Đảo Mộng Mơ
Chương 14
CON THẮM HIẾN KẾ:
- Hay mình gửi lá thư này bằng đường bưu điện?
- Không được. - Tin phản đối - Gửi như thế thì chậm lắm. Chuyện này không thể trì hoãn được.
Chúa đảo phu nhân ngước mắt nhìn chúa đảo:
- Hay là Tin nói với ba mẹ Tin. Ba mẹ Tin sẽ báo cho dì Sáu biết.
- Không. - Tin giơ tay lên cao, ngực ưỡn ra trước, giọng chúa đảo - Đây là chuyện riêng của đảo Robinson. Dì Sáu đã làm hoen ố danh dự của tụi mình, tụi mình phải tự chứng minh sự trong sạch.
- Nhưng tụi mình không biết bắn cung lẫn phóng dao! - Bảy nhăn nhó.
Chúa đảo đặt tay lên vai phó chúa đảo:
- Nghe này, Bảy! Trong chuyện này dứt khoát phải có cung tên hoặc dao. Nếu không thì tụi mình cũng giống như mọi kẻ khác. Tụi mình không thể lu loa một cách tầm thường như dì Sáu đã làm.
- Tao biết rồi. - Phó chúa đảo gãi tai - Nhưng…
- Phó chúa đảo nghe đây! - Bất thần Tin hét to - Phải chấp hành mệnh lệnh, không được cãi. Nếu cãi lời sẽ bị đuổi khỏi đảo.
Phó chúa đảo Bảy rụng bộp người xuống cát, không phải vì sợ bị trục xuất khỏi đảo mà vì thằng Tin hét to quá làm nó giật bắn mình.
Từ dưới cát, nó ngước lên, giọng ri ri như tiếng dế:
- Miễn làm sao có dao là được phải không?
HÔM ĐÓ LÀ CHỦ NHẬT.
Dượng Sáu đi chơi. Dì Sáu đi chợ. Thằng cu Mít không biết đi đâu.
Chắc là ba nó chở nó qua chơi nhà nội hoặc nhà ngoại! Thằng Bảy mừng rỡ nghĩ trong đầu, sè sẹ đặt từng bước chân lên mặt đấy mát lạnh của khu vườn nhà hàng xóm.
Nó rón rén lẻn vào nhà bếp theo ngả sau. Nhà trước cửa đóng kín mít nhưng gian nhà bếp thì chẳng chốt khóa gì. Thông thốc chỉ có mỗi cái bàn ăn hình tròn đặt ở giữa. Cái bếp ga đặt trên bệ. Cao hơn một chút là các ngăn đựng chén bát, muỗng đũa. Tủ lạnh và chạn chứa thức ăn chắc dì Sáu để ở nhà trước! Bảy nhủ bụng và đảo mắt nhìn quanh.
Bảy thở phào một cái khi ánh mắt nó bắt gặp cái bệ cắm dao.
Trước khi lẻn qua nhà dì Sáu, nó đã cầm theo con dao cắt bánh của mẹ nó, bụng nơm nớp. Nó biết nếu phát hiện con dao bị mất, thế nào mẹ nó cũng mắng nó té tát.
Nhưng bây giờ thì Bảy không phải dùng tới con dao trong túi quần nó nữa.
Nó bước lại chỗ bệ cắm dao, rút ra một con dao nhỏ. Xong, nó lôi lá thư của chúa đảo Tin trong túi áo ra, đặt xuống bàn ăn, rồi cắm phập lưỡi dao, ghim tờ giấy xuống mặt bàn.
“Cắm phập” là nói cho oai thế thôi, thật ra Bảy lựa chỗ giáp mí của hai nửa mặt bàn, từ từ ấn gọn lưỡi dao vào đó.
Thổ dân Bảy dù sao vẫn sợ dì Sáu qua mách mẹ thổ dân hoặc bắt đền mẹ thổ dân về việc thổ dân làm hư mặt bàn của nhà dì.
CHÚA ĐẢO, CHÚA ĐẢO PHU NHÂN VÀ phó chúa đảo chụm đầu vào nhau. Con sư tử Pig đang gặm xương cạnh đó. Cá mập vẫn bơi quanh hòn đảo từng đàn, con nào con nấy gầy như cá lòng tong.
- Sao rồi, Bảy? - Chúa đảo hỏi.
- Xong rồi.
- Xong rồi là sao?
- Tao đã đặt lá thư lên bàn ăn nhà dì Sáu.
- Thế có dao không?
- Có. Tao phóng lưỡi dao xuyên qua mảnh giấy theo ý của mày. Nhìn muốn nổi gai ốc luôn.
Như để chứng minh cho nhận xét của phó chúa đảo, một tiếng thét lạc giọng bất thần vang lên từ bên kia đường. Người phát ra âm thanh rờn rợn đó nếu không phải đang thấy ma thì chắc chắn là đang thấy… lưỡi dao ghim tờ giấy lên bàn ăn.
- Tiếng dì Sáu đó.
Bảy nói và hấp tấp mọp người xuống sau mô cát.
Tin và con Thắm cũng lập tức lăn người xuống cạnh Bảy.
Con Thắm thì thào:
- Chắc dì Sáu nhìn thấy con dao và lá thư.
Tin ngóc đầu khỏi mô cát, hai tay áp chặt ống dòm vào mắt, nín thở quan sát. Trông nó căng thẳng như chuẩn bị đối phó với sự tấn công của hải tặc.
- Mày thấy dì Sáu không vậy? - Bảy hồi hộp hỏi.
- Có. Dì đang đứng chỗ cửa bếp, tay cầm lá thư.
Bảy liếm môi:
- Dì đang đọc thư à?
- Không. Dì đang nhìn về phía hòn đảo Robinson.
- Dì định xông qua đây à? - Giọng Bảy đã bắt đầu run run.
- Tao không biết.
Tin huých cùi tay vào vai Bảy, hừ giọng:
- Nhưng dì Sáu xông qua thì đã sao! Mình báo động cho dì về chuyện thằng cu Mít chứ có làm gì sai trái đâu!
DÌ SÁU DỪA ĐÃ KHÔNG XÔNG QUA HÒN đảo như phó chúa đảo lo ngại.
Dì cũng không qua gặp ba chúa đảo, mẹ chúa đảo hay chị Hai chúa đảo.
Cũng có thể dì đã định làm như vậy nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận dì đã không làm.
Dì làm theo sự mách bảo của lá thư.
Chúa đảo Tin là người đầu tiên nhận ra điều đó.
Nó hớn hở nhìn hai bạn:
- Dì Sáu không xăm xăm qua đây tức là dì đã tin lời tụi mình.
Con Thắm thắc mắc:
- Thế dì sẽ theo dõi thằng cu Mít à?
Tin gật đầu:
- Chắc vậy. Ngày mai thứ hai, thằng cu Mít đi học thế nào ba mẹ nó cũng bí mật bám theo nó.
Phó chúa đảo Bảy tỏ thông minh:
- Chắc có cả đội viên dân phòng đi theo.
Ba đứa vui vẻ trò chuyện, con Thắm chôn nửa người trong cát, chỉ có thân trên ngọ ngoạy, Tin và Bảy ngồi lắc lư trên tàu lá dừa. Tụi nó không cần phải nấp sau mô cát nữa.
Bây giờ, khi đã nguôi nỗi lo dì Sáu Dừa, tụi nó mới có thì giờ để lắng tai nghe tiếng biển.
Sóng vỗ mạnh ghê ta!
NHỮNG NGÀY ĐẦU THẰNG CU MÍT BỊ BỌN xấu chặn đường lôi tuột vào hẻm. Chúng trút bột heroin vào tờ giấy bạc, hơ nóng cho hơi bốc lên rồi gí đầu thằng bé vào, bắt ngửi.
Cu Mít sợ lắm nhưng không dám hé môi với bất cứ ai. Bọn kia đe rồi, nếu thằng bé để lộ chuyện này ra chúng sẽ giết chết không tha.
Những lần sau chúng không cần ép buộc cu Mít nữa. Sau vài lần thằng cu đâm nghiện, tự động đến tìm bọn chúng để được hít thứ bột trắng quyến rũ đó.
Cu Mít tưởng cuộc đời sẽ trôi đi suôn sẻ như thế, khi nào trong người cồn cào nó chỉ cần tìm đến con hẻm trên đường đến lớp.
Nhưng đến một ngày, bọn kia bắt đầu ra điều kiện với cu Mít.
Cũng từ ngày đó, nhà dì Sáu Dừa bắt đầu mất trộm.
Đó là những gì vợ chồng dì bùi ngùi thuật lại với ba mẹ Tin tối hôm qua.
“Bọn xấu đã bị bắt rồi. Còn thằng cu nhà tôi ngày mai bắt đầu tạm thời nghỉ học để đưa đi điều trị”. Dì Sáu thút thít nói.
Dì nói vợ chồng dì qua nhà gặp ba mẹ Tin để xin lỗi về sự nghi ngờ vô căn cứ hôm trước đối với bọn trẻ, sau đó là cảm ơn về lá thư cảnh báo mà dì tin là thư của thằng Tin.
Dì Sáu Dừa đặt lá thư lên bàn:
- Đây là chữ của cháu Tin phải không?
- Hay mình gửi lá thư này bằng đường bưu điện?
- Không được. - Tin phản đối - Gửi như thế thì chậm lắm. Chuyện này không thể trì hoãn được.
Chúa đảo phu nhân ngước mắt nhìn chúa đảo:
- Hay là Tin nói với ba mẹ Tin. Ba mẹ Tin sẽ báo cho dì Sáu biết.
- Không. - Tin giơ tay lên cao, ngực ưỡn ra trước, giọng chúa đảo - Đây là chuyện riêng của đảo Robinson. Dì Sáu đã làm hoen ố danh dự của tụi mình, tụi mình phải tự chứng minh sự trong sạch.
- Nhưng tụi mình không biết bắn cung lẫn phóng dao! - Bảy nhăn nhó.
Chúa đảo đặt tay lên vai phó chúa đảo:
- Nghe này, Bảy! Trong chuyện này dứt khoát phải có cung tên hoặc dao. Nếu không thì tụi mình cũng giống như mọi kẻ khác. Tụi mình không thể lu loa một cách tầm thường như dì Sáu đã làm.
- Tao biết rồi. - Phó chúa đảo gãi tai - Nhưng…
- Phó chúa đảo nghe đây! - Bất thần Tin hét to - Phải chấp hành mệnh lệnh, không được cãi. Nếu cãi lời sẽ bị đuổi khỏi đảo.
Phó chúa đảo Bảy rụng bộp người xuống cát, không phải vì sợ bị trục xuất khỏi đảo mà vì thằng Tin hét to quá làm nó giật bắn mình.
Từ dưới cát, nó ngước lên, giọng ri ri như tiếng dế:
- Miễn làm sao có dao là được phải không?
HÔM ĐÓ LÀ CHỦ NHẬT.
Dượng Sáu đi chơi. Dì Sáu đi chợ. Thằng cu Mít không biết đi đâu.
Chắc là ba nó chở nó qua chơi nhà nội hoặc nhà ngoại! Thằng Bảy mừng rỡ nghĩ trong đầu, sè sẹ đặt từng bước chân lên mặt đấy mát lạnh của khu vườn nhà hàng xóm.
Nó rón rén lẻn vào nhà bếp theo ngả sau. Nhà trước cửa đóng kín mít nhưng gian nhà bếp thì chẳng chốt khóa gì. Thông thốc chỉ có mỗi cái bàn ăn hình tròn đặt ở giữa. Cái bếp ga đặt trên bệ. Cao hơn một chút là các ngăn đựng chén bát, muỗng đũa. Tủ lạnh và chạn chứa thức ăn chắc dì Sáu để ở nhà trước! Bảy nhủ bụng và đảo mắt nhìn quanh.
Bảy thở phào một cái khi ánh mắt nó bắt gặp cái bệ cắm dao.
Trước khi lẻn qua nhà dì Sáu, nó đã cầm theo con dao cắt bánh của mẹ nó, bụng nơm nớp. Nó biết nếu phát hiện con dao bị mất, thế nào mẹ nó cũng mắng nó té tát.
Nhưng bây giờ thì Bảy không phải dùng tới con dao trong túi quần nó nữa.
Nó bước lại chỗ bệ cắm dao, rút ra một con dao nhỏ. Xong, nó lôi lá thư của chúa đảo Tin trong túi áo ra, đặt xuống bàn ăn, rồi cắm phập lưỡi dao, ghim tờ giấy xuống mặt bàn.
“Cắm phập” là nói cho oai thế thôi, thật ra Bảy lựa chỗ giáp mí của hai nửa mặt bàn, từ từ ấn gọn lưỡi dao vào đó.
Thổ dân Bảy dù sao vẫn sợ dì Sáu qua mách mẹ thổ dân hoặc bắt đền mẹ thổ dân về việc thổ dân làm hư mặt bàn của nhà dì.
CHÚA ĐẢO, CHÚA ĐẢO PHU NHÂN VÀ phó chúa đảo chụm đầu vào nhau. Con sư tử Pig đang gặm xương cạnh đó. Cá mập vẫn bơi quanh hòn đảo từng đàn, con nào con nấy gầy như cá lòng tong.
- Sao rồi, Bảy? - Chúa đảo hỏi.
- Xong rồi.
- Xong rồi là sao?
- Tao đã đặt lá thư lên bàn ăn nhà dì Sáu.
- Thế có dao không?
- Có. Tao phóng lưỡi dao xuyên qua mảnh giấy theo ý của mày. Nhìn muốn nổi gai ốc luôn.
Như để chứng minh cho nhận xét của phó chúa đảo, một tiếng thét lạc giọng bất thần vang lên từ bên kia đường. Người phát ra âm thanh rờn rợn đó nếu không phải đang thấy ma thì chắc chắn là đang thấy… lưỡi dao ghim tờ giấy lên bàn ăn.
- Tiếng dì Sáu đó.
Bảy nói và hấp tấp mọp người xuống sau mô cát.
Tin và con Thắm cũng lập tức lăn người xuống cạnh Bảy.
Con Thắm thì thào:
- Chắc dì Sáu nhìn thấy con dao và lá thư.
Tin ngóc đầu khỏi mô cát, hai tay áp chặt ống dòm vào mắt, nín thở quan sát. Trông nó căng thẳng như chuẩn bị đối phó với sự tấn công của hải tặc.
- Mày thấy dì Sáu không vậy? - Bảy hồi hộp hỏi.
- Có. Dì đang đứng chỗ cửa bếp, tay cầm lá thư.
Bảy liếm môi:
- Dì đang đọc thư à?
- Không. Dì đang nhìn về phía hòn đảo Robinson.
- Dì định xông qua đây à? - Giọng Bảy đã bắt đầu run run.
- Tao không biết.
Tin huých cùi tay vào vai Bảy, hừ giọng:
- Nhưng dì Sáu xông qua thì đã sao! Mình báo động cho dì về chuyện thằng cu Mít chứ có làm gì sai trái đâu!
DÌ SÁU DỪA ĐÃ KHÔNG XÔNG QUA HÒN đảo như phó chúa đảo lo ngại.
Dì cũng không qua gặp ba chúa đảo, mẹ chúa đảo hay chị Hai chúa đảo.
Cũng có thể dì đã định làm như vậy nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận dì đã không làm.
Dì làm theo sự mách bảo của lá thư.
Chúa đảo Tin là người đầu tiên nhận ra điều đó.
Nó hớn hở nhìn hai bạn:
- Dì Sáu không xăm xăm qua đây tức là dì đã tin lời tụi mình.
Con Thắm thắc mắc:
- Thế dì sẽ theo dõi thằng cu Mít à?
Tin gật đầu:
- Chắc vậy. Ngày mai thứ hai, thằng cu Mít đi học thế nào ba mẹ nó cũng bí mật bám theo nó.
Phó chúa đảo Bảy tỏ thông minh:
- Chắc có cả đội viên dân phòng đi theo.
Ba đứa vui vẻ trò chuyện, con Thắm chôn nửa người trong cát, chỉ có thân trên ngọ ngoạy, Tin và Bảy ngồi lắc lư trên tàu lá dừa. Tụi nó không cần phải nấp sau mô cát nữa.
Bây giờ, khi đã nguôi nỗi lo dì Sáu Dừa, tụi nó mới có thì giờ để lắng tai nghe tiếng biển.
Sóng vỗ mạnh ghê ta!
NHỮNG NGÀY ĐẦU THẰNG CU MÍT BỊ BỌN xấu chặn đường lôi tuột vào hẻm. Chúng trút bột heroin vào tờ giấy bạc, hơ nóng cho hơi bốc lên rồi gí đầu thằng bé vào, bắt ngửi.
Cu Mít sợ lắm nhưng không dám hé môi với bất cứ ai. Bọn kia đe rồi, nếu thằng bé để lộ chuyện này ra chúng sẽ giết chết không tha.
Những lần sau chúng không cần ép buộc cu Mít nữa. Sau vài lần thằng cu đâm nghiện, tự động đến tìm bọn chúng để được hít thứ bột trắng quyến rũ đó.
Cu Mít tưởng cuộc đời sẽ trôi đi suôn sẻ như thế, khi nào trong người cồn cào nó chỉ cần tìm đến con hẻm trên đường đến lớp.
Nhưng đến một ngày, bọn kia bắt đầu ra điều kiện với cu Mít.
Cũng từ ngày đó, nhà dì Sáu Dừa bắt đầu mất trộm.
Đó là những gì vợ chồng dì bùi ngùi thuật lại với ba mẹ Tin tối hôm qua.
“Bọn xấu đã bị bắt rồi. Còn thằng cu nhà tôi ngày mai bắt đầu tạm thời nghỉ học để đưa đi điều trị”. Dì Sáu thút thít nói.
Dì nói vợ chồng dì qua nhà gặp ba mẹ Tin để xin lỗi về sự nghi ngờ vô căn cứ hôm trước đối với bọn trẻ, sau đó là cảm ơn về lá thư cảnh báo mà dì tin là thư của thằng Tin.
Dì Sáu Dừa đặt lá thư lên bàn:
- Đây là chữ của cháu Tin phải không?
Bình luận truyện