Đại Đế Cơ
Quyển 1 - Chương 205: Đối địch
Tiếng nam nhân nắm cự nỏ trầm thấp, theo tiếng nói của hắn, cung nỏ trong tay kéo ra lần nữa, một lần bắn ra 5 mũi tên, toàn thân những mũi tên này đen kịt, hòa làm một thể với bóng đêm, chỉ nghe được tiếng “víu víu”, lại không nhìn thấy mũi tên, mấy Hắc Giáp vệ phía trước lập tức ngã xuống lần nữa.
Nhưng sự xuất hiện của nam nhân và cung nỏ kinh người kia cũng không ngăn cản Hắc Giáp vệ, tuy đội hình của bọn họ vì bị đánh bất ngờ trở nên hỗn loạn nhưng vẫn đánh qua bên này như cũ. Mặt đất chấn động, cung nỏ bắn ra cùng lúc, tuyết đọng bao trùm mặt đất đều bị đánh bay lên, trong bóng đêm tựa hồ giống như cưỡi mây đạp gió, cực kỳ dọa người.
Chu Nghĩa Khải đã nằm rạp trên mặt đất, bên tai và đỉnh đầu có mũi tên bay qua, làm cho người kinh hãi run sợ, nam nhân phía sau đã nhảy lên phía trước hắn, cự nỏ vung lên xoay tròn như bánh xe gió tiếng víu víu không ngừng bắn ra như mưa tên, nhắn liền phóng bánh xe gió kia vào Hắc Giáp vệ.
Chỉ trong nháy mắt hai bên liền đụng vào nhau, cự nỏ trong tay nam nhân quét ngang, Hắc Giáp vệ nhất thời ngã ra, con ngựa hí lên vang dội, trường đao ra khỏi vỏ chém xuống, lại là một tràng tiếng va chạm phá vỡ màng nhĩ, nam nhân cũng rút trường đao trong tay ra, một con hắc mã gần nhất bị cái chân bọc da thú khỏe mạnh của nam nhân đạp trúng, phát ra một tiếng hí vang, cứ thế bị đá gãy chân quỳ xuống, Hắc Giáp vệ trên lưng ngựa nắm trường đao ngã xuống, tuy đột ngột nhưng Hắc Giáp vệ cũng không bối rối, thừa cơ chém vào nam nhân.
Nam nhân không tránh lui, vẫn giữ vững tư thế nhấc chân như cũ, đạp vào bả vai Hắc Giáp vệ, phịch một tiếng, lần này là tiếng va đập của thân thể và thân thể, Hắc Giáp vệ được giáp sắt thật dày bảo vệ bị sức lực khổng lồ đạp bay ra ngoài, vạch trên mặt tuyết một dấu vết sâu, liền không nhúc nhích, trong tay còn nắm trường đao.
Hỗn chiến vẫn còn tiếp tục, không ngừng có người bị đá bay, trường đao va chạm, máu thịt lẫn lộn, Chu Nghĩa Khải nằm rạp trên mặt đất cảm nhận được mặt đất chấn động, người cũng không ngừng phát run, hắn ngẩng đầu muốn nhìn rõ cảnh chém giết này, lại chỉ thấy tuyết trắng tung bay bóng đêm như mực, bóng người chồng chất… Một người đấu với mười bảy Hắc giáp vệ, đây là cao thủ đích thực.
Chu Nghĩa Khải không nhịn được nghĩ, nếu như người của hắn có kiểu bản lãnh này, Tống Nguyên đã sớm chết, nhưng lúc này song phương hỗn chiến với nhau Hắc Giáp vệ cũng không có cơ hội đến đuổi giết hắn, theo lý mà nói hắn phải thừa cơ đào tẩu… Chu Nghĩa Khải nằm trên đất không nhúc nhích, tay nắm thật chặt đất cát, hắn nên làm gì, cái gì hắn cũng không làm được, có lẽ đi theo cùng chết với người nam nhân này cũng là chuyện duy nhất hắn có thể làm.
Lại một Hắc Giáp vệ nữa bay ra ngoài, ngã xuống trước mặt Chu Nghĩa Khải, hắc mã tứ tán, nằm vật ở giữa giống như là trong đêm tối nở một đóa hoa, trắng như tuyết, máu đỏ tươi.
Tiếng chém giết bên tai Chu Nghĩa Khải còn chưa tan đi, trận chiến trước mắt đã kết thúc, nam nhân kia nửa quỳ bên tử thi Hắc Giáp vệ, tay chống một thanh trường đao, đao còn cắm ở ngực một Hắc Giáp vệ, Hắc Giáp vệ này bị trường đao xuyên thủng, trường đao trong tay cũng dừng ở trước người nam nhân, hai người giữ yên tư thế này không nhúc nhích.
Là cùng chết sao? Chu Nghĩa Khải run rẩy đứng dậy, ngay từ đầu chậm chạp sau đó không chút do dự chạy về phía nam nhân kia, vừa tới bên cạnh người nam nhân, chỉ thấy nam nhân kia ngửa đầu rên lên một tiếng, buông đao của mình ra ngã người về phía sau. … Hắc Giáp vệ cũng ngã trên mặt đất, ở ngực cắm trường đao của nam nhân, trong tay thì nắm lấy trường đao của mình.
Thì ra trường đao này không có đâm xuyên nam nhân mà bị nam nhân kẹp dưới nách.
"Tráng sĩ!" Chu Nghĩa Khải nhào qua hô lớn.
Nam nhân râu tóc tán loạn che khuất khuôn mặt, mơ hồ có thể thấy được sự tang thương, ước chừng ba mươi bảy ba mươi tám tuổi, thân thể thảm như khung cảnh bốn phía, toàn thân tràn đầy vết máu, quần áo cũng bị chém rách vụn, lộ ra da thịt rắn chắc, da thịt tràn đầy vết thương.
Mắt của hắn mở ra, nói: "Ngươi là người Huỳnh Sa Đạo?"
Lời dạo đầu không đầu không đuôi này… Chu Nghĩa Khải đáp đúng, nói: "Tráng sĩ ngài là…"
Nam nhân xen lời hắn: "Ngươi muốn đi đâu ư?"
Chu Nghĩa Khải đáp đúng lần nữa, nam nhân ừm một tiếng, hít sâu một hơi bỗng nhiên đứng dậy.
Chu Nghĩa Khải vội vàng đứng lên theo, nhìn nam nhân kia nhấc chân chạy về phía bên một con hắc mã… Hắn muốn cướp ngựa sao? Nhưng ngựa của Hắc Giáp vệ đều là liệt mã, trừ chủ của mình người khác không nhận… Suy nghĩ hiện lên chỉ thấy hắc mã này nhìn thấy nam nhân này đến dắt, cất vó hí vang nhưng một khắc sau liền bị nam nhân ghìm chặt cổ, cứ thế mà ép quỳ trên mặt đất.
Hắc mã giãy giụa hí lên, bùn tuyết bắn ra… Cách này không được, thời gian ngắn như vậy sao có thể thuần phục một con ngựa… Còn không bằng tự mình chạy cho nhanh, Chu Nghĩa Khải là thợ săn thông hiểu tập tính súc vật, vừa muốn mở miệng khuyên, chỉ thấy hắc mã đang giãy giụa này chợt an tĩnh lại.
Nam nhân đứng lên, hắc mã cũng đi theo đến, vung vẩy đuôi ngựa đầu cọ vào thân, bộ dáng vẻ ngoan ngoãn, vậy mà… Chu Nghĩa Khải trừng mắt, nhưng một mình nam nhân này có thể xử lý mười bảy Hắc Giáp vệ, sự tồn tại của hắn giống như một vị thần.
Nam nhân xoay người nhảy lên ngựa, nói: "Ta chỉ có thể giúp ngươi lần này, nhưng kế tiếp Hắc Giáp Vệ sẽ đến truy kích ta, hi vọng ngươi chạy thoát là rất lớn."
Thì ra thật sự là đến giúp mình, Chu Nghĩa Khải nghĩ đến lời Ngọc Linh Lung nói, khi ta chết ở trước cửa thành, chuyện về Huỳnh Sa Đạo sẽ được nhắc tới một lần nữa, có lẽ sẽ có rất nhiều nghĩa sĩ đến tương trợ, tiến lên một bước run giọng nói: "Không biết tráng sĩ ngài là?"
Nam nhân lắc đầu, giục ngựa muốn đi.
Chu Nghĩa Khải tiến lên lần nữa, nói: "Tráng sĩ, ngươi cũng đã biết chân tướng về Huỳnh Sa Đạo sao?" Mặc dù nam nhân này là người xa lạ nhưng hắn đột nhiên muốn nói thêm một chút.
Nam nhân quay đầu nhìn hắn nói: "Ta thấy tận mắt." Nói xong giục ngựa, hắc mã hí lên một tiếng phi nhanh, rất nhanh liền đi xa trong đêm tối.
Chu Nghĩa Khải gọi vài tiếng, trơ mắt nhìn nam nhân kia biến mất trong tầm mắt, thần sắc kinh ngạc, cái gì gọi là ta tận mắt thấy? Thấy rõ chân tướng của Huỳnh Sa Đạo sao? Chẳng lẽ tám năm trước hắn ở đây? Hắn là ai? Có thể một mình đánh mười bảy Hắc Giáp vệ, có thể thuần phục quân mã đã chọn lựa kỹ…
Chu Nghĩa Khải nhìn khắp bốn phía, nếu như không phải thảm cảnh vẫn còn, hắn còn nghĩ là nam nhân này chưa từng xuất hiện, ngơ ngác nhìn tử thi mặc hắc giáp đầy đất một lúc, lại mặc kệ, mục tiêu hiện tại duy nhất của hắn là về nhà, về cái nhà mà tám năm qua không trở về.
……
Cách đó không xa tiểu nhị khách điếm dựa vào cửa ngủ gật bỗng nhiên choàng tỉnh, lúc này mới phát giác không biết trời đã sáng lúc nào, lại nhìn thấy không ít người khách ngủ lộn xộn trong sảnh.
"Quá tốt rồi, không sao." Tiểu nhị nhảy dựng lên cao hứng hô.
Người trong sảnh đều bị đánh thức, ai nấy cũng đều dụi mắt, nghĩ đến chuyện gì đã xảy ra đêm qua, một đêm bình an, có thể mở mắt là đã bình an, cửa khách điếm được cẩn thận mở ra, sáng sớm mùa đông gió lạnh tạt vào mặt, lạnh lẽo mà tươi mát.
Tiểu nhị hít sâu một hơi nhìn lại phía xa, chợt mắt trợn to lần nữa, người hét to một tiếng lui về phía sau, đụng vào một đám người muốn đi ra theo, gây ra hỗn loạn.
"Sao vậy?"
"Làm gì thế?"
Tiếng tiểu nhị biến đổi thét lên: "Hắc Giáp vệ, Hắc Giáp vệ."
Lại tới? Mọi người trừng mắt nhìn ra, chỉ thấy sáng sớm sương mù mông lung, phía xa tụ lại một đám mây đen, sau đó mặt đất liền chấn động, một đám Hắc Giáp vệ phi nhanh.
Đám người vội vã lui vào khách điếm, bịch một tiếng đóng cửa sổ lại, sau khi tất cả mọi người ngăn cửa sổ, cảm nhận được nhịp tim mình đập kịch liệt, lần này chạy không khỏi ư?
…..
Một cây trường đao duỗi ra lật thân thể một Hắc Giáp vệ ngã trên đất, Hắc Giáp vệ này bị chém vào ngực chết, máu đã đông lại.
Thu hồi trường đao, lập tức Hắc Giáp vệ quay đầu nhìn bốn phía, nơi chiến đấu khốc liệt tối qua bị mấy chục Hắc Giáp Vệ vây quanh, đều đang tra xét, có người huýt sáo triệu tập đám hắc mã tán loạn ở một bên.
"Võ Liệt đại nhân, là Ngũ Đố quân làm." Một Hắc Giáp vệ nói với một nam nhân có vẻ là thủ lĩnh, giơ một thanh trường đao lên: "Đây là đao của Đốc."
Trên lưỡi đao, có thể thấy được đã chém đứt bao nhiêu hắc giáp.
Võ Liệt đại nhân nhìn trường đao này, mặt tái đi, đôi mắt nhìn bốn phía, giọng lạnh lùng nói: "Báo cho Tống đại nhân, chúng ta không rảnh giúp hắn lùng bắt người Huỳnh Sa Đạo."
Người kia đáp vâng lui ra.
Võ Liệt nhìn bốn phía, giơ trường đao trong tay lên nói: "Chẳng lẽ Hắc Giáp vệ ta vĩnh viễn không sánh bằng đám cướp gà trộm chó sâu mọt kia sao?"
Bốn phía vang lên tiếng hô cùng nhau: "Không phải!"
"Chẳng lẽ năm đó Hắc Giáp vệ chúng ta tiến quân thần tốc đến biên cương Tây Lương là vì có Ngũ Đố quân tương trợ sao?"
"Không phải!"
"Chẳng lẽ nói Hắc Giáp Vệ chúng ta không bao giờ giết hết Ngũ Đố quân?"
"Không phải!"
"Vậy còn chờ gì nữa?"
Cùng với tiếng mặt đất chấn động, mấy chục Hắc Giáp vệ đạp trên cánh đồng tuyết trắng bao phủ, nhanh chóng đuổi theo.
Nhưng sự xuất hiện của nam nhân và cung nỏ kinh người kia cũng không ngăn cản Hắc Giáp vệ, tuy đội hình của bọn họ vì bị đánh bất ngờ trở nên hỗn loạn nhưng vẫn đánh qua bên này như cũ. Mặt đất chấn động, cung nỏ bắn ra cùng lúc, tuyết đọng bao trùm mặt đất đều bị đánh bay lên, trong bóng đêm tựa hồ giống như cưỡi mây đạp gió, cực kỳ dọa người.
Chu Nghĩa Khải đã nằm rạp trên mặt đất, bên tai và đỉnh đầu có mũi tên bay qua, làm cho người kinh hãi run sợ, nam nhân phía sau đã nhảy lên phía trước hắn, cự nỏ vung lên xoay tròn như bánh xe gió tiếng víu víu không ngừng bắn ra như mưa tên, nhắn liền phóng bánh xe gió kia vào Hắc Giáp vệ.
Chỉ trong nháy mắt hai bên liền đụng vào nhau, cự nỏ trong tay nam nhân quét ngang, Hắc Giáp vệ nhất thời ngã ra, con ngựa hí lên vang dội, trường đao ra khỏi vỏ chém xuống, lại là một tràng tiếng va chạm phá vỡ màng nhĩ, nam nhân cũng rút trường đao trong tay ra, một con hắc mã gần nhất bị cái chân bọc da thú khỏe mạnh của nam nhân đạp trúng, phát ra một tiếng hí vang, cứ thế bị đá gãy chân quỳ xuống, Hắc Giáp vệ trên lưng ngựa nắm trường đao ngã xuống, tuy đột ngột nhưng Hắc Giáp vệ cũng không bối rối, thừa cơ chém vào nam nhân.
Nam nhân không tránh lui, vẫn giữ vững tư thế nhấc chân như cũ, đạp vào bả vai Hắc Giáp vệ, phịch một tiếng, lần này là tiếng va đập của thân thể và thân thể, Hắc Giáp vệ được giáp sắt thật dày bảo vệ bị sức lực khổng lồ đạp bay ra ngoài, vạch trên mặt tuyết một dấu vết sâu, liền không nhúc nhích, trong tay còn nắm trường đao.
Hỗn chiến vẫn còn tiếp tục, không ngừng có người bị đá bay, trường đao va chạm, máu thịt lẫn lộn, Chu Nghĩa Khải nằm rạp trên mặt đất cảm nhận được mặt đất chấn động, người cũng không ngừng phát run, hắn ngẩng đầu muốn nhìn rõ cảnh chém giết này, lại chỉ thấy tuyết trắng tung bay bóng đêm như mực, bóng người chồng chất… Một người đấu với mười bảy Hắc giáp vệ, đây là cao thủ đích thực.
Chu Nghĩa Khải không nhịn được nghĩ, nếu như người của hắn có kiểu bản lãnh này, Tống Nguyên đã sớm chết, nhưng lúc này song phương hỗn chiến với nhau Hắc Giáp vệ cũng không có cơ hội đến đuổi giết hắn, theo lý mà nói hắn phải thừa cơ đào tẩu… Chu Nghĩa Khải nằm trên đất không nhúc nhích, tay nắm thật chặt đất cát, hắn nên làm gì, cái gì hắn cũng không làm được, có lẽ đi theo cùng chết với người nam nhân này cũng là chuyện duy nhất hắn có thể làm.
Lại một Hắc Giáp vệ nữa bay ra ngoài, ngã xuống trước mặt Chu Nghĩa Khải, hắc mã tứ tán, nằm vật ở giữa giống như là trong đêm tối nở một đóa hoa, trắng như tuyết, máu đỏ tươi.
Tiếng chém giết bên tai Chu Nghĩa Khải còn chưa tan đi, trận chiến trước mắt đã kết thúc, nam nhân kia nửa quỳ bên tử thi Hắc Giáp vệ, tay chống một thanh trường đao, đao còn cắm ở ngực một Hắc Giáp vệ, Hắc Giáp vệ này bị trường đao xuyên thủng, trường đao trong tay cũng dừng ở trước người nam nhân, hai người giữ yên tư thế này không nhúc nhích.
Là cùng chết sao? Chu Nghĩa Khải run rẩy đứng dậy, ngay từ đầu chậm chạp sau đó không chút do dự chạy về phía nam nhân kia, vừa tới bên cạnh người nam nhân, chỉ thấy nam nhân kia ngửa đầu rên lên một tiếng, buông đao của mình ra ngã người về phía sau. … Hắc Giáp vệ cũng ngã trên mặt đất, ở ngực cắm trường đao của nam nhân, trong tay thì nắm lấy trường đao của mình.
Thì ra trường đao này không có đâm xuyên nam nhân mà bị nam nhân kẹp dưới nách.
"Tráng sĩ!" Chu Nghĩa Khải nhào qua hô lớn.
Nam nhân râu tóc tán loạn che khuất khuôn mặt, mơ hồ có thể thấy được sự tang thương, ước chừng ba mươi bảy ba mươi tám tuổi, thân thể thảm như khung cảnh bốn phía, toàn thân tràn đầy vết máu, quần áo cũng bị chém rách vụn, lộ ra da thịt rắn chắc, da thịt tràn đầy vết thương.
Mắt của hắn mở ra, nói: "Ngươi là người Huỳnh Sa Đạo?"
Lời dạo đầu không đầu không đuôi này… Chu Nghĩa Khải đáp đúng, nói: "Tráng sĩ ngài là…"
Nam nhân xen lời hắn: "Ngươi muốn đi đâu ư?"
Chu Nghĩa Khải đáp đúng lần nữa, nam nhân ừm một tiếng, hít sâu một hơi bỗng nhiên đứng dậy.
Chu Nghĩa Khải vội vàng đứng lên theo, nhìn nam nhân kia nhấc chân chạy về phía bên một con hắc mã… Hắn muốn cướp ngựa sao? Nhưng ngựa của Hắc Giáp vệ đều là liệt mã, trừ chủ của mình người khác không nhận… Suy nghĩ hiện lên chỉ thấy hắc mã này nhìn thấy nam nhân này đến dắt, cất vó hí vang nhưng một khắc sau liền bị nam nhân ghìm chặt cổ, cứ thế mà ép quỳ trên mặt đất.
Hắc mã giãy giụa hí lên, bùn tuyết bắn ra… Cách này không được, thời gian ngắn như vậy sao có thể thuần phục một con ngựa… Còn không bằng tự mình chạy cho nhanh, Chu Nghĩa Khải là thợ săn thông hiểu tập tính súc vật, vừa muốn mở miệng khuyên, chỉ thấy hắc mã đang giãy giụa này chợt an tĩnh lại.
Nam nhân đứng lên, hắc mã cũng đi theo đến, vung vẩy đuôi ngựa đầu cọ vào thân, bộ dáng vẻ ngoan ngoãn, vậy mà… Chu Nghĩa Khải trừng mắt, nhưng một mình nam nhân này có thể xử lý mười bảy Hắc Giáp vệ, sự tồn tại của hắn giống như một vị thần.
Nam nhân xoay người nhảy lên ngựa, nói: "Ta chỉ có thể giúp ngươi lần này, nhưng kế tiếp Hắc Giáp Vệ sẽ đến truy kích ta, hi vọng ngươi chạy thoát là rất lớn."
Thì ra thật sự là đến giúp mình, Chu Nghĩa Khải nghĩ đến lời Ngọc Linh Lung nói, khi ta chết ở trước cửa thành, chuyện về Huỳnh Sa Đạo sẽ được nhắc tới một lần nữa, có lẽ sẽ có rất nhiều nghĩa sĩ đến tương trợ, tiến lên một bước run giọng nói: "Không biết tráng sĩ ngài là?"
Nam nhân lắc đầu, giục ngựa muốn đi.
Chu Nghĩa Khải tiến lên lần nữa, nói: "Tráng sĩ, ngươi cũng đã biết chân tướng về Huỳnh Sa Đạo sao?" Mặc dù nam nhân này là người xa lạ nhưng hắn đột nhiên muốn nói thêm một chút.
Nam nhân quay đầu nhìn hắn nói: "Ta thấy tận mắt." Nói xong giục ngựa, hắc mã hí lên một tiếng phi nhanh, rất nhanh liền đi xa trong đêm tối.
Chu Nghĩa Khải gọi vài tiếng, trơ mắt nhìn nam nhân kia biến mất trong tầm mắt, thần sắc kinh ngạc, cái gì gọi là ta tận mắt thấy? Thấy rõ chân tướng của Huỳnh Sa Đạo sao? Chẳng lẽ tám năm trước hắn ở đây? Hắn là ai? Có thể một mình đánh mười bảy Hắc Giáp vệ, có thể thuần phục quân mã đã chọn lựa kỹ…
Chu Nghĩa Khải nhìn khắp bốn phía, nếu như không phải thảm cảnh vẫn còn, hắn còn nghĩ là nam nhân này chưa từng xuất hiện, ngơ ngác nhìn tử thi mặc hắc giáp đầy đất một lúc, lại mặc kệ, mục tiêu hiện tại duy nhất của hắn là về nhà, về cái nhà mà tám năm qua không trở về.
……
Cách đó không xa tiểu nhị khách điếm dựa vào cửa ngủ gật bỗng nhiên choàng tỉnh, lúc này mới phát giác không biết trời đã sáng lúc nào, lại nhìn thấy không ít người khách ngủ lộn xộn trong sảnh.
"Quá tốt rồi, không sao." Tiểu nhị nhảy dựng lên cao hứng hô.
Người trong sảnh đều bị đánh thức, ai nấy cũng đều dụi mắt, nghĩ đến chuyện gì đã xảy ra đêm qua, một đêm bình an, có thể mở mắt là đã bình an, cửa khách điếm được cẩn thận mở ra, sáng sớm mùa đông gió lạnh tạt vào mặt, lạnh lẽo mà tươi mát.
Tiểu nhị hít sâu một hơi nhìn lại phía xa, chợt mắt trợn to lần nữa, người hét to một tiếng lui về phía sau, đụng vào một đám người muốn đi ra theo, gây ra hỗn loạn.
"Sao vậy?"
"Làm gì thế?"
Tiếng tiểu nhị biến đổi thét lên: "Hắc Giáp vệ, Hắc Giáp vệ."
Lại tới? Mọi người trừng mắt nhìn ra, chỉ thấy sáng sớm sương mù mông lung, phía xa tụ lại một đám mây đen, sau đó mặt đất liền chấn động, một đám Hắc Giáp vệ phi nhanh.
Đám người vội vã lui vào khách điếm, bịch một tiếng đóng cửa sổ lại, sau khi tất cả mọi người ngăn cửa sổ, cảm nhận được nhịp tim mình đập kịch liệt, lần này chạy không khỏi ư?
…..
Một cây trường đao duỗi ra lật thân thể một Hắc Giáp vệ ngã trên đất, Hắc Giáp vệ này bị chém vào ngực chết, máu đã đông lại.
Thu hồi trường đao, lập tức Hắc Giáp vệ quay đầu nhìn bốn phía, nơi chiến đấu khốc liệt tối qua bị mấy chục Hắc Giáp Vệ vây quanh, đều đang tra xét, có người huýt sáo triệu tập đám hắc mã tán loạn ở một bên.
"Võ Liệt đại nhân, là Ngũ Đố quân làm." Một Hắc Giáp vệ nói với một nam nhân có vẻ là thủ lĩnh, giơ một thanh trường đao lên: "Đây là đao của Đốc."
Trên lưỡi đao, có thể thấy được đã chém đứt bao nhiêu hắc giáp.
Võ Liệt đại nhân nhìn trường đao này, mặt tái đi, đôi mắt nhìn bốn phía, giọng lạnh lùng nói: "Báo cho Tống đại nhân, chúng ta không rảnh giúp hắn lùng bắt người Huỳnh Sa Đạo."
Người kia đáp vâng lui ra.
Võ Liệt nhìn bốn phía, giơ trường đao trong tay lên nói: "Chẳng lẽ Hắc Giáp vệ ta vĩnh viễn không sánh bằng đám cướp gà trộm chó sâu mọt kia sao?"
Bốn phía vang lên tiếng hô cùng nhau: "Không phải!"
"Chẳng lẽ năm đó Hắc Giáp vệ chúng ta tiến quân thần tốc đến biên cương Tây Lương là vì có Ngũ Đố quân tương trợ sao?"
"Không phải!"
"Chẳng lẽ nói Hắc Giáp Vệ chúng ta không bao giờ giết hết Ngũ Đố quân?"
"Không phải!"
"Vậy còn chờ gì nữa?"
Cùng với tiếng mặt đất chấn động, mấy chục Hắc Giáp vệ đạp trên cánh đồng tuyết trắng bao phủ, nhanh chóng đuổi theo.
Bình luận truyện