Danh Môn Ác Nữ
Chương 100: Thả dây dài câu cá lớn (Thượng 4)
Editor: Puck - Diễn đàn
Trong khoảng thời gian ngắn người trong toàn bộ Ung đô đều đang bàn luận, rối rít để ý, càng có thêm người hâm mộ Vạn Thục Tuệ có phần đồ cưới độc nhất trong thiên hạ, người khác dù muốn có cũng đều hoàn toàn không thể có.
Mà để ý quá mức nhất trong đó chính là Tạ Hoài Ẩn, ngày đó khi hắn nhìn những thứ đồ này tới, hắn cũng đã hoàn toàn không thể bình tĩnh, nếu như nói chuyện mang những món đồ vật này đi sẽ không bị mất mặt hoặc cũng sẽ không bị thất Hoàng tỷ của hắn khiển trách một trận, Tạ Hoài Ẩn thật sự không để ý sẽ làm ra hành động đầu trộm đuôi cướp này rồi, bởi vì những món đồ này thật sự quá khiến cho người ta si mê.
Tạ Cẩn Họa nghe từ chỗ Tạ Hoài Ẩn hết lần này đến lần khác, nàng dù ít dù nhiều cũng có vài phần hứng thú với những món đồ tinh sảo này, nhưng đây dù sao cũng là của hồi môn của người ta, cũng không thể tính kế mang những món đồ này về sở hữu, chuyện mặt dày bậc này Tạ Cẩn Họa tự nhận làm không ra được, dĩ nhiên cũng không cho phép người khác làm ra chuyện như vậy.
“Hoàng tỷ, tỷ thật sự không nhìn thấy, những thứ đồ này cho dù là làm cống phẩm cũng một chút đều không kém.” Trong vẻ mặt Tạ Hoài Ẩn vẫn còn mang theo vài phần si mê.
Tạ Cẩn Họa nhìn công vụ đã chất đống trước mặt mình, nàng đặt bút son trên tay xuống, vuốt vuốt mắt đã mệt mỏi rã rời lại day ấn đường vô cùng mỏi mệt, nàng nói: “Hoài Ẩn, đệ để chút tâm tư, bố trí đệ ở hộ bộ cũng không phải kêu đệ làm trò cười ở hộ bộ, đệ thân là Vương gia, dù sao cũng nên phù hợp với người thân là Vương gia cũng làm chuyện phù hợp với thân phận của đệ. Những chuyện không cần quan tâm này cho dù đệ quan tâm cũng không có tác dụng đúng không? Hiện giờ phụ hoàng thường xuyên hôn mê bất tỉnh, đệ cũng phải đảm đương nổi gánh vác đệ phải làm.” d1en d4nl 3q21y d0n
Tạ Cẩn Họa thật sự có phần nói không rõ ràng với đệ đệ này của mình, đây là có lòng muốn trách cứ đi, nhưng cố tình hắn luôn bày ra vẻ mặt “Ta cũng đang làm chính sự” cho ngươi nhìn, phải nói hận không rèn sắt thành thép được đi, nhưng cố tình tiểu tử này lại có thể vào lúc mấu chốt nghĩ ra biện pháp đến giải quyết sự tình khiến cho nàng thật sự không biết nên làm gì hắn mới phải, vị trí giám quốc này của nàng không có khả năng vĩnh viễn ngồi xuống, hiện giờ phụ hoàng bị rơi vào ngủ mê man, thỉnh thoảng cũng sẽ tỉnh táo một khoảng thời gian tới xử lý triều chính, lúc này các đại thần mới có thể dễ dàng để cho nàng ngồi thẳng, nhưng nếu như có một ngày phụ hoàng thật sự không ở đây, đến lúc đó cả Đại Khánh không biết sẽ biến thành tình huống như thế nào.
Tạ Cẩn Họa có lòng sắp xếp Tạ Hoài Ẩn ở hộ bộ để cho hắn học hỏi kinh nghiệm, nhưng không biết là do ước nguyện ban đầu của nàng đã sai lầm rồi hay tính tình tên tiểu tử này sẽ diễn biến đến trình độ như vậy, hai năm qua ở trên hộ bộ, chiến công của hắn không thể coi như hoàn toàn không làm ra, chỉ cần phải dùng đến ngân lượng nhất là vào thời điểm thiên tai, hắn có có biện pháp khiến các đại thần mặt không tình nguyện hiến ra một nửa bổng lộc, nhưng phần hình tượng này của hắn ở trong lòng các đại thần thật sự không đề cập tới còn tốt, chỉ sợ nếu như trong triều đình cử hành một bỏ phiếu đề cử ai trên triều đình là người khiến cho người ta chán ghét nhất, hắn nhất định đứng đầu bảng.
“Hoàng tỷ đây sai lầm rồi, đệ đệ cũng đã nghĩ đến một số biện pháp tốt rồi, trong triều Đại Khánh hễ là muối, sắt và lá trà đều là thứ người khác không thể dính vào, đến Hoàng tỷ cũng biết hiện giờ trong quốc khố thật sự trống không, những thứ đồ tuyệt đẹp này có thể nắm giữ, tất nhiên cũng có thể mang đến không ít ích lợi vì quốc khố, đệ thấy ngày đó người uống rượu mừng không ai không hết sức để ý đến những thứ đồ kia.” Tạ Hoài Ẩn rất nghiêm túc nói, “Hiện giờ trong Ung đô cũng vô cùng để ý tới chuyện này, những dân chúng kia cũng đang xem chừng, nếu lúc này mở cửa tiệm, chỉ sợ trong này kiếm được không biết bao nhiêu, tỷ xem dạo này đến trong thành cũng không buôn bán đồ gì, cho nên tiểu nha đầu kia cũng đang đợi, chờ một thời cơ tốt nhất, có lẽ, chuyện này và tiểu nha đầu kia mà nói vẫn còn có chỗ có thể làm.”
Tạ Hoài Ẩn mơ hồ nghĩ đến khi đó gặp Vân Thù, nàng nói với mình lui về sau nói không chừng sẽ có lúc hợp tác với hắn, khi đó hắn chính là thoáng có vài phần ý định, nhưng như thế nào cũng không nghĩ đến nha đầu kia sẽ làm ra thứ đồ đến mức khiến cho người kinh hãi thế tục như vậy, đây khiến cho hắn vừa mừng vừa sợ.
“Đệ đã cảm thấy nha đầu kia chính là bằng lòng hợp tác với đệ?” Tạ Cẩn Họa nhìn Tạ Hoài Ẩn nói, từ trong miệng đệ đệ mình nàng đã từng nghe rất nhiều lần chuyện của nha đầu kia, trong lòng cũng đã sớm có vài phần ý định, chỉ có điều luôn luôn không có lúc rảnh rỗi đi gặp một lần thôi, cho nên hiện giờ nghe Tạ Hoài Ẩn nói như vậy, trong lòng cũng khẽ động, nghe nói nha đầu kia chẳng qua cũng chỉ mới mười một tuổi thôi, trong lòng nàng ấy sẽ ôm ý định như thế nào? dinendian.lơqid]on
Trong lòng nàng nảy sinh mầm tò mò như vậy, khiến cho nàng có một kích động không thể chờ đợi muốn gặp mặt nha đầu kia.
“Sẽ!” Tạ Hoài Ẩn cực kỳ khẳng định nói một câu, hắn đối với Vân Thù, a, không, hiện giờ nên gọi là Liễu Vân Thù mới đúng, hắn có ấn tượng hết sức khắc sâu với Liễu Vân Thù, nếu như ban đầu nàng không có một ý tứ như vậy, chỉ sợ khi đó ở trước mặt mình cũng sẽ không hề nhắc tới một câu như vậy, huống chi còn nói chính đáng hợp tình ở trước mặt hắn. Nếu nàng nói rồi, đó chính là ban đầu khi một số món đồ còn chưa bày ra ở trước mặt người khác nàng đã nghĩ tới có hôm nay rồi.
Có lẽ, ở trong mắt của nàng ban đầu khi đặt mình ra đối phó với Vân Hoằng như vậy, lúc đi một bước cũng đã nghĩ đến ba bước sau đó hoặc có khi là chừng mười bước, mọi việc đều suy tính trước mặt người khác, tính tình này, Tạ Hoải Ẩn cảm giác mình thưởng thức nàng lại tăng thêm mấy phần.
“Vậy đệ trở về suy nghĩ một chút, vả lại nghĩ cẩn thận ra một điều lệ.” Tạ Cẩn Họa nói với Tạ Hoài Ẩn, “Ngày mai lại giao cho ta, chờ sau khi ta xem xong lại nói.”
Tạ Hoài Ẩn vừa nghe điều lệ này ngày mai phải giao, hắn khẽ cau mày nhưng cũng không nói gì, lại nói vài lời liên quan hoặc không liên quan với Tạ Cẩn Họa, hắn liền trở về Tấn Vương phủ của mình, đây là thứ tuy nói rằng không thể viết ra điều lệ như thế nào, nhưng Tạ Hoài Ẩn vẫn nghe lời Tạ Cẩn Họa nói, chăm chú suy tư một chút sau đó tốn thời gian hơn nửa đêm viết ra một điều lệ để sáng sớm ngày hôm sau giao cho Tạ Cẩn Họa.
Sau khi Tạ Cẩn Họa nhìn một phen cũng không nói tốt hay không nói không tốt, thay vào đó đưa điều lệ này cho Xuân ma ma một mực hầu hạ bên cạnh mình nói: “Lại đưa điều lệ này đến trong phủ Liễu Ngự sử giao cho Liễu Vân Thù Liễu tiểu thư.”
Xuân ma ma nhận lấy điều lệ, bà cẩn thận từng ly từng tí nhét vào trong ống tay áo, cúi người thi lễ với Tạ Cẩn Họa và Tạ Hoài Ẩn sau đó lui ra.
Trên khuôn mặt Tạ Hoài Ẩn có vài phần co quắp, hắn như thế nào cũng không nghĩ đến Tạ Cẩn Họa sẽ giao bản điều lệ mình viết cho Vân Thù, khóe miệng hắn mấp máy hồi lâu lúc này mới khô khan nói: “Hoàng tỷ điều lệ này…” diee ndda fnleeq uysd doon
“Ta đã xem điều lệ này, không tệ, hết sức có lợi cho chúng ta vơ vét tài sản, cho đệ đề nghị như vậy, quốc khố sẽ nhanh chóng có thể tràn đầy.” Tạ Cẩn Họa đưa tay vỗ vỗ bả vai Tạ Hoài Ẩn, hết sức vui mừng mà nói, “Nếu như phụ hoàng tỉnh lại nhìn thấy điều lệ này của đệ tất nhiên sẽ hết sức vui mừng, tiểu thập tam đệ trừ than nghèo ra vẫn có bản lĩnh hốt bạc. Tất cả phía trên kia đều có lợi cho Hoàng gia chúng ta.”
Cũng chính bởi vì phía trên kia viết đều vì có lợi cho Hoàng gia bọn họ, lúc này mới chỉ có thể để cho bọn họ người Hoàng gia xem một chút, nếu như tiểu nha đầu kia thấy được thì còn gì nữa! Tạ Hoài Ẩn nhanh chóng ra một thân mồ hôi, “Hoàng tỷ, thứ này đệ thấy vẫn phải lấy về mới được!”
Hắn nói xong chính là định đuổi theo bước chân của Xuân ma ma, nhưng tay Tạ Cẩn Họa đặt trên vai hắn giữ chặt không thả, nụ cười trên mặt nàng có vài phần mơ hồ, thậm chí khiến cho trong lòng người ta không khỏi phát rét, “Trong thiên hạ đều là Vương thổ, trên điều lệ này cho dù viết cái gì, chỉ cần bút son phê một nét ngọc ấn ấn một cái đó chính là chuyện không thể sửa đổi, nàng ấy lại là con dân Vương triều Đại Khánh ta, trừ thần phục ra cũng không có con đường thứ hai có thể đi. Nhưng hiện giờ bổn cung không dùng bút chu sa phê cũng không ấn ngọc ấn xuống, đó chính là còn vài chỗ trống có thể vãn hồi. Nếu nàng ấy thật sự thông minh, bổn cung sẽ chờ xem nàng ấy ứng đối với thế cục khó khăn này như thế nào!”
Tạ Cẩn Họa nào không biết cho tới bây giờ Vân Thù vẫn không có động tác gì, đó không phải là không muốn động, mà đang thả dây câu dài câu cá lớn, như vậy, con cá lớn là nàng này không biết nàng ấy định câu lên, hay bỏ qua!
Trong khoảng thời gian ngắn người trong toàn bộ Ung đô đều đang bàn luận, rối rít để ý, càng có thêm người hâm mộ Vạn Thục Tuệ có phần đồ cưới độc nhất trong thiên hạ, người khác dù muốn có cũng đều hoàn toàn không thể có.
Mà để ý quá mức nhất trong đó chính là Tạ Hoài Ẩn, ngày đó khi hắn nhìn những thứ đồ này tới, hắn cũng đã hoàn toàn không thể bình tĩnh, nếu như nói chuyện mang những món đồ vật này đi sẽ không bị mất mặt hoặc cũng sẽ không bị thất Hoàng tỷ của hắn khiển trách một trận, Tạ Hoài Ẩn thật sự không để ý sẽ làm ra hành động đầu trộm đuôi cướp này rồi, bởi vì những món đồ này thật sự quá khiến cho người ta si mê.
Tạ Cẩn Họa nghe từ chỗ Tạ Hoài Ẩn hết lần này đến lần khác, nàng dù ít dù nhiều cũng có vài phần hứng thú với những món đồ tinh sảo này, nhưng đây dù sao cũng là của hồi môn của người ta, cũng không thể tính kế mang những món đồ này về sở hữu, chuyện mặt dày bậc này Tạ Cẩn Họa tự nhận làm không ra được, dĩ nhiên cũng không cho phép người khác làm ra chuyện như vậy.
“Hoàng tỷ, tỷ thật sự không nhìn thấy, những thứ đồ này cho dù là làm cống phẩm cũng một chút đều không kém.” Trong vẻ mặt Tạ Hoài Ẩn vẫn còn mang theo vài phần si mê.
Tạ Cẩn Họa nhìn công vụ đã chất đống trước mặt mình, nàng đặt bút son trên tay xuống, vuốt vuốt mắt đã mệt mỏi rã rời lại day ấn đường vô cùng mỏi mệt, nàng nói: “Hoài Ẩn, đệ để chút tâm tư, bố trí đệ ở hộ bộ cũng không phải kêu đệ làm trò cười ở hộ bộ, đệ thân là Vương gia, dù sao cũng nên phù hợp với người thân là Vương gia cũng làm chuyện phù hợp với thân phận của đệ. Những chuyện không cần quan tâm này cho dù đệ quan tâm cũng không có tác dụng đúng không? Hiện giờ phụ hoàng thường xuyên hôn mê bất tỉnh, đệ cũng phải đảm đương nổi gánh vác đệ phải làm.” d1en d4nl 3q21y d0n
Tạ Cẩn Họa thật sự có phần nói không rõ ràng với đệ đệ này của mình, đây là có lòng muốn trách cứ đi, nhưng cố tình hắn luôn bày ra vẻ mặt “Ta cũng đang làm chính sự” cho ngươi nhìn, phải nói hận không rèn sắt thành thép được đi, nhưng cố tình tiểu tử này lại có thể vào lúc mấu chốt nghĩ ra biện pháp đến giải quyết sự tình khiến cho nàng thật sự không biết nên làm gì hắn mới phải, vị trí giám quốc này của nàng không có khả năng vĩnh viễn ngồi xuống, hiện giờ phụ hoàng bị rơi vào ngủ mê man, thỉnh thoảng cũng sẽ tỉnh táo một khoảng thời gian tới xử lý triều chính, lúc này các đại thần mới có thể dễ dàng để cho nàng ngồi thẳng, nhưng nếu như có một ngày phụ hoàng thật sự không ở đây, đến lúc đó cả Đại Khánh không biết sẽ biến thành tình huống như thế nào.
Tạ Cẩn Họa có lòng sắp xếp Tạ Hoài Ẩn ở hộ bộ để cho hắn học hỏi kinh nghiệm, nhưng không biết là do ước nguyện ban đầu của nàng đã sai lầm rồi hay tính tình tên tiểu tử này sẽ diễn biến đến trình độ như vậy, hai năm qua ở trên hộ bộ, chiến công của hắn không thể coi như hoàn toàn không làm ra, chỉ cần phải dùng đến ngân lượng nhất là vào thời điểm thiên tai, hắn có có biện pháp khiến các đại thần mặt không tình nguyện hiến ra một nửa bổng lộc, nhưng phần hình tượng này của hắn ở trong lòng các đại thần thật sự không đề cập tới còn tốt, chỉ sợ nếu như trong triều đình cử hành một bỏ phiếu đề cử ai trên triều đình là người khiến cho người ta chán ghét nhất, hắn nhất định đứng đầu bảng.
“Hoàng tỷ đây sai lầm rồi, đệ đệ cũng đã nghĩ đến một số biện pháp tốt rồi, trong triều Đại Khánh hễ là muối, sắt và lá trà đều là thứ người khác không thể dính vào, đến Hoàng tỷ cũng biết hiện giờ trong quốc khố thật sự trống không, những thứ đồ tuyệt đẹp này có thể nắm giữ, tất nhiên cũng có thể mang đến không ít ích lợi vì quốc khố, đệ thấy ngày đó người uống rượu mừng không ai không hết sức để ý đến những thứ đồ kia.” Tạ Hoài Ẩn rất nghiêm túc nói, “Hiện giờ trong Ung đô cũng vô cùng để ý tới chuyện này, những dân chúng kia cũng đang xem chừng, nếu lúc này mở cửa tiệm, chỉ sợ trong này kiếm được không biết bao nhiêu, tỷ xem dạo này đến trong thành cũng không buôn bán đồ gì, cho nên tiểu nha đầu kia cũng đang đợi, chờ một thời cơ tốt nhất, có lẽ, chuyện này và tiểu nha đầu kia mà nói vẫn còn có chỗ có thể làm.”
Tạ Hoài Ẩn mơ hồ nghĩ đến khi đó gặp Vân Thù, nàng nói với mình lui về sau nói không chừng sẽ có lúc hợp tác với hắn, khi đó hắn chính là thoáng có vài phần ý định, nhưng như thế nào cũng không nghĩ đến nha đầu kia sẽ làm ra thứ đồ đến mức khiến cho người kinh hãi thế tục như vậy, đây khiến cho hắn vừa mừng vừa sợ.
“Đệ đã cảm thấy nha đầu kia chính là bằng lòng hợp tác với đệ?” Tạ Cẩn Họa nhìn Tạ Hoài Ẩn nói, từ trong miệng đệ đệ mình nàng đã từng nghe rất nhiều lần chuyện của nha đầu kia, trong lòng cũng đã sớm có vài phần ý định, chỉ có điều luôn luôn không có lúc rảnh rỗi đi gặp một lần thôi, cho nên hiện giờ nghe Tạ Hoài Ẩn nói như vậy, trong lòng cũng khẽ động, nghe nói nha đầu kia chẳng qua cũng chỉ mới mười một tuổi thôi, trong lòng nàng ấy sẽ ôm ý định như thế nào? dinendian.lơqid]on
Trong lòng nàng nảy sinh mầm tò mò như vậy, khiến cho nàng có một kích động không thể chờ đợi muốn gặp mặt nha đầu kia.
“Sẽ!” Tạ Hoài Ẩn cực kỳ khẳng định nói một câu, hắn đối với Vân Thù, a, không, hiện giờ nên gọi là Liễu Vân Thù mới đúng, hắn có ấn tượng hết sức khắc sâu với Liễu Vân Thù, nếu như ban đầu nàng không có một ý tứ như vậy, chỉ sợ khi đó ở trước mặt mình cũng sẽ không hề nhắc tới một câu như vậy, huống chi còn nói chính đáng hợp tình ở trước mặt hắn. Nếu nàng nói rồi, đó chính là ban đầu khi một số món đồ còn chưa bày ra ở trước mặt người khác nàng đã nghĩ tới có hôm nay rồi.
Có lẽ, ở trong mắt của nàng ban đầu khi đặt mình ra đối phó với Vân Hoằng như vậy, lúc đi một bước cũng đã nghĩ đến ba bước sau đó hoặc có khi là chừng mười bước, mọi việc đều suy tính trước mặt người khác, tính tình này, Tạ Hoải Ẩn cảm giác mình thưởng thức nàng lại tăng thêm mấy phần.
“Vậy đệ trở về suy nghĩ một chút, vả lại nghĩ cẩn thận ra một điều lệ.” Tạ Cẩn Họa nói với Tạ Hoài Ẩn, “Ngày mai lại giao cho ta, chờ sau khi ta xem xong lại nói.”
Tạ Hoài Ẩn vừa nghe điều lệ này ngày mai phải giao, hắn khẽ cau mày nhưng cũng không nói gì, lại nói vài lời liên quan hoặc không liên quan với Tạ Cẩn Họa, hắn liền trở về Tấn Vương phủ của mình, đây là thứ tuy nói rằng không thể viết ra điều lệ như thế nào, nhưng Tạ Hoài Ẩn vẫn nghe lời Tạ Cẩn Họa nói, chăm chú suy tư một chút sau đó tốn thời gian hơn nửa đêm viết ra một điều lệ để sáng sớm ngày hôm sau giao cho Tạ Cẩn Họa.
Sau khi Tạ Cẩn Họa nhìn một phen cũng không nói tốt hay không nói không tốt, thay vào đó đưa điều lệ này cho Xuân ma ma một mực hầu hạ bên cạnh mình nói: “Lại đưa điều lệ này đến trong phủ Liễu Ngự sử giao cho Liễu Vân Thù Liễu tiểu thư.”
Xuân ma ma nhận lấy điều lệ, bà cẩn thận từng ly từng tí nhét vào trong ống tay áo, cúi người thi lễ với Tạ Cẩn Họa và Tạ Hoài Ẩn sau đó lui ra.
Trên khuôn mặt Tạ Hoài Ẩn có vài phần co quắp, hắn như thế nào cũng không nghĩ đến Tạ Cẩn Họa sẽ giao bản điều lệ mình viết cho Vân Thù, khóe miệng hắn mấp máy hồi lâu lúc này mới khô khan nói: “Hoàng tỷ điều lệ này…” diee ndda fnleeq uysd doon
“Ta đã xem điều lệ này, không tệ, hết sức có lợi cho chúng ta vơ vét tài sản, cho đệ đề nghị như vậy, quốc khố sẽ nhanh chóng có thể tràn đầy.” Tạ Cẩn Họa đưa tay vỗ vỗ bả vai Tạ Hoài Ẩn, hết sức vui mừng mà nói, “Nếu như phụ hoàng tỉnh lại nhìn thấy điều lệ này của đệ tất nhiên sẽ hết sức vui mừng, tiểu thập tam đệ trừ than nghèo ra vẫn có bản lĩnh hốt bạc. Tất cả phía trên kia đều có lợi cho Hoàng gia chúng ta.”
Cũng chính bởi vì phía trên kia viết đều vì có lợi cho Hoàng gia bọn họ, lúc này mới chỉ có thể để cho bọn họ người Hoàng gia xem một chút, nếu như tiểu nha đầu kia thấy được thì còn gì nữa! Tạ Hoài Ẩn nhanh chóng ra một thân mồ hôi, “Hoàng tỷ, thứ này đệ thấy vẫn phải lấy về mới được!”
Hắn nói xong chính là định đuổi theo bước chân của Xuân ma ma, nhưng tay Tạ Cẩn Họa đặt trên vai hắn giữ chặt không thả, nụ cười trên mặt nàng có vài phần mơ hồ, thậm chí khiến cho trong lòng người ta không khỏi phát rét, “Trong thiên hạ đều là Vương thổ, trên điều lệ này cho dù viết cái gì, chỉ cần bút son phê một nét ngọc ấn ấn một cái đó chính là chuyện không thể sửa đổi, nàng ấy lại là con dân Vương triều Đại Khánh ta, trừ thần phục ra cũng không có con đường thứ hai có thể đi. Nhưng hiện giờ bổn cung không dùng bút chu sa phê cũng không ấn ngọc ấn xuống, đó chính là còn vài chỗ trống có thể vãn hồi. Nếu nàng ấy thật sự thông minh, bổn cung sẽ chờ xem nàng ấy ứng đối với thế cục khó khăn này như thế nào!”
Tạ Cẩn Họa nào không biết cho tới bây giờ Vân Thù vẫn không có động tác gì, đó không phải là không muốn động, mà đang thả dây câu dài câu cá lớn, như vậy, con cá lớn là nàng này không biết nàng ấy định câu lên, hay bỏ qua!
Bình luận truyện