Đại Thúc Phải Gả
Chương 21: Tuyển
Người tới là người Nhất Hạ biết.
Cao lớn, trắng nõn, mi rậm, hai mắt thâm thúy, là người ngoại quốc.
Người nọ đi đến trước mặt Nhất Hạ, lại dùng tiếng Trung không thực tiêu chuẩn kêu tên Nhất Hạ, trên mặt hắn tràn đầy ngượng ngùng, nhấc tay lên rồi hạ xuống ra vẻ có điều muốn hỏi, Nhất Hạ vẫy vẫy tay, nói: “Cô ấy đang ở nhà của tôi.”
Người tới kỳ thật là bạn trai Liền Tử.
Hắn chỉ cần xuất hiện, Liền Tử xác định sẽ thu xếp quần áo quay trở về.
Lần này náo loạn mấy ngày?
Nhất Hạ nghĩ nghĩ, liếc người nọ một cái, mở cửa nhà, muốn hắn đi vào.
Người nọ trên mặt tươi cười hiện ra lúm đồng tiền.
Hắn thực xin lỗi mà cười cười, hướng phía trong bước vào.
Nhất Hạ cũng không có cùng hắn đi vào.
Chuyện của bọn họ để tự họ giải quyết, Nhất Hạ không có lý do ở đây, vì thế giữ nguyên kế hoạch đi xuống lầu.
Nhất Hạ không nghĩ tới, mới vừa ra đến đường phố, một chiếc xe màu xanh chậm rãi đi tới trước mặt mình, cửa xe phía ghế điều khiển đột nhiên mở ra, một đôi giầy da thoải mái màu nâu đậm đặt xuống, Nhất Hạ vừa thấy, Thi Viêm một thân ăn mặc nhàn nhã xuất hiện trước mặt mình, Nhất Hạ một chút luống cuống.
“Muốn ra ngoài sao?”
Nhất Hạ có loại xúc động muốn chạy trốn.
Nhưng là y nhìn đến Thi Viêm lấy ra một cái di động, y lại không có đi.
Đôi môi mỏng của Thi Viêm hơi nhẹ dương lên, cậu đi đến trước mặt Nhất Hạ, thực thong dong mà nhìn Nhất Hạ.
Nhất Hạ câu nệ, gật gật đầu, ánh mắt đi xuống, nhỏ giọng: “Cám ơn……”
Nhất Hạ không nghĩ chia tay như vậy.
Nhưng là Nhất Hạ thật sự không biết nên đối mặt với cậu như thế nào.
Nhất Hạ cầm lấy di động, đi lại không phải, không đi cũng không được, cuối cùng, y nói: “Tôi có việc phải làm, tôi……”
“Tôi rảnh.”
Nhất Hạ giật mình, ngẩng đầu, Thi Viêm đạm cười: “Tôi bồi anh.”
Nhất Hạ nhanh chóng trở nên khẩn trương.
“Không cần.”
Nhất Hạ xoay người liền đi, lại bị Thi Viêm bắt được khuỷu tay.
Nhất Hạ phản ứng rất lớn, cánh tay cậu vừa thu lại, không thể tránh ra, Nhất Hạ giương mắt, hai tròng mắt mang thần sắc kinh hoàng khiến cho mày Thi Viêm hơi hơi nhăn lại.
“Nhất Hạ.”
“Buông tay.”
Nhất Hạ thanh âm không lớn, nhưng làm cho Thi Viêm mày hơi hơi nhăn lại.
Nhất Hạ rất sợ cậu.
Không chỉ là sợ, có rất nhiều bài xích, nhưng lại không phải chán ghét, là xấu hổ.
Thi Viêm trong đầu đột nhiên hiện lên một ý tưởng.
Cậu hai mắt hiện lên một tia hơi kinh ngạc.
“Nhất Hạ……”
Cậu suy đoán, chứng thực: “Anh có phải hay không……”
Đột nhiên một tiếng xe đi tới, đánh gãy lời nói Thi Viêm.
Hai người ánh mắt bị hấp dẫn đi, một chiếc xe màu đen chậm rãi dừng ở bên đường, ngừng ở phía trước xe Thi Viêm, từ ghế phụ điều khiển bước xuống một nam nhân mặc tây trang màu đen, mở cửa xe phía sau, đối Nhất Hạ đưa tay mời: “Kỷ tiên sinh.”
Nhất Hạ sửng sốt.
Thi Viêm nhìn, mày khẽ nhếch.
Nhất Hạ nhìn về phía Thi Viêm.
Cảm thấy kỳ quái, y lại nhìn về phía nam nhân mặc đồ tây kia.
Nam nhân đo lại hướng y ý bảo, thực rõ ràng, là đang mởi y lên xe.
Trong xe là ai?
Nhất Hạ không có bằng hữu nào có như vậy bối cảnh.
Nhất Hạ nhìn nhìn lại Thi Viêm, mặc kệ.
Y tránh khỏi tay Thi Viêm, cũng không nhìn cậu, nói: “Tôi có hẹn, đi trước.”
Nhất Hạ bước nhanh mấy bước, thẳng đến trên xe, Thi Viêm sắc mặt đã thay đổi, muốn mở miệng, nam nhân mặc tây trang màu đen đã đem cửa xe khép lại.
nam nhân mặc tây trang màu đen đó nhìn về phía Thi Viêm.
Thi Viêm sắc mặt rất khó xem.
Hắn đối Thi Viêm hơi gật nhẹ đầu, mở cửa xe nơi ghế phụ điều khiển, vào xe, bảo tài xế lái xe đi.
Xe ở trước mặt Thi Viêm nghênh ngang rời đi.
Thi Viêm nhìn, hai tròng mắt dần dần bị bịt kín bởi một tầng tức giận.
Di động cậu vang lên, cậu xoay người lấy ra di động tiếp điện thoại, cũng không biết đầu kia nói gì đó, Thi Viêm sắc mặt đột biến, cậu liếc phương hướng Nhất Hạ rời đi một cái, nhanh chóng trở lại trong xe, thay đổi đầu xe, hướng một phương hướng khác chạy đi.
Nhất Hạ ở trong xe, nhìn người ngồi bên cạnh, rất ngoài ý muốn.
“Là cậu.”
Người trước mắt này, đúng là nam nhân trẻ tuổi lần trước muốn Nhất Hạ bồi ăn cơm.
Cậu thế nhưng lại không nhìn đến Nhất Hạ.
Cậu cầm trên tay một quyển tạp chí mỹ thực, tràn đầy hứng thú mà giở xem, Nhất Hạ thấy cậu như vậy, quay đầu nhìn về phía sau xe.
Thi Viêm đã rời đi.
Nhất Hạ thở ra một hơi, đối nam nhân trẻ tuổi: “Vừa rồi cám ơn cậu.”
Anh vỗ nhẹ nhẹ lên ghế xe phía trước, đối phía trước tài xế nói: “Tài xế tiên sinh, phiền toái anh ở phía trước cho tôi xuống xe.”
Tài xế cùng nam nhân mặc tây trang ngồi ghế phụ điều khiển nghe tiếng, liếc một chút lên kính chiếu hậu.
Nam nhân trẻ tuổi vẫn ở kia lật lật tạp chí, không lên tiếng.
Tài xế không dừng xe, tiếp tục chạy tới phía trước.
Làm sao vậy?
Nhất Hạ thấy tài xế như vậy, thực khó hiểu nhìn nhìn nam nhân trẻ tuổi bên người, thấy cậu không để ý đến mình, anh lại đối tài xế nói: “Tài xế tiên sinh, phiền toái anh, tôi muốn xuống xe.”
Không ai để ý đến anh.
Nhất Hạ mày nhăn lại.
Không phải là ngồi ngay xe cướp đi?
Nam nhân trẻ tuổi vẫn là ở kia xem, Nhất Hạ quay đầu nhìn cậu, vừa định mở miệng, nam nhân trẻ tuổi đột nhiên bỏ xuống tạp chí trên tay, chỉ tay lên trên mặt giấy một cái: “Đồ ăn Thái Lan, thế nào?”
Nhất Hạ lời nói đến bên miệng phải nuốt lại.
Nhất Hạ nhìn chăm chú tạp chí, vừa xem, là một nhà gần đây mới khai trương.
Có ý tứ gì?
Muốn anh bồi ăn cơm?
Muốn anh mời ăn cơm??
Vẫn là hỏi anh nhà hàng Thái Lan này đồ ăn có được hay không???
Nhất Hạ chưa ăn qua.
Nhất Hạ mở miệng, phát hiện xe đã dừng lại.
Nhất Hạ cho rằng tài xế muốn cho mình xuống xe, vừa định nói cảm ơn, vô tình mà hướng ngoài cửa sổ thoáng nhìn, sửng sốt.
Nói một tiếng đồ ăn Thái Lan, Nhất Hạ không nghĩ tới, xe thật đúng là dừng ngay lại trước của tiệm này.
Cao lớn, trắng nõn, mi rậm, hai mắt thâm thúy, là người ngoại quốc.
Người nọ đi đến trước mặt Nhất Hạ, lại dùng tiếng Trung không thực tiêu chuẩn kêu tên Nhất Hạ, trên mặt hắn tràn đầy ngượng ngùng, nhấc tay lên rồi hạ xuống ra vẻ có điều muốn hỏi, Nhất Hạ vẫy vẫy tay, nói: “Cô ấy đang ở nhà của tôi.”
Người tới kỳ thật là bạn trai Liền Tử.
Hắn chỉ cần xuất hiện, Liền Tử xác định sẽ thu xếp quần áo quay trở về.
Lần này náo loạn mấy ngày?
Nhất Hạ nghĩ nghĩ, liếc người nọ một cái, mở cửa nhà, muốn hắn đi vào.
Người nọ trên mặt tươi cười hiện ra lúm đồng tiền.
Hắn thực xin lỗi mà cười cười, hướng phía trong bước vào.
Nhất Hạ cũng không có cùng hắn đi vào.
Chuyện của bọn họ để tự họ giải quyết, Nhất Hạ không có lý do ở đây, vì thế giữ nguyên kế hoạch đi xuống lầu.
Nhất Hạ không nghĩ tới, mới vừa ra đến đường phố, một chiếc xe màu xanh chậm rãi đi tới trước mặt mình, cửa xe phía ghế điều khiển đột nhiên mở ra, một đôi giầy da thoải mái màu nâu đậm đặt xuống, Nhất Hạ vừa thấy, Thi Viêm một thân ăn mặc nhàn nhã xuất hiện trước mặt mình, Nhất Hạ một chút luống cuống.
“Muốn ra ngoài sao?”
Nhất Hạ có loại xúc động muốn chạy trốn.
Nhưng là y nhìn đến Thi Viêm lấy ra một cái di động, y lại không có đi.
Đôi môi mỏng của Thi Viêm hơi nhẹ dương lên, cậu đi đến trước mặt Nhất Hạ, thực thong dong mà nhìn Nhất Hạ.
Nhất Hạ câu nệ, gật gật đầu, ánh mắt đi xuống, nhỏ giọng: “Cám ơn……”
Nhất Hạ không nghĩ chia tay như vậy.
Nhưng là Nhất Hạ thật sự không biết nên đối mặt với cậu như thế nào.
Nhất Hạ cầm lấy di động, đi lại không phải, không đi cũng không được, cuối cùng, y nói: “Tôi có việc phải làm, tôi……”
“Tôi rảnh.”
Nhất Hạ giật mình, ngẩng đầu, Thi Viêm đạm cười: “Tôi bồi anh.”
Nhất Hạ nhanh chóng trở nên khẩn trương.
“Không cần.”
Nhất Hạ xoay người liền đi, lại bị Thi Viêm bắt được khuỷu tay.
Nhất Hạ phản ứng rất lớn, cánh tay cậu vừa thu lại, không thể tránh ra, Nhất Hạ giương mắt, hai tròng mắt mang thần sắc kinh hoàng khiến cho mày Thi Viêm hơi hơi nhăn lại.
“Nhất Hạ.”
“Buông tay.”
Nhất Hạ thanh âm không lớn, nhưng làm cho Thi Viêm mày hơi hơi nhăn lại.
Nhất Hạ rất sợ cậu.
Không chỉ là sợ, có rất nhiều bài xích, nhưng lại không phải chán ghét, là xấu hổ.
Thi Viêm trong đầu đột nhiên hiện lên một ý tưởng.
Cậu hai mắt hiện lên một tia hơi kinh ngạc.
“Nhất Hạ……”
Cậu suy đoán, chứng thực: “Anh có phải hay không……”
Đột nhiên một tiếng xe đi tới, đánh gãy lời nói Thi Viêm.
Hai người ánh mắt bị hấp dẫn đi, một chiếc xe màu đen chậm rãi dừng ở bên đường, ngừng ở phía trước xe Thi Viêm, từ ghế phụ điều khiển bước xuống một nam nhân mặc tây trang màu đen, mở cửa xe phía sau, đối Nhất Hạ đưa tay mời: “Kỷ tiên sinh.”
Nhất Hạ sửng sốt.
Thi Viêm nhìn, mày khẽ nhếch.
Nhất Hạ nhìn về phía Thi Viêm.
Cảm thấy kỳ quái, y lại nhìn về phía nam nhân mặc đồ tây kia.
Nam nhân đo lại hướng y ý bảo, thực rõ ràng, là đang mởi y lên xe.
Trong xe là ai?
Nhất Hạ không có bằng hữu nào có như vậy bối cảnh.
Nhất Hạ nhìn nhìn lại Thi Viêm, mặc kệ.
Y tránh khỏi tay Thi Viêm, cũng không nhìn cậu, nói: “Tôi có hẹn, đi trước.”
Nhất Hạ bước nhanh mấy bước, thẳng đến trên xe, Thi Viêm sắc mặt đã thay đổi, muốn mở miệng, nam nhân mặc tây trang màu đen đã đem cửa xe khép lại.
nam nhân mặc tây trang màu đen đó nhìn về phía Thi Viêm.
Thi Viêm sắc mặt rất khó xem.
Hắn đối Thi Viêm hơi gật nhẹ đầu, mở cửa xe nơi ghế phụ điều khiển, vào xe, bảo tài xế lái xe đi.
Xe ở trước mặt Thi Viêm nghênh ngang rời đi.
Thi Viêm nhìn, hai tròng mắt dần dần bị bịt kín bởi một tầng tức giận.
Di động cậu vang lên, cậu xoay người lấy ra di động tiếp điện thoại, cũng không biết đầu kia nói gì đó, Thi Viêm sắc mặt đột biến, cậu liếc phương hướng Nhất Hạ rời đi một cái, nhanh chóng trở lại trong xe, thay đổi đầu xe, hướng một phương hướng khác chạy đi.
Nhất Hạ ở trong xe, nhìn người ngồi bên cạnh, rất ngoài ý muốn.
“Là cậu.”
Người trước mắt này, đúng là nam nhân trẻ tuổi lần trước muốn Nhất Hạ bồi ăn cơm.
Cậu thế nhưng lại không nhìn đến Nhất Hạ.
Cậu cầm trên tay một quyển tạp chí mỹ thực, tràn đầy hứng thú mà giở xem, Nhất Hạ thấy cậu như vậy, quay đầu nhìn về phía sau xe.
Thi Viêm đã rời đi.
Nhất Hạ thở ra một hơi, đối nam nhân trẻ tuổi: “Vừa rồi cám ơn cậu.”
Anh vỗ nhẹ nhẹ lên ghế xe phía trước, đối phía trước tài xế nói: “Tài xế tiên sinh, phiền toái anh ở phía trước cho tôi xuống xe.”
Tài xế cùng nam nhân mặc tây trang ngồi ghế phụ điều khiển nghe tiếng, liếc một chút lên kính chiếu hậu.
Nam nhân trẻ tuổi vẫn ở kia lật lật tạp chí, không lên tiếng.
Tài xế không dừng xe, tiếp tục chạy tới phía trước.
Làm sao vậy?
Nhất Hạ thấy tài xế như vậy, thực khó hiểu nhìn nhìn nam nhân trẻ tuổi bên người, thấy cậu không để ý đến mình, anh lại đối tài xế nói: “Tài xế tiên sinh, phiền toái anh, tôi muốn xuống xe.”
Không ai để ý đến anh.
Nhất Hạ mày nhăn lại.
Không phải là ngồi ngay xe cướp đi?
Nam nhân trẻ tuổi vẫn là ở kia xem, Nhất Hạ quay đầu nhìn cậu, vừa định mở miệng, nam nhân trẻ tuổi đột nhiên bỏ xuống tạp chí trên tay, chỉ tay lên trên mặt giấy một cái: “Đồ ăn Thái Lan, thế nào?”
Nhất Hạ lời nói đến bên miệng phải nuốt lại.
Nhất Hạ nhìn chăm chú tạp chí, vừa xem, là một nhà gần đây mới khai trương.
Có ý tứ gì?
Muốn anh bồi ăn cơm?
Muốn anh mời ăn cơm??
Vẫn là hỏi anh nhà hàng Thái Lan này đồ ăn có được hay không???
Nhất Hạ chưa ăn qua.
Nhất Hạ mở miệng, phát hiện xe đã dừng lại.
Nhất Hạ cho rằng tài xế muốn cho mình xuống xe, vừa định nói cảm ơn, vô tình mà hướng ngoài cửa sổ thoáng nhìn, sửng sốt.
Nói một tiếng đồ ăn Thái Lan, Nhất Hạ không nghĩ tới, xe thật đúng là dừng ngay lại trước của tiệm này.
Bình luận truyện