Đào Mềm

Chương 3



Nguyễn Đào chưa bao giờ thấy được căn phòng nào vừa xinh đẹp lại vừa ấm áp như vậy.

Cậu nằm gọn trong lồng ngực Hàn Mạc không nhúc nhích, nhưng đôi mắt vẫn không nhịn được mà nhìn trộm khắp nơi.

Hàn Mạc cúi đầu chê cười cậu: "Giống như ăn trộm vậy."

Nguyễn Đào nghe xong vội vàng nhắm mắt lại: "Thật xin lỗi, tiên sinh."

Cởi giày xong, Hàn Mạc không thả cậu xuống mà lại trực tiếp ôm cậu vào phòng tắm: "Tắm rửa trước một chút đi."

Thảm lông bị cầm đi, Nguyễn Đào trần trụi đứng dưới vòi hoa sen trong phòng tắm, dương v*t dưới hạ thân còn chưa phóng thích vẫn đang ngẩng cao, vô cùng gây chú ý.

Nguyễn Đào mất tự nhiên muốn tránh, lại không có chỗ để trốn.

Hàn Mạc khoanh tay dựa vào vách tường gạch men, thưởng thức khối thân thể mà hắn chỉ vừa nhìn đã vô cùng vừa ý này.

Rất trắng, giống như sữa bò vậy, vừa rồi bế cậu một đường, xúc cảm cũng rất mềm, hai luồng thịt vú trước ngực không lớn không nhỏ, Hàn Mạc lặng lẽ nắm chặt nắm tay, đánh giá cặp vú mà hắn chỉ dùng một tay đã bọc hết này.

Vòng eo thon gọn, rốn cũng khá xinh đẹp, xuống chút nữa là dương v*t đang dính chút chất lỏng màu trắng, ngay cả bắp đùi cũng ướt đẫm, rõ ràng hắn chưa làm cái gì cả nhưng người này cứ giống như là bị chà đạp một hồi lâu rồi vậy.

Nguyễn Đào sắp bị ánh mắt đánh giá của hắn đốt cháy.

Hàn Mạc hỏi: "Khuyên vú có thể lấy xuống không? Tôi không thích mấy thứ này."

Nguyễn Đào giống như là được chỉ huy, vội vàng giơ tay che khuất đầu v* của mình: "Có thể."

"Vậy lấy xuống đi." Hắn nói xong lại thúc giục cậu: "Tắm đi."

Nguyễn Đào nghe lời mà đi mở vòi hoa sen, nước ấm lập tức xối xuống.

Hàn Mạc ngồi dậy rời đi.

Cửa phòng tắm không đóng lại, nhưng tốt xấu không có ai nhìn thấy.

Nguyễn Đào thở phào nhẹ nhõm, chống tay lên tấm kính pha lê trước người, cậu ngơ ngác tắm trong chốc lát, rất thoải mái, nước ấm làm trôi đi một thân dính nhớp, trong lòng cậu có chút nhảy nhót, vị kim chủ này dường như... Tính tình không xấu lắm.

Nguyễn Đào không dám đụng vào dương v*t đang nghẹn cứng, sau khi chua xót qua đi thì biến thành chết lặng, cậu chỉ có thể nỗ lực bỏ qua nó.

Sữa tắm đặt ở một bên, Nguyễn Đào dùng một ít xoa lên người, hy vọng có thể rửa hết mùi mồ hôi.

Cậu cúi đầu thật cẩn thận mà nhéo nhéo đầu v* bên trái, cái khuyên này là được xỏ vào nửa năm trước lúc cậu vừa mới bị bán đi, khi đó cậu còn chưa có hai luồng vú mềm mại này, là do người dạy dỗ sau khi nhìn qua cậu đã quyết định: "Uống thuốc đi, có sữa thì có thể bán với giá tốt."

Không biết cuối cùng là cậu đã được bán với giá bao nhiêu.

Ngoài phòng tắm có tiếng cười nói, Nguyễn Đào mơ hồ nghe thấy nói đến nướng BBQ và hộp số gì đó, chắc là kim chủ đang nghe điện thoại.

Cậu gỡ xuống hai vòng khuyên trên đầu v*, sờ đến dưới rốn, lại gỡ cả viên đá hình giọt mưa kia xuống, ba đồ vật nhỏ, mỗi một vật đều từng khiến cho cậu nhận lấy đau đớn và thống khổ, cậu không hề lưu luyến.

Trong phòng tắm không có thùng rác, Nguyễn Đào chân trần đi tới đặt nó lên trên bồn rửa tay, lại xoay người về, vừa mới chuẩn bị dùng dầu gội xoa xoa tóc liền thấy kim chủ đã trần trụi đi vào.

Trong nháy mắt, trái tim cậu nhảy lên kịch liệt như muốn nổi trống, Nguyễn Đào lẩm bẩm: "Tiên sinh."

Hàn Mạc cởi sạch trơn, đường cong cơ bắp xinh đẹp mạnh mẽ tràn ngập tính xâm lược, cây hung khí to lớn đang diễu võ dương oai chỗ bụng nhỏ kia làm Nguyễn Đào lạnh run lui về sau một bước.

Vật trang sức chướng mắt đã bị lấy xuống, Hàn Mạc càng thêm vừa lòng với khối thân thể này.

Hắn dán sát vào, không biết có phải là đang nói đùa hay không: "Không phải nói là em đã được dạy dỗ rất tốt sao? Không muốn bày ra chút bản lĩnh hử?"

Nguyễn Đào bị ép chặt trong một góc, tắt vòi hoa sen đi, trong phòng tắm yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hô hấp.

"Tiên sinh..." Nguyễn Đào gian nan nói: "Em khẩu giao cho ngài."

Nói xong cậu lập tức muốn cúi xuống, nhưng hai người dựa vào nhau rất sát, vóc dáng cao lớn của Hàn Mạc cứ như bức tường mà chắn trước người cậu không nhúc nhích, nên Nguyễn Đào ngay cả ngồi xổm cũng không được.

Hàn Mạc nói: "Cái miệng không mỏi sao?"

Nguyễn Đào khẩn trương lại mờ mịt, mỏi sao...?

A! Ý của anh ấy là chỉ việc cậu ngậm quả cầu trong miệng sao? Đương nhiên là mỏi, vô cùng mỏi.

Nhưng cậu không dám thừa nhận, bởi vì trừ chuyện này ra, cậu không nghĩ ra là mình còn bản lĩnh gì nữa.

Hàn Mạc thấy cậu cắn môi không hé răng, giơ tay sờ lên vòng eo cậu, một cái tay khác cũng xoa xoa cái vú đẫy đà mềm mại, xúc cảm vô cùng tốt.

"Thả lỏng." Hàn Mạc cười khẽ: "Nếu đã không có bản lĩnh thì ít nhất cũng phải nghe lời, đúng không?"

Đôi mắt Nguyễn Đào không biết nhìn đi đâu, cậu không cách nào thả lỏng, ngay cả lúc dạy dỗ cũng đều là dùng mô hình để hỗ động, đã bao giờ cậu trải qua chuyện này đâu?

Hàn Mạc chậm rãi xoa vuốt da thịt trơn bóng dưới tay, rõ ràng dương v*t đã cứng đến đau, trực tiếp chọc chọc vào cái bụng của người ta nhưng hắn cũng không sốt ruột, còn có tâm trạng trêu chọc cậu.

Hắn hỏi: "Có phải rất sợ tôi không?"

Nguyễn Đào hừ hừ như muỗi kêu: "Vâng."

"Sợ tôi cái gì?"

Nguyễn Đào nhắm hai mắt, cảm nhận hai đầu v* đồng thời bị xoa nắn, khoái cảm kịch liệt như điện giật làm cậu không khống chế được mà run rẩy vài cái.

"Sợ tôi có đam mê ngược đãi? Roi da play? Nến play?"

Nguyễn Đào gật gật đầu, tay không tự giác nắm lấy cánh tay Hàn Mạc cầu xin: "Tiên sinh..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện