Đại Đế Cơ

Quyển 2 - Chương 107: Quyết định



"Trần tướng gia, ông có ý gì vậy?"

Lều cỏ làm nơi nghỉ ngơi trước cửa thành đều bị Hắc Giáp vệ bao vây, che giấu người không liên quan. Chỉ có Trần tướng gia, Tống Nguyên và các vị quan chức tới từ kinh thành ở trong... Có một số lời không tiện nói trước mặt mọi người.

Tống Nguyên bực mình, là người đầu tiên chất vấn. 

"Lăng hoàng hậu sụp xuống, đây là chuyện quá lớn, tướng gia đừng cười đùa."

Miệng thì gọi tướng gia nhưng thái độ lại không hề cung kính. Bốn vị quan chức ở đây cũng là như vậy.

Trần Thịnh không tỏ ra không hài lòng, chỉ nói: "Ta không đùa, chẳng lẽ việc thi quân tử ở thành Huỳnh Sa Đạo này không phải việc vui?" 

Cuộc thi này vốn là việc rất vui, trên danh nghĩa của bệ hạ, là lời đề nghị của Tần Đàm Công, do Vương tướng gia chủ trì... Vị Trần tướng gia này quả nhiên không chỉ định đến đây làm giám khảo...

"Việc này đương nhiên là rất vui rồi!"

Bốn tên quan chức ở đây áp chế lời của Trần Thịnh, đồng thời lòng vang lên tiếng báo động mãnh liệt. 

"Trần tướng gia, đây là hai việc khác nhau, ông đừng có gộp chung lại." Tống Nguyên tỏ ra không vui: "Lăng hoàng hậu sụp, chuyện này..."

Trần Thịnh nhìn hắn, vẻ mặt bình thản: "Lăng hoàng hậu sụp, chuyện này chỉ đơn giản là việc vui hoặc buồn. Tống đại nhân cảm thấy hoàng hậu nương nương trên trời linh thiêng là vì sao?"

Tống Nguyên trợn mắt nói: "Ta nghe không hiểu mấy cái thứ vòng vòng vèo vèo này của ông, giờ chúng ta nói về cái lũ trẻ con đã trốn thoát..." 

"Tống đại nhân, những đứa này không trốn thoát được." Một quan chức chen lời.

"Ai nói..." Tống Nguyên nổi giận đùng đùng quay đầu, nhìn thấy vị quan viên kia thì cơn giận giảm xuống: "... Tề đại nhân, lời ấy là sao?"

Người này họ Tề, tên là Tu, là một trong bốn vị quan chức cao nhất phụng mệnh thiên tử tới chủ quản kỳ thi quân tử lần này, đương nhiên vâng mệnh Tần Đàm Công. Bởi vì Tống Nguyên không hiểu khoa cử, vả lại còn có mục đích khác nữa. 

Đối với người của mình, nhất là quan chức thuộc hàng ngũ trí thức, Tống Nguyên luôn tôn kính... tránh việc làm hỏng chuyện của Tần Đàm Công.

Tề Tu nói: "Bởi vì cơ quan trong lăng hoàng hậu rất chặt chẽ, không thể có khả năng thoát được." Rồi trợn mắt trừng Tống Nguyên một cái.

Tống Nguyên chần chờ một lát nói: "Nhưng đây là ác linh, không phải con người..." 

Trần Thịnh nói: "Tống đại nhân, không khác nhau là mấy." Nhìn bên ngoài lều, dân chúng tụ tập lại, chỉ trỏ bàn tán. Hắc Giáp vệ bày sẵn trận thế, giương binh khí sẵn sàng. Mà tiếng ồn ào bên trong cửa thành cũng không thể bị ngăn cách. Tin tức đã bị truyền ra. "Ta vẫn nói câu kia, chuyện này đơn giản là vui hay buồn thì phải xem các vị muốn thế nào." Lại như cười như không vuốt râu: "Nếu Tống đại nhân gánh được."

Tống Nguyên nhíu mày: "Thế là ý gì?"

Ý Trần Thịnh là gì, bốn vị quan chức khác ở đây đều biết rõ. Tổ chức thi quân tử ở Huỳnh Sa Đạo vốn là việc vui. Nhưng kể cả động đất hay ác linh chạy tới đều không phải chuyện may mắn gì. Nhẹ thì bị nói là làm việc không đúng, bị ông trời cảnh cáo. Nặng thì hoàng đế bệ hạ còn phải tự mình ban ra Tội kỷ chiếu... Về phần ai gánh trách nhiệm, ba vị quan chức nhìn Tề Tu và Tống Nguyên. Mà Tề Tu thì nhìn ba vị quan chức. Ai nấy đều có suy nghĩ riêng. Đây là một cơ hội nhưng một khi ra tay sẽ không thể chịu được sức nặng của nó. Vạn lần không thể lỗ mãng mà phải rất cẩn thận. 

Càng cần đề phòng Trần Thịnh đang ngồi chờ ngư ông đắc lợi!

"Trần tướng gia nói đúng, đây là chuyện vui!", "Phải lập tức báo lên triều đình!", "Mời Khâm thiên giám xem thiên tượng", "Việc cấp bách bây giờ là trấn an dân chúng", "Không thể trì hoãn kỳ thi lại được."

Bọn họ đồng thanh nói. 

Trần Thịnh cười nói: "Ta chỉ tới làm giám khảo nên không quan tâm, các ngài cứ thương nghị với nhau là được." Rồi nhìn bên ngoài, tầm mắt dừng ở trên cửa thành: "Ba chữ kia là ta viết..." Cười lắc đầu: "Thật hổ thẹn, khi đó bút lực còn chưa được."

Đang yên đang lành nói cái này làm gì? Mọi người nhìn theo tầm mắt của ông ta.

"Tướng gia khiêm tốn rồi." 

"Tướng gia thư pháp thượng thừa, chữ này viết thật đẹp."

Mọi người đều ca ngợi.

Trần Thịnh nói: "Chín năm... Cũng đến lúc rồi." Phất tay áo, đi ra ngoài. 

Đến lúc gì? Mấy người còn lại liếc nhau.

"Nếu đã như vậy, đó chính là nương nương hiển linh, ác linh đã bị diệt. Huỳnh Sa Đạo song hỷ lâm môn, dệt hoa trên gấm." Một quan chức nói.

Những người khác đều cười, gật đầu nói: "Đúng là như vậy". 

"Vậy thì đi trấn an dân chúng và thu xếp cho những đứa trẻ kia thôi."

Mọi người mời nhau rồi cùng đi ra ngoài.

Tống Nguyên đi sau một bước, giữ lấy Tề Tu, nhỏ giọng hỏi: "Tề đại nhân, sao lại đồng ý lời của mấy tên kia?" 

Tề Tu nhìn hắn, mặt đầy tức giận: "Sao lại đồng ý? Tống đại nhân, ngươi vừa mới nói gì? Níu lấy việc mấy đứa trẻ chạy ra rồi lăng hoàng hậu sụp làm gì? Lăng hoàng hậu sao lại sụp, không phải ngươi biết rõ sao?"

Tống Nguyên có vẻ không vui nói: "Ta biết nên mới muốn che giấu đi... Như thế nào cũng phải giải thích..."

Tề Tu cười lạnh lùng: "Che giấu? Dựa vào việc ác linh chạy trốn mà che giấu? Sớm không chạy, trễ không chạy, đúng lúc này chạy ra, ngươi cho người khác là kẻ ngu à? Muốn tất cả mọi người tới tra cho rõ à?" Nói xong liền quay đi. 

Ba vị quan chức đi ra trước đang tụ tập lại nói gì đó, tầm mắt nhìn bọn họ.

Tề Tu lại trừng mắt liếc Tống Nguyên một cái, nói: "Cũng khác gì nhau!" Rồi phất tay áo đi ra ngoài.

Được rồi! Tống Nguyên cũng phất tay áo, đi ra ngoài. 

...

"Thế nào? Thế nào rồi?"

Cửa thành che khuất tầm mắt nhưng không chặn được tiếng ồn ào. Con đường trước cửa thành đông đúc người. Trên những tửu lâu, quán trà ở vị trí cao gần đường cũng đầy ắp người. Đứng ở nơi cao nhất nhìn ra bên ngoài. 

Tin tức không ngừng truyền tới.

"Các vị đại nhân tới rồi!"

"Nói rằng không phải ác linh!" 

"Nói là hoàng hậu nương nương hiển linh, ác linh đã bị tiêu diệt..."

Tin này khiến dân chúng trên đường thở phào nhẹ nhõm. Những người phụ nữ lớn tuổi đều niệm thần phật.

"Tốt quá rồi, còn tưởng Huỳnh Sa Đạo sẽ lại bị ác linh quấy nhiễu." 

"Ta bảo sẽ không vậy rồi mà. Có phượng hồn của hoàng hậu nương nương trấn giữ, lại thêm thi quân tử, nhiều người đọc sách tập trung như vậy, toàn con cháu Thánh nhân, đều là chính khí cuồn cuộn, ác linh gì đó đều phải rút lui."

"Như vậy ít nhiều nhờ có việc trọng đại ấy mà đã tiêu trừ được ác linh trên người lũ trẻ..."

Nghe Bàng An kể về tin tức và những lời bình luận kia, Trương Song Đồng lắc đầu, nói đáng thương. 

Bàng An nói: "Bất kể như thế nào, những đứa trẻ này đã được giải thoát. Bên ngoài đang thương nghị xem nên thu xếp bố trí như thế nào đây. Phỏng chừng lát nữa cửa thành sẽ được mở ra..."

"Nhanh vậy à?" Trương Song Đồng thất vọng: "Xem ra cuộc thi hôm nay sẽ không bị lùi rồi... Tiết Thanh..." Hắn quay đầu nhưng bên cạnh đã không còn bóng dáng Tiết Thanh.

Bàng An ơ một tiếng: "Ban nãy còn ở đây mà..." Cũng đi tìm khắp nơi. 

Một thí sinh phủ Trường An hô lên: "Ở chỗ đó." Giơ tay chỉ dưới lầu.

Trương Song Đồng, Bàng An vội vàng chen tới. Bọn họ ỷ vào tuổi trẻ chạy nhanh, Liễu Xuân Dương lại có tiền nên chiếm cứ tầng cao nhất của tửu lâu, có thể nhìn được ra ngoài thành. Lúc này từ trên lầu nhìn xuống đường, trong đám người đông đúc, quả nhiên thấy ba thiếu niên quen thuộc... Chạy xuống từ khi nào vậy?

"Tam Lang!" Trương Song Đồng hô to. 

Giọng hắn cao vút, vang hơn nửa con phố, khiến người trên đường đều ngẩng đầu lên nhìn. Tất nhiên người thiếu niên kia không ngoại lệ.

Nàng ngẩng đầu cười, quơ quơ bọc giấy trong tay, lại nhét một cái bánh bao vào miệng, nhồm nhoàm nói với tiểu thương đang rao hàng: "Thêm một bát cháo hạnh nhân nữa."

...

"Sao lại chạy xuống đây?"

Trương Song Đồng nhận lấy cháo mà Quách Tử An đưa cho, nhìn đôi tay được bọc như bánh bao cuả Tiết Thanh, chậc chậc hai tiếng.

"Lúc này ngươi còn nghĩ tới chuyện ăn." 

"Thật ra xuống đường nghe mới dễ, nhiều người chứ sao." Tiết Thanh nói, nhìn đám người trên đường: "Nghe nói không có việc gì nha, sắp thi rồi, tranh thủ ăn chứ sao."

Bàng An giơ tay chọc tay Tiết Thanh. Ở một bên, Liễu Xuân Dương đánh tay hắn: "Làm gì thế!"

Bàng An cười: "Có phải quấn hơi dầy? Có tiện cầm cung tên chứ?" 

Tiết Thanh giơ hai tay mình lên, nói: "Tiện chứ, có dùng nắm đấm ta vẫn bắn tên được."

Nắm đấm thì sao bắn tên được. Bàng An cười, lại tò mò. Đang đứng nói giỡn bên đường, phía trước vang lên tiếng xôn xao và tiếng la.

"Cửa thành mở rồi!" 

Người trên đường đều nhìn. Cửa thành từ từ mở ra. Ánh nắng mùa thu cũng chiếu tới. Ánh sáng tràn ra từ cửa thành đang dần mở, Tiết Thanh khẽ nheo mắt lại.

Quả nhiên đã đè chuyện lăng hoàng hậu bị sụp xuống. Những đứa trẻ kia không bị sao rồi. Xem ra vị đại nhân vật trong triều mà Đốc nói quả thật nằm trong số các vị quan viên có thể quyết định chuyện này ở ngoài kia.

Là ai nhỉ? 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện