Đạo Mộ Bút Ký

Quyển 8 - Chương 92



Trên thực tế, gói bưu kiện kia đã sớm được chuyển đến, nhưng lúc đó tôi không hề biết rằng có một người trông giống hệt tôi đã tới lĩnh gói bưu kiện đó đi mất rồi. Chuyện này mãi về sau tôi mới phát hiện ra.

Một năm sau, vào ngày lập thu, tôi cưỡi xe đạp dạo một vòng Tây Hồ để rèn luyện sức khỏe, sau đó trở lại cửa hàng. Vừa bước qua ngưỡng cửa tôi liền thấy sắc mặt Vương Minh có vẻ kỳ lạ khác thường.

Trải qua một khoảng thời gian rèn luyện, Vương Minh đã trở thành một thằng nhỏ đặc biệt biết giữ bình tĩnh. Biểu hiện của ngày hôm nay chứng tỏ Vương Minh đã đụng phải chuyện gì đó khiến cậu ta phải bó tay rồi.

Tôi hỏi cậu ta có chuyện gì vậy, cậu ta liền chỉ chỉ sang bên cạnh, tôi mới thấy có người đã đứng trong một góc cửa hàng từ lúc nào rồi. Hắn đang lướt mắt qua một ít bản dập chúng tôi chưa bán được.

Người này có thân hình tương đối quen thuộc, nhưng ngay lúc đó tôi lại không nhận ra. Hắn mặc một bộ đồ thể thao đen tuyền, bên cạnh dựng một chiếc ba lô to tướng.

“Tiểu Ca.” Hắn vừa quay đầu lại tôi đã nhận ra ngay, “Anh… Sao lại…. Sao đã quay về rồi?”

Hắn thản nhiên nhìn tôi hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Đã đến lúc rồi, tôi tới đây để tạm biệt cậu.”

Tôi đưa Muộn Du Bình ra quán Lâu Ngoại tìm một bàn kê gần cửa sổ. Sắc trời thật u ám, mây đen trĩu nặng bao phủ bầu không, có lẽ chẳng mấy chốc trời sẽ mưa.

Muộn Du Bình trước sau vẫn giữ nguyên vẻ trầm lặng, cũng may từ lâu tôi đã quen với thái độ hờ hững này của hắn nên tự động gọi món, nhìn sang thì thấy hắn vẫn lặng lẽ dõi mắt ra bên ngoài cửa sổ.

Tôi hiểu rất rõ, nếu mình không mở miệng nói chuyện thì tình hình này sẽ cứ tiếp diễn cho đến khi hắn rời đi. Hắn tuyệt đối sẽ không mở miệng nói chuyện trước để phá tan bầu không khí tẻ nhạt này đâu.

Ngồi năm sáu phút đồng hồ để gió Tây Hồ lùa cho lạnh ngắt, khi món ăn đầu tiên được dọn lên, tôi châm điếu thuốc lá rồi hỏi: “Chuyện của anh đã xong rồi hả?”

“Ừ.” Hắn khẽ gật đầu. Tôi nhận ra trong ánh mắt hắn thực sự đã không còn thấy vẻ cố chấp trước kia nữa, mà thay vào đó là cảm giác hờ hững càng lúc càng khắc sâu.

Không giống như khi hắn mất đi ký ức, loại hờ hững sâu sắc này toát ra từ một tâm hồn bình yên đến cực điểm.

“Mọi chuyện đã xong cả rồi sao?” Tôi hỏi hắn. Hắn quay đầu lại nhìn tôi: “Ừ, kết thúc cả rồi.”

“Vậy chuyện sau này anh tính sao? Có tính đi đâu không? Nếu không thì hay là anh ở lại Hàng Châu nhé?” Tôi hỏi, thầm tính toán trong lòng số tài sản mình có.

Gần đây giá nhà đất Hàng Châu tăng chóng mặt, cái tên nghèo kiết xác này nếu muốn mua nhà ở Hàng Châu thì kiểu gì chẳng phải hỏi vay tiền tôi!

Tiền của hắn cũng chẳng biết là tiêu vào chỗ nào hết rồi, xưa nay tôi chưa từng thấy trong túi quần hắn có tờ tiền nào lớn. má, lục túi chồng kìa =”))))  Số tiền tôi có căn bản cũng không đủ. Nếu hắn muốn tìm tôi vay tiền mua nhà, chắc tôi sẽ khuyên hắn thuê phòng ở tạm một thời gian rồi tính sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện