Dẫn Đường Của Vua

Chương 2: | Niềm yêu thích của tinh thần thể



Airy Gailey thực hiện lời hứa của mình, cho dù Doyle tham ăn ăn hết cả nửa con đường, mà gây mâu thuẫn cũng không ít, dù cho có say quá nửa thì cũng là lính gác không bị ràng buộc, thử đụng hai cái người nồng nặc mùi rượu này một cái coi, không nổi khùng mới lạ đó.

Lần thứ N bảo Cavill bức lui lính đánh thuê khiêu khích, Airy Gailey không thể làm gì khác hơn ngoài việc níu lấy Doyle đã uống quá nhiều, vội rảo bước ra khỏi đó. Doyle thà chết chứ không theo, nằm ăn vạ lăn lộn trên mặt đất. Airy Gailey không nói gì xoa xoa mi tâm, Cavill lại càng trưng cái mặt mèo tỏ ý khinh thường, nếu mà đi so sánh khả năng lăn lộn với động vật họ mèo, ngươi nhất định thua chắc!

"Cavill! Dừng lại!" Thấy tinh thần thể của mình cùng với thằng bạn thân nổi điên một trái một phải lăn qua lăn lại, một chút lý trí còn sót lại của Airy Gailey cũng bắt đầu sụp đổ, anh đạp Doyle một cước, thấp giọng lạnh lùng nói: "Đứng lên mau."

Doyle bật người ngồi dậy, gương mặt hồng hồng tỏ vẻ tội nghiệp nói: "Cậu nói là cho tôi uống cả con đường luôn mà."

Airy Gailey day day huyệt thái dương, lại nhẹ nhàng đá hắn một cái, "Được rồi, dẫn cậu đến quán tiếp theo."

"Thật sao?"

"Đi thôi."

Lúc này, quán bar Alphonse kín người hết chỗ, trong không gian không lớn đã có đầy người ngồi, thậm chí có vài người còn đem theo cả ghế bay, bay bay ở trên đầu người khác chờ đợi màn biểu diễn. Và cũng hiển nhiên, hành động này khiến cho những vị khách ngồi bên dưới bất mãn.

"Tên khốn kiếp, mày ngồi trên đầu tao là có ý gì? Cút sang một bên cho tao!"

"Này! Mày đẩy hắn sang trên đầu tao làm gì hả, muốn gây chuyện hả?"

"Hai người chúng mày xem tao như quả bóng cao su hả, một tên lại một tên đẩy tao là sao!"

Đấu khẩu ban đầu dần trở thành xô đẩy nhau, mùi thuốc súng nồng nặc lan nhanh một cách chóng mặt, cuối cùng toàn bộ các khách hàng phía tây bắc như rơi vào tay giặc, đánh nhau loạn xạ. Thấy một đám lính gác điên khùng ẩu đả nhau, gương mặt Lanto lại biến thành mặt than lúc đi làm luôn rồi, không đợi Mục Hạ khóc xin, cậu đã xắn tay áo lên dứt khoát nói: "Tôi đi gọi Thanh Điểu lên sân khấu sớm, đánh tiếp nữa quán bar sẽ bị cái đám đó hủy mất."

"Được được được, hu hu hu, Lanto, cũng chỉ có cậu mới có cách..."

Lúc Lanto xoay người vào trong hậu trường, Airy Gailey và Doyle đã đẩy cửa xông vào, tạo ra tiếng động thật lớn. Cavill đi tuốt đằng trước, vóc dáng nó bằng với hai người trưởng thành, uy phong lẫm liệt, bộ lông toàn thân xám nhạt một màu lấp lánh, con ngươi màu vàng nhạt trừng lên sáng rực, nó quét mắt về góc tây bắc đang hỗn loạn, khẽ kêu một tiếng.

Lanto vội vàng kéo Thanh Điểu lên sân khấu thì đã thấy quán bar đã yên lặng lại lần nữa.

Kỳ lạ, sao im hết rồi? Lanto dụi dụi mắt, vốn có mười mấy người rõ ràng đã chiếm lấy góc tấy bắc, bây giờ thay vào đó là một con hổ vằn màu bạc. Bên cạnh con hổ có hai người đang ngồi, một người đàn ông tóc tối màu vô cùng nghiêm túc, khí trường sắc bén vô cùng ăn khớp với con hổ kia; còn có một thanh niên tóc vàng thì lười biếng nghiêng người ngồi dựa trên ghế salon, đôi mắt mê man như người say rượu.

"Vừa mới xảy ra chuyện gì?" Lanto hỏi ông chủ.

Mục Hạ mang vẻ mặt sùng bái chỉ hai người kia: "Là King! Vua của lính đánh thuê đó!"

Cái quỷ gì vậy? Lanto mờ mịt nhìn, cậu vỗ vỗ Thanh Điểu bên cạnh nhìn còn mờ mịt hơn mình, nói: "Người tôi mang đến rồi, có diễn hay không?"

"Bắt đầu bắt đầu!"

Thanh Điểu một mình lên sân khấu, đèn pha trên cao rọi đến, chiếu sáng làn da trắng nõn trên tay người nọ, mái tóc dài màu xanh lam cột đuôi ngựa ngang đến đầu vai, khí chất sạch sẽ mát lạnh tản mác quanh đây. Người vừa mới xuất hiện, bên dưới vang lên nhiều tiếng huýt sáo, cảm giác tràn đầy hưng phấn không nói nên lời.

"Đây là ai?" Doyle chậm chạp chớp mắt chuyển hướng nhìn Thanh Điểu trên sân khấu, biểu tình trở nên có chút vi diệu.

"Người nọ không phải là một dẫn đường nhưng lại có thể an ủi thế giới tinh thần của đám lính gác bình thường." Airy Gailey bổ sung, "Vừa xuất hiện ở Selong chưa đầy một tuần lễ, nhưng khá là có danh tiếng ở nơi này, tôi rất hiếu kỳ về lai lịch của người kia đây."

"Thì ra cuối cùng cậu cũng không còn liêm sỉ muốn vươn tay đến cả người bình thường sao?" Doyle bi thương nhìn anh, "Sao tôi lại không biết thì ra cậu là một lính gác như vậy hả!"

"Câm miệng, cái đầu toàn mấy thứ điên khùng của cậu cần được tỉa tót lại đó! Ngồi yên nghe đi!"

Doyle bĩu môi xem thường, đúng lúc này, giọng hát kỳ ảo không cần nhạc đệm vang lên trong tai, rất thoải mái, tựa như mang theo một làn gió mát nhè nhẹ thổi qua, lại còn nhẹ nhàng lọt vào trong thâm tâm. Cơn say của Doyle giảm đi không ít, hắn nhìn chằm chằm người trên sân khấu, nét mặt còn chăm chú hơn so với Airy Gailey.

Airy Gailey không khỏi mỉm cười, hôm nay mang Doyle đến nơi này quả thật là không sai, giọng ca của Thanh Điểu này thực sự rất kỳ diệu, còn mang theo một chút mùi vị của dẫn đường, nhưng lại không mãnh liệt, phải chăng vẫn chưa có bạn đời? Nếu đào tạo tốt có khi nào có thể trở thành một dẫn đường thực sự không?

Airy Gailey nén không được nhẹ vuốt cằm, đột nhiên có một bóng người ngăn trở tầm mắt của anh, nặng nề đặt hai ly rượu xuống. Anh nhíu mày nhìn lại, một thanh niên tóc đen nhìn qua có vẻ lão luyện vô cảm đối diện nhìn mình, đôi mắt phượng xếch lên, chiếc mũi cao thon thả, có chút cảm giác khó gần.

Kỳ lạ, mình có đắc tội với người ta sao? Airy Gailey nảy sinh chút hứng thú, đúng lúc này, Cavill đang nằm sấp ngủ nghe tiếng chợt ngẩng đầu, phát ra âm thanh nức nở không rõ nghĩa, đứng dậy đến gần chỗ thanh niên tóc đen.

Thanh Điểu được hoan nghênh, Lanto biết rõ điều đó, có nhiều người coi cậu ấy như đối tượng muốn ghép đôi, nét mặt lúc nào cũng lồ lộ khát khao muốn kết thân, chuyện này khiến cho bản tính bảo mẫu của Lanto thức tỉnh ngay lập tức. Hôm nay hai vị khách vãng lai mới tới độc chiếm góc tây bắc không hề che giấu gì cả, cái gã tóc vàng kia nhỏ cả nước bọt luôn rồi kìa! Người mẹ như cậu đây sao có thể chịu được chứ?!

Cậu bảo người trong quầy rượu làm cho mình hai ly rượu rồi tự mình đem qua, đập lên bàn một cái liền gây sự chú ý ngay lập tức, cậu cười lạnh một tiếng, toan mở miệng chế giễu hai câu, bỗng đâu một cái đầu lầy lông đột nhiên chui ra từ khuỷu tay mình, lỗ tai phe phẩy như muốn làm nũng.

Đối diện với cặp mắt lớn gấp đôi của mình, trong chớp mắt Lanto liền cứng người, cậu chưa từng tiếp cận với tinh thần thể của lính gác như thế này bao giờ, lúc làm việc đã có một lớp thủy tinh ngăn cách, cậu đờ người lùi ra nhường một chút, vậy mà con hổ lại theo sát sao, khiến cậu thoáng lảo đảo ngã xuống đất. Con hổ ngơ ngác nghiêng đầu một chút, đột nhiên cúi cái tấm thân bồ tượng xuống lắc lắc đuôi, một hơi phi thân đè lên người cậu.

Gì đây! Ai đó làm ơn nói cho cậu biết đi, tại sao tinh thần thể lại có thể nặng như thế chứ! Lanto bị ép tới mức suýt chút nữa là phun búng máu rồi, ngẩng đầu lên liền thấy con hổ kia đang nằm đè lên người mình, cậu không dám dùng sức đẩy, nên chỉ có thể thuận theo đó mà lết người ra ngoài. Con hổ kia đột nhiên cúi đầu nhìn hắn, đôi con ngươi sáng rực như sao trời toát ra nét ranh mãnh, nó dùng móng vuốt đè vai Lanto lại, gắt gao đè lên người ai đó rồi hài lòng phe phẩy đuôi, nhanh như chớp liếm người ta một cái.

Aaaaa —— Cmn ai đó đến ngăn cái con thú chết tiệt này lại coi! Nửa mặt Lanto tê dại đi vì bị liếm, cậu hận không thể nói gì bèn trừng mắt nhìn người đàn ông ngồi ngay ngắn xem trò vui ở phía sau, tên này ấy thế mà lại khoanh tay đứng nhìn, lại còn hả hê nữa chứ!

Cavill thích thanh niên này. Nhận ra điều này, vẻ mặt Airy Gailey có chút khó hiểu. Năm đó anh vừa nhập ngũ ngay sau khi tốt nghiệp, người tiến cử dứt khoát đem Lianna tới trước mặt anh, lúc Cavill thấy cái vị tiểu thư khép nép như con nhỏ kia thì liền xông lên thả rắm vào người cô, mặc dù không có mùi hôi, nhưng âm thanh kia hầu như cả trường đều nghe thấy.

Biểu tình sống không bằng chết của Lianna đến nay vẫn khiến anh cười vang mỗi khi nghĩ đến, trái lại thì người thanh niên này, Cavill quả thực thích người ta đến nỗi không chịu buông tay, tinh thần thể của một lính gác có thể thích người thường sao? Hay là nói, thanh niên này cũng không bình thường.

"Cavill, buông cậu ấy ra." Cuối cùng Airy Gailey thương cảm lên tiếng, Cavill lắc lắc đầu, mất hứng nhẹ gầm một cái, gầm xong vẫn tiếp tục đè Lanto không chịu buông.

"Được rồi được rồi, cậu ấy sẽ không chạy đâu, tao hứa mà, để người ta đứng lên đi." Trong lời nói Airy Gailey lộ chút buồn cười, dỗ dành con hổ của mình cả buổi trời, Cavill mềm không chịu cứng cũng không buông, ôm lấy đầu Lanto như ôm kẹo que mà liếm mãi không thôi, Lanto bị dọa đến ngân ngấn nước mắt, cậu muốn tự tử lắm rồi đó!

Đúng lúc này, tiếng ca chợt ngừng, vẻ mặt say mê của những vị khách như bị tát cho một bạt tai, đột nhiên tỉnh táo hẳn, ồn ào bàn luận: "Xảy ra chuyện gì xảy ra chuyện gì, sao Thanh Điểu không hát nữa?" Mà ngay chính giữa sân khấu đã không thấy bóng dáng Thanh Điểu đâu, lại nhìn một chút, bóng người trắng toát tựa như thần thánh đang đi đến góc tây bắc, đi đến phía hai vị khách kia, dáng điệu thoạt nhìn có chút hùng hổ.

Gì chứ, là Airy Gailey đó! Đây là vua của lính đánh thuê đó, còn là đoàn tự do nổi tiếng nhất toàn vũ trụ, còn đánh cả bọn cướp vũ trụ, đi qua hố đen, đào cả kho báu, ngay cả quân đội và giới chính trị cũng không tiếc tinh lực cậy nhờ người ta, người như thế chọc sao nổi. Phàm là những ai biết đoàn lính đánh thuê này đều chọn cách im lặng mà nhìn, nhưng trong lòng bọn họ lại hơi bất an, lo lắng thần tượng của mình đá phải tấm sắt.

Mặt Thanh Điểu trầm như nước xuất hiện trước mặt Airy Gailey, hắn nhàn nhạt quét mắt nhìn Cavill, Cavill lập tức cụp lỗ tai lại, nó cong lưng lên, thấp giọng phẫn nộ gầm lên lùi về phía sau. Airy Gailey nhướng mày, chuyện này thật hiếm thấy, lại có lúc Cavill sợ hãi à, xem ra "người thường" này thực sự không có chút bình thường nào.

Lanto cuối cùng cũng được giải thoát, quả thực cậu vui chảy nước mắt mà, không ngờ có ngày mình lại được cái người sinh hoạt thất thường này cứu mạng, xem ra người tốt thật sự có thể gặp được chuyện tốt mà.

"Không sao chứ?" Thanh Điểu nhíu mày hỏi.

"Tôi không sao..." Lúc đầu muốn giúp cậu trừng trị một tên phóng đãng, kết quả bản thân lại bị tinh thần thể của tên phóng đãng đó đè muốn dẹp lép luôn, chuyện mất mặt thế này Lanto làm sao nói nên lời được, cậu chỉnh lại nét mặt của mình, bắt đầu giáo huấn Thanh Điểu, "Cậu chạy xuống đây làm gì, ông chủ sắp muốn khóc nữa rồi kìa, cậu mau trở lại sân khấu đi."

Thanh Điểu bắt tay cậu lại nói: "Cậu lên cùng tôi đi, đệm nhạc cho tôi."

"Trời hỡi, tôi là kỹ sư máy móc đấy, một kỹ sư máy móc như tôi sao biết đệm nhạc chứ?!"

Lời kháng nghị của Lanto bị Thanh Điểu im lặng bác bỏ, Thanh Điểu không nói lời nào kéo cậu lên trên sân khấu, Lanto căn bản không giãy được khỏi tay đối phương, cái tên gia hỏa ngay cả mặt cũng không tự rửa được sao lại có sức lực lớn như vậy?!

Hai người đứng trên sân khấu nhỏ giọng tranh chấp một chút, cuối cùng bảo mẫu Lanto bại trận, đành cắn răng ngồi xuống phía sau, mở đàn ra. Từng nốt nhạc vang lên thật dễ nghe tựa như nước chảy, trên mặt Thanh Điểu thấp thoáng nụ cười, tiếp tục buổi biểu diễn bị cắt ngang.

"Người kia thật kỳ lạ," Doyle đã không còn dáng vẻ say rượu nữa, ngập ngừng lẩm bẩm, "Mà Thanh Điểu đó lại có thể dọa lui Cavill, nói vậy thì tinh thần lực của cậu ta mạnh đến cỡ nào chứ."

"Còn bồi bàn đó nữa," Airy Gailey tiếp lời, ở trong bóng tối thoáng nhìn Lanto đang chuyên tâm đàn, nhớ lại khi nãy dáng vẻ người nọ bị Cavill đè đến không nhúc nhích được, nén không được nụ cười mỉm, "Cavill rất thích cậu ấy."

"Là cậu rất thích ấy?" Doyle không chút lưu tình vạch trần, "Tôi chưa từng thấy qua tinh thần thể đối đầu với chủ nhân mình, đừng có cái gì cũng đều đẩy hết lên đầu con hổ chứ."

"Nhưng nhìn cậu ấy hình như giống người thường mà nhỉ?" Airy Gailey hỏi.

"Chính cậu cũng đã nói đấy thôi, là hình như mà." Doyle liếc mắt, "Tôi không tin cậu sẽ không điều tra ngọn ngành người kia."

"Ai nói tôi sẽ không chứ." Airy Gailey thần tình sáng láng nhìn chằm chằm sân khấu, Lanto không tự chủ rùng mình một cái, tay run một chút, đàn sai âm rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện