Đao Kiếm Thần Hoàng
Chương 782: Lạt mềm buộc chặt
Trong đại sảnh Cửu Thiên Các càng lúc càng ồn ào.
Chính lúc này...
- Hừ! Một đám thiếu kiến thức, ồn ào như du côn phố phường mà cũng xứng thấy mặt Nguyệt Hoa Tiên Nữ? Cút cho ta!
Cuối cùng có kẻ không nhìn được.
Một kiếm khách áo trắng như tuyết nhíu mày, quắc mắt vỗ bàn đứng dậy, rút trường kiếm bên hông ra. Ánh sáng lạnh kiếm khí thất luyện như nước lũ trút ra. Kiếm khách áo trắng như tuyết vung tay lên, luồng kiếm phong chém ra, mười mấy người ồn ào kêu gào dữ nhất bị hất bay ra khỏi cửa ổ hai bên Cửu Thiên Các rơi xuống vài trăm thước té vào nước sông.
Thiếu niên tài tuấn trẻ tuổi có tư cách xuất hiện trong Cửu Thiên Các đều là cường giả có thực lực thấp nhất cũng cỡ Võ Hoàng cảnh. Bọn họ lai lịch hiển hách, thân phận tôn quý thế nhưng bị kiếm khách áo trắng một kiếm chém bay mười mấy người. Thực lực, khí phách như vậy đúng là vô song.
Kiếm pháp giỏi!
Mắt Đinh Hạo sáng lên.
Mới rồi thuật rút kiếm, kiếm thức của kiếm khách áo trắng đúng là thú vị.
Một kiếm kia giống như chân trời góc biển, ẩn chứa đạo vận, rất tuyệt vời.
Đinh Hạo nhìn một kiếm đó ánh mắt đầu tiên cảm thấy vô cùng thâm ảo, hắn nhắm mắt lại, trong đầu diễn biến dần bắt giữ một tia sáng.
Đinh Hạo là đao kiếm song thánh thể, mẫn cảm với đao pháp, kiếm thức nhất. Đinh Hạo nhìn sơ là có thể phân biệt ưu khuyết.
Trong chiến trường bách thánh Đinh Hạo vào Thiên Đao Tuyệt Kiếm Lâu, nhìn hết đao kiếm quyết cơ sở nhất thời thượng cổ. Ánh mắt, kiến thức của Đinh Hạo hơn xa bạn cùng lứa, xem như đẳng cấp đại sư. Dù là đao kiếm quyết cực kỳ cao thâm thì Đinh Hạo có thể diễn hóa hoàn nguyên ra áo nghĩa của nó.
Một thanh niên phía không xa cười nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Hay, Bạch Y Vương thật là khí phách. Thuật tật phong kiếm trảm của ngươi lại có tiến bộ.
Người này mặc áo đen đối lập với kiếm khách áo trắng.
Người mặc áo đen khoanh chân trước bàn lùn vàng, đầu gối đặt một bao vải đen. Người áo đen nhẹ nhàng mở bao vải ra, lấy binh khí màu đen ba khúc dài một thước ra, gắn lại thành một cây trường thương đen. Thân thương có hoa văn răng, hình dạng kỳ lạ, hai đầu có mũi thương.
Thanh niên áo đen mặt gầy gò, sau khi gắn vũ khí xong cực kỳ mạnh mẽ.
Thanh niên áo đen mặt gầy vô cùng bá đạo nói:
- Dưới tứ khiếu Võ Hoàng cảnh đều cút đi, ở lại chỉ tổ mất mặt.
Có người bất mãn lên tiếng:
- Thật lớn lối!
Nhưng người đó chưa nói hết câu chợt nhận ra lai lịch của thương đen hai mũi, nghĩ đến một cái tên. Người đó sợ hãi mặt trắng bệch, hút ngụm khí lạnh. Người kia không dám nói gì thêm, hậm hực đứng dậy rời khỏi Cửu Thiên Các.
Có người cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Muốn dọn dẹp sao? Cũng tốt, ta sớm ghét ồn ào. Để đám phế vật không đủ thực lực cút hết, chỉ thiên tài thật sự mới ứng đáng ở lại.
Đó là thanh niên tóc tai bù xù.
Thanh niên tóc rối ăn mặc rất bình thường, hơi lôi thôi, đi chân trần. Thanh niên tóc rối mặc quần dài đến vị trí mắc cá chân, ống quần mài mòn rách lộ ra cái chân rậm rạp lông. Thanh niên tóc rối sảng khoái không kiềm chế được, gió cuốn mây tán ăn hết rượu và thức ăn ngon trên bàn vàng, tay và miệng dính đầy mở tùy ý chùi vào bộ đồ rách rưới. Thanh niên tóc rối duỗi eo.
Có người tức giận mắng:
- Tên ăn mày nhà ngươi cũng dám nói kiểu đó, muốn chết...
Người đó chưa nói hết thì...
Bùm!
Một tiếng vang khẽ, tiếng rào ròa.
Ngực người đó lõm sâu, xương ngực đều gãy. Ngươi đó như diều đứt dây bay ra ngoài rớt xuống nước sông bên dưới.
Có người nhỏ giọng nói:
- Cái tên đó xui thật, không nhận ra Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng.
Người kia vội vàng xoay người bỏ đi như né ma thần.
Liên tục xảy ra tình huống đánh nhau, trong Cửu Thiên Các rối loạn.
Không có người Diệu Dục Trai chạy đến ngăn cản. Thiếu nữ xinh đẹp Phương Phỉ đứng trên đài vàng cười tủm tỉm nhìn mọi chuyện xảy ra, rõ ràng cho phép tỷ võ.
Một vài thiên tài tự biết thực lực không đủ hậm hực rời đi.
Có gặp Nguyệt Hoa Tiên Nữ hay không cũng chẳng sao, không cần vì vậy mà mạo hiểm.
Dù sao trong hội phẩm phương lúc trước bọn họ đã vung tiền như rác mau mấy nữ nhân thấy hứng thú. Hoa khôi trên các thuyền hoa lớn như không bằng Nguyệt Hoa Tiên Nữ nhưng cũng là vưu vật cực phẩm, xem như không uổng chuyến này.
Chớp mắt đại sảnh Cửu Thiên Các chỉ còn lại gần mười người.
Đinh Hạo không đi.
Đinh Hạo không đi là có lý do, không phải muốn thấy Nguyệt Hoa Tiên Nữ mà vì Kim Thiền không đi.
Đinh Hạo không biết hoa hòa thượng Kim Thiền có ý đồ gì, nhưng hắn cũng muốn ở lại nhìn xem.
- A? Xem ra không thiếu kẻ tự cho mình siêu phàm.
Thanh niên lôi thôi tóc rối Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng nhìn đám người chưa đi, cuối cùng ngừng ở Đinh Hạo.
Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng cười nhìn chằm chằm Đinh Hạo, hơi thương hại lắc đầu, nói:
- Tiểu tử, một chưởng đánh bay nhân vật nhỏ như Tôn Hưng là chiến tích nhỏ đến tội, không có nhiều sức thuyết phục. Nhìn ngươi da mịn thịt mềm, hãy ngoan ngoãn cút đi, tránh cho lão tử ra tay sẽ làm ngươi bị thương gân động cốt.
Thì ra thanh niên tóc đen khôi ngô lúc trước bịĐinh Hạo đánh bại tên là Tôn Hưng.
Đinh Hạo chậm rãi đứng dậy, bỗng đánh ra một quyền.
Khói tím tràn ngập, một ánh sáng hình rồng màu tím gào thét bay ra khỏi nắm đấm của Đinh Hạo.
Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng biến sắc mặt, đôi tay thay màu đỏ rực. Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng hét lớn một tiếng vỗ chưởng.
Một chưởng ấn đỏ to như khuyết khối ngưng kết dánh ra.
Chưởng ấn va chạm vào quyền long màu tím, vang tiếng nổ điếc tai. Kình khí tứ tán trong Cửu Thiên Các. Kình khí đỏ rực như máu bắn tung.
Nụ cười đông trên mặt Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng.
Quyền kình quyền long màu tím vẫn còn dư lực đánh thẳng hướng Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng, kình phong ập vào mặt. Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng cảm giác hơi thở khủng khiếp như núi cao đè ép, hùng hồn. Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng vội vàng gầm liên, liên tục vỗ ra mấy chưởng ấn to màu đỏ nhưng không thể chống đỡ. Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng như bị búa sắt đập bay ra khỏi mặt đất.
- A! Phụt!
Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng liên tục lùi vài chục bước mới đứng vững, cổ họng ngứa há mồm hộc búng máu.
Đinh Hạo bình tĩnh nhìn Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng, gằn từng chữ:
- Một quyền này đã có sức thuyết phục chưa?
Mọi người hoảng sợ nhìn nhau.
Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng là thiên tài thiếu niên gần đây nổi lên, không ai biết lai lịch của gã thế nào, thực lực siêu khủng khiếp. Bàn tay trần sánh bằng thần binh lợi khí, mạnh vô cùng, ra tay độc ác. Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng đã đánh bại vô số cao thủ, chưa từng nghe nói gã thua ai. Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng được xem là thiên tài xếp năm mười hàng đầu trong mấy chục châu xung quanh.
Tối nay trong Cửu Thiên Các Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng chắc chắn vào tốp mười, là nhân vật rât khó gặm.
Ai ngờ thiếu niên áo xanh tùy tay đánh một đấm làm Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng hộc máu bay ngược ra sau.
Chính lúc này...
- Hừ! Một đám thiếu kiến thức, ồn ào như du côn phố phường mà cũng xứng thấy mặt Nguyệt Hoa Tiên Nữ? Cút cho ta!
Cuối cùng có kẻ không nhìn được.
Một kiếm khách áo trắng như tuyết nhíu mày, quắc mắt vỗ bàn đứng dậy, rút trường kiếm bên hông ra. Ánh sáng lạnh kiếm khí thất luyện như nước lũ trút ra. Kiếm khách áo trắng như tuyết vung tay lên, luồng kiếm phong chém ra, mười mấy người ồn ào kêu gào dữ nhất bị hất bay ra khỏi cửa ổ hai bên Cửu Thiên Các rơi xuống vài trăm thước té vào nước sông.
Thiếu niên tài tuấn trẻ tuổi có tư cách xuất hiện trong Cửu Thiên Các đều là cường giả có thực lực thấp nhất cũng cỡ Võ Hoàng cảnh. Bọn họ lai lịch hiển hách, thân phận tôn quý thế nhưng bị kiếm khách áo trắng một kiếm chém bay mười mấy người. Thực lực, khí phách như vậy đúng là vô song.
Kiếm pháp giỏi!
Mắt Đinh Hạo sáng lên.
Mới rồi thuật rút kiếm, kiếm thức của kiếm khách áo trắng đúng là thú vị.
Một kiếm kia giống như chân trời góc biển, ẩn chứa đạo vận, rất tuyệt vời.
Đinh Hạo nhìn một kiếm đó ánh mắt đầu tiên cảm thấy vô cùng thâm ảo, hắn nhắm mắt lại, trong đầu diễn biến dần bắt giữ một tia sáng.
Đinh Hạo là đao kiếm song thánh thể, mẫn cảm với đao pháp, kiếm thức nhất. Đinh Hạo nhìn sơ là có thể phân biệt ưu khuyết.
Trong chiến trường bách thánh Đinh Hạo vào Thiên Đao Tuyệt Kiếm Lâu, nhìn hết đao kiếm quyết cơ sở nhất thời thượng cổ. Ánh mắt, kiến thức của Đinh Hạo hơn xa bạn cùng lứa, xem như đẳng cấp đại sư. Dù là đao kiếm quyết cực kỳ cao thâm thì Đinh Hạo có thể diễn hóa hoàn nguyên ra áo nghĩa của nó.
Một thanh niên phía không xa cười nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Hay, Bạch Y Vương thật là khí phách. Thuật tật phong kiếm trảm của ngươi lại có tiến bộ.
Người này mặc áo đen đối lập với kiếm khách áo trắng.
Người mặc áo đen khoanh chân trước bàn lùn vàng, đầu gối đặt một bao vải đen. Người áo đen nhẹ nhàng mở bao vải ra, lấy binh khí màu đen ba khúc dài một thước ra, gắn lại thành một cây trường thương đen. Thân thương có hoa văn răng, hình dạng kỳ lạ, hai đầu có mũi thương.
Thanh niên áo đen mặt gầy gò, sau khi gắn vũ khí xong cực kỳ mạnh mẽ.
Thanh niên áo đen mặt gầy vô cùng bá đạo nói:
- Dưới tứ khiếu Võ Hoàng cảnh đều cút đi, ở lại chỉ tổ mất mặt.
Có người bất mãn lên tiếng:
- Thật lớn lối!
Nhưng người đó chưa nói hết câu chợt nhận ra lai lịch của thương đen hai mũi, nghĩ đến một cái tên. Người đó sợ hãi mặt trắng bệch, hút ngụm khí lạnh. Người kia không dám nói gì thêm, hậm hực đứng dậy rời khỏi Cửu Thiên Các.
Có người cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Muốn dọn dẹp sao? Cũng tốt, ta sớm ghét ồn ào. Để đám phế vật không đủ thực lực cút hết, chỉ thiên tài thật sự mới ứng đáng ở lại.
Đó là thanh niên tóc tai bù xù.
Thanh niên tóc rối ăn mặc rất bình thường, hơi lôi thôi, đi chân trần. Thanh niên tóc rối mặc quần dài đến vị trí mắc cá chân, ống quần mài mòn rách lộ ra cái chân rậm rạp lông. Thanh niên tóc rối sảng khoái không kiềm chế được, gió cuốn mây tán ăn hết rượu và thức ăn ngon trên bàn vàng, tay và miệng dính đầy mở tùy ý chùi vào bộ đồ rách rưới. Thanh niên tóc rối duỗi eo.
Có người tức giận mắng:
- Tên ăn mày nhà ngươi cũng dám nói kiểu đó, muốn chết...
Người đó chưa nói hết thì...
Bùm!
Một tiếng vang khẽ, tiếng rào ròa.
Ngực người đó lõm sâu, xương ngực đều gãy. Ngươi đó như diều đứt dây bay ra ngoài rớt xuống nước sông bên dưới.
Có người nhỏ giọng nói:
- Cái tên đó xui thật, không nhận ra Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng.
Người kia vội vàng xoay người bỏ đi như né ma thần.
Liên tục xảy ra tình huống đánh nhau, trong Cửu Thiên Các rối loạn.
Không có người Diệu Dục Trai chạy đến ngăn cản. Thiếu nữ xinh đẹp Phương Phỉ đứng trên đài vàng cười tủm tỉm nhìn mọi chuyện xảy ra, rõ ràng cho phép tỷ võ.
Một vài thiên tài tự biết thực lực không đủ hậm hực rời đi.
Có gặp Nguyệt Hoa Tiên Nữ hay không cũng chẳng sao, không cần vì vậy mà mạo hiểm.
Dù sao trong hội phẩm phương lúc trước bọn họ đã vung tiền như rác mau mấy nữ nhân thấy hứng thú. Hoa khôi trên các thuyền hoa lớn như không bằng Nguyệt Hoa Tiên Nữ nhưng cũng là vưu vật cực phẩm, xem như không uổng chuyến này.
Chớp mắt đại sảnh Cửu Thiên Các chỉ còn lại gần mười người.
Đinh Hạo không đi.
Đinh Hạo không đi là có lý do, không phải muốn thấy Nguyệt Hoa Tiên Nữ mà vì Kim Thiền không đi.
Đinh Hạo không biết hoa hòa thượng Kim Thiền có ý đồ gì, nhưng hắn cũng muốn ở lại nhìn xem.
- A? Xem ra không thiếu kẻ tự cho mình siêu phàm.
Thanh niên lôi thôi tóc rối Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng nhìn đám người chưa đi, cuối cùng ngừng ở Đinh Hạo.
Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng cười nhìn chằm chằm Đinh Hạo, hơi thương hại lắc đầu, nói:
- Tiểu tử, một chưởng đánh bay nhân vật nhỏ như Tôn Hưng là chiến tích nhỏ đến tội, không có nhiều sức thuyết phục. Nhìn ngươi da mịn thịt mềm, hãy ngoan ngoãn cút đi, tránh cho lão tử ra tay sẽ làm ngươi bị thương gân động cốt.
Thì ra thanh niên tóc đen khôi ngô lúc trước bịĐinh Hạo đánh bại tên là Tôn Hưng.
Đinh Hạo chậm rãi đứng dậy, bỗng đánh ra một quyền.
Khói tím tràn ngập, một ánh sáng hình rồng màu tím gào thét bay ra khỏi nắm đấm của Đinh Hạo.
Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng biến sắc mặt, đôi tay thay màu đỏ rực. Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng hét lớn một tiếng vỗ chưởng.
Một chưởng ấn đỏ to như khuyết khối ngưng kết dánh ra.
Chưởng ấn va chạm vào quyền long màu tím, vang tiếng nổ điếc tai. Kình khí tứ tán trong Cửu Thiên Các. Kình khí đỏ rực như máu bắn tung.
Nụ cười đông trên mặt Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng.
Quyền kình quyền long màu tím vẫn còn dư lực đánh thẳng hướng Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng, kình phong ập vào mặt. Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng cảm giác hơi thở khủng khiếp như núi cao đè ép, hùng hồn. Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng vội vàng gầm liên, liên tục vỗ ra mấy chưởng ấn to màu đỏ nhưng không thể chống đỡ. Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng như bị búa sắt đập bay ra khỏi mặt đất.
- A! Phụt!
Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng liên tục lùi vài chục bước mới đứng vững, cổ họng ngứa há mồm hộc búng máu.
Đinh Hạo bình tĩnh nhìn Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng, gằn từng chữ:
- Một quyền này đã có sức thuyết phục chưa?
Mọi người hoảng sợ nhìn nhau.
Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng là thiên tài thiếu niên gần đây nổi lên, không ai biết lai lịch của gã thế nào, thực lực siêu khủng khiếp. Bàn tay trần sánh bằng thần binh lợi khí, mạnh vô cùng, ra tay độc ác. Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng đã đánh bại vô số cao thủ, chưa từng nghe nói gã thua ai. Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng được xem là thiên tài xếp năm mười hàng đầu trong mấy chục châu xung quanh.
Tối nay trong Cửu Thiên Các Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng chắc chắn vào tốp mười, là nhân vật rât khó gặm.
Ai ngờ thiếu niên áo xanh tùy tay đánh một đấm làm Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng hộc máu bay ngược ra sau.
Bình luận truyện