giận tiểu thư của Phủ thành chủ này, như vậy kết cục cũng không phải là đùa giỡn.
- Sở Lâm Phong, ngươi còn sững sờ ở chỗ này làm gì. Trận kế tiếp là của ngươi, đừng làm cho ta thất vọng, tốt nhất đừng gây ra án mạng, không thì ta sẽ không dễ xử lý.
Lúc này Sở Lâm Phong mới hồi phục tinh thần lại, nói:
- Tư Mã mỹ nữ, chuyện hôm nay Lâm Phong ta nhớ kỹ, ta thay Nhược Hi cám ơn ngươi!
Nói xong hắn kéo tay của Lâm Nhược Hi, dưới hai mắt của mọi người đi tới bên cạnh lôi đài, dù sao chuyện hai người đình hôn cũng đã lan truyền ra khắp nơi rồi.
Sao lại không thoải mái để cho mọi người biết vị hôn thê của mình không phải là xấu nữ trong miệng bọn hắn, mà có thể nói là tuyệt thế mỹ nữ a.
Tư Mã Tĩnh Di nhìn Sở Lâm Phong kéo tay của Lâm Nhược Hi, trong lòng lập tức có cảm giác nói không ra lời, loại cảm giác này đã xuất hiện lần thứ hai rồi.
- Nhược Hi, nàng không sao chứ!
Sở Lâm Phong quan tâm hỏi.
Lâm Nhược Hi bị Sở Lâm Phong kéo tay ở trước mặt mọi người, nàng cảm thấy có chút xấu hổ, rất muốn đưa tay rút về. Thế nhưng Sở Lâm Phong nắm quá chặt, hắn cũng không muốn buông tay.
- Không có việc gì, chỉ là tinh thần lực tiêu hao khá lớn, mau buông ra, nhiều người nhìn như vậy rất ngại ngùng đó!
Lâm Nhược Hi nhỏ giọng nói.
- Sợ cái gì, ta kéo tay hôn thê của ta là chuyện thiên kinh địa nghĩa, đừng có suy nghĩ lung tung.
Khi Sở Lâm Phong nói ra lời này hắn cũng cảm thấy da mặt mình đủ dày.
Mà lúc này trên khán đài khách quý có mấy người đang nghị luận:
- Lão Sở, lá gan của nhi tử ngươi thật là lớn nha. Đứng ở trước mặt nhiều người mà lại dám kéo tay của nữ nhi ta như vậy!
Mặt già của Sở Nguyên Phách cũng đỏ lên, Sở Lâm Phong làm việc càng ngày càng không biết đúng mực a:
- Ông thông gia, đó là chuyện của bọn chúng, chúng ta không nên quan tâm nhiều như vậy, ngươi không cảm thấy bọn chúng đúng là tuyệt phối hay sao?
- Ha ha! Đúng! Đúng! Tiểu tử Lâm Phong này, quả nhiên ta không nhìn lầm người!
Gia chủ Lâm quyền của Lâm gia cười nói.
- Tiểu nhân đắc chí! Có gì mà đắc ý cơ chứ?
- Lưu Nguyên Khải ngươi nói cái gì, cẩn thận ta sẽ làm cho Lưu gia các ngươi gà chó không yên!
Tâm tình của Sở Nguyên Phách rất tốt, cộng thêm hiện tại quan hệ với Lâm gia đã tiến hơn một bước, cho nên khi nói chuyện cũng càng thêm nắm chắc.
- Ngươi... Ngươi...
Cuối cùng Lưu Nguyên Khải vẫn lựa chọn ẩn nhẫn, đối mặt với hai đại thế gia hắn cũng sẽ không làm ra việc ngốc nghếch như vậy.
Lúc này thanh âm của Tư Mã Tĩnh Di xuất hiện ở trong tai của mọi người:
- Trận tỷ thí thứ ba, Sở Lâm Phong đấu với Lưu Lang...
Bình luận truyện