Đại Bát Hầu

Chương 170: Khách đến hoa quả sơn



Dịch: Thiên Tình

Biên: †Ares†

Phía Nam Hoa Quả Sơn giáp biển, gió biển vi vu.

Lúc này đã là nửa tháng ở thế gian từ khi án của Thiên Bồng Nguyên Soái kết thúc, và đã hơn năm năm từ khi Khỉ Đá trở về Hoa Quả Sơn.

Một chiếc thuyền nhỏ dập dìu trên sóng biển đang từ từ trôi dạt về phía Hoa Quả Sơn, một vị công tử áo trắng đang đứng trên mũi thuyền.

Vị công tử áo trắng này dáng người nhỏ xinh, búi tóc cột cao, dây lụa màu trắng tung bay sau người, trong tay cầm một chiếc quạt giấy, phong độ nhẹ nhàng.

Khuôn mặt tinh xảo đủ để khiến các cô gái trần gian phải xấu hổ.

Hồi lâu, thuyền đến gần bờ cát.

Công tử áo trắng chậm rãi nhấc đôi chân đeo giày trắng có thêu mẫu đơn bằng chỉ vàng lên, lơ lửng giữa không trung, đợi cho thuyền cập hẳn vào bờ, mới một cước giẫm lên bờ cát.

Chân lại lún vào cát suýt nữa ngã xuống đất.

Thật vất vả đứng vững, công tử áo trắng chật vật cúi đầu, thấy giày của mình bị bùn cát và nước biển làm ướt, chân mày nhăn có thể vắt ra nước.

Bất đắc dĩ thở ra một hơi, công tử áo trắng tức giận đi đến bãi cỏ đằng xa, lòng bàn tay bốc lên ngọn lửa trắng, hơ lên giày.

Một lúc lâu, công tử áo trắng dùng thuật pháp thanh lý xong toàn bộ bùn cát và nước biển, mới bắt đầu đi vào rừng, nhìn chung quanh.

Trong bụi cỏ cách đó không xa, hai tên tiểu yêu trên mặt vẽ màu, cả người bó đầy cành lá đang kéo căng dây cung, mũi tên nhắm ngay vị công tử nọ.

- Ngươi nói, hắn là cái gì? Thần tiên? Hay yêu quái?

- Cảm giác được linh lực, lại không thấy có yêu khí, có thể là tu sĩ, ít nhất cảnh giới Luyện Thần.

Hai tiểu yêu liếc nhau.

- Ngươi đi báo cáo lão đại, ta ở lại tiếp tục giám thị.

- Được.

Trong rừng, công tử nhíu mày đi tới, đạp lên lá rụng, nhìn rừng cây nguyên thủy bốn phía, bộ dáng ghét bỏ.

- Rốt cuộc là nơi quỷ nào đây. Sao Thiền Nhi muội tử lại chạy đến nơi này? Hao Thiên Khuyển không gạt ta đấy chứ?

Ngẫm nghĩ, công tử tức giận nói:

- Nếu dám gạt ta, trở về nhất định đem nó nấu lẩu!

Âm thanh ngọt ngào, nghe ra là giọng nữ.

Càng ngày càng nhiều yêu quái tụ tập xung quanh nàng, nhưng nàng lại không hề phát hiện.

Lại đi thêm một đoạn ngắn, "công tử" có vẻ phiền muộn, nhìn đỉnh núi cao cao nhô lên phía xa, thở dài:

- Thôi, hay là bay đi. Đi tìm như vậy biết tới khi nào? Chuyển một vòng rồi nói sau.

Nói xong, nàng tiêu sái xoay một vòng, đang muốn bay lên trời, hai tên yêu quái không biết từ đâu xuất hiện chợt kéo một tấm lưới xẹt qua đỉnh đầu nàng, loáng cái đã bao nàng lại.

Bốn phía nhất thời vang rền tiếng hú hét, một đám yêu quái từ các ngóc ngách chui ra, từng thanh binh khí bén ngót cách tấm lưới chỉ vào nàng.

Một con chuột tinh mặc bì giáp, dáng người cường tráng, vừa nhai trái cau vừa xách trường đao thong thả đi đến trước mặt nàng. Gã dùng mũi đao nâng cằm nàng, nhổ ra cặn cau, hung ác nói:

- Ngươi là ai, hãy xưng tên ra! Đến Hoa Quả Sơn làm gì? Nói!

Nàng hiển nhiên sợ hãi. Nhìn chằm chằm mũi đao sáng loáng dưới cằm mình, sắc mặt nàng trắng bệch, viền mắt trợn to, hai giọt nước mắt đảo quanh.

Nàng lạnh run nói:

- Đừng ăn ta... Bắt cóc ta là được rồi, phụ vương ta sẽ đưa tiền chuộc.

Lời còn chưa nói hết, nàng đã khóc hu hu, khóc đến lê hoa đái vũ, khóc đến đám yêu quái hung thần ác sát bốn phía cũng phải xấu hổ.

- Đừng ăn ta, van cầu các ngươi đừng ăn ta, thịt rồng không thể ăn...

- Nữ à?

Hắc Tử nhíu chặt lông mày.

- Hắc ca, làm sao đây?

Một con dơi tinh đến bên cạnh Hắc Tử hỏi.

Nhìn chằm chằm nàng mà suy nghĩ, Hắc Tử bất đắc dĩ khoát tay nói:

- Trói lại, mang về đợi nàng ta khóc mệt lại hỏi.

Hiện giờ Hắc Tử đã sớm không còn là con chuột tinh thấp bé khi xưa.

Năm năm, hôm nay hắn đã cao tới năm thước, dựa vào công pháp Tà Nguyệt Tam Tinh động và đan dược của Dương Thiền trợ giúp, tu vi cũng đã bước vào cảnh giới Luyện Thần, không còn là tiểu yêu quái ngay cả heo rừng cũng không đuổi kịp ngày trước nữa.

Dặn dò xong thuộc hạ, Hắc Tử lại từ bên hông lấy ra một miếng cau bỏ vào miệng ăn, cúi người vận linh lực, hướng phía Đông chạy như điên.

Xuyên qua rừng cây, lướt qua dòng suối, gã nhanh chóng leo lên gò núi nhỏ.

Ở mặt khác của gò núi, dưới bóng tảng đá to lớn, Khỉ Đá vẽ màu đỏ vàng lên mặt, mặc áo giáp cũ nát, ôm Hành Vân côn, ngồi ở trong góc cắn hạt dưa với Đoản Chủy như một lão binh chán đời.

- Khỉ Đá ca.

- Sao?

Khỉ Đá tiện tay bốc một nắm hạt dưa đặt ở một bên.

Đoản Chủy cũng ngẩng đầu nhìn Hắc Tử.

Đi đến bên cạnh Khỉ Đá ngồi xếp bằng, Hắc Tử cũng cắn hạt dưa:

- Khỉ Đá ca, bắt được một người... Xác thực mà nói, tên này còn chưa biết là người hay yêu quái.

- Không hỏi?

- Còn chưa hỏi, khóc sướt mướt, không cách nào hỏi được. Đệ cho người mang nàng về rồi.

- Khóc sướt mướt à?

Đoản Chủy xoay đảo cặp mắt to, cắn vỡ vỏ hạt dưa, nói:

- Phỏng chừng không phải yêu quái, có lẽ là nhân loại bình thường không cẩn thận ngộ nhập.

Nói xong, y tách vỏ ra, bỏ hạt vào miệng, đầu lưỡi cuốn lại trực tiếp nuốt xuống.

Chim ăn hạt dưa thật là bất tiện, bất quá hắn vẫn thích ăn.

Hắc Tử hơi do dự, nói:

- Tu vi của nàng ta ít nhất tới cảnh giới Luyện Thần sơ kỳ, không phải nhân loại bình thường.

Khỉ Đá phun vỏ hạt dưa xuống đất, hỏi:

- Không có gì khác thường chứ?

- Còn chưa nhìn ra có chỗ nào đặc biệt không đúng... Bất quá bản thân người này thoạt nhìn không bình thường lắm.

- Được rồi, chờ hỏi ra chút gì lại nói cho ta biết.

- Rõ!

Hắc Tử gật đầu, tiện tay bốc một nắm hạt dưa bỏ vào túi quần, đứng lên xoay người rời đi.

Khỉ Đá liền quay đầu nhìn Đoản Chủy, hỏi:

- Vừa nãy nói đến đâu rồi?

- Nói đến đoạn cóc tinh rồi, một ổ cóc tinh, không chịu để cho ta khai khoáng. Ừm... Chính xác là muốn phân cho hắn một nửa vũ khí ta luyện ra.

- Vậy nói cho hắn, ngày mai ta hẹn hắn một mình đấu, quần ẩu cũng được, có thể thắng ta, vũ khí luyện ra đều thuộc về hắn.

- Thế thì không cần.

Đoản Chủy ha ha cười:

- Buổi chiều Đại Giác đã dẫn người đào hang ổ của hắn rồi.

- Đại Giác có thể giải quyết hắn?

- Đương nhiên, Đại Giác đã tới cảnh giới Hóa Thần rồi. Một ổ cóc có là gì?

- Vậy ngươi nói với ta làm gì. Chính các ngươi giải quyết là được rồi.

Khỉ Đá trợn mắt nhìn Đoản Chủy.

- Ta muốn nói là, chạy hơn trăm dặm xa như vậy khai khoáng có ổn không? Có hơi quá không?

- Không có biện pháp, Dương Thiền đã dò xét rồi, phụ cận chỉ có nơi đó là có khoáng thạch chúng ta muốn, còn là một quặng nghèo, mẹ nó. Tinh luyện đống vật liệu từ quân hạm kia xong thì coi như hết vật liệu cho binh khí tốt. Tuy nói hiện tại phương diện này còn chưa quá cần, nhưng dù sao vẫn phải cân nhắc trước.

Khỉ Đá chống Hành Vân côn loạng choạng đứng lên, phủi vỏ dưa, nói:

- Tóm lại chuyện này phải làm chu đáo, hai tên kia có đi qua xem chưa?

- Đi qua rồi, nhưng vẫn không chịu làm như thường lệ. Cần xử lý chúng không? Tu vi hiện tại của chúng hình như cũng tới cảnh giới Hóa Thần rồi, phỏng chừng cấp trên cho không ít đan dược.

- Kệ bọn chúng, chỉ cần trông chừng kỹ là được.

- Được.

Đoản Chủy gật đầu.

Đưa tay móc lỗ tai, xoay người, Khỉ Đá bay về phía Thủy Liêm động.

Ban đêm, trong thạch thất tối đen của Thủy Liêm động thắp một chén đèn dầu, Khỉ Đá xếp bằng lẳng lặng tu hành.

Mới vừa vào trạng thái, Dương Thiền đã từ ngoài cửa đi vào.

Nàng khoanh tay tựa vào cạnh cửa, khẽ thở dài:

- Về sau cẩn thận một chút. Tin tức mới nhất, Thiên Bồng Nguyên Soái được tha tội. Về sau, chỉ sợ thủy quân Thiên Hà lại muốn xuất động.

Khỉ Đá nheo mắt, ngẩng đầu nhìn Dương Thiền, hỏi:

- Hắn vậy mà không bị đày hạ phàm?

- Không bị.

Dương Thiền lắc đầu:

- Ngọc Đế thả hắn, chúng tiên giận mà không dám nói gì. Hiện tại uy thế của hắn như mặt trời ban trưa, phỏng chừng, còn hơn cả lúc trước.

Khỉ Đá ngẩng đầu khẽ thở dài.

Chuyện như vậy là sao?

Án Thiên Bồng, Trư Bát Giới không bị đày, còn uy thế như mặt trời ban trưa... Chuyện này lệch với bản gốc cũng hơi bị lớn rồi.

Lúc trước sau khi biết được án Thiên Bồng, Khỉ Đá nghĩ nếu thủy quân Thiên Hà và thủ bị quân Nam Thiên Môn cắn nhau cũng tốt. Nếu như vậy, vốn liếng của Thiên Đình đều nằm ở đó cả, dù án Thiên Bồng kết thúc, cũng không có nhân mã đến áp chế yêu chúng ở hạ giới được.

Không ngờ, cuối cùng lại là bình an vô sự...

Ngày tháng sau này chắc không thể tiêu dao như hiện tại, cũng may mấy năm qua mình không ngừng chuẩn bị, liều mạng thu gom, hiện tại cũng coi như có chút tích luỹ.

Ít nhất thiên quân muốn động nơi này cũng không dễ dàng như vậy.

Gật đầu, Khỉ Đá đáp:

- Ta sẽ bảo bọn họ khiêm tốn một chút.

Nếu có thể không gây chuyện, vẫn đừng nên gây, dù sao thời gian đứng về phía mình.

Dương Thiền xoay người định rời khỏi, nhưng dường như nhớ tới chuyện gì bèn đứng lại, quay đầu nói:

- Đúng rồi, tẩu tử (chị dâu) của ta có thể sẽ tới tìm ta, mấy ngày nay để ý giúp ta nhé.

- Tẩu tử của cô?

- Tây Hải tam công chúa Ngao Thốn Tâm.

- À.

Khỉ Đá chợt hiểu, yên lặng gật đầu:

- Ta sẽ nói cho bọn Đoản Chủy.

Dương Thiền vẫn không yên lòng, lại dặn dò:

- Nhớ đó, tẩu tử của ta... tóm lại ngươi nhất định phải nhớ nói với họ, bằng không sẽ ra chuyện.

- Yên tâm đi, một nữ nhân, hoặc là một giống cái rất dễ nhận biết... Khoan đã.

Khỉ Đá hơi sửng sốt, chợt mở to hai mắt, nói:

- Hôm nay Hắc Tử có nói bắt được một kẻ khóc sướt mướt!

...

Trong phòng giam tối đen, mấy chậu than hừng hực thiêu đốt, chiếu cả địa lao âm u ẩm ướt thành một màu đỏ mờ.

Hắc Tử khoanh tay mà đứng, híp mắt nhìn chằm chằm vị "công tử" bị trói gô treo lên kia.

- Tại sao tới Hoa Quả Sơn? Nói!

- Ta bị lừa tới! Chuyện không liên quan đến ta! Đừng ăn ta! Bắt cóc ta đòi tiền chuộc đi, trong túi áo của ta có ngọc giản! Các ngươi muốn bao nhiêu cũng được, phụ vương ta sẽ nhanh chóng phái người tới đưa tiền chuộc!

Nàng khàn giọng hét lên, nước mắt lại tí tách rơi xuống.

- Ai lừa ngươi tới?

Hắc Tử hung tợn hỏi.

Nàng đã khóc đến thở không ra hơi, làm sao còn đáp được.

Thấy nàng khóc thành người nước mắt, mặt Hắc Tử càng thêm đen, đã là cực kỳ không kiên nhẫn.

Một con sẻ tinh cầm một cây gậy sắt nung đỏ cọ đến bên người Hắc Tử, lặng lẽ hỏi:

- Nếu không, dụng hình?

- Không dụng hình đã khóc như vậy, dụng hình còn có thể hỏi sao?

Hắc Tử trợn trắng.

Nếu đối phương không chịu nói, gã còn có biện pháp, nhưng mà khóc đến nói không ra lời...

Chưa từng gặp qua tù binh nào như vậy, thật là một kẻ khó giải quyết.

Đang lúc lũ yêu quái hết cách, cửa nhà tù chợt bị phá ra, Khỉ Đá và Dương Thiền cùng nhau tiến vào.

- Tẩu tử!

- Thiền nhi muội tử...

Nhìn thấy Dương Thiền, Ngao Thốn Tâm khóc càng dữ dội hơn, khóc đến không kịp thở liền trực tiếp ngất xỉu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện