Đặc Công Tà Phi
Chương 2: Ngu ngốc hại chết người
Ánh trăng quanh quẩn, bóng cây bị ánh sáng bạc xuyên qua, giống như khe suối trong suốt lẳng lặng chảy xuôi. Gió mát thổi qua làm lá cây trông như đang nhảy múa, tản mát ra hương thơm hoa cỏ, khắp rừng cây tràn ngập vẻ đẹp thần bí u tĩnh. Sưu sưu sưu, mấy bóng đen đột nhiên xuất hiện ở trong rừng, mà sự xuất hiện của bọn họ thành công phá hư sự thanh u trong rừng cây.
"Chủ tử, người đã bắt được." Bốn gã áo đen che mặt quỳ một chân trên đất, âm thanh vang dội nói.
"Đề phòng phủ tướng quân không gì hơn cái này." Thanh âm âm lãnh và giễu cợt vang lên, một nam tử áo xanh che mặt đứng trong rừng cây chậm rãi xoay người.
"Chủ tử, ngài dự định xử trí nàng như thế nào?" Bốn gã áo đen đồng thời đứng lên, một tên trong đó đem người trong tay ném đi, nặng nề ném người đang hôn mê xuống đất, ngưng mắt kính sợ nhìn về phía người áo xanh nói. Ánh trăng lạnh lùng bao phủ xuống, đột nhiên thấy rõ ràng người bị ném trên mặt đất là một tiểu nha đầu mười bốn mười năm tuổi, hơn nữa còn có một làn da ngăm đen, mặt rất nhiều tàn nhang, ngũ quan có chút vặn vẹo là một nha đầu xấu xí.
"Trước giải khai huyệt ngủ của nàng." Nam tử áo xanh nhìn tiểu nha đầu hôn mê trên đất, thanh âm khát máu lan tràn trong gió lạnh.
"Dạ!" Một người áo đen cung kính đáp, sau đó bước nhanh về phía trước, ngón tay đâm về phía nha đầu hôn mê trên đất.
Được giải khai huyệt ngủ tiểu nha đầu đầu tiên là dụi dụi mắt, tiếp theo từ trên đất chậm rãi bò dậy. Sau khi nàng nhìn thấy bốn gã hắc y nhân che mặt, lập tức quơ quơ cánh tay quát to: "Các ngươi là đại phôi đản, các ngươi khi dễ Nguyệt nhi, Nguyệt nhi nhất định phải nói cho phụ thân, để cho hắn đánh chết các ngươi."
"Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi xấu xí ngu ngốc như quỷ, không cho phép kêu loạn, nếu không ta vả nát miệng ngươi." Nam tử áo xanh hai mắt lạnh lùng, lãnh khí nói.
"Ngươi cũng giống bọn họ khi dễ Nguyệt nhi, Nguyệt nhi cắn chết ngươi, cắn chết ngươi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt run run một cái, tiếp đến nàng giống như kẻ điên lao về phía nam tử áo xanh. Thượng Quan Ngưng Nguyệt, chính là con gái một của Thượng Quan Hạo tướng quân dưới triều đại Long Diệu Hoàng, nàng không chỉ có di truyền sự xấu xí từ mẹ nàng, người càng thêm ngu si. Hơn nữa năm đó mẹ ruột của nàng vừa mới sinh nàng xong, lập tức lìa trần, cho nên nàng càng bị dân chúng Long Diệu hoàng triều nói là tiên sát cô tinh trăm năm khó gặp. Nhưng cho dù như thế, Thượng Quan Hạo vẫn coi nàng như mạng, hơn nữa kể từ khi Thượng Quan Ngưng Nguyệt khắc chết mẹ ruột của nàng, Thượng Quan Hạo liền thề cả đời sẽ không tái hôn với bất kỳ một vị nữ tử nào, hắn đem tất cả yêu thương cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Tất cả mọi người Long Diệu hoàng triều không hiểu, đại tướng quân Thượng Quan Hạo tại sao lại thương yêu Thượng Quan Ngưng Nguyệt xấu xí lại sát tinh như thế, bọn họ thảo luận thăm dò đã nhiều năm, cuối cùng tổng kết ra một nguyên nhân, chính là Thượng Quan Hạo có sở thích yêu xấu xí nghiêm trọng, cho nên hắn mới đem tất cả thương yêu cho hai nữ tử thiên hạ đệ nhất xấu xí -- Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng mẫu thân của Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
"Muốn chết." Nam tử áo xanh cắn răng nặn ra hai chữ, đang lúc Thượng Quan Ngưng Nguyệt sắp vọt tới trước mặt hắn, song chưởng của hắn ngưng tụ nội lực hướng Thượng Quan Ngưng Nguyệt đánh tới, thân thể nhỏ gầy của Thượng Quan Ngưng Nguyệt lập tức thẳng tắp bay ra xa. Phịch một tiếng vang lên, thân thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt đầu tiên là nặng nề nện vào một gốc cây đại thụ cách đó không xa, sau đó lại bị bắn ngược trở lại trên mặt đất.
"Phốc!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, tiếp nàng nghiêng đầu một cái, lần nữa "hôn mê" trên mặt đất.
"Tìm cái gì đó bịt chặt miệng nha đầu ngu ngốc này, sau đó đem nàng trói lại đưa đến địa lao đi. Đợi đến khi nàng mất đi giá trị lợi dụng, lập tức chôn sống nàng cho ta." Nam tử áo xanh trợn mắt giận dữ nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, giọng nói âm độc phiêu tán trong không khí, làm gió đêm cũng có chút run rẩy. Chính vì hắn biết Thượng Quan Hạo cực độ thương yêu Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cho nên mặc dù biết Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngu dại, vẫn là muốn thử từ trong miệng Thượng Quan Ngưng Nguyệt tìm được chút bí mật, nhưng hắn không ngờ Thượng Quan Ngưng Nguyệt thế nhưng giống như kẻ điên nhào tới muốn cắn mình. Thấy mặt nàng xấu xí như mặt quỷ, hắn có loại cảm giác muốn nôn mửa, cho nên hắn há có thể cho phép nàng tới gần mình?
Một tên áo đen đứng gần Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhất, lập tức làm theo chỉ thị của người áo xanh, đi lên phía trước chuẩn bị đem người "hôn mê" trên đất trói lại. Nhưng khi hắn nhấc thân thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt, lại phát hiện Thượng Quan Ngưng Nguyệt không còn thở nữa.
Người áo đen buông Thượng Quan Ngưng Nguyệt ra, sau đó nhanh chóng đứng lên, cúi đầu khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, hắn ngẩng đầu nhìn về phía người áo xanh, thận trọng nói: "Chủ. . . Chủ tử, đại sự không ổn. Nàng. . . Nàng bị ngài đánh chết rồi!"
"Cái gì? Cái thân thể ngu ngốc này sẽ không suy yếu như vậy chứ?" Nghe được thuộc hạ hồi báo, người áo xanh bỗng dưng cứng đờ, sau đó hướng ánh mắt phức tạp về phía người bị đập chết trên mặt đất. Hắn bởi vì cực kỳ chán ghét ở gần Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cho nên mới vừa rồi không cách nào khống chế nội lực đánh Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhưng hắn vạn lần không ngờ Thượng Quan Ngưng Nguyệt mảnh mai như vậy, hắn chỉ sử dụng không tới một phần nội lực, thế nhưng đem nàng đánh chết rồi.
"Chủ tử, vậy phải làm sao cho tốt. Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa chết, chúng ta liền mất đi sự uy hiếp duy nhất đối với Thượng Quan Hạo." Bốn gã áo đen yên lặng liếc mắt nhìn nhau, lông mày nhíu chặt nhìn về phía người áo xanh, đồng thanh nói.
"Nếu Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã chết, dĩ nhiên không cách nào uy hiếp Thượng Quan Hạo nữa. Chỉ là. . . Nếu như đem Thượng Quan Ngưng Nguyệt cắt thành mảnh nhỏ trả lại cho Thượng Quan Hạo, hắn tuyệt đối rất kích thích đó?" Con ngươi nam tử áo xanh lạnh lẽo quét một vòng trên người Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cắn răng gằn từng chữ một. Thượng Quan Hạo, ngươi nếu cứng đầu, vậy ta không ngại cho ngươi một phần đại lễ máu tanh.
"Ý của chủ tử là . ." Bốn gã áo đen không khỏi cả người rùng mình một cái, hai mắt khó tin nhìn về phía người áo xanh.
"Lập tức ngũ mã phanh thây Thượng Quan Ngưng Nguyệt, sau đó cả đêm đưa về phủ tướng quân đi." Người áo xanh âm thanh khát máu nói.
"Tuân. . . Tuân lệnh!" Bốn gã áo đen đồng thời nuốt xuống một ngụm nước miếng, sau đó rút kiếm sau lưng ra. Chủ tử tác phong tàn nhẫn làm bọn hắn cũng cảm thấy rợn cả tóc gáy, nhưng là bọn hắn cũng không dám chần chờ, bởi vì nếu như bọn họ không lập tức làm theo lệnh của chủ tử, như vậy người bị ngũ mã phanh thây chính là bọn họ.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt, chỉ sợ ngươi nằm mơ cũng không ngờ cha ngươi đối với ngươi cực kỳ sủng ái, cuối cùng lại để cho ngươi chết không toàn thây? Bốn gã nam tử không khỏi có chút thương xót xem xét Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tiếp bọn họ cắn răng một cái, đem kiếm bổ về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Bọn hắn giờ phút này không ai chú ý tới, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã sớm mất mạng đột nhiên khẽ nhúc nhích ngón tay út.
Đang trong lúc bốn gã nam tử bổ kiếm về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, từ góc tối chợt có mấy cục đá nhỏ bay vụt ra, mấy viên đá nhỏ này không chỉ đem kiếm của bốn gã áo đen toàn bộ đánh rơi, mà còn đem họ đánh bay ra ngoài.
"Người cũng đã chết rồi, lại vẫn hạ độc thủ như thế, các hạ thủ đoạn cũng quá tàn nhẫn đi?" Tiếp đến, một thanh âm giễu cợt theo gió khuếch tán trong rừng cây. . .
"Chủ tử, người đã bắt được." Bốn gã áo đen che mặt quỳ một chân trên đất, âm thanh vang dội nói.
"Đề phòng phủ tướng quân không gì hơn cái này." Thanh âm âm lãnh và giễu cợt vang lên, một nam tử áo xanh che mặt đứng trong rừng cây chậm rãi xoay người.
"Chủ tử, ngài dự định xử trí nàng như thế nào?" Bốn gã áo đen đồng thời đứng lên, một tên trong đó đem người trong tay ném đi, nặng nề ném người đang hôn mê xuống đất, ngưng mắt kính sợ nhìn về phía người áo xanh nói. Ánh trăng lạnh lùng bao phủ xuống, đột nhiên thấy rõ ràng người bị ném trên mặt đất là một tiểu nha đầu mười bốn mười năm tuổi, hơn nữa còn có một làn da ngăm đen, mặt rất nhiều tàn nhang, ngũ quan có chút vặn vẹo là một nha đầu xấu xí.
"Trước giải khai huyệt ngủ của nàng." Nam tử áo xanh nhìn tiểu nha đầu hôn mê trên đất, thanh âm khát máu lan tràn trong gió lạnh.
"Dạ!" Một người áo đen cung kính đáp, sau đó bước nhanh về phía trước, ngón tay đâm về phía nha đầu hôn mê trên đất.
Được giải khai huyệt ngủ tiểu nha đầu đầu tiên là dụi dụi mắt, tiếp theo từ trên đất chậm rãi bò dậy. Sau khi nàng nhìn thấy bốn gã hắc y nhân che mặt, lập tức quơ quơ cánh tay quát to: "Các ngươi là đại phôi đản, các ngươi khi dễ Nguyệt nhi, Nguyệt nhi nhất định phải nói cho phụ thân, để cho hắn đánh chết các ngươi."
"Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi xấu xí ngu ngốc như quỷ, không cho phép kêu loạn, nếu không ta vả nát miệng ngươi." Nam tử áo xanh hai mắt lạnh lùng, lãnh khí nói.
"Ngươi cũng giống bọn họ khi dễ Nguyệt nhi, Nguyệt nhi cắn chết ngươi, cắn chết ngươi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt run run một cái, tiếp đến nàng giống như kẻ điên lao về phía nam tử áo xanh. Thượng Quan Ngưng Nguyệt, chính là con gái một của Thượng Quan Hạo tướng quân dưới triều đại Long Diệu Hoàng, nàng không chỉ có di truyền sự xấu xí từ mẹ nàng, người càng thêm ngu si. Hơn nữa năm đó mẹ ruột của nàng vừa mới sinh nàng xong, lập tức lìa trần, cho nên nàng càng bị dân chúng Long Diệu hoàng triều nói là tiên sát cô tinh trăm năm khó gặp. Nhưng cho dù như thế, Thượng Quan Hạo vẫn coi nàng như mạng, hơn nữa kể từ khi Thượng Quan Ngưng Nguyệt khắc chết mẹ ruột của nàng, Thượng Quan Hạo liền thề cả đời sẽ không tái hôn với bất kỳ một vị nữ tử nào, hắn đem tất cả yêu thương cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Tất cả mọi người Long Diệu hoàng triều không hiểu, đại tướng quân Thượng Quan Hạo tại sao lại thương yêu Thượng Quan Ngưng Nguyệt xấu xí lại sát tinh như thế, bọn họ thảo luận thăm dò đã nhiều năm, cuối cùng tổng kết ra một nguyên nhân, chính là Thượng Quan Hạo có sở thích yêu xấu xí nghiêm trọng, cho nên hắn mới đem tất cả thương yêu cho hai nữ tử thiên hạ đệ nhất xấu xí -- Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng mẫu thân của Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
"Muốn chết." Nam tử áo xanh cắn răng nặn ra hai chữ, đang lúc Thượng Quan Ngưng Nguyệt sắp vọt tới trước mặt hắn, song chưởng của hắn ngưng tụ nội lực hướng Thượng Quan Ngưng Nguyệt đánh tới, thân thể nhỏ gầy của Thượng Quan Ngưng Nguyệt lập tức thẳng tắp bay ra xa. Phịch một tiếng vang lên, thân thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt đầu tiên là nặng nề nện vào một gốc cây đại thụ cách đó không xa, sau đó lại bị bắn ngược trở lại trên mặt đất.
"Phốc!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, tiếp nàng nghiêng đầu một cái, lần nữa "hôn mê" trên mặt đất.
"Tìm cái gì đó bịt chặt miệng nha đầu ngu ngốc này, sau đó đem nàng trói lại đưa đến địa lao đi. Đợi đến khi nàng mất đi giá trị lợi dụng, lập tức chôn sống nàng cho ta." Nam tử áo xanh trợn mắt giận dữ nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, giọng nói âm độc phiêu tán trong không khí, làm gió đêm cũng có chút run rẩy. Chính vì hắn biết Thượng Quan Hạo cực độ thương yêu Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cho nên mặc dù biết Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngu dại, vẫn là muốn thử từ trong miệng Thượng Quan Ngưng Nguyệt tìm được chút bí mật, nhưng hắn không ngờ Thượng Quan Ngưng Nguyệt thế nhưng giống như kẻ điên nhào tới muốn cắn mình. Thấy mặt nàng xấu xí như mặt quỷ, hắn có loại cảm giác muốn nôn mửa, cho nên hắn há có thể cho phép nàng tới gần mình?
Một tên áo đen đứng gần Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhất, lập tức làm theo chỉ thị của người áo xanh, đi lên phía trước chuẩn bị đem người "hôn mê" trên đất trói lại. Nhưng khi hắn nhấc thân thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt, lại phát hiện Thượng Quan Ngưng Nguyệt không còn thở nữa.
Người áo đen buông Thượng Quan Ngưng Nguyệt ra, sau đó nhanh chóng đứng lên, cúi đầu khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, hắn ngẩng đầu nhìn về phía người áo xanh, thận trọng nói: "Chủ. . . Chủ tử, đại sự không ổn. Nàng. . . Nàng bị ngài đánh chết rồi!"
"Cái gì? Cái thân thể ngu ngốc này sẽ không suy yếu như vậy chứ?" Nghe được thuộc hạ hồi báo, người áo xanh bỗng dưng cứng đờ, sau đó hướng ánh mắt phức tạp về phía người bị đập chết trên mặt đất. Hắn bởi vì cực kỳ chán ghét ở gần Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cho nên mới vừa rồi không cách nào khống chế nội lực đánh Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhưng hắn vạn lần không ngờ Thượng Quan Ngưng Nguyệt mảnh mai như vậy, hắn chỉ sử dụng không tới một phần nội lực, thế nhưng đem nàng đánh chết rồi.
"Chủ tử, vậy phải làm sao cho tốt. Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa chết, chúng ta liền mất đi sự uy hiếp duy nhất đối với Thượng Quan Hạo." Bốn gã áo đen yên lặng liếc mắt nhìn nhau, lông mày nhíu chặt nhìn về phía người áo xanh, đồng thanh nói.
"Nếu Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã chết, dĩ nhiên không cách nào uy hiếp Thượng Quan Hạo nữa. Chỉ là. . . Nếu như đem Thượng Quan Ngưng Nguyệt cắt thành mảnh nhỏ trả lại cho Thượng Quan Hạo, hắn tuyệt đối rất kích thích đó?" Con ngươi nam tử áo xanh lạnh lẽo quét một vòng trên người Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cắn răng gằn từng chữ một. Thượng Quan Hạo, ngươi nếu cứng đầu, vậy ta không ngại cho ngươi một phần đại lễ máu tanh.
"Ý của chủ tử là . ." Bốn gã áo đen không khỏi cả người rùng mình một cái, hai mắt khó tin nhìn về phía người áo xanh.
"Lập tức ngũ mã phanh thây Thượng Quan Ngưng Nguyệt, sau đó cả đêm đưa về phủ tướng quân đi." Người áo xanh âm thanh khát máu nói.
"Tuân. . . Tuân lệnh!" Bốn gã áo đen đồng thời nuốt xuống một ngụm nước miếng, sau đó rút kiếm sau lưng ra. Chủ tử tác phong tàn nhẫn làm bọn hắn cũng cảm thấy rợn cả tóc gáy, nhưng là bọn hắn cũng không dám chần chờ, bởi vì nếu như bọn họ không lập tức làm theo lệnh của chủ tử, như vậy người bị ngũ mã phanh thây chính là bọn họ.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt, chỉ sợ ngươi nằm mơ cũng không ngờ cha ngươi đối với ngươi cực kỳ sủng ái, cuối cùng lại để cho ngươi chết không toàn thây? Bốn gã nam tử không khỏi có chút thương xót xem xét Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tiếp bọn họ cắn răng một cái, đem kiếm bổ về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Bọn hắn giờ phút này không ai chú ý tới, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã sớm mất mạng đột nhiên khẽ nhúc nhích ngón tay út.
Đang trong lúc bốn gã nam tử bổ kiếm về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, từ góc tối chợt có mấy cục đá nhỏ bay vụt ra, mấy viên đá nhỏ này không chỉ đem kiếm của bốn gã áo đen toàn bộ đánh rơi, mà còn đem họ đánh bay ra ngoài.
"Người cũng đã chết rồi, lại vẫn hạ độc thủ như thế, các hạ thủ đoạn cũng quá tàn nhẫn đi?" Tiếp đến, một thanh âm giễu cợt theo gió khuếch tán trong rừng cây. . .
Bình luận truyện