Đại Đế Cơ

Quyển 1 - Chương 206: Cũ mới



Mặt trời mọc rồi lặn, hôm đó ánh nắng chiếu cao một lần nữa, một tòa thành xuất hiện ở trước mặt, tháng mười một hiếm khi có mặt trời chói chang như thế này. Trước cửa thành chen chúc rất nhiều người, trên đầu ai cũng vã đầy mồ hôi đi tới, tiếng gọi, tiếng mắng, tiếng cười, còn có tiếng gà vịt bò ngựa heo chó sủa, tiếng ồn ào loạn như cào cào. 

Có người vào thành cũng có người ra khỏi thành, người vào thì nhiều, người ra khỏi thành lại ít, một gã thợ săn đứng ngơ ngác trước cửa thành… Vệ binh ở cổng thành bận rộn nên cũng không để ý tới hắn, dạng nông dân lần đầu vào thành họ cũng thấy nhiều rồi. 

Thợ săn đứng ngoài cửa thành, người đến người đi va va chạm chạm vào người, khiến hắn loạng choạng trông càng có vẻ nhỏ bé gầy yếu. 

Có vẻ như hắn không biết nên đi đâu, đứng ngẩn ngơ tại chỗ. 

"Các vị nhìn xem, đây chính là Huỳnh Sa Đạo." Bên tai vang lên tiếng nói chuyện, đồng thời có một cánh tay đè lên vai hắn, thân thể thợ săn đứng thẳng nhưng một khắc sau cánh tay kia liền đẩy hắn sang một bên… Sức lực cũng không có gì uy hiếp. 

"Vị đại ca này nhường một chút, nhường đường chút." Giọng nam nói tiếp. 

Thợ săn bị đẩy ra, sau đó nhìn thấy đám người tràn lên, do đến gần cửa thành nên những người này xuống ngựa, lập tức chở hàng hóa, từng người phong trần mệt mỏi, có thể thấy rõ là thương nhân, mà cái người đẩy hắn ra để chiếm chỗ là một nam nhân gầy còm, lúc này đưa tay chỉ cửa thành, lộ ra răng vàng lớn. 

"… Chư vị, đây chính là thành Huỳnh Sa Đạo." Hắn nói lần nữa, nhóm thương nhân nhìn theo hắn chỉ, thợ săn cũng quay đầu nhìn lại. 

Tường thành cao lớn, che chắn ánh nắng tạo thành một mảng bóng râm lớn, ngay phía trên cửa thành có một khối đá trắng xây ngay ngắn, trên đó viết to ba chữ màu đỏ. Đại Chu đã khai hóa nhưng không có quy củ thì có quy tắc, trong thiên hạ nơi có thể dùng chữ đỏ để viết tên phủ thành chỉ có kinh thành vì đó là chỗ của thiên tử. 

Một nơi chỉ là châu phủ còn chưa tính là thành trì cũng có thể dùng cách đó, có thể thấy được sự kỳ lạ. Nét chữ trầm ổn như đao, màu đỏ như máu, trông đến lóa mắt. 

"Huỳnh Sa Đạo." Gã răng vàng khè kia lớn tiếng nói, thu hồi tầm mắt lại vỗ tay: "Chữ này là do là tể tướng Trần Thịnh, Trần đại nhân tự tay viết." 

Nghe được câu này, đám thương nhân xôn xao một trận. 

"Thì ra là Trần tướng gia viết." 

"Như núi như đao, uy nghiêm, thật uy nghiêm mà." 

Mọi người nhỏ giọng nghị luận trò chuyện với nhau, vẻ mặt kích động. 

"Rất nhiều người cho rằng Huỳnh Sa Đạo là một con đường, thật ra cũng không đúng, nó là một tòa thành." Giọng răng vàng khè truyền tới, ánh mắt của hắn mang theo ý cười, giống như rất hài lòng với phản ứng của đám thương gia này, nói tới đây lưng hắn hơi còng xuống, nghiêng người qua bên này nhỏ giọng nói: "Chắc hẳn chư vị đều biết chuyện kia…" 

Chuyện kia, nói ra hai chữ này, mấy thương gia nhỏ đang giọng nói chuyện như bị kim đâm nhất thời im bặt, còn có người nhìn trái phải theo bản năng, trong ánh mắt có sự e ngại, cũng có… hưng phấn. 

Răng vàng khè lại đứng thẳng người. 

"Mọi người nhìn xem thành Huỳnh Sa Đạo này có lớn không?" Hắn hỏi. 

Đám thương gia lại đánh giá tỉ mỉ thành trì trước mặt lần nữa, tường thành cao lớn, đoàn người chen chúc bên dưới nó càng thêm nhỏ bé, nhưng nhìn tường thành, kéo dài cũng không xa, kỳ thực với các thương gia thì đây chỉ là một thành trì cỡ trung… 

"Lớn." Thợ săn thì thào nói ra. 

Các thương gia xung quanh nghe được liếc hắn một cái, quả là một nông dân… 

"Lớn." Bên tai truyền tới giọng nói, chà, còn có người nói vậy? Có người khó hiểu nhìn lại, thấy vẻ mặt gã răng vàng khè kia nghiêm trang đưa tay chỉ trỏ bốn phía, nói: "Nơi này, nơi các vị đang đứng đây, đã từng là trung tâm của thành Huỳnh Sa Đạo." 

Có đã từng thì có bây giờ, mà có bây giờ thì đồng nghĩa với đã từng đã không còn tồn tại, thành Huỳnh Sa Đạo trước kia đương nhiên khác thành Huỳnh Sa Đạo bây giờ. 

Răng vàng khè chắp tay sau lưng, nghiêng đầu nhìn cửa thành, soạt một tiếng, mở một cái quạt xếp ra, âm thanh vang lên khiến đám du khách lấy lại tinh thần, cũng cũng làm cho đám thương gia này có chút buồn cười, giữa mùa đông mà xài quạt, chẳng ra thể thống gì. 

Quạt giấy che một nửa mặt của gã răng vàng khè, giọng trầm thấp khó nghe: "Mời mọi người đi theo ta, bây giờ chúng ta đi xem nơi phát sinh chuyện kia." 

Có lẽ vì thần thái và hành động của hắn, hoặc vì hai chữ chuyện kia, thân thể đám thương gia cứng ngắc lần nữa, vẻ mặt bàng hoàng lại hưng phấn. 

Răng vàng khè xoay người đi về một hướng… Không phải vào cửa thành mà là đi ra phía ngoài, đám thương gia không chút chần chừ, khẩn trương dắt ngựa đi theo, thợ săn vác lồng thỏ rừng gà rừng lên vai, đi theo. 

….. 

Hoang vu trống trải. 

Tuyết trắng từng bao phủ trên đó đã mất tăm hơi, phơi bày mặt đất dưới ánh mặt trời, cánh đồng hoang vu không gì che chắn, gió rít gào thổi qua, cuốn lên một tầng đất đen trên đất, xen lẫn cát bạc cát vàng, vài bụi cỏ khô đong đưa. 

Cỏ khô nhỏ kết thành một bụi trong gió, nghiêng loạn tứ phía. 

Bịch một tiếng, một bàn chân giẫm lên đám cỏ, kết thúc sự hoang mang không biết nên đi đâu về đâu, đồng thời đưa bàn tay tới, bốc đất rồi thả ra, đất cát vàng đen chảy qua kẽ tay ra khắp nơi. 

"Đất đen này chính là dấu vết hỏa hoạn năm đó còn lưu lại." Răng vàng khè nói, đứng thẳng người phủi tay. 

Sau lưng hắn là đám thương nhân mang theo vài phần nơm nớp lo sợ, bọn họ cúi đầu nhìn đất cát trên đất. 

"Từ nơi này tới nơi này, toàn bộ đều là dạng đất cát đó, cũng chỉ có nơi này mới có dạng đất cát đó, ở chỗ khác mấy người không thấy được đâu." Răng vàng khè nói tiếp, vung vẩy tay chân một chút: "Nơi này đã từng là huyện nha." 

Huyện nha. 

"Đã từng là huyện nha, lớn hơn cái trong thành bây giờ rất nhiều." Răng vàng khè mang theo vài phần xúc động nói: "Hơn nữa bên ngoài huyện nha là phố xá sầm uất, sân khấu kịch cũng xây ở đây…" 

Hắn suy nghĩ một lát, đưa tay chỉ về một hướng. 

"Ừ, chính là đằng kia." 

Có điều bây giờ đập vào mắt chỉ có hoang vu trống trải, gần như không có một ngọn cỏ, vốn dĩ không nhìn ra dấu vết thành trì từng tồn tại. 

"Nghe nói trận đại hỏa thiêu dài ba ngày ba đêm." Một thương nhân mập mạp nói. 

"Vị khách quan này nói đúng." Răng vàng khè gật gật đầu với hắn nói, nhấc chân đá một hòn đá, hòn đá đó không lăn mà nứt ra. 

"Lúc ấy đại hỏa thiêu ba ngày ba đêm, đốt sạch toàn bộ nhà cửa thành trì." Hắn nặng nề thở dài nói: "Vốn dĩ lưu lại đống đổ nát thê lương nhưng giờ cũng xốp giòn như viên đá kia, ba bốn năm cũng đủ thổi bay tất cả." 

Hắn vừa nói vừa hạ thấp giọng, chỉ mặt đất. 

"Các ngươi thấy không, những viên màu trắng trong này, đều là xương người bị đốt chết hóa thành." 

Lời này khiến đám thương nhân đang nhìn quanh không khỏi giật mình, nhìn kỹ đất đen lẫn chút điểm trắng loang lổ càng nhiều, dần dần hội tụ dày đặc trong tầm mắt. 

Xương trắng ư… 

Xương trắng hóa thành cát, rốt cuộc có bao nhiêu xương trắng. 

Nhóm thương gia nhìn bốn phía, giống như thấy được trận hỏa hoạn khi ấy đốt rất kinh khủng, dần dần bên người tràn đầy tiếng kêu khóc, vô số cánh tay vẫy vùng, túm lấy vạt áo bọn họ, đi đứng, máu tanh nồng nóng rực lan tỏa tức thì… 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện