[Đam Mỹ] Che Dấu

Chương 19



Thường Tiểu Gia đã say rượu, lúc cậu bị Tạ Lệ bỏ vào bồn tắm thì ôm vai Tạ Lệ, hai cái chân kẹp lấy eo Tạ Lệ, kéo anh vào bồn tắm luôn.

Nước nóng vẫn chảy, quần áo hai người bị xối ướt, Tạ Lệ vừa cởi áo của mình, vừa đem Thường Tiểu Gia đang bám lấy mình ấn vào trong bồn tắm.

Tay Thường Tiểu Gia đè xuống chỗ thoát nước của bồn tắm, nước trong bồn tắm chảy ra ngoài.

Tạ Lệ cởi quần áo ra, quần dài ướt đẫm dán vào đùi rất khó chịu.

Thường Tiểu Gia đẩy tay anh ra, để sát vào muốn hôn anh.

Tạ Lệ không chịu, đẩy mặt Thường Tiểu Gia ra, muốn ra khỏi bồn tắm.

Mặt Thường Tiểu Gia mặt sắp bị ngón tay anh bóp biến hình, vừa đau vừa giận, nhấc chân đá một cái vào giữa hai chân Tạ Lệ.

Tạ Lệ không phòng bị, bị cậu đá nhất thời biến sắc, che đũng quần, trượt chân té sấp mặt vào trong bồn tắm.

Thường Tiểu Gia ngồi chồm hổm nhìn Tạ Lệ co ro trong bồn tắm, lấy tay vỗ vỗ mặt của anh.

Tạ Lệ nắm lấy tay cậu dùng sức bẻ một cái, đau đớn trong nháy mắt làm Thường Tiểu Gia tưởng mình gảy xương, sau đó gạt tay Tạ Lệ ra, mắng: “Cút ngay.”

Thường Tiểu Gia còn lạnh lùng nói: “Đáng đời anh.”

Tạ Lệ thật vất vả trong cơn đau đớn kịch liệt bình tĩnh lại, ngâm mình ở trong nước nóng mà toàn thân phát lạnh, anh ngẩng đầu nhìn về phía Thường Tiểu Gia: “Tôi không hôn cậu là tôi đáng đời? Cậu xem mình có tiện không? Muốn tìm đàn ông thì tìm người khác đi, tôi không có hứng thú với cậu.”

Thường Tiểu Gia duy trì tư thế ngồi chồm hổm, hai má và đôi mắt chịu tác dụng của rượu trở nên đỏ hồng, khóe miệng trễ xuống thành một đường cong băng lãnh, cậu nhìn Tạ Lệ, nói: “Vậy anh đi chết đi.” Nói xong, cậu cầm lấy vòi sen đập lên đầu Tạ Lệ.

Tạ Lệ trong lòng mát lạnh, phản ứng cực nhanh tránh khỏi, lui về phía sau đồng thời đá văng tay Thường Tiểu Gia ra. Vòi sen trong tay Thường Tiểu Gia rơi qua một bên. Sau đó Tạ Lệ nhào qua bồn tắm, tóm chặt gáy Thường Tiểu Gia đem đầu cậu nhấn vào trong nước.

Thường Tiểu Gia dùng hết sức lực giãy dụa, giơ tay đẩy tay Tạ Lệ ra, nhưng đáng tiếc khí lực của cậu không lớn, làm sao cũng không đẩy được.

Tạ Lệ lấy lại lý trí rất nhanh, anh ấn Thường Tiểu Gia vào trong nước chỉ khoảng hai giây liền buông lỏng tay. Thường Tiểu Gia ngẩng đầu lên ho sặc khụ lùi về sau. Anh vươn mình từ trong bồn tắm bước ra, mặt mày rất khó coi.

Nước trên tóc Thường Tiểu Gia vẫn chảy xuống mặt, không ngừng sặc khụ, không biết nước hay là nước mắt từ trên mặt cậu chảy xuống. Cậu dùng ánh mắt độc ác lạnh lùng nhìn Tạ Lệ, làm Tạ Lệ lạnh cả người.

Tạ Lệ cởi quần áo ướt đẫm ra, tùy ý lấy trên giá một cái khăn lông lau thân thể, vốn anh muốn nói “Cậu tìm người khác ngủ đi”, nhưng vẫn do dự. Anh chỉ lau khô thân thể, đi ra ngoài mặc một bộ quần áo sạch rồi kéo cửa ra khỏi phòng.

Trong thời gian này Thường Tiểu Gia vẫn duy trì tư thế ngồi chồm hổm trong bồn tắm.

Phòng tiếp khách đối diện, phòng Thường Tiểu Cát vẫn đóng, thoạt nhìn không thấy người.

Tạ Lệ đi tới cầu thang liếc mắt nhìn lên lầu ba, phía trên đen kịt một màu, vì thế anh đi xuống dưới lầu.

Mới vừa xuống tới lầu một, Tạ Lệ đụng phải Thời Hoằng Tinh đi vào, hai người đều ngẩn người.

Thời Hoằng Tinh nhìn anh gật gật đầu, xem bộ dáng là dự định trở về phòng.

Tạ Lệ mở miệng gọi cậu ta lại, nói: “Có thuốc lá không?”

Thời Hoằng Tinh dừng bước, nói: “Anh chờ.”

Đối diện phòng Thời Hoằng Tinh là một nhà bếp nhỏ, bên trong sạch sẽ không có một hạt bụi, xem ra lúc thường nhiều nhất là nấu nước sôi pha cà phê hoặc là trà.

Hai người đi vào bên trong, ngồi xuống bàn ăn hình chữ nhật. Thời Hoằng Tinh không hút thuốc lá, lại đốt thuốc cho Tạ Lệ.

“Uống cà phê không?” Thời Hoằng Tinh hỏi.

Tạ Lệ gật gật đầu, nói: “Cảm ơn.”

Thời Hoằng Tinh xoay người nấu nước.

Tạ Lệ đánh giá toàn bộ nhà bếp, nói: “Cha con Thường gia không cùng nhau ăn cơm sao?”

Thời Hoằng Tinh nói: “Ăn, nhưng tất cả mọi người rất bận, khó có cơ hội cùng ngồi ăn.”

Trên đầu là một ngọn đèn tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng, toàn bộ nhà bếp đều dùng màu nhạt trang trí, thoạt nhìn ấm áp thư thích. Ngón tay Tạ Lệ kẹp thuốc lá, chậm rãi hút hai hơi, tâm trạng phiền muộn uất ức bớt đi không ít, một lát nữa anh phải trở về dỗ Thường Tiểu Gia. Thường Tiểu Gia muốn dùng vòi sen đập chết anh, nhưng anh vẫn phải trở về dỗ dành cậu.

Thời Hoằng Tinh là người không nhiều lời, an ổn ngồi chờ nước sôi pha cho Tạ Lệ một ly cà phê, sau đó đem cà phê nhẹ nhàng đặt ở trước mặt Tạ Lệ.

Hơi nước mang theo mùi cà phê phả vào mặt Tạ Lệ, anh đã hút xong một điếu thuốc, lưu luyến lấy ngón tay xoa xoa, nói với Thời Hoằng Tinh: “Thường Tiểu Gia tính khí không tốt.”

Thời Hoằng Tinh nói: “Ừ, tính khí anh ấy rất quái.”

Tạ Lệ uống một ngụm cà phê, hỏi: “Tại sao cậu ấy lại sợ tối?”

Thời Hoằng Tinh không trả lời ngay, mà ngồi một lúc mới ngẩng đầu nhìn Tạ Lệ, nói: “Khi còn bé đã bị người nhốt lại.”

“Nhốt lại?” Tạ Lệ hút hết thuốc, không tìm được cái gạt tàn thuốc.

Thời Hoằng Tinh quay người từ phía sau tủ bát lấy ra một cái cái gạt tàn thuốc để lên bàn, ngữ khí bình tĩnh: “Nhốt ở nhà để xe không có cửa sổ rất tối, không cho anh ấy đi ra.”

Tạ Lệ lập tức ép tắt tàn thuốc: “Ai làm?”

Thời Hoằng Tinh nói: “Thường Tiểu Cát.”

Tạ Lệ cảm giác một trận gió lạnh thổi vào mặt, quay đầu mới phát hiện cửa sổ nhà bếp mở rộng, anh hỏi: “Tại sao? Cha mẹ cậu ấy không quản?”

Thời Hoằng Tinh nói: “Mẹ của anh ấy đã qua đời, cha thì quá bận, có khi một hai tháng không trở về nhà.”

Tạ Lệ trầm mặc chốc lát: “Vậy còn cậu?”

Thời Hoằng Tinh trả lời: “Tôi ở bên ngoài gõ cửa, Thường Tiểu Cát nắm lấy tóc của tôi lôi tôi đi, không cho tôi mở cửa cho Tiểu Gia.”

Tay Tạ Lệ bị gió lạnh thổi đến nổi da gà: “Khi đó Thường Tiểu Cát bao nhiêu tuổi?”

Thời Hoằng Tinh nhớ lại một chút: “Chắc khoảng mười hai tuổi đi.”

Tạ Lệ nói: “Còn nhỏ mà đã ác như vậy?”

Thời Hoằng Tinh nói: “Thường Tiểu Cát hỉ nộ vô thường, tâm tình tốt thì ôm Thường Tiểu Gia dỗ dành, tâm tình không tốt thì động thủ đánh, lúc tức giận thì nhốt lại, trong nhà cũng không ai dám quản.”

Tạ Lệ mím mím môi: “Thường Quan Sơn cũng không quản?”

Thời Hoằng Tinh lẳng lặng nói: “Ông ấy rất bận, ứng phó phụ nữ và con cái cũng không chỉ có một hai người.”

Tạ Lệ cau mày truy hỏi: “Thường Quan Sơn còn có tình nhân và con riêng khác nữa.”

Lúc này Thời Hoằng Tinh không trả lời, cậu ta nói: “Quá muộn, nghỉ ngơi đi.” Nói xong, đứng dậy đi ra ngoài.

Tạ Lệ ngồi ở trong nhà bếp một lúc mới chậm rãi đứng lên rời đi. Anh leo thang lên lầu trở lại phòng Thường Tiểu Gia. Lúc vào phòng phát hiện trên giường trống rỗng không có ai, không khỏi hoảng sợ, lập tức đi vào phòng vệ sinh. Anh đứng ở cửa nhìn thấy Thường Tiểu Gia vẫn cứ duy trì tư thế cũ, ngồi chồm hổm trong bồn tắm.

Trong nháy mắt đó, đột nhiên Tạ Lệ cảm thấy khó chịu nói không nên lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện