Đại Luật Sư Và Thực Tập Sinh
Chương 25: Hương Cảng và Bắc Kinh khác múi giờ sao?
Qua vài ngày, Ngụy Thiên mặc bộ đồ mới gọn gàng hơn đến công ty, cố ý chạy vào phòng Alan khoe: "Thế nào?"
Alan nhìn trái nhìn phải, không biết phải nói sao cho tốt, quần áo rõ ràng là hàng cao cấp, giày da vừa to vừa nặng đã đổi thành một đôi giày thời trang, nhưng những thứ đó ở trên người Ngụy Thiên lại có cảm giác kỳ cục. Alan miễn cưỡng nói: "Quần áo không tệ."
"Có thể không đẹp sao, một bộ này bằng mười lần những bộ thường kia của tôi." Ngụy Thiên cảm khái: "Cái tên nhà thiết kế như muốn ăn thịt người. Có cần tôi nói trắng ra là dù mặc gì tôi vẫn vậy không?"
Trong lòng Alan cảm thấy buồn nôn, dù là cửa hàng lớn đa dạng về hàng hóa hay là hàng cao cấp đi nữa, mặc lên người anh ta quả thật không khác chút nào.
Ngụy Thiên cho rằng đây là lời khen Alan dành cho anh ta, tràn đầy tự tin mà thong thả khoan thai đi tới trước mặt Denny.
Denny liếc nhìn anh ta: "Cửa hàng của Marc?" Ngụy Thiên đắc ý gật đầu, tên nhà thiết kế công nhận là rất nổi tiếng.
"Tàn tạ."
Ngụy Thiên bị đả kích nhìn chằm chằm Denny, thật sự muốn kéo cái tên nông cạn trông mặt mà bắt hình dong này vào phòng làm cho một trận.
Sau đó Alan nhận được điện thoại từ Marc. Marc gào thét: "Alan, anh có ý gì hả, giới thiệu cho tôi một khách hàng xấu như vậy? Đối với những tác phẩm của tôi là một sự nhục nhã!"
Alan dở khóc dở cười, không ngờ cái tên nhà thiết kế ẻo lả này cũng là một kẻ trọng sắc. Anh rất không đồng tình nói: "Khách hàng chứ không phải người yêu, kén cá chọn canh làm gì, hơn nữa không phải cậu đã bán cho anh ta rồi sao?"
"Đồ tôi bán cho anh ta là đồ do thợ làm, không phải tác phẩm của tôi. Tôi không bao giờ chà đạp những bản thiết kế bảo bối của mình đầu."
"Tôi nói anh ta ăn mặc kỳ cục không vừa người. Cậu không thể giúp anh ta chọn mấy bộ vừa vặn hơn sao?"
"Quần áo trong tiệm tôi là size dành cho người bình thường, dáng người không đẹp thì đừng trách quần áo!"
Cuối cùng Alan phải hứa rằng sau này sẽ không giới thiệu những khách hàng xấu như thế đến cửa tiệm nữa, Marc mới chịu cúp điện thoại tha cho anh. Alan tự cảm thấy may mắn vì mình vừa cao ráo vừa đẹp trai, nếu không anh đã chẳng thể làm bạn được với luật sư Denny này, cũng không tìm được một nhà thiết kế có tay nghề cao.
Tự kỷ xong, Alan chợt nhớ đến người yêu đã vài ngày không gặp. Từ sau khi Lý Duy khai giảng, số lần gặp mặt nhau của hai người ít hẳn đi. Tuần trước, công việc của cả hai đều không làm xuể, cuối tuần cũng không thể gặp nhau. Hôm qua anh họp từ sáng đến tối, hôm nay là thứ ba, Lý Duy bận học không tới công ty. Alan thở dài, nhìn cây xương rồng tròn tròn, lại thấy trước chậu xương rồng có vài viên chocolate kisses. Ngày hôm qua Lý Duy thừa dịp tan ca không còn ai đã lẻn vào phòng Alan để lại. Alan cầm một viên chocolate, giật giấy gói màu đỏ sậm bên ngoài ra, bỏ viên chocolate vào miệng nhai từ từ, nụ cười từ trong lòng lan đến trên mặt.
***
Thứ tư Lý Duy đi làm. Hôm nay hai người vẫn không có nhiều cơ hội trò chuyện với nhau, nhưng cả hai đều biết người kia đang ở gần mình nên trong lòng càng an tâm hơn so với ngày thường. Khuôn mặt tròn tròn - hồng hồng như bánh bao càng ngày càng đáng yêu. Còn bạo long cả người bốc màu đỏ tự nhủ mình: 'Alan, nhịn xuống, cằm rớt xuống rồi'. Người không biết chuyện gì xì xào bàn tán: 'dây thần kinh trên mặt ông chủ có vấn đề sao?' Lúc Alan đối xử với một luật sư phạm sai lầm, luật sư kia xém chút nữa bị dọa cho khóc, bộ ông chủ muốn chiên cô lên sao.
Lúc tan ca, Alan gọi Lý Duy vào phòng nói: "Anh phải đi công tác ở Hồng Kông 2 ngày, tối thứ 6 về. Cuối tuần này em có dự tính gì không?"
Lý Duy lắc đầu, Alan lấy một chiếc chìa khóa và một tấm thẻ từ trong ngăn kéo ra đưa cho Lý Duy: "Đây là thẻ ra vào và chìa khóa nhà anh. Cuối tuần đến nhà anh đi."
Lý Duy có hơi xúc động, cậu nghĩ Alan giao chìa khóa cho cậu nghĩa là quan hệ của hai người đã tiến thêm một bậc, thế là vui vẻ phấn khởi nhận chìa khóa: "Khi nào em đến được?"
"Tối thứ 6 được không? Chuyến bay của anh có chút trễ, về tới nhà chắc cũng 11 giờ."
"Em chờ anh."
Alan nở nụ cười, cười đến mờ ám. Lý Duy đỏ mặt, đang vui vẻ đột nhiên nhớ tới rất nhiều bạn bè của Alan cũng có chìa khóa nhà anh. Nhớ đến đó, cậu không vui nữa, do dự nói: "Có phải anh giao chìa khóa nhà cho rất nhiều người không?"
"Anh chỉ giao cho Denny và Lâm Chính đề phòng khi có chuyện khẩn cấp. Lâm Chính rất ít khi xài, Denny thì anh đã dặn rồi, sau này tới nhà anh phải báo trước, phải nhấn chuông cửa nữa." Alan dừng một chút, buồn cười nói: "Cậu ấy còn nói cứ sợ nhầm với cái thời đại học hay về kí túc xá của bạn qua đêm, bảo nếu có em ở nhà anh thì nên treo một cái cà vạt ở cửa ra vào để cậu ấy không tùy tiện xông vào."
Lý Duy không biết nói sao, cậu không muốn trực tiếp gặp mặt Denny.
Lúc Alan đi công tác, anh vẫn giữ nguyên thói quen mỗi ngày gọi cho Lý Duy ít nhất 2 lần. Lúc anh không ở công ty, nhiều người đồn vụ sáp nhập công ty AB gây ra chuyện lớn, Alan rất có thể sẽ bị hủy tư cách tham gia đề cử. Lý Duy có chút lo lắng hỏi Alan, Alan nói cho cậu biết chuyện cũng bình thường. Anh và Ngụy Thiên giúp công ty AB tìm một đối tác giải quyết vấn đề tài chính của họ, hai cổ đông chấp nhận hòa giải, giới truyền thông cũng lắng dần, số tiền mua bán của công ty đó đa phần cho chi phí luật sư, trụ sở bên Mĩ biết được rất vui vẻ, lão Cát lại uổng công một phen tính toán.
Nghe Alan thoải mái nói, Lý Duy vừa sùng bái vừa thấy thích. Cậu yêu chết người đàn ông gặp chuyện lớn cũng không sợ này, chuyện phiền toái gì cũng không thành vấn đề với anh, cũng cực kỳ yêu cái tính lúc bị những chuyện vặt chọc bực mình sẽ xù lông cằn nhằn liên miên không dứt giống hệt trẻ con. Cậu hoàn toàn hiểu đây là cách giải tỏa áp lực công việc của Alan, cậu thích nghe anh càu nhàu, vuốt ve tâm trạng anh. Trước đây, lúc Alan dạy dỗ những người làm sai, đem những chuyện mệt mỏi trong lòng mình phun hết ra nhưng tâm trạng cũng không chuyển biến tốt. Nhưng nếu càu nhàu với Lý Duy, dù người kia chỉ cười khẽ một tiếng là anh đã thấy an tâm, rất nhanh tâm trạng lại ổn định.
***
Tối thứ 6, lần đầu tiên Lý Duy dùng chìa khóa mở cửa nhà Alan ra, không hiểu sao lại thấy vui vẻ. Cậu cảm giác ngôi nhà này lẫn chủ nhân của nó đều rộng mở chào đón cậu. Cậu thong thả đi thăm lại từng căn phòng, đứng ngây ngốc trong phòng ngủ của Alan một hồi, nhìn cái này rồi nhìn cái kia, cười đến vô cùng vui vẻ.
Sau khi tắm xong, Lý Duy thong thả nằm trên salon xem tivi. Trên bàn trà đủ loại đồ ăn vặt, có lẽ Alan sợ cậu vào tới nhà cảm thấy đói bụng tìm không được đồ ăn nên cố ý chuẩn bị. Lý Duy tùy ý chuyển kênh, vừa ăn vừa chờ Alan.
Nửa đêm, cuối cùng Alan cũng về đến, mở cửa nhà ra liền thấy Lý Duy cười hì hì chào đón anh, giúp anh cất cặp máy tính. Alan ngắm nhìn Lý Duy đang mặc bộ đồ ngủ màu lam, trên áo có in hình vẽ mấy chú thỏ. Anh nhịn không được cười ha ha: "Áo ngủ của em nhìn đáng yêu thật."
Lý Duy gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Mẹ em mua đấy." Alan còn khen mẹ Lý Duy mua thật khéo. Lý Duy nghĩ không biết có nên đem mấy lời này nói cho mẹ cậu nghe không.
Alan hôn cậu trai đáng yêu này một cái, nói: "Anh đi tắm cái đã." Lý Duy 'ừm' một tiếng, ngồi lại trên ghế salon tiếp tục xem tivi. Đêm đã khuya, cậu cảm thấy mệt, nhưng vẫn muốn chúc Alan ngủ ngon rồi mới đi ngủ.
Tắm rửa xong, Alan cầm khăn lông lau tóc đi tới. Thấy Lý Duy ngáp liên tục, Alan cười cười nói: "Mệt sao? Vậy đi ngủ đi."
Lý Duy trả lời được, chúc anh ngủ ngon, đứng dậy, theo thói quen vào khách phòng. Alan trơ mắt nhìn cậu đóng cửa khách phòng, vô cùng hối hận đã không giữ cậu lại. Sau khi về phòng, Alan nằm trên giường xoay qua xoay lại không ngủ được, cuối cùng không từ bỏ ý định, đứng lên, ra gõ cửa khách phòng.
Lý Duy ngồi dậy, mơ mơ - màng màng nói: "Vào đi."
Alan đẩy cửa vào, đáng thương nói: "Anh bị lệch múi giờ, không ngủ được."
Lý Duy nghi ngờ hỏi: "Hồng Kông với Bắc Kinh khác múi giờ sao?"
Alan cứng họng, suy nghĩ một chút rồi nói: "Có khu vực lệch." Nói xong, hai người nhìn nhau cười.
Alan ra ngoài, không biết xấu hổ nói: "Em sang ngủ với anh đi. Có người ở bên cạnh, anh dễ ngủ hơn." Lý Duy thầm cười Alan lấy cớ sứt sẹo, nhưng không từ chối, ngoan ngoãn bước xuống giường theo Alan về phòng ngủ của anh.
Alan nhìn trái nhìn phải, không biết phải nói sao cho tốt, quần áo rõ ràng là hàng cao cấp, giày da vừa to vừa nặng đã đổi thành một đôi giày thời trang, nhưng những thứ đó ở trên người Ngụy Thiên lại có cảm giác kỳ cục. Alan miễn cưỡng nói: "Quần áo không tệ."
"Có thể không đẹp sao, một bộ này bằng mười lần những bộ thường kia của tôi." Ngụy Thiên cảm khái: "Cái tên nhà thiết kế như muốn ăn thịt người. Có cần tôi nói trắng ra là dù mặc gì tôi vẫn vậy không?"
Trong lòng Alan cảm thấy buồn nôn, dù là cửa hàng lớn đa dạng về hàng hóa hay là hàng cao cấp đi nữa, mặc lên người anh ta quả thật không khác chút nào.
Ngụy Thiên cho rằng đây là lời khen Alan dành cho anh ta, tràn đầy tự tin mà thong thả khoan thai đi tới trước mặt Denny.
Denny liếc nhìn anh ta: "Cửa hàng của Marc?" Ngụy Thiên đắc ý gật đầu, tên nhà thiết kế công nhận là rất nổi tiếng.
"Tàn tạ."
Ngụy Thiên bị đả kích nhìn chằm chằm Denny, thật sự muốn kéo cái tên nông cạn trông mặt mà bắt hình dong này vào phòng làm cho một trận.
Sau đó Alan nhận được điện thoại từ Marc. Marc gào thét: "Alan, anh có ý gì hả, giới thiệu cho tôi một khách hàng xấu như vậy? Đối với những tác phẩm của tôi là một sự nhục nhã!"
Alan dở khóc dở cười, không ngờ cái tên nhà thiết kế ẻo lả này cũng là một kẻ trọng sắc. Anh rất không đồng tình nói: "Khách hàng chứ không phải người yêu, kén cá chọn canh làm gì, hơn nữa không phải cậu đã bán cho anh ta rồi sao?"
"Đồ tôi bán cho anh ta là đồ do thợ làm, không phải tác phẩm của tôi. Tôi không bao giờ chà đạp những bản thiết kế bảo bối của mình đầu."
"Tôi nói anh ta ăn mặc kỳ cục không vừa người. Cậu không thể giúp anh ta chọn mấy bộ vừa vặn hơn sao?"
"Quần áo trong tiệm tôi là size dành cho người bình thường, dáng người không đẹp thì đừng trách quần áo!"
Cuối cùng Alan phải hứa rằng sau này sẽ không giới thiệu những khách hàng xấu như thế đến cửa tiệm nữa, Marc mới chịu cúp điện thoại tha cho anh. Alan tự cảm thấy may mắn vì mình vừa cao ráo vừa đẹp trai, nếu không anh đã chẳng thể làm bạn được với luật sư Denny này, cũng không tìm được một nhà thiết kế có tay nghề cao.
Tự kỷ xong, Alan chợt nhớ đến người yêu đã vài ngày không gặp. Từ sau khi Lý Duy khai giảng, số lần gặp mặt nhau của hai người ít hẳn đi. Tuần trước, công việc của cả hai đều không làm xuể, cuối tuần cũng không thể gặp nhau. Hôm qua anh họp từ sáng đến tối, hôm nay là thứ ba, Lý Duy bận học không tới công ty. Alan thở dài, nhìn cây xương rồng tròn tròn, lại thấy trước chậu xương rồng có vài viên chocolate kisses. Ngày hôm qua Lý Duy thừa dịp tan ca không còn ai đã lẻn vào phòng Alan để lại. Alan cầm một viên chocolate, giật giấy gói màu đỏ sậm bên ngoài ra, bỏ viên chocolate vào miệng nhai từ từ, nụ cười từ trong lòng lan đến trên mặt.
***
Thứ tư Lý Duy đi làm. Hôm nay hai người vẫn không có nhiều cơ hội trò chuyện với nhau, nhưng cả hai đều biết người kia đang ở gần mình nên trong lòng càng an tâm hơn so với ngày thường. Khuôn mặt tròn tròn - hồng hồng như bánh bao càng ngày càng đáng yêu. Còn bạo long cả người bốc màu đỏ tự nhủ mình: 'Alan, nhịn xuống, cằm rớt xuống rồi'. Người không biết chuyện gì xì xào bàn tán: 'dây thần kinh trên mặt ông chủ có vấn đề sao?' Lúc Alan đối xử với một luật sư phạm sai lầm, luật sư kia xém chút nữa bị dọa cho khóc, bộ ông chủ muốn chiên cô lên sao.
Lúc tan ca, Alan gọi Lý Duy vào phòng nói: "Anh phải đi công tác ở Hồng Kông 2 ngày, tối thứ 6 về. Cuối tuần này em có dự tính gì không?"
Lý Duy lắc đầu, Alan lấy một chiếc chìa khóa và một tấm thẻ từ trong ngăn kéo ra đưa cho Lý Duy: "Đây là thẻ ra vào và chìa khóa nhà anh. Cuối tuần đến nhà anh đi."
Lý Duy có hơi xúc động, cậu nghĩ Alan giao chìa khóa cho cậu nghĩa là quan hệ của hai người đã tiến thêm một bậc, thế là vui vẻ phấn khởi nhận chìa khóa: "Khi nào em đến được?"
"Tối thứ 6 được không? Chuyến bay của anh có chút trễ, về tới nhà chắc cũng 11 giờ."
"Em chờ anh."
Alan nở nụ cười, cười đến mờ ám. Lý Duy đỏ mặt, đang vui vẻ đột nhiên nhớ tới rất nhiều bạn bè của Alan cũng có chìa khóa nhà anh. Nhớ đến đó, cậu không vui nữa, do dự nói: "Có phải anh giao chìa khóa nhà cho rất nhiều người không?"
"Anh chỉ giao cho Denny và Lâm Chính đề phòng khi có chuyện khẩn cấp. Lâm Chính rất ít khi xài, Denny thì anh đã dặn rồi, sau này tới nhà anh phải báo trước, phải nhấn chuông cửa nữa." Alan dừng một chút, buồn cười nói: "Cậu ấy còn nói cứ sợ nhầm với cái thời đại học hay về kí túc xá của bạn qua đêm, bảo nếu có em ở nhà anh thì nên treo một cái cà vạt ở cửa ra vào để cậu ấy không tùy tiện xông vào."
Lý Duy không biết nói sao, cậu không muốn trực tiếp gặp mặt Denny.
Lúc Alan đi công tác, anh vẫn giữ nguyên thói quen mỗi ngày gọi cho Lý Duy ít nhất 2 lần. Lúc anh không ở công ty, nhiều người đồn vụ sáp nhập công ty AB gây ra chuyện lớn, Alan rất có thể sẽ bị hủy tư cách tham gia đề cử. Lý Duy có chút lo lắng hỏi Alan, Alan nói cho cậu biết chuyện cũng bình thường. Anh và Ngụy Thiên giúp công ty AB tìm một đối tác giải quyết vấn đề tài chính của họ, hai cổ đông chấp nhận hòa giải, giới truyền thông cũng lắng dần, số tiền mua bán của công ty đó đa phần cho chi phí luật sư, trụ sở bên Mĩ biết được rất vui vẻ, lão Cát lại uổng công một phen tính toán.
Nghe Alan thoải mái nói, Lý Duy vừa sùng bái vừa thấy thích. Cậu yêu chết người đàn ông gặp chuyện lớn cũng không sợ này, chuyện phiền toái gì cũng không thành vấn đề với anh, cũng cực kỳ yêu cái tính lúc bị những chuyện vặt chọc bực mình sẽ xù lông cằn nhằn liên miên không dứt giống hệt trẻ con. Cậu hoàn toàn hiểu đây là cách giải tỏa áp lực công việc của Alan, cậu thích nghe anh càu nhàu, vuốt ve tâm trạng anh. Trước đây, lúc Alan dạy dỗ những người làm sai, đem những chuyện mệt mỏi trong lòng mình phun hết ra nhưng tâm trạng cũng không chuyển biến tốt. Nhưng nếu càu nhàu với Lý Duy, dù người kia chỉ cười khẽ một tiếng là anh đã thấy an tâm, rất nhanh tâm trạng lại ổn định.
***
Tối thứ 6, lần đầu tiên Lý Duy dùng chìa khóa mở cửa nhà Alan ra, không hiểu sao lại thấy vui vẻ. Cậu cảm giác ngôi nhà này lẫn chủ nhân của nó đều rộng mở chào đón cậu. Cậu thong thả đi thăm lại từng căn phòng, đứng ngây ngốc trong phòng ngủ của Alan một hồi, nhìn cái này rồi nhìn cái kia, cười đến vô cùng vui vẻ.
Sau khi tắm xong, Lý Duy thong thả nằm trên salon xem tivi. Trên bàn trà đủ loại đồ ăn vặt, có lẽ Alan sợ cậu vào tới nhà cảm thấy đói bụng tìm không được đồ ăn nên cố ý chuẩn bị. Lý Duy tùy ý chuyển kênh, vừa ăn vừa chờ Alan.
Nửa đêm, cuối cùng Alan cũng về đến, mở cửa nhà ra liền thấy Lý Duy cười hì hì chào đón anh, giúp anh cất cặp máy tính. Alan ngắm nhìn Lý Duy đang mặc bộ đồ ngủ màu lam, trên áo có in hình vẽ mấy chú thỏ. Anh nhịn không được cười ha ha: "Áo ngủ của em nhìn đáng yêu thật."
Lý Duy gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Mẹ em mua đấy." Alan còn khen mẹ Lý Duy mua thật khéo. Lý Duy nghĩ không biết có nên đem mấy lời này nói cho mẹ cậu nghe không.
Alan hôn cậu trai đáng yêu này một cái, nói: "Anh đi tắm cái đã." Lý Duy 'ừm' một tiếng, ngồi lại trên ghế salon tiếp tục xem tivi. Đêm đã khuya, cậu cảm thấy mệt, nhưng vẫn muốn chúc Alan ngủ ngon rồi mới đi ngủ.
Tắm rửa xong, Alan cầm khăn lông lau tóc đi tới. Thấy Lý Duy ngáp liên tục, Alan cười cười nói: "Mệt sao? Vậy đi ngủ đi."
Lý Duy trả lời được, chúc anh ngủ ngon, đứng dậy, theo thói quen vào khách phòng. Alan trơ mắt nhìn cậu đóng cửa khách phòng, vô cùng hối hận đã không giữ cậu lại. Sau khi về phòng, Alan nằm trên giường xoay qua xoay lại không ngủ được, cuối cùng không từ bỏ ý định, đứng lên, ra gõ cửa khách phòng.
Lý Duy ngồi dậy, mơ mơ - màng màng nói: "Vào đi."
Alan đẩy cửa vào, đáng thương nói: "Anh bị lệch múi giờ, không ngủ được."
Lý Duy nghi ngờ hỏi: "Hồng Kông với Bắc Kinh khác múi giờ sao?"
Alan cứng họng, suy nghĩ một chút rồi nói: "Có khu vực lệch." Nói xong, hai người nhìn nhau cười.
Alan ra ngoài, không biết xấu hổ nói: "Em sang ngủ với anh đi. Có người ở bên cạnh, anh dễ ngủ hơn." Lý Duy thầm cười Alan lấy cớ sứt sẹo, nhưng không từ chối, ngoan ngoãn bước xuống giường theo Alan về phòng ngủ của anh.
Bình luận truyện