Đám Cưới Hào Môn

Chương 52: Giá trị của nó



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vốn dĩ cô nghĩ rằng qua mắt Hạ Diệu Diệu là không sao rồi. Dù sao trong mắt cô ấy nó chỉ là một chiếc buộc tóc nhỏ, có bao nhiêu thứ đáng giá hơn nhiều, Hạ Diệu Diệu sẽ cho qua chuyện này, không gây lớn chuyện. Kết quả Thẩm Tuyết ngu ngốc lại khiến chuyện bé xé ra to! Chuyện không xong rồi! Sao lại để cho Hà An biết! Giờ đây chỉ cầu mong cho Hà An muốn Thẩm Tuyết đền đúng giá, không có dụng ý gì khác. Thẩm Tuyết khó hiểu nhìn Niệm Tư: “Không phải chỉ là chút chuyện nhỏ thôi sao, cậu kích động thể làm gì?”

Vương Niệm Tư vẫn không thay đổi sắc mặt, nghiêm túc dặn dò bạn: “Bây giờ cậu phải khiêm tốn chút, sau khi tan học đến xin lỗi Hạ Diệu Diệu, thái độ tốt một chút, thành khẩn2một chút, đừng có ra vẻ tiểu thư. Nói rằng cậu không cẩn thận, cảm thấy vô cùng hối hận, càng không nên tùy tiện lục lọi đồ của cậu ấy. Bây giờ cậu đã biết sai rồi, xem xem có thể làm lành được không.”

“Sao phải thế!” Bảo cổ khúm núm đi xin lỗi!

Vương Niệm Tư nghiêm nghị nhìn cô ta, nói rõ ràng từng chữ một: “Bởi vì chiếc buộc tóc đó cậu không đền nổi đâu!” “Tớ không đền nổi!... Tớ không...” Thẩm Tuyết phát điên lên mất! Chỉ là một chiếc buộc tóc rởm mà thôi! Nhưng bị ánh mắt nghiêm trọng của Vương Niệm Tư khiển cho càng ngày càng mất tự tin, do dự nói: “Có gì... không bình thường sao...”

Vương Niệm Tư lạnh lùng nói: “Hôm qua tớ nhìn viên ngọc trung tâm cục bông hồ ly ấy, phát hiện ra rằng đó không8phải là một cục tròn bình thường, bước đầu nhận định có lẽ là một viên ngọc trai đen, đường kính gần 2cm. Nếu ngọc trai là nhân tạo thì thứ đáng giá nhất của chiếc buộc tóc là đôi mắt của hồ ly, bước đầu nhận định, nó vào khoảng năm trăm nghìn tệ.”

Năm trăm nghìn tệ không phải là con số nhỏ đối với Thẩm Tuyết: “Nhưng nếu như viên ngọc trai chính giữa là ngọc trai tự nhiên...” Giọng nói của Vương Niệm Tư càng ngày càng không tự tin, vì người có thể tùy tiện tặng kim cương hồng cho người khác lẽ nào lại dùng ngọc trai nhân tạo: “Cậu ít nhất phải đền hơn chín trăm nghìn tệ, đó chỉ là chi phí nguyên liệu thô.” “Cậu nói cái gì?”

“Nếu đây là tác phẩm của một nhà thiết kế nổi tiếng thì chắc chắn phải6hơn một triệu tệ.”

Hơn một triệu tệ! Thẩm Tuyết đột nhiên cảm thấy chân mình mềm nhũn. Có thể nào, cô ta chẳng qua chỉ làm bẩn một cái dây buộc tóc, lại còn là dây buộc tóc của một đứa nghèo kiết xác mà cô ta có thể tiện tay bố thí cho. Thẩm Tuyết bàng hoàng níu lấy tay áo Vương Niệm Tư: “Cậu đang lừa tớ đúng không? Cậu đang đùa, đùa tớ đúng không?” Mặc dù nhà cô ta giàu có, nhưng cũng chỉ là có chút tiền, tuyệt đối chưa đến mức cho cô ta hơn một triệu đi đến người khác mà không hỏi han gì.

Vương Niệm Tư nhìn phản ứng của bạn: “Cậu không tin vào con mắt của tớ sao?”

Đương nhiên là Thẩm Tuyết tin, bởi vì tin, nên bây giờ cô mới thấy lạnh hết cả người: “Nhưng, nhưng bọn họ, làm3sao bọn họ lại có được thứ đáng giá như vậy.” Hơn một triệu tệ! Cô lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.

“Bây giờ cậu chỉ còn một đường thoát, giả bộ không biết giá trị của chiếc buộc tóc ấy, đi nhận lỗi một lần nữa, xem xem Hạ Diệu Diệu có nể mặt bạn cùng phòng mà tha lỗi cho cậu được không, để cô ấy nói đỡ cho cậu trước mặt Hà An, có thể dùng quan hệ tốt để khất đi số tiền đền bù khổng lồ này.”

“Hơn một triệu, bọn họ sẽ không dễ dàng buông tha tớ!” Không phải là một trăm tệ vứt bừa cũng chẳng tiếc, dù là gia đình như gia đình cô ta cũng không thể vứt hơn một triệu qua cửa sổ rồi coi như không có chuyện gì, Hà An sao có thể buông tha cho cô ta được,5không thể nào.

Vương Niệm Tư lạnh lùng: “Thế cậu định đến à?” Thẩm Tuyết hoảng loạn không biết làm sao. Cô ta không phải con một trong nhà, cô ta cũng không có nhiều tiền như vậy: “Thật, thật sự không nhìn nhầm? Nếu như, nếu như tớ xin lỗi, bọn họ sẽ bỏ qua cho tớ.” “Trong chiếc hộp của cậu ấy...” Giọng nói của Vương Niệm Tư bất giác hơi run rẩy: “Chiếc buộc tóc ít nhất là chín trăm nghìn tệ ấy chỉ là món đồ phổ thông tầm trung, so với những thứ khác thì chẳng phải quý giá gì. Thủ đáng giá nhất ở đó là chiếc cặp tóc kim cương hồng, có giá ít nhất hơn bốn triệu. Bây giờ cậu chỉ có thể mong sao Hà An không để ý chiếc dây buộc tóc chỉ có chín trăm nghìn đó.”

Thẩm Tuyết sững sờ ngồi bịch xuống ghế, sao có thể: Hơn chín trăm nghìn mới chỉ là thứ trung tầng? Cậu ta còn có nhiều thế, vậy giá trị của chiếc hộp đó phải hơn mười triệu? Mười triệu!!! Thẩm Tuyết bàng hoàng há hốc mồm, vì một hộp quà tặng có thể xuống giường lấy đồ hộ cô ta, sao Hạ Diệu Diệu có thể có thứ đồ đắt giá như vậy? Không phải, đó là đồ Hà An tặng, Hà An rốt cuộc là ai? May mà... may mà chiếc kẹp tóc kim cương hồng không bị làm sao. “Nếu cậu không yên tâm thì để tớ đem chiếc buộc tóc hồ ly về nhà giám định rồi đưa cậu xem tận mắt.” “Không... không cần đâu... Hà An...” Thẩm Tuyết không thể không thể tin vào mắt nhìn của Vương Niệm Tư, Niệm Tư sẽ không lừa cô ta. Hơn nữa từ hôm qua khi xem số đồ đó Niệm Tư đã có vẻ không mấy tự nhiên, cô ấy không phải thể loại phát ngôn bừa bãi. Nhưng cũng chính vì thế cô ta thấy mình sao mà đen đủi vậy: “Xin lỗi có tác dụng gì không?”

“Tớ cũng không biết...”

Thẩm Tuyết lo lắng giữ chặt Vương Niệm Tư: “Tớ phải làm sao đây?” Đền hơn một triệu, chắc chắn sẽ khiến ông nội cô nổi trận tanh bành. Điều khiến Vương Niệm Tư lo lắng là Hà An sẽ không chấp nhận chuyện bồi thường. Trong chuyện này điều Thẩm Tuyết làm sai là đã tự mình lục lọi đồ đạc của Hạ Diệu Diệu, nếu Hà An tra hỏi, và nhắm vào chuyện đó thì sợ rằng một trăm vạn cũng không giải quyết được việc gì...”

Mà chính cô cũng có tham gia vào chuyện này, mặc dù cô chỉ xem thôi, nhưng Hà An sẽ nghĩ thế nào về cô...

Cô không được phép chạm vào mấy thứ kia. Hà gia? Hà gia nào có thể tùy tiện đem tặng những thứ đồ đó? Là Hà gia nào?

Vương Niệm Tư không dám nghĩ đến, cô cảm thấy không thể nào, người đó, đừng nói cô chưa từng được gặp, đến ba cô cũng chỉ mới qua lại với Triệu Thành Thiên! Có lẽ cô đang nghĩ nhiều quá rồi.

“Niệm Tư, Niệm Tư...”

“Hả?”

Thẩm Tuyết kiêu căng, nhưng cô ta vẫn biết lúc nào nên hạ mình.

Sau khi tan học, Thẩm Tuyết lo lắng vội vàng gọi theo Hạ Diệu Diệu: “...Diệu Diệu...” Khổng Đồng Đồng khoác tay Hạ Diệu Diệu cùng quay đầu lại. “Có việc gì à?” Hạ Diệu Diệu nghi ngờ. Thẩm Tuyết bước nhanh lại gần, cơ mặt cứng ngắc nhưng cười rất nịnh nọt dễ thân, thử kéo cánh tay kia của Hạ Diệu Diệu: “Diệu Diệu, hôm qua là tớ không tốt, không nên lục đồ của cậu, còn làm bẩn nữa, đều là lỗi của tớ, không biết điều lại còn khiến cậu tức giận, cậu đừng chấp với tớ được không?” Hạ Diệu Diệu nghe vậy lấy làm ngạc nhiên? Cậu ta muốn gì đây? Khổng Đồng Đồng cũng mơ màng không hiểu nổi, người vừa nói lúc nãy là Thẩm Tuyết? “Là lỗi của tớ, tay tớ táy máy, tớ không nên động vào đồ của cậu khi chưa xin phép, cậu đừng trách tớ nữa được không? Tớ có trách cậu đâu, cậu đã nói sẽ đền cho tớ rồi, tớ chẳng có lý gì mà bám riết không tha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện