Đặc Công Tà Phi
Chương 4: Không thể tưởng tượng nổi
Gió đêm thổi mạnh, ánh trăng chiếu trên mặt đất tạo nên những vầng sáng bạc.
Mặt nạ nam tử kia cùng nam tử áo xanh đồng thời ngưng mắt quan sát "Thượng Quan Ngưng Nguyệt", không, chính xác mà nói, phải là đồng thời quan sát Mị thần, mà Mị thần cũng híp mắt nhìn họ.
Đây là nơi nào? Nàng nhớ lại sau lần hoàn tất nhiệm vụ giết mấy tên khủng bố, liền lái ô tô trở về biệt thự trên núi. Chỉ là, đang ở lúc nàng sắp đến đỉnh núi thì bầu trời thế nhưng lại vang lên một tiếng sấm rền, tiếp đến một tia chớp quỷ dị bổ về phía mình, sau đó nàng liền mất đi tri giác.
Mà khi nàng mở mắt ra, liền nhạy bén nhận thấy được có sát khí quanh quẩn bốn phía, sau đó liền thấy ba tên áo đen muốn giết mình. Thời điểm sinh mạng bị uy hiếp, nàng dĩ nhiên không kịp suy nghĩ, chỉ có thể bằng tốc độ nhanh nhất diệt trừ mối nguy hiểm này. Nhưng, sau khi xua tan nguy hiểm, nàng mới cảm thấy có cái gì đó không đúng. Trước mắt nàng là rừng cây hoàn toàn xa lạ, tại sao nàng lại xuất hiện ở nơi này? Tại sao lại có người muốn giết nàng?
Chẳng lẽ là thủ hạ của mấy tên khủng bố kia tìm tới rồi? Bọn họ thừa dịp mình bị chớp đánh, bắt mình đến rừng cây xa lạ này, sau đó mới hạ thủ? Thế nhưng hoàn toàn không logic a, nếu như muốn giết mình, vì sao không động thủ tại chỗ, mà phải phí công đem mình đến đây?
"Tối nay Thượng Quan Ngưng Nguyệt thật sự đã làm ta phải chống mắt mà nhìn." Nam tử áo xanh phát ra thanh âm ngoan lệ truyền đến tai Mị thần, thì ra là nhiều năm như vậy nàng vẫn cứ giả bộ ngu dại điên khùng? Thì ra là phế vật Thượng Quan Ngưng Nguyệt tiếng xấu truyền khắp Long Diệu hoàng triều lại có bản lĩnh kinh người như thế?
"Ngươi là ai?" Mị thần khoanh tay, con ngươi lạnh lẽo nhìn nam tử áo xanh. Thượng Quan Ngưng Nguyệt là tên trước khi nàng ra nhập tổ chức, trừ người thu nhận nàng vào tổ chức ra, trên đời không ai có thể biết Mị thần còn có một cái tên khác. Mà người này thế nhưng lại biết tên của nàng, chẳng lẽ. . . nàng giống như thần thoại đặc công làm địa vị của thủ lĩnh bị uy hiếp, cho nên thủ lĩnh vì việc này, phái người tới giết nàng? Nếu thật sự là như vậy, tính mạng của thủ lĩnh cũng khó bảo toàn.
"Người muốn mạng của ngươi." Nam tử áo xanh vừa nhếch môi, một cái lá cây từ trong tay áo hắn bay ra hướng về phía Mị thần. Tối nay hắn vốn là muốn giữ lại Thượng Quan Ngưng Nguyệt làm con tin, để uy hiếp Thượng Quan Hạo. Thật không nghĩ đến Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại thâm tàng bất lộ, hơn nữa có có một tên thần bí võ công kinh người tương trợ, muốn bắt cóc Thượng Quan Ngưng Nguyệt là không thể, như vậy thì chỉ có cách giết Thượng Quan Ngưng Nguyệt, để cho Thượng Quan Hạo một bài học xương máu.
"Muốn mạng của ta? Chỉ sợ ngươi sẽ phải hối hận, bởi vì ngươi sẽ chết nhanh hơn." Mị thần nhanh nhẹn lắc mình, dễ dàng tránh thoát ám khí của hắn, tiếp tay trái của nàng chạm tới ngón trỏ tay phải, chuẩn bị khởi động cơ quan trong nhẫn kim cương bên mình, bắn kim châm độc bên trong ra. Nhưng, khi nàng chạm ngón trỏ không khỏi nhăn lông mày. Gặp quỷ, vũ khí lợi hại nhất mà nàng luôn mang bên mình đâu? Trừ khi nàng tự bỏ nó ra, tuyệt đối không có bất kỳ ai có thể từ trên ngón tay nàng tháo xuống, bởi vì nàng áp dụng nước thuốc mà chính nàng nghiên cứu, đem nhẫn kim cương cố định trên ngón trỏ. Sưu sưu sưu, đang lúc không để ý, nam tử áo xanh lại bắt đầu khởi động cơ quan trên người, vô số ám khí hình thù kỳ quái sắc nhọn đánh thẳng về phía Mị thần.
Cùng lúc đó, mặt nạ nam tử cũng khoanh tay, hai mắt thâm thúy nở nụ cười nhìn hướng Mị thần. Mị thần còn đang thất thần. Lâm trận đối địch, nha đầu này thế nhưng thất thần? Nàng rốt cuộc là kinh ngạc? Hay là căn bản cũng không thèm để ý ám khí sắc bén của kẻ địch đây?
"Nha đầu, nếu ngươi không tránh né, chỉ sợ ngày mai cũng không nhìn thấy được mặt trời rồi...!" Mặt nạ nam tử nhướng mày, thanh âm ôn nhu mang mấy phần hài hước. Giờ khắc này hắn hình như không muốn đánh nhau nữa, mà là hoàn toàn đem mình thành người ngoài cuộc, đứng ngoài thưởng thức trận đấu. Mới vừa nãy ba người áo đen mặc dù võ công không phải là thiên hạ vô địch, nhưng cũng có thể xưng tụng là cao thủ hiếm có, nhưng động tác nha đầu này đánh ngã bọn hắn, nhanh đến mức làm hắn cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, đó là một chiêu thức hết sức kỳ quái. Đơn giản, lưu loát, nhìn qua thì không hề có bất kỳ nguy hiểm gì, nhưng nàng làm thế nào trong nháy mắt lấy mạng người đây?
"Câm miệng, không cần ngươi phải nhắc nhở." Mị thần ánh mắt lạnh lẽo quét qua mặt nạ nam tử, thân thể nhanh hơn mấy lần, khéo léo tránh được ám khí tập kích. Nàng am hiểu nhất đánh gần, vả lại trong nháy mắt lấy mạng kẻ địch tỷ lệ thành công 100%, nhưng điều kiện tiên quyết là nàng phải có vũ khí lợi hại. Vậy mà hôm nay, nàng và tên kia đánh nhau ở cự ly xa, vả lại vũ khí duy nhất là chiếc nhẫn lại không cánh mà bay. Rốt cuộc như thế nào mới có thể một lần đánh trúng đây? Nhưng mà, nàng đã từng trải qua huấn luyện ma quỷ, là sát thủ xuất sắc nhất, biết lợi dụng vật xung quanh. Chỉ cần ngươi đủ tự tin, mọi thứ đều có thể là vũ khí giết người.
"Ngoan ngoãn chịu chết đi!" Hắn cười lạnh lẽo, từ trong tay áo rút ra một thanh nhuyễn kiếm. Tiếp liền thấy nhuyễn kiếm đảo qua, kiếm khí cuồn cuộn như sóng biển đánh úp về phía Mị thần.
Mặt nạ nam tử chớp chớp mắt, cánh tay cũng nhanh chóng hạ xuống. Hắn biết nam tử áo xanh này là ai, hắn cũng biết tên này võ công không bình thường. Hắn rốt cuộc có nên xuất chưởng ngăn cản người nọ hay không? Hay là nên thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, xem một chút nha đầu này ứng phó ra sao đây? Nha đầu này đích xác là có chút bản lĩnh, nhưng chỉ sợ là còn chưa đủ để là đối thủ của người kia. Xem ra chính mình vẫn là không nên mạo hiểm thỏa mãn lòng hiếu kỳ. Mặt nạ nam tử đem nội lực ngưng tụ trong lòng bàn tay, sau đó nhanh chóng nâng lên song chưởng.
Cùng lúc đó, hai mắt Mị thần quét mắt một cái hướng khác, tiếp thân thể của nàng lăn trên đất mấy vòng, ngón tay nhanh chóng nắm được một viên đá nhỏ, liền thấy nàng tung người lên, đem viên đá quăng về phía nam tử áo xanh.
Bỗng dưng, mặt nạ nam tử thu song chưởng về, híp mắt nhìn về phía viên đá đánh thẳng về phía người kia. Nhanh, gấp. Nhanh đến giống như tia chớp, gấp đến không thể ngăn cản. Rõ ràng không có mang theo một chút nội lực nào, lại tản ra sự sắc bén nguy hiểm. Thực sự là không thể tưởng tượng nổi? "Vèo" một tiếng vang lên, tảng đá lặng yên không tiếng động xuyên qua kiếm, đánh vào vai trái nam tử áo xanh.
"Thật xinh đẹp!" Mặt nạ nam tử thu lại song chưởng, từ đáy lòng phát ra tiếng than thở.
"Ngươi. . ." Mà tên kia cắn răng không thể tin nặn ra một tiếng, tiếp hắn đột nhiên bắn ra một viên khói đen, bóng dáng nhanh chóng biến mất trong rừng cây. . .
Mặt nạ nam tử kia cùng nam tử áo xanh đồng thời ngưng mắt quan sát "Thượng Quan Ngưng Nguyệt", không, chính xác mà nói, phải là đồng thời quan sát Mị thần, mà Mị thần cũng híp mắt nhìn họ.
Đây là nơi nào? Nàng nhớ lại sau lần hoàn tất nhiệm vụ giết mấy tên khủng bố, liền lái ô tô trở về biệt thự trên núi. Chỉ là, đang ở lúc nàng sắp đến đỉnh núi thì bầu trời thế nhưng lại vang lên một tiếng sấm rền, tiếp đến một tia chớp quỷ dị bổ về phía mình, sau đó nàng liền mất đi tri giác.
Mà khi nàng mở mắt ra, liền nhạy bén nhận thấy được có sát khí quanh quẩn bốn phía, sau đó liền thấy ba tên áo đen muốn giết mình. Thời điểm sinh mạng bị uy hiếp, nàng dĩ nhiên không kịp suy nghĩ, chỉ có thể bằng tốc độ nhanh nhất diệt trừ mối nguy hiểm này. Nhưng, sau khi xua tan nguy hiểm, nàng mới cảm thấy có cái gì đó không đúng. Trước mắt nàng là rừng cây hoàn toàn xa lạ, tại sao nàng lại xuất hiện ở nơi này? Tại sao lại có người muốn giết nàng?
Chẳng lẽ là thủ hạ của mấy tên khủng bố kia tìm tới rồi? Bọn họ thừa dịp mình bị chớp đánh, bắt mình đến rừng cây xa lạ này, sau đó mới hạ thủ? Thế nhưng hoàn toàn không logic a, nếu như muốn giết mình, vì sao không động thủ tại chỗ, mà phải phí công đem mình đến đây?
"Tối nay Thượng Quan Ngưng Nguyệt thật sự đã làm ta phải chống mắt mà nhìn." Nam tử áo xanh phát ra thanh âm ngoan lệ truyền đến tai Mị thần, thì ra là nhiều năm như vậy nàng vẫn cứ giả bộ ngu dại điên khùng? Thì ra là phế vật Thượng Quan Ngưng Nguyệt tiếng xấu truyền khắp Long Diệu hoàng triều lại có bản lĩnh kinh người như thế?
"Ngươi là ai?" Mị thần khoanh tay, con ngươi lạnh lẽo nhìn nam tử áo xanh. Thượng Quan Ngưng Nguyệt là tên trước khi nàng ra nhập tổ chức, trừ người thu nhận nàng vào tổ chức ra, trên đời không ai có thể biết Mị thần còn có một cái tên khác. Mà người này thế nhưng lại biết tên của nàng, chẳng lẽ. . . nàng giống như thần thoại đặc công làm địa vị của thủ lĩnh bị uy hiếp, cho nên thủ lĩnh vì việc này, phái người tới giết nàng? Nếu thật sự là như vậy, tính mạng của thủ lĩnh cũng khó bảo toàn.
"Người muốn mạng của ngươi." Nam tử áo xanh vừa nhếch môi, một cái lá cây từ trong tay áo hắn bay ra hướng về phía Mị thần. Tối nay hắn vốn là muốn giữ lại Thượng Quan Ngưng Nguyệt làm con tin, để uy hiếp Thượng Quan Hạo. Thật không nghĩ đến Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại thâm tàng bất lộ, hơn nữa có có một tên thần bí võ công kinh người tương trợ, muốn bắt cóc Thượng Quan Ngưng Nguyệt là không thể, như vậy thì chỉ có cách giết Thượng Quan Ngưng Nguyệt, để cho Thượng Quan Hạo một bài học xương máu.
"Muốn mạng của ta? Chỉ sợ ngươi sẽ phải hối hận, bởi vì ngươi sẽ chết nhanh hơn." Mị thần nhanh nhẹn lắc mình, dễ dàng tránh thoát ám khí của hắn, tiếp tay trái của nàng chạm tới ngón trỏ tay phải, chuẩn bị khởi động cơ quan trong nhẫn kim cương bên mình, bắn kim châm độc bên trong ra. Nhưng, khi nàng chạm ngón trỏ không khỏi nhăn lông mày. Gặp quỷ, vũ khí lợi hại nhất mà nàng luôn mang bên mình đâu? Trừ khi nàng tự bỏ nó ra, tuyệt đối không có bất kỳ ai có thể từ trên ngón tay nàng tháo xuống, bởi vì nàng áp dụng nước thuốc mà chính nàng nghiên cứu, đem nhẫn kim cương cố định trên ngón trỏ. Sưu sưu sưu, đang lúc không để ý, nam tử áo xanh lại bắt đầu khởi động cơ quan trên người, vô số ám khí hình thù kỳ quái sắc nhọn đánh thẳng về phía Mị thần.
Cùng lúc đó, mặt nạ nam tử cũng khoanh tay, hai mắt thâm thúy nở nụ cười nhìn hướng Mị thần. Mị thần còn đang thất thần. Lâm trận đối địch, nha đầu này thế nhưng thất thần? Nàng rốt cuộc là kinh ngạc? Hay là căn bản cũng không thèm để ý ám khí sắc bén của kẻ địch đây?
"Nha đầu, nếu ngươi không tránh né, chỉ sợ ngày mai cũng không nhìn thấy được mặt trời rồi...!" Mặt nạ nam tử nhướng mày, thanh âm ôn nhu mang mấy phần hài hước. Giờ khắc này hắn hình như không muốn đánh nhau nữa, mà là hoàn toàn đem mình thành người ngoài cuộc, đứng ngoài thưởng thức trận đấu. Mới vừa nãy ba người áo đen mặc dù võ công không phải là thiên hạ vô địch, nhưng cũng có thể xưng tụng là cao thủ hiếm có, nhưng động tác nha đầu này đánh ngã bọn hắn, nhanh đến mức làm hắn cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, đó là một chiêu thức hết sức kỳ quái. Đơn giản, lưu loát, nhìn qua thì không hề có bất kỳ nguy hiểm gì, nhưng nàng làm thế nào trong nháy mắt lấy mạng người đây?
"Câm miệng, không cần ngươi phải nhắc nhở." Mị thần ánh mắt lạnh lẽo quét qua mặt nạ nam tử, thân thể nhanh hơn mấy lần, khéo léo tránh được ám khí tập kích. Nàng am hiểu nhất đánh gần, vả lại trong nháy mắt lấy mạng kẻ địch tỷ lệ thành công 100%, nhưng điều kiện tiên quyết là nàng phải có vũ khí lợi hại. Vậy mà hôm nay, nàng và tên kia đánh nhau ở cự ly xa, vả lại vũ khí duy nhất là chiếc nhẫn lại không cánh mà bay. Rốt cuộc như thế nào mới có thể một lần đánh trúng đây? Nhưng mà, nàng đã từng trải qua huấn luyện ma quỷ, là sát thủ xuất sắc nhất, biết lợi dụng vật xung quanh. Chỉ cần ngươi đủ tự tin, mọi thứ đều có thể là vũ khí giết người.
"Ngoan ngoãn chịu chết đi!" Hắn cười lạnh lẽo, từ trong tay áo rút ra một thanh nhuyễn kiếm. Tiếp liền thấy nhuyễn kiếm đảo qua, kiếm khí cuồn cuộn như sóng biển đánh úp về phía Mị thần.
Mặt nạ nam tử chớp chớp mắt, cánh tay cũng nhanh chóng hạ xuống. Hắn biết nam tử áo xanh này là ai, hắn cũng biết tên này võ công không bình thường. Hắn rốt cuộc có nên xuất chưởng ngăn cản người nọ hay không? Hay là nên thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, xem một chút nha đầu này ứng phó ra sao đây? Nha đầu này đích xác là có chút bản lĩnh, nhưng chỉ sợ là còn chưa đủ để là đối thủ của người kia. Xem ra chính mình vẫn là không nên mạo hiểm thỏa mãn lòng hiếu kỳ. Mặt nạ nam tử đem nội lực ngưng tụ trong lòng bàn tay, sau đó nhanh chóng nâng lên song chưởng.
Cùng lúc đó, hai mắt Mị thần quét mắt một cái hướng khác, tiếp thân thể của nàng lăn trên đất mấy vòng, ngón tay nhanh chóng nắm được một viên đá nhỏ, liền thấy nàng tung người lên, đem viên đá quăng về phía nam tử áo xanh.
Bỗng dưng, mặt nạ nam tử thu song chưởng về, híp mắt nhìn về phía viên đá đánh thẳng về phía người kia. Nhanh, gấp. Nhanh đến giống như tia chớp, gấp đến không thể ngăn cản. Rõ ràng không có mang theo một chút nội lực nào, lại tản ra sự sắc bén nguy hiểm. Thực sự là không thể tưởng tượng nổi? "Vèo" một tiếng vang lên, tảng đá lặng yên không tiếng động xuyên qua kiếm, đánh vào vai trái nam tử áo xanh.
"Thật xinh đẹp!" Mặt nạ nam tử thu lại song chưởng, từ đáy lòng phát ra tiếng than thở.
"Ngươi. . ." Mà tên kia cắn răng không thể tin nặn ra một tiếng, tiếp hắn đột nhiên bắn ra một viên khói đen, bóng dáng nhanh chóng biến mất trong rừng cây. . .
Bình luận truyện