Dạo Bước Phồn Hoa
Chương 715: Phu thê gặp nhau
Hoàng đế hỏi: “Ninh Vương không phải là tập kết mấy vạn người ở dưới thành sao?”
Nếu như không phải là Triệu Liêu dẫn binh liều chết chống cự, kinh thành đã sớm bị Ninh Vương công vào rồi.
Binh mã của Bùi Khởi Đường làm sao lại không chút tổn hại gì, Hoàng đế nhìn Thường An Khang, trong đôi mắt nhỏ dài tràn đầy hoài nghi.
Thường An Khang bị nhìn toát đầy mồ hôi lạnh: “Hoàng thượng… nô tài cũng là nghe tin tức lính liên lạc đưa về.”
Hoàng đế đứng lên: “Như vậy nói, chúng ta nên mở cổng thành nghênh đón Khánh Vương rồi?”
Thường An Khang không dám nói nữa, hắn làm sao lại quên mất, Ninh Vương mặc dù bại nhưng Khánh Vương thắng rồi, dùng Khánh Vương là hành động bất đắc dĩ, bây giờ trong lòng Hoàng thượng nhất định cũng không thoải mái.
Phải bố trí Khánh Vương thế nào, Ninh Vương còn chưa đủ lo, nhưng Khánh Vương lại khiến cho Hoàng thượng sốt ruột.
Thường An Khang cẩn thận ngẩng đầu lên: “Nếu không Hoàng thượng trực tiếp phong một cái phiên vương, để cho Khánh Vương rời kinh... đương nhiên cũng phải đợi sau khi bắt được Ninh Vương rồi hãy nói.”
Hoàng đế cười lạnh một tiếng: “Ngươi ngược lại là nghĩ chu toàn.”
Thường An Khang không khỏi thở phào, Hoàng thượng không thích Khánh Vương, nhưng Khánh Vương lập được đại công, trước mắt chỉ có điều Khánh Vương ra xa để hai bên không gặp nhau.
Hoàng đế dường như bớt tức giận: “Vậy ngươi nói ta phải phong đất phiên gì cho hắn?”
Thường An Khang bưng ly trà qua: “Theo lý mà nói đất phong của Khánh Vương ở Giang Chiết, năm đó lúc Tiên hoàng còn có ví dụ như vậy. Phúc Vương phạm tội mất Vương tước, lúc Tiên hoàng đăng cơ, nể tình đều là cốt nhục của Cao tông, lại phong tước vị cho con của Phúc vương, nhưng giảm một nửa đất phong. Mặc dù như vậy, Phúc Vương cũng đội ơn Tiên hoàng.”
“Một nửa Giang Chiết?” Sắc mặt Hoàng đế chẳng ngờ, “Thuế Giang Chiết thu một năm là bao nhiêu ngươi có biết không?”
Thường An Khang không khỏi nuốt nước bọt, trái tim cũng nhảy loạn lên: “Giang Chiết... có lẽ không quá thích hợp, những người đó đều hướng về Khánh Vương, nếu như Khánh Vương trở về, nói không chừng sẽ gây ra chuyện gì,” Nói rồi dừng một chút, “Nếu không phong tây lộ Quảng Nam cho Khánh Vương, vừa hay Khánh Vương dẹp yên chiến loạn ở đó, phong thưởng như vậy cũng hợp lễ nghi.”
Đất cằn cỗi như Quảng Nam, số dân thưa thớt, hàng năm cũng không có bao nhiêu thuế có thể nộp lên triều đình, chỉ cần Khánh Vương bằng lòng đi, Hoàng thượng cũng có thể thở phào.
Thường An Khang nghĩ tới đây vừa định ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt Hoàng thượng, nhưng chợt cảm thấy trên mặt nóng rát, nước trà nóng bỏng bị Hoàng đế cầm lên tạt vào mặt hắn.
“Hoàng… Hoàng thượng…” Thường An Khang kinh hãi quỳ xuống.
Ngũ quan của Hoàng đế vặn vẹo giống như ma quỷ: “Ngươi lặp lại lần nữa xem, phải phong nơi nào cho Tề Đường?”
“Một nửa Giang Chiết? Tây lộ Quảng Nam?”
Lông tơ trên người Thường An Khang dựng đứng hết lên, hắn không biết mình nói sai chỗ nào rồi khiến Hoàng thượng tức giận.
“Trẫm dựa vào cái gì cho hắn,” Hoàng đế cười lạnh, “Hắn dựa vào cái gì lấy đi Giang Chiết, tây lộ Quảng Nam của Trẫm.”
“Phiên vương? Hắn lấy đâu ra tư cách làm phiên vương? Hắn có bản lĩnh gì làm phiên vương? Chẳng qua là con của phòng ngoài cũng dám thừa kế tước vị Khánh Vương, bổn triều từ trước đến nay chưa từng xảy ra chuyện như vậy. Sai hắn dẫn binh vào kinh cần vương, đó là Trẫm coi trọng hắn, thắng rồi thì phải phong thưởng cho hắn chắc.”
Hoàng đế nhìn Thường An Khang trên đất, cơn giận ngút trời, hắn tiến lên đạp vào ngực Thường An Khang: “Ngươi là cái thá gì cũng muốn tranh giành giang sơn của Trẫm, cho dù quỳ xuống làm nô tài, Trẫm cũng chê ngươi bẩn, biết không hả?”
Thường An Khang sớm đã sợ đến hồn bay phách lạc, không ngừng dập đầu: “Hoàng thượng, nô tài sai rồi, nô tài sai rồi.”
Hoàng đế còn chưa chịu tha cho hắn: “Lại dám uy hiếp Trẫm, một đứa tạp chủng như ngươi, còn bảo Trẫm viết ngươi vào gia phả. Trẫm nên tống ngươi và con tiện nhân sinh ra ngươi vào trong miếu, vĩnh viễn không thoát ra được.”
Thường An Khang nghe hiểu, Hoàng đế là đang mắng Khánh Vương, cơn thịnh nộ của Hoàng thượng không có chỗ phát ra, dứt khoát phát tiết lên người hắn. Thường An Khang lập tức cảm thấy sợ hãi, Hoàng thượng liệu có đánh chết hắn hay không.
Thấy Thường An Khang đau đớn kêu liên tục không ngừng lăn trên đất, tức giận trong lòng Hoàng đế giảm đi một chút, thở hồng hộc dừng lại.
Trong phòng không còn động tĩnh gì nữa, cung nhân mới dám thận trọng tiến lên bẩm báo: “Hoàng thượng đại hỉ, Triệu chủ tử sinh hạ một tiểu Hoàng tử rồi,” Nói rồi cúi đầu xuống, “Thái y nói Triệu chủ tử lúc sinh tổn thương đến gốc rễ, e rằng sẽ có nguy hiểm.”
Khói mù trên mặt Hoàng đế dần dần tiêu tan, trong ánh mắt lộ ra một tia vui mừng phức tạp: “Hoàng tử đâu? Ôm qua đây cho Trẫm nhìn xem.”
Cung nhân đáp một tiếng, lập tức đứng dậy sai người đi truyền ma ma, rất nhanh ma ma ôm tiểu Hoàng tử đến: “Tiểu Hoàng tử rất khoẻ mạnh, vừa mới sinh ta liền khóc rất to.”
Bộ dạng ma ma vui mừng chờ đợi Hoàng đế ban thưởng.
Hoàng đế mở tã lót ra nhìn, đứa bé trắng nõn an nhiên ngủ, dung mạo có mấy phần dáng dấp Thái tử lúc còn nhỏ, có điều bây giờ những thứ này đều không quan trọng.
Hoàng đế dặn dò ma ma: “Kéo y phục ra.”
Ma ma hơi ngẩn ra, hồi lâu mới hoàn hồn lại, mắt thấy ánh mắt Hoàng đế u ám, không dám sơ suất vội cẩn thận cởi y phục của tiểu Hoàng tử ra.
Bất ngờ bị lạnh khiến cho tiểu Hoàng tử nhăn mày khóc nức nở, Hoàng đế không để ý mà kéo tay tiểu Hoàng tử, trên cánh tay trắng nõn là ba nốt ruồi son tươi đẹp.
Lời trước đó của Lưu Cảnh Thần vang lên bên tai Hoàng đế: “Hoàng thượng, Hứa thị từng nói, Triệu thị sẽ sinh hạ Hoàng tử cho Hoàng thượng, trên cánh tay Hoàng tử có ba nốt ruồi chu sa, có ông trời phù hộ Hoàng tử tương lai nhất định sẽ trở thành minh quân.”
Bây giờ tất cả những thứ này đều được chứng thực rồi.
Mắt Hoàng đế sáng lên, quay đầu phân phó Thường An Khang: “Mau, mau đi mời Lưu tướng qua đây.”
...
Lang Hoa đứng ở trên tường thành nhìn cờ lớn của Khánh Vương.
“Vương phi, nếu không bây giờ mở cổng thành ra, để Vương gia dẫn người vào.”
Lang Hoa lắc lắc đầu, bây giờ vào kinh, sợ rằng Bùi Khởi Đường sẽ gặp nguy hiểm: “Đợi chút đi, có một số việc không gấp được.” Bọn họ đã thắng rồi, không kém bao lâu nữa.
Lang Hoa vừa dứt lời, liền nghe Vân Thường nói: “Binh mã của Khánh vương gia đến rồi.”
Trái tim Lang Hoa đập loạn lên, lập tức quay đầu nhìn dưới thành.
Bùi Khởi Đường cưỡi ngựa đi ở phía trước, áo giáp trên người phản chiếu ánh nắng phát sáng lấp lánh, mấy trăm kỵ binh yên lặng đi sau lưng hắn, cả đội ngũ nhìn vô cùng uy vũ.
“Khánh Vương, Khánh Vương...”
Binh lính trên tường thành không hẹn mà cùng hô lên.
Bùi Khởi Đường ngẩng đầu nhìn thẳng về phía Lang Hoa, bốn mắt nhìn nhau. Đôi mắt hắn trong suốt như nước suối, sau khi thấy nàng môi khẽ cong lên lộ ra nụ cười.
Hắn cứ nhìn nàng như vậy, không che giấu, mặc cho thời gian trôi đi đều không thay đổi.
Ở đây, trước cái nhìn chăm chú của muôn người, nhưng dường như chỉ còn lại hai người bọn họ.
“Mở cổng thành ra,” Tiếng Bùi Khởi Đường mang theo mấy phần uy nghiêm, “Bổn vương mang lương thảo tới, phải lập tức bố trí, phòng Ninh Vương lại đến xâm phạm.”
Đúng là làm liều.
Lang Hoa không khỏi hướng Bùi Khởi Đường lắc lắc đầu, trên mặt Bùi Khởi Đường vẫn là nụ cười dịu dàng không đổi.
“Mở cổng thành ra,” Bùi Khởi Đường lại nói lần nữa, thần sắc là sự kiêu ngạo không thể nghi ngờ.
Triệu Liêu đang do dự có phải bẩm báo với Hoàng thượng không, hai cánh cổng thành vừa dầy vừa nặng kia đã bị chậm rãi kéo ra.
Bùi Khởi Đường lập tức thúc ngựa vào thành.
Nếu như không phải là Triệu Liêu dẫn binh liều chết chống cự, kinh thành đã sớm bị Ninh Vương công vào rồi.
Binh mã của Bùi Khởi Đường làm sao lại không chút tổn hại gì, Hoàng đế nhìn Thường An Khang, trong đôi mắt nhỏ dài tràn đầy hoài nghi.
Thường An Khang bị nhìn toát đầy mồ hôi lạnh: “Hoàng thượng… nô tài cũng là nghe tin tức lính liên lạc đưa về.”
Hoàng đế đứng lên: “Như vậy nói, chúng ta nên mở cổng thành nghênh đón Khánh Vương rồi?”
Thường An Khang không dám nói nữa, hắn làm sao lại quên mất, Ninh Vương mặc dù bại nhưng Khánh Vương thắng rồi, dùng Khánh Vương là hành động bất đắc dĩ, bây giờ trong lòng Hoàng thượng nhất định cũng không thoải mái.
Phải bố trí Khánh Vương thế nào, Ninh Vương còn chưa đủ lo, nhưng Khánh Vương lại khiến cho Hoàng thượng sốt ruột.
Thường An Khang cẩn thận ngẩng đầu lên: “Nếu không Hoàng thượng trực tiếp phong một cái phiên vương, để cho Khánh Vương rời kinh... đương nhiên cũng phải đợi sau khi bắt được Ninh Vương rồi hãy nói.”
Hoàng đế cười lạnh một tiếng: “Ngươi ngược lại là nghĩ chu toàn.”
Thường An Khang không khỏi thở phào, Hoàng thượng không thích Khánh Vương, nhưng Khánh Vương lập được đại công, trước mắt chỉ có điều Khánh Vương ra xa để hai bên không gặp nhau.
Hoàng đế dường như bớt tức giận: “Vậy ngươi nói ta phải phong đất phiên gì cho hắn?”
Thường An Khang bưng ly trà qua: “Theo lý mà nói đất phong của Khánh Vương ở Giang Chiết, năm đó lúc Tiên hoàng còn có ví dụ như vậy. Phúc Vương phạm tội mất Vương tước, lúc Tiên hoàng đăng cơ, nể tình đều là cốt nhục của Cao tông, lại phong tước vị cho con của Phúc vương, nhưng giảm một nửa đất phong. Mặc dù như vậy, Phúc Vương cũng đội ơn Tiên hoàng.”
“Một nửa Giang Chiết?” Sắc mặt Hoàng đế chẳng ngờ, “Thuế Giang Chiết thu một năm là bao nhiêu ngươi có biết không?”
Thường An Khang không khỏi nuốt nước bọt, trái tim cũng nhảy loạn lên: “Giang Chiết... có lẽ không quá thích hợp, những người đó đều hướng về Khánh Vương, nếu như Khánh Vương trở về, nói không chừng sẽ gây ra chuyện gì,” Nói rồi dừng một chút, “Nếu không phong tây lộ Quảng Nam cho Khánh Vương, vừa hay Khánh Vương dẹp yên chiến loạn ở đó, phong thưởng như vậy cũng hợp lễ nghi.”
Đất cằn cỗi như Quảng Nam, số dân thưa thớt, hàng năm cũng không có bao nhiêu thuế có thể nộp lên triều đình, chỉ cần Khánh Vương bằng lòng đi, Hoàng thượng cũng có thể thở phào.
Thường An Khang nghĩ tới đây vừa định ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt Hoàng thượng, nhưng chợt cảm thấy trên mặt nóng rát, nước trà nóng bỏng bị Hoàng đế cầm lên tạt vào mặt hắn.
“Hoàng… Hoàng thượng…” Thường An Khang kinh hãi quỳ xuống.
Ngũ quan của Hoàng đế vặn vẹo giống như ma quỷ: “Ngươi lặp lại lần nữa xem, phải phong nơi nào cho Tề Đường?”
“Một nửa Giang Chiết? Tây lộ Quảng Nam?”
Lông tơ trên người Thường An Khang dựng đứng hết lên, hắn không biết mình nói sai chỗ nào rồi khiến Hoàng thượng tức giận.
“Trẫm dựa vào cái gì cho hắn,” Hoàng đế cười lạnh, “Hắn dựa vào cái gì lấy đi Giang Chiết, tây lộ Quảng Nam của Trẫm.”
“Phiên vương? Hắn lấy đâu ra tư cách làm phiên vương? Hắn có bản lĩnh gì làm phiên vương? Chẳng qua là con của phòng ngoài cũng dám thừa kế tước vị Khánh Vương, bổn triều từ trước đến nay chưa từng xảy ra chuyện như vậy. Sai hắn dẫn binh vào kinh cần vương, đó là Trẫm coi trọng hắn, thắng rồi thì phải phong thưởng cho hắn chắc.”
Hoàng đế nhìn Thường An Khang trên đất, cơn giận ngút trời, hắn tiến lên đạp vào ngực Thường An Khang: “Ngươi là cái thá gì cũng muốn tranh giành giang sơn của Trẫm, cho dù quỳ xuống làm nô tài, Trẫm cũng chê ngươi bẩn, biết không hả?”
Thường An Khang sớm đã sợ đến hồn bay phách lạc, không ngừng dập đầu: “Hoàng thượng, nô tài sai rồi, nô tài sai rồi.”
Hoàng đế còn chưa chịu tha cho hắn: “Lại dám uy hiếp Trẫm, một đứa tạp chủng như ngươi, còn bảo Trẫm viết ngươi vào gia phả. Trẫm nên tống ngươi và con tiện nhân sinh ra ngươi vào trong miếu, vĩnh viễn không thoát ra được.”
Thường An Khang nghe hiểu, Hoàng đế là đang mắng Khánh Vương, cơn thịnh nộ của Hoàng thượng không có chỗ phát ra, dứt khoát phát tiết lên người hắn. Thường An Khang lập tức cảm thấy sợ hãi, Hoàng thượng liệu có đánh chết hắn hay không.
Thấy Thường An Khang đau đớn kêu liên tục không ngừng lăn trên đất, tức giận trong lòng Hoàng đế giảm đi một chút, thở hồng hộc dừng lại.
Trong phòng không còn động tĩnh gì nữa, cung nhân mới dám thận trọng tiến lên bẩm báo: “Hoàng thượng đại hỉ, Triệu chủ tử sinh hạ một tiểu Hoàng tử rồi,” Nói rồi cúi đầu xuống, “Thái y nói Triệu chủ tử lúc sinh tổn thương đến gốc rễ, e rằng sẽ có nguy hiểm.”
Khói mù trên mặt Hoàng đế dần dần tiêu tan, trong ánh mắt lộ ra một tia vui mừng phức tạp: “Hoàng tử đâu? Ôm qua đây cho Trẫm nhìn xem.”
Cung nhân đáp một tiếng, lập tức đứng dậy sai người đi truyền ma ma, rất nhanh ma ma ôm tiểu Hoàng tử đến: “Tiểu Hoàng tử rất khoẻ mạnh, vừa mới sinh ta liền khóc rất to.”
Bộ dạng ma ma vui mừng chờ đợi Hoàng đế ban thưởng.
Hoàng đế mở tã lót ra nhìn, đứa bé trắng nõn an nhiên ngủ, dung mạo có mấy phần dáng dấp Thái tử lúc còn nhỏ, có điều bây giờ những thứ này đều không quan trọng.
Hoàng đế dặn dò ma ma: “Kéo y phục ra.”
Ma ma hơi ngẩn ra, hồi lâu mới hoàn hồn lại, mắt thấy ánh mắt Hoàng đế u ám, không dám sơ suất vội cẩn thận cởi y phục của tiểu Hoàng tử ra.
Bất ngờ bị lạnh khiến cho tiểu Hoàng tử nhăn mày khóc nức nở, Hoàng đế không để ý mà kéo tay tiểu Hoàng tử, trên cánh tay trắng nõn là ba nốt ruồi son tươi đẹp.
Lời trước đó của Lưu Cảnh Thần vang lên bên tai Hoàng đế: “Hoàng thượng, Hứa thị từng nói, Triệu thị sẽ sinh hạ Hoàng tử cho Hoàng thượng, trên cánh tay Hoàng tử có ba nốt ruồi chu sa, có ông trời phù hộ Hoàng tử tương lai nhất định sẽ trở thành minh quân.”
Bây giờ tất cả những thứ này đều được chứng thực rồi.
Mắt Hoàng đế sáng lên, quay đầu phân phó Thường An Khang: “Mau, mau đi mời Lưu tướng qua đây.”
...
Lang Hoa đứng ở trên tường thành nhìn cờ lớn của Khánh Vương.
“Vương phi, nếu không bây giờ mở cổng thành ra, để Vương gia dẫn người vào.”
Lang Hoa lắc lắc đầu, bây giờ vào kinh, sợ rằng Bùi Khởi Đường sẽ gặp nguy hiểm: “Đợi chút đi, có một số việc không gấp được.” Bọn họ đã thắng rồi, không kém bao lâu nữa.
Lang Hoa vừa dứt lời, liền nghe Vân Thường nói: “Binh mã của Khánh vương gia đến rồi.”
Trái tim Lang Hoa đập loạn lên, lập tức quay đầu nhìn dưới thành.
Bùi Khởi Đường cưỡi ngựa đi ở phía trước, áo giáp trên người phản chiếu ánh nắng phát sáng lấp lánh, mấy trăm kỵ binh yên lặng đi sau lưng hắn, cả đội ngũ nhìn vô cùng uy vũ.
“Khánh Vương, Khánh Vương...”
Binh lính trên tường thành không hẹn mà cùng hô lên.
Bùi Khởi Đường ngẩng đầu nhìn thẳng về phía Lang Hoa, bốn mắt nhìn nhau. Đôi mắt hắn trong suốt như nước suối, sau khi thấy nàng môi khẽ cong lên lộ ra nụ cười.
Hắn cứ nhìn nàng như vậy, không che giấu, mặc cho thời gian trôi đi đều không thay đổi.
Ở đây, trước cái nhìn chăm chú của muôn người, nhưng dường như chỉ còn lại hai người bọn họ.
“Mở cổng thành ra,” Tiếng Bùi Khởi Đường mang theo mấy phần uy nghiêm, “Bổn vương mang lương thảo tới, phải lập tức bố trí, phòng Ninh Vương lại đến xâm phạm.”
Đúng là làm liều.
Lang Hoa không khỏi hướng Bùi Khởi Đường lắc lắc đầu, trên mặt Bùi Khởi Đường vẫn là nụ cười dịu dàng không đổi.
“Mở cổng thành ra,” Bùi Khởi Đường lại nói lần nữa, thần sắc là sự kiêu ngạo không thể nghi ngờ.
Triệu Liêu đang do dự có phải bẩm báo với Hoàng thượng không, hai cánh cổng thành vừa dầy vừa nặng kia đã bị chậm rãi kéo ra.
Bùi Khởi Đường lập tức thúc ngựa vào thành.
Bình luận truyện