Dạ Mị

Chương 18-2: Ngoại truyện: Gặp em - Mặc Huyền



Ngày anh gặp cô là một ngày trong xanh dịu nhẹ. Gió hôm ấy thổi tung mái tóc đen tuyền của cô, nhưng cảnh thì đẹp mà người lạnh lẽo trái tim anh lúc đó biết cái gì gọi là rung động.

Khi anh đến gần cô đã rất cảnh giác nói. "Tránh xa tôi ra nếu anh không muốn đầu mình bị lìa khỏi cổ"

Anh bật cười, lời nói gai nhọn nhưng ẩn ý thực chất là quan tâm. Chẳng lẽ đây là tsundere trong truyền thuyết. Cô tức giận, anh ta bị điên sao cô đã nói vậy mà còn không chịu đi.

"Tôi tên là Mặc Huyền, còn em." Anh cười dịu dàng hỏi. Cô ngây người, ông anh này sẽ không phải là bị bệnh gì khó nói chứ, bộ không thấy người cô bê bết máu hay sao?!!

"Tại sao tôi lại phải nói cho anh biết..." Cô nhíu mày đáp trả nhưng một lát sau lại không được tự nhiên nói. "...Bích Thần...tên của tôi là Lăng Bích THần." Anh thấy thế cười càng hoa trương, thật sự là tính tsundere.

Nhưng sau đó cô ngất đi...

Khi tỉnh dậy, cô đã thấy mình nằm trong một căn phòng trắng toát, tay cắm kim tiêm, trong phòng còn thoang thoảng mùi khử trùng. Cô không thích cái mùi này, thật khó chịu. Cô giật kim tiêm ra khỏi tay rồi xuống giường đi xem xét xung quanh.

Ai hảo tâm đưa cô vào bệnh viện thế này, cô ngồi dựa trên bệ cửa sổ phòng phóng mắt nhìn xung quanh. Sẽ không phải là tên điên đó chứ, cô cau mày lắc lắc đầu không cho phép bản thân mình nghĩ nữa. 

Im lặng ngồi một lúc thì cô ngủ quên mất, khi đó cô mơ màng nghe thấy một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai.

"Em đúng là đồ ngốc."

Anh bất đắc dĩ nhìn người con gái đang ngủ mê mệt trên giường, cảm thấy rất không biết cách chăm sóc cho bản thân. Ở cô lúc nào cũng phát ra một loại tang thương nhàn nhạt làm anh đau lòng. Điều gì khiến cô trở lên như vậy?

Lần đầu tiên, Mặc Huyền nghiêm túc suy nghĩ về một chuyện gì đó.

Sau đó là khoảng thời gian anh và cô cùng nhau sống chung dưới một mái nhà. Thời gian dài ở bên nhau, cô cũng dần mở lòng với anh hơn.

Lần đầu tiên, Mặc Huyền cảm thấy hạnh phúc đến thế.

Có một lần cô nấu ăn cắt nhầm vào ngón tay, tuy không sâu nhưng lại chảy máu khá nhiều, cô nhìn một chút rồi cũng mặc kệ. Mặc Huyền nhìn thấy vậy, bất đắc dĩ áp chế kéo cô ra sô pha, ấn cô ngồi xuống còn mình đi lấy hộp y tế. Khi dán xong băng cá nhân anh có chút tức giận hỏi cô.

"Em không thấy đau hay sao?"

"Không liên quan đến anh." Cô nhẹ nhàng thốt ra mấy chữ liền đi về phòng của mình, để lại đằng sau là Mặc Huyền đang ngây người.

Không liên quan đến anh, không liên quan đến anh, không liên quan đến anh,...

Anh cười chua sót, quả thật đúng là cô bị thương đâu có liên quan đến anh, tại sao anh lại phải tức giận?

Một thời gian sau, cô lần đầu tiên gặp Phong Tử Huyên sau ba kiếp người! Cô lúc đó không biết mình nên làm gì? Phải nói gì đây? Đến cuối cùng là Tử Huyên đến trước, cả hai đánh một trận ngươi sống ta chết, dứt khoát giải quyết mọi chuyện một lần.

Cả hai sau đó phải nhập viện điều dưỡng, chữa trị một thời gian dài.

Khi tỉnh dậy, người đầu tiên cô gặp là Mặc Huyền. Anh bất lực nói với cô. "Em có biết tự chăm sóc cho chính mình không đấy?" 

"..." Cô quay đầu đi không nói gì, anh cũng triệt để im lặng.

Một thời gian nữa, cô gặp phải một nhóm sát thủ được phái đến giết Mặc Huyền. Khi đó cô cùng chị Tử Huyền không có nhà, nếu không hắn cũng sẽ không bị bắt đi.

Ở chung với hắn một thời gian dài, đến bây giờ cô mới phát hiện hắn là đại thiếu gia của một gia tộc lớn bị người truy sát. Nhưng hắn dịu dàng như vậy chắc trên người chẳng biết một tí võ nào đâu, nếu không thì sao có thể bị bắt đi dễ dàng như vậy cơ chứ.

"Dừng lại mau, em có biết mình đang làm gì không?!!" Đó là câu đầu tiên anh nói với cô kể từ khi mình bị bắt. Tất cả đều là bởi vì cô đến nơi của đám sát thủ này.

Cô cau mày, nhiều sát thủ như vậy hơn nữa thân thủ lại rất giỏi, hai người bọn cô tuyệt đối không thể đấu lại được. Cô liếc mắt nhìn Tử Huyền, chuyện cần giải quyết cũng đã giải quyết rồi, cô cũng không còn gì hối tiếc.

Tử Huyên nhìn thấy ánh mắt của cô, chị sửng sốt một chút nhưng rồi cũng gật đầu cười. Cô cũng gật đầu rồi kiên quyết quay đi.

Giơ súng lên...lạnh lùng...bắn một phát súng về phía...Mặc Huyền!

Mặc Huyền nhìn vết máu bắt đầu loang nhanh trên áo mình, chua sót cười. "Em đúng là vô tình mà."

Cô coi như không có gì lãnh tĩnh nói. "Mặc Huyền, sai lầm lớn nhất của cuộc đời anh chính là đã cứu một người như tôi."

Anh nghe giọng của cô lạnh nhạt, mặt lạnh nhạt nhưng mắt lại là cả một mảng dao động bất chợt nhớ lại lần đầu tiên mình gặp người con gái đó, cô cũng như thế này.

Anh bất chợt dịu dàng cười, suy yếu nói. "Gặp lại em rồi, Thần Nhi." Sau đó là cả một mảng tối đen.

Cô lại tự sát, bất chợt cô nhớ đến ngày đó mình và anh trai cũng như vậy. 

Trước khi mất đi ý thức cô đã nghĩ...

Tại sao lại không hận cô?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện