Đặc Thù Không Gian
Quyển 1 - Chương 9: Cuộc hẹn lúc nửa đêm
- Là mèo hoang.
Hàn Duyệt rất nhanh thấy rõ ràng bóng đen kia, một con mèo hoang toàn thân màu trắng. Nàng khiêu khích nhìn sang bên Long Vũ, hỏi:
- Vừa rồi, cậu sợ?
Long Vũ ưỡn ngực, vội nói:
- Hừ, bổn thiên sư tại sao phải sợ.
Long Vũ sờ sờ ba lá bùa trong túi áo, hắn đã lấy lại được một chút dũng khí.
- Hừ.
Hàn Duyệt cười lạnh không thèm nhắc lại mà lẳng lặng nhìn hồ Linh Trạch. Tối nay, ở nơi này, mục đích chính là gặp quỷ. Nàng muốn dùng kinh nghiệm của mình để nhắc nhở những người nhát gan rằng trên thế giới này không có quỷ.
Hàn Duyệt đã nghĩ kỹ. Sau đêm nay, nàng nhanh chóng viết báo cáo cho cấp trên. Hy vọng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, đừng cho tên thần côn này tham dự vào việc phá án, làm chậm trễ thời gian, quấy nhiễu hướng phá án của mình.
Nhìn đồng hồ trên tay, lúc này đã là mười hai giờ đêm. Nhưng bốn phía không có bất kỳ động tĩnh gì, Hàn Duyệt lại châm chọc nói:
- Thiên sư đại nhân, quỷ đâu, kêu ra cho tôi xem chút…
Long Vũ buồn bực nhìn Hàn Duyệt, lại nhìn xung quanh. Quỷ không phải cứ kêu là đi ra. Loại này hỉ nộ vô thường. Có thể đột nhiên xuất hiện, hoặc là đêm nay sẽ không xuất hiện.
Đúng lúc này, sắc trời đột nhiên ảm đạm. Không biết từ lúc nào, trên hồ Linh Trạch ngưng tụ một đám mây đen, che khuất ánh trăng.
Long Vũ phát hiện đồng hồ trên cổ tay hơi nóng lên, không hiểu chuyện gì xảy ra. Lúc này, hắn cũng không có tâm tư để nghiên cứu vấn đề này.
- Cẩn thận.
Đột nhiên, một một bóng đen bổ nhào về phía hai người. Theo bản năng, Long Vũ ôm lấy Hàn Duyệt đè xuống. Đồng thời, phía sau một gốc cây liễu bị một cỗ lực lượng đánh đổ trên mặt đất.
- Buông ra.
Hàn Duyệt bị Long Vũ đè xuống, nhất thời nổi giận, định tát hắn một cái. Long Vũ bổ nhào vào Hàn Duyệt hoàn toàn vì cứu nàng. Hắn không muốn làm anh hùng mà bị ăn đòn oan. Nhanh nhẹn bắt gọn cổ tay của Hàn Duyệt, khẽ quát:
- Cảnh bọ rùa, trước khi đánh người cô có thể xem rõ tình hình được hay không? Quay lại mà nhìn cây liễu phía sau đi.
Hàn Duyệt nghe vậy, nghiêng đầu nhìn sang. Quả nhiên, cây liễu lúc trước còn hoàn toàn tươi tốt, bây giờ đã bị đổ gục.
Long Vũ nhân cơ hội giải thích:
- Nếu tôi đoán không nhầm, hồ Linh Trạch nhất định có quỷ. Hơn nữa còn là một linh hồn bị chết oan. Vừa nãy, tôi cảm giác được quỷ khí tập kích chúng ta. Nếu không, lúc đó cô sẽ giống như cây liễu kia.
- Trước tiên cậu hãy buông tôi ra…
Hàn Duyệt cố gắng rút cổ tay ra, nhưng không thể thoát ra được. Long Vũ bề ngoài tuy yếu nhược, nhưng sức lực lại vô cùng lớn. Lúc Hàn Duyệt học ở đại học cảnh quan, nàng từng là quán quân vật lộn. Một thân công phu đó được mọi người tại đại học cảnh quan ca tụng. Ngay cả một người đàn ông to lớn, nàng cũng dễ dàng có thể vật ngã. Nhưng hôm nay, đối mặt với một tên choai choai, nàng dường như đã cố hết sức.
- Buông cô ra thì có thể. Nhưng cô không được tùy tiện đánh người…
Mùi hương từ trên người Hàn Duyệt tỏa ra, làm cho Long Vũ ngứa ngáy trong lòng. Tư thế của hai người lúc này có chút mờ ám, đó là con trai đè trên người con gái. Nếu như cứ tiếp tục thế này, khẩu súng đã lên đạn của Long Vũ rất dễ dàng bị cướp cò. ( Bắn đi, bắn đi)
Hàn Duyệt vội vàng gật đầu:
- Cậu buông tôi ra. Tôi tuyệt đối sẽ không đánh người.
Không chỉ có cổ tay bị đau. Chỉ riêng thân mình Long Vũ đè nên ngực nàng, làm cho nàng có chút khó chịu.
Nghe lời đảm bảo của nàng, Long Vũ liền buông cổ tay Hàn Duyệt ra. Một cơn gió thổi tới, làm mái tóc Hàn Duyệt tung bay. Mùi thơm tỏa ra khiến Long Vũ ngứa ngáy. Đã mười tám tuổi, Long Vũ nhất thời cũng có phản ứng sinh lý.
Đột nhiên, trên mặt nước xuất hiện một cái bóng đen. Giương nanh múa vuốt hướng tới Long Vũ làm cho những cảm xúc nhất thời của hắn bỗng tiêu tan.
- Yêu nghiệt phương nào. Có bổn thiên sư ở đây, còn không thúc thủ chịu trói?
Long Vũ rất khí thế hô lên một câu. Đồng thời đem Chân Hỏa phù để trong lòng bàn tay, âm thầm thúc giục đạo lực. Tùy thời công kích con quỷ.
Hàn Duyệt cảm thấy Long Vũ là một hài tử choai choai. Nhìn bộ dáng phô trương của hắn, nàng có chút khinh thường:
- Nhàm chán.
Long Vũ trở lên nghiêm túc, con quỷ ở ngay trước mắt, hắn không có thời gian để tranh cãi cùng với Hàn Duyệt. Lấy chiến thắng để hùng biện, rồi nàng sẽ biết sự lợi hại của con quỷ này.
- Kiệt kiệt.
Trên mặt nước phát ra những tiếng khiển trách. Bóng đen kia không một chút do dự, đột ngột tới gần, giống như là rất coi thường Long Vũ.
Long Vũ nhìn thấy cơ hội, vội dẫn đạo lực, thông qua Hỏa phù giá năm trăm đồng kia xuất ra ngoài. Nhất thời, một ngọn lửa màu trắng bốc cháy trong không trung. Dường như con quỷ không hề có một chút phòng bị, không cẩn thận bị ngọn lửa đốt cháy, liên tục kêu la, quát tháo ầm ĩ.
- Rầm.
Trong tình thế cấp bách, nó vội vàng đâm xuống nước dập tắt ngọn lửa. Hơi nước bốc lên ngùn ngụt kèm theo những âm thanh quái dị.
Một bên, Hàn Duyệt mở to hai mắt nhìn bóng đen bốc khói trên mặt nước. Không khỏi thay đổi cái nhìn về Long Vũ.
Sắc mặt Long Vũ xanh lét, con quỷ này thực lợi hại. Một cái Chân Hỏa phù cũng không thể tiêu diệt được nó, thật sự ngoài ý muốn.
Nhìn nhìn xung quanh, những cây liễu bên hồ cũng không còn nhìn rõ. Khắp nơi đều bao phủ một tầng sương mù âm u. Nếu Long Vũ đoán không sai, xung quanh đã bị một tầng oán khí bao trùm. Theo như lời nói trong nghề, xung quanh hồ Linh Trạch đã hình thành một không gian quỷ linh.
- Long Vũ… Vì sao cậu lại dừng lại…
Mặt Hàn Duyệt nhăn nhó. Nàng thực sự không biết tại sao, âm thanh của con quỷ kia vừa rồi gào thét lớn như thế, có lẽ đã truyền khắp vườn trường. Thế nhưng qua vài lần, lại không hề có một chút động tĩnh. Không hiểu sao, trong tâm nàng chợt cảm thấy lạnh lẽo. Theo bản năng, nàng bước đến gần Long Vũ.
- Chúng ta đã bị phong bế trong không gian quỷ linh. Người ngoài không thể biết được. Cô đứng sau lưng tôi không được lộn xộn. Nêu không bị con quỷ làm bị thương thì đừng trách tôi.
Long Vũ nhìn xung quanh, phát hiện càng ngày càng âm u. Hiển nhiên, con quỷ này có oán khí rất lớn, xem ra lại phải xài đến Thiên Lôi phù rồi.
Long Vũ nắm chặt Thiên Lôi phù, tùy thời có thể xuất ra. Trong miệng nói thầm:
- Lại tốn thêm năm trăm đồng rồi.
Theo một tiếng ầm vang, Thiên Lôi phù phóng ra lôi điện trừ tà, chính xác bắn trên mặt nước. Sau đó, xuất hiện tiếng kêu gào của con quỷ truyền ra.
Long Vũ càng ngày càng buồn bực, Con quỷ chỉ có bị thương chứ không chết.
Tuyết Cơ đưa cho hắn ba tờ bùa chú, hai Chân Hỏa phù và một Thiên Lôi phù. Trong đó Thiên Lôi phù có uy lực lớn nhất. Nhưng lúc này, ngay cả Thiên Lôi phù cũng không thể tiêu diệt được con quỷ.
Long Vũ trong tay chỉ còn một tờ Chân Hỏa phù. Nhưng Chân Hỏa phù này căn bản là không làm gì được con quỷ. Long Vũ khẽ nhíu mày, lấy tay sờ sờ mặt sau của thiên sư kiếm. Trong lòng than thở, Thiên Sư kiếm pháp trong khoảng thời gian ngắn còn chưa luyện thành, căn bản là đã hết cách.
Con quỷ trong hồ Linh Trạch từ từ đi lên. Tiếng kêu thê lương cũng tắt dần. Theo Long Vũ, chính là bão táp đến từ sự tĩnh lặng.
Hàn Duyệt rất nhanh thấy rõ ràng bóng đen kia, một con mèo hoang toàn thân màu trắng. Nàng khiêu khích nhìn sang bên Long Vũ, hỏi:
- Vừa rồi, cậu sợ?
Long Vũ ưỡn ngực, vội nói:
- Hừ, bổn thiên sư tại sao phải sợ.
Long Vũ sờ sờ ba lá bùa trong túi áo, hắn đã lấy lại được một chút dũng khí.
- Hừ.
Hàn Duyệt cười lạnh không thèm nhắc lại mà lẳng lặng nhìn hồ Linh Trạch. Tối nay, ở nơi này, mục đích chính là gặp quỷ. Nàng muốn dùng kinh nghiệm của mình để nhắc nhở những người nhát gan rằng trên thế giới này không có quỷ.
Hàn Duyệt đã nghĩ kỹ. Sau đêm nay, nàng nhanh chóng viết báo cáo cho cấp trên. Hy vọng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, đừng cho tên thần côn này tham dự vào việc phá án, làm chậm trễ thời gian, quấy nhiễu hướng phá án của mình.
Nhìn đồng hồ trên tay, lúc này đã là mười hai giờ đêm. Nhưng bốn phía không có bất kỳ động tĩnh gì, Hàn Duyệt lại châm chọc nói:
- Thiên sư đại nhân, quỷ đâu, kêu ra cho tôi xem chút…
Long Vũ buồn bực nhìn Hàn Duyệt, lại nhìn xung quanh. Quỷ không phải cứ kêu là đi ra. Loại này hỉ nộ vô thường. Có thể đột nhiên xuất hiện, hoặc là đêm nay sẽ không xuất hiện.
Đúng lúc này, sắc trời đột nhiên ảm đạm. Không biết từ lúc nào, trên hồ Linh Trạch ngưng tụ một đám mây đen, che khuất ánh trăng.
Long Vũ phát hiện đồng hồ trên cổ tay hơi nóng lên, không hiểu chuyện gì xảy ra. Lúc này, hắn cũng không có tâm tư để nghiên cứu vấn đề này.
- Cẩn thận.
Đột nhiên, một một bóng đen bổ nhào về phía hai người. Theo bản năng, Long Vũ ôm lấy Hàn Duyệt đè xuống. Đồng thời, phía sau một gốc cây liễu bị một cỗ lực lượng đánh đổ trên mặt đất.
- Buông ra.
Hàn Duyệt bị Long Vũ đè xuống, nhất thời nổi giận, định tát hắn một cái. Long Vũ bổ nhào vào Hàn Duyệt hoàn toàn vì cứu nàng. Hắn không muốn làm anh hùng mà bị ăn đòn oan. Nhanh nhẹn bắt gọn cổ tay của Hàn Duyệt, khẽ quát:
- Cảnh bọ rùa, trước khi đánh người cô có thể xem rõ tình hình được hay không? Quay lại mà nhìn cây liễu phía sau đi.
Hàn Duyệt nghe vậy, nghiêng đầu nhìn sang. Quả nhiên, cây liễu lúc trước còn hoàn toàn tươi tốt, bây giờ đã bị đổ gục.
Long Vũ nhân cơ hội giải thích:
- Nếu tôi đoán không nhầm, hồ Linh Trạch nhất định có quỷ. Hơn nữa còn là một linh hồn bị chết oan. Vừa nãy, tôi cảm giác được quỷ khí tập kích chúng ta. Nếu không, lúc đó cô sẽ giống như cây liễu kia.
- Trước tiên cậu hãy buông tôi ra…
Hàn Duyệt cố gắng rút cổ tay ra, nhưng không thể thoát ra được. Long Vũ bề ngoài tuy yếu nhược, nhưng sức lực lại vô cùng lớn. Lúc Hàn Duyệt học ở đại học cảnh quan, nàng từng là quán quân vật lộn. Một thân công phu đó được mọi người tại đại học cảnh quan ca tụng. Ngay cả một người đàn ông to lớn, nàng cũng dễ dàng có thể vật ngã. Nhưng hôm nay, đối mặt với một tên choai choai, nàng dường như đã cố hết sức.
- Buông cô ra thì có thể. Nhưng cô không được tùy tiện đánh người…
Mùi hương từ trên người Hàn Duyệt tỏa ra, làm cho Long Vũ ngứa ngáy trong lòng. Tư thế của hai người lúc này có chút mờ ám, đó là con trai đè trên người con gái. Nếu như cứ tiếp tục thế này, khẩu súng đã lên đạn của Long Vũ rất dễ dàng bị cướp cò. ( Bắn đi, bắn đi)
Hàn Duyệt vội vàng gật đầu:
- Cậu buông tôi ra. Tôi tuyệt đối sẽ không đánh người.
Không chỉ có cổ tay bị đau. Chỉ riêng thân mình Long Vũ đè nên ngực nàng, làm cho nàng có chút khó chịu.
Nghe lời đảm bảo của nàng, Long Vũ liền buông cổ tay Hàn Duyệt ra. Một cơn gió thổi tới, làm mái tóc Hàn Duyệt tung bay. Mùi thơm tỏa ra khiến Long Vũ ngứa ngáy. Đã mười tám tuổi, Long Vũ nhất thời cũng có phản ứng sinh lý.
Đột nhiên, trên mặt nước xuất hiện một cái bóng đen. Giương nanh múa vuốt hướng tới Long Vũ làm cho những cảm xúc nhất thời của hắn bỗng tiêu tan.
- Yêu nghiệt phương nào. Có bổn thiên sư ở đây, còn không thúc thủ chịu trói?
Long Vũ rất khí thế hô lên một câu. Đồng thời đem Chân Hỏa phù để trong lòng bàn tay, âm thầm thúc giục đạo lực. Tùy thời công kích con quỷ.
Hàn Duyệt cảm thấy Long Vũ là một hài tử choai choai. Nhìn bộ dáng phô trương của hắn, nàng có chút khinh thường:
- Nhàm chán.
Long Vũ trở lên nghiêm túc, con quỷ ở ngay trước mắt, hắn không có thời gian để tranh cãi cùng với Hàn Duyệt. Lấy chiến thắng để hùng biện, rồi nàng sẽ biết sự lợi hại của con quỷ này.
- Kiệt kiệt.
Trên mặt nước phát ra những tiếng khiển trách. Bóng đen kia không một chút do dự, đột ngột tới gần, giống như là rất coi thường Long Vũ.
Long Vũ nhìn thấy cơ hội, vội dẫn đạo lực, thông qua Hỏa phù giá năm trăm đồng kia xuất ra ngoài. Nhất thời, một ngọn lửa màu trắng bốc cháy trong không trung. Dường như con quỷ không hề có một chút phòng bị, không cẩn thận bị ngọn lửa đốt cháy, liên tục kêu la, quát tháo ầm ĩ.
- Rầm.
Trong tình thế cấp bách, nó vội vàng đâm xuống nước dập tắt ngọn lửa. Hơi nước bốc lên ngùn ngụt kèm theo những âm thanh quái dị.
Một bên, Hàn Duyệt mở to hai mắt nhìn bóng đen bốc khói trên mặt nước. Không khỏi thay đổi cái nhìn về Long Vũ.
Sắc mặt Long Vũ xanh lét, con quỷ này thực lợi hại. Một cái Chân Hỏa phù cũng không thể tiêu diệt được nó, thật sự ngoài ý muốn.
Nhìn nhìn xung quanh, những cây liễu bên hồ cũng không còn nhìn rõ. Khắp nơi đều bao phủ một tầng sương mù âm u. Nếu Long Vũ đoán không sai, xung quanh đã bị một tầng oán khí bao trùm. Theo như lời nói trong nghề, xung quanh hồ Linh Trạch đã hình thành một không gian quỷ linh.
- Long Vũ… Vì sao cậu lại dừng lại…
Mặt Hàn Duyệt nhăn nhó. Nàng thực sự không biết tại sao, âm thanh của con quỷ kia vừa rồi gào thét lớn như thế, có lẽ đã truyền khắp vườn trường. Thế nhưng qua vài lần, lại không hề có một chút động tĩnh. Không hiểu sao, trong tâm nàng chợt cảm thấy lạnh lẽo. Theo bản năng, nàng bước đến gần Long Vũ.
- Chúng ta đã bị phong bế trong không gian quỷ linh. Người ngoài không thể biết được. Cô đứng sau lưng tôi không được lộn xộn. Nêu không bị con quỷ làm bị thương thì đừng trách tôi.
Long Vũ nhìn xung quanh, phát hiện càng ngày càng âm u. Hiển nhiên, con quỷ này có oán khí rất lớn, xem ra lại phải xài đến Thiên Lôi phù rồi.
Long Vũ nắm chặt Thiên Lôi phù, tùy thời có thể xuất ra. Trong miệng nói thầm:
- Lại tốn thêm năm trăm đồng rồi.
Theo một tiếng ầm vang, Thiên Lôi phù phóng ra lôi điện trừ tà, chính xác bắn trên mặt nước. Sau đó, xuất hiện tiếng kêu gào của con quỷ truyền ra.
Long Vũ càng ngày càng buồn bực, Con quỷ chỉ có bị thương chứ không chết.
Tuyết Cơ đưa cho hắn ba tờ bùa chú, hai Chân Hỏa phù và một Thiên Lôi phù. Trong đó Thiên Lôi phù có uy lực lớn nhất. Nhưng lúc này, ngay cả Thiên Lôi phù cũng không thể tiêu diệt được con quỷ.
Long Vũ trong tay chỉ còn một tờ Chân Hỏa phù. Nhưng Chân Hỏa phù này căn bản là không làm gì được con quỷ. Long Vũ khẽ nhíu mày, lấy tay sờ sờ mặt sau của thiên sư kiếm. Trong lòng than thở, Thiên Sư kiếm pháp trong khoảng thời gian ngắn còn chưa luyện thành, căn bản là đã hết cách.
Con quỷ trong hồ Linh Trạch từ từ đi lên. Tiếng kêu thê lương cũng tắt dần. Theo Long Vũ, chính là bão táp đến từ sự tĩnh lặng.
Bình luận truyện