Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ

Chương 98: Huân chương vinh quang



Trên đường được Đường Sách và Chu Thiên Dịch đỡ đến khoang điều trị, trán Lục Tắc Hiên đổ mồ hôi lạnh ròng ròng. Cảm giác đứt lìa xương thịt ở chân đau đến mức khiến hắn chỉ muốn ngất lịm nhưng hắn vẫn gắng gượng níu lại một chút ý thức, giữ cho bản thân luôn tỉnh táo.

Hắn chợt nghĩ đến Dụ Nhiên bị kéo đứt tay trên hành tinh Nhện đó năm xưa, khi ấy Dụ Nhiên cũng từng phải chịu đựng đau đớn thế này đúng không? Hơn nữa Nhiên Nhiên còn vừa mất cha mẹ, một thân một mình lưu lạc đến hành tinh lạ, sự thống khổ và tuyệt vọng về tâm lý còn lớn hơn cả đau đớn thể xác.

Vừa nghĩ đến thiếu niên cô độc bị thương trên hành tinh nhện đỏ ấy, Lục Tắc Hiên liền xót xa vô cùng.

So ra, tuy giờ hắn bị thương nhưng cha mẹ vẫn khỏe mạnh, có đội y tế túc trực sẵn bên cạnh, hắn sẽ được chữa trị bằng công nghệ tiên tiến nhất ngay lập tức… Chút đau này thật sự không đáng kể gì so với những điều Nhiên Nhiên phải trải qua mấy năm nay.

Đường Sách và Chu Thiên Dịch nhanh chóng đỡ Lục Tắc Hiên tới chỗ đội y tế. Nhân viên y tế khẩn cấp thấy máu me be bét khắp người hắn liền vội vàng đưa vào khoang điều trị, cầm máu, băng bó, bắt đầu khởi động hệ thống tái tạo chi gãy. Mấy nhân viên y tế tất tả sơ cứu, tiêm thuốc tê cho Lục Tắc Hiên.

Nhưng các giác quan của Lính gác cực kỳ nhạy bén, tác dụng gây tê cục bộ rất hữu hạn, không thể hoàn toàn xóa bỏ cảm giác đau. Có một Dẫn đường loại hình chữa trị bước tới, đề nghị: “Tướng quân Lục, cần tôi chặn cảm giác đau lại giúp anh không?”

Lục Tắc Hiên lắc đầu: “Không cần.”

Hắn sẽ không cho bất kỳ Dẫn đường nào khác bước vào thế giới tinh thần của mình.

Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía ngoài cửa với vẻ lo lắng: “Tướng quân Lục sao rồi?”

Bác sĩ nói: “Đã đưa vào khoang điều trị kịp thời, chân anh ấy sẽ mọc lại nhanh thôi. Nhưng muốn hồi phục hoàn toàn thì vẫn cần một khoảng thời gian.”

Dụ Nhiên đẩy cửa bước vào, bắt gặp ánh mắt của Lục Tắc Hiên.

Cậu rảo bước tiến tới, nắm chặt tay Lục Tắc Hiên, lo lắng tràn ngập trong mắt: “Đau lắm đúng không?”

Tâm trí cả hai đã nối liền, Dụ Nhiên có thể cảm nhận rất rõ Lục Tắc Hiên đau đến mức nào.

Cậu cũng từng phải trải qua đau đớn đứt lìa xương thịt. Các giác quan của Lính gác rất nhạy, cảm giác đau khi bị thương lớn gấp mười lần người bình thường. Dụ Nhiên nhìn người đàn ông nằm trong khoang điều trị, lòng xót không tả được: “Rõ ràng lúc đó anh có thể tránh…”

Lục Tắc Hiên nắm lấy tay Dụ Nhiên, thấp giọng nói: “Nhưng nếu tôi tránh, người bị thương sẽ là em.”

Con quái vật kia cực kỳ xảo trả, nó biết Dụ Nhiên muốn tấn công đại não mình nên điều tất cả xúc tu xung quanh đồng loạt tấn công thẳng về phía cậu. Lục Tắc Hiên dùng thân thể mình bảo vệ Dụ Nhiên kín kẽ nên mới bị thương nặng.

May mà trong vòng tay hắn, Dụ Nhiên không hề hấn gì dù là chỉ một vết xây xát.

Dụ Nhiên nhìn đối phương với tâm trạng rối bời. Ánh mắt hai người hướng thẳng vào nhau, Lục Tắc Hiên thấy Dụ Nhiên buồn, bèn đùa trong đầu: “Em mất tay, tôi mất chân, có phải chúng ta càng xứng đôi hơn rồi không?”

“…” Dụ Nhiên dở khóc dở cười, câu đùa của Tướng quân Lục thật sự rất nhạt nhẽo.

Cậu vươn tua ý thức ra, để nó lan khắp tâm trí cực nhanh. Chẳng mấy chốc, cảm giác đau đớn ở sâu trong núi tuyết đã được chặn lại.

Lục Tắc Hiên không cảm thấy bất kỳ cơn đau nào nữa, hắn nói với vẻ bất đắc dĩ: “Tôi chịu được mà. Em mới tiêu tốn nhiều sức mạnh tinh thần vậy rồi, việc gì phải phí phạm thêm để chặn cảm giác đau giúp tôi.”

Dụ Nhiên liếc hắn một cái, nói: “Anh chịu được là chuyện của anh. Chặn giúp anh là trách nhiệm của em. Vì em là Dẫn đường của anh.”

Dẫn đường xót Lính gác của mình, chặn cảm giác đau giúp hắn chẳng phải là chuyện rất đương nhiên sao?

Nhận thấy suy nghĩ thẳng thắn đó của Dụ Nhiên, lòng Lục Tắc Hiên mềm nhũn, hắn nắm chặt tay Dụ Nhiên.

Ngoài cửa, Lục Đình Ngự vội vàng chạy đến thăm con trai trông thấy khung cảnh tay trong tay ấm áp này không khỏi cong môi cười. Xem ra ông nên chuẩn bị sẵn sàng để tới gặp Nguyên soái và Tạ Tướng quân đề nghị kết thông gia thôi.

***

Đêm 15 tháng 8 năm thiên văn thứ 500, sảnh tiệc Văn phòng Tổng thống xảy ra hỏa hoạn, cháy lớn đến tận 3 giờ sáng.

Không ít dân chúng hành tinh Thủ đô nhìn thấy lửa cháy ở Văn phòng Tổng thống, họ vừa khó hiểu, vừa căng thẳng, trên mạng toàn là những lời bàn tán xôn xao về trận hỏa hoạn này. Để giữ yên lòng dân, tin tức nhanh chóng được phát lên sóng truyền hình: “Sảnh tiệc Văn phòng Tổng thống bất ngờ gặp hỏa hoạn. Hiện đám cháy đã được dập tắt, các nhân viên công tác đã rời khỏi hiện trường an toàn. Có mười hai người gặp nạn trong sự cố lần này. Nguyên nhân gây ra cháy đang được điều tra làm rõ.”

Những quan chức “gặp nạn” kia đều là những người bị bạch tuộc ký sinh rồi giết chết.

Sau khi thương lượng với Tần Tiêu, Harrison quyết định giấu kín chuyện quái vật giả mạo Tổng thống nhằm tránh gây ra khủng hoảng trong dân chúng. Chờ đến khi mọi việc được sắp xếp ổn thỏa rồi công bố chân tướng quái vật tấn công sau cũng không muộn.

Thi thể con quái vật kia bị thiêu hủy hoàn toàn. Sức mạnh tinh thần của Mạc Duy đã bị Dụ Nhiên phá hủy. Lão ta như đột ngột già đi mười mấy tuổi, đờ đẫn nhìn sảnh tiệc đã cháy thành tro mà không nói nổi một chữ.

Tần Tiêu bước tới phía lão ta, lạnh lùng nói: “Mạc Duy, từ trước tới nay anh chưa bao giờ là nhà khoa học vĩ đại. Anh chỉ là một tên phản đồ bị quái vật vũ trụ lừa gạt, lợi dụng, suýt chút nữa đã khiến loài người rơi vào vực sâu vạn kiếp không ngóc đầu lên được.”

Mí mắt Mạc Duy giật giật. Lý tưởng lão ta luôn kiên trì rốt cuộc sụp đổ ngay vào giờ khắc này.

Thời điểm chứng kiến Tổng thống Harrison kia cởi bỏ bộ da người, biến thành quái vật xúc tu, lão ta không tài nào tin nổi. Vốn chỉ tưởng rằng Ludwig có thực thể tinh thần với khả năng ngụy trang đặc biệt, nào ngờ Ludwig còn không phải nhân loại.

Đồng bọn lão bắt tay hợp tác lại là một quái vật ghê tởm đến thế.

Mạc Duy thừ người, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Sao có thể như vậy… Sao có thể như vậy?”

Lão ta như đã phát điên, Chu Thiên Dịch áp giải cả lão và thành viên tổ chức hắc ám về Phòng Điều tra thẩm vấn. Ông anh trai chết giả của Adeline vốn định đào tẩu bằng đường hầm cũng bị đồng nghiệp đã mai phục sẵn của Chu Thiên Dịch tóm gọn.

Những kẻ có chức vị cao trong tổ chức hắc ám bị diệt sạch.

Có một số tay nội gián, nhân viên nghiên cứu hạng tôm tép không tới Văn phòng Tổng thống tối nay nhưng Chu Thiên Dịch đã được Dụ Nhiên đưa cho bản danh sách chi tiết. Nhân viên trong Phòng Điều tra bí mật lùng bắt cả đêm, đến hừng đông, tất cả đều đã sa lưới.

Trong Văn phòng Tổng thống, Harrison và Tần Tiêu cùng đi thăm Lục Tắc Hiên.

Có Dụ Nhiên bên cạnh, sắc mặt Lục Tắc Hiên trông đã ổn hơn nhiều. Tay hai người vẫn đan chặt vào nhau, tuy không nói tiếng nào nhưng mọi người đều biết cả hai đang trò chuyện trong thế giới tinh thần.

Tần Tiêu bước tới, nhìn Lục Tắc Hiên: “Tướng quân Lục, vất vả cậu bảo vệ Nhiên Nhiên.”

Lục Tắc Hiên nghiêm túc đáp lời: “Nguyên soái, đây là chuyện tôi phải làm.”

Lục Đình Ngự cười tủm tỉm, nói: “Đúng thế đúng thế, có thể bảo vệ Dụ Nhiên là phúc của nó.”

Tổng thống Harrison hắng giọng một tiếng, nói: “Tướng quân Lục không sao thì tốt rồi. Chúng ta vẫn nên ra ngoài thôi, đừng quấy rầy đôi bạn trẻ ở bên nhau.”

Người lớn ăn ý tránh đi.

Đối diện ánh mắt dịu dàng của Lục Tắc Hiên, tai Dụ Nhiên hơi nóng lên.

Ban đầu, hai người chỉ đóng giả làm người yêu vì nhiệm vụ nằm vùng. Dụ Nhiên không ngờ rằng cứ diễn mãi cuối cùng lại biến thành sự thật.

Giờ ai cũng biết hai người là một đôi, dù có muốn giải thích cũng không giải thích nổi.

Vậy thì khỏi giải thích luôn.

Hai người nhìn nhau cười, tay càng đan chặt hơn.

***

Ba ngày sau, Phòng Điều tra Liên bang bất ngờ công bố một tin tức cực kỳ chấn động.

Giáo sư Mạc Duy của Viện Khoa học Trung ương Liên bang lợi dụng chức vị, bí mật nghiên cứu thuốc khống chế và tiến hành các thí nghiệm bất hợp pháp đối với Lính gác, khiến tổng cộng hơn 20.000 Lính gác cuồng bạo và hơn 5.000 người vô tội hy sinh. Ông ta còn hợp tác với quái vật vũ trụ, trợ giúp quái vật thực hiện kế hoạch diệt trừ toàn bộ Lính gác để quái vật đô hộ, biến hành tinh Thủ đô thành lãnh địa của chúng.

Nhóm nghiên cứu khoa học của Mạc Duy và những kẻ đồng lõa bao gồm anh em Adeline, Andre, Chuyên viên thẩm vấn Kloger của Phòng Điều tra và vài người cầm quyền tập đoàn tài chính đã bị truy tố với các tội danh gây nguy hiểm cho an ninh xã hội, cố ý giết người và chống lại nền hòa bình Liên bang, đang chờ xét xử khẩn cấp.

Ảnh chụp con quái vật kia cũng được đăng tải. Những cái xúc tu gớm ghiếc chi chít mắt khiến vô số dân chung Liên bang thấy mà ghê.

“Tôi là người nhà của nạn nhân, lão súc sinh Mạc Duy kia chắc chắn không được chết tử tế!”

“Con quái vật này trông gớm quá đi mất! Trời ơi, may mà đã giải quyết được nó rồi, không thì có khi chúng ta bị ăn thịt luôn nhỉ?”

“Một người bạn Lính gác của tôi gần đây bỗng nhiên cuồng bạo không rõ lý do. Cậu ấy mới có 20 tuổi thôi, lão Mạc Duy kia đúng là loại vô nhân tính!”

“Lấy Lính gác làm vật thí nghiệm, còn bắt tay với quái vật vũ trụ, sao lại có một kẻ điên cuồng đến thế cơ chứ?”

“Adeline cũng là thành viên của tổ chức luôn. Tôi đúng là bị vỏ bọc của cô ta lừa gạt, còn quyên góp tiền cho quỹ từ thiện cô ta đứng tên nữa chứ!”

Biết được tin tức này, tâm trạng dân chúng Liên bang vô cùng kích động, chửi mắng té tát đám người thuộc tổ chức hắc ám.

Bộ dạng con quái vật kia cũng tạo thành nỗi ám ảnh lớn trong lòng người. Trước nay ai cũng cho rằng con người chính là sinh vật đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn. Thế mà hôm nay đã xuất hiện sinh vật vũ trụ khác nhăm nhe muốn chiếm môi trường sống của con người?!

Nỗi bất an bao trùm khắp hành tinh Thủ đô cho đến tận khi Tổng thống Harrison công khai phát biểu, tuyên bố Chính phủ sẽ cân nhắc lại kế hoạch mở rộng ra vũ trụ và khẳng định rằng quái vật đã bị diệt trừ hoàn toàn. Bấy giờ cảm xúc của người dân mới dịu xuống.

Hôm sau, Tòa án Liên bang tối cao tuyên án, những lãnh đạo cốt cán trong tổ chức hắc ám đều bị phán tử hình.

Dụ Nhiên đích thân tới nhà giam trọng phạm Liên bang gặp Mạc Duy lần cuối. Mạc Duy đã điên điên khùng khùng, miệng liên tục lẩm bẩm “sao có thể”. Nhìn bộ dạng này của lão ta, Dụ Nhiên chẳng thèm nói thêm câu nào nữa.

Không ngờ khi trở ra, cậu lại trông thấy bà Joseph và mèo Ragdoll.

Bà Joseph là bạn bè thân thiết với Adeline, hơn nữa Tướng quân Auste cũng bị bắt, hôm nay bà tới đây là để tiễn hai người này nốt đoạn đường cuối.

Nhìn vẻ mất mát của bà, lại nhớ đến những sự quan tâm vị trưởng bộ phận nhân sự này từng dành cho mình, Dụ Nhiên tiến tới an ủi: “Phu nhân, bà trước nay không hề biết những chuyện này đúng không? Đừng đau lòng quá.”

- --ĐỌC FULL TẠI truyenbathu.vn---

Chồng bà, Thượng tướng Auste, là đồng lõa của Ludwig, tuy không bị ký sinh nhưng vẫn luôn bị quái vật kia khống chế. Người bạn thân nhất, Adeline, lại là kẻ khoác lên mình vỏ bọc nhân nghĩa giả tạo trong khi lén lút làm những việc cùng hung cực ác.

Chắc chắn bà đã phải chịu đả kích rất nặng nề?

Bà Joseph nhìn Dụ Nhiên, cười khổ: “Thực ra tôi đã nhận thấy Auste bất thường lâu rồi. Từ sau lần trở về từ chòm sao Thời Chung năm đó, ông ta rất ít khi gặp tôi, ngày nào cũng quay cuồng với công việc. Tình cảm vợ chồng giữa tôi và ông ta đã sớm chỉ còn trên danh nghĩa, đằm thắm trước mặt mọi người đều là ông ta bảo tôi diễn. Cuộc hôn nhân này trở thành vỏ bọc hình thức từ lâu, giờ ông ta gieo gió gặt bão tôi cũng không quá đau lòng.”

Bà gục đầu, khẽ nói: “Adeline cũng thế, lừa tôi suốt bao nhiêu năm trời. Lúc anh trai cô ta chết, tôi còn ở bên cạnh an ủi, dạ tiệc từ thiện hằng năm tôi đều giúp cô ta thu xếp, thật sự nghĩ lại mà thấy kinh tởm…”

Bà Joseph là một người cực kỳ nhiệt tình, thường xuyên giúp đỡ chuyện hôn nhân cho các Lính gác và Dẫn đường độc thân. Người như bà thật sự rất dễ bị lừa.

Dụ Nhiên khẽ hỏi: “Sau này bà dự định thế nào?”

Bà Joseph nói: “Tôi đã từ chức Trưởng bộ phận Nhân sự rồi, định sẽ tới chòm sao Mục Phu mở một vườn trái cây chuyên trồng đào, đó mới là cuộc sống tôi luôn hướng đến.” Bà khẽ cười, nói: “Sau này nếu có thời gian, hoan nghênh cháu và Tướng quân Lục tới chơi. Kể ra thì tôi chính là nhân chứng cho độ phù hợp 98% của hai người đấy, đến khi kết hôn đừng quên mời tôi nhé.”

Dụ Nhiên tiến tới, nhẹ nhàng ôm bà: “Sẽ không quên đâu. Cảm ơn bà vì đã từng giúp đỡ, bà nhớ giữ gìn sức khỏe.”

“Ừ, cháu cũng giữ gìn sức khỏe.” Mắt bà Joseph hoe đỏ, bà vỗ nhẹ lên vai Dụ Nhiên rồi quay đi, bước lên xe bay.

***

Ngày 20 tháng 8, các thành viên trung tâm của tổ chức hắc ám bị xử quyết tập thể.

Qua vài ngày nghỉ ngơi, Lục Tắc Hiên cũng đã thuận lợi xuất viện. Chân hắn đã mọc lại nhưng muốn hồi phục chức năng như trước thì còn phải luyện tập thêm một thời gian nữa.

Sau khi Lục Tắc Hiên xuất viện không lâu, Nguyên soái Tần Tiêu tổ chức hội nghị toàn thể Bộ Quân sự Liên bang.

Trong hội nghị, Nguyên soái nghiêm khắc lên án những thí nghiệm vô nhân đạo kia, đồng thời cũng chính thức khen thưởng cho những quân nhân Liên bang đã có cống hiến trong nhiệm vụ lần này.

Dụ Nhiên hôm nay trông khác hẳn ngày thường.

Rốt cuộc cậu lại được mặc lên mình bộ quân phục màu lam sẫm của Quân đoàn Ánh Sao, hơn nữa còn ngồi bên cạnh Quân đoàn trưởng Tạ Thần. Cậu không còn là Dẫn đường đồng hành bé nhỏ của Đội đặc chiến Liệp Ưng. Cậu là Thiếu tướng của Quân đoàn Ánh Sao, là người con độc nhất của Tướng quân Tạ Hi quá cố.

Trên bục phát biểu, Tần Tiêu cầm micro, giọng nói vang dội vọng khắp hội trường.

“Trong chiến dịch tiêu diệt tổ chức hắc ám lần này, rất nhiều quân nhân Liên bang đã thể hiện tinh thần quả cảm không sợ hy sinh. Chúng tôi quyết định khen thưởng xứng đáng cho những quân nhân đã có cống hiến xuất sắc ấy!”

“Quân đoàn Liệp Ưng, Lâm Phong Dao, Triệu Phong, Triệu Thuyên hiệp trợ điều tra chòm sao Thời Chung và liều chết bảo vệ Nguyên soái, trao tặng Huân chương Quân công hạng hai. Quân đoàn Ánh Sao, Thiếu tá Đường Sách nhiều lần di chuyển trong vũ trụ truyền thông tin, lấy được tài liệu quan trọng về tổ chức hắc ám, trao tặng Huân chương Quân công hạng nhất.”

“Ngoài ra, với những cống hiến xuất sắc đã có, đồng thời trao tặng Thiếu tá Đường Sách quân hàm Thiếu tướng và cho phép tiếp nhận lại chức vị Trại trưởng Trại trinh sát Quân đoàn Ánh Sao.”

Những người được đọc tên bước lên bục lĩnh thưởng. Hôm nay Đường Sách cũng mặc quân phục của Quân đoàn Ánh Sao, trông rất phấn chấn, hăng hái. Khi được Nguyên soái trao huân chương, lệ nóng dâng lên trong mắt, hắn cúi gập người trước Nguyên soái.

Nguyên soái vỗ vai, cài huân chương màu vàng kim lên ngực áo hắn: “Đường Sách, sau này theo Tướng quân Tạ Thần tiếp tục phát huy.”

Đường Sách cười, gật đầu: “Đương nhiên rồi. Tôi rất quen với Trại Trinh sát, cuối cùng cũng được trở về vị trí ban đầu. Cảm ơn Nguyên soái.”

Sau khi những người này đi xuống, Nguyên soái Tần Tiêu nhìn sang phía Dụ Nhiên, tiếp tục nói: “Tạ Nhiên, con trai Tướng quân Tạ Hi, Quân đoàn trưởng tiền nhiệm của Quân đoàn Ánh Sao, nhiều năm qua nằm vùng trong tổ chức hắc ám, xâm nhập được nội bộ kẻ địch sau nhiều gian khổ, giành được sự tín nhiệm của đối phương. Trong thời gian nằm vùng, Tạ Nhiên không nao núng trước cái chết, cơ trí quả cảm, thành công ngăn chặn kế hoạch điên cuồng của tổ chức hắc ám, tiêu diệt thú vũ trụ đầu đàn, đảm bảo nền hòa bình, có những cống hiến vô cùng lớn lao đối với Liên bang!”

“Quân đoàn Liệp Ưng, Thiếu tướng Lục Tắc Hiên phối hợp với Tạ Nhiên bằng thân phận con rối, nhiều lần bảo vệ Tạ Nhiên thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ; Cùng Tạ Nhiên phá hủy sức mạnh tinh thần của Mạc Duy, tiêu diệt thú vũ trụ đầu đàn trong trận quyết chiến cuối cùng, cũng có những cống hiến lớn lao không kém!”

“Qua quá trình thảo luận, Bộ Quân sự Liên bang quyết định trao tặng cả hai Huân chương Quân công hạng đặc biệt và quân hàm Trung tướng!”

Quân công hạng đặc biệt, đây là vinh quang trăm năm hiếm gặp.

Khi xưa, tổ tiên họ Tạ và họ Lục từng nhận được vinh qua ấy sau cuộc bình định phản loạn 200 năm trước, hiện tại, hai người thế hệ trẻ thật sự là hậu sinh khả úy. Cảnh tượng hai người liên thủ giết chết quái vật xúc tu được in sâu trong lòng mọi người.

Họ không chỉ là niềm kiêu hãnh của quân nhân Liên bang mà còn là anh hùng của nhân loại.

Tiếng pháo tay giòn giã vang lên, đặc biệt là các Lính gác và Dẫn đường trẻ tuổi, bọn họ gần như vỗ đến mức sưng cả tay.

Tạ Nhiên và Lục Tắc Hiên cùng đứng dậy, bước lên bục lĩnh thưởng trong tiếng hoan hô nhiệt liệt. Màu sắc quân phục trên người họ khác nhau, chiều cao chênh lệch 20cm, lúc này đứng sóng vai trên bục lĩnh thưởng, cả ngoại hình và khí chất của hai người đều trông cực kỳ đẹp đôi.

Lệ nóng ngân ngấn trong mắt Nguyên soái Tần Tiêu, ông trao hai chiếc huân chương vàng kim cho Tạ Nhiên và Lục Tắc Hiên.

Lục Tắc Hiên từ Thiếu tướng được sắc phong thành Trung tướng. Tạ Nhiên lại chính là Trung tướng Dẫn đường đầu tiên được sắc phong trong lịch sử Bộ Quân sự Liên bang. Quân hàm một gạch một sao biểu trưng cho Trung tướng cũng được Nguyên soái Tần Tiêu tự tay đeo lên vai hai người.

Ông ôm chặt lấy Tạ Nhiên trong bộ quân phục, khẽ nói bên tai cậu: “Nhiên Nhiên, mừng cháu trở về. Ông nội tự hào về cháu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện