Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 375: Khẩn cấp hồi kinh



Năm năm thấm thoắt trôi qua nhanh. Năm năm này triều dã yên bình, gợn sóng không sợ hãi, tuy rằng Lý - Võ khi có ám đấu, cũng đều không có lan đến đối phương. Song phương duy trì một loại động thái cân bằng, đây cũng là kết quả mà Võ Tắc Thiên chờ mong.

Tuy nhiên nữ hoàng Võ Tắc Thiên tuổi già dường như khó giữ được khí tiết, bà hoàn toàn sa vào trong hoang dâm với Nhị Trương. Quyền thế của huynh đệ Trương thị thế càng thêm ngập trời, Võ Tắc Thiên còn sáng lập thêm Khổng Hạc phủ cho huynh đệ Trương thị, trên danh nghĩa là nơi nghiên cứu học vấn, trên thực tế lại thành trung tâm triều đình thứ hai. Tất cả chỉ thị và ý chỉ được Võ Tắc Thiên phê đều phát ra từ Khổng Hạc phủ. Bởi vì tướng quyền bị suy yếu, Khổng Hạc phủ và Chính Sự đường dần dần tạo thành xu thế đối lập.

Tuy nhiên Trường An lại rất bình ổn. Có lẽ là nguyên nhân rời xa triều đình, thù hận của Trương Xương Tông đối với Lý Trân cũng dần dần phai nhạt, cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ. Năm năm này cuộc sống của Lý Trân cũng rất êm ả. Hai năm trước hắn từ Phó Lưu thủ Tây Kinh thăng lên làm Lưu thủ, tước vị cũng thăng làm huyện công Đôn Hoàng, Trương Thuyết thăng làm Trưởng sử Lưu thủ Tây Kinh.

Tuy nhiên gia đình của Lý Trân đã có biến hóa không nhỏ, năm năm trước, Địch Yến trước sau sinh cho hắn một trai một gái. Vương Khinh Ngữ ba năm trước sinh một đứa con trai, Lý Trân đã trở thành cha của ba đứa con rồi.

Chạng vạng hôm nay, Lý Trân như bình thường từ quan nha về nhà, vừa mới đến gia môn, con gái Lý Huệ như một cơn gió lao tới, nũng nịu gọi:
- Phụ thân!

Lý Huệ năm nay mới ba tuổi, so với con thứ Lý Diên kém nửa tuổi. Lý Trân thương yêu nhất là cô con gái út này. Hắn ngồi xổm xuống, bế con gái lên, cười ha hả, dùng râu ngắn cọ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, hỏi:
- Tiểu tử kia hôm nay lại nghịch ngợm rồi hả?

- Huệ nhi rất biết điều, không nghịch ngợm, ca ca rất nghịch ngợm, bị mẹ đánh đòn rồi.

- Ca ca nào nghịch ngợm?
Lý Trân cười hỏi.

- Hai ca ca đều nghịch ngợm.

Lý Trân lại hôn cô bé, ôm vào trong. Địch Yến cười ra đón:
- Phu quân đã về rồi.

- Ừ! Hôm nay chạy một ngày, có chút mệt mỏi.

Địch Yến đón con gái, cười nói:
- Phu quân đi thư phòng nghỉ ngơi một lát đi. Muội đi chuẩn bị cơm chiều, đợi lát nữa bảo Khinh Ngữ rót trà cho huynh.

Lý Trân trở lại thư phòng mình ngồi xuống, mệt mỏi nằm xuống. Hôm nay hắn đi vài quân doanh thị sát huấn luyện tân binh, đi đường dài hơn một trăm dặm, thật sự làm hắn mệt muốn chết rồi.

Một lát, Vương Khinh Ngữ bưng một ly trà sâm tiến vào, hé miệng cười nói:
- Phu lang như rất mệt!

Lý Trân tiếp nhận trà sâm uống một ngụm nói:
- Hôm nay đi Bá Thượng, lại đi Hàm Dương, chạy một ngày, thắt lưng mệt không duỗi nổi đây này.

- Sáng hôm nay muội cùng Yến tỷ cũng đi xem tiệm mới của đại tỷ, thật sự rất khí phái.

Việc buôn bán của Lý Tuyền càng làm càng lớn, không chỉ có bán rượu nho và Hồ phấn nổi danh ở Trường An, hơn nữa năm trước bắt đầu đặt quán rượu, trước sau mua hơn mười quán rượu ở Trường An, Lạc Dương. Gần đây vừa mới xây xong một quán rượu chiếm đất mười mẫu ở bên cạnh cửa chính chợ Tây, bốn tầng lầu, ngoài ra còn có hơn mười tiểu viện, tên là Tửu Tuyền lầu, trở thành một trong ba tửu quán lớn ở Trường An.

- Ồ!

Lý Trân thật sự không có hứng thú đối với việc kinh doanh của đại tỷ, thuận miệng đáp một tiếng, lại cười hỏi:
- Nghe Huệ nhi nói, hai ca ca của con bị đánh, sao vậy?

- Hài! Hai tiểu tử kia rất nghịch ngợm, trêu cợt Lâm quản gia, thừa dịp khi Lâm quản gia ăn cơm trưa, một đứa thì dụ Lâm quản gia đi, đứa kia thì lén trộn cát vào bát cơm của ông ấy. Vừa lúc
bị Yến tỷ thấy, đã tức giận giáo huấn chúng một chút.

Lý Trân bật cười. Hai cậu con trai của hắn không ngờ nghịch ngợm như vậy.

- Giờ con đang ở đâu?
Lý Trân lại hỏi.

- Yến tỷ phạt con viết chữ, mỗi người viết năm trăm chữ. Phỏng chừng bây giờ còn đang mắt nước mắt lưng tròng viết chữ đó.

Lý Trân vốn định nói hộ con, nhưng lại nghĩ, cảm thấy như vậy cũng tốt, nếu không quản thúc nghiêm, sau này hai đứa lớn lên sẽ biến thành Nhị hiệp ruồi muỗi rồi.

Lúc này, ngoài cửa vọng đến những tiếng bước chân. Ngay sau đó một thị nữ bẩm báo:
- Lão gia, Đại phu nhân có việc gấp đến tìm, hình như có người từ kinh thành đến.

- Ta biết rằng rồi, lập tức đi ngay.

Lý Trân đứng lên, ôm Vương Khinh Ngữ, lại hôn nàng. Hai người triền miên hôn một lúc, Lý Trân mới bước nhanh ra ngoài.

Vừa đi tới phòng chính, vừa lúc gặp Địch Yến bước nhanh tới. Lý Trân thấy nàng lo lắng, liền hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?

Đôi mắt Địch Yến đỏ lên, nhào vào trong ngực của Lý Trân khóc không ra tiếng:
- Bà nội sắp không qua khỏi rồi, muốn gặp muội lần cuối. Muội phải về nhà.

Trong lòng Lý Trân cả kinh, bà nội của Địch Yến hai năm trước rất nguy cấp, sau đã cứu trị được. Lúc ấy ngự y đã nói, bà nhiều nhất chỉ sống được hai ba năm, quả nhiên là đúng rồi. Hắn suy nghĩ một chút nói:
- Ta vừa lúc cũng phải về Lạc Dương báo cáo công tác, không bằng chúng ta cùng đi, cả nhà cùng nhau trở về.

Lý Trân tính toán nửa tháng sau về Lạc Dương báo cáo công tác, nếu bà nội sắp ra đi, vậy đơn giản cả nhà cùng nhau trở về.

Địch Yến gật gật đầu:
- Giờ muội đi thu dọn hành lý, sáng mai chúng ta xuất phát.

- Không vấn đề!

Lý Trân nghĩ mình còn có chút việc cần chỉ bảo Trương Thuyết, lập tức không ăn cơm chiều nữa mà vội vàng đi đến nhà Trương Thuyết.


Thời gian mặc dù qua năm năm, nhưng Lạc Dương trên cơ bản không có thay đổi gì. Người bình thường vẫn bận rộn kiếm tiền nuôi cả nhà, quan vì lên chức mà tận kiệt suy nghĩ, cuộc sống cứ trôi qua như thế. Dù qua năm năm, nhưng hết thảy giống nhau mới xảy ra ngày hôm qua.

Tuy nhiên trong khoảng thời gian này, triều cục vẫn xảy ra một ít biến hóa vi diệu. Sau khi Tô Vị Đạo qua đời, Võ Du Ninh đảm nhiệm tướng quốc, cũng đồng thời chuyển giao chức Lưu thủ Tây Kinh cho Lý Trân, đây là một sự cân bằng. Hơn nữa, Võ Du Ninh bởi vì Thái Bình công chúa, thuộc loại ôn hòa phái của Võ gia, tất cả mọi người đều có thể tiếp nhận, cho nên cuối cùng Địch Nhân Kiệt và Lâu Sư Đức trầm mặc tiếp nhận hiện thực Võ gia đảm Tướng.

Còn một nguyên nhân khác là đấu tranh giữa Khổng Hạc phủ và Chính Sự đường càng ngày càng kịch liệt, nếu như nói tranh đấu Lý Võ thuộc loại đấu tranh tầng sâu, như vậy tranh đấu Khổng Hạc phủ và Chính Sự đường là nằm ở ngoài mặt, đã công khai hóa, rất gay cấn.

Nếu Võ Du Ninh gia nhập Chính Sự đường, vô hình trung một phần lực lượng Võ gia cũng gia nhập vào một phương tướng quốc này. Đây cũng là kết quả Địch Nhân Kiệt nguyện ý thấy. Đúng là đủ loại suy xét, cuối cùng Địch Nhân Kiệt không kịch liệt Võ Du Ninh nhập Tướng, cộng thêm bản thân Tô Vị Đạo là người lập lờ nước đôi, không có gì địa vị ở Chính Sự đường, Võ Du Ninh ôn hòa phái thay lão ta, đối với việc cân bằng quyền lực của Chính Sự đường cũng ảnh hưởng không lớn.

Trong thư phòng, Địch Nhân Kiệt khoanh tay đi qua đi lại trong phòng, tâm sự nặng nề, thêm việc mẫu thân bệnh nặng làm ông càng thêm có áp lực lớn. Mà quan trọng hơn vẫn là thế cục triều đình phát triển theo hướng bất lợi cho ông.

Hôm qua ông nhân được tin tức, Thánh Thượng đã đang suy xét lập Võ Tam Tư vì tự. Nếu như nói trước đâyThánh Thượng có đầy đủ cơ trí, nhưng trạng thái hai ngày này của bà đã trượt xuống, hôn chiêu xuất hiện nhiều lần, thành lập Khổng Hạc phủ, để hai tên hai không học vấn không nghề nghiệp nắm giữ đại quyền.

Mà Võ Tam Tư đem hết toàn lực lấy lòng Trương Dịch Chi. Nhị Trương ngày ngày thủ thỉ bên gối, Thánh Thượng bắt đầu suy xét lập Võ Tam Tư làm Thái Tử rồi, một khi chuyện này trở thành sự thật, Đại Đường sẽ gặp phải kịch biến trời sụp đất nứt, nội chiến chắc chắn bùng nổ.

Địch Nhân Kiệt sầu lo tới cực điểm, ông nhất định phải ngăn cản nội chiến bùng nổ, mà muốn ngăn cản Võ Tam Tư thượng vị, Địch Nhân Kiệt cũng cảm giác mình lực bất tòng tâm. Ông đang cần người trợ giúp, nghĩ đầu tiên chính là con rể Lý Trân. Nếu hắn ở kinh thành, có lẽ có thể giúp mình xoay được cục diện này.

Giờ khắc này, Địch Nhân Kiệt đau khổ chờ đợi Lý Trân đến. Đúng lúc này, Địch phu nhân bưng một ly trà sâm đi vào phòng. Bà dịu dàng đặt lên bàn, nói:
- Lão gia, nghỉ ngơi một chút đi!

Địch Nhân Kiệt biết thê tử vì chăm sóc mẹ già bị bệnh, nên vô cùng mệt mỏi, ông cầm tay thê tử bảo ngồi xuống:
- Mẫu thân thế nào?

Địch phu nhân lắc đầu:
- Tình huống rất không tốt. Ngự y nói, nhiều nhất chỉ mấy ngày thôi. Mẫu thân vẫn luôn chống đỡ, đoán chừng là muốn gặp mặt A Yến lần cuối.

- Có tin của A Yến chưa?
Địch Nhân Kiệt thở dài lại hỏi.

- Tuy rằng còn chưa có tin tức, nhưng theo thời gian, hai ngày là chúng nó tới kinh thành rồi. Kiên nhẫn chờ chút. Đúng rồi, sáng mai Đại Lang sẽ trở về.

Trong lòng Địch Nhân Kiệt hết sức khổ sở, ông miễn cưỡng cười, áy náy nói với thê tử:
- Hai ngày nay tôi triều vụ bận rộn, việc chăm sóc mẫu thân đều nhờ hết vào bà rồi.

- Lão gia cứ yên tâm đi! Chủ yếu là lão gia cũng phải chú ý sức khỏe.

- Tôi biết rồi. Tôi sẽ để ý.

Đúng lúc này, nghe bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập. Quản gia ở ngoài chạy vào, kích động nói:
- Lão gia, cả nhà cô gia về tới rồi. Đang ở ngoài cửa phủ.

Địch Nhân Kiệt vui mừng, liên thanh nói với thê tử:
- Mau, mau, chúng ta ra ngoài đón.

Địch phu nhân cũng vô cùng vui mừng, không đợi trượng phu chỉ bảo, bà chạy nhanh ra ngoài. Địch Nhân Kiệt choàng thêm chiếc áo, cũng vội vã đi ra ngoài.

Ngoài cửa lớn Địch phủ vô cùng náo nhiệt. Cả nhà Lý Trân đi ba xe ngựa tới rồi, ngay cả một nhà con thứ Địch Quang Viễn đảm nhiệm huyện lệnh Trường An cũng theo họ trở về. Bên ngoài chừng năm sáu xe ngựa, còn có mấy chục thân vệ kỵ binh.

Địch Nhân Kiệt và thê tử bước nhanh ra ngoài. Lý Trân tiến lên chào hỏi nhạc phụ mẫu. Địch Yến thì mừng đến khóc, ôm lấy mẫu thân. Lúc này, Vương Khinh Ngữ lại dẫn ba đứa bé lên, dập đầu chào ông ngoại, bà ngoại.

Vương Khinh Ngữ vào năm ngoái đã cùng Địch Yến về Địch phủ, tính cách dịu dàng thiện lương của nàng rất được vợ chồng Địch Nhân Kiệt yêu mến, luôn dặn Địch Yến phải lấy lễ đối đãi.

Địch Nhân Kiệt ôm hai cháu ngoại, Địch phu nhân cũng ôm cháu gái, hai người vui mừng cười tươi. Lúc này, Địch Yến khẽ hỏi:
- Tình huống bà nội thế nào rồi ạ?

Một câu nhắc nhở Địch Nhân Kiệt, ông vội nói với thê tử:
- Phu nhân dẫn các con đi thăm bà nội đi.

Địch phu nhân nói nhỏ:
- Mẫu thân ngủ rồi, không nên quấy rầy. Ngày mai thăm cũng được, tôi đi an bài chỗ ở cho các con.

Địch phu nhân vẫy tay với Địch Yến và Địch Quang Viễn, cười nói::
- Các con mang theo mấy đứa nhỏ đi theo ta.

Địch Yến kéo Vương Khinh Ngữ, hai người dẫn con đi theo mẫu thân. Địch Quang Viễn và vợ con cũng đi theo mẫu thân cùng nhau vào phủ. Địch Nhân Kiệt nói với Lý Trân:
- Hiền tế đến thư phòng của ta. Ta có lời muốn nói với con.

Lý Trân dặn dò vài câu với thân binh, bảo họ đi theo quản gia đi nghỉ ngơi ăn cơm. Sau đó hắn mới đi theo Địch Nhân Kiệt đi thư phòng.

Trong thư phòng, Địch Nhân Kiệt mời Lý Trân ngồi xuống, cười nói:
- Ta đọc báo cáo công tác của con rồi. Năm ngoài làm không tệ, việc chiêu mộ dũng sĩ các nơi ở trường chinh đi Tây Vực khẩn biên cũng không thuận lợi, duy chỉ có Quan Trung làm tốt nhất, đã hoàn thành kế hoạch trước một tháng. Thánh Thượng khen ngợi con không dứt.

Lý Trân hạ thấp người cười nói:
- Thật ra đi Tây Vực khẩn biên chủ yếu là tâm lý mâu thuẫn, cảm thấy rời xa gia hương và người thân, nhưng con cảm thấy chỉ cần ích lợi đủ, mặt khác lại cho họ hy vọng được trở về, con nghĩ tất cả mọi người đều nguyện ý. Trên thực tế, hai việc này con làm cũng không tệ, cho nên mới có thể thành công

- Nếu cho phép bọn họ trở về, vậy việc đi Tây Vực còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Địch Nhân Kiệt vuốt râu cười hỏi.

Lý Trân khẽ mỉm cười:
- Đây chỉ là một hy vọng. Trên thực tế khi bọn họ có gia nghiệp ở Tây Vực, hơn nữa thích ứng cuộc sống của Tây Vực, chỉ sợ bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ lại gia nghiệp để quay về. Tất cả mọi người sẽ tính toán, ngoại trừ xa quê nhà, những thứ khác đều rất tốt, ai còn muốn bỏ lại gia nghiệp để quay về chịu khổ nữa? Cho nên đồng ý cho bọn họ về, chỉ là an ủi trên tâm lý. Làm như vậy để họ cam tâm tình nguyện đi biên cương.

- Nói không sai, chính là đạo lý này, kinh nghiệm của Quan Trung có thể mở rộng ở các châu huyện khác.

Lúc này, Lý Trân lại hỏi:
- Không biết hiện tại thế cục triều đình như thế nào rồi ạ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện