Đào Mềm

Chương 2



Nguyễn Đào bị mua đi, bị bỏ vào trong túi xách trong suốt thật lớn rồi được xách vào trong xe của người mua cậu. Cũng không hẳn là vậy, dựa theo lưu trình bình thường, hẳn là nên được giao hàng tận nhà. Đôi tay bị trói buộc đằng sau lưng, Nguyễn Đào buồn khổ vô cùng, trước khi kim chủ động vào cơ thể của cậu, chính cậu không có tư cách lộn xộn. Cậu muốn đẩy quả cầu trong miệng ra ngoài, miệng cậu đã mỏi sắp không còn cảm giác rồi. Cậu còn muốn rút cây sắt trong dương v*t ra ngoài, cũng muốn lấy món đồ chơi trong hậu huyệt ra, dù chỉ là một chút cũng được, bởi vì nó thật sự là bị đút vào quá sâu rồi, cơ thể vừa cử động đã liên lụy đến mị thịt mẫn cảm, ngay lập tức sẽ mang đến cảm giác đau sướng lẫn lộn rồi lên cao trào. Lông mi Nguyễn Đào run rẩy dính nước mắt, không dám nghĩ đến chuyện kế tiếp mình phải đối mặt. Kim chủ mua cậu đi phía trước bọn họ, cậu có thể nghe thấy một chuỗi tiếng chìa khóa. Chiếc xe rất nhanh đã dừng lại, nhân viên công tác đứng yên ở bên cạnh xe cung kính nói: "Tiên sinh, mời mở cốp xe ra." Hàn Mạc nghe xong có chút muốn cười, muốn đi mở cửa sau xe lại ngừng một chút, nghĩ lại lại cảm thấy có loại ảo giác như mình thuộc bọn buôn người. Hắn đi đến mở cốp xe ra, dọn vài món đồ lặt vặt vào một bên, nói với nhân viên công tác: "Bỏ vào đi." Nguyễn Đào cuộn tròn trong chiếc xe đen tuyền, tựa như một thứ đồ vật tùy ý, một lọ nước hoặc là một quyển sách, chỉ cần bỏ vào thì người ta sẽ không còn chú ý nữa, sau một tiếng "phanh" đóng cửa, cậu đã bị giam cầm trong không gian tối đen chật hẹp. Một trận chấn động, Nguyễn Đào nghĩ, xe chạy rồi. Cậu hít thở thật sâu, nhắm mắt lại cẩn thận hoạt động ngón tay, trước tiên bẻ ra cánh mông ướt át, sờ đến cái đuôi đồ chơi đang kẹp chặt trong cửa động, nắm lấy, một bên cắn chặt quả cầu trong miệng, một bên chậm rãi túm lấy dương v*t giả kéo ra ngoài. "Ưm..." Cái bụng nhỏ hơi phồng lên cuối cùng cũng trở lại bình thường, Nguyễn Đào ra một thân mồ hôi, lại không thể kiềm chế mà co rúm lại, hỗn hợp nước miếng và nước mắt trộn lẫn làm cho khuôn mặt đang nghẹn đỏ vừa dơ vừa bẩn, thật sự quá khó chịu, lỗ chân lông toàn thân đều giống như bị chìm sâu, trong cơn cao trào cậu gần như là hít thở không thông. Buông món đồ chơi trong tay ra, Nguyễn Đào chỉ dám rút ra bấy nhiêu đó, cậu nhíu mày, cầu nguyện người đàn ông này không có tính tình ác liệt không có sở thích kì quái, cầu nguyện hắn có mới nới cũ, chơi qua đêm nay sẽ mất đi hứng thú với mình. Đột nhiên có tiếng vang, là tiếng xe tắt máy. Nguyễn Đào đoán, tới rồi? Nhưng cậu đếm từng giây từng phút, đợi năm phút, chờ đến khi cậu không đếm nổi nữa nhưng vẫn không thấy có động tĩnh gì Nguyễn Đào bắt đầu hoảng hốt, cầm lòng không đậu phát ra tiếng nức nở, sợ hãi rằng mình sẽ bị người ta bỏ quên mất. Hàn Mạc ôm một tấm thảm lông, khi mở cốp xe ra liền đối diện với với một đôi mắt đã khóc đến hồng hồng. Hắn biết rõ còn cố hỏi: "Sợ sao?" Nguyễn Đào kinh sợ nhìn hắn, không dám gật đầu cũng không dám lắc đầu. Còn rất đáng thương, khóc lên càng thêm xinh đẹp. Hàn Mạc bỏ thảm lông qua một bên, lười mở miệng, trực tiếp cầm lấy một con dao nhỏ trong cái hộp bên cạnh cắt một cái lên dây bị miệng của cậu lại cúi người cắt đứt dây trói tơ lụa trên tay cậu. Nguyễn Đào sợ tới mức tim đập bùm bùm, hù chết cậu, cậu cứ tưởng hắn có sở thích dùng dao ngược đãi cơ chứ. Cậu mím chặt đôi môi chua xót, có được tự do cũng không dám tùy tiện động đậy, nghe Hàn Mạc nói: "Mới vừa về nhà lấy thảm, chắc em không muốn trần truồng chứ?" Nguyễn Đào nuốt một ngụm nước miếng. Hàn Mạc từ trên cao nhìn xuống: "Có thể đi không? Hay là muốn tôi ôm em đi lên?" Nguyễn Đào do dự nói: "Tiên sinh, xin hỏi... Em có thể..." Hàn Mạc thúc giục cậu: "Hửm?" "...Em có thể... Lấy thứ đồ phía sau... ra không?" Giọng nói cũng không tồi, có chút khô khốc, chắc là lâu lắm không được uống nước. Hàn Mạc nhìn bốn phía, xung quanh nơi này là bãi đỗ xe ngầm, tuy không có nhiều căn nhà nhưng nói không chừng sẽ đụng phải người ta. Hàn Mạc vứt vấn đề khó giải này cho Nguyễn Đào: "Lấy đi, mười giây." Nguyễn Đào cắn môi, còn không đợi cậu phản ứng lại, Hàn Mạc đã bắt đầu đếm ngược: "Mười, chín..." Nguyễn Đào còn không có thời gian cầu xin hắn đừng nhìn mình, vội vàng dùng tay nắm lấy món đồ chơi, cơ thể cuộn thành một đoàn, để có thể rút toàn bộ thứ đó ra. "Tám, bảy, sáu..." Mị thịt mềm mại bị lôi kéo, bị cọ xát, khoái cảm lan tràn khắp toàn thân, Nguyễn Đào gắt gao cắn môi mới nhịn được tiếng rên rỉ. "Năm, bốn..." Trần truồng ngoài trời, bị coi gian, bị uy hiếp. Nhiều loại kích thích hỗn loạn đánh sâu vào trong đầu Nguyễn Đào, làm dương v*t đang đứng thẳng của cậu cảm nhận được cảm giác tinh dịch chảy ngược. "Ba, hai một." Nhưng cậu không dám ngừng, nhắm hai mắt giống như là muốn trốn tránh hiện thực, một bên cao trào một bên dùng hết sức lực rút hết toàn bộ dương v*t giả ra ngoài, mang theo một đống nước sốt nhão nhão dính dính. Nguyễn Đào hô hấp dồn dập, hai luồng thịt vú run run rẩy rẩy che kín mồ hôi mỏng. Hàn Mạc nhìn đến cứng lên. Hắn mở miệng nói: "Tự mình đi?" Nguyễn Đào nào có lá gan bảo kim chủ ôm mình? Cậu gật gật đầu, duỗi tay lấy thảm lông qua, hậu huyệt bị cắm mềm co rúm lại, theo động tác giãy giụa đứng dậy của cậu mà không ngừng cao trào, phun ra chất lỏng dính nhớp. Hàn Mạc lui về phía sau một bước, Nguyễn Đào liền bọc tấm thảm lớn ngôi vào bên cạnh thùng xe, sau đó lại run rẩy chân trần đứng lên. Nước dâm chảy dọc theo bắp đùi đi xuống. Nguyễn Đào nắm thảm lông thật chặt, chỉ lộ ra hai cẳng chân thẳng tắp. Cậu quy củ đứng ở một bên, nhìn lại vào bên trong cốp xe, túi xách bị cậu làm lộn xộn và món đồ chơi kia phải làm sao bây giờ? Nguyễn Đào nhỏ giọng hỏi: "Tiên sinh, em - " Tiếng đóng cửa xe cắt đứt lời cậu nói, Hàn Mạc khóa kĩ xe, đi qua trước người cậu: "Đi thôi." Nguyễn Đào liền mềm nhũn đi phía sau, trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng. Bị dạy dỗ nửa năm đưa lên triển lãm ba lần vẫn không có người muốn cậu, cậu còn cho rằng mình đã trở thành sản phẩm bị đào thải, không nghĩ tới... Nguyễn Đào nơm nớp lo sợ, sau khi đào thải sẽ bị cho uống càng nhiều thuốc kích sữa, sẽ trải qua ngày tháng huấn luyện kỹ xảo làm tình, khẩu giao, chân giao, độ mềm mại, thậm chí là kêu giường. Nguyễn Đào không biết so với bị đào thải thì bị mua đi có tốt hơn chút nào không. Hy vọng đêm nay có thể trôi qua tốt một chút. Cậu thất thần chờ mong, lúc lảo đảo lắc lư dẫm lên thang lầu lại bị mặt đá cẩm thạch làm lạnh đến phải "ưm" một tiếng. Hàn Mạc quay người lại nhìn cậu, mang theo chút ý cười: "Sao vậy?" Nguyễn Đào vội vàng lắc đầu. Nhưng ngón chân đang cuộn tròn lại bán đứng cậu. Hàn Mạc hiểu rõ, cất chìa xe vào trong tủ, đi tới chặn ngang cậu bế lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện