Dẫn Lửa

Chương 11: Chung chăn chung gối



Một giây trước khi cuộc gọi video được kết nối.

Hạ Nam Chi đẩy Tạ Thầm Ngạn lên giường khách sạn, đầu ngón tay mảnh khảnh chỉ chỉ về phía anh, ý là không được lên tiếng!

Theo động tác vội vàng quỳ xuống mép giường mềm mại, làn váy của cô đột nhiên bị đẩy lên một khoảng lớn. Dọc theo đôi chân trắng nõn hướng lên trên…loáng thoáng có thể nhìn thấy lớp vải màu trắng mỏng, viền tơ tằm.

Tạ Thầm Ngạn lười biếng tựa vào đầu giường, đáy mắt hiện lên dục. vọng u ám hiếm thấy.

Hạ Nam Chi không hề phát hiện, lật đật sửa sang lại mái tóc dài tán loạn trên vai rồi hắng giọng nói: “Phạm Phạm, chào buổi tối!”

Khuôn mặt lạnh lùng trời sinh của Hạ Tư Phạm xuất hiện trong video, ngay cả ánh mắt cũng quá mức sắc bén, liếc nhìn cô một lượt: “Sao mãi mới nhận máy vậy? Em đang làm gì à?”

Tới nữa rồi đấy, lại bắt đầu quản đông quản tây như một lão già phong kiến được khai quật từ thời nhà Thanh.

Hạ Nam Chi quyết định đánh đòn phủ đầu, giọng nói trong trẻo không mang theo chút thở gấp phát ra từ đôi môi đỏ mọng: “Đêm hôm khuya khoắt em có thể làm gì chứ?”

Lời vừa dứt.

Ngón tay mảnh khảnh của cô cầm di động quét quanh phòng một vòng chiếu lệ: “Anh nhìn xem…có tên đàn ông hoang dã nào không?”

Hạ Tư Phạm thật đúng là không khách sáo với cô, giọng điệu hơi trầm xuống: “Sau rèm cửa sổ.”

Hạ Nam Chi nghẹn lời hai giây, phản ứng đầu tiên là mừng vì Tạ Thầm Ngạn không đồng ý với cô nấp sau rèm cửa sổ!

Ngay sau đó, đôi chân trắng mịn tinh tế của cô giẫm xuống đất, cây ngay không sợ chết đứng chạy tới kéo ra rèm cửa sổ, phóng to máy ảnh vài giây rồi nhẹ nhàng cà khịa anh ta: “Có muốn em quay cả tủ quần áo, gầm giường và phòng vệ sinh cho anh xem không?”

Hạ Tư Phạm dường như không nghe hiểu ý mỉa mai của cô, vẻ mặt thản nhiên như thường.

Hạ Nam Chi tuy nói như thế nhưng ống kính vẫn cẩn thận tránh chiếc giường bên kia.

Cô hơi ngước mắt lên, bỗng giật mình trong chớp mắt.

Chẳng biết từ lúc nào Tạ Thầm Ngạn đã rút áo sơ mi trắng ra khỏi quần tây đen, ném xuống đất, lại chậm rãi cởi nút thắt lưng. Theo động tác của anh, ánh mắt cô dần dần di chuyển xuống dưới, nốt ruồi đỏ rực trên mu bàn tay trắng lạnh như ngọc kia thiêu đốt tầm nhìn ——

Rõ ràng anh cũng không làm gì, chỉ là trong lúc lơ đãng để lộ ra loại khí chất cấm dục mê hoặc, nhưng không hiểu sao lại thu hút ánh mắt của Hạ Nam Chi…

Cho đến khi Hạ Tư Phạm nói một câu: “Ánh mắt em lạ lắm.”

Hạ Nam Chi giật mình, đôi mắt xinh đẹp vô thức chớp chớp trước ống kính, chột dạ hét lên một tiếng: “Hạ Tư Phạm, hồi nhỏ anh chơi trò nhắm mắt tìm bố là ai chơi với anh hả? Giữa anh em chúng ta bây giờ không còn một chút tin tưởng nào cả sao?”

Nói xong, cô dứt khoát cúp máy.

Không cho Hạ Tư Phạm một giây để phản bác lại.

Không đợi Hạ Nam Chi ôm ngực thở phào nhẹ nhõm, tên đầu sỏ nào đó thiếu chút nữa hại cô bại lộ còn cười nhạo một tiếng.

Cô gần như thẹn quá hóa giận, lại giẫm lên thảm đi tới bên mép giường, chỉ vào anh, ý tứ lên án rất mạnh.

Trái lại, Tạ Thầm Ngạn vẫn bình tĩnh khép mở đôi môi mỏng, chỉ với mấy chữ vỏn vẹn đã nhẹ nhàng ném ngược vấn đề: “Cổ vũ em mà em cũng giận dỗi nữa sao?”

Cổ vũ?

Thì ra anh tới đây xem cô biểu diễn miễn phí?

Đầu ngón tay Hạ Nam Chi đột nhiên khựng lại, phản ứng chậm vài giây, lại thấy Tạ Thầm Ngạn đã đứng dậy, đặt sợi dây lưng quấn quanh ngón tay thon dài lên tủ đầu giường. Dưới ánh sáng chiếu rọi, vòng eo thon gầy và đường cong cơ bắp săn chắc lộ ra trên mép quầy tây lỏng lẻo, mang màu trắng lạnh của ngọc bích.

Mà anh cũng không tiếp tục biểu diễn tiết mục cởi đồ nữa, liếc mắt nhìn cô: “Tắt điện thoại đi.”

Hạ Nam Chi dời mắt: “Cái gì?”

Người đàn ông anh tuấn lãnh đạm đang bước chân vào phòng vệ sinh bỗng hơi dừng lại, giọng nói lành lạnh nghe không hề có cảm xúc để lại một câu: “Em muốn đêm nay tiếng chuông điện thoại của Hạ Tư Phạm ‘ru’ em vào giấc ngủ à?”

Giống như để hợp với tình cảnh, Hạ Tư Phạm quả thật đã gửi tới một tin nhắn:

[Đêm nay đi ngủ, kêu thằng nhóc Tạ Thầm Ngạn kia ở trên giường cách xa em một chút…]

Giây tiếp theo.

Điện thoại di động gặp tai bay vạ gió dọc theo đầu ngón tay trắng nõn của Hạ Nam Chi trượt xuống, rơi trên mặt đất.



Tắm rửa đơn giản xong, Tạ Thầm Ngạn quấn một chiếc khăn tắm đi ra.

Nơi này không có áo choàng tắm nam thích hợp cho anh mặc, hơn nửa đêm, Hạ Nam Chi cũng lười lăn qua lăn lại, hai người ăn ý tắt đèn đầu giường, trong phòng rơi vào bóng tối, cô lặng lẽ nằm xuống bên kia.

Số lần hai người cùng chung chăn gối có thể đếm trên đầu ngón tay. Trong không khí, mùi thơm mát lạnh của sữa tắm trộn lẫn với mùi hương lạnh quen thuộc, những thứ này khiến cho Hạ Nam Chi trằn trọc mãi cũng không tài nào đi vào giấc ngủ.

Cô cuộn chăn, tầm mắt dưới hàng lông mi đen nhánh lặng lẽ rơi vào sườn mặt như chạm ngọc của Tạ Thầm Ngạn.

Không hiểu sao.

Trong đầu hiện ra cái đêm duy nhất nào đó, khi anh cúi người xuống, sự thay đổi của cơ thể mang theo tính xâm lược rất mạnh, khác hoàn toàn với tư thế ngủ tiêu chuẩn có thể đưa vào sách giáo khoa như hiện tại.

Cũng may, anh chỉ đơn thuần mượn nửa cái giường mà thôi, không có ý định thực hiện nghĩa vụ vợ chồng gì đó.

Theo thời gian nửa đêm trôi qua.

Hạ Nam Chi im lặng lắng tai nghe tiếng hít thở đều đều của người đàn ông, lúc mơ mơ màng màng sắp ngủ, cô vô thức sát lại gần cơ thể Tạ Thầm Ngạn, đầu ngón tay ôm lấy đường cong cơ bụng gợi cảm, gối đầu lên ngực anh, hoàn toàn ngủ như chết.

Tạ Thầm Ngạn chậm rãi mở mắt, ôm chặt người con gái mềm mại trong lòng thêm vài phần.

Cuối cùng cũng yên tĩnh.

Mà đêm nay, Hạ Nam Chi lại nằm mơ.

Mơ thấy vào ngày sinh nhật hơn một năm trước, cô đã sớm nói với nhà họ Hạ là không qua đó tổ chức sinh nhật, lại tràn đầy chờ mong cẩn thận trang hoàng căn tứ hợp viện trị giá hơn trăm triệu mà bố tặng cho cô.

Ngoài cửa sổ trời đã gần chạng vạng, tia nắng rực rỡ còn sót lại cũng chầm chậm tan vào đám mây mỏng rồi dần dần mờ di.

Hạ Nam Chi mặc váy dài mạ vàng màu hồng nhạt ngồi trong phòng khách sáng sủa yên tĩnh, im lặng nhìn cửa viện cổ điển dưới lầu qua cánh cửa sổ thủy tinh sát đất.

Điện thoại di động đặt bên cạnh không ngừng vang lên, từng tin nhắn mới nhảy ra.

Trì Lâm Mặc: [Chúc mừng Tiểu Lý Nhi sinh nhật hai mươi tuổi vui vẻ, quà đã được gửi tới.]

Tạ Thầm Thời: [Bổn thiếu gia đang phải đối mặt với việc mất quyền thừa kế gia tộc…Tình cảnh vô cùng khó khăn, trên người chỉ có bốn tỷ lạnh lẽo… không thể mua quà sinh nhật cho em, chỉ có thể chúc em một câu sinh nhật vui vẻ, Cá Con xinh đẹp.]

Lạc Đại: [……]

……

……

Lông mi cong cong của Hạ Nam rủ xuống, phớt lờ lời chúc sinh nhật của đám bạn thân từ thời thơ bé.

Đầu ngón tay trượt xuống một lúc lâu cũng không nhìn thấy thứ mình muốn.

Cho đến khi Hạ Úc Phỉ gửi lời mời video tới: “Công chúa điện hạ Tiểu Lý Nhi của tớ ơi…Sao cậu lại có thời gian rảnh nghe điện thoại của tớ vậy, Tạ Thầm Ngạn vẫn chưa tới nơi hẹn sao?”

Hạ Nam Chi gửi cho Tạ Thầm Ngạn một bức thư tình tự tay viết. Trong thư, thiếu nữ ngượng ngùng chủ động mời anh đến hưởng thụ thế giới hai người đêm nay, chỉ lén chia sẻ với Hạ Úc Phỉ. Cô nghiêng đầu suy nghĩ giây lát, nói: “À, tớ hẹn đúng bảy giờ, với tính cách của Tạ Thầm Ngạn, cho dù trời có sập xuống cũng sẽ rất đúng giờ.”

Hạ Úc Phỉ vốn dĩ cho rằng trên đời này người có thể từ chối vị thiên kim tiểu thư cành vàng lá ngọc này vẫn chưa ra đời.

Vì thế khẽ gật đầu: “Chúc mừng cậu, sau đêm nay cậu đã trở thành người có bạn trai rồi…”

Chưa xong. Lại rất có tiêu chuẩn trêu chọc một câu: “Gương mặt Tạ Thầm Ngạn chỉ nhìn cho đỡ thèm là được, cũng chỉ có cậu có can đảm thôi, tỏ tình chưa đủ còn nhớ thương cơ thể của anh ta, không hổ là chị em tốt của tớ.”

Trong giới không ai là không biết, cậu cả nhà họ Tạ từ nhỏ đã mang một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp dạy dỗ người khác, làm cho người ta nhìn mà sợ hãi.

Hạ Nam Chi lại không sợ anh, dè dặt nở nụ cười: “Tớ lại yêu chết cái dáng vẻ đó.”

“Được.” Hạ Úc Phỉ còn đang quay phim ở Hoành Điếm, tranh thủ gọi cho cô cuộc điện thoại này. Thấy đạo diễn ở đằng xa gọi người, trước khi cúp điện thoại, cô ấy  còn không quên ám chỉ: “Đêm nay nếm trái cấm xong, đừng quên chia sẻ với tớ xem năng lực trên giường của Tạ Thầm Ngạn có xuất sắc không nhé.”

“…”

Hạ Nam Chi nhìn điện thoại di động tắt ngúm, đầu ngón tay lại chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt, có chút nóng ran.

Sau đó.

Ánh mắt cô rơi xuống chiếc hộp màu hồng nhạt tinh xảo trên bàn trà, nhớ tới mẹ cô từng ám chỉ, trở thành người lớn rồi, nếu muốn thử trải nghiệm cuộc sống mới, trước hết phải bảo vệ tốt cơ thể của mình.

Cho nên Hạ Nam Chi đã sớm chuẩn bị đồ dùng, tiếp tục chờ đợi người đến.

Mãi cho đến đêm khuya, ngoài cửa sổ đổ xuống cơn mưa nhỏ tí tách, phòng khách không bật đèn có chút quạnh quẽ.

Cô thấy hơi lạnh, vẻ mặt mờ mịt nhìn ra bên ngoài.

Trời sập rồi sao?

Không có, vậy tại sao Tạ Thầm Ngạn nhận thư tình của cô vẫn chưa tới?

*

Tính cách của Hạ Nam Chi từ nhỏ đã bị nuôi dưỡng khá lệch lạc, bình thường tâm trạng tốt sẽ giả bộ đoan trang lạnh lùng, trên thực tế lại làm không ít chuyện táo bạo liều lĩnh.

Đợi đến nửa đêm cũng không thấy người con trai thầm mến nhiều năm xuất hiện.

Hạ Nam Chi một mình uống hết ly rượu vang đã chuẩn bị sẵn, trong tình trạng chếch choáng men say, bất tri bất giác cô cũng quên mất làm sao ra khỏi cửa, không đón xe mà cứ thế đi dọc theo tứ hợp viện của cô, đội mưa đi tới chỗ ở của Tạ Thầm Ngạn.

Mặt cô có thể mở khóa, ngón tay trắng nõn đẩy cửa đi vào.

Đột nhiên cảm thấy rất lạnh.

Là điều hòa mở đến mức thấp nhất. Cô đi về phía trước một bước, mũi giày dính vết nước không cẩn thận đá phải chai rượu rỗng, cái chai lăn dọc theo sàn đá cẩm thạch tới sô pha da thật.

Hạ Nam Chi rũ mắt nhìn theo, chợt thấy Tạ Thầm Ngạn lười biếng tựa vào sô pha, khác với hình tượng cấm dục hoàn mỹ bình thường, lúc này áo sơ mi trắng lỏng lẻo của anh dường như đã thấm đẫm rượu mạnh, chất liệu mỏng manh không chút kiêng nể phác họa đường cong cơ bụng săn chắc. Ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, rõ ràng đã tắt nhưng vẫn chưa cháy hết.

Dáng vẻ chán chường nhưng lại quyến rũ đến cực điểm này đã thu hút Hạ Nam Chi bước tới.

Khoảnh khắc anh vừa tỉnh lại, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại chủ động hôn xuống.

Trong không khí tràn ngập hơi thở ẩm ướt và mùi hương đặc biệt không biết tên.

Hạ Nam Chi cũng không biết là ai hành động trước, nếu nghiêm khắc mà nói, đúng là cô xông vào trước, cho đến khi sống lưng mềm mỏng dán lên cửa sổ thủy tinh sát đất lạnh như băng.

Cô tỉnh táo một giây, mang theo tâm tư thầm kín của thiếu nữ hỏi: “Anh có đọc thư tình….”

Tạ Thầm Ngạn không cho cô cơ hội mở miệng, anh hờ hững giống như một bức tượng Quan Âm bằng ngọc lạnh, đốt ngón tay cân đối mạnh mẽ bóp chặt cô, hằn lên da thịt non nớt ở phần thắt lưng một vệt bầm tím bắt mắt.

Đến cuối cùng, anh chỉ cúi người, thấp giọng hỏi: “Tôi tên gì?”

“Tạ Thầm…”

“Tạ Thầm gì?”

Tạ Thầm gì?

Thế nhưng chữ cuối cùng cô lại không cách nào thốt ra được.

……

Hạ Nam Chi bỗng dưng bừng tỉnh khỏi giấc mộng, váy ngủ tơ tằm mỏng manh như khói hơi thấm mướt mồ hôi, sợi tóc đen nhánh dính vào cổ, vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cảnh hỗn loạn trong mơ.

Loáng thoáng phát hiện bị người trong chăn lật người một cái, trán cô đè nhẹ lên gối, lông mi run rẩy, giọng nói mang theo chút nức nở: “Anh vào thẳng như thế…Nếu em mang thai, bố sẽ mắng em chết mất.”

Một chốc sau, đôi mắt đẫm lệ mông lung của cô dần dần rõ ràng.

Mượn ánh mặt trời xuyên qua khe hở rèm cửa sổ, cô nhìn thấy Tạ Thầm Ngạn đang mặc đồ vest đứng thẳng tắp bên mép giường, đường nét sườn mặt tuấn tú như tranh vẽ.

Nghe được lời nói của Hạ Nam Chi.

Người đàn ông hơi cúi người, ngón tay thon dài dính nước chậm rãi lướt qua đôi môi đỏ mọng của thiếu nữ, để lại trên mặt cô một vết ẩm ướt, giọng điệu trầm thấp bình tĩnh:

“Không mang thai được.”

“Tỉnh táo chút đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện