Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San
Quyển 5 - Chương 36: Không thể rời xa
Sắc mặt Thiền Vu lộ ra sự chần chừ.
Hách Liên Ngự Thuấn bước lên, khẽ cất tiếng, “Thiền Vu, nếu nhị vương tử đã muốn tra xét thì cứ làm vậy đi. Nhi thần sẽ không để ý mấy chuyện đó!”
Thấy hắn nói câu này, sắc mặt Thiền Vu mới trở nên thoải mái hơn, gật đầu hạ lệnh, “Được, một khi đã như vậy, cũng để mau chóng tìm binh thư về thì từ phủ Tả hiền vương cho tới hai mươi tư phủ đệ lớn nhỏ đều phải tra xét, tuyệt đối không có ngoại lệ!”
“Vâng!” Thị vệ lập tức nhận lệnh.
Vu Đan cùng Hữu Cốc Lễ vương âm thầm ra hiệu cho nhau, trên môi cũng ẩn hiện ý cười gian xảo.
Nét mặt Nam Hoa công chúa thì lộ rõ vẻ lo lắng.
Sau khi Thiền Vu hạ lệnh tra xét, lại bất ngờ đưa ra yêu cầu khiến Nam Hoa công chúa ở lại trong cung với lý do là không lâu nữa, một vị công chúa Đại Hán hoà thân cũng sẽ tới đây. Nam Hoa công chúa cũng từ Đại Hán tới, cho nên trước lúc tổ chức đại hôn có thể giúp đỡ chỉ dạy một số chuyện, dù sao trong cung cũng không có người hiểu được quy củ của Đại Hán.
Hách Liên Ngự Thuấn không có ý kiến gì, nhưng Sở Lăng Thường lại có chút không đành lòng. Nam Hoa công chúa chỉ nhìn nàng cười nhẹ, nhưng nụ cười đó mang theo một chút bất đắc dĩ cùng không thể tự quyết.
***
Trở về phủ, chuyện đầu tiên Sở Lăng Thường làm là kiểm tra miệng vết thương của Hách Liên Ngự Thuấn. Lúc tự tay cởi ra áo lót của hắn, nàng thấy máu đỏ thẫm đã thấm ướt băng gạc, may mắn là hắn mặc triều phục màu tối nên mới không bị người ta phát hiện.
Miệng vết thương trên vai hắn lại lần nữa nứt ra, lần này hoàn toàn là do ngoại lực tác động.
Nhìn vết thương trên đầu vai hắn, trong lòng Sở Lăng Thường lại nhói đau. Nàng vội vàng giúp hắn thay thuốc, tranh thủ thời gian quan binh còn chưa tới lục soát phủ để xử lý lại vết thương cho ổn thoả.
Hách Liên Ngự Thuấn ngồi trên giường, ánh mắt dịu dàng nhìn theo thân ảnh đầy bận rộn cùng lo lắng của nàng, nét cười trên môi hắn mang theo ý thoả mãn, cũng có chút trầm mặc.
Đợi nàng thay thuốc mới xong, lại lần nữa băng cẩn thận vết thương, hắn mới vươn tay nắm lấy tay nàng, kéo tới đặt lên môi mình, khẽ hôn lên đó rồi dịu dàng nói, “Hôm nay nàng không nên tới đại điện, về sau không cho phép tuỳ hứng như thế.”
Sở Lăng Thường cắn cắn môi, dùng tay kia lấy trường bào sạch ở phía đối diện cho hắn, lại nhìn hắn bằng ánh mắt dịu dàng, “Hôm nay lúc ngươi vào triều, ta thật sự đã bói một quẻ, quẻ tượng chỉ ra trên triều hôm nay sẽ có tranh luận gay gắt, thậm chí có cơ đổ máu, ta…ta lo…”
“Lo cho sự an nguy của ta?” Hắn cười nâng tay vuốt nhẹ gương mặt nhỏ nhắn của nàng, ánh mắt nhìn nàng cũng tràn ngập nhu tình.
Sự ấm áp từ đầu ngón tay lại thêm mùi xạ hương quen thuộc trên người hắn nhẹ nhàng tiến vào hô hấp của Sở Lăng Thường. Mùi hương chỉ thuộc về một mình hắn này lại khiến trái tim nhỏ bé của nàng đập loạn lên rồi lại bất giác đắm chìm trong mùi hương đó. Khẽ chớp nhẹ hàng mi, cố nén cảm giác bất an trong lòng, lúc nàng ngước mắt lên nhìn hắn thì trong đôi mắt đẹp đã tràn ngập sự kiên định cùng dũng cảm.
Khẽ gật đầu, Sở Lăng Thường dịu dàng trả lời, “Phải, là ta lo lắng cho an nguy của ngươi!”
Những lời chủ động của nàng khiến tâm tình cứng rắn của Hách Liên Ngự Thuấn cũng tan chảy. Nụ cười trên môi hắn cũng trở nên rạng ngời hơn khiến dáng vẻ của hắn trở nên cực kỳ hiền hoà, khí phách oai phong lẫm liệt cùng lạnh lùng cứng rắn lúc trên triều đình cũng không còn.
“Yên tâm, ta sẽ không chết…”
“Đã nói sau này không được tuỳ tiện nói mấy lời xui xẻo mà!” Sở Lăng Thường có chút không vui, giơ tay che miệng hắn lại.
Bờ môi mỏng của Hách Liên Ngự Thuấn áp vào lòng bàn tay mềm mại của nàng, hắn cũng không hề động đậy, chỉ là ý cười trong mắt càng lúc càng đậm.
Sở Lăng Thường đỏ bừng mặt, có chút ngượng ngùng buông tay lại bị hắn nhẹ nhàng nắm lấy rồi dịu dàng vuốt ve, ánh mắt nhìn nàng cũng tràn ngập hưng phấn, “Xấu hổ sao? Chỉ ba ngày nữa nàng sẽ là thê tử được cưới hỏi đàng hoàng của Hách Liên Ngự Thuấn ta, cứ ngượng ngùng như vậy cũng không hay!”
Tâm tư của nàng theo câu nói này của hắn lại đập loạn lên, nàng có chút ngây ra, sau đó cảm thấy bối rối, đem bàn tay nhỏ bé rút về, thanh âm có chút run rẩy vang lên, “Ngươi….ngươi đừng như vậy. Những lời đó chẳng phải là nói cho có lệ thôi sao?”
Hách Liên Ngự Thuấn nghe vậy thì hơi nhíu mày, cười nhẹ, “Ai bảo là ta nói cho có lệ?”
Sở Lăng Thường tròn xoe hai mắt nhìn hắn.
Nụ cười trên môi hắn càng rạng ngời, ngón tay thon dài nhẹ nhàng miêu tả từng đường nét trên gương mặt thanh tú của nàng như muốn phác hoạ lại dáng vẻ mỹ lệ, “Chẳng lẽ nàng đã quên mình đã đồng ý gả cho ta rồi sao?”
“Ta….ta lúc đó chỉ là…” Nàng nhất thời ấp úng, cắn cắn môi không biết nên nói cái gì.
Hắn cúi đầu cười, “Chỉ là cái gì?”
Hắn vẫn cực kỳ nhẫn nại chờ nghe nàng trả lời.
Sở Lăng Thường thấy lời nói của hắn lộ ra ý hài hước, không khỏi cảm thấy vừa thẹn bừa giận, khẽ nâng tay đập vào ngực hắn một cái, “Ngươi đừng lộn xộn, chúng ta…”
“Hự…” Hách Liên Ngự Thuấn nhíu chặt hàng lông mày lại.
“Thực xin lỗi, ta…ta không phải cố ý, vết thương của ngươi có đau lắm không?” Sở Lăng Thường thấy vậy thì có chút nóng vội, muốn kiểm tra lại vết thương cho hắn.
Bàn tay nhỏ bé của nàng bị hắn giữ chặt, rồi hắn thuận thế kéo một cái, thân hình cao lớn xoay lại áp lên thân thể nàng rồi cùng lúc hai người họ song song ngã xuống giường.
Hắn lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt không hề có chút biểu hiện đau đớn nào.
“Ngươi gạt ta?” Sở Lăng Thường lúc này mới ý thức được tình huống phát sinh, lại thấy hắn nhìn mình không chớp mắt thì khuôn mặt nhỏ nhắn lại càng đỏ hơn. Nhưng lo cho miệng vết thương của hắn nên nàng không dám dùng sức đẩy ra, chỉ có thể để mặc hắn tuỳ ý đè lên người mình.
“Ngươi còn không đứng dậy?” Nàng giận dữ trừng mắt lườm hắn.
Hách Liên Ngự Thuấn lại nâng bàn tay áp lên khuôn mặt nhỏ nhắn, đầu ngón tay có chút thô ráp khẽ mơn man cánh môi anh đào căng mọng, nhẹ giọng nói, “Lăng Thường, nàng có phải đã không thể rời khỏi ta được hay không?”
Cả người hắn lại áp sát xuống, đè ép lên hô hấp của nàng, khiến cho hô hấp của nàng cũng trở nên dồn dập, cánh môi khẽ run run nhưng lại chậm chạp không dám trả lời câu hỏi của hắn.
“Lăng Thường…” Hắn khẽ gọi, từng từ từng chữ đều mang theo thâm tình khiến người ta run rẩy. Đầu ngón tay vẫn dịu dàng mơn man khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, rồi hắn hơi cúi đầu xuống hôn lên má nàng rồi tới vùng cổ trắng nõn khiến cho thân thể nàng không ngừng run rẩy, “Nói cho ta biết, nàng không muốn rời xa ta!”
“Không…ta không…” Sở Lăng Thường sợ tới mức vội vã phủ nhận. Tuy rằng tâm tư nàng đã xuôi theo hắn nhưng những lời trần trụi như vậy sao nàng có thể nói ra miệng?
Hách Liên Ngự Thuấn hơi sững người, nhưng ngay lập tức nở nụ cười tươi rói, “Không được lảng tránh, phải nói thật với ta!”
Nói dứt lời, trong ánh mắt hắn liền hiện lên một tình cảm rất khó nắm bắt khiến người ta cảm thấy có chút mơ hồ.
Sở Lăng Thường có chút thất thần nhìn gương mặt của hắn, nàng có cảm giác đây chỉ là một ảo tưởng không thể chạm tới.
“Ta…”
Hắn lẳng lặng ngắm nhìn nàng, chờ đợi…
Thật lâu sau..
“Đại hôn là chuyện cả đời, ngươi hẳn cũng rõ là Nam Hoa công chúa vì muốn giải vây cho chúng ta nên mới…”
“Ta đã không cách nào rời xa nàng rồi!” Hách Liên Ngự Thuấn không chút để ý tới những lời của nàng, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, nhấn mạnh từng lời.
Sở Lăng Thường hoàn toàn mất đi ngôn ngữ, trong lòng dâng lên một nỗi vui sướng vô hạn, ngay cả đôi mắt đẹp cũng không giữ được sự bình lặng thường ngày mà dần dâng lên một sự rung động…
“Cho nên đại hôn ba ngày sau nhất định phải thực hiện!” Hắn cũng không cưỡng bách nàng nữa mà chỉ cực kỳ kiên định lên tiếng..
Tâm tình Sở Lăng Thường lại lần nữa hoảng loạn, ngước mắt nhìn hắn, một cảm giác đau đớn quen thuộc lại lần nữa nổ tung trong sâu thẳm trái tim nàng. Ánh mắt cùng ngôn ngữ vô cùng lớn mật của hắn đã đủ để nói ra suy nghĩ trong lòng nàng.
Rời không được, đâu chỉ có một mình hắn?
Hách Liên Ngự Thuấn bước lên, khẽ cất tiếng, “Thiền Vu, nếu nhị vương tử đã muốn tra xét thì cứ làm vậy đi. Nhi thần sẽ không để ý mấy chuyện đó!”
Thấy hắn nói câu này, sắc mặt Thiền Vu mới trở nên thoải mái hơn, gật đầu hạ lệnh, “Được, một khi đã như vậy, cũng để mau chóng tìm binh thư về thì từ phủ Tả hiền vương cho tới hai mươi tư phủ đệ lớn nhỏ đều phải tra xét, tuyệt đối không có ngoại lệ!”
“Vâng!” Thị vệ lập tức nhận lệnh.
Vu Đan cùng Hữu Cốc Lễ vương âm thầm ra hiệu cho nhau, trên môi cũng ẩn hiện ý cười gian xảo.
Nét mặt Nam Hoa công chúa thì lộ rõ vẻ lo lắng.
Sau khi Thiền Vu hạ lệnh tra xét, lại bất ngờ đưa ra yêu cầu khiến Nam Hoa công chúa ở lại trong cung với lý do là không lâu nữa, một vị công chúa Đại Hán hoà thân cũng sẽ tới đây. Nam Hoa công chúa cũng từ Đại Hán tới, cho nên trước lúc tổ chức đại hôn có thể giúp đỡ chỉ dạy một số chuyện, dù sao trong cung cũng không có người hiểu được quy củ của Đại Hán.
Hách Liên Ngự Thuấn không có ý kiến gì, nhưng Sở Lăng Thường lại có chút không đành lòng. Nam Hoa công chúa chỉ nhìn nàng cười nhẹ, nhưng nụ cười đó mang theo một chút bất đắc dĩ cùng không thể tự quyết.
***
Trở về phủ, chuyện đầu tiên Sở Lăng Thường làm là kiểm tra miệng vết thương của Hách Liên Ngự Thuấn. Lúc tự tay cởi ra áo lót của hắn, nàng thấy máu đỏ thẫm đã thấm ướt băng gạc, may mắn là hắn mặc triều phục màu tối nên mới không bị người ta phát hiện.
Miệng vết thương trên vai hắn lại lần nữa nứt ra, lần này hoàn toàn là do ngoại lực tác động.
Nhìn vết thương trên đầu vai hắn, trong lòng Sở Lăng Thường lại nhói đau. Nàng vội vàng giúp hắn thay thuốc, tranh thủ thời gian quan binh còn chưa tới lục soát phủ để xử lý lại vết thương cho ổn thoả.
Hách Liên Ngự Thuấn ngồi trên giường, ánh mắt dịu dàng nhìn theo thân ảnh đầy bận rộn cùng lo lắng của nàng, nét cười trên môi hắn mang theo ý thoả mãn, cũng có chút trầm mặc.
Đợi nàng thay thuốc mới xong, lại lần nữa băng cẩn thận vết thương, hắn mới vươn tay nắm lấy tay nàng, kéo tới đặt lên môi mình, khẽ hôn lên đó rồi dịu dàng nói, “Hôm nay nàng không nên tới đại điện, về sau không cho phép tuỳ hứng như thế.”
Sở Lăng Thường cắn cắn môi, dùng tay kia lấy trường bào sạch ở phía đối diện cho hắn, lại nhìn hắn bằng ánh mắt dịu dàng, “Hôm nay lúc ngươi vào triều, ta thật sự đã bói một quẻ, quẻ tượng chỉ ra trên triều hôm nay sẽ có tranh luận gay gắt, thậm chí có cơ đổ máu, ta…ta lo…”
“Lo cho sự an nguy của ta?” Hắn cười nâng tay vuốt nhẹ gương mặt nhỏ nhắn của nàng, ánh mắt nhìn nàng cũng tràn ngập nhu tình.
Sự ấm áp từ đầu ngón tay lại thêm mùi xạ hương quen thuộc trên người hắn nhẹ nhàng tiến vào hô hấp của Sở Lăng Thường. Mùi hương chỉ thuộc về một mình hắn này lại khiến trái tim nhỏ bé của nàng đập loạn lên rồi lại bất giác đắm chìm trong mùi hương đó. Khẽ chớp nhẹ hàng mi, cố nén cảm giác bất an trong lòng, lúc nàng ngước mắt lên nhìn hắn thì trong đôi mắt đẹp đã tràn ngập sự kiên định cùng dũng cảm.
Khẽ gật đầu, Sở Lăng Thường dịu dàng trả lời, “Phải, là ta lo lắng cho an nguy của ngươi!”
Những lời chủ động của nàng khiến tâm tình cứng rắn của Hách Liên Ngự Thuấn cũng tan chảy. Nụ cười trên môi hắn cũng trở nên rạng ngời hơn khiến dáng vẻ của hắn trở nên cực kỳ hiền hoà, khí phách oai phong lẫm liệt cùng lạnh lùng cứng rắn lúc trên triều đình cũng không còn.
“Yên tâm, ta sẽ không chết…”
“Đã nói sau này không được tuỳ tiện nói mấy lời xui xẻo mà!” Sở Lăng Thường có chút không vui, giơ tay che miệng hắn lại.
Bờ môi mỏng của Hách Liên Ngự Thuấn áp vào lòng bàn tay mềm mại của nàng, hắn cũng không hề động đậy, chỉ là ý cười trong mắt càng lúc càng đậm.
Sở Lăng Thường đỏ bừng mặt, có chút ngượng ngùng buông tay lại bị hắn nhẹ nhàng nắm lấy rồi dịu dàng vuốt ve, ánh mắt nhìn nàng cũng tràn ngập hưng phấn, “Xấu hổ sao? Chỉ ba ngày nữa nàng sẽ là thê tử được cưới hỏi đàng hoàng của Hách Liên Ngự Thuấn ta, cứ ngượng ngùng như vậy cũng không hay!”
Tâm tư của nàng theo câu nói này của hắn lại đập loạn lên, nàng có chút ngây ra, sau đó cảm thấy bối rối, đem bàn tay nhỏ bé rút về, thanh âm có chút run rẩy vang lên, “Ngươi….ngươi đừng như vậy. Những lời đó chẳng phải là nói cho có lệ thôi sao?”
Hách Liên Ngự Thuấn nghe vậy thì hơi nhíu mày, cười nhẹ, “Ai bảo là ta nói cho có lệ?”
Sở Lăng Thường tròn xoe hai mắt nhìn hắn.
Nụ cười trên môi hắn càng rạng ngời, ngón tay thon dài nhẹ nhàng miêu tả từng đường nét trên gương mặt thanh tú của nàng như muốn phác hoạ lại dáng vẻ mỹ lệ, “Chẳng lẽ nàng đã quên mình đã đồng ý gả cho ta rồi sao?”
“Ta….ta lúc đó chỉ là…” Nàng nhất thời ấp úng, cắn cắn môi không biết nên nói cái gì.
Hắn cúi đầu cười, “Chỉ là cái gì?”
Hắn vẫn cực kỳ nhẫn nại chờ nghe nàng trả lời.
Sở Lăng Thường thấy lời nói của hắn lộ ra ý hài hước, không khỏi cảm thấy vừa thẹn bừa giận, khẽ nâng tay đập vào ngực hắn một cái, “Ngươi đừng lộn xộn, chúng ta…”
“Hự…” Hách Liên Ngự Thuấn nhíu chặt hàng lông mày lại.
“Thực xin lỗi, ta…ta không phải cố ý, vết thương của ngươi có đau lắm không?” Sở Lăng Thường thấy vậy thì có chút nóng vội, muốn kiểm tra lại vết thương cho hắn.
Bàn tay nhỏ bé của nàng bị hắn giữ chặt, rồi hắn thuận thế kéo một cái, thân hình cao lớn xoay lại áp lên thân thể nàng rồi cùng lúc hai người họ song song ngã xuống giường.
Hắn lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt không hề có chút biểu hiện đau đớn nào.
“Ngươi gạt ta?” Sở Lăng Thường lúc này mới ý thức được tình huống phát sinh, lại thấy hắn nhìn mình không chớp mắt thì khuôn mặt nhỏ nhắn lại càng đỏ hơn. Nhưng lo cho miệng vết thương của hắn nên nàng không dám dùng sức đẩy ra, chỉ có thể để mặc hắn tuỳ ý đè lên người mình.
“Ngươi còn không đứng dậy?” Nàng giận dữ trừng mắt lườm hắn.
Hách Liên Ngự Thuấn lại nâng bàn tay áp lên khuôn mặt nhỏ nhắn, đầu ngón tay có chút thô ráp khẽ mơn man cánh môi anh đào căng mọng, nhẹ giọng nói, “Lăng Thường, nàng có phải đã không thể rời khỏi ta được hay không?”
Cả người hắn lại áp sát xuống, đè ép lên hô hấp của nàng, khiến cho hô hấp của nàng cũng trở nên dồn dập, cánh môi khẽ run run nhưng lại chậm chạp không dám trả lời câu hỏi của hắn.
“Lăng Thường…” Hắn khẽ gọi, từng từ từng chữ đều mang theo thâm tình khiến người ta run rẩy. Đầu ngón tay vẫn dịu dàng mơn man khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, rồi hắn hơi cúi đầu xuống hôn lên má nàng rồi tới vùng cổ trắng nõn khiến cho thân thể nàng không ngừng run rẩy, “Nói cho ta biết, nàng không muốn rời xa ta!”
“Không…ta không…” Sở Lăng Thường sợ tới mức vội vã phủ nhận. Tuy rằng tâm tư nàng đã xuôi theo hắn nhưng những lời trần trụi như vậy sao nàng có thể nói ra miệng?
Hách Liên Ngự Thuấn hơi sững người, nhưng ngay lập tức nở nụ cười tươi rói, “Không được lảng tránh, phải nói thật với ta!”
Nói dứt lời, trong ánh mắt hắn liền hiện lên một tình cảm rất khó nắm bắt khiến người ta cảm thấy có chút mơ hồ.
Sở Lăng Thường có chút thất thần nhìn gương mặt của hắn, nàng có cảm giác đây chỉ là một ảo tưởng không thể chạm tới.
“Ta…”
Hắn lẳng lặng ngắm nhìn nàng, chờ đợi…
Thật lâu sau..
“Đại hôn là chuyện cả đời, ngươi hẳn cũng rõ là Nam Hoa công chúa vì muốn giải vây cho chúng ta nên mới…”
“Ta đã không cách nào rời xa nàng rồi!” Hách Liên Ngự Thuấn không chút để ý tới những lời của nàng, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, nhấn mạnh từng lời.
Sở Lăng Thường hoàn toàn mất đi ngôn ngữ, trong lòng dâng lên một nỗi vui sướng vô hạn, ngay cả đôi mắt đẹp cũng không giữ được sự bình lặng thường ngày mà dần dâng lên một sự rung động…
“Cho nên đại hôn ba ngày sau nhất định phải thực hiện!” Hắn cũng không cưỡng bách nàng nữa mà chỉ cực kỳ kiên định lên tiếng..
Tâm tình Sở Lăng Thường lại lần nữa hoảng loạn, ngước mắt nhìn hắn, một cảm giác đau đớn quen thuộc lại lần nữa nổ tung trong sâu thẳm trái tim nàng. Ánh mắt cùng ngôn ngữ vô cùng lớn mật của hắn đã đủ để nói ra suy nghĩ trong lòng nàng.
Rời không được, đâu chỉ có một mình hắn?
Bình luận truyện