Đạo Mộ Bút Ký
Quyển 8 - Chương 91
Thế nhưng, nếu nhìn lại tất cả những chuyện tôi với Muộn Du Bình đã cùng nhau trải qua, tôi lại thấy hắn là một người biết xác định mục đích rất rõ ràng. Mỗi lần hắn đến đâu, đều vì mục đích riêng của mình.
Xét qua nghề nghiệp của hắn, skill mất tích thần thánh, và cái trạng thái ngẩn ngơ như bị mộng du (bị bệnh thần kinh cấp 9) trên suốt quãng đường đi, chắc chắn những thứ hắn biết nhiều hơn chúng tôi rất nhiều.
Đã rất nhiều lần tôi nghĩ, có lẽ, trong lòng hắn, mục đích của chúng tôi đều nhảm nhí nực cười, mà chỉ có mục đích của hắn mới là quan trọng.
Lúc ấy, hắn đã cự tuyệt mọi lời đề nghị cùng nhau tiếp tục hành trình của mọi người đến lần thứ hai, sau đó, lựa chọn một mình lên đường không chút do dự.
“Mọi người đã đi cùng tôi nhiều lắm rồi, con đường tiếp theo chính là đường cùng, các người không ai chịu nổi đâu. Xin đừng tiếp tục đi theo tôi nữa.”
Đ** m*, cái thể loại chó má gì đây, cả bọn bị cuốn vào một âm mưu lớn đến thế, vất vả lắm mới hiểu rõ được tình hình, ấy thế mà hóa ra trong lòng Muộn Du Bình căn bản không hề quan tâm đến mấy vấn đề đó. Điều hắn quan tâm nhất lại là những thứ mà tôi không hề biết tí gì.
Phải chăng lúc ấy tôi nên ôm chân hắn gào khóc “Ới anh ơi đừng bỏ chúng em lại” chăng? Đương nhiên, lúc ấy xét cả tình hình lẫn tâm trạng, chẳng ai còn hơi sức mà làm vậy, cho nên chúng tôi đành phải để hắn đi.
Bây giờ, âm mưu sắp đặt suốt bao lâu ấy hình như đã kết thúc rồi, những bí ẩn xung quanh tôi đã tiêu tan thành mây khói. Thế nhưng, những bí ẩn xung quanh hắn vẫn chẳng có dấu hiệu gì là sắp giải mã được.
Mà, kể từ ngày tôi và hắn chia tay nhau, tôi không còn nghe thấy bất kỳ tin tức gì của hắn nữa.
Số trời đã định, hắn thẳng đường về phương Bắc, cứ như là đi đến cuối đường thì thôi. Nhìn cái vẻ mặt ngàn năm không đổi của hắn lúc bỏ đi là biết, thảm trạng của bọn tôi lúc đó đối với hắn chẳng là cái thá gì.
Tôi còn nhớ rõ câu nói kia của Bàn Tử: Nếu một người thân của anh qua đời mà những người khác đều khỏe mạnh, thì lúc đó, cái chết của người thân ấy, đối với anh sẽ là một cú sốc rất lớn.
Nhưng nếu như những người thân thiết của anh, cứ mỗi năm lại lần lượt từng người từng người qua đời, dần dần, anh sẽ trở nên chai sạn. Mà ánh mắt của Tiểu Ca lúc bỏ đi, có lẽ chính là loại thứ hai.
Một thời gian dài dằng dặc trôi qua, nhìn những người bên cạnh mình lần lượt người này lại đến người kia ra đi, anh sẽ phát hiện ra, không một ai có thể ở bên anh mãi. Bấy giờ, anh sẽ có một cái nhìn hoàn toàn khác đối với cái chết.
Hơn cả chai sạn, chính là sự thản nhiên. Thản nhiên với cái chết.
Thời gian chậm chạp trôi, tôi vẫn cứ chờ một lá thư nói rằng bí mật đã được công bố. Thế nhưng, chờ mãi chờ mãi vẫn không có bất cứ thứ gì được gửi đến cho tôi.
Lúc đầu, mỗi ngày tôi kiểm tra hòm thư hai lần, sau đổi thành mỗi ngày một lần, rồi lại thành ba ngày một lần, cuối cùng một tuần một lần, nhưng vẫn chẳng có tin tức gì.
Tôi bắt đầu nghĩ, sẽ chẳng có thư từ bưu kiện gì gửi cho tôi nữa đâu. Tôi lại bị lừa gạt một lần nữa, mà tất cả mọi thứ, có lẽ nên chấm dứt như thế này thôi.
Tôi không đau lòng, cũng không luyến tiếc. Về sau, thậm chí, tôi còn mong bưu kiện đừng gửi tới.
Mỗi tuần lại mở hòm thư, sau đó lẳng lặng đóng hòm lại, đi ngắm cảnh Tây Hồ, chửi mắng đám người làm. Mỗi ngày trôi qua như thế là đủ.
Xét qua nghề nghiệp của hắn, skill mất tích thần thánh, và cái trạng thái ngẩn ngơ như bị mộng du (bị bệnh thần kinh cấp 9) trên suốt quãng đường đi, chắc chắn những thứ hắn biết nhiều hơn chúng tôi rất nhiều.
Đã rất nhiều lần tôi nghĩ, có lẽ, trong lòng hắn, mục đích của chúng tôi đều nhảm nhí nực cười, mà chỉ có mục đích của hắn mới là quan trọng.
Lúc ấy, hắn đã cự tuyệt mọi lời đề nghị cùng nhau tiếp tục hành trình của mọi người đến lần thứ hai, sau đó, lựa chọn một mình lên đường không chút do dự.
“Mọi người đã đi cùng tôi nhiều lắm rồi, con đường tiếp theo chính là đường cùng, các người không ai chịu nổi đâu. Xin đừng tiếp tục đi theo tôi nữa.”
Đ** m*, cái thể loại chó má gì đây, cả bọn bị cuốn vào một âm mưu lớn đến thế, vất vả lắm mới hiểu rõ được tình hình, ấy thế mà hóa ra trong lòng Muộn Du Bình căn bản không hề quan tâm đến mấy vấn đề đó. Điều hắn quan tâm nhất lại là những thứ mà tôi không hề biết tí gì.
Phải chăng lúc ấy tôi nên ôm chân hắn gào khóc “Ới anh ơi đừng bỏ chúng em lại” chăng? Đương nhiên, lúc ấy xét cả tình hình lẫn tâm trạng, chẳng ai còn hơi sức mà làm vậy, cho nên chúng tôi đành phải để hắn đi.
Bây giờ, âm mưu sắp đặt suốt bao lâu ấy hình như đã kết thúc rồi, những bí ẩn xung quanh tôi đã tiêu tan thành mây khói. Thế nhưng, những bí ẩn xung quanh hắn vẫn chẳng có dấu hiệu gì là sắp giải mã được.
Mà, kể từ ngày tôi và hắn chia tay nhau, tôi không còn nghe thấy bất kỳ tin tức gì của hắn nữa.
Số trời đã định, hắn thẳng đường về phương Bắc, cứ như là đi đến cuối đường thì thôi. Nhìn cái vẻ mặt ngàn năm không đổi của hắn lúc bỏ đi là biết, thảm trạng của bọn tôi lúc đó đối với hắn chẳng là cái thá gì.
Tôi còn nhớ rõ câu nói kia của Bàn Tử: Nếu một người thân của anh qua đời mà những người khác đều khỏe mạnh, thì lúc đó, cái chết của người thân ấy, đối với anh sẽ là một cú sốc rất lớn.
Nhưng nếu như những người thân thiết của anh, cứ mỗi năm lại lần lượt từng người từng người qua đời, dần dần, anh sẽ trở nên chai sạn. Mà ánh mắt của Tiểu Ca lúc bỏ đi, có lẽ chính là loại thứ hai.
Một thời gian dài dằng dặc trôi qua, nhìn những người bên cạnh mình lần lượt người này lại đến người kia ra đi, anh sẽ phát hiện ra, không một ai có thể ở bên anh mãi. Bấy giờ, anh sẽ có một cái nhìn hoàn toàn khác đối với cái chết.
Hơn cả chai sạn, chính là sự thản nhiên. Thản nhiên với cái chết.
Thời gian chậm chạp trôi, tôi vẫn cứ chờ một lá thư nói rằng bí mật đã được công bố. Thế nhưng, chờ mãi chờ mãi vẫn không có bất cứ thứ gì được gửi đến cho tôi.
Lúc đầu, mỗi ngày tôi kiểm tra hòm thư hai lần, sau đổi thành mỗi ngày một lần, rồi lại thành ba ngày một lần, cuối cùng một tuần một lần, nhưng vẫn chẳng có tin tức gì.
Tôi bắt đầu nghĩ, sẽ chẳng có thư từ bưu kiện gì gửi cho tôi nữa đâu. Tôi lại bị lừa gạt một lần nữa, mà tất cả mọi thứ, có lẽ nên chấm dứt như thế này thôi.
Tôi không đau lòng, cũng không luyến tiếc. Về sau, thậm chí, tôi còn mong bưu kiện đừng gửi tới.
Mỗi tuần lại mở hòm thư, sau đó lẳng lặng đóng hòm lại, đi ngắm cảnh Tây Hồ, chửi mắng đám người làm. Mỗi ngày trôi qua như thế là đủ.
Bình luận truyện