Dã Thú (Đam Tứ Tuyệt)
Chương 15
Trong một nhà hàng to lớn đầy sang trọng, người người tới lui nào là quý ông, quý bà, già trẻ ai nấy cũng diện mặc đẹp. Hứa Tinh ngơ ngác ngắm nghía nơi đắt tiền quý phái này, cảm thấy có chút hiếu kì. Y tự hỏi, không phải Hứa Biên chỉ dẫn y đi ăn thôi sao, như thế nào lại tới ở một nơi sang trọng thế này.
Hứa Biên cầm lấy bàn tay nhỏ gầy của thiếu niên, dẫn y tới thang máy, Hứa Tinh nhìn quanh, từ thang máy được làm bằng kính, y có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh thành phố bên dưới. Thiếu niên đưa tay khẽ chạm lên mặt kính ngắm nghía, ngây ngốc mỉm cười....Đài Loan ban đêm hảo đẹp a... Hứa Biên không phải không thấy được tiểu hài tử kia đang vui vẻ trông cảnh đẹp, chỉ tà tà cười, anh tiến tới, nắm lấy bờ vai của y.
- Tiểu Tinh thích sao? Nếu vậy, baba sẽ thường xuyên dẫn con đến đây ăn, có được không?
-A! Tiểu Tinh..... không cần.... ở đây chắc hẳn rất đắt tiền.... Tiểu tinh không muốn baba phải tốn kém... - Hứa Tinh xua tay nhẹ nhàng cự tuyệt, thực sự thì y rất thích nơi này, nhưng mà nếu như ngày nào đều tới đây, chẳng phải vô cùng tốn kém sao, mặc dù Hứa Biên rất giàu có, bất quá không phải vì vậy mà có thể tiêu sài hoang phí chỉ vì nơi này được. Hảo không nên a.
- Hảo hảo.... Chỉ khi nào có dịp đặc biệt, baba sẽ cho Tiểu Tinh đến đây ăn, được không? - Hứa Biên bật cười xoa đầu y, anh thừa hiểu rõ thiếu niên kia đang nghĩ gì, chỉ thở dài trong lòng, y quả là ngoan quá mức rồi, không uổng công anh và vú Ninh nuôi y từ nhỏ đến lớn.
Thang máy mở, trước cửa là một cô nhân viên ăn mặc ngăn nắp, đang cúi đầu cung kính chào Hứa Biên.
- Biên tổng, ông Brown đang chờ ở trong phòng, mời đi lối này.
- Cảm ơn.
Hứa Tinh mãi đang ngơ ngác, Hứa Biên thấy thế không khỏi bật cười, anh đưa tay kéo lấy y bước vào phòng, bên trong là hai vị khách vô cùng lạ mắt, một quý ông và quý bà hẳn cũng đã ngoài 40 tuổi.
-A! Biên tổng! - Nam nhân kia khi thấy Hứa Biên bước vào, vội vàng đứng dậy bắt tay anh.
- Chào ông Brown. Xin thứ lỗi, đã để ông phải đợi lâu.. - Hứa Biên ngại ngùng, cũng cung kính bắt tay ông.
- Không sao, không sao....... Còn nữa, đừng gọi tôi là ông Brown, hiện tại tôi đang ở Đài Loan, không phải ở Nga, cứ gọi tôi là Văn Đình Chiết được rồi. - Vẻ mặt ủy khuất, nam nhân tự xưng là Văn Đình Chiết kia đối Hứa Biên căn dặn.
- Hắc.. hắc.. Nếu vậy tôi không cần phải khách sáo a. Quên giới thiệu với ông, đây là con trai tôi, Hứa Tinh.
- Tiểu Tinh chào bác.... - Hứa Tinh lễ phép cúi đầu chào Đình Chiết.
- A? Là con trai cậu sao? Tôi còn tưởng đây là cháu gái nữa cơ.... - Đình Chiết nói đùa cười lớn. Nghe vậy, Hứa Biên chỉ gượng gạo mỉm cười, thiếu niên cũng cúi đầu xấu hổ, y thật giống một nữ hài tử sao...
- A! Còn đây là bà xã của tôi, Nhã Nhã. - Phát hiện từ nãy đến giờ chưa giới thiệu vợ ông cho Hứa Biên, Đình Chiết bấy giờ mới để ý.
- Chào phu nhân.
- Chào! Ông xã tôi nhắc nhiều về cậu lắm, tôi rất vui vì ông ấy hợp tác với người tài năng như cậu đây. - Nhã Nhã lịch sự khen ngợi, bà nhìn qua tướng tá cao ráo lại điển trai của Hứa Biên, hiểu rõ anh hẳn là người đúng như lời đồn.
- Phu nhân quá khen! - Hứa Biên khiêm tốn trả lời.
- Còn đứng đó.... Mau mau qua đây ngồi... - Đình Chiết thấy mọi người từ nãy đến giờ cứ đứng đó nói chuyện, cảm thấy thật khó chịu, liền xua tay bảo mọi người tới dùng bữa.
Hứa Biên ngại ngùng cười nhẹ, dẫn Hứa Tinh tới chỗ ngồi.
- A! Baba không cần... để Tiểu Tinh.... - Thấy Hứa Biên định kéo ghế cho y, y nhanh chóng cự tuyệt, y đã ngần tuổi này, không nên để cho anh làm mọi chuyện cho y được.
- Con trai của cậu hảo ngoan a. Không giống con trai của tôi, suốt ngày chỉ biết ăn chơi lêu lỏng, cả ngày toàn ở bên ngoài, không bao giờ về nhà ....... - Đình Chiết thở dài, thầm nghĩ phải chi con trai ông bằng một nửa của tiểu hài tử kia, vừa hiền lành vừa ngoan ngoãn lễ phép.
- Phải a. Cậu Biên, cháu Tinh ở trường học hành thế nào? - Nhã Nhã vừa nhìn qua đã rất vừa lòng Hứa Tinh y, nếu như y ngoan ngoãn như vậy, liệu rằng việc học của y có phải hay không sẽ rất tốt a.
- À, cái này..... thật ngại quá.. - Hứa Biên không biết phải nói thế nào, anh không thể tự cao tự đại mà khen ngợi Hứa Tinh, như vậy thật không phải quá kiêu ngạo sao.
- Đừng khiêm tốn làm gì? Nếu tôi đoán không lầm, cháu nó phải học giỏi nhất trường phải không a? - Đình Chiết tánh vốn nhiệt tình, không ngần ngại mà đoán mò, chỉ cầu những lời ông nói là đúng.
- Hắc... hắc..... ông thật vui tánh... - Hứa Biên ngượng ngùng trả lời.
- Đấy, tôi đoán không sai.... Cậu hảo may mắn a, có đứa con trai hoàn hảo như vậy, chúc mừng chúc mừng...Nào, uống với tôi một ly... - Đình Chiết tự cao cười lớn, đưa ly rượu tới trước mặt Hứa Biên mời mọc, Hứa Biên chỉ có thể gượng cười đáp nhận.
Nhã Nhã chứng kiến thói quen nhiệt tình quá lố của Đình Chiết, chỉ lắc đầu bó tay, lại phát hiện từ nãy đến giờ Hứa Tinh ngồi yên không động đậy, liền gắp vào bát y hai ba miếng bò bít tết còn nóng hổi, thanh âm nhẹ nhàng quan tâm thiếu niên.
- Cháu Tinh.... Nhìn cháu gầy quá, nên ăn nhiều thịt một chút....
- Ân... Tiểu Tinh cảm ơn bác.. - Hứa Tinh mãi ngơ ngẩn nhìn Hứa Biên cùng Đình Chiết vui vẻ cười nói, đột nhiên một chiếc đũa đầy thức ăn đưa trước chén y, ra là Nhã Nhã, y cảm thấy hảo cảm động đi, vội vàng lễ phép cảm tạ.
- Cháu ngoan quá! Cậu Biên này, cháu nó sao lại nhỏ gầy thế kia? Tôi hiểu cậu vốn bận rộn công việc, bất quá cũng nên quan tâm cháu một chút. - Nhã Nhã đau lòng, nhìn thiếu niên kia vừa ngoan vừa hiền lành nhưng thân thể lại gầy yếu, bà cảm thấy thương xót, không như đứa con trai của bà, vừa cao to khỏe mạnh nhưng rất hư đốn. Hứa Biên là một người tài năng, có địa vị, có tiền tài, thế nhưng Hứa Tinh y phải chăng ở nhà không được ai quan tâm chăm sóc, nên mới nhỏ gầy như một hài tử 12, 13 tuổi thế này.
- Kia..... thực xin lỗi phu nhân. Tiểu Tinh nhà tôi sanh ra đã như vậy, dù tôi có bắt ép nó ăn nhiều thế nào vẫn không thể mập và cao lên một chút được. - Nhã Nhã đột nhiên lên tiếng, Hứa Biên không khỏi sửng sốt, anh khẽ nhìn thiếu niên kia, y vừa nhỏ gầy lại yếu đuối, anh cũng đau lòng lắm, ngay từ đầu Hứa Tinh y phải là một nữ hài tử, nếu như sự việc kì lạ năm đó không đột ngột xảy ra, Hứa Tinh đã không phải thành một nam hài tử gầy yếu thế này.
- Dạ không.... là Tiểu Tinh... Tiểu Tinh đã không hảo hảo chăm sóc cho bản thân.... Bác.... không phải lỗi của baba... là Tiểu Tinh sai..... - Hứa Tinh không muốn để mọi người trách cứ Hứa Biên không chăm sóc y thật tốt, tất thảy là do y, đã không chăm lo cho bản thân, lại luôn làm phiền đến baba như vậy, hảo đáng chán ghét...
- Tiểu Tinh! Baba mọi bữa đã bảo sao? Con không nghe lời baba phải không? - Thiếu niên kia lại tự trách bản thân nữa rồi, Hứa Biên cảm thấy vô cùng thất vọng, y tuyệt không thể bỏ thói quen tự ti nhát gan, sau này sẽ như thế nào.
Hứa Biên đột nhiên tựa hồ có chút tức giận, có phải hay không y đã làm anh sinh khí, theo thói quen, thiếu niên cúi đầu nhỏ giọng xin lỗi. Cảm thấy khung cảnh càng lúc căng thẳng, Đình Chiết cười qua loa xóa tan bầu không khí ấy.
- A! Thức ăn nguội hết rồi. Hai cha con Biên tổng, mau mau ăn. Cháu Tinh, đừng có ngại, cứ ăn nhiều vào.
- Dạ vâng....... - Hứa Tinh nhỏ giọng đáp.
Dù sao hôm nay cũng là ngày dùng bữa cùng chủ tịch công ty hàng đầu của nước Nga, đó là Văn Đình Chiết, Hứa Biên cũng nên nể mặt ông mà không nên làm căng chuyện với Hứa Tinh, có gì anh có thể từ từ về nhà hẳn nói. Hứa Biên đành thở dài trong lòng, gượng cười hai vợ chồng họ rồi bắt đầu dùng bữa.
- Ông à, có nên gọi nó tới đây không? Hôm nay vui như vậy, cho nó đến, học tánh con nhà người ta, có phải tốt hơn? - Nhã Nhã sau một hồi giao lưu với cha con Hứa Biên, cảm thấy vô cùng hài lòng và ấn tượng rất tốt, đặc biệt là Hứa Tinh, là một nam hài tử lại có thể ngoan ngoãn và hiền lành như vậy, bà nên để cho con trai bà đến đây học tập y, có phải hay không hắn sẽ có ý thức một chút.
- Phải a. Bà nói tôi mới để ý. - Đình Chiết đột nhiên đập bàn, sau cảm thấy hành động của bản thân hơi quá, liền ngại ngùng hướng cha con Hứa Biên thứ lỗi, song mới đưa tay vào túi áo lấy ra chiếc điện thoại, bấm số.
- Thằng này! - Đầu dây mãi không chịu bắt máy, Đình Chiết bắt đầu cảm thấy tức giận.
- Gọi lại đi ông. Lỡ con nó đang đi đường, không chừng không thể nghe thấy điện thoại. - Nhã Nhã sốt ruột nói.
- Thằng đó bây giờ nó chỉ có tụ tập bè phái ăn chơi mà thôi. Cái đứa con hư đốn!!!
Hứa Biên nhìn thấy bộ dạng nổi trận lôi đình của Đình Chiết, không khỏi bật cười, giới trẻ hiện nay chủ yếu chỉ có việc ăn và chơi, đương nhiên chuyện này cũng là lẽ thường, không giống Hứa Tinh y, chưa bao giờ nghĩ đến việc chơi bời, luôn xem việc học là hàng đầu.
- Alo ba! - Sau vài lần gọi, rốt cuộc đầu dây bên kia cũng bắt máy.
- Mày đang ở đâu? Sao lại ồn ào thế kia? Đang ở vũ trường phải không!!!! - Đình Chiết vốn hiểu rõ đứa con trai của mình, ông không hề ngần ngại có hai cha con Hứa Biên trước mặt, ngay lập tức đối đầu dây mà quát lớn.
- Ba gọi con có việc gì? Nếu không có gì quan trọng , con cúp máy đây.
- Đương nhiên tao gọi mày là có việc. Nhanh! Ngay lập tức đến nhà hàng Vạn Thiên. - Đình Chiết tuyên bố.
- Đến đó làm gì? Con có việc rồi!!!
"Tít, tít" Phát hiện đầu dây đột nhiên cúp máy, Đình Chiết không khỏi tức tối đến mặt đỏ bừng sát khí, đứa con hỗn xược, xem ra từ trước đến giờ hai vợ chồng ông chỉ lo đến công việc làm ăn, nên bây giờ cậu con trai của ông mới hư đốn thế này đây. Đình Chiết kiên quyết không bỏ cuộc, một lần nữa gọi.
- Gì nữa ba? - Cảm thấy thực phiền phức đi, như thế nào phụ thân hắn lại không thể tha cho hắn.
- Tao nói lần nữa! Mày lập tức đến đây, nếu không, tao cắt hết toàn bộ thẻ tín dụng và tiền mặt của mày, từ bây giờ đừng nghĩ đến việc chơi bời. - Nói xong, Đình Chiết ném điện thoại vào túi áo, để mặc cho đầu dây bên kia liên tục gọi tên ông trong vô vọng.
- Cậu thấy đấy! Con trai tôi nó vậy đó. Không thể nào dạy dỗ được. Bây giờ tôi mới thực sự ganh tị với cậu. Phải chi thằng con trai tôi bằng một nửa cháu Tinh có phải tốt hơn không? - Đình Chiết thở dài than vãn, đối Hứa Biên tỏ vẻ sự ganh tị.
- Hắc.. hắc... Trẻ con ngày nay nó như vậy đấy, tôi đây có thể hiểu rõ nỗi khổ của ông. - Hứa Biên đắc ý nhận xét, một lát dâng ly rượu tới trước mặt Đình Chiết cạn ly.
Đình Chiết đành bó tay, nhưng vì hôm nay là một ngày vui, ông đành phải bỏ hết mọi phiền phức ra sau lưng. Sau, bọn họ cùng nhau ăn uống, vui vẻ cười nói.
====================
- Chết tiệt! - Văn Khải phẫn nộ tắt di động, hôm nay chẳng phải là ngày may mắn của hắn sao, như thế nào lại bị phụ thân hắn gọi đến có việc.
- Anh ~~! Uống với em một ly. - Một nữ nhân ngồi bên cạnh Văn Khải, chiếc đùi trắng nõn thon thả đang dính lấy người Văn Khải, bàn tay lại dâng trước mặt hắn một cốc rượu mời mọc, cố gắng câu dẫn hắn.
Văn Khải không nói gì, đứng bật dậy, không quan tâm đến ả nữ nhân kia, tiến tới chỗ gã Vương đang say mèm trong vòng tay các cô gái, từ bóp tiền lấy ra một tờ chi phiếu đưa trước mặt gã.
- Bọn mày cứ ở đây chơi. Tao có việc phải đi gấp.
- Ok anh... Ực... Tạm biệt anh Khải..... Ực.. - Gã Vương trong cơn say không hề biết rõ đang xảy ra chuyện gì, chỉ qua loa xua tay, hướng Văn Khải chào hắn.
Văn Khải " Ừ" nhẹ rồi ly khai, hắn nhanh chóng ra bãi đỗ xe, đút chìa khóa vào xe mô tô, rịnh ga phóng đi. Đến nơi, hắn gỡ bỏ xuống chiếc mũ bảo hiểm, quét mắt sơ qua nơi sang trọng trước mắt, miệng không ngừng chửi thầm.
- Con mẹ nó có chuyện gì phải gọi mình đến đây. Đúng là phiền phức! Hừ! ....
Văn Khải đậu xe ở phía ngoài, tay cầm nón bảo hiểm, thời điểm khi hắn bước vào, đã bị bao ánh mắt nhìn ngắm xung quanh của nữ nhân không ngừng đặt lên người hắn.
- Woa, đó là ai a, hảo soái.
- Nhìn qua đã biết hắn ta là tay ăn chơi rồi!
- Như vậy mình càng thích, rất có phong độ.
Bao lời nói trầm trồ khen ngợi kia không phải không lọt được vào tai Văn Khải, hắn nhất thời bĩu môi, cảm thấy thực chán ghét, đúng là đàn bà ngày nay, suốt ngày chỉ mơ thấy trai đẹp. Chốc lát đột nhiên một nữ nhân từ đâu xuất hiện trước mặt Văn Khải, tay cầm ly rượu đưa cho hắn.
- Anh đẹp trai mui trần, có muốn cùng tôi uống một ly. - Cô lẳng lơ nói.
- Cảm ơn.
Văn Khải đưa tay tiếp nhận, tưởng chừng hắn có thể cùng cô một chỗ, liền cười đắc ý. Bất quá, Văn Khải đột nhiên đi qua cô, thản nhiên nâng ly húp một ngụm bước đi. Cô không khỏi sửng sốt, liền đứng ngây ngốc tại chỗ, gây bao ánh nhìn khinh rẻ cho cô.
Dọc theo hành lang, Văn Khải miệng không ngừng chửi thầm phụ thân hắn, khoảnh khắc hắn đang nghĩ ngợi lung tung, một nhân viên phục vụ từ căn phòng gần đó bước ra. Vì lối đi khá hẹp, Văn Khải đành nghiêng người tránh né, một lát, trên người hắn tất thảy đều ướt đẫm, rượu cầm trên tay cũng hết sạch.
- A! Tiểu Tinh xin lỗi.... thực xin lỗi.... - Một nam hài tử nhỏ gầy đứng trước mặt Văn Khải, cư nhiên dám vụng về mà đụng phải hắn, mới thành ra bộ dạng ướt đẫm thế này. Văn Khải tựa hồ có chút tức giận, hướng y quát lớn.
- Đi đứng kiểu gì vậy hả? Chết tiệt! Hôm nay gặp toàn cái gì vậy??
- Cái kia.... thực xin lỗi... thực xin lỗi.... để Tiểu Tinh lau sạch cho anh.... - Thiếu niên vội vàng cúi đầu xin lỗi, bàn tay nhỏ gầy lấy ra một chiếc khăn, khẽ lau trên áo Văn Khải.
- Cái con mẹ gì đây? Khăn đầy máu như vậy dám đụng trên người tao. To gan!
" Chát" Thiếu niên không hề cố ý đụng phải Văn Khải, khi hắn tức giận, y vô cùng sợ hãi, nghĩ rằng chỉ cần xin lỗi và lau sạch vết bẩn trên người, hắn sẽ cho qua. Không ngờ lại càng làm Văn Khải hắn sinh khí, ngay lập tức một cái tát giáng thật mạnh lên mặt thiếu niên, y bị đánh đến đầu óc choáng váng liền ngã trên mặt đất, nước mắt rốt cuộc cũng chảy xuống, trộn theo máu tanh từ khóe miệng tràn ra.
- Đối.... thực xin lỗi.... Tiểu Tinh không cố ý.... thực xin lỗi. - Bàn tay run lẩy bẩy khẽ đưa lên bên má bị sưng đỏ, thiếu niên không ngừng nức nở...
- Bước qua đây! - Văn Khải hung hăng nắm lấy tóc tiểu hài tử kia, kéo y rời đi, hành động thô bạo của hắn không khỏi khiến y khẽ đau đớn rên rỉ, liên tục xin lỗi hắn, đồng thời cũng kịch liệt sợ hãi.
- Thằng ranh con!!! Mày đi theo ai? Mau kêu phụ mẫu mày tới đây! - Văn Khải mở miệng mắng nhiếc y, bàn tay vẫn tiếp tục động tác mà hung hăng nắm tóc y.
- Tiểu Tinh sai rồi.... thực xin lỗi.... Tiểu Tinh không cố ý... làm ơn.... - Thanh âm run rẩy, thiếu niên cầu xin hắn.
- VĂN KHẢI!!!!!!
- Ba........ - Văn Khải nghe thấy ai đó gọi tên hắn, khẽ quay đầu, ra là phụ thân hắn, Văn Đình Chiết.
- Mày đang làm gì?!!!!- Đình Chiết phẫn nộ, Văn Khải hắn đang làm gì Hứa Tinh y thế kia.
- Tiểu Tinh!!! Cậu dám, buông con trai của tôi ra. - Hứa Biên chạy tới, một phát đẩy ngã Văn Khải xuống, đem thiếu niên nhỏ gầy kia không ngừng nức nở vào lòng.
Văn Khải vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao phụ thân hắn lại bênh vực tiểu hài tử kia, lại còn một nam nhân kì quặc mà hắn không hề quen biết, ngang nhiên đẩy ngã hắn. Tất thảy là mọi chuyện là như thế nào.
- Ba! Thằng nhóc ranh đó đổ rượu lên người con! Con phải xử lý nó. Không cần ba quản!
Văn Khải một phen tiến tới, lại bị lực đạo của phụ thân hắn đẩy ra. "Chát" Hắn đột ngột bị Đình Chiết đánh đến má đỏ ửng, trừng mắt quát lớn.
- Sao lại đánh con?!!!!
- Mày!! Đứa trẻ ấy là con của đồng nghiệp tao.... Xem ra tao phải dạy dỗ lại mày cho nên người. - Đình Chiết định giơ tay đánh Văn Khải thêm một cú, lại bị Nhã Nhã ngăn cản.
- Ông à, bình tĩnh. Con nó mới tới, lại đánh nó.
- Hừ! Mày vô đây nói chuyện cho rõ ràng...... - Đình Chiết cố gắng thu hồi lại bình tĩnh, thanh âm vẫn tức giận như cũ với Văn Khải. Văn Khải đành im lặng, bàn tay nắm thành quyền theo sau ông.
Đến khi mọi người đã tập trung đầy đủ tại phòng ăn, sau một hồi im lặng nhìn nhau, cảm thấy bầu không khí vô cùng căng thẳng, Hứa Tinh mới nhỏ giọng lên tiếng.
- Cái kia.... là Tiểu Tinh.... Tiểu Tinh đã không cẩn thận mà đụng phải anh ấy.... cho nên .... ly nước...... - Thời điểm đó, Hứa Tinh y xin phép mọi người ra ngoài, không ngờ lại vụng về mà chạm mặt Văn Khải, y cũng không hề cố ý.
- Ai mượn mày lên tiếng!!!
- Văn Khải! Câm miệng! - Văn Khải đột nhiên lớn tiếng chửi mắng Hứa Tinh. Ngay lập tức bị Đình Chiết chặn lời.
- Đối.... thực xin lỗi..... - Thiếu niên cúi đầu nhỏ giọng, tất cả là do y, nên mọi chuyện mới bé thành ra lớn thế này.
- Tiểu Tinh nhà tôi rất biết quy củ, nó chắc chắn là không cố ý, hơn nữa đã xin lỗi cậu. Bất quá chỉ là chiếc áo, cậu có nhất thiết phải làm lớn chuyện như vậy không? - Mặc dù trong lòng Hứa Biên tuyệt không hài lòng về hành động thô bạo của Văn Khải, nhưng vì có mặt phụ mẫu hắn ở đây, anh đành phải nhẫn nhịn , nếu không, anh cũng không ngần ngại mà giáng cho hắn một nắm đấm rồi.
- Hừ! - Văn Khải cảm thấy Hứa Biên thực phiền phức đi, đây là chuyện giữa hắn và tiểu hài tử kia, hắn không cần anh quản.
- Khải! Con nể mặt cha mẹ chút đi. Chú Biên là đồng nghiệp của cha con, không nên dùng thái độ đó...... Hảo, dù sao mọi người đã có mặt đầy đủ, chúng ta cũng không nên vì chuyện cỏn con này mà làm lớn được, có phải không? - Nhã Nhã ôn nhu nói, vốn dĩ bà muốn Văn Khải đến đây là để giới thiệu hắn cho cha con Hứa Biên, đồng thời cũng để cho hắn học tập mà noi gương Hứa Tinh y, bà không muốn để Hứa Biên có ấn tượng xấu với gia đình bà, như vậy hảo không được a.
- Mày liệu hồn! Mọi việc lát nữa về nhà chúng ta hẳn nói. Xem như chưa có gì xảy ra. - Đình Chiết vẫn còn cảm thấy tức giận Văn Khải, nhưng đành phải nhẫn nhịn cho qua.
- Ba! ........... Nhìn cái gì!!!!! - Cảm nhận được Hứa Tinh đang khẽ ngẩng đầu lén la lén lút nhìn hắn, ánh mắt tự ti của y không khỏi khiến hắn thập phần chán ghét, liền một khắc quát.
- Đối.... thực xin lỗi...... - Hứa Tinh bị hắn quát đến dọa sợ toát cả mồ hôi, theo thói quen cúi đầu, giọng lí nhí như muỗi kêu.
- Khải!!! Mày không thể để cho tao một ngày yên ổn được sao? Cứ phải làm tao tức đến chết thì thôi! Mày xem, con nhà người ta có như mày không? - Đình Chiết không thể nhịn được cơn thịnh nộ, một lần nữa hướng Văn Khải mắng.
- Hừ!! Vậy rốt cuộc ba mẹ muốn con đến đây là để làm gì? Lại đi học tập con nhà người ta sao? Nhìn bộ dạng chán ghét kia đã thấy không ưa mắt rồi? Thứ ranh con!!!!
Hứa Tinh mãi luôn phải nghe những lời lẽ chua chát, thập phần chán ghét của Văn Khải, khiến cho y càng cảm thấy tự ti hơn. Y rốt cuộc đã làm hắn sinh khí cực độ rồi, lại còn là con trai của Văn Đình Chiết.
Đình Chiết không tài nào chịu đựng được bản tánh hống hách, hỗn xược của Văn Khải, ông đành phải xấu hổ mà xin phép Hứa Biên ra về, đồng thời cũng lôi kéo Văn Khải về nhà dạy dỗ lại hắn ta. Hứa Biên cũng không muốn ở lại đây suốt với hành động không ra gì của Văn Khải, đành phải cùng Hứa Tinh y rời khỏi. Bọn họ ai nấy cũng ra về trong một tâm trạng phẫn nộ.
HẾT CHƯƠNG 15
Hứa Biên cầm lấy bàn tay nhỏ gầy của thiếu niên, dẫn y tới thang máy, Hứa Tinh nhìn quanh, từ thang máy được làm bằng kính, y có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh thành phố bên dưới. Thiếu niên đưa tay khẽ chạm lên mặt kính ngắm nghía, ngây ngốc mỉm cười....Đài Loan ban đêm hảo đẹp a... Hứa Biên không phải không thấy được tiểu hài tử kia đang vui vẻ trông cảnh đẹp, chỉ tà tà cười, anh tiến tới, nắm lấy bờ vai của y.
- Tiểu Tinh thích sao? Nếu vậy, baba sẽ thường xuyên dẫn con đến đây ăn, có được không?
-A! Tiểu Tinh..... không cần.... ở đây chắc hẳn rất đắt tiền.... Tiểu tinh không muốn baba phải tốn kém... - Hứa Tinh xua tay nhẹ nhàng cự tuyệt, thực sự thì y rất thích nơi này, nhưng mà nếu như ngày nào đều tới đây, chẳng phải vô cùng tốn kém sao, mặc dù Hứa Biên rất giàu có, bất quá không phải vì vậy mà có thể tiêu sài hoang phí chỉ vì nơi này được. Hảo không nên a.
- Hảo hảo.... Chỉ khi nào có dịp đặc biệt, baba sẽ cho Tiểu Tinh đến đây ăn, được không? - Hứa Biên bật cười xoa đầu y, anh thừa hiểu rõ thiếu niên kia đang nghĩ gì, chỉ thở dài trong lòng, y quả là ngoan quá mức rồi, không uổng công anh và vú Ninh nuôi y từ nhỏ đến lớn.
Thang máy mở, trước cửa là một cô nhân viên ăn mặc ngăn nắp, đang cúi đầu cung kính chào Hứa Biên.
- Biên tổng, ông Brown đang chờ ở trong phòng, mời đi lối này.
- Cảm ơn.
Hứa Tinh mãi đang ngơ ngác, Hứa Biên thấy thế không khỏi bật cười, anh đưa tay kéo lấy y bước vào phòng, bên trong là hai vị khách vô cùng lạ mắt, một quý ông và quý bà hẳn cũng đã ngoài 40 tuổi.
-A! Biên tổng! - Nam nhân kia khi thấy Hứa Biên bước vào, vội vàng đứng dậy bắt tay anh.
- Chào ông Brown. Xin thứ lỗi, đã để ông phải đợi lâu.. - Hứa Biên ngại ngùng, cũng cung kính bắt tay ông.
- Không sao, không sao....... Còn nữa, đừng gọi tôi là ông Brown, hiện tại tôi đang ở Đài Loan, không phải ở Nga, cứ gọi tôi là Văn Đình Chiết được rồi. - Vẻ mặt ủy khuất, nam nhân tự xưng là Văn Đình Chiết kia đối Hứa Biên căn dặn.
- Hắc.. hắc.. Nếu vậy tôi không cần phải khách sáo a. Quên giới thiệu với ông, đây là con trai tôi, Hứa Tinh.
- Tiểu Tinh chào bác.... - Hứa Tinh lễ phép cúi đầu chào Đình Chiết.
- A? Là con trai cậu sao? Tôi còn tưởng đây là cháu gái nữa cơ.... - Đình Chiết nói đùa cười lớn. Nghe vậy, Hứa Biên chỉ gượng gạo mỉm cười, thiếu niên cũng cúi đầu xấu hổ, y thật giống một nữ hài tử sao...
- A! Còn đây là bà xã của tôi, Nhã Nhã. - Phát hiện từ nãy đến giờ chưa giới thiệu vợ ông cho Hứa Biên, Đình Chiết bấy giờ mới để ý.
- Chào phu nhân.
- Chào! Ông xã tôi nhắc nhiều về cậu lắm, tôi rất vui vì ông ấy hợp tác với người tài năng như cậu đây. - Nhã Nhã lịch sự khen ngợi, bà nhìn qua tướng tá cao ráo lại điển trai của Hứa Biên, hiểu rõ anh hẳn là người đúng như lời đồn.
- Phu nhân quá khen! - Hứa Biên khiêm tốn trả lời.
- Còn đứng đó.... Mau mau qua đây ngồi... - Đình Chiết thấy mọi người từ nãy đến giờ cứ đứng đó nói chuyện, cảm thấy thật khó chịu, liền xua tay bảo mọi người tới dùng bữa.
Hứa Biên ngại ngùng cười nhẹ, dẫn Hứa Tinh tới chỗ ngồi.
- A! Baba không cần... để Tiểu Tinh.... - Thấy Hứa Biên định kéo ghế cho y, y nhanh chóng cự tuyệt, y đã ngần tuổi này, không nên để cho anh làm mọi chuyện cho y được.
- Con trai của cậu hảo ngoan a. Không giống con trai của tôi, suốt ngày chỉ biết ăn chơi lêu lỏng, cả ngày toàn ở bên ngoài, không bao giờ về nhà ....... - Đình Chiết thở dài, thầm nghĩ phải chi con trai ông bằng một nửa của tiểu hài tử kia, vừa hiền lành vừa ngoan ngoãn lễ phép.
- Phải a. Cậu Biên, cháu Tinh ở trường học hành thế nào? - Nhã Nhã vừa nhìn qua đã rất vừa lòng Hứa Tinh y, nếu như y ngoan ngoãn như vậy, liệu rằng việc học của y có phải hay không sẽ rất tốt a.
- À, cái này..... thật ngại quá.. - Hứa Biên không biết phải nói thế nào, anh không thể tự cao tự đại mà khen ngợi Hứa Tinh, như vậy thật không phải quá kiêu ngạo sao.
- Đừng khiêm tốn làm gì? Nếu tôi đoán không lầm, cháu nó phải học giỏi nhất trường phải không a? - Đình Chiết tánh vốn nhiệt tình, không ngần ngại mà đoán mò, chỉ cầu những lời ông nói là đúng.
- Hắc... hắc..... ông thật vui tánh... - Hứa Biên ngượng ngùng trả lời.
- Đấy, tôi đoán không sai.... Cậu hảo may mắn a, có đứa con trai hoàn hảo như vậy, chúc mừng chúc mừng...Nào, uống với tôi một ly... - Đình Chiết tự cao cười lớn, đưa ly rượu tới trước mặt Hứa Biên mời mọc, Hứa Biên chỉ có thể gượng cười đáp nhận.
Nhã Nhã chứng kiến thói quen nhiệt tình quá lố của Đình Chiết, chỉ lắc đầu bó tay, lại phát hiện từ nãy đến giờ Hứa Tinh ngồi yên không động đậy, liền gắp vào bát y hai ba miếng bò bít tết còn nóng hổi, thanh âm nhẹ nhàng quan tâm thiếu niên.
- Cháu Tinh.... Nhìn cháu gầy quá, nên ăn nhiều thịt một chút....
- Ân... Tiểu Tinh cảm ơn bác.. - Hứa Tinh mãi ngơ ngẩn nhìn Hứa Biên cùng Đình Chiết vui vẻ cười nói, đột nhiên một chiếc đũa đầy thức ăn đưa trước chén y, ra là Nhã Nhã, y cảm thấy hảo cảm động đi, vội vàng lễ phép cảm tạ.
- Cháu ngoan quá! Cậu Biên này, cháu nó sao lại nhỏ gầy thế kia? Tôi hiểu cậu vốn bận rộn công việc, bất quá cũng nên quan tâm cháu một chút. - Nhã Nhã đau lòng, nhìn thiếu niên kia vừa ngoan vừa hiền lành nhưng thân thể lại gầy yếu, bà cảm thấy thương xót, không như đứa con trai của bà, vừa cao to khỏe mạnh nhưng rất hư đốn. Hứa Biên là một người tài năng, có địa vị, có tiền tài, thế nhưng Hứa Tinh y phải chăng ở nhà không được ai quan tâm chăm sóc, nên mới nhỏ gầy như một hài tử 12, 13 tuổi thế này.
- Kia..... thực xin lỗi phu nhân. Tiểu Tinh nhà tôi sanh ra đã như vậy, dù tôi có bắt ép nó ăn nhiều thế nào vẫn không thể mập và cao lên một chút được. - Nhã Nhã đột nhiên lên tiếng, Hứa Biên không khỏi sửng sốt, anh khẽ nhìn thiếu niên kia, y vừa nhỏ gầy lại yếu đuối, anh cũng đau lòng lắm, ngay từ đầu Hứa Tinh y phải là một nữ hài tử, nếu như sự việc kì lạ năm đó không đột ngột xảy ra, Hứa Tinh đã không phải thành một nam hài tử gầy yếu thế này.
- Dạ không.... là Tiểu Tinh... Tiểu Tinh đã không hảo hảo chăm sóc cho bản thân.... Bác.... không phải lỗi của baba... là Tiểu Tinh sai..... - Hứa Tinh không muốn để mọi người trách cứ Hứa Biên không chăm sóc y thật tốt, tất thảy là do y, đã không chăm lo cho bản thân, lại luôn làm phiền đến baba như vậy, hảo đáng chán ghét...
- Tiểu Tinh! Baba mọi bữa đã bảo sao? Con không nghe lời baba phải không? - Thiếu niên kia lại tự trách bản thân nữa rồi, Hứa Biên cảm thấy vô cùng thất vọng, y tuyệt không thể bỏ thói quen tự ti nhát gan, sau này sẽ như thế nào.
Hứa Biên đột nhiên tựa hồ có chút tức giận, có phải hay không y đã làm anh sinh khí, theo thói quen, thiếu niên cúi đầu nhỏ giọng xin lỗi. Cảm thấy khung cảnh càng lúc căng thẳng, Đình Chiết cười qua loa xóa tan bầu không khí ấy.
- A! Thức ăn nguội hết rồi. Hai cha con Biên tổng, mau mau ăn. Cháu Tinh, đừng có ngại, cứ ăn nhiều vào.
- Dạ vâng....... - Hứa Tinh nhỏ giọng đáp.
Dù sao hôm nay cũng là ngày dùng bữa cùng chủ tịch công ty hàng đầu của nước Nga, đó là Văn Đình Chiết, Hứa Biên cũng nên nể mặt ông mà không nên làm căng chuyện với Hứa Tinh, có gì anh có thể từ từ về nhà hẳn nói. Hứa Biên đành thở dài trong lòng, gượng cười hai vợ chồng họ rồi bắt đầu dùng bữa.
- Ông à, có nên gọi nó tới đây không? Hôm nay vui như vậy, cho nó đến, học tánh con nhà người ta, có phải tốt hơn? - Nhã Nhã sau một hồi giao lưu với cha con Hứa Biên, cảm thấy vô cùng hài lòng và ấn tượng rất tốt, đặc biệt là Hứa Tinh, là một nam hài tử lại có thể ngoan ngoãn và hiền lành như vậy, bà nên để cho con trai bà đến đây học tập y, có phải hay không hắn sẽ có ý thức một chút.
- Phải a. Bà nói tôi mới để ý. - Đình Chiết đột nhiên đập bàn, sau cảm thấy hành động của bản thân hơi quá, liền ngại ngùng hướng cha con Hứa Biên thứ lỗi, song mới đưa tay vào túi áo lấy ra chiếc điện thoại, bấm số.
- Thằng này! - Đầu dây mãi không chịu bắt máy, Đình Chiết bắt đầu cảm thấy tức giận.
- Gọi lại đi ông. Lỡ con nó đang đi đường, không chừng không thể nghe thấy điện thoại. - Nhã Nhã sốt ruột nói.
- Thằng đó bây giờ nó chỉ có tụ tập bè phái ăn chơi mà thôi. Cái đứa con hư đốn!!!
Hứa Biên nhìn thấy bộ dạng nổi trận lôi đình của Đình Chiết, không khỏi bật cười, giới trẻ hiện nay chủ yếu chỉ có việc ăn và chơi, đương nhiên chuyện này cũng là lẽ thường, không giống Hứa Tinh y, chưa bao giờ nghĩ đến việc chơi bời, luôn xem việc học là hàng đầu.
- Alo ba! - Sau vài lần gọi, rốt cuộc đầu dây bên kia cũng bắt máy.
- Mày đang ở đâu? Sao lại ồn ào thế kia? Đang ở vũ trường phải không!!!! - Đình Chiết vốn hiểu rõ đứa con trai của mình, ông không hề ngần ngại có hai cha con Hứa Biên trước mặt, ngay lập tức đối đầu dây mà quát lớn.
- Ba gọi con có việc gì? Nếu không có gì quan trọng , con cúp máy đây.
- Đương nhiên tao gọi mày là có việc. Nhanh! Ngay lập tức đến nhà hàng Vạn Thiên. - Đình Chiết tuyên bố.
- Đến đó làm gì? Con có việc rồi!!!
"Tít, tít" Phát hiện đầu dây đột nhiên cúp máy, Đình Chiết không khỏi tức tối đến mặt đỏ bừng sát khí, đứa con hỗn xược, xem ra từ trước đến giờ hai vợ chồng ông chỉ lo đến công việc làm ăn, nên bây giờ cậu con trai của ông mới hư đốn thế này đây. Đình Chiết kiên quyết không bỏ cuộc, một lần nữa gọi.
- Gì nữa ba? - Cảm thấy thực phiền phức đi, như thế nào phụ thân hắn lại không thể tha cho hắn.
- Tao nói lần nữa! Mày lập tức đến đây, nếu không, tao cắt hết toàn bộ thẻ tín dụng và tiền mặt của mày, từ bây giờ đừng nghĩ đến việc chơi bời. - Nói xong, Đình Chiết ném điện thoại vào túi áo, để mặc cho đầu dây bên kia liên tục gọi tên ông trong vô vọng.
- Cậu thấy đấy! Con trai tôi nó vậy đó. Không thể nào dạy dỗ được. Bây giờ tôi mới thực sự ganh tị với cậu. Phải chi thằng con trai tôi bằng một nửa cháu Tinh có phải tốt hơn không? - Đình Chiết thở dài than vãn, đối Hứa Biên tỏ vẻ sự ganh tị.
- Hắc.. hắc... Trẻ con ngày nay nó như vậy đấy, tôi đây có thể hiểu rõ nỗi khổ của ông. - Hứa Biên đắc ý nhận xét, một lát dâng ly rượu tới trước mặt Đình Chiết cạn ly.
Đình Chiết đành bó tay, nhưng vì hôm nay là một ngày vui, ông đành phải bỏ hết mọi phiền phức ra sau lưng. Sau, bọn họ cùng nhau ăn uống, vui vẻ cười nói.
====================
- Chết tiệt! - Văn Khải phẫn nộ tắt di động, hôm nay chẳng phải là ngày may mắn của hắn sao, như thế nào lại bị phụ thân hắn gọi đến có việc.
- Anh ~~! Uống với em một ly. - Một nữ nhân ngồi bên cạnh Văn Khải, chiếc đùi trắng nõn thon thả đang dính lấy người Văn Khải, bàn tay lại dâng trước mặt hắn một cốc rượu mời mọc, cố gắng câu dẫn hắn.
Văn Khải không nói gì, đứng bật dậy, không quan tâm đến ả nữ nhân kia, tiến tới chỗ gã Vương đang say mèm trong vòng tay các cô gái, từ bóp tiền lấy ra một tờ chi phiếu đưa trước mặt gã.
- Bọn mày cứ ở đây chơi. Tao có việc phải đi gấp.
- Ok anh... Ực... Tạm biệt anh Khải..... Ực.. - Gã Vương trong cơn say không hề biết rõ đang xảy ra chuyện gì, chỉ qua loa xua tay, hướng Văn Khải chào hắn.
Văn Khải " Ừ" nhẹ rồi ly khai, hắn nhanh chóng ra bãi đỗ xe, đút chìa khóa vào xe mô tô, rịnh ga phóng đi. Đến nơi, hắn gỡ bỏ xuống chiếc mũ bảo hiểm, quét mắt sơ qua nơi sang trọng trước mắt, miệng không ngừng chửi thầm.
- Con mẹ nó có chuyện gì phải gọi mình đến đây. Đúng là phiền phức! Hừ! ....
Văn Khải đậu xe ở phía ngoài, tay cầm nón bảo hiểm, thời điểm khi hắn bước vào, đã bị bao ánh mắt nhìn ngắm xung quanh của nữ nhân không ngừng đặt lên người hắn.
- Woa, đó là ai a, hảo soái.
- Nhìn qua đã biết hắn ta là tay ăn chơi rồi!
- Như vậy mình càng thích, rất có phong độ.
Bao lời nói trầm trồ khen ngợi kia không phải không lọt được vào tai Văn Khải, hắn nhất thời bĩu môi, cảm thấy thực chán ghét, đúng là đàn bà ngày nay, suốt ngày chỉ mơ thấy trai đẹp. Chốc lát đột nhiên một nữ nhân từ đâu xuất hiện trước mặt Văn Khải, tay cầm ly rượu đưa cho hắn.
- Anh đẹp trai mui trần, có muốn cùng tôi uống một ly. - Cô lẳng lơ nói.
- Cảm ơn.
Văn Khải đưa tay tiếp nhận, tưởng chừng hắn có thể cùng cô một chỗ, liền cười đắc ý. Bất quá, Văn Khải đột nhiên đi qua cô, thản nhiên nâng ly húp một ngụm bước đi. Cô không khỏi sửng sốt, liền đứng ngây ngốc tại chỗ, gây bao ánh nhìn khinh rẻ cho cô.
Dọc theo hành lang, Văn Khải miệng không ngừng chửi thầm phụ thân hắn, khoảnh khắc hắn đang nghĩ ngợi lung tung, một nhân viên phục vụ từ căn phòng gần đó bước ra. Vì lối đi khá hẹp, Văn Khải đành nghiêng người tránh né, một lát, trên người hắn tất thảy đều ướt đẫm, rượu cầm trên tay cũng hết sạch.
- A! Tiểu Tinh xin lỗi.... thực xin lỗi.... - Một nam hài tử nhỏ gầy đứng trước mặt Văn Khải, cư nhiên dám vụng về mà đụng phải hắn, mới thành ra bộ dạng ướt đẫm thế này. Văn Khải tựa hồ có chút tức giận, hướng y quát lớn.
- Đi đứng kiểu gì vậy hả? Chết tiệt! Hôm nay gặp toàn cái gì vậy??
- Cái kia.... thực xin lỗi... thực xin lỗi.... để Tiểu Tinh lau sạch cho anh.... - Thiếu niên vội vàng cúi đầu xin lỗi, bàn tay nhỏ gầy lấy ra một chiếc khăn, khẽ lau trên áo Văn Khải.
- Cái con mẹ gì đây? Khăn đầy máu như vậy dám đụng trên người tao. To gan!
" Chát" Thiếu niên không hề cố ý đụng phải Văn Khải, khi hắn tức giận, y vô cùng sợ hãi, nghĩ rằng chỉ cần xin lỗi và lau sạch vết bẩn trên người, hắn sẽ cho qua. Không ngờ lại càng làm Văn Khải hắn sinh khí, ngay lập tức một cái tát giáng thật mạnh lên mặt thiếu niên, y bị đánh đến đầu óc choáng váng liền ngã trên mặt đất, nước mắt rốt cuộc cũng chảy xuống, trộn theo máu tanh từ khóe miệng tràn ra.
- Đối.... thực xin lỗi.... Tiểu Tinh không cố ý.... thực xin lỗi. - Bàn tay run lẩy bẩy khẽ đưa lên bên má bị sưng đỏ, thiếu niên không ngừng nức nở...
- Bước qua đây! - Văn Khải hung hăng nắm lấy tóc tiểu hài tử kia, kéo y rời đi, hành động thô bạo của hắn không khỏi khiến y khẽ đau đớn rên rỉ, liên tục xin lỗi hắn, đồng thời cũng kịch liệt sợ hãi.
- Thằng ranh con!!! Mày đi theo ai? Mau kêu phụ mẫu mày tới đây! - Văn Khải mở miệng mắng nhiếc y, bàn tay vẫn tiếp tục động tác mà hung hăng nắm tóc y.
- Tiểu Tinh sai rồi.... thực xin lỗi.... Tiểu Tinh không cố ý... làm ơn.... - Thanh âm run rẩy, thiếu niên cầu xin hắn.
- VĂN KHẢI!!!!!!
- Ba........ - Văn Khải nghe thấy ai đó gọi tên hắn, khẽ quay đầu, ra là phụ thân hắn, Văn Đình Chiết.
- Mày đang làm gì?!!!!- Đình Chiết phẫn nộ, Văn Khải hắn đang làm gì Hứa Tinh y thế kia.
- Tiểu Tinh!!! Cậu dám, buông con trai của tôi ra. - Hứa Biên chạy tới, một phát đẩy ngã Văn Khải xuống, đem thiếu niên nhỏ gầy kia không ngừng nức nở vào lòng.
Văn Khải vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao phụ thân hắn lại bênh vực tiểu hài tử kia, lại còn một nam nhân kì quặc mà hắn không hề quen biết, ngang nhiên đẩy ngã hắn. Tất thảy là mọi chuyện là như thế nào.
- Ba! Thằng nhóc ranh đó đổ rượu lên người con! Con phải xử lý nó. Không cần ba quản!
Văn Khải một phen tiến tới, lại bị lực đạo của phụ thân hắn đẩy ra. "Chát" Hắn đột ngột bị Đình Chiết đánh đến má đỏ ửng, trừng mắt quát lớn.
- Sao lại đánh con?!!!!
- Mày!! Đứa trẻ ấy là con của đồng nghiệp tao.... Xem ra tao phải dạy dỗ lại mày cho nên người. - Đình Chiết định giơ tay đánh Văn Khải thêm một cú, lại bị Nhã Nhã ngăn cản.
- Ông à, bình tĩnh. Con nó mới tới, lại đánh nó.
- Hừ! Mày vô đây nói chuyện cho rõ ràng...... - Đình Chiết cố gắng thu hồi lại bình tĩnh, thanh âm vẫn tức giận như cũ với Văn Khải. Văn Khải đành im lặng, bàn tay nắm thành quyền theo sau ông.
Đến khi mọi người đã tập trung đầy đủ tại phòng ăn, sau một hồi im lặng nhìn nhau, cảm thấy bầu không khí vô cùng căng thẳng, Hứa Tinh mới nhỏ giọng lên tiếng.
- Cái kia.... là Tiểu Tinh.... Tiểu Tinh đã không cẩn thận mà đụng phải anh ấy.... cho nên .... ly nước...... - Thời điểm đó, Hứa Tinh y xin phép mọi người ra ngoài, không ngờ lại vụng về mà chạm mặt Văn Khải, y cũng không hề cố ý.
- Ai mượn mày lên tiếng!!!
- Văn Khải! Câm miệng! - Văn Khải đột nhiên lớn tiếng chửi mắng Hứa Tinh. Ngay lập tức bị Đình Chiết chặn lời.
- Đối.... thực xin lỗi..... - Thiếu niên cúi đầu nhỏ giọng, tất cả là do y, nên mọi chuyện mới bé thành ra lớn thế này.
- Tiểu Tinh nhà tôi rất biết quy củ, nó chắc chắn là không cố ý, hơn nữa đã xin lỗi cậu. Bất quá chỉ là chiếc áo, cậu có nhất thiết phải làm lớn chuyện như vậy không? - Mặc dù trong lòng Hứa Biên tuyệt không hài lòng về hành động thô bạo của Văn Khải, nhưng vì có mặt phụ mẫu hắn ở đây, anh đành phải nhẫn nhịn , nếu không, anh cũng không ngần ngại mà giáng cho hắn một nắm đấm rồi.
- Hừ! - Văn Khải cảm thấy Hứa Biên thực phiền phức đi, đây là chuyện giữa hắn và tiểu hài tử kia, hắn không cần anh quản.
- Khải! Con nể mặt cha mẹ chút đi. Chú Biên là đồng nghiệp của cha con, không nên dùng thái độ đó...... Hảo, dù sao mọi người đã có mặt đầy đủ, chúng ta cũng không nên vì chuyện cỏn con này mà làm lớn được, có phải không? - Nhã Nhã ôn nhu nói, vốn dĩ bà muốn Văn Khải đến đây là để giới thiệu hắn cho cha con Hứa Biên, đồng thời cũng để cho hắn học tập mà noi gương Hứa Tinh y, bà không muốn để Hứa Biên có ấn tượng xấu với gia đình bà, như vậy hảo không được a.
- Mày liệu hồn! Mọi việc lát nữa về nhà chúng ta hẳn nói. Xem như chưa có gì xảy ra. - Đình Chiết vẫn còn cảm thấy tức giận Văn Khải, nhưng đành phải nhẫn nhịn cho qua.
- Ba! ........... Nhìn cái gì!!!!! - Cảm nhận được Hứa Tinh đang khẽ ngẩng đầu lén la lén lút nhìn hắn, ánh mắt tự ti của y không khỏi khiến hắn thập phần chán ghét, liền một khắc quát.
- Đối.... thực xin lỗi...... - Hứa Tinh bị hắn quát đến dọa sợ toát cả mồ hôi, theo thói quen cúi đầu, giọng lí nhí như muỗi kêu.
- Khải!!! Mày không thể để cho tao một ngày yên ổn được sao? Cứ phải làm tao tức đến chết thì thôi! Mày xem, con nhà người ta có như mày không? - Đình Chiết không thể nhịn được cơn thịnh nộ, một lần nữa hướng Văn Khải mắng.
- Hừ!! Vậy rốt cuộc ba mẹ muốn con đến đây là để làm gì? Lại đi học tập con nhà người ta sao? Nhìn bộ dạng chán ghét kia đã thấy không ưa mắt rồi? Thứ ranh con!!!!
Hứa Tinh mãi luôn phải nghe những lời lẽ chua chát, thập phần chán ghét của Văn Khải, khiến cho y càng cảm thấy tự ti hơn. Y rốt cuộc đã làm hắn sinh khí cực độ rồi, lại còn là con trai của Văn Đình Chiết.
Đình Chiết không tài nào chịu đựng được bản tánh hống hách, hỗn xược của Văn Khải, ông đành phải xấu hổ mà xin phép Hứa Biên ra về, đồng thời cũng lôi kéo Văn Khải về nhà dạy dỗ lại hắn ta. Hứa Biên cũng không muốn ở lại đây suốt với hành động không ra gì của Văn Khải, đành phải cùng Hứa Tinh y rời khỏi. Bọn họ ai nấy cũng ra về trong một tâm trạng phẫn nộ.
HẾT CHƯƠNG 15
Bình luận truyện