Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 740: Bị đè (hạ)



Kiếm phong đứng thẳng, cao đâm mây. Lý Lan đứng trên đỉnh nhìn sơn môn Vấn Kiếm tông phía xa đèn đuốc sáng trưng. Các cường giả, cao thủ mỗi khu vực Tuyết Châu đến tham gia tế điện chưa rời đi, Vấn Kiếm tông bây giờ đã trở thành vị vua không ngai của Tuyết Châu.

Lý Lan lấy ra da cừu trắng dày từ trữ vật giới chỉ trải dưới đất, đặt Đinh Hạo nằm lên trên.

Lý Lan nhìn khuôn mặt tuân tú của Đinh Hạo, khuôn mặt đẹp tuyệt trần ửng đỏ, răng trắng cắn môi đỏ. Lý Lan đặt quyết tâm, cởi đai lưng quần áo.

Dưới ánh trăng, quần áo rơi xuống, thân thể màu ngà hấp dẫn hiện ra.

Tất cả điều đẹp nhất trên đời tụ tập vào cơ thể này. Vòng eo nhỏ, đùi thon dài, đường cong hoàn mỹ, màu da trắng ngọc ngà. Gò bồng đào nhỏ xinh trơn mềm, hai nụ hoa đỏ au nhẹ run trong gió lạnh. Chân tinh xảo xinh đẹp, bàn chân ngọc nhỏ xíu, các ngón chân bé xinh.

Mái tóc đen dài xõa xuống như ngọn lửa đen bùng cháy trong gió đêm.

Lý Lan lõa người đứng trước mặt Đinh Hạo.

Có lẽ vì nhiều năm tu luyện bí pháp nên thân thể Lý Lan rất tinh xảo, mỗi phần thân thể như tỷ mỷ khắc ra, đường cong khéo léo khó tả. Ngực hơi nhỏ, còn lại các đường cong khác hoàn mỹ khiến ngewời rung động.

Trăng trên bầu trời rơi rụng ánh trăng sắc bạc bị cơ thể trắng hoàn mỹ hấp dần, bao phủ người nàng.

- Hạo ca ca, nếu ngươi sắp đi, nếu ngươi không biết khi nào mới có thể trở về thì hãy để lại cái gì tại đây đi. Ta không có nhiều kiên nhẫn, ta không thể chờ lâu dài, nếu vậy thì ta muốn ra tay trước.

Biểu tình Lý Lan kiên quyết àm thánh khiết.

Lý Lan chậm rãi quỳ xuống bên cạnh Đinh Hạo, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo trên người Đinh Hạo.

Lý Lan ngồi lên người Đinh Hạo, cầm Đinh Hạo nhỏ đã ngẩng đầu. Lý Lan chậm rãi ngồi xuống, mày liễu cong hơi nhíu lại, biểu tình đau đớn. Một giọt mồ hôi lạnh toát ra trán, thân hình mềm mại không xương đung đưa.

- A...

Tiếng rên rỉ dâm dục phát ra từ cổ họng ưu mỹ như thiên nga,

Ánh trăng lặng lẽn úp vào tầng mây.

Sao thưa thớt trên bầu trời đỏ mặt chớp mắt.

Quanh ngọn núi có tiếng dã thú gầm rống.

Mọi thứ trong thiên địa thật đẹp.

Đinh Hạo mơ một giấc mộng kỳ lạ, hắn mơ bay trong đám mây, có hồ nước ấm áp bao bọc mình. Cảm giác thoải mái chưa từng có, nhẹ nhàng từ tận linh hồn làm Đinh Hạo kiềm không được rên rỉ.

Không biết qua bao lâu.

Mọi thứ trước mắt dần rõ ràng.

Đinh Hạo cố gắng mở to mắt, trời sao rực rỡ đập vào mắt. Bên tai Đinh Hạo nghe tiếng thú rống, dưới thân mềm mại, có gió thổi qua, cảm giác mát. Đinh Hạo giật mình, hai tay chống đất bật dậy. Đinh Hạo thấy mình trần truồng.

Đinh Hạo bản năng quay đầu nhìn, thấy thân thể trắng hoàn mỹ tinh xảo nằm bên cạnh mình.

Chủ nhân cơ thể xinh đẹp có chân mày liễu cong, đôi mắt trong suốt làm bộ bình tĩnh.

Nàng mỉm cười nói:

- Ngươi đã tỉnh.

Trái tim Đinh Hạo từ hốt hoảng dần bình tĩnh lại, cốc đầu ngẫm nghĩ, hiểu chuyện đã xảy ra.

Tuy tửu lượng của Đinh Hạo không cao nhưng dù gì là cao thủ trên Tiên Thiên Võ Tông cảnh, không dễ say. Tại sao Đinh Hạo uống có mấy hớp rượu trong bình đã không khống chế được chính mình, chẳng lẽ trong rượu có...

Trời ạ!

Đinh Hạo ngạc nhiên không biết nên khóc hay người.

Hắn bị đè?

Bị đè!

Bị đè!

Bị người chuốc thuốc mê rồi đè.

Diễm ngộ bao nhiêu nam nhân ru rú trong nhà ước mơ xảy ra trên người hắn?

- Tức giận sao?

Một tay Lý Lan chống đầu, lười biếng nửan ằm trên thảm da dê rộng lớn. Lý Lan nhìn Đinh Hạo, giống con mèo Ba Tư ngoan ngoãn.

Lý Lan mềm giọng hỏi:

- Chắc không đến nỗi đi? Đừng hẹp hòi như vậy, yên tâm, ta không đòi ngươi phụ trách.

Trán Đinh Hạo nổi gân xanh.

Nha đầu này thật quá đáng, đè hắn ra hiếp còn bình tĩnh như không có chuyện gì!

Trong chớp mắt này Đinh Hạo thấy hoảng hốt. Hắn... Xem như... Sau khi xuyên việt rốt cuộc kết thúc thân trai tơ? Dùng cách này... Thật không biết là nên khóc hay nên cười.

Mắt Đinh Hạo lướt qua thân thể tinh xảo linh lung như ngọc của Lý Lan, hắn thấy cổ họng khô khốc, dưới bụng nóng lên, cơ thể nhanh chóng biến đổi. Đinh Hạo cắn đầu lưỡi, hít sâu.

Đinh Hạo hỏi:

- Tiểu Lan... Tại sao... Sao nàng làm như vậy?

Lý Lan với lấy y phục đắp lên người, nhưng làn da lộ ra ngoài càng hấp dẫn hơn.

Lý Lan mỉm cười nói:

- Bởi vì ta không thể chờ ngươi hai, ba năm. Ai biết hai, ba năm sau khi ngươi trở về Tuyết Châu sẽ mang theo bao nhiêu nữ nhân?

Đinh Hạo thấy xấu hổ.

Lý Lan nói giống như Đinh Hạo là tên háo sắc.

Nhưng Lý Lan nói câu đó tương đương với tỏ tình?

Tim Đinh Hạo đập nhanh.

Ngày biết được Lý Lan là nữ thì Đinh Hạo bắt đầu thấy luống cuống, đặc biệt là hai người từng đụng chạm da thịt.

Lý Lan thản nhiên nói:

- Ngày mai ngươi sẽ đi, dù sao cũng nên để lại chút gì, lỡ ngươi thấy thế giới bên ngoài phồn hoa, bị hoa cỏ dại làm mờ mắt quên đường về chẳng lẽ ta chờ ngươi đến đầu bạc?

Đinh Hạo thốt ra:

- Yên tâm, dù xảy ra chuyện gì ta nhất định sẽ quay quay về!

Lý Lan kéo mái tóc den như mây, động tác tự nhiên mà ưu mỹ.

Lý Lan mỉm cười nói:

- Dù trở về thì cũng là vì tiểu yêu nữ Tạ Giải Ngữ, hoặc Y Nhược muội muội yểu điệu, còn có Tây Môn giáo sư dịu dàng như nước?

Đinh Hạo xấu hổ.

- Như thế nào? Đao cuồng kiếm si uy chấn Bắc Vực mà cũng đỏ mặt?

Dưới ánh trăng Lý Lan như nữ vương, kiên quyết nói:

- Đám nha đầu ngốc đó bị ngươi mê đến thần hồn điên đảo, cam tâm tình nguyện trả giá. Ta không giống như vậy, thích một người là phải có được hắn. Mặc kệ sau này ngươi có bao nhiêu nữ nhân, ta là người có được lần đầu của ngươi.

Lời này rất bá khí.

Đinh Hạo nhớ lại viện thủ Thanh Sam Đông Viện trước kia làm chuyện gì cũngc bình tĩnh, ung dung nắm chắc mọi thứ.

- Nhưng ngươi nghĩ ta là nữ nhân tùy tiện sao?

Lý Lan bỗng nhiên cười dịu dàng hỏi:

- Suốt đời ta chỉ có một nam nhân. Đinh Hạo, ngươi cũng thích ta đúng hay không?

Đinh Hạo ngừng một lúc rồi gật đầu.

Đinh Hạo vẫn còn nhớ ánh mắt đầu tiên thấy Lý Lan mặc đồ nữ thì rung động, tim đập nhanh. Lúc trước Đinh Hạo chữa thương cho Lý Lan trong chiến trường bách thánh, hắn nhìn bóng lưng nàng tim đập thình thịch. Khi đó Đinh Hạo còn tưởng tính hướng của mình không bình thường, rung động vì một nam nhân, ai ngờ Lý Lan là nữ nhi.

Nữ nhân xinh đẹp, dứt khoát như nữ vương thế này không có nam nhân nào không động tâm.

Huống chi Đinh Hạo ở chung với Lý Lan thời gian dài như vậy.

Chính Đinh Hạo cũng không phát hiện giữa hắn và Lý Lan từ lâu đã rất mập mờ.

Lý Lan thấy Đinh Hạo gật đầu thì bật cười, khuôn mặt đẹp tuyệt trần dưới ánh trăng xinh đẹp động lòng người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện