Đại Thúc Phải Gả

Chương 20: Vô đề



Kim đồng hồ chỉ 10h, chuông cửa nhà Nhất Hạ bị ấn vang, đợi lâu không thấy phản ứng, Cố Gia còn định ấn thêm, cửa đột nhiên bị mở ra.

Cố Gia không thèm để ý liếc mắt một cái, bị Liền Tử dọa ngẩn ra.

Liền Tử đẩy đẩy kính râm chà bá trên mặt, đem khẩu trang kéo kéo chỉnh lại, ở phía sau cửa hỏi: “Tìm ai?”

Cố Gia hướng bên trong nhìn lại.

Liền Tử chắn trước mặt cậu, thấy cậu một thân soái khí, không giống như là người xấu, lại hỏi: “Tìm ai?”

“Xử nam đâu?”

Liền Tử sửng sốt, mi nhăn lại: “Gì?”

Cố Gia thật đúng là thành thật lại không khách khí, đẩy cô ra thẳng tiến vào bên trong.

Liền Tử không phải người dễ nói chuyện.

Nàng nhấc mắt vừa muốn mở miệng, Cố Gia hướng phía trong đánh giá đột nhiên xoay người lại, hỏi: “Đại thúc đâu?”

Đại thúc?

Liền Tử lại sửng sốt.

Trong phòng này có thể xưng được từ đại thúc cũng chỉ có Nhất Hạ.

“Tìm Nhất Hạ?” Liền Tử bắt đầu đánh giá người trước mắt này.

Cao lớn, vạm vỡ, nhấc tay hữu lực, hai mắt có thần.

Liền Tử nhíu mày.

Liền Tử suy nghĩ xem Nhất Hạ sao lại chọc chúng người như vậy, Cố Gia phát hiện Liền Tử đánh giá hắn, thả lỏng chính mình, liếc Liền Tử một chút.

Cái nhìn thoáng này, rất có sát khí.

Liền Tử tuy rằng mang kính râm, thế nhưng cũng không tự giác mà chuyển mắt sang chỗ khác.

Người này lợi hại.

Liền Tử mặc kệ.

Liền Tử ngoắc ngoắc ngón tay, muốn Cố Gia theo cô đi vào.

Cô đi đến trước cửa phòng Kỷ Hạo, gõ hai tiếng, trong phòng không có động tĩnh, cô vặn khóa cửa đẩy một cái, vừa nhìn thấy bên trong, đứng hình.

Nhất Hạ cùng Kỷ Hạo đều đang ngủ.

Áo ngủ quần ngủ của Kỷ Hạo vứt trên mặt đất.

Trên giường, Nhất Hạ nghiêng người chống đỡ Kỷ Hạo, Kỷ Hạo vùi đầu vào cổ Nhất Hạ, ôm Nhất Hạ, cơ tay rắn chắc lộ ra bên ngoài, trên người chăn gần như che đến eo, một giường hỗn độn.

Như vậy cảnh tượng, tựa như……

Liền Tử hai tròng mắt chuyển hướng Cố Gia.

Mặc cho ai nhìn đến đều bị cảnh tượng làm cho ngạc nhiên, Liền Tử còn không chạy tới kịp mở cửa phòng tiễn khách, Cố Gia cũng đã tự mình xoay người.

Một câu còn chưa kịp nói, Cố Gia lập tức hướng cửa chính bỏ đi.

Liền Tử không kịp chạy ra tiễn khách, cửa “Phanh” một tiếng, trực tiếp đóng lại.

Liền Tử mở miệng ra rồi lại ngậm vào.

Thật xấu hổ……

Cô trong lòng oán giận, quay đầu nhìn về phía phòng Kỷ Hạo, lông mi run nhẹ, đi qua, giữ cửa nhẹ nhàng khép lại.

Nhất Hạ lúc biết Cố Gia tới đã là giữa trưa, sau khi tiễn Kỷ Hạo ra khỏi nhà.

Kỷ Hạo vào mỗi cuối tuần sau giữa trưa đều sẽ cùng đám bạn tốt đến công viên chơi bóng rổ, Nhất Hạ đưa cậu ra cửa, sau đó đến ban công cất quần áo, Liền Tử đứng ở sau lưng anh, lẳng lặng nhìn anh thật lâu, mới đem chuyện vừa nãy nói ra.

Liền Tử biết rõ Nhất Hạ da mặt không dày, thế nên không đem chuyện sau khi mở cửa phòng ngủ nói cho Nhất Hạ.

Chỉ là nói Cố Gia đã tới.

Nhất Hạ đối với việc Cố Gia tới rất ngoài ý muốn, nghĩ nghĩ, nhìn sang ban công kế bên, cửa đang đóng chặt, Nhất Hạ không biết cậu đột nhiên chạy qua là có dụng ý gì, lại nghĩ nghĩ, hỏi: “Cậu ta có nhắn lại gì không?”

Nhất Hạ sợ Cố Gia qua đây sẽ nói gì đó kỳ quái.

Liền Tử lắc đầu.

Nhất Hạ vừa nghe thế liền yên tâm, anh cũng không nói gì nữa, ôm một đống lớn quần áo, đi vào.

Không lâu, Nhất Hạ nhận được cuộc điện thoại gọi về nhà của Kỷ Hạo.

Kỷ Hạo nói buổi tối hội họp, không về nhà ăn cơm, Nhất Hạ nghe cũng không có gì, tiếp tục lấy quần áo, nói: “Ở bên ngoài không được uống rượu, có biết hay không?”

“Nga.”

“Về sớm một chút, có biết hay không?”

“Nga.”

Tiểu Kỷ Hạo thực ngoan mà đáp lời, Nhất Hạ ở trong điện thoại dặn dò Kỷ Hạo vài câu, đang muốn đem điện thoại ngắt, đột nhiên, Kỷ Hạo hỏi: “Anh, em vừa rồi gọi di động cho anh sao lại không tiếp?”

Di động?

“Có sao?”

Nhất Hạ phản ứng đầu tiên là đi tìm di động của mình.

Di động kêu không đủ lớn đi.

Anh nhìn chung quanh một chút, trong lòng “Lộp bộp” một chút.

Anh đột nhiên nhớ lại, di động ngày hôm qua rớt ở chỗ Thi Viêm, quên cầm lại.

“Anh?”

“……” Nhất Hạ hoảng hốt.

“Anh!”

Nhất Hạ hoang mang lo sợ, hỏi: “Cái gì?”

“Anh làm sao vậy?” Kỷ Hạo nhận ra cảm xúc Nhất Hạ biến hóa, hỏi.

“Không có gì, anh không phải đang ở nhà sao, còn có thể như thế nào?”

Nhất Hạ suy nghĩ có nên hay không đi hỏi Thi Viêm xem y có cầm di động của mình.

Nhưg là, anh không muốn nhìn thấy mặt hắn.

Nhất Hạ không có tâm tình cùng Kỷ Hạo nhiều lời.

Anh thuận miệng dặn dò vài câu, trong lòng bất an, đem điện thoại cúp.

Đi…… Tìm Thi Viêm đòi di động?

Không.

Nhất Hạ trong lòng lập tức phủ quyết.

Anh đứng dậy.

Đến cửa hàng đăng kí số điện thoại thông báo mất sim!

Nhất Hạ lập tức đi thay quần áo.

Anh vội vội vàng vàng đi ra cửa, bước nhanh xuống cầu thang, một bóng người cũng cùng đi xuống, vô tình nhấc mắt, thấy được Cố Gia.

Nhất Hạ bước chân khựng lại.

Dưới lầu ngay dãy cầu thang thứ nhất đi lên, một bóng dáng phi thường chậm rãi.

Lúc này, Cố Gia đứng ở kia chậm rãi bước xuống, thực thô lỗ mà đem một cái túi giấy dai màu vàng quăng vào thân người nọ.

Người nọ Nhất Hạ đã từng gặp qua.

Một trung niên nam nhân cao gầy, cùng với người lần trước khi Nhất Hạ đứng chờ xe nhìn thấy là cùng một người.

Cố Gia thái độ rất kém cỏi.

Thanh âm cũng rất lớn.

Nhất Hạ nghe được từ “Đánh cuộc”, rất nhanh lui lại một bước, trốn vào góc quẹo, dựng lỗ tai lên cố hết sức nghe.

Nhất Hạ rất hiếu kì muốn biết quan hệ của hai người.

Nhưng là, y không nghĩ tới, Cố Gia đột nhiên quay người lại không để ý tới nam nhân kia hướng trên lầu đi lên, Nhất Hạ nhìn đến, theo bản năng, hoảng hốt.

Nhất Hạ sợ bị phát hiện lập tức chạy lên lầu hướng về phía nhà mình, lục lọi tìm chìa khóa nhà.

Nhưng y đột nhiên lại nghĩ tới, mình muốn ra khỏi nhà, động tác y khựng lại, quay người lại, không nghĩ, Cố Gia đã quay trở về hướng phía mình bước tới.

“Tìm tôi?” Cố Gia hỏi.

Nhất Hạ giật mình, ngẩng đầu, Cố Gia đứng ngay trước mắt.

Cuối cùng, Nhất Hạ phủ nhận, lắc đầu: “Không có a?”

“Không có?”

Cố Gia liếc mắt nhìn về phía cửa một cái, nhìn nhìn lại chìa khóa cầm trên tay Nhất Hạ, cười nhạo một phen, hỏi Nhất Hạ: “Vẫn là…… Anh tính toán dùng chìa khóa của anh mở cửa nhà tôi?”

Nhất Hạ sửng sốt.

Nhất Hạ nhìn xem chìa khóa trong tay, nhìn lại bên trái bên phải, quả thật!

Nhất Hạ mệt mỏi.

Y giật nhẹ khóe miệng, xấu hổ đem chìa khóa cất lại.

“Cái kia……”

Cố Gia tra chìa khóa trực tiếp đi vào nhà.

Nhất Hạ thấy cậu không để ý tới mình, liền bước nhanh theo đi vào.

Trong phòng trang hoàng thực hiện đại.

Nhất Hạ sáng sớm tới tìm khi vẫn là một mảnh lộn xộn, hiện tại xem ra, mở cửa một cái, hoàn toàn nhìn không ra mình đang ở trong một khu nhà lầu xưa cũ, này phẩm vị, khiến người ta phải rửa mắt mà nhìn.

Nhất Hạ rất thưởng thức đảo một vòng chung quanh, cuối cùng, đối Cố Gia nói: “Cậu qua chỗ tôi tìm tôi có việc gì sao?”

Cố Gia giật mình.

Cậu xoay người lại, dường như dò hỏi nhìn về phía Nhất Hạ, Nhất Hạ ngón tay chỉ hướng nhà mình, nói: “Vừa rồi…… Nghe nói.”

Nhất Hạ là người lạc hậu.

Nhận định rằng hàng xóm mới chuyển đến đều phải qua nhà nhau thăm hỏi một chút.

Cho nên, y cảm thấy Cố Gia khả năng chỉ là theo truyền thống tới chào hỏi.

Chính là mình khi đó còn ngủ, hiển nhiên việc chậm trễ.

Cố Gia đi rót ly nước, cuối cùng, uống một ngụm, không trả lời Nhất Hạ.

Nhất Hạ đột nhiên cảm thấy mình không nên theo vào.

Nhìn thái độ, liền có thể hiểu.

Nhất Hạ hướng cửa đi ra.

Y tính toán chạy lấy người, khách khí vừa quay đầu lại, mở miệng: “Quấy rầy……”

“Người kia thật là em trai anh sao?”

Nhất Hạ giật mình.

Có ý tứ gì?

Cố Gia xoay người lại, thấy Nhất Hạ khó hiểu nhìn mình, nhàn nhạt, hỏi: “Cái kia kỳ thật là bạn trai anh, đúng không?”

Bạn trai?!

Hai tròng mắt, từ khó hiểu biến thành liếc.

Đầu năm nay toàn mấy tên tiểu tử thúi trong đầu chứa ba cái thứ tào lao?

Nhất Hạ không giải thích, trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.

Không nghĩ, y mới vừa đóng cửa lại, đột nhiên truyền đến một tiếng từ chỗ không quá xa gọi y, nghe thấy thanh âm kia quen tai, xoay mặt nhìn một cái, liền ngẩn ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện